“Tuệ Khanh, sao cậu lại…?” Câu nói bỏ ngỏ cố tình khiến cho mọi người phải suy đoán và đồng loại quay sang nhìn Tuệ Khanh với ánh mắt dò xét.
“Tôi làm gì cơ?” Tuệ Khanh chỉ tay vào mặt mình, vẫn không hết ngạc nhiên: “Cô ngã thì sao lại kêu tôi?”
“Nhưng rõ ràng là cậu đẩy mình mà.” Mai Thuỷ rơm rớm nước mắt.
Vốn dĩ việc luyện tập múa trong lớp sẽ đều gặp tình trạng đụng phải nhau, nhưng với biểu hiện của Mai Thuỷ thì dường như Tuệ Khanh đã trở nên rất xấu xa, ganh tỵ với bạn bè vì thế cố tình ngáng chân cô ả.
“Cậu vẫn nên xin lỗi Mai Thuỷ thì hơn.” Mọi người xung quanh bắt đầu xầm xì, có phần trê trách Tuệ Khanh dám làm mà không dám nhận. Thật đúng ý của Mai Thuỷ.
Nhưng cô ả quên mất đứng kế bên Tuệ Khanh còn có Tâm Dao. Cô ả tưởng cô vẫn sẽ im lặng như trước sao?
“Này Minh Tâm, cậu nói một lời đi. Cái lúc Mai Thuỷ nắm cậu xoay người đổi vị trí cho nhau, mình và Tuệ Khanh có đụng hai người không?”
Lời của Tâm Dao cắt đứt sự ồn ào trong phòng học. Lúc này, mọi người mới để ý một tay của cô đang ôm lấy eo của Tuệ Khanh, một tay phe phẩy quạt với nụ cười ẩn ý trêu chọc. Hình tượng này đánh mạnh vào tim của các cô gái có mặt ở đó. Họ tự hỏi từ khi nào cô trở nên toả sáng và quyến rũ như thế.
Minh Tâm đứng ở một bên gãi đầu, khuôn mặt cậu ta có chút ngơ ngác: “Ban nãy hai cậu ấy làm gì đụng trúng tụi mình. Bộ cậu tự té ngã hả Mai Thuỷ?”
Tâm Dao phẩy quạt, xong đưa lên miệng như có ý che đi nụ cười. Cô không biết nên vui hay buồn cho Mai Thuỷ khi bắt cặp với Minh Tâm, một anh chàng có diện mạo cuốn hút và tính tình chính trực quá mức. Vì thế, cô mới muốn nhờ tay của cậu ta để hạ gục cô bé thích diễn trò này.
“Cậu nói gì vậy Minh Tâm? Rõ ràng là do Tuệ Khanh…” Mai Thuỷ đang nói giữa chừng thì ngừng lại rồi thấp thỏm nhìn Tuệ Khanh với bộ dáng lo sợ, có lẽ đây là tuyệt chiêu quen thuộc nhất của cô ả: “Có phải do cậu thích Tuệ Khanh nên mới bao che cho cậu ấy không? Sao cậu không nghĩ cho chân của mình chứ? Lỡ nó bị tổn thương gì thì sao tớ múa được nữa?”
Mai Thuỷ tuôn ra một tràng uất ức, trong lời nói chứa đựng hàm ý Tuệ Khanh và Minh Tâm có tình ý với nhau nên hợp sức hãm hại cô ả. Nhưng cậu ta chỉ nhíu mày rồi nói: “Bạn học Mai Thuỷ này, mình không biết bạn với Tuệ Khanh có xích mình gì, nhưng mình xin khẳng định hai điều. Một là hai cậu ấy không đụng cậu, hai là mình đã có người yêu. Cậu còn vu oan như thế, tớ sẽ dùng pháp luật để nói chuyện với cậu.”
Mai Thuỷ sửng sốt, sau đó là mím môi không nói gì thêm. Minh Tâm có gia thế không phải ai cũng chọc được, bố cậu ta là thẩm phán. Anh lớn theo nghiệp của bố nên cậu ta có thể thoải mái theo niềm yêu thích của mình, mà cũng do một phần bố cậu ta có tư tưởng hiện đại và tiên tiến, không bắt ép con cái theo một định hướng riêng nào. Mặc dù vậy cậu ta vẫn là con nhà nòi, trong đầu không biết đã nuốt bao nhiêu điều luật.
“Tôi nhớ lúc đó tôi đã ôm Tuệ Khanh đứng khoảng cách khá xa với Mai Thuỷ nên vốn dĩ không thể nào đụng trúng bạn được.” Tâm Dao bồi thêm một dao. Từ đầu cô đã chú ý đến biểu hiện quyết chiến quyết thắng của Mai Thuỷ khi cứ lấn lướt tới bên hai người họ, nên luôn cảnh giác và kịp thời vòng tay qua eo của Tuệ Khanh và xoay nó sang một hướng khác.
“Vậy có thể do mình lầm, nhưng mình cũng chỉ vì tránh hai cậu nên…” Mai Thuỷ cắn răng, vẫn cố gắng đùn đẩy qua cho Tuệ Khanh và Tâm Dao, trong lòng không biết vì sao hôm nay cô lại dám chống đối mình như thế.
“Tránh? Xin lỗi nhưng với khoảng cách đó thì cậu có vung tay cũng không trúng được chúng tôi. Chưa kể đến bài tập hôm nay có phạm vi di chuyển nhất định, cậu từ hướng bên kia mà phóng tới đây thì đã sai quy luật. Còn một điều nữa, là sinh viên khoa múa dân tộc, cậu phải biết cách xử lý tình huống trên sân khấu để kịp thời tránh né và không làm hỏng buổi diễn. Cậu vẫn là nên xem lại kĩ năng của mình đi.”
Tâm Dao quyết định không để Mai Thuỷ ngóc đầu lên bất chấp phải trái thêm lần nào nữa. Tay xếp quạt lại tạo ra tiếng phạch rõ to, chân bước lên trước cùng tư thể thắng tắp, cô thẳng thắn chỉ ra những lỗi sai cơ bản nhất của cô ả.
Tình thế lật ngược khiến mọi người phải suy ngẫm lại. Lời của Tâm Dao không hề sai, mà còn làm cho họ nghĩ rằng người có lỗi từ đầu vốn là Mai Thuỷ nhưng lại giở trò vừa ăn cướp vừa la làng. Ai cũng lắc đầu ngao ngán và dần nhìn cô ả bằng đôi mắt khác.
“Nhưng mà chân mình đau.” Mai Thuỷ cúi gầm mặt, cắn chặt môi đau điếng để bớt phần nào cảm giác ê chề trong lòng. Cô ả vẫn cố vớt vát lại một chút gì đó đáng thương với mọi người.
Tâm Dao thở dài một hơi, xong bước từng bước lại gần: “Để tôi đỡ cậu dậy.”
Nhưng tà váy dài đột nhiên luồn xuống chân cô khiến cô vấp phải, cả thân người nhào về trước. Bàn tay xoè ra cùng cái quạt gần như sẽ đập vào mặt của Mai Thuỷ khiến cô ả la lên rồi đứng phắt dậy, nhanh chóng né sang một bên.
Ngược lại Tâm Dao chúi người xuống, cắm thẳng chiếc quạt xuống đất một cách điêu luyện để chống đỡ sức nặng thân thể, một bên chân thì giở thẳng lên trời. Sau đó, cô chống bàn tay còn lại xuống, dùng sức bật để lộn một vòng và đứng thẳng đối diện Mai Thuỷ, nở một nụ cười thật tươi.