Tâm Dao uyển chuyển sánh vai cùng với Nhật Hào, nhưng đúng hơn là hắn có chút lảo đảo rồi dựa hẳn vào người cô.
“Anh Nhật Hào.” Tâm Dao nũng nịu kéo dài giọng. Cô cũng không quên tỏ vẻ thân thiết đỡ lấy Nhật Hào rồi đi vào trong thang máy, cố tình xem thử hành động của cả hai có được Mỹ Ngọc chú ý hay không.
Đúng như dự đoán của Tâm Dao, Mỹ Ngọc đang cố chen qua đám người nhảy nhót trên sàn, ánh mắt sắc như dao như muốn chém cô ra làm hai. Cô còn có thể nhận ra được khẩu hình của ả đang rủa chết cô kia kìa.
Trong thang máy, Nhật Hào càng lúc càng thấy nóng ran lên. Hắn muốn cởi phăng chiếc áo thun trên người, nhưng vẫn còn giữ được chút lí trí, nên chỉ bực bội kéo kéo cổ áo xuống. Sau đó, hắn nhìn qua thân hình gợi cảm của Tâm Dao trong bộ đồng phục nhân viên nữ, váy ngắn ôm sát cùng áo sơ mi trắng có phần mờ ảo màu nội y, rồi nuốt nước bọt liên tục.
Nhật Hào không chút chần chừ nào mà vồ về phía Tâm Dao. Thế mà cô đã nhanh chóng bước lên trước để đón chờ cánh cửa thang máy mở ra, khiến cho hắn đập cả người vào tường, vang lên tiếng cốp rõ to cùng cục u sưng đỏ trên đầu.
“Anh Nhật Hào, sao anh bất cẩn thế ạ? Anh xỉn rồi. Để em dìu anh về phòng nhen.” Tâm Dao thể hiện bộ mặt lo lắng cùng đôi mắt long lanh, khiến Nhật Hào đang muốn nổi điên đã mềm dịu xuống.
Thấy hắn định lợi dụng đụng chạm vào cơ thể cô lần nữa, Tâm Dao ngồi thụp xuống, giả vờ chỉnh dây giày. Vì thế, Nhật Hào dựa hụt, thành công ngã nhào ra đất. Khi đầu óc hắn còn đang choáng váng, một cú đá nhắm chính xác vào bụng hắn mà tác động vào.
“Ôi trời ơi, em xin lỗi. Em lỡ chân.” Tâm Dao loạng choạng, cố gắng chuộc lỗi sai của mình bằng cách đỡ Nhật Hào dậy. Tuy nhiên, một tiếng thét mang theo tất cả sự đau đớn lại vang lên, vọng khắp dãy lầu. Nhìn xuống, chân của cô đáp thẳng lên bẹ sườn của hắn. May mắn cô chỉ là một cô gái nhỏ, không có chút sức lực nào. Nếu đổi lại là một người khác, có lẽ hắn đã siêu sanh sớm rồi.
Tâm Dao lần nữa luống cuống xin lỗi, nhưng Nhật Hào nào còn sức để chống cự, đành mặc cho cô kéo lê hắn trên đất. Ở nơi không ai nhìn thấy, cô nở nụ cười hả hê. Tất cả những hành động vừa rồi là cô cố tình, và chỉ dùng một chút công lực mà thôi. Thế mà tên này đã la lên như thể ai đang chọc tiết hắn. Đúng là thứ yếu ớt.
Tâm Dao có kí ức ở kiếp trước, nên lục tìm chìa khoá phòng trong túi quần Nhật Hào. Sau đó, cô đỡ hắn dậy rồi đẩy vào trong, không quên kèm theo cái nháy mắt: “Anh Nhật Hào, chờ em chút nhé. Em đi thay bộ váy hợp mắt anh rồi lập tức quay lại.”
Không đợi Nhật Hào lên tiếng, Tâm Dao nhanh chóng đóng cửa lại. Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi từ đầu, nhưng giờ mới nhận được sự chú ý của cô. Người gọi đến là chị gái thân thương Mỹ Ngọc: “Mày với anh Hào đang ở đâu? Sao mày dám quyến rũ người yêu của tao?”
Tâm Dao hừ lạnh trong lòng, nhưng vẫn ấp úng đáp: “Em không có. Em mới dẫn anh Nhật Hào lên phòng A303. Ảnh nói với em là cần chuẩn bị sẵn một số thứ, rồi mới nhờ em gọi báo cho chị biết.”
“Thật sao?” Mỹ Ngọc có chút không tin, nhưng cũng bấm thang máy lên lầu ba. Nhìn quanh một lát, ả đã thấy Tâm Dao đứng sẵn trước một cánh cửa phòng và đang vẫy tay với ả.
“Chị mau lên. Anh Hào đang đợi chị đó.” Tâm Dao đưa cho Mỹ Ngọc chìa khoá phòng.
Mỹ Ngọc nhận lấy, nhưng cảm giác có gì đó không đúng nên trừng mắt với Tâm Dao: “Mày đang mưu đồ gì? Vốn dĩ mày có thể dùng cơ hội này để được gả cho Nhật Hào, và thoát khỏi nhà họ Triệu.”
“Chị, em không có. Em đâu có dám. Anh Nhật Hào là bạn trai chị, anh ấy không hề thích em, mà chỉ một lòng chung thuỷ với chị. Chưa kể đến em đã chấp nhận lời yêu cầu của ba mẹ thì sao có thể làm trái.” Tâm Dao rưng rưng nước mắt, và nở nụ cười chua xót.
Một màn này thành công lừa gạt Mỹ Ngọc. Từ trước đến nay, Tâm Dao quá mức nhu nhược nên khiến cho chỉ số thông minh của ả dần thấp xuống khi đối phó với cô. Chỉ cần một vài câu nói đáng thương, ả dễ dàng tin cô không có cách nào làm điều gì sai trái với ả.
“À, chị hớp chút nước để thông họng đi ạ.” Tâm Dao cảm thấy bản thân thật dũng mãnh khi vừa cố giữ ly nước Nhật Hào đưa cho, vừa kéo hắn về phòng này mà không trầy trật gì. Chớp chớp đôi mắt đầy sợ hãi, cô đưa nó cho Mỹ Ngọc. Ả chẳng một chút nghi ngờ gì nữa, chỉ nghĩ cô vẫn là một người hầu cận thấp kém của mình nên cầm lấy và uống cạn. Đọc 𝘵r𝘂yện 𝘵ại ⩵ 𝘵rùⅿ𝘵r𝘂yệ n.𝖵n ⩵
Mỹ Ngọc đứng trước cửa phòng, hồi hộp không thôi. Ả cầm chìa khoá, nhưng chẳng chủ động mở ra, ngược lại đưa tay gõ cộc cộc lên đó: “Anh Hào, em tới rồi. Anh mở cửa cho em đi.”
Cánh cửa lập tức mở ra. Bên trong đúng thật là Nhật Hào đang thở dồn dập, gương mặt đỏ ửng cùng đôi mắt tràn đầy hương vị gợi dục. Hắn không còn quan tâm người đến có phải là Tâm Dao hay không, bản thân đã bị thuốc kích thích xâm chiếm, nên hận không thể kiếm người giải toả.
Lúc này, Tâm Dao trốn ở một góc gần đó, đủ để chứng kiến Mỹ Ngọc bị bàn tay của Nhật Hào lôi vào trong phòng. Cánh cửa đóng mạnh lại, chuyện ở phía sau dữ dội thế nào không cần nói thì cô cũng đã đoán được. Đêm nay sẽ là đêm mở đầu ác mộng của ả, cô mong như thế. Nếu không, cô nhất định cũng sẽ khiến ả nếm mùi vị đó.
Tâm Dao ngân nga khúc nhạc vui trong lúc chờ thang máy. Cánh cửa mở ra, không nghĩ tới người quản lý, Minh Lâm, lại xuất hiện.