Harry nhìn thoáng qua Sirius đứng bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác xúc động muốn khóc. Bọn họ rốt cuộc đã bao nhiêu lâu không cùng sóng vai chiến đấu rồi? Cậu chưa bao giờ nghĩ tới ở thế giới kia còn có thể gặp được cơ hội như vậy.
Bọn họ hiện tại lại một lần nữa đứng cùng nhau...
Sectemsempra!
Câu thần chú như tia chớp màu đỏ, cắt qua không khí xơ xác tiêu điều.
Đây vốn là phép thuật của Hoàng Tử Lai mà cậu dùng làm vũ khí đối phó với ma cà rồng trên thế giới này.
Cùng lúc đó, câu thần chú của Sirius cũng tung ra, thần chú vô trượng cực kỳ chuẩn xác, phối hợp với phép thuật cực mạnh, khiến nó có lực sát thương rất lớn.
Ma cà rồng tóc đỏ phẫn nộ rít lên, né tránh câu thần chú nhào tới.
Harry lui ra phía sau, cho Sirius đứng trước 1 câu Impedimenta.
Đồng thời Sirius dùng 1 câu Crucio đánh vào trên người Victoria.
Cô ta thê lương thét lên, giống như tản đá rơi xuống từ giữa không trung. Nhưng, ngay sau đó cô ta liền lập tức tránh đi. Bởi vì phép thuật của hai vị phù thủy đan chéo đánh tới, gần như đã hình thành 1 tấm lưới.
Victoria dưới sự tấn công của 2 người lần lượt thay đổi công kích, gần như không thể tới gần họ.
Trận chiến lại dễ dàng đến bất ngờ, khiến Harry có thể thoải mái quang sát Sirius.
Tốc độ dùng phép thuật cực nhanh, không chút do dự sử dụng lời nguyền không thể tha thứ, có thể thấy được Sirius trong ba mươi năm qua đã sử dụng nghệ thuật hắc ám rất nhiều. Còn thần chú Crucio đối phó với ma cà rồng lại hữu dụng một cách không ngờ, bởi vì sức sống của ma cà rồng quá mạnh, nên khi dùng Crucio tuy rằng sẽ làm bọn chúng đau đớn không chịu nổi, nhưng không giống người bình thường để lại di chứng kinh khủng.
Giống như nhìn ra Harry đang nghĩ gì, tránh đi sự tấn công của ma cà rồng, Sirius vừa chiến đấu vừa bổ sung kinh nghiệm cho con trai đỡ đầu của mình: “Đừng dùng Avada Kedavra, câu thần chú này đối với ma cà rồng không có tác dụng! Lúc đối phó bọn họ, Crucio là chọn lựa đầu tiên.”
Ánh sáng đỏ của Sectemsempra từ đũa phép xuất hiện, lúc Victoria tấn công thì Sirius thi triển “Impedimenta”, ngay lúc đó thần chú của Harry trượt qua cổ Victoria.
Trên cổ cô ta lập tức bị đứt ra 1 khe hở.
Ngay sau đó Harry tung ra Crucio.
Khuôn mặt cô ta lập tức vặn vẹo, nhưng bị thương và đau đớn dường như cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta tiếp tục chiến đấu. Đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm 2 con người đối diện, gần như điên cuồng!
Sirius nheo mắt lại, liên tiếp tung ra thần chú hóa đá, cản trở và trói buộc.
Phép thuật của hắn so với Harry mạnh hơn rất nhiều, gần như có thể trói chặt cô ta trong vài giây.
Harry nhân cơ hội nhìn thoáng qua chỗ Edward đang chiến đấu, cũng đã sắp xong. Cái tên mới sinh —— Riley kia hoàn toàn không phải đối thủ của Edward.
Harry lùi về phía Edward hai bước, cho Riley một câu “Stupety”, cái tên đang không ngừng trốn tránh kia bỗng nhiên bị kiềm hãm, bị Edward lập tức nhào tới.
Edward nắm lấy vai hắn ném ra ngoài, sau đó đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, từ phía sau vặn gảy cổ của hắn.
Bị vặn gảy cổ, ma cà rồng trong thời gian ngắn không thể khôi phục khả năng hành động, Harry tung ra một câu thần chú thiêu đốt, thân thể hắn lập tức bị ngọn lửa đốt cháy, không khí chung quanh đầy mùi gay mũi và khói đen.
Bây giờ kẻ địch của bọn họ chỉ còn lại một ...
Victoria thấy tình thế không ổn, lắc mình lui ra phía sau, đang chuẩn bị chạy trốn.
Edward rất nhanh chặn đường lui của cô ta, phép thuật của Sirius và Harry từ phía trước đánh úp tới.
Nhưng chạy trốn và ẩn nấp là khả năng đặc biệt của Victoria.
Đã có tâm chạy trốn cô ta hành động rất nhanh chóng, nháy mắt đã đổi phương hướng, chỉ cần nhảy hai cái đã vọt vào rừng cây.
2 luồn ánh sáng đỏ của phép thuật đồng thời đánh trúng phía sau lưng cô ta, quần áo bị rách, một khe nứt xuất hiện trên làn da tái nhợt, nhưng vẫn không làm cô ta dừng lại 1 giây nào.
Vì thế Harry chỉ có thể trơ mắt nhìn Victoria đã vượt qua phạm vi làm phép biến mất trong rừng cây.
Edward gần như không chút do dự đuổi theo, anh cũng biết để dụ Victoria có thể không còn cơ hội. Nhưng nếu cô ta mai phục trong bóng tối thì đối với cậu bạn trai phù thủy và người của mình lại là 1 sự uy hiếp rất lớn.
“Chờ một chút, Edward!” Harry biết mình hoàn toàn không cản nổi tốc độ của ma cà rồng, nhưng Edward một mình đuổi theo, làm cậu có chút lo lắng.
“Hey, Harry, con không đuổi kịp bọn họ đâu.” Sirius giữ chặt Harry, giọng nói khá thoải mái, “Đừng lo lắng, nói đến chiến đấu, Victoria không đối thủ của tên dơi con kia đâu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn có thể đuổi kịp cô ta.”
Sirius giống như không quan tâm chuyện Edward có đuổi theo Victoria hay không, Harry biết đây tuyệt đối không phù hợp với tính cách cha đỡ đầu của mình.
Bỗng nhiên cậu nhớ ra cái gì đó, nói với Sirius: “Phép thuật cuối cùng chú đánh vào cô ta là gì?” Lúc Victoria chạy trốn thì thần chú của cậu và Sirius đồng thời đánh trúng sau lưng Victoria, nhưng thần chú của Sirius dường như không có phản ứng gì.
“Con cuối cùng cũng nhớ ra à, Harry?” Sirius vỗ vỗ bả vai Harry, “Chúng ta là phù thủy, không phải ma cà rồng chỉ có thể dựa vào sức mạnh. Chúng ta hoàn toàn không cần đuổi theo cô ta, chúng ta độn thổ đi. Được rồi, được rồi... chú chỉ dùng thần chú theo dõi trên người cô ta mà thôi.”
Tuy rằng đã có thể đoán được, nhưng Harry vẫn rất vui mừng. Kinh nghiệm đối phó ma cà rồng của Sirius quả nhiên rất phong phú. Như vậy dù Victoria trốn ở đâu, Sirius đều có thể thông qua ấn ký phép thuật trên người đối phương tìm được vị trí của cô ta.
“Vậy còn chờ cái gì? Chúng ta đi ngay thôi!”
“Gấp làm gì, trước tiên chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút! Hắn không dễ dàng chết như vậy đâu...” Thấy Harry trợn mắt nhìn mình, Sirius lập tức đầu hàng, hắn nắm lấy bả vai con trai đỡ đầu của mình, “Được rồi, chúng ta đi.”
Vì thế, khi hai vị phù thủy từ hư không xuất hiện trong rừng rậm thì vừa lúc nhìn thấy ma cà rồng tóc đỏ thấp thoáng trong rừng.
Victoria với khả năng của mình như mèo rừng nhẹ nhàng di chuyển trong rừng cây, đi theo phía sau cô ta là Edward với tốc độ gần bằng nhau, cho nên cô ta chỉ có thể không ngừng chạy trốn. Nhưng ngay khi cô ta lướt qua một dòng suối nhỏ thì 1 luồn ánh sáng đỏ lập tức đánh trúng cô ta.
Ma cà rồng khi chiến đấu, chỉ cần một giây tạm dừng, chính là cái chết.
Lúc Harry dùng thần chú trói buộc đánh trúng Victoria, thần chú hành hạ của Sirius ngay sau đó đánh vào cô ta.
Victoria thê lương tru lên, từ giữa không trung rớt xuống dòng suối, tóe lên bọt nước. Edward lập tức tiến đến, trước khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, một đấm đánh trúng đầu cô ta.
Đầu của cô ta lập tức bị đứt văng từ chỗ vết thương do phép thuật lưu lại, bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, cách chỗ Harry không xa.
Cái đầu màu xám trắng lẳng lặng nằm trên mặt đất, trên gương mặt tái nhợt vẫn còn biểu cảm hoảng sợ, cũng đã cứng ngắc như tảng đá. Sau đó thân thể của cô ta ngã thẳng vào dòng suối.
Nhìn chằm chằm cái đầu bên chân mình, Harry trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa kịp phản ứng. 1 lúc lâu sau, cậu nhảy xuống suối.
“Harry!” Edward và Sirius đồng thời bị hành vi của cậu làm hoảng sợ.
Chưa rơi xuống nước, Edward vẫn còn sợ hãi đã đón được cậu.
“Edward, chúng ta thành công!” Harry ôm cổ anh thì thào nói, “Chúng ta đã giết được cô ta...”
“Đúng vậy.” Edward dịu dàng nói, anh ôm lấy Harry nhảy khỏi nước.
“Hey, hey, hey, còn chưa xong đâu! Các người cũng biết nên làm như thế nào mà, phải không?” Giọng Sirius gọi trở về sự chú ý của Harry, cậu vừa quay đầu lại liền thấy được gương mặt xem ra cực kỳ bất mãn của Sirius.
“Con chỉ là ăn mừng trước 1 chút thôi mà, Sirius.” Harry nói.
“Vậy sao con không ôm chú trước chứ?”
“Sirius...” Con ôm bạn trai của con trước có gì sai sao? Harry trong lòng yên lặng nói, đương nhiên cậu sẽ không nói ra, bởi vì chỉ làm cho cha đỡ đầu của mình càng thêm bất mãn.
“...” Vì thế Sirius vẻ mặt buồn bực nhưng không mở miệng nữa, mãi đến khi Edward đem thân thể Victoria kéo ra khỏi suối.
Lúc sau, ngọn lửa bốc lên.
Edward sắc mặt lạnh lẽo mang theo cái đầu Victoria với mái tóc đỏ ném vào trong đám lửa.
Nhìn ánh lửa không ngừng bập bùng, Harry nhẹ giọng nói: “Không biết bên kia chiến đấu thế nào?” Bọn họ đuổi bắt Victoria tiêu phí rất nhiều thời gian, nếu không phải nhờ thần chú của Sirius, cô ta thật sự đã chạy trốn khỏi tay họ.
“Có lẽ cũng gần xong.” Edward giương mắt thấy được vài cột khói đen trong phía rừng xa xa, “Bên kia cũng có thể đã xong, chúng ta qua đó đi.”
“Hảo.”
“Này này, chờ một chút.” Sirius từ phía sau gọi 2 người, “Nếu bên kia cũng đã xong, chú sẽ về trước. Harry, chú sẽ nói với Bella cháu lát nữa sẽ tới đón nó.”
“Sirius...” Harry gọi cha đỡ đầu của mình lại.
Sirius không trả lời. Hắn xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Edward, 1 lúc lâu mới hung hăng mở miệng nói: “Chăm sóc Harry cho tốt, nếu không...” Dứt lời, liền trực tiếp độn thổ.
Harry yên lặng nhìn nơi cha đỡ đầu của mình biến mất, chậm rãi mở miệng nói: “Edward, anh nói xem, chú ấy có phải đã hơi chấp nhận chúng ta hay không?”
“Anh không biết, có lẽ...”
“Vậy chú ấy vì sao không cùng chúng ta đi gặp người nhà của anh chứ? Ít nhất ngày hôm qua lúc mở hội nghị tác chiến chú ấy cũng coi như lịch sự.”
“Có lẽ...” Edward chần chờ một chút mở miệng nói, “Vừa rồi anh ngẫu nhiên đọc được vài thứ từ ông ấy. Có thể... ý anh là, ông ấy không muốn làm anh quá mức đắc ý, cho nên...”
“..., em biết là chú ấy sẽ nghĩ như vậy mà.” Mặc dù biết không phải lúc, nhưng trong lòng Harry vẫn thấy dễ chịu hơn, “Em cảm thấy chuyện này đối với chú ấy mà nói chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vậy, bây giờ chúng ta có lẽ nên đi xem Carlisle và cả nhóm của Jacob, chỉ mong nơi đó đều thuận lợi.”
“Có lẽ bọn họ so với chúng ta chấm dứt còn sớm hơn.” Edward đối người nhà của mình rất tin tưởng.
=========================================================
Ta sắp đi học rồi, nên sắp tới có lẽ sẽ post không đều đặn và theo ngày được, mong các nàng thông cảm, vẫn sẽ cố gắng 1 tuần 1 chương^^