“Lo cho cô ấy trước.” Vĩ Thành kiên quyết từ chối điều trị, chỉ khi Hoài Khang đưa Tâm Dao vào phòng cấp cứu, anh mới bình tĩnh để bác sĩ khác xử lý vết thương xô xát sau lưng của mình.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói quen thuộc: “Vĩ Thành, Vĩ Thành.”
Vĩ Thành xoay người lại nhìn, mặc kệ đang có bác sĩ xử lý vết thương cho mình mà đứng bật dậy, đi tới đỡ lấy Triệu lão gia và bà Triệu, nhưng rất nhanh đã được mẹ anh đỡ ngồi xuống lại và hỏi han: “Con sao rồi? Mẹ với ông nghe bảo hai đứa bị bắt cóc, mẹ sợ gần chết.”
Người nhà họ Triệu đã trải qua một lần xém tí mất đi đứa con đầu lòng chỉ bởi vì sự cứng đầu của Vĩ Thành với đám bắt cóc năm đó, nên đã trở thành nỗi ám ảnh của họ. Triệu lão gia nhìn quanh rồi bảo: “Còn Tâm Dao đâu? Chẳng phải hai đứa đang ở bên nhau à?”
Vĩ Thành xụ mặt xuống, sau đó nhìn về hướng phòng phẫu thuật mà không nói gì. Hành động này đã gián tiếp gợi ý cho câu hỏi của anh, khiến hai người lớn không khỏi hốt hoảng. Bà Triệu bịt miệng, thốt lên với giọng run rẩy: “Ôi trời!”
Đợi bác sĩ đi hết, Vĩ Thành mới nói ra quyết định mà mình đã suy nghĩ kĩ: “Thưa ông, thưa mẹ, con biết nói ra điều này là rất vô lí, nhưng nếu Tâm Dao không xảy ra vấn đề gì, con muốn kết hôn với em ấy.”
“Hả?” Bà Triệu há hốc mồm, trong lòng hân hoan đấy nhưng liệu có quá nhanh hay không, liệu Tâm Dao có đồng ý hay không? Vì thế, bà hỏi lại: “Con có hỏi ý con bé chưa?”
“Con với Tâm Dao đã đồng ý ở bên nhau rồi, nên con sẽ cố hết sức làm cô ấy tin tưởng con.” Vĩ Thành báo tin vui này khiến bà Triệu mỉm cười hạnh phúc, có được cô gái như cô làm con dâu, bà mừng còn không hết.
Nhưng Triệu lão gia vẫn giữ nguyên vẻ im lặng, đang rơi vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Bà Triệu vỗ vỗ tay của Vĩ Thành ra hiệu cứ để bà, sau đó mở lời với cha chồng: “Cha, chúng ta đã dư thời gian để xác định được Tâm Dao có bản tính như thế nào. Con biết nếu cô bé có ý đồ gì thì cũng không thể qua mắt được cha. Hai chúng nó thương nhau cha à.”
Triệu lão gia gật đầu, rồi thở dài: “Cha biết chứ, Tâm Dao là cô gái tốt khá hiếm ở thời đại này. Nhưng con cũng biết kết hôn với một quân nhân không hề dễ dàng.”
Đúng vậy, bà Triệu tất nhiên biết rõ điều này vì bà là vợ quân nhân. Trước khi kết hôn, danh tính phải được suy xét vô cùng khắt khe. Sau khi kết hôn, người chồng luôn ở doanh trại, thời gian dành cho gia đình và vợ rất ít, chưa kể vấn đề tiền nong sinh hoạt đều một tay người vợ lo lắng. Bà đã từng bị chê trách là không biết đẻ bởi những người xung quanh, rất lâu sau đó mới mang thai Vĩ Thành, nhưng không một ai ở bên chăm sóc. May mắn lúc đó Triệu lão gia vẫn rất tâm lí nên bà dành cho ông một sự kính trọng và yêu thương hệt như đối với cha mình.
Vĩ Thành hướng ánh mắt cầu xin về phía Triệu lão gia, đành nói ra sự thật: “Ông nội, con biết ông luôn muốn con có một người vợ có dòng dõi cao xa để phụ giúp sự nghiệp con tốt hơn, nhưng con không thể yêu thương họ được. Với lại đời này, con nợ Tâm Dao tính mạng này.”
“Ý con là sao?” Triệu lão gia nhíu mày, biết rõ Vĩ Thành luôn mang ơn Tâm Dao nhưng nợ cả tính mạng thì ông không chấp nhận.
Vĩ Thành liếm đôi môi khô khốc: “Năm con bị bắt cóc, chính Tâm Dao là người lén lút đưa thức ăn cho con, cũng chính cô ấy là người đã gọi điện báo với cha vị trí nhà hoang đó. Nếu không có cô ấy kịp thời liên lạc, con nghĩ con sẽ chết dưới tay chúng. Mà cũng nhờ cô ấy, con mới có thể tỉnh lại. Ông, con muốn dùng cả đời này bảo vệ Tâm Dao.”
Mẹ Triệu nghe tới đây thì đã không kiềm được nước mắt, không nghĩ tới cô bé mà nhà họ Triệu luôn mang ơn lại là Tâm Dao. Nhớ lại những giây phút gắt gỏng ban đầu của mình, những lúc cô chăm sóc cả gia đình, bà cũng quay sang nhìn cha chồng: “Cha, con đồng ý với ý định của Vĩ Thành. Chúng ta nợ con bé quá nhiều.”
Triệu lão gia nắm chặt gậy trong tay, tin tức mà Vĩ Thành nói ra thật sự quá gây sốc, nhưng ông biết anh sẽ không lấy chuyện này ra để lừa gạt, vì chính anh luôn là người muốn tìm gặp cô bé năm đó để nói một tiếng cảm ơn. Ông nhìn cháu trai đã lớn khôn của mình từ lúc nào, khẽ vỗ nhẹ đầu anh: “Chúng ta luôn xem con bé là người nhà. Dù con có chấp nhận con bé hay không, nó vẫn sẽ là cháu gái nuôi của ông. Cháu phải đem lại hạnh phúc cho con bé.”
Vĩ Thành gật đầu, ánh mắt ánh lên sự cảm kích từ tận đáy lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cả ba rơi vào trầm tư, đều hướng sự tập trung vào tình trạng của người con gái nằm bên trong căn phòng cấp cứu.
Không bao lâu sau, ánh đèn cũng dần tắt lịm. Vĩ Thành bật dậy đầu tiên rồi chạy ra phía trước để đón chờ Hoài Khang. Thấy bạn mình đi ra, anh liền hỏi: “Cô ấy sao rồi? Có nguy hiểm gì không?”
Hoài Khang tháo khẩu trang, trấn tĩnh sự hồi hộp của người nhà họ Triệu rồi bảo: “Tâm Dao không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng…”
Họ còn chưa kịp vui mừng thì Hoài Khang lại giáng một đòn đánh đau: “Cô ấy bị va đập vào đầu khá nhiều, nên tồn tại máu bầm khiến bị choáng và khó chịu. Nhưng may mới chỉ là tụ máu não cấp tính, có thể điều trị bằng thuốc. Mọi người không cần quá lo lắng.”
Vĩ Thành thở hắt ra một hơi, sau đó nhìn Tâm Dao được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay có chút lạnh của cô: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”