Tâm Dao hừ lạnh một tiếng, cả đời trước và đời nay cô cũng không bao giờ quên được gương mặt sở khanh đó. Hắn tên Nhật Hào, có thân phận thiếu gia của nhà họ Trịnh, tất nhiên gia thế không nhỏ nhưng vẫn chỉ là dạng nhà giàu mới nổi.
Tâm Dao có chút không hiểu vì sao Mỹ Ngọc có thể từ bỏ Vĩ Thành mà chuyển qua u mê cái tên Nhật Hào này như thế. Kiếp trước, cô không chấp nhận gả thay nên bị ả dày vò đủ đường, điển hình là bị bắt đi theo đến quán bar này. Nào ngờ hắn thân là bạn trai nhiều năm của chị gái cô nhưng luôn thèm khát sự đơn thuần và trinh tiết của cô.
Đêm ấy, vốn dĩ Mỹ Ngọc định sẽ có một buổi mặn nồng với người tình cũng như giăng bẫy Nhật Hào khiến hắn chịu trách nhiệm với mình. Tuy nhiên, hắn lại nhắm đến Tâm Dao. Một đời của cô cứ thế bị đoạt mất dưới tay hắn. Khi về đến nhà, những người mà cô nghĩ sẽ cho cô sự đối đãi bình đẳng và đòi lại công bằng cho cô, thì lại chì chiết và trách mắng dám cướp mất người con gái họ yêu.
Tâm Dao nhớ tới thì không khỏi cười lạnh, ánh mắt như dao lăm lăm về phía Mỹ Ngọc và Nhật Hào. Yên tâm, đêm nay cô sẽ cho ả được toại nguyện.
Nhật Hào nhìn theo hướng ánh mắt của Mỹ Ngọc, vô tình bắt gặp được người mà hắn thèm muốn lâu nay. Hắn liếm môi, sau đó lại giở chất giọng dịu dàng mê hoặc mà hắn nghĩ thế: “Ồ, ra là Tâm Dao. Em gái của em sao lại làm việc ở đây?”
“Mặc kệ nó. Đúng là thấp kém.” Mỹ Ngọc chê bai, rồi kéo Nhật Hào ngồi xuống. Mặc dù vậy, ả vẫn thấp thỏm, lo sợ chuyện Tâm Dao gả thay sẽ bị lộ ra ngoài. Bây giờ, ả vẫn mang danh tiếng vị hôn thê của đô đốc Vĩ Thanh, nếu mất đi, ả sẽ không còn nhận được lợi ích gì nữa.
Ở quầy pha chế, Tâm Dao tất nhiên biết Mỹ Ngọc lo sợ điều gì thông qua ánh mắt láo liên của ả. Cơ thể cô không ngừng run lên, không phải vì muốn chạy trốn, mà do phấn khích với kế hoạch tiếp theo của mình. Cô kề sát nhân viên phục vụ mới vừa nhận đơn nước từ bàn của Mỹ Ngọc với nụ cười dịu dàng: “Bên kia có khách vừa vào. Cậu đi hỏi đi. Để tôi bưng cho.”
Nhân viên phục vụ đã lĩnh ngộ được bản lĩnh bưng bê tài ba của Tâm Dao nên lập tức gật đầu. Chờ khi cậu ta đi mất, cô thu lại biểu hiện dịu dàng, đổi lại ánh mắt thâm trầm và gian tà. Chỉnh trang lại y phục, cô cố tình mở một nút phía trên để khoe ra bầu ngực căng tròn có chút kín, lại có chút hở. Lần này sẽ tới lượt cô phản công.
Tâm Dao uyển chuyển lách qua từng vị khách, thẳng đến vị trí cô nhắm tới, chính là bàn của Mỹ Ngọc. Ả thấy cô càng lúc càng gần thì cũng sinh ra lòng phòng bị, nhưng nào biết tên người yêu kế bên tay sờ soạng người ả, mắt thì quyến rũ cô.
“Nước của quý khách đã xong rồi ạ.” Tâm Dao mềm mại chuyển lời, sau đó khom người và đặt từng ly nước lên bàn, khiến chiếc áo sơ mi trắng trễ xuống và ẩn hiện những phần lòi lõm chết người bên trong. Những tên con trai ngồi trong bàn đó đều đồng thời nuốt nước bọt, nhất là Nhật Hào từ lâu đã để ý đến cô.
Mỹ Ngọc nhìn thấy cảnh này nên nghiến răng, nhưng vẫn cố giả vờ thân thiết mà hỏi: “Sao em lại ở đây vậy? Chẳng phải hôm qua em sống chết đòi ở bên đô đốc à? Úi.”
Mỹ Ngọc vờ như bản thân đã nói ra điều không nên nói, nên lập tức bịt chặt miệng mình lại. Những người ở đó nghe thấy đô đốc nên đoán già đoán non, nhưng cũng không dám thèm muốn Tâm Dao nữa. Họ không dám đắc tội với các thế lực quân sự. Duy chỉ có Nhật Hào là không cam lòng, hắn còn dám dây dưa không dứt với vị hôn thê của đô đốc thì một Tâm Dao nhỏ bé tính là gì. Vì thế, hắn vẫn quyết phải thân cận được với cô.
“Chị xin lỗi. Chị không nên nói ra. Nhưng có phải do em trốn người nhà họ Triệu không đấy? Họ mà biết thì gia đình chúng ta khó mà giải thích được, dù sao chính em cũng ái mộ đô đốc nên mới kêu chị ở nhà…” Mỹ Ngọc cố rặn ra vài giọt nước mắt thương tiếc.
Một màn diễn xuất tuyệt vời nhưng nhàm chán. Tâm Dao chịu đựng nó quá lâu đến nỗi chỉ muốn ngáp một cái, nhưng cô làm sao để Mỹ Ngọc được như ý. Cô mỉm cười ngại ngùng: “May mắn là chị nhất quyết muốn ở bên anh Nhật Hào nên cha mẹ mới kêu em qua thay. Nhờ vậy em mới nhận được sự đối đãi thật tốt từ Triệu phu nhân. Họ cho em thoải mái ra vào nhà, nên em có thêm cơ hội đi làm. Dù sao thì, chúc mọi người có một buổi ăn chơi vui vẻ.”
Tâm Dao thong thả rời đi, sau lưng vẫn nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán mà cô muốn. Kiếp này, Mỹ Ngọc đừng hòng kéo cô xuống đống nước bẩn. Tất nhiên ả đang tức chết, nhưng liền bị Nhật Hào đùa cợt thân thể nên không còn quá quan tâm chuyện của cô.
Tâm Dao một bên vừa thực hiện tốt công việc của mình, một bên quan sát từng hành động của đám người Mỹ Ngọc. Cô sẽ không nói rằng cô vừa thấy ả và Nhật Hào bí mật bỏ thuốc cho nhau đâu. Nhưng hắn nhân lúc mọi người không để ý, lại cầm ly nước bỏ thuốc đó đến và mời cô.
“Lâu lắm chúng ta mới gặp nhau. Em nể tình mà uống với anh một ly nhé.” Nhật Hào chìa ly nước đến trước mặt cô, giả vờ quân tử.
Tâm Dao nhìn ly nước quen thuộc ở kiếp trước, cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngại ngùng: “Anh Nhật Hào, em đang làm việc, không thể nhận lời mời từ khách hàng được. Hay là chúng ta đi chỗ khác nhé.”