• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con chó to màu đen...

Phù thủy...

Có thể là, Sirius Black.

Tình cảm chôn sâu trong đáy lòng đột nhiên như núi lửa phun trào dung nham dâng lên, không thể ngăn cản, Harry gần như không thể kềm chế tình cảm của mình.

Cậu chìa hai tay chậm rãi bưng kín mặt.

Cậu đi vào thế giới này mười bảy năm, còn Sirius cũng đã rời khỏi cậu gần ba mươi năm.

Kích động, sợ hãi, chờ mong và cảm xúc hoảng hốt đồng thời nảy lên trong lòng. Harry không biết mình có nên chờ mong hay không, nếu một khi không phải, thì cậu không dám nghĩ đến chính mình sẽ thất vọng đến cỡ nào.

Từ nhỏ cha mẹ đều mất, bị dì dượng đối xử như gia tinh trong nhà, năm thứ ba đột nhiên xuất hiện cha đỡ đầu đối với cậu mà nói chính là thân nhân duy nhất. Nếu cha mẹ ruột của cậu còn sống, cậu tin chắc sự yêu thương của Sirius đối với cậu tuyệt đối không thua gì James và Lily.

Nhưng vào năm thứ năm lại mất đi ông ấy. Bởi vì sai lầm của mình, ông ấy biến mất sau tấm màn thần bí ở bộ phép thuật, phía sau đó là không gian chưa biết, ông ấy vĩnh viễn cũng không về được...

Bỗng nhiên, Harry nghĩ đến, nếu quả thật chính là Sirius, cách mà chú ấy đến đây rõ ràng không giống cậu.

Năm đó, chính mình bởi vì nóng lòng đuổi bắt Tử Thần Thực Tử đang lẩn trốn nhiều năm mà đi vào cạm bẫy phép thuật của bọn chúng.

Đối với cạm bẫy phép thuật cậu không hiểu biết nhiều, chỉ nhớ rõ cạm bẫy kia khi hoạt động sẽ mở ra 1 không gian chưa biết, khiến Harry Potter chưa kịp né tránh bị hút vào hố đen không gian.

Gần như vừa bị hút vào hố đen phép thuật kia vài giây sau, cậu đã bị sức mạnh của không gian xé thành mảnh nhỏ. Khi khôi phục ý thức liền phát hiện mình đã ở trong bụng mẹ, lập tức sẽ được sinh ra một lần nữa.

Sau đó, cậu biến thành Harry Swan.

Nhưng Sirius không giống cậu, chú ấy rất có khả năng đã thông qua tấm màn thần bí kia đi thẳng tới thế giới này, cùng với thân thể của chính chú ấy.

“Harry? Cháu làm sao vậy?”...

Cố gắng kềm chế tình cảm của mình, Harry hít một hơi thật sâu: “Không, không có gì, Billy. Cháu chỉ.. ông biết đó cháu chưa từng có nghe qua trên thế giới này còn có phù thủy khác ngoài cháu, cháu chỉ là quá kích động, cháu nghĩ đã tìm được người giống mình.”

“Đương nhiên, bác sẽ cố gắng kể cho cháu...” Billy Black chậm rãi mở miệng nói.

Khi Harry đi ra khỏi nhà Billy Black thì còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn là bộ dạng mất hồn.

Vốn tưởng rằng có thể ở chỗ Billy tìm hiểu được nhiều tin tức hơn, nhưng Harry đã thất vọng.

Cậu cảm thấy Sirius hẳn là rất có duyên với người da đỏ ở đây, bởi vì bọn họ cũng giống Lupin đều là người sói, tuy rằng nguyên lý biến dạng không giống nhau. Hơn nữa cố tù trưởng của bọn họ đều họ Black, họ có lẽ đã trở thành bạn bè...

Đáng tiếc, theo Billy nói, ông nội của ông ta trước khi chết cũng không nhắc lại về phù thủy có thể biến thành chó đen này.

Lúc ấy, ông nội của Billy cũng không nói nhiều với ông ta, bởi vì cố tù trưởng đã đồng ý giữ bí mật cho vị phù thủy rất có khả năng là Sirius kia. Billy chỉ nhớ rõ ông nội của ông ta như đang kể chuyện mà nói cho ông ta biết, vị phù thủy bị lạc kia sắp sửa tìm kiếm đồng loại ở khắp nơi trên thế giới từng có ghi chép về phù thủy, cũng để tìm được đường về nhà.

Lúc sau, Billy Black không còn gặp lại vị phù thủy có thể biến thành chó đen kia nữa, mãi đến khi chính ông ta tiếp nhận chức vụ tù trường, biết được là có ma cà rồng và người sói tồn tại, rồi mới nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc nhỏ.

Tìm kiếm đường về nhà...

Những năm cuối cùng của Harry ở thế giới phép thuật, sau khi chiến tranh chấm dứt, thế giới phù thủy bước vào giai đoạn yên bình trước nay chưa từng có, nơi đó không còn cần sự tồn tại của “Kẻ Được Chọn” nữa.

Hermione và Ron kết hôn, còn Ginny thì có bạn trai mới, vì thế lúc Harry đến nơi này cũng có thể coi là không có gì vướn bận. Huống chi ở cái thế giới này, cậu 1 lần nữa có được cha mẹ thương mình và em gái đáng yêu.

Nhưng nếu quả thật chính là Sirius, bởi vì ngã vào tấm màn mà ngẫu nhiên đi vào thế giới này, chú ấy nhất định rất không cam lòng. Bởi vì khi đó chiến tranh còn chưa bắt đầu, tình cảnh thế giới phép thuật có thể nói là hết sức căng thẳng, cho nên chú ấy mới một mực tìm kiếm biện pháp có thể trở về, cùng Harry, cả những người bạn tốt và các thần sáng vĩ đại nhất của thế giới phép thuật sóng vai chiến đấu.

Nhưng bây giờ chú ấy ở đâu? Ngoại trừ tin tức chú ấy từng xuất hiện trên thế giới này, Harry không thu hoạch được gì.

Billy để cho nhóm người sói trẻ tuổi đưa cậu phù thủy đã sắp bị xem là mất tích này về bãi biển, bảo đảm chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua chuyến trở về cùng các học sinh khác.

Harry cắn môi, máy móc di chuyển hai chân đi theo Sam Ully và vài người phía sau.

Tâm tư của cậu sớm đã không ở nơi này.

Mới vừa ra khỏi làng, Gerrard đang đi phía trước bỗng nhiên ngừng lại, Harry suýt chút nữa đụng phải lưng cậu ta.

“Sao vậy?” Lướt qua người bả vai cao lớn của nhóm người sói, cậu thấy em gái của mình, “Bella?”

“Harry!” Bella vừa kêu lên đã nhanh chạy tới, kéo cậu lui về phía sau vài bước, khẩn trương đánh giá cậu, “... Anh có sao không, Harry?”

“Anh đương nhiên không sao, anh rất khỏe, Bella. Sao em lại đến đây? A... Jacob...” Harry bị em gái của mình kéo khiến cậu không hiểu ra sao.

Phục hồi tinh thần lại, liền thấy phía sau Bella là Jacob đang lo lắng nhìn cậu, chắn giữa cậu cùng Bella và nhóm người sói, cảnh giác nhìn bọn họ.

Harry nghi hoặc nhìn sang em gái của mình.

“Em gặp Jacob ở bờ biển, cậu ấy nói cho em biết anh đi cùng nhóm của Sam Ully, Jacob nói bọn họ có thể là băng nhóm thiếu niên gì đó. Hơn nữa người cầm đầu của bọn họ, Sam, đã sớm có hứng thú với anh, có lẽ anh ta coi trọng chức vụ của Charles ở cục cảnh sát, bọn em rất lo lắng, nên...”

“A, trời ạ! Bella...” Harry gần như dở khóc dở cười, bọn họ đại khái cho là cậu bị bắt nạt. Được rồi, khi đó cậu thật sự tự nguyện bị nhóm người sói kèm hai bên.

Nhóm người sói này cả ngày đều kết bè kết đội cùng một chỗ, làm theo ý mình (đương nhiên đây là thói quen của bầy sói). Nhưng ở trong mắt những thiếu niên cùng tuổi, đại khái đã trở thành những thiếu niên bất lương mẫu mực.

Bỗng nhiên, cánh tay Harry cảm thấy đau đớn.

Thì ra Bella đang nhìn chằm chằm Jacob Black đang giằng co với nhóm người sói mà khẩn trương nên móng tay gần như bấm vào da Harry.

“Này, không có chuyện gì đâu, Bella.” Harry bỏ tay em gái ra, từ phía sau đè lại bả vai của thiếu niên da đỏ, “Jacob.”

Jacob Black vẫn không quay đầu lại, nhưng cơ thể căng cứng cho thấy cậu cũng đang khẩn trương, dù sao một mình cậu ta cũng không thể đấu với đám thanh niên cao lớn trong làng này.

Đáng tiếc, cậu ta không biết là, cho dù có mười người cậu ta, bây giờ cũng không cách gì đối phó những người ở đây ngoại trừ Bella.

Billy quả nhiên đã giấu con trai của ông ta.

“Khụ ——” Harry lặng lẽ chuyển cho nhóm của Sam 1 ánh mắt.

Nhóm người sói đại khái cũng đoán được, bọn họ biết người trong thôn nghĩ như vậy cũng không ít, cho nên chỉ nhíu nhíu mày, không hành động gì rồi rời đi.

Có lẽ Sam xem những thiếu niên cùng làng này là thành viên dự bị cho bầy sói, nên mới thoải mái bỏ qua như vậy chăng? Harry thấy Jacob rõ ràng đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Hey, Harry, bọn họ tìm anh làm gì?” Jacob xoay đầu lại, cau mày hỏi.

“Harry, nếu không chúng ta báo cảnh sát đi!” Bella lo lắng nhìn cậu.

“Anh rất khỏe, Bella. Bọn họ có thể làm làm gì anh chứ? Ma túy, hay bảo anh lén lấy súng của Charles? Được rồi...” Harry thoải mái nói, “Hai người quá mức khẩn trương, anh chẳng qua chỉ muốn đến thăm Billy, sau đó ở trong rừng lạc đường, là bọn họ dẫn anh về làng. Sau đó, Billy nhờ bọn họ đưa anh quay về bãi biển, nên biết, một mình đi qua khu rừng này vẫn còn chút khó khăn.”

“Được rồi, nếu quả thật không có chuyện gì.” Bella nhẹ nhàng thở ra.

“Billy có thể làm chứng.” Harry vội vàng bổ sung. Cậu dừng một chút, bỗng nhiên chuyển sang Jacob, “Đúng rồi, 2 người tại sao biết? Hả, Jacob?”

“Em cùng mấy người bạn đi dạo ở bãi biển, đụng phải học sinh của trung học Forks, sau đó liền nhận ra Bella.” Jacob không nhanh không chậm giải thích.

“Vậy sao?” Harry liếc mắt nhìn cậu ta, Jacob lập tức nở nụ cười tươi tắn đặc biệt của mình.

Harry mặt không chút thay đổi dời mở tầm mắt.

Có lẽ cậu ta đã “cứu” mình, nhưng đối với Bella, cậu vẫn còn quá nhỏ. Cho dù cậu ta rất dũng cảm, đầu óc cũng rất nhanh nhạy.

Ba người bắt đầu đi về hướng bãi biển, Harry này mới nhìn thấy cách đó không xa có đậu một chiếc xe máy, đó là của Jacob, cậu từng thấy ở nhà Billy.

Chẳng thể trách họ có thể chạy tới nhanh như vậy.

Bỗng nhiên Jacob thừa dịp Bella không chú ý ghé vào bên cạnh Harry, nhỏ giọng hỏi: “Hey, Harry, anh có biết Edward là ai không?”

Harry sửng sốt, mở miệng nói: “Cậu vì cái gì hỏi anh ấy?” Jacob làm sao biết Edward?

“Bella nghe nói chuyện của anh thì rất sốt ruột, sau đó cô ấy gọi điện cho một người tên là Edward, em muốn hỏi... đó là bạn trai của cô ấy ư?” Jacob như đang lơ đãng hỏi.

A, trời ạ! Edward...

Câu hỏi còn lại của Jacob, Harry hoàn toàn không nghe vào tai, cậu kinh ngạc quay sang em gái của mình hỏi: “Bella, em báo cho Edward sao?”

“Đúng vậy. A! Em suýt chút nữa đã quên rồi, anh ta hình như rất lo lắng cho anh, anh có lẽ nên gọi cho anh ta báo bình an, Harry.” Bella mở miệng nói.

“Đúng vậy... được rồi... Anh đương nhiên biết mà...” Harry thì thào lẩm bẩm, “Chúa ơi, chỉ mong còn kịp!”...

========================================================

Câu chuyện bắt đầu sang hướng khác

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK