Quản gia Dương âm thầm nhìn trời đang chuyển gió, thổi từng đám mây xám về thành phố thì bảo: “Có lẽ sắp có mưa nên cậu chủ và cô Tâm Dao về sớm đấy thưa phu nhân.”
Lúc này, chiếc xe vừa dừng lại, Tâm Dao đã tự động mở cửa mà không chờ đợi Vĩ Thành, sau đó tiến thẳng vào trong nhà, nhưng khi chân bước qua ranh giới, cô lại nở nụ cười như không hề có gì xảy ra.
“Thưa bác, quản gia Dương, cháu mới về.” Tâm Dao cúi đầu, nghe thấy tiếng giày ở phía sau thì lập tức nói: “Cháu về phòng thay đồ chút ạ.”
Vĩ Thành nhìn theo bóng lưng của Tâm Dao, gương mặt cùng lúc sa sầm xuống rồi cũng xin phép lên phòng. Bà Triệu chớp chớp mắt, sau đó nói nhỏ với quản gia Dương: “Ông có thấy cái tôi thấy không?”
Quản gia Dương gật đầu, chắc nịch bảo: “Cậu chủ và cô Tâm Dao có chuyện gì đó không tốt.”
Bà Triệu nhíu mày: “Chúng nó cãi nhau, để tôi đi nói với cha.”
Bà Triệu rất nhanh đã chạy lên lầu, vào thẳng phòng làm việc của Triệu lão gia và báo cáo với ông về tình hình căng thẳng bên dưới. Triệu lão gia vừa mới nghe điện thoại xong, rồi thở dài: “Quốc Khánh mới gọi nói rằng trong trường xảy ra chuyện liên quan đến Tâm Dao và Vĩ Thành, có vẻ lần này khá căng thẳng.”
“Ghê vậy sao?” Bà Triệu nhíu mày, nhưng nghe sơ bộ tình hình thì bà luôn đặt niềm tin vào con cái mình, nhất định Tâm Dao lại bị người khác ức hiếp.
Lúc này, Tâm Dao ở trong phòng, để mặc cho dòng nước trượt dài trên mặt, bám lên cần cổ trắng ngần rồi lăn tăn lên khắp nơi trên cơ thể, chỉ như thế cô mới có thể hạ chút khí hoả trong người, nhưng cơn quặn đau ở tim không hề giảm sút. Cô rơi vào trầm tư, rõ ràng lúc trước cô luôn có thói quen làm hài lòng người khác, dù có gì thì cô sẽ luôn nhận lỗi sai về mình, thế tại sao bây giờ chính mình lại dám tranh cãi, lại đùn đẩy sự tức giận lên người khác?
Tâm Dao lau tóc của mình, sự tự ti vốn dĩ bị bỏ quên từ lâu đã lần nữa trỗi dậy. Cô ở nhà họ Triệu đã đủ lâu để quên mất thân phận mình ra sao. Chính mình chỉ là một người chấp nhận thay thế Mỹ Ngọc, cầu xin một chốn bình yên, để rồi khi nhận được tình thân, tình thương thì đã quên mất xuất phát điểm của mình. Một trận cãi vã khiến cô nhận ra bản thân thay đổi đến thế nào, thứ mà trước giờ cho tiền thì cô cũng không dám nghĩ tới.
___________________
Bữa cơm chiều cũng tới, mọi người tập trung hết vào bàn ăn, Tâm Dao và Vĩ Thành vẫn ngồi kế bên nhau nhưng lại không còn dáng vẻ thân thiết như trước, trái lại là một bầu không khí sấm chớp điên cuồng.
Lúc này, Tâm Dao đã bị sự tự ti và tiêu cực lần nữa chiếm đóng bản thân. Cô bới mỗi người chén cơm, cho tới khi Vĩ Thành: “Mời đô đốc.”
Một tiếng đô đốc mém nữa đã làm Vĩ Thành đánh rơi bát đũa, ánh mắt có phần hốt hoảng khi xẹt ngang sự lạnh nhạt của Tâm Dao, nhưng anh vẫn giữ nguyên sự im lặng.
Tâm Dao nở nụ cười, gấp đồ ăn cho Triệu lão gia và bà Triệu, mỗi khi như thế chén cơm của Vĩ Thành cứ như cố tình sẽ đưa ra trước mặt cô, rồi đều bị đũa cô dạt ra một bên để gấp đúng món mà anh thích ăn cho vào chén của chính mình, sau đó sẽ cầm một đôi đũa khác lên, gấp một đống đồ ăn cho anh với thái độ cung kính hết mức.
Vĩ Thành cố gắng không bẻ gãy đôi đũa, vẫn là có cảm giác tổn thương nhiều hơn khi Tâm Dao không đặt sự chú ý lên anh nữa, à không, vẫn đặt sự chú ý nhưng không còn mấy phần tình cảm mà lại hệt như một người hầu nhỏ bé, càng làm anh khó chịu, nhưng vấn đề kia anh lại không thể nhường nhịn cô được. Nếu không có anh, vào lần tới cũng chưa chắc cô có thể hạ gục được đám đàn ông khác. Vì thế, bầu không khí càng lúc càng trầm trọng hơn khiến không ai trong nhà hít thở nổi.
Vĩ Thành lùa đại chén cơm vào miệng, sau đó buông đũa xuống rồi đứng lên, định sẽ đi lên phòng tập thể hình. Quản gia Dương thấy ánh mắt ra hiệu của Triệu lão gia và bà Triệu thì liền nói: “Nay cô Tâm Dao có nấu chút nước mát, cậu chủ uống chút cho tiêu rồi hãy đi ạ.”
Động tác của Tâm Dao và Vĩ Thành cùng lúc dừng lại, chờ đợi đối phương sẽ ra sao. Anh hơi ngoảnh lại phía sau, có chút mong ngóng cô sẽ nói vài điều, còn cô lại hồi hộp, mong chờ anh sẽ lần nữa ngồi xuống cạnh bên. Nhưng tất cả lại bị ngăn chặn bởi cơn tức giận trong lòng mỗi người.
“Tôi không uống đâu, không cần chừa phần tôi.” Vĩ Thành nói với giọng lạnh nhạt, tim quặn thắt, chứa bao nhiêu tiếc nuối nhưng vẫn đi thẳng lên lầu, không một lần quay đầu lại để thấy tay của Tâm Dao đang run lên, đôi mắt có phần đỏ hoe. Cô cũng lùa vội chén cơm rồi xin phép lên phòng
Triệu lão gia và bà Triệu nhìn cảnh tượng này thì cũng chỉ biết lắc đầu.
__________________
Tâm Dao đi qua đi lại trong phòng, bật cho mình một bài nhạc buồn, sau đó cứ di chuyển bước chân theo tiết tấu, không để luyện tập hay gì cả, cô chỉ muốn tống khứ đống đau buồn trong người ra, nhưng mỗi khi lời nhạc cất lên tha thiết, tim cô lại quặn lên từng cơn.
Chìm trong mớ suy nghĩ tiêu cực, tiếng gõ cửa vang lên, thành công làm đứt đoạn rễ cây rối ren. Tâm Dao đứng dậy rồi bước ra vặn chốt, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy người đến lại là bà Triệu: “Bác gái.”
“Bác vào nói chuyện với con một chút được chứ?” Bà Triệu mỉm cười nhìn cô một cách hiền hậu.
Hai người ngồi lên giường, một không biết nên nói sao, một người vẫn rơi vào suy nghĩ hỗn độn. Tâm Dao không biết bà muốn dặn dò gì mình, định sẽ mở lời, ai dè bà đã quay sang hỏi mình trước: “Hai đứa cãi nhau à?”
“Chúng cháu…” Tâm Dao đột nhiên cảm thấy khó xử, dường như chẳng thể qua mặt người lớn được chuyện gì, nhưng cũng đành kể ra hết mọi sự thật: “Anh ấy còn nói cháu là vợ sắp cưới…”