• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ lát sau, chiếc Volvo màu bạc có chuyển biến lớn, tốc độ xe bắt đầu giảm, đường đi khá xóc nảy.

Đã vào đến rừng rậm.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Harry nắm chặt tay vịn phía trên, mở miệng hỏi, “Ý em muốn hỏi, nơi đó có thích hợp để nói chuyện hay không?”

“Nếu em muốn, thì nơi nào cũng đều có thể nói chuyện.” Edward bỗng nhiên ngừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng anh cảm thấy em sẽ thích nơi đó.”

Harry không nói gì nữa.

Khoảng mười mấy phút sau, chiếc Volvo màu bạc tắt máy.

Hai người xuống xe.

“Nơi này...?” Harry nhìn khắp bốn phía, chung quanh đều là thân cây tối đen, cậu cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.

“Không nên nôn nóng.” Edward đứng dưới ánh trăng, dịu dàng mở miệng nói.

Anh xoay người chỉ chỉ phía sau lưng của mình: “Có lẽ em không phiền để anh mang em đi thêm 1 đoạn chứ.”

“Cần phải dùng cách này sao?” Harry có chút do dự. Cậu không muốn bị cõng đến cõng đi, nhưng cậu quả thật không theo kịp tốc độ của ma cà rồng. Đương nhiên, nếu bây giờ phép thuật đủ ổn định thì cậu có thể độn thổ, hơn nữa nếu biết điểm đến của họ, nhất định sẽ đến sớm hơn so với Edward. Hoặc nếu có chổi bay cũng không tệ, có thể cùng đi với anh.

“Đúng vậy, đương nhiên... anh sẽ cẩn thận không để nhánh cây trúng vào em, nên nhớ bây giờ anh là bạn trai của em, việc này không sao cả.” Edward hình như có chút đắc ý nho nhỏ.

A, vẻ mặt thật đáng yêu! Harry trong lòng nghĩ.

Harry trầm ngâm 1 lát, cuối cùng vẫn leo lên lưng Edward, ôm cổ anh.

“Harry, em tốt nhất là nên ôm chặt hơn chút nữa.” Edward đưa tay nâng cậu lên.

Harry có chút không được tự nhiên giật giật thân thể, do dự một chút rồi dùng chân của mình kẹp lấy hông của Edward. Được rồi, bây giờ anh ấy là bạn trai của mình...

Một giây sau, tiếng gió bỗng nhiên vang lên, bóng dáng cây cối chung quanh bắt đầu bay vụt qua.

Dòng không khí lạnh như băng ập vào mặt Harry, gần như khiến cậu không mở mắt ra được.

Nháy mắt đã bay lên trời, bên người cành lá dày đặc lướt qua.

Edward cõng cậu lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên các nhánh cây, nhẹ nhàng linh hoạt, gần như bay lượn. Luồn gió lạnh như băng xẹt qua bên người, khu rừng dày đặc xung quanh Forks có không khí đặc biệt lạnh lẽo ẩm ướt.

Harry đưa một bàn tay đè lại mắt kính suýt rơi ra, vừa nheo lại mắt. Cậu rất thích loại tốc độ nhanh như bay giữa cành lá này, cảm giác kích thích khi tránh né cành cây với 1 góc độ không tin được. Cậu thậm chí còn nghĩ, nếu cõng cậu không phải là Edward, mà là chổi bay thì tốt rồi. Khi đó cậu có thể tự mình khống chế nó, tự do tự tại, bay lên cao không quan tâm đến bóng đêm xung quanh.

Sau đó, cậu lại cảm thấy có lỗi với người đang vất vã cõng mình. Được rồi, mình tình nguyện không cần một cái chổi bay, Harry kẹp chặt eo Edward, cố gắng thẳng người,.

Edward đột nhiên dừng lại, bắt đầu nhảy về phía trước, chung quanh đều là cành lá dày đặc, che mất tầm mắt của cậu.

Một giây sau, luồn gió chung quanh càng mạnh hơn, Edward dừng lại trên 1 chạc cây vững chắc vươn ra giữa không trung.

Harry cảm thấy tầm mắt đột nhiên thoáng đãng, trên đầu là bầu trời trong trẻo, dưới chân là rừng rậm dày đặc một màu tối đen. Phía xa tận cuối tầm nhìn là dãi núi chạy dài và màu đen của biển rộng, cùng với dòng sông đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

“A, trời ạ!” Cậu gần như không thể không hô lên, “Đây, đúng là...!”

Edward nhẹ nhàng buông cậu xuống, Harry vẫn còn thán phục với khung cảnh xung quanh.

“Harry, cảm giác thế nào? Có bị choáng váng không?”Giọng nói thân thiết của Edward truyền đến.

“Không có, ” Tựa vào thân cây, trong ánh mắt Harry lộ ra vẻ hưng phấn, “Em cảm thấy rất tuyệt, thật đó! Em rất thích chỗ này.”

“Anh nên sớm nhớ đến, ” Edward nở nụ cười, “Gần như trên thế giới này không có chuyện gì đáng để em sợ đúng không? Harry, trước đó anh còn nghĩ em sẽ sợ độ cao.”

Bỗng nhiên đưa mình tới đây, chẳng lẽ anh ấy nghĩ như vậy sẽ khiến cho mình sỡ hãi rồi la hét nhào vào lòng anh ấy sao? Harry trong lòng bĩu môi.

Edward kéo cậu ngồi xuống trên chạc cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời với những vì sao phía trên, chậm rãi mở miệng nói: “Cây thông này chính là cái cây cao nhất trong khu rừng ở đây, nó đã ở đây gần trăm năm rồi, có lẽ nó cũng gần bằng tuổi của anh. Nơi này có tầm nhìn rất rộng.” Giọng Edward nhẹ nhàng chậm chạp mà trầm thấp, tạo cảm giác vô cùng dễ chịu.

Harry lập tức biết anh vì sao mang cậu đến nơi này, cậu còn nhớ hôm party cậu đã nói ra mong muốn của mình, nhưng chỉ là đứng ở 1 nơi cao để ngắm sao mà thôi.

Harry vuốt lại mái tóc bị gió đêm thổi cho rối tung, dựa vào thân cây to lớn bên cạnh, cùng Edward ngắm bầu trời đầy sao.

Phía sau tầng mây mỏng, từng ngôi sao lấp lánh gợi cho cậu nhớ lại trước kia. Hình ảnh, những người đó... Mặc kệ cách bao nhiêu năm, vẫn là dấu vết rất sâu trong lòng cậu. Cũng như những dòng chữ duyên dáng trên mộ phần, khắc sâu trên tấm bia đá màu xám trắng, im lặng vĩnh hằng.

Sau đó tầm mắt của cậu chuyển sang Edward đang ngồi bên cạnh.

Gương mặt nhìn nghiên của Edward tắm trong ánh trăng và ánh sáng của những vì sao, toát ra vẻ dịu dàng tĩnh lặng, làn da bóng loáng như đá cẩm thạch dưới ánh trăng tản ra cảm giác ấm áp.

Như cảm nhận được ánh mắt cậu, Edward xoay đầu lại chăm chú nhìn Harry, trong đôi mắt màu vàng rực sáng đang phản chiếu hình ảnh của cậu.

Sau đó anh đưa tay lấy mắt kính của cậu xuống, đây là lần thứ hai anh lấy mắt kính của cậu.

Mất đi mắt kính, tầm mắt Harry lập tức mơ hồ, cậu không rõ thấy biểu cảm của đối phương.

Một lát sau, Harry nheo mắt lại, trong nháy mắt đó cậu đã nghĩ 2 người sẽ hôn nhau.

Nhưng ngay sau đó, Edward đem mắt kính trả lại cho cậu, dời mắt sang nơi khác.

Được rồi, lãng mạn đáng ghét! Chẳng lẽ tạo ra không khí khiến người ta bị kích thích cũng là năng lực của ma cà rồng sao? Harry mang mắt kính, đem tầm mắt quay về với bầu trời.

Hai người đều in lặng.

Hồi lâu sau, mây dần dần dày hơn, vì sao cũng trở nên ẩn hiện phía sao đám mây, sương mù từ khu rừng bên dưới dâng lên cao.

Harry quyết định nói vào đề chính. Cậu giương mắt nhìn anh, chần chờ một chút mở miệng nói: “Edward, anh không muốn hỏi em chuyện gì sao? Anh chưa từng để ý sao? Như chuyện cửa sổ đêm hôm đó.”

Edwrad nhìn sang cậu, sau đó cuời cười ôn hòa: “Harry, em nên biết, anh tuy rằng rất muốn hiểu rõ em, nhưng anh không muốn bắt em phải nói ra bí mật của mình. Có nhiều thứ em đã che giấu rất lâu phải không? Có thể thấy em với các bạn học mới quen được vài tháng cũng không thân thiết lắm. Hơn nữa, trước kia anh đúng là đã xem nhẹ vài việc, đó là bởi vì trong lòng anh quá rối loạn, nhưng bây giờ em tự mình muốn nói cho anh biết, không phải sao?”

A, anh ấy thật ra cũng khá gian xảo!

Vì thế Harry ở trong đầu bắt đầu chọn từ ngữ, cậu không biết thế giới này phù thủy có thật sự tồn tại hay không, lỡ như thân phận của cậu đặc biệt như vậy, khiến cho chàng ma cà rồng này hoảng sợ thì phải làm sao? Được rồi, có lẽ anh ấy còn có thể tức giận, bởi vì cậu đã giấu diếm.

“Edward, em không biết nên nói như thế nào, ” cậu theo thói quen nâng mắt kính dù nó không bị trượt, “Em... Em muốn nói là em có thể không lợi hại như ma cà rồng, nhưng... Em và các anh đều giống nhau theo 1 cách nào đó, bởi vì có vài chuyện, anh phải tận mắt nhìn thấy, Edward...”

Cậu suy nghĩ một chút, chìa một ngón tay. Một giây sau, trên đầu ngón tay bỗng nhiên bốc lên ánh sáng màu bạc, chiếu sáng mặt cậu, thắp sáng cả bóng đêm chung quanh.

“Đây là...” Edward kinh ngạc nhìn chằm chằm ánh sáng trên ngón tay Harry, lại thấy ánh sáng kia chớp vài cái, lập tức bị dập tắt.

Harry vẻ mặt uể oải nhìn anh: “Đây là thần chú thắp sáng —— một cách để chiếu sáng. Em không có vật dẫn, chỉ có thể dùng ngón tay, nhưng nó đúng là quá nóng. Được rồi, hay là...”

Phép thuật không ổn định khiến “thần chú chiếu sáng” rất nhanh bị dập tắt, Harry nghĩ mình có thể cần phải tìm vài câu thần chú dễ thấy nhất để thi triển. Ở… trên cành cây cao này, thật sự rất bất lợi cho việc sử dụng những câu thần chú mạnh hơn. Vì thế cậu nhìn khắp bốn phía, đưa tay bẻ 1 đoạn nhánh cây.

Vì để không xảy ra vấn đề, lần này cậu không sử dụng “thần chú vô thanh”, những từ ngữ thần bí rất có âm điệu từ miệng phát ra. Đoạn nhánh cây trong tay cậu rung động, ngay sau đó, bỗng nhiên xuất hiện móng vuốt cùng một đôi cánh, trong nháy mắt lập tức biến thành một con bồ câu màu xám bay ra từ tay cậu, biến mất trong bầu trời đêm.

“Chính là như vậy.” Cậu giương mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Edward, “Như anh thấy đó...”

=====================================================

Đấy có phải là lãng mạn như nguyên tác Twilight hem?^^, vẫn giữ lại phần này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK