“Cũng không thể gọi là vậy…” Tâm Dao cũng trầm tư với dáng vẻ bất đắc dĩ.
Cô thật chất đã nghe bà Triệu kể lại cái ngày hai nhà định làm lễ đính hôn. Vì sao lại gọi là ‘định’? Hôn ước của Mỹ Ngọc và Vĩ Thành bắt nguồn từ một lần hội ngộ trên bàn nhậu của Triệu lão gia và Lý lão gia.
Khi còn trẻ, hai người luôn xung khắc với nhau về tư tưởng nhưng cùng chung nỗi niềm lo cho đất nước và an toàn của gia đình. Họ vừa là bạn vừa là đối thủ cùng chung chí tuyến. Cho đến khi thời thế yên bình, cuộc sống riêng sung túc, hai người mới gặp lại nhau với tình trạng đầu hai thứ tóc, nhưng không làm giảm đi khí chất hùng dũng lúc trước. Rượu vào lời ra, cuộc nói chuyện lại xoay quanh gia đình và con cái. Tuy nhiên khi ấy ông Triệu và bà Lý đều đã lập gia đình nên họ quyết hẹn ước đến đời cháu.
Vốn dĩ đó có thể là một lời nói đùa, nhưng Lý lão gia thấy được tiềm năng và cả đạo đức không ai ngang bằng của nhà họ Triệu, nên trước khi rời khỏi nhân gian, đã lần nữa nhắc lại lời hẹn ước với Triệu lão gia. Tiếc thương bạn mình vẫn ngày đêm lo cho gia đình, Triệu lão gia không nỡ từ chối.
Ấy vậy mà vào cái ngày diễn ra lễ đính hôn, Vĩ Thành khó khăn lắm mới xin được nghỉ một ngày phép và chuẩn bị êm xuôi tất cả theo ý của ông mình. Nhưng Mỹ Ngọc lại không xuất hiện, ả ta đi đâu cả ngày hôm trước rồi mất dạng. Vì thế, lễ đính ước diễn ra không thành công. May mắn chỉ là làm lễ nhỏ tụ họp người trong gia đình. Nếu mời nhiều khách quý, có thể điều này sẽ thành trò cưới của nhà họ Triệu. Đó là lí do vì sao Triệu lão gia không thích Mỹ Ngọc và không thừa nhận ả là cháu dâu.
Mỹ Ngọc đinh ninh hôn ước này sẽ diễn ra trong tương lai nên ả chẳng lo ngại gì, cũng chẳng thường ghé thăm nhà họ Triệu. Tới khi Vĩ Thành bị tai nạn, ả dường như mất tích hẳn. Từ ban đầu, nhà họ Triệu cũng chẳng yêu cầu hay bắt buộc ả phải qua chăm sóc anh. Nhưng đổi lại chính nhà họ Lý không nắm rõ thông tin, chỉ nghe phong phanh anh bị thương khi huấn luyện nên lập tức kêu ả qua bồi đắp tình cảm.
Cho tới khi thông tin Vĩ Thành phải sống cuộc đời thực vật, nhà họ Lý hận không thể chạy cho lẹ. Nhưng lời đã nói ra, họ không dám rút lại, hay đúng hơn là sợ sẽ đắc tội nhà họ Triệu nên đem Tâm Dao ném qua làm bao cát trút giận.
Sau khi nghe bà Triệu tâm sự, Tâm Dao không biết nên nói gì, hay đúng hơn là cô nên có cảm nhận gì đối với nhà họ Lý. Thật là trơ trẽn chăng?
“Nhưng nhà họ Triệu đối với tao rất tốt.” Tâm Dao mím môi, đôi mắt ánh lên như vì sao, trong lòng thầm cảm ơn khi ấy mình đã được sống lại và được lựa chọn lại.
Tuệ Khanh lướt ánh mắt khắp người của Tâm Dao rồi cũng gật gù tán thành. Sau không ít ngày ở nhà họ Triệu, nhan sắc của cô thật sự tăng hạng đến bất ngờ.
“Mà mày kiếm tao có việc gì sao? Nhưng sao mày không gọi điện cho tao?” Tâm Dao hỏi lại nguyên nhân lần đó Tuệ Khanh đến tìm mình cùng một đống câu hỏi phía sau.
“À thì tao…” Tuệ Khanh có chút khó nói nhưng cũng không giấu giếm bạn thân của mình, mà chỉ thở dài: “Tao kiếm mày vì một thông tin rất quan trọng. ‘Đêm Rạng Rỡ’ đã chấp nhận cho sinh viên năm hai tham gia.”
“Thật sao?” Tâm Dao không nghĩ tới lại có chuyện này xảy ra. Một bên, Tuệ Khanh lấy ra giấy thông báo kèm theo tờ đăng kí tham gia tiết mục.
Đêm Rạng Rỡ được xem như là một buổi diễn lớn của trường đại học sân khấu và điện ảnh diễn ra hàng năm. Các sinh viên sẽ tham dự theo yêu cầu tiết mục của nhà trường và được chấm điểm theo từng bộ môn, cũng như sẽ có phần thưởng danh giá và cơ hội phát triển nếu được các nhà đầu tư nào đó nhắm trúng. Ban đầu, buổi biểu diễn này chỉ cho phép sinh viên năm ba và năm tư của các ngành tham gia. Nhưng sau khi cảm thấy sinh viên năm hai cũng không có ít người nổi bật, nhà trường quyết định mở rộng phạm vi thí sinh.
Đêm Rạng Rỡ không bắt buộc nội dung phải như thế nào, nhưng lại quy định về hình thức. Lần này, các thí sinh phải tham gia theo một nhóm từ hai người trở lên, không cần chung ngành. Điều đó lại là một bất lợi cho dân múa dân tộc vì khá khó để hợp tác với một người ngoài ngành.
“Còn chuyện vì sao tao không gọi mày thì là… tao phải vào bệnh viện.” Tuệ Khanh thấp giọng thì thầm, không muốn cho nhiều người nghe thấy.
“Mày bị cái gì mà phải vào bệnh viện?” Tâm Dao nghe thấy thế thì lập tức hỏi han, còn kiểm tra khắp người Tuệ Khanh xem thử cô bị thương ở đâu.
“Tao… tao đi cắt trĩ.” Tuệ Khanh càng nói thì giọng càng nhỏ hơn, khuôn mặt còn có chút e dè và nóng bừng.
“Hở?” Tâm Dao đệch mặt ra, dường như có một khoảng lặng nào đó giữa hai người. Sau đó, cô tằng hắng một cái rồi hỏi tiếp: “Thế giờ mày ổn chưa?”
“Tao ổn rồi, may mà phát hiện sớm.” Tuệ Khanh đảo mắt, không muốn nhớ tới những khoảnh khắc tủi nhục khi ở trong bệnh viện. Nếu để nó gặp lại tên bác sĩ kia một lần nữa, nó nhất định sẽ xì lớp bánh xe của anh ta.
Hai người vẫn cười nói và tiếp tục bàn luận về tiết mục Đêm Rạng Rỡ cũng như có một chút lời khuyên nên chăm sóc bản thân tốt hơn, thì từ xa một bóng dáng yểu điệu đi tới và cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Xin chào Tâm Dao, Tuệ Khanh.”
Tâm Dao nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, khuôn miệng không tự chủ được mà nhếch một bên: “Chào Mai Thuỷ.”