Vốn dĩ mới là lễ đính hôn, nhưng ông nội Triệu và mẹ Triệu đã chuyển hết đồ của cô sang phòng của Vĩ Thành.
Và hiện tại, cô đang không dám bước ra ngoài một chút nào.
Tiếng gõ cửa thế mà bất ngờ vang lên:
“Tâm Dao, em ở trong đó hơi lâu rồi, ổn không em?”
“À vâng vâng, em xong rồi.”
Tâm Dao lập tức trả lời, sau đó nhìn vào gương lần cuối, tự trấn an bản thân rồi mới chịu mở cửa.
Bờ ngực vững chắc lập tức đập vào mặt, cô giật mình hơi lùi về sau, ngước lên nhìn ánh mắt lo lắng của Vĩ Thành, anh lên tiếng:
“Nay chắc em mệt lắm, em nghỉ ngơi sớm đi, đồ đạc gì thì anh sắp xếp cả rồi, không cần lo lắng quá.”
Vĩ Thành xoa đầu Tâm Dao, sau đó đi vào nhà tắm, để mặc cô ngoài này vẫn còn khá lúng túng mà nhìn xung quanh.
Căn phòng của anh là nơi cô đặt chân vào nhiều nhất, nhưng nay lại có cảm giác khác lạ hơn trước rất nhiều.
Khẽ dùng ngón tay xe vò mảnh váy trước bụng, cô chầm chậm đi tới bàn, bên trên đã được thiết kế thêm gương cùng dãy mỹ phẩm đắc tiền.
Tâm Dao vô cùng ngạc nhiên, ngồi xuống và cầm lên xem từng món một cách cẩn thận, cạnh đó còn có cả tờ hướng dẫn sử dụng từng bước của mẹ Triệu.
Cô cảm giác mình đến đây không phải làm dâu mà là làm con gái, cháu gái thật sự của nhà họ Triệu, không có tí nào xa cách.
Sau khi dùng xong, da mặt trở nên căng bóng, thoải mái khiến cô thả lỏng tâm trạng không ít.
Việc khó xử tiếp theo lại là chỗ ngủ.
Tâm Dao đứng nhìn chiếc giường đã đổi thành màu ga đỏ đô hơn mười lăm phút cho đến khi Vĩ Thành bước ra khỏi nhà tắm.
Hơi nước bốc lên sau lưng cùng mái tóc ướt chỉa tứ tung, chiếc áo cổ rộng để lộ xương quai xanh cùng chiếc cổ cao càng khiến anh trở nên tuỳ hứng, lãng tử.
Tâm Dao liếc mắt qua, thế mà bị thu hút ngay lập tức, không cách nào dời sang chỗ khác, nước miếng cứ vậy được nuốt xuống liên tục.
Vĩ Thành cũng thấy cô có gì đó kì lạ, định lấy máy sấy thì cô đã nhanh hơn một bước, cầm tới rồi cười tươi: “Để em sấy tóc cho anh nhé.”
“Rất sẵn lòng.” Vĩ Thành bật cười, sau đó ngồi xuống ghế, tận hưởng cảm giác ấm áp cùng những ngón tay nhỏ nhắn của Tâm Dao luồn qua từng sợi tóc của mình.
Mùi dầu gội cùng sữa tắm hắt lên theo làn gió cứ vương vấn nơi đầu mũi khiến Tâm Dao say đắm.
Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên, bất ngờ một vòng tay ôm lấy eo mảnh khảnh rồi kéo sát vào người phía trước, Vĩ Thành ngẩng lên nhìn cô, nở nụ cười trêu chọc: “Dám đánh lén anh ha.”
Tâm Dao nhéo má Vĩ Thành, ánh mắt thách thức: “Mới có một cái mà anh dám bắt em à?”
Vĩ Thành nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ khoảnh khắc Tâm Dao chăm sóc cho mình: “Bắt em lại, để em đánh lén anh tiếp.”
“Nếu em không cho phép thì sao?” Tâm Dao vu vơ hỏi.
Vĩ Thành vẫn đáp một cách chân thành: “Thì anh sẽ bám theo em cả đời, xin em bắt nạt anh.”
“Có ai như anh không chứ?” Tâm Dao bật cười, thấy tóc Vĩ Thành đã khô nên tắt máy sấy.
“Anh chỉ như thế với em thôi.” Vĩ Thành dụi mặt vào người Tâm Dao, ra vẻ cần được nuông chiều như con nít.
Cả hai đùa giỡn nhau một lát, sau đó lại quay về vấn đề với chiếc giường.
Vĩ Thành biết Tâm Dao căng thẳng, nên quyết định ôm gối: “Em ngủ trên giường đi, anh trải mền nằm dưới đất là được rồi.”
Tâm Dao nghe thế thì dâng lên nỗi chua xót, dù sao Vĩ Thành còn vài ngày là phải lên đường quay về lại quân đội, cô không muốn mỗi tối anh ngủ không ngon, lưng lại đau, nên nhẹ nhàng nắm vạt áo của anh, giật giật vài cái: “Hay anh lên nằm với em đi.”
Vĩ Thành đang sắp xếp chỗ ngủ, quay sang nhìn Tâm Dao đang hơi run rẩy, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu: “Em chắc chứ? Không cần phải tự ép mình như thế.”
“Không, không, em muốn ngủ với anh.” Tâm Dao lập tức phản bác, không nghĩ tới lời nói lại làm cho cả hai rơi vào trạng thái ngượng ngùng.
Vĩ Thành đưa tay lên giả vờ ho nhẹ, thật chất là che đi nửa gương mặt ửng đỏ cùng nụ cười cưng chiều: “Vậy anh đành phải tuân lệnh rồi, em muốn nằm ở trong hay ở ngoài.”
“Em, em nằm bên trong.” Tâm Dao cúi mặt, xấu hổ chui vào góc sát tường, sau đó nằm xuống một cách ngoan ngoãn.
Vĩ Thành nhìn điệu bộ của Tâm Dao mà chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng dằn lòng lại tránh làm cô sợ hãi, nên chỉ kéo mền trên đất lên giường, sau đó đi đến tắt đèn.
Bóng tối bất ngờ bao trùm toàn bộ không gian, cô cảm nhận được kế bên đột nhiên lún xuống, tiếp theo là tiếng hít thở của anh.
Chôn mặt vào trong gối, cô thấy cả người càng lúc càng nóng, tại sao những thứ này đều mang theo mùi hương nam tính như thế?
“Em ngủ ngon nhé.” Vĩ Thành nhìn bờ lưng mảnh mai của Tâm Dao rồi lên tiếng trước.
Thấy nó giật lên một cái, sau đó khuôn mặt người kia từ từ quay lại, vẫn còn đang e dè.
“Anh ngủ ngon ạ.” Tâm Dao đáp lại, đã quay hẳn cả người qua bên phía Vĩ Thành, không muốn trốn tránh thêm.
Vĩ Thành biết Tâm Dao căng thẳng, cố tình nhắm mắt, giả vờ ngủ trước, tiếng hít thở dần trở nên đều đặn.
Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, không tài nào ép bản thân bỏ qua mọi cảm giác kì lạ trong lòng.
Thấy anh dường như đã ngủ say, cô mới chầm chậm ngẩng người dậy, hơi tiến lại gần, to gan nhìn gương mặt anh một lát.
Tâm Dao đoán chừng Vĩ Thành đã quá mệt mỏi khi phải tiếp những vị khách quý trong ngày hôm nay, nên mới dễ say giấc như thế.
Mọi lời chúc mừng cùng lời mời rượu cô đều được anh cản phá.
Nhớ tới thì tình cảm lại tăng thêm một bậc, cô khẽ đưa tay chạm nhẹ vào mũi anh, sau đó là xuống tới đôi môi, không biết nghĩ gì trong đầu, cả người cô đã chòm tới và chụt một cái lên đó.
Đột nhiên trời đất xoay vòng, Tâm Dao mở to mắt, cả người áp sát vào giường, còn cái người tưởng chừng đã ngủ say lại đang ở phía trước, mỉm cười trêu chọc.