Harry đang muốn khẩn cấp đến Vatican tìm manh mối về Sirius, nhưng cậu đang đau đầu làm sao thuyết phục Charles và Bella. Đối với Charles, ông ấy biết rõ con trai mình không có nhiều tiền để du lịch nước ngoài.
Còn Bella... Được rồi, nửa học kỳ này, cô đã cố hết sức che giấu chuyện Harry và Edward yêu nhau, hoàn toàn quen với việc hai người hôn nhẹ thân mật trước mắt mình. Đối với “du lịch tuần trăng mật” trong miệng anh trai, Bella cau mày thở dài, cuối cùng cũng không phản đối.
Nghĩ tới nghĩ lui, Harry tìm được một 1 lý do mà chính cậu cũng cho rằng không khả thi lắm.
Lúc uống đồ uống ngoài ý muốn “uống” được 2 vé máy bay đi du lịch Italy, mà tiền mua thức uống là cậu và Edward cùng nhau mua, vì để công bằng, đương nhiên là hai người cùng đi.
Nghi thức trao giải và lấy phần thưởng đương nhiên đều do Edward tìm người xử lý, Harry chi cần dùng phép thuật giả tạo ra vé trúng thưởng là được. Charles nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn để cho cậu đi.
Mặc dù biết trên thế giới này, gần mấy trăm năm, ma cà rồng và giáo hội thiên chúa cơ bản không còn xung đột. Thế nhưng khi cậu cùng chàng bạn trai ma cà rồng công khai đi đến trung tâm Thiên Chúa giáo của thế giới, tòa thánh —— Vatican, trong lòng Harry vẫn nảy sản sinh 1 cảm giác kỳ lạ. Đương nhiên, cậu suýt quên mất, trên thế giới này, phù thủy, mới là kẻ địch lớn nhất của giáo hội. Nhưng phù thủy bản địa và các giáo sĩ có năng lực đặc biệt có thể sớm đã biến mất trong lịch sử.
Hai người đáp xuống sân bay quốc tế Italy, tìm 1 khách sạn ở phía tây bắc Rome gần Vatican để nghỉ lại, thuận tiện ra vào Vatican. Vốn rất hứng thú với đấu trường La Mã và các đền thờ nhưng lần này Harry lại không có hứng du lịch, sáng sớm hôm sau đã kéo Edward đến nơi đầu tiên trong kế hoạch —— thư viện Giáo hoàng Vatican.
Trong thư viện, ánh nắng xuyên qua những ô cửa sổ cao chiếu vào làm cho thư viện có chút âm u, ánh lên những quyển sách cổ ố vàng.
Harry lơ đãng lật quyển sách trong tay, một tay chống cằm ngồi dựa vào tường mà xem, hai chân dùng một loại tư thế thả lỏng gác cùng 1 chỗ, mặc cho ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ hỡ giữa các kệ sách chiếu lên người mình, tạo thành 1 bức tranh tĩnh lặng tao nhã.
“Harry...”
“Harry!”
Harry ngẩng đầu, nhìn anh chàng ma cà rồng đẹp trai tái nhợt đang đừng trong bóng tối ở đầu kệ sách.
“Sao rồi, bên đó có thu hoạch không? Edward.” Harry đem sách bỏ trỡ lại giá rồi đi tới. Thư viện nghe nói chỉ mở cửa cho một ít học giả nổi tiếng, và nghiên cứu sinh của các trường, không biết Edward từ đâu làm được giấy thông hành.
“Không có, chỉ tìm được 1 ít truyền thuyết mà thôi.” Anh chậm rãi nói, “Chúng ta tới thư viện Giáo Hoàng Vatican, là vì nơi này sáng lập từ thời Trung Cổ năm1475, có thể sẽ cất giữa một ít tư liệu lịch sử Trung Cổ hữu dụng. Nhưng đây là nơi bán công khai, khả năng có những thứ này là rất nhỏ.”
“Chỗ của em cũng không có thu hoạch gì. Nói như vậy, chúng ta quả nhiên vẫn phải đi thư viện ngầm ở nhà thờ St. Peter sao?”
“Không, nơi này còn vài cái thư viện ngầm vẫn chưa tìm, trong đó có vài bộ sách cổ rất quý, có nhiều bản viết tay và tư liệu không cho người ngoài xem. Anh vừa đưa ra yêu cầu, khoảng ba ngày sau mới có thể lấy được giấy cho phép. Harry, anh không muốn em độn thổ vào đó lúc nửa đêm, chúng ta có cách chính thức, chẳng qua là cần chờ vài ngày mà thôi. Nơi này dù sao cũng là trung tâm của giáo hội!” Edward nghiêm túc nói.
“Được rồi.” Harry rất muốn phản bác Edward, mặc dù với thân phận phù thủy dấn thân hang ổ của kẻ địch ngày xưa, nhưng hiện giờ giáo sĩ có sức mạnh đã biến mất, cậu có thể sẽ không dễ bị phát hiện, cho dù có là máy ghi hình.
Chần chờ một chút, Harry vẫn tiếp tục nói: “Nhưng, một khi nơi này không có, chúng ta phải đi thư viện bí mật của nhà thờ St. Peter thì em phải độn thổ vào. Anh đã nói, nơi đó vốn không mở cửa cho người ngoài.”
“Được rồi, việc này anh đồng ý. Sự tồn tại của thư viện đó rất ít người biết, Carlisle chính là một trong số đó. Mà tin tức của ông ấy cũng từ gia tộc Volturi mới có được.” Edward ngẩng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nhăn mi, “Harry, nghe nói mấy ngày tới đếu là trời nắng, anh không thể cùng em ra ngoài. Anh nghĩ, chúng ta nên đợi vài ngày nữa, hoặc là em nên dùng thần chú xem nhẹ lần trước...”
“Edward!” Harry cắt ngang lời anh, “Trên thực tế anh không cần đi cùng em. Ở chỗ này, thần chú xem nhẹ của em đối với anh mà nói cũng không đáng tin. Nơi này chẳng những là trung tâm của giáo hội, mà cách gia tộc Volturi cũng không xa lắm, em cũng không muốn vì anh bất cẩn ở trước mặt con người hấp thụ ánh sáng mà bị Đội Chấp Pháp đuổi giết. Mấy hôm nay em cũng sẽ ở trong thư viện đợi, không đi lung tung.”
Edward dùng đôi mắt màu vàng chăm chú nhìn cậu 1 lúc, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
“Nhưng hôm nay anh làm sao quay về khách sạn, nơi này sẽ không đợi đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống đã đóng cửa.” Harry nhìn anh đang đứng trong bóng tối lo lắng nói.
Buổi sáng hai người đến đấy trời vẫn đầy mây, buổi chiều trước khi thư viện đóng cửa bên ngoài mặt trời vẫn chiếu rọi.
“Đừng lo lắng, em quay về khách sạn trước đi. Anh sẽ đợi ở đây, đến khi mặt trời lặn sẽ chạy ra ngoài. Bọn họ không phát hiện được anh đâu. Harry, em có cách làm cho máy quay không ghi hình được anh, phải không?” Edward thoải mái nói.
“Đúng vậy, thần chú ẩn thẩn được không?” Hơn nữa với tốc độ của ma cà rồng, đủ để cho Edward thành công che dấu đến khi mặt trời lặn.
Nhìn xem sắc trời còn sớm, Harry đẩy mắt kính nói: “Vậy anh cũng không để ý việc trước khi về khách sạn, em đi dạo trong thành phố 1 lát chứ.”
“Đương nhiên, nhưng anh hi vọng lúc anh trở về có thể nhìn thấy em.”
“Được, em hứa.”...
Đi ra khỏi thư viện Vatican, Harry đưa tay che ánh mặt trời chói mắt. Không biết gia tộc Volturi vì sao lại lựa chọn định cư ở Italy, khí hậu Địa Trung Hải nơi này khiến cho cả mùa hè gần như đều nắng ráo, chẳng lẽ bọn họ không bao giờ ra khỏi cửa sao? Hoặc, tập tính của bọn họ lại càng giống ma cà rồng điển hình trong truyền thuyết—— ban ngày ngủ đêm ra ngoài.
Kế tiếp, Harry đặc biệt đi từ cổng vào tòa thánh Vatican, sau đó xuyên qua quảng trường St. Peter, đi dọc theo những con phố ở trung tâm giáo hội Thiên Chúa giáo của thế giới. Trong thành phố nơi nơi đều là màu trang phục trắng của những nhân viên giáo hội, giáo sĩ, nữ tu sĩ, lực lượng an ninh của nhà thờ...
Nhìn thời gian, sắp đến hoàng hôn, Harry quyết định nghỉ ngơi nên lập tức quay về khách sạn.
Bên cạnh đó là bảo tàng Vatican, đã sắp đến giờ đóng cửa, nhân viên quản lý đang thu dọn. Harry không đi vào, mà chỉ đứng bên cạnh cửa, lặng lẽ dùng cho mình 1 câu thần chú tàng hình, sau đó nhìn sang phía nam hướng bảo tàng nhà thờ St. Peter.
Được rồi, nếu không phải vì tìm kiếm lịch sử phù thủy để tìm nơi Sirius rơi xuống, cậu và Edward thật sự xem như là du lịch 2 người. Đáng tiếc không phải là “tuần trăng mật” gì cả, bởi vì cho dù buổi tối trở về khách sạn, cậu và Edward cũng sẽ không phát sinh chuyện gì. Harry đã đoán trước được, mỗi lần cậu chủ động kết quả nhất định là Edward nghiến răng nghiến lợi đẩy cậu về giường, bắt buộc cậu thành thành thật thật ngủ.
Tóm lại, có bạn trai ý chí kiên định như vậy, thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành rất phiền não. Cậu không để ý chuyện nguy hiểm tánh mạng cùng bạn trai ma cà rồng có chút hành vi thân mật hơn trên giường, nhưng cậu thật sự đánh giá thấp trình độ cố chấp của Edward về vấn đề an toàn của cậu.
Đang trong lúc thất thần, Harry liếc mắt thấy được trong lúc lơ đãng nhìn ngắm thì có 1 vạt áo đen nhoáng qua, nên hoảng sợ.
Không biết từ lúc nào, cách đó không xa có 1 người đàn ông mặc áo choàng đen xa lạ.
Dường như là đi ra từ thư viện Vatican đã đóng cửa, ông ta trầm mặc đứng ở cửa trong bóng tối, có lẽ đang tránh né ánh mặt trời. Nhưng ông ta vừa mới tựa vào, Harry hoàn toàn không biết ông ta từ phía sau cậu xuất hiện từ lúc nào.
Nhìn thấy áo choàng màu đen, người đầu tiên Harry nhớ đến chính là giáo sư độc dược ở kiếp trước.
Không thể phủ nhận dáng người của Snape cũng không tệ lắm, ít nhất trong số những người Harry từng gặp qua, chỉ mình ông ta có thể làm cho áo choàng đen đầy khí thế như vậy.
Nhưng người đàn ông mặc áo choàng đen trước mắt này dù đứng yên, cũng có vẻ rất tao nhã thành thục. Ông ta có mái tóc đen hơi dợn sóng như quý tộc, làm da tái nhợt gần như trong suốt, gương mặt đẹp trai lạnh lùng trông có vẻ rất nghiêm túc. Cho dù đứng trong bóng tối, cũng khó làm cho người ta có thể bỏ qua sự tồn tại của ông ta.
Harry không thể đoán được tuổi của ông ta, cảm giác này rất giống với khi cậu gặp Carlisle, rõ ràng là khuôn mặt trẽ trung nhưng mang theo cảm giác lịch sử thăng trầm.
Ban đầu Harry còn tưởng rằng ông ta là giáo sĩ ở đây, nhưng sau đó phát hiện kiểu áo choàng của ông ta không giống.
Như cảm nhận được tầm mắt Harry, đối phương xoay đầu lại, đôi mắt trầm tĩnh mà lợi hại mang theo cảm giác áp bách khó hiểu.
Đồng tử Harry bỗng dưng co rụt lại.
Màu đỏ...
Bên ngoài đồng tử màu đen của đối phương được bao bọc bằng 1 vòng tròn đỏ nhạt.
Màu đỏ không quá rõ ràng, giống như vì góc độ ánh sáng mà sinh ra ảo giác, nhưng Harry biết cậu tuyệt đối không nhìn lầm.
Ma cà rồng!
Hơn nữa là ma cà rồng “ăn thịt”...
Chẳng lẽ ma cà rồng là loại sinh vật lan tràn như cỏ dại sao? Được rồi, ở nơi trước công chúng thế này, cho dù là ma cà rồng cũng không thể làm gì đi. Huống chi cậu chỉ ngẫu nhiên là du khách đang “hóng mát” giống ông ta mà thôi. Cả quảng trường đều là “thức ăn”, ông ta không cần phải tìm đến cậu gây phiền phức, hơn nữa ông ta tuyệt đối không dám ra khỏi phạm vi bóng râm.
Đối diện với ánh mắt của vị ma cà rồng tóc đen kia, Harry ổn định nhịp tim của mình, cố gắng trưng ra 1 nụ cười lễ phép đối với 1 du khách xa lạ.
Vị ma cà rồng áo đen lặng đi một chút, rồi tao nhã lạnh lùng gật đầu.
Có lẽ ông ta cũng giống Edward, ra ngoài vào buổi sáng trời đầy mây, kết quả bởi vì nắng ráo mà phải đứng trong bóng râm.
Tóm lại, không nên tiếp tục ở đây, thừa dịp mặt trời chưa lặn.
Hạ quyết tâm, Harry vừa định cất bước, lại nhìn thấy 1 chiếc limousine lắp kính đen chậm rãi lăn bánh tới.
Chiếc xe chạy tới đây, có lẽ là đến đón ông ta. Harry liếc mắt nhìn người mặc áo choàng đen1 cái, nhân cơ hội lui ra phía sau vài bước.
Chiếc xe kia quả nhiên dừng phía trước bóng râm, lái xe mở cửa, đi ra, kéo cửa sau.
Đó là một con người bình thường.
Mà người thứ hai xuống xe là một thanh niên cao lớn rất đẹp, anh ta khoác một cái áo choàng sẫm màu.
Harry gần như lắp bắp kinh hãi, cậu biết loại áo choàng này, chính là Đội Chấp Pháp của gia tộc Volturi. Tuy rằng chưa thấy qua người này, nhưng không hề nghi ngờ gì, việc hắn cũng là ma cà rồng.
Thần chú xem nhẹ lập tức thêm trên người, Harry sau khi thấy ma cà rồng vừa xuống đã mở cửa xe, người đàn ông mặc áo choàng đen lên xe, rồi anh ta mới đi đến ghế phụ lái.
Mãi đến khi ô tô đi xa, Harry mới giải trừ thần chú xem nhẹ.
===============================================================
Khách mời tiếp theo đã lên sàn diễn rùi đấy^^, rồi sẽ có những bất ngờ đủ để mọi người phải bật ngửa lọt ghế na^^. Mọi chuyện cứ hạ hồi phân giải ha^^