“Chị Tâm Dao, mau lại đây, họ tới rồi.” Vĩ Quang hé nhẹ tấm rèm ra khi nghe thấy tiếng động bên ngoài. Nhìn người vừa xuất hiện, nỗi lòng cậu lại dâng lên sự e dè và sợ sệt, nhưng cậu tin tưởng vào chị Dao hiền lành.
Tâm Dao chỉnh trang lại quần áo cho Vĩ Thành, nghe thấy Vĩ Quang réo gọi nên thì thầm với anh: “Anh đợi tôi một chút.”
Tâm Dao tiếp theo đi đến cửa sổ, cũng vươn tay nhẹ nhàng kéo một đường hở của tấm rèm lên để trông ra bên ngoài. Sau đó, cô điếng cả người nhưng rồi lại cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới có thể gặp người đàn bà đó ở đây.
Bà Trịnh kia cũng chính là mẹ ruột của Trịnh Nhật Hào. Lúc ấy, sau khi cô bị hắn phá thân một cách tàn nhẫn, cả phần thân dưới sưng tấy và đau rát. Bà ta lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô vì dám quyến rũ cậu con trai cưng, khiến hắn không làm ăn gì ra hồn. Một con ở đợ mà dám vọng tưởng trèo cao. Những lời sỉ nhục ấy đã có sự ngầm ý cho phép của bà Lý ở ngay sảnh chính của nhà.
Tâm Dao khi đó một thân đau nhức, nhưng vẫn bị bắt quỳ dưới nền sàn lạnh lẽo, chịu những cái tát và làn nước nóng hất lên mặt. Tủi nhục lại không thể nói, cô chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn.
Cô không biết nếu đổi lại là Mỹ Ngọc, bà Trịnh sẽ phản ứng như thế nào. Cô khá mong chờ đấy.
Tâm Dao không quá nôn nóng, đổi lại tiếp tục đến bên cạnh Vĩ Thành giúp anh mát xa tay chân, nhưng suy nghĩ đã bay hẳn ra ngoài kia. Vì thế, bàn tay của cô nắm lấy tay anh bao lâu rồi, cô cũng không nhớ rõ.
Nhưng Vĩ Thành lại cảm nhận rất rõ. Hơi ấm truyền thẳng về tim. Ban nãy, anh loáng thoáng nghe được con trai mình bảo có người tới. Những người này có gì mà khiến cô suy tư đến thế, hay là do lo sợ. Anh cố gắng động ngón tay, cảm giác muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia rồi an ủi nhưng mãi là sự bất lực.
Từ lúc tai nạn không quân xảy ra, Vĩ Thành may mắn vớt lại được cái mạng. Anh minh mẫn về tất cả, thế mà không thể tỉnh dậy được. Sống trong bóng tối một năm, anh cũng nhìn rõ được một số người. Rồi Tâm Dao xuất hiện, cho anh một niềm tin mới khi anh chuẩn bị từ bỏ cuộc sống này. Nên tâm trạng cô thay đổi cũng khiến anh khó chịu theo.
Mặc kệ Vĩ Quang luyên thuyên một bên, Tâm Dao, sau khi hoàn thành hết các bước chăm sóc Vĩ Thành, liền lần nữa thủ thỉ với anh: “Nếu lần này họ còn đụng đến tôi, tôi sẽ đứng ra diệt trừ kẻ xấu. Tới lúc đó, lại có chuyện vui kể anh nghe.”
Vĩ Thành gật đầu. Suốt những ngày tiếp xúc, đúng hơn chỉ có Tâm Dao nói anh nghe, anh biết cô không yếu đuối đến độ bị bắt ép qua đây chăm sóc anh. Cô có dụng ý riêng. Và điều đó đem lại lợi ích bảo vệ bản thân chứ không phải gây hại cho gia đình họ Triệu. Thật sự anh rất ủng hộ điều này. Chỉ có ta mới bảo vệ được chính bản thân mình. Nếu ta còn không biết tôn trọng bản thân thì ai sẽ tôn trọng ta?
Nói là thế, Vĩ Thành vẫn dâng lên cảm giác lo lắng, sợ hãi Tâm Dao sẽ gặp bất trắc. Ngược lại, cô bừng bừng sức chiến đấu, ôm lấy Vĩ Quang rồi bồng cậu ra ngoài.
______________________
Bà Triệu mời mẹ con bà Trịnh ngồi, sai người hầu rót trà và bưng phần trái cây đã chuẩn bị sẵn lên, niềm nở đón khách.
Bà Trịnh cũng mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt lâu lâu sẽ láo liên khắp nơi. Trong tâm không khỏi có chút khinh khi, lại không nghĩ tới con trai bà Triệu nằm trên giường lâu như vậy mà cơ ngơi vẫn chẳng có chút giảm sút. Sau đó bà ta nhìn qua con gái Nhật Vy của mình thì khẽ lắc đầu, cảm thấy may mắn vì vẫn chưa đưa ra quyết định vội dù có chút tiếc nuối gia thế hiển hách của nhà họ Triệu.
Nhật Vy chán chường ngồi xuống ghế. Tính cách cô ta không khác gì Mỹ Ngọc nhưng vì là gia tộc có chút lâu đời trong giới kinh doanh hơn là nhà họ Lý, nên cô ta vẫn biết cách không cư xử quá ngu ngốc. Cô ta ái mộ đô đốc Vĩ Thành, khi ấy hằng ngày đều đến đây để soát sự hiện diện và lấy lòng bà Triệu. Nhưng từ khi anh gặp tai nạn, số lần cô ta ghé tuyệt nhiên ít dần.
“Dạo này, tình trạng của đô đốc thế nào rồi, Triệu phu nhân?” Bà Trịnh lên tiếng hỏi thăm sau khi cảm thấy đã dòm ngó đủ.
“Vẫn khá tốt. Cảm ơn Trịnh phu nhân quan tâm.” Bà Triệu khách sáo đáp lại, dù sao thái độ của Nhật Vy cũng khiến bà ngầm hiểu ý tứ của nhà họ Trịnh, chỉ là k biết lý do thật sự họ đến đây là gì. Bà nhấp một miếng trà rồi nhìn sang Nhật Vy: “Trịnh tiểu thư dạo gần đây đã có ý trung nhân nào chưa? Nghe đâu đã tới tuổi gả đi được rồi nhỉ Trịnh phu nhân.”
“Con bé này sao,” bà Trịnh nhìn sang con gái mình, nở nụ cười tự hào: “Nó vừa mới lấy được tấm bằng, chuẩn bị được nhận vào một công ty lớn. Nhà tôi thì cứ muốn nó về giúp việc kinh doanh của nhà, nhưng nó cứ muốn thử sức ở một nơi khác.”
“À, thế thì quá giỏi rồi.” Bà Triệu vẫn đưa ra một lời khen ngợi có lòng, nhưng trong lòng phức tạp, rõ ràng là tới đây khoe mẽ trước mặt bà.
“Còn chuyện kết đôi, vốn dĩ ban đầu con bé ái mộ đô đốc. Nhưng tôi nào dám trèo cao, nên nhắc nhở con bé. Nó khóc cả một ngày, mà tại thương người làm mẹ là tôi lo nghĩ sốt vó nên nó mới cắn răng từ bỏ. Nếu không, tôi với Triệu phu nhân có thể làm sui gia rồi.” Trịnh phu nhân tiếc nuối giải bày.
Hay thật, có thể đổi trắng thay đen, đem chuyện chê bai đô đốc Vĩ Thành thực vật thành sợ trèo cao không xứng, đúng là chỉ có Trịnh phu nhân mới dám làm. Bà Triệu nở nụ cười lấy lệ, nhưng tay đã siết chặt tách trà, lòng chua xót cho con trai mình.
Lúc này, tiếng mở cửa phòng của Vĩ Thành vang lên. Tâm Dao ôn nhu xuất hiện với Vĩ Quang trên tay, vẫn cảm nhận rõ ánh mắt sáng quắc của bà Trịnh cùng Nhật Vy giành cho mình.