(Thượng)
Sau cuộc yêu tập ở đài dạ yến, Ngọc Kinh toàn thành giới nghiêm, Thần Hỏa Doanh trấn giữ nơi trọng yếu trong kinh và vùng phụ cận, Liệt Phong Doanh và Giám Yêu Tư hợp tác, tìm kiếm tung tích của Yêu vương Tu Úc trong bán kính trăm dặm.
Khương Hồi từ Phong Tự Ngọc môn trở về, sáng sớm hôm sau liền tới Giám Yêu Tư một chuyến.
Ngọc Kinh kiến thành nghìn năm, mà Giám Yêu Tư chỉ mới được thành lập ba trăm năm trước, do mối đe dọa từ Yêu tộc ngày càng gia tăng nên đặc biệt xây dựng, vị trí không nằm trong vương cung, mà nằm ở nền đất cũ của Thần Miếu ở phía tây vương cung.
Khi Vũ triều mới lập đô, vẫn cần phải dựa vào uy thế còn lại của Thần tộc để trấn áp thiên hạ vạn dân và chư quốc Bát hoang, vì vậy lúc đó thần quyền vẫn cao hơn vương quyền, Thần Miếu là trung tâm của Ngọc Kinh. Nhưng theo thời gian, vương quyền cuối cùng cũng vượt lên trên thần quyền, Thần Miếu cũng dần dần hoang phế, điện Thái Hoa thực sự đã trở thành trung tâm của Ngọc Kinh, thậm chí cả thiên hạ.
Ba trăm năm trước, thế lực của Yêu tộc ngày càng hùng mạnh, hổ rắn chuột và sói càng thêm xảo quyệt mưu mô, bọn nó hóa hình thành người, học tập chữ nghĩa lễ nghi của Nhân tộc, dần dần xâm nhập vào trung tâm quyền lực ở Ngọc Kinh, gây ra không ít tai họa, giáng một đòn mạnh vào sự thống trị của Vũ triều, gần như lật đổ chính quyền vương triều.
Sau vài lần thanh trừ yêu hoạn, Vũ triều đã thành lập Giám Yêu Tư, chiêu mộ nhiều người có năng lực và dị sĩ, nhằm đối phó với Yêu tộc quỷ kế đa đoan. Ba chữ Giám Yêu Tư, lấy “Giám” làm đầu, chức năng lớn nhất là phân biệt và bắt giữ Yêu tộc ẩn nấp trong Ngọc Kinh, đặc biệt là công khanh bá quan, hậu cung phi tần, những quý nhân có khả năng gây hại lớn nhất cho sự thống trị của vương triều, đều là đối tượng bị Giám Yêu Tư giám sát chặt chẽ.
Chính vì Giám Yêu Tư có thể giám sát bá quan quyền quý, địa vị cũng càng siêu việt hơn, nghiễm nhiên đứng đầu Lục khanh. Hiện giờ Giám Yêu Tư Khanh, cũng là gia chủ Diêu gia, một trong tám họ có thế lực lớn nhất Ngọc Kinh – Diêu Thái.
Mặc dù trong Giám Yêu Tư đa phần là người có năng lực và dị sĩ, nhưng nhậm chức Giám Yêu Tư Khanh, lại không phải người có tu vi cao nhất, bản thân Diêu Thái thậm chí không phải dị sĩ. Thế gia quý tộc, không phải hoàn toàn dựa vào năng lực luận tôn ti, mà coi trọng đích thứ hơn cả mạnh yếu.
Thế gia truyền thừa tự có cân nhắc riêng, vô luận lập hiền, lập năng, đều khó thuyết phục lòng người, nếu ai cũng tự thấy mình có cơ hội làm gia chủ, thì khi truyền thừa tất có phân tranh, hiền giả tranh giành, năng giả tương sát, như vậy thế lực gia tộc chắn chắn sẽ hao tổn bên trong, để người khác hưởng lợi. Mà lập đích lập trưởng là điều không cần bàn cãi, có thể giảm bớt phân tranh khi truyền thừa, do tôn tộc trưởng lão cùng nhau duy trì trật tự, mới có thể đảm bảo lực lượng thế tộc trường thịnh không suy.
Tuy nhiên không phải đích trưởng tử nào cũng là người tài trí xuất chúng, nhiều hơn là những người tầm thường. Cũng như Khương thị nhất tộc, gia chủ hiện giờ là một phàm phu tục tử, mà xuất chúng nhất lại là Cao Tương Vương Khương Thịnh, xuất thân từ dòng thứ. Nếu không phải Cao Tương Vương về Ngọc Kinh, hai nhà hòa giải, thế lực dòng chính của Khương thị sớm đã gần đất xa trời.
Lần này ở đài dạ yến, Diêu Thái cũng bị thương, hiện giờ đang nằm trên giường dưỡng bệnh, Giám Yêu Tư có trách nhiệm giám sát lại thất trách, hiện tại đang bận rộn lập công chuộc tội.
Ngược lại, cha con Cao Tương Vương lại lập đại công, việc Khương Hồi được ban hạc phù đã lan truyền khắp Giám Yêu Tư trước khi trời sáng. Sau lưng nàng đại biểu cho thế lực của Cao Tương Vương, trong tay cầm lệnh bài thiên tử, trong Tư không người dám lơ là.
Thiếu Khanh của Giám Yêu Tư, Doanh Lộc, cúi đầu khom lưng, đích thân tiếp đãi Khương Hồi, thấy Khương Hồi thất thần nhìn lao ngục, hắn còn nhiệt tình giải thích cho nàng.
“Tọa Thần Miếu này ban đầu là cung phụng chí bảo khai thiên Hỗn Độn Châu, có kết giới Khai Minh Tam thánh đích thân thiết lập, bất cứ tà vật nào cũng không thể xâm nhập từ bên ngoài, một khi kết giới được mở ra, yêu vật bên trong cũng vô pháp phá vỡ tấm chắn, cho dù Yêu vương Tu Úc bị vây khốn ở đây cũng không thể trốn thoát. Kết giới nơi này, chỉ có thủ lệnh của Tư Khanh đại nhân mới có thể mở được.”
Khương Hồi phục hồi tinh thần, nhìn Doanh Lộc hỏi: “Không phải lệnh phù của hai vị Thiếu Khanh cũng có thể mở được sao?”
Doanh Lộc có chút ngạc nhiên khi Khương Hồi biết chuyện này, nhưng cũng thật thà đáp: “Xác thật như vậy, nhưng chỉ khi Tư Khanh đại nhân đi vắng, lệnh phù Thiếu Khanh mới có hiệu lực. Lệnh phù của hai vị Thiếu Khanh hợp hai thành một, có thể hóa thành một chiếc chìa khóa.”
Năm đó khi Cao Tương Vương bị oan vào ngục, Diêu Thái đã bị xử tử vì tội thông yêu, vị trí Giám Yêu Tư Khanh bị bỏ trống, chỉ có hai vị Thiếu Khanh tại vị, một người là Kỳ Hoàn, người còn lại chính là vị trước mặt này. Doanh Lộc cũng là quý tộc Doanh thị, một trong tám họ ở Ngọc Kinh, người này tuy xuất thân tốt, nhưng năng lực không cao lắm, có thể đạt đến vị trí Thiếu Khanh của Giám Yêu Tư, dựa vào là quan hệ thân thích, làm người thì tốt hơn là làm việc. Hắn dựa vào Doanh thị nhất tộc, khắp nơi hòa giải, trên dưới thu xếp, tự cho rằng sẽ không có ai khác ngoài mình làm Giám Yêu Tư Khanh tiếp theo, nhưng không ngờ rằng Kỳ Hoàn lại xuất hiện giữa chừng.
Theo quỹ đạo ban đầu, hắn sẽ bị phó tướng Từ Chiếu của Liệt Phong Doanh giết chết, đoạt lấy lệnh phù, Kỳ Hoàn cũng bị trọng thương, nhưng may mắn sống sót. Từ Chiếu dùng hai tấm lệnh phù mở kết giới, bắt cóc Cao Tương Vương, khẳng định tội danh ông thông yêu nên chạy trốn.
Tô Hoài Anh và kì phụ Tô Bá Dịch dẫn dắt Thần Hỏa Doanh truy giết, ở ngoại thành trảm sát nghịch tặc Khương Thịnh.
Sau đó Kỳ Hoàn với tư cách là Thiếu Khanh duy nhất, lập công chuộc tội, giúp Cao Tương Vương lật lại bản án rửa sạch oan khuất, bởi vậy được thăng chức cao hơn, trở thành nô lệ duy nhất của Vũ triều trong hàng ngàn năm đạt được một chức quan trong lục khanh.
Nhưng Khương Hồi biết con người Từ Chiếu, hắn có thể được đề bạt làm phó tướng Liệt Phong Doanh, không chỉ dựa vào năng lực, quan trọng hơn là sự ngay thật. Ba trăm người Liệt Phong Doanh, đều là những người có thể hỗ trợ phó thác lẫn nhau trên chiến trường, sao có thể phản bội huynh đệ vì lợi ích. Nhưng nếu không phải Từ Chiếu đánh cắp lệnh phù, vậy thì là ai?
Người được lợi nhiều nhất, lại là ai ….
Kỳ Hoàn, đánh mất lệnh phù một cách ly kì, may mắn sống sót, lập công chuộc tội lại được Thái Tể tán thưởng lên như diều gặp gió.
Khương Hồi nhắm mắt lại, đè nén cơn tức giận trong lòng, bóng dáng cô độc bước đi một mình trong đêm tối lại hiện lên trong đầu, nhưng một tia ánh trăng chợt xé toạc bóng tối, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối.
— Nhưng nô lệ không cần hy vọng.
— Hy vọng, sẽ khiến bọn họ không cam lòng làm nô.
Kỳ Hoàn, từ trước đến nay là người không cam lòng làm nô.
Có lẽ vì kiếp trước không có lựa chọn, hắn mới bám lấy Thái Tể, mà kiếp này, hắn đã chọn nàng.
“Quận chúa, tham quan Giám Yêu Tư, còn có chỉ giáo gì không?” Doanh Lộc mỉm cười hỏi.
Hắn không biết trong đầu Khương Hồi có hàng ngàn suy nghĩ, tuy có ý lấy lòng Khương Hồi, nhưng nàng không nghĩ mình có thể tra ra điều gì.
“Ừ, đêm qua ta đã tìm thấy một số manh mối.”
Lời của Khương Hồi khiến Doanh Lộc sửng sốt một chút, ngay sau đó liền thấy nàng lấy ra một chiếc bao gai màu đen, kéo sợi dây ra, lấy một cây hoa chu dương khô héo từ trong bao gai ra.
“Đây là hoa chu dương được đào ở bên cạnh đài dạ yến tối hôm qua, rễ hoa đầy những ấu trùng bị hút khô, này là trứng của ấu trùng Hạ Khô Điệp. Những hoa đăng cầu phúc được thắp trên sông Ngọc Đới tối qua, có lẽ được làm từ cánh bướm Phúc Điệp đi.”
Doanh Lộc ngơ ngác nhìn rễ hoa, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều thứ mảnh mai như hạt gạo, nếu không phải Khương Hồi nói là xác trùng, hắn còn chưa nhận ra sự khác biệt.
“Cánh bướm Phúc Điệp?” Doanh Lộc nghi hoặc lặp lại, “Chuyện tế điển, là do Tông Bá đại nhân chủ trì, Giám Yêu Tư không can thiệp. Nhưng những hoa đăng này đã xuôi nước trôi đi, quận chúa hỏi vậy là có ý gì?”
Khương Hồi lặp lại lời hôm qua đã nói với Yến Huân, sắc mặt Doanh Lộc mới ngưng trọng lên.
“Ý của ngài là, những trứng bướm trên hoa đăng nở trứng, khiến cho hoa chu dương nở hoa sớm hơn, trộn lẫn với kí hồn thảo, mới khiến bệ hạ và chư hầu công khanh bị trúng kì độc?” Doanh Lộc ý thức được tính nghiêm trọng, không thể không coi trọng. Chuyện quý tộc trúng độc tất nhiên phải điều tra, nhưng mọi chuyện phải phân nặng nhẹ, Giám Yêu Tư hiện giờ đang dồn tinh lực vào việc truy bắt Yêu vương Tu Úc, vẫn chưa có ai phát hiện nguyên nhân tại sao hoa chu dương nở sớm. “Đây có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Không có gì lạ khi cánh bướm Phúc Điệp được dùng làm tế phẩm.”
“Đã có điểm đáng nghi, thì không thể dùng lời nói trùng hợp để qua loa cho xong.” Khương Hồi cau mày, cảm thấy vị Thiếu Khanh này có một thái độ qua quýt lấy lệ, nhưng đây cũng là hiện trạng của phần lớn quý tộc. Quỹ đạo cuộc đời của bọn họ hầu như đã được quyết định từ khi sinh ra, nô lệ sinh ra thấp kém vô pháp thay đổi, quý tộc sinh ra cao quý cũng sẽ không dễ dàng bị phế truất, làm việc có tốt hay không đều có kết quả như nhau, đã như vậy thì hà tất phải tốn công tốn sức.
“Quận chúa nói đúng, ta sẽ lập tức cho người điều tra rõ hoa đăng Phúc Điệp này là do ai chịu trách nhiệm, và xuất xứ từ đâu.” Doanh Lộc trong lòng không mấy đồng tình, nhưng ngoài mặt vẫn cười rất cung kính, hắn vẫy tay, gọi người đến, lập tức hạ lệnh điều tra theo manh mối này.
Khương Hồi lạnh mắt nhìn, mục đích đạt được, nàng liền không quan tâm đối phương nghĩ gì.
“Quận chúa yên tâm, nếu có phát hiện, bọn ta sẽ lập tức hồi báo.” Doanh Lộc cười ha ha nói, ý trong lời chính là tiễn khách.
Nhưng Khương Hồi như thể chưa nghe thấy, nàng gật đầu, nói: “Ta sẽ ở đây đợi, vừa hay ta còn có việc muốn điều tra, Mật Các của Giám Yêu Tư ở đâu?”
Doanh Lộc nghe vậy giật mình: “Mật Các? Đó là nơi cất giữ cơ mật hạng nhất.”
“Ta biết, cho nên ta mới muốn xem.” Doanh Lộc đang muốn nói lời cự tuyệt, Khương Hồi lấy hạc phù ra lên giọng nói, “Bệ hạ cho phép ta tra án, bất cứ ai cũng không được cản trở.”
Doanh Lộc nhìn thấy hạc phù, vội vàng hành lễ, rồi miễn cưỡng dẫn Khương Hồi vào Mật Các.
Khương Hồi thắp hai ngọn đèn dầu, rồi bảo Doanh Lộc mang tất cả hồ sơ nàng cần đến trước mặt, Doanh Lộc di chuyển mồ hôi nhễ nhại, cười gượng nói: “Nhiều như vậy, quận chúa có đọc hết không?”
Khương Hồi xem qua các loại mật báo, không ngẩng đầu nói: “Xem không hết ngày mai xem tiếp.”
Doanh Lộc kinh ngạc há hốc mồm, nhưng cũng không dám nói nhiều — Tuy hắn là người Doanh gia, nhưng trong tám họ Ngọc Kinh, thế lực của Doanh gia yếu nhất, Khương gia cực kỳ hưng thịnh, hắn không dám làm phật lòng Khương Hồi.
Thâm nhập Giám Yêu Tư, này đối với Khương Hồi mà nói là cơ hội khó có được, vô số bí mật của Ngọc Kinh đang rộng mở trước mắt nàng.
Nàng sớm đã biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ yêu tập đài dạ yến, nhưng vẫn cần tìm chứng cứ để chứng minh điều đó. Nhưng này cũng không cần phải vội, nàng còn muốn nhân cơ hội này nhìn rõ bóng tối của Ngọc Kinh.
Mật Các của Giám Yêu Tư là một bảo khố đầy ắp bí mật, Khương Hồi đắm chìm trong đó, hoàn toàn quên mất thời gian. Mãi đến khi mắt trái thoáng qua cảnh tượng, nàng mới nhận ra mặt trời đang lặn.
Nàng dụi đôi mắt có chút đau nhức, mắt trái nhìn thấy một bàn đầy sơn hào hải vị, mà ngồi đối diện chính là Kỳ Tư Khanh.
Khương Hồi nhếch môi, hài lòng mà gật đầu.
Xem ra những gì mình nói nàng ta vẫn nghe lọt tai.
— Cô sẽ tìm thấy cơ hội nếu thân cận với hắn …. nhưng không được để hắn thân cận cô.
Nàng mơ hồ nhớ lại lời nói cuối cùng của mình đêm qua, nhưng đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, sau đó nàng ngủ rất say, suýt chút nữa lỡ giờ đến Giám Yêu Tư.
Khương Hồi đích thân đến Giám Yêu Tư một chuyến, mới cảm nhận được sự khác nhau một trời một vực giữa Giám Yêu Tư dưới sự kiểm soát của Kỳ Hoàn và Giám Yêu Tư dưới sự kiểm soát của Diêu Thái. Lực uy hiếp của Giám Yêu Tư, phần lớn đều được gây dựng dưới tay Kỳ Hoàn, hắn tự mình giăng lưới kín kẽ không sơ hở ở Ngọc Kinh, khiến bá quan và Yêu tộc vô cùng kiêng dè, mà Giám Yêu Tư hiện tại, trong Tư trên dưới nhìn có vẻ bận rộn, nhưng đều là bận vô ích.
Người làm quan không làm việc, người làm việc không làm quan. Dị sĩ tuy có chỗ hơn người, nhưng không có thân phận quý tộc, không phải thực lực thượng tam phẩm, như cũ làm trâu làm ngựa.
Tiểu Khương Hồi nếu có thể bắt đầu từ trên người Kỳ Hoàn, ba năm sau tiến vào Mật Các, vậy thì quá tốt rồi. Vừa hay Kỳ Hoàn cho rằng nàng mất trí nhớ, không có phòng bị nàng.
Khương Hồi rời khỏi Giám Yêu Tư, leo lên chiếc xe ngựa đang đợi trước cửa.
Màn đêm buông xuống Ngọc Kinh, trong xe thắp một ngọn đèn đồng, ánh đèn như hạt đậu, đong đưa theo xe ngựa xóc nảy.
Quãng đường xe từ Giám Yêu Tư về phủ Cao Tương Vương phải mất nửa giờ, Khương Hồi chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, xâu chuỗi những gì đã xem ngày hôm nay.
Xe ngựa không biết đã chạy bao lâu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thét thảm thiết của phu xe, như thể hắn đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Tim Khương Hồi đập thình thịch, mở mắt nhìn ra ngoài cửa, không nghĩ nhiều, tay đã đặt lên trên roi Lang ngọc.
Một trận gió lạnh thổi vào cánh cửa xe, như thể muốn mở tung nó ra, nhưng cửa xe lại mở ra phía ngoài, gió lạnh đập vào cửa xe, nhưng không thể đẩy mở cửa xe, ngược lại càng làm cửa xe đóng chạt hơn. Cơn gió lạnh xuyên qua khe cửa xe, phát ra một tiếng thét chói tai, như quỷ đang khóc. Mà giữa những khe hở của tấm cửa, một bóng người màu trắng lúc ẩn lúc hiện.
Lòng bàn tay Khương Hồi lạnh buốt, tim đập như trống, nàng biết lẩn trốn cũng vô tích sự, cắn răng, nhấc chân đá tung cửa xe, cùng lúc đó, roi Lang ngọc đã vung ra ngoài.
Roi dài màu đỏ đánh trúng một bóng người màu trắng, chỉ nghe thấy một tiếng a, bóng người màu trắng liền tách làm hai.
Khương Hồi sửng sốt, nhìn hai nửa bóng người lơ lửng trong gió lạnh.
Đó là một bức tượng giấy cao sáu thước, chỉ có một mảnh mỏng manh, trên mặt vẽ ngũ quan nguệch ngoạc, nhưng lông mày và mắt vẫn có thể nhìn ra được, nhưng lúc này khuôn mặt cũng bị chia thành hai nửa.
Ngũ quan người giấy đó thế nhưng có thể nhìn ra biểu cảm, dường như không thể chấp nhận mình bị xé làm đôi, nó lộ ra vẻ đau đớn, thân hình mỏng manh run rẩy trong gió, lại không thể phát ra âm thanh.
Một tiếng cười trầm khàn khàn vang lên từ sâu trong con ngõ tối tăm: “Bảo ngươi đừng có dọa nàng, ngược lại tự chuốc khổ.”
Khương Hồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, hai nửa người giấy đó cũng bay về phía người đến, một trái một phải mà ôm lấy cánh tay của người đến, dường như đang ủy khuất khóc lóc kể lể.
Khương Hồi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kêu lên: “Tiên sinh ….”
Người đến tay cầm ngọn đèn đơn độc, ánh đèn lúc sáng lúc tối, chỉ có thể chiếu sáng nửa bước trước mặt, thân hình cao lớn dung nhập vào màn đêm tối như mực, hình dáng như u mị, dung mạo khó phân biệt, giống như sứ giả câu hồn trong truyền thuyết hành tẩu ở giữa âm dương.
Mãi đến khi tới gần, mới khiến người nhìn rõ dung mạo của hắn.
Nam nhân trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, không giống các quý tộc ở Ngọc Kinh thường dùng ngọc quan buộc tóc, mái tóc dài chỉ được buộc tùy tiện bằng một cây trâm gỗ, vài lọn tóc rủ xuống hai bên mai, phần nhiều buông xõa sau lưng, trông có vẻ phóng khoáng tùy ý. Ngũ quan của hắn cực kỳ sắc bén, sống mũi cao, mắt hơi trũng, đôi mắt hẹp dài mà u ám, tựa như vực thẳm dưới vách đá nguy hiểm, khi bước đi tóc mai khẽ đung đưa, chiếc khuyên tai màu xanh biếc trên tai trái như ẩn như hiện, làm tăng thêm vẻ yêu dị và thần bí của khuôn mặt anh tuấn đó.
“Từ Thứ tiên sinh.” Khương Hồi bước lên hai bước nghênh đón, hành lễ: “Đã lâu không gặp, tiên sinh an hảo.”
“Ta đã nói rồi, ta chỉ tặng cô vài cuốn sách, không tính là sư đồ, gặp ta không cần hành đại lễ như vậy.” Từ Thứ nhàn nhạt cười, rồi quay mặt nhìn người giấy đang cọ vào cánh tay mình, “Ngươi thật nghịch ngợm, dám làm phu xe sợ đến ngất xỉu, lần này không giúp ngươi bồi bổ thân thể nữa.”
Người giấy khựng lại một chút, sau đó liền bay khỏi Từ Thứ, dán vào sau lưng Khương Hồi, nửa khuôn mặt bên trái và bên phải đặt lên vai nàng, làm ra vẻ nũng nịu.
Khương Hồi dở khóc dở cười, nàng cũng không ngờ người giấy của Từ Thứ đang cố ý trêu chọc nàng.
“Ngươi giúp ta ở chỗ này trông xe ngựa, ta và tiên sinh nói chuyện một lát, ta sẽ giúp người cầu tình.” Khương Hồi mỉm cười nói.
Người giấy lập tức đứng dậy, mắt thường cũng có thể thấy vui mừng mà nhảy cẫng lên, nó vặn vẹo bay về phía xe ngựa, ngoan ngoãn bám vào cửa xe, còn nháy mắt với Khương Hồi.
Từ Thứ là hậu duệ của Vu tộc cổ xưa, am hiểu các loại vu thuật, mà luyện yêu luyện khí cũng là một trong số đó. Người giấy cũng là Từ Thứ luyện khí tạo nên, chúng kém xa các đồng tử canh cửa, linh trí không cao, năng lực cũng nhỏ yếu, vừa sợ nước vừa sợ lửa, ưu điểm là đơn giản dễ làm, hỏng rồi cũng có thể dễ dàng sửa lại, thường ngày làm tôi tớ bên cạnh Từ Thứ, giúp hắn chạy việc vặt bưng trà.
“Tờ giấy nhỏ vẫn không thay đổi.” Khương Hồi nhìn vẻ mặt của người giấy, không khỏi bật cười nói.
“Nó không phải người, cũng không phải thú, chỉ có chút lực lượng ta trao cho, vì vậy vĩnh viễn không thay đổi. Mà ngươi ….” Từ Thứ ngừng lại, cẩn thận nhìn Khương Hồi, “Hình như thay đổi rồi.”
“Thương Lê chỉ có thể kết quả ở Thương Quốc, ở Ngọc Kinh chỉ là nở rộ uổng công vô ích. Tiên sinh, Ngọc Kinh khác với Nam Hoang ….” Khương Hồi thần sắc âm trầm, giọng cũng trầm xuống.
“Xem ra về Ngọc Kinh không lâu, cô lại có rất nhiều chuyện đau buồn ….” Từ Thứ xúc động thở dài, “Đi thôi, cô nóng lòng muốn gặp ta như vậy, chắc là có chuyện quan trọng. Tất nhiên, ta cũng có vấn đề muốn hỏi cô.”
______________________________________
(Hạ)
Sướng Phong Lâu là tửu lâu tốt nhất ở Ngọc Kinh, cũng là nơi vui chơi yêu thích của các quý tộc. Nơi này có hồ rượu rừng thịt, oanh ca yến hót, cũng có lưu thương khúc thủy, phong hoa tuyết nguyệt, vừa là nơi thô tục, cũng là nơi tao nhã, tận sức thỏa mãn nhu cầu của các quý tộc.
Khương Hồi tìm một nhã các yên tĩnh, thiết yến khoản đãi Từ Thứ.
Từ Thứ đối với ẩm thực thập phần tùy ý, chỉ có thứ trong chén mới ngon, mà Sướng Phong Lâu bán tất cả các loại rượu ngon.
“Chuyện xảy ra ở đài dạ yến tối qua, ta đều biết hết rồi.” Từ Thứ uống chén rượu mạnh thứ ba, sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt vẫn trong trẻo, “Từng nói ta không phải sư phụ của cô, cô lại mượn danh của ta gây rắc rối, cô và Tiểu Chỉ đều giống nhau, đều không nghe lời.”
Từ Thứ nói rồi thở dài lắc đầu, khuyên tai cũng khẽ lay động.
“Tuy tiên sinh không nhận ta, nhưng ta theo ngài học được vu thuật, chuyện này rất nhiều người biết.” Khương Hồi hơi mỉm cười, “Cứ coi như ta mượn cáo oai hùm chút đi.”
“Bỏ đi, chuyện này cô đã làm rất tốt, ít nhất không bôi nhọ thể diện của ta.” Từ Thứ ho nhẹ một tiếng, “Nhưng mà không được có lần sau.”
“Ta nhớ rồi.” Khương Hồi cúi đầu một cái, rót đầy chén rượu giúp Từ Thứ, “Ta còn tưởng rằng tiên sinh đang ở Nam Hoang xa xôi, phải đợi rất lâu mới nhận được thư hồi âm của tiên sinh, không ngờ rằng hôm nay lại được gặp tiên sinh bằng xương bằng thịt.”
Khương Hồi thật sự không ngờ rằng Từ Thứ lại đến Ngọc Kinh nhanh như vậy, bởi vì lúc này ở kiếp trước, nàng chưa từng gặp qua Từ Thứ, mà sau khi Cao Tương Vương bị thương, nàng lại nhận được linh dược cứu mạng do Từ Thứ gửi từ Nam Hoang đến.
Nam Hoang cách xa ngoài mười vạn dặm, Từ Thứ tuy là nhất phẩm dị sĩ, nhưng không có thần thông tiên pháp nào trong nháy mắt đi xa vạn dặm, càng không có khả năng đồng thời xuất hiện ở hai nơi nam bắc.
Chỉ có một cách giải thích, đó chính là Từ Thứ ở kiếp trước đã nói dối.
Nói dối, tất nhiên là để che đậy.
Che đậy, là bởi vì chân tướng không dám để người biết.
Khi nhìn thấy Từ Thứ đi ra từ con ngõ tối tăm, nàng mặc dù lộ ra kinh ngạc, nhưng trong lòng chợt nảy sinh hoài nghi.
Từ Thứ cầm chén rượu, ánh mắt lười biếng liếc nhìn Khương Hồi, mỉm cười nói: “Muốn biết tại sao ta đến nhanh như vậy, cứ hỏi thẳng là được. Cô quả nhiên thay đổi rồi, trước đây cô nói chuyện thẳng thắn, sẽ không vòng vo như này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn tưởng rằng có người giả mạo cô để lừa ta.”
Trong mắt Từ Thứ hiện lên vẻ nghi hoặc, một tia sáng xanh vụt qua rồi biến mất. Hắn sinh ra đã có một đôi yêu đồng, khi cảm xúc kích động thì đôi mắt sẽ chuyển sang màu xanh, bởi vậy bị tộc nhân vứt bỏ ở vùng hoang dã. Không ai biết đôi mắt đó có chỗ huyền dị, nhưng khi thanh danh của hắn càng ngày càng vang xa, thì ngày càng có nhiều tín đồ, mọi người cũng không còn gọi hắn là yêu đồng nữa, thay vào đó tôn xưng là “Thiên nhãn”. Đôi mắt đó hẹp dài mà có thần, như mắt phượng của Đế Loan, ngay cả khi đôi mắt có màu đen, vẫn có sự sắc bén hiểu rõ lòng người, khiến người không dám nhìn thẳng.
Khương Hồi ban đầu lòng không có bụng dạ, sảng khoái thẳng thắn, không hề sợ hãi, thuần khiết mà trong sáng, gần như ai cũng có thể nhìn thấu. Nhưng bây giờ nàng trải qua quá nhiều, đang gánh vác một bí mật nặng nề, này khiến nàng phải thận trọng hơn.
Ánh mắt của Từ Thứ quá sắc bén, cơ hồ đã nhìn thấu trong cơ thể nàng ẩn giấu không phải hồn phách ban đầu, điều này khiến Khương Hồi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Nhưng trên đời này không có thứ ngụy trang nào có thể qua được mắt ta.” Từ Thứ cười, dùng ngón tay xoa xoa viền chén, nhìn rượu màu hổ phách, “Cô muốn biết vì sao ta đột nhiên xuất hiện ở Ngọc Kinh, đảo cũng không phải không thể nói cho cô, nhưng ta nói cho cô đáp án, cô cũng phải trả lời một câu hỏi của ta.”
Khương Hồi thu lại ý cười, thần sắc ngưng trọng lên.
“Nửa năm trước, Cao Tương Vương đã giết thủ lĩnh Yêu tộc Tu Vô và thê tử Anh Chiêu ở Nam Hoang, Tu Vô liều mạng yểm trợ Anh Chiêu trốn thoát, cuối cùng bị Kiêu Thủ mang về Ngọc Kinh. Thi thể của Anh Chiêu cũng được tìm thấy bảy ngày sau, nhưng thi thể không thể nhận dạng được, chi thể* không hoàn chỉnh, đã bị yêu thú khác ăn mất.” Từ Thứ chậm rãi nói.
(*Chi thể là: các chi, tay chân và thân thể)
Khương Hồi đương nhiên biết chuyện này.
Tu Vô là thủ lĩnh của Yêu tộc, trí tuệ phi thường, cũng là mối đe dọa lớn nhất đối với Nhân tộc. Hàng trăm năm trước, hắn đã bắt rất nhiều hiền nhân và người tài trong Nhân tộc, ép bọn họ chỉ dạy Yêu tộc học chữ viết của Nhân tộc, tìm hiểu lịch sử Nhân tộc. Hắn thậm chí còn xây dựng vương cung mô phỏng theo Nhân tộc, để Yêu tộc bước ra khỏi hang động, trở nên không khác gì người bình thường.
Ban đầu khi biết được chuyện này, Khương Hồi còn cho rằng này là một chuyện tốt, Yêu tộc học tập Nhân tộc, chủ động tiếp nhận giáo dục, cũng có thể hòa hợp tốt với Nhân tộc. Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện mình đã sai lầm.
Hổ sói sinh ra đã thích ăn thịt, này là thiên tính vô pháp thay đổi. Mà Nhân tộc là sinh mệnh có linh trí cao nhất, cũng là thức ăn ngon nhất cho yêu thú.
Lần đó Khương Hồi đi theo Liệt Phong Doanh phá hủy một hang ổ yêu thú sống, ở nơi đó nàng nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp mà nàng cả đời quên được.
Rất nhiều Nhân tộc thân thể trần truồng bị nhốt ở trong hang động và lều trại, đầu bù tóc rối, đôi mắt đờ đẫn, mình đầy thương tích, mà ở một căn phòng khác ấm áp hơn, một số trẻ con bị cầm tù, bọn họ đi bằng bốn chân và bằng đầu gối, giống như một con thú.
Yêu tộc đem Nhân tộc bị bắt tới đây nuôi dưỡng giống như súc sinh, giống như lợn ngựa bò cừu, bức bọn họ liên tục sinh đẻ, làm thành thức ăn của mình.
Yêu tộc biến những người này thành “thịt người”.
Những Nhân tộc được cứu về, có người mới bị bắt cách đây không lâu, đã hoàn toàn phát điên, có người đã không biết là thế hệ thịt người thứ mấy rồi, đã hoàn toàn mất đi linh trí của Nhân tộc, không thể đứng thẳng được nữa, trở về với Nhân tộc.
Cao Tương Vương và Yêu tộc chiến đấu nhiều năm, cũng sau trận chiến đó, khiến ông lập lời thề nhất định phải giết Tu Vô.
Tuy nhiên Tu Vô đa trí xảo quyệt, sau nhiều năm truy đuổi dấu vết, bằng kế hoạch mai phục, Liệt Phong Doanh cuối cùng đã nắm bắt được tung tích của Tu Vô cách đây nửa năm, Cao Tương Vương đã tự tay giết chết. Thể tử của Tu Vô là Anh Chiêu tuy rằng trốn thoát, nhưng cũng bị trọng thương, đại khái là dọc đường lẩn trốn, không tìm được cứu viện của Yêu tộc, mới chết ở vùng hoang dã, bị mãnh thú khác ăn thịt, để lại thi hài không hoàn chỉnh.
Tu Úc lần này phát động tập kích vào đài dạ yến, chính là thay phụ mẫu báo thù.
Từ Thứ nói: “Trước đây ta từng đề cập với phụ thân của cô, muốn xương của Anh Chiêu làm thành một món pháp khí, phụ thân cô sau khi tìm thấy thi hài của Anh Chiêu, đã lệnh người gửi một ít xương cho ta. Yêu thú được linh khí tôi luyện thân thể, vảy giáp móng răng đều là nguyên liệu luyện khí cực tốt, Anh Chiêu càng là đại yêu có tu vi hàng trăm năm, dù cho chết rồi, xác chết vẫn có thể luyện thành pháp khí cường đại. Nhưng mà, bộ xương của Anh Chiêu mà ta nhận được, chỉ còn lại yêu khí rất yếu.
Khương Hồi nghi hoặc không hiểu: “Này là vì sao?”
“Điều này cho thấy nàng ta đã mất gần như toàn bộ yêu lực trước khi chết. Phàm nhân và mãnh thú sinh con, đều sẽ mất tinh huyết, mà Yêu thú sinh con cũng sẽ có tổn hao tương tự, mẫu thể có thể lựa chọn truyền yêu lực của mình cho thai nhi trong bụng hoặc không, bên này mất đi bên kia sẽ tăng lên, tuy nhiên vẫn sẽ có sự thất thoát yêu lực, mỗi lần tróc yêu lực của mẫu thể thì sẽ yếu đi ba phần, yêu lực của thai nhi chỉ tăng được một phần. Thai nhi còn yếu, không thể hấp thụ được nhiều yêu lực như vậy.”
Nghe vậy, Khương Hồi đã hiểu ra, sắc mặt nàng hơi thay đổi, nghiêm nghị hỏi: “Ý của ngài là, Anh Chiêu đã sinh yêu thai ra trước khi chết, nên mới mất đi yêu lực?”
Từ Thứ thần sắc ngưng trọng gật đầu: “Ta có hoài nghi này, bởi vậy dành chút thời gian đi điều tra, quả nhiên từ trong miệng Yêu tộc biết được, Anh Chiêu trước khi chết đã mang thai, nhưng luận về thời gian, chưa đến thời gian sinh, dù cho nàng ta có rút hết yêu lực đi chăng nữa, cũng không thể cưỡng ép sinh được, trừ phi …. nàng ta đã sinh mổ.”
“Yêu thai!” Khương Hồi giật mình, trong đầu tựa hồ lóe qua gì đó.
“Yêu lực của Anh Chiêu cũng thập phần cuồn cuộn, toàn bộ đều truyền cho yêu thai, tắc yêu thai sau khi rời khỏi cơ thể cũng có thể tồn tại một đoạn thời gian, cho đến khi hấp thụ toàn bộ yêu lực, khi đến thời điểm thì phá thai mà ra. Trước đây ta từng nghe nói thi thể của Anh Chiêu bị mãnh thú ăn thịt, liền cảm thấy có dị thường. Đại yêu có tu vi cấp bậc như vậy, bộ lông tự nhiên cũng là pháp khí kiên cố không phá vỡ nổi, làm sao một con mãnh thú có thể ăn thi thể nàng ta? Sau này khi nhìn thấy bộ xương mới hiểu ra, nàng ta sớm đã cạn kiệt yêu lực, thi thể không có yêu lực thì không mạnh hơn một con dã thú bình thường là bao.”
Khương Hồi vội vã hỏi: “Vậy yêu thai đã đi đâu?” lời vừa ra khỏi miệng, bản thân nàng liền có đáp án. “Ngọc Kinh!”
Vẻ mặt của Từ Thứ khẳng định suy đoán của Khương Hồi.
“Ta dùng yêu khí trên hài cốt của Anh Chiêu làm chỉ dẫn, truy tra hai tháng, mới bắt được một tia đâu vết, xác định yêu thai bị người đưa về Ngọc Kinh, gấp gáp đến đây, mục đích là tìm ra yêu thai trước khi nó phá thai mà ra, bằng không tiểu yêu thú ra đời, khí tức thuộc về Anh Chiêu trên người yêu thai sẽ hoàn toàn tiêu tán, về sau muốn tìm con út của Anh Chiêu, sẽ thập phần khó khăn.” Từ Thứ thật sâu thở dài, “Đứa trẻ này đã hấp thụ quá nhiều yêu lực từ Anh Chiêu, sau này trưởng thành, e rằng chắc chắn không phải chuyện may cho Nhân tộc.”
“Khí tức cuối cùng mà tiên sinh truy tìm là ở nơi nào?” Khương Hồi hỏi.
Trong lòng nàng mơ hồ có một đáp án.
Từ Thứ nói: “Chợ Quỷ.”
Lòng Khương Hồi chùng xuống — quả nhiên, chính là yêu thai mà nàng nhìn thấy ở chợ Quỷ ngày hôm đó.
Khi đó sự xuất hiện của yêu thai đã gây ra rất nhiều hỗn loạn, dẫn đến rất nhiều dị sĩ cao giai rục rịch manh động, đều muốn bỏ nó vào túi luyện thành pháp khí.
Nếu sớm biết là con của Tu Vô và Anh Chiêu, lúc đó Khương Hồi sẽ không bỏ mặc nó. Nghĩ đến đây trên mặt nàng hiện lên vẻ hối hận.
Từ Thứ mang biểu cảm của nàng nhìn ở trong mắt, kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào cô từng gặp qua?”
Khương Hồi do dự một lát, đáp: “Ta không chắc chắn liệu có phải không, nhưng mấy hôm trước, ta đúng là nhìn thấy một yêu thai ở chợ Quỷ, lúc đó có người rao bán, dẫn tới một trận tranh mua, nhưng không biết ai đã nhân lúc hỗn loạn ra tay cướp đoạt. Ta lúc đó có việc bận, nên không biết sau đó yêu thai rơi vào tay ai.”
Khương Hồi nói xong trong lòng chợt động — Tin tức về chợ Quỷ, không thể qua mắt được những tai mắt ngầm của Giám Yêu Tư, có lẽ mình có thể bắt đầu từ chỗ đó.
Từ Thứ tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Khương Hồi, cười nói: “Giờ đây cô cầm hạc phù trong tay, tự do ra vào Giám Yêu Tư, muốn tìm yêu thai trong Ngọc Kinh, hẳn là dễ dàng hơn ta nhiều.”
Khương Hồi nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh nếu đã biết sự tồn tại của yêu thai, vì sao không nhanh chóng mang chuyện này nói với a phụ ta?”
“Nếu là phụ thân cô biết sự tồn tại của yêu thai, sẽ như nào?” Từ Thứ hỏi ngược lại.
Khương Hồi đương nhiên mà đáp: “Tự nhiên là để Liệt Phong Doanh toàn lực tìm kiếm, với lực lượng của a phụ ta, chắc là sớm đã tìm thấy rồi.”
Từ Thứ lại hỏi: “Tìm thấy thì thế nào?”
“Nhổ cỏ tận gốc, để tránh để lại hậu hoạn.” Khương Hồi đáp.
“Ha.” Từ Thứ cười một tiếng, nhấp một ngụm rượu, “Nhưng ta không nghĩ vậy.”
Khương Hồi sửng sốt một lát.
“Con của hai đại yêu vương, yêu thai bẩm sinh đã hấp thụ yêu lực cuồn cuộn, trực tiếp giết chết không đáng tiếc sao? Nếu dùng thuật luyện yêu luyện hóa, trở thành yêu sủng, vậy cũng tương đương có một vị nhất phẩm dị sĩ nghe cô sai khiến.” ánh nến ở trong mắt Từ Thứ bùng cháy, phiếm một ánh sáng xanh quỷ dị, hắn dường như có ba phần ngà say, có chút điên cuồng trong đôi mắt thường ngày vẫn luôn điềm tĩnh.
Khương Hồi hoảng hốt một lúc mới định thần lại — Thì ra đây chính là chân tướng mà Từ Thứ đã che giấu ở kiếp trước.
Hắn muốn che giấu Nhân tộc và Yêu tộc, chiếm yêu thai làm của riêng, luyện thành yêu sủng.
Nếu chuyện này bị phát hiện, hắn không những sẽ bị Yêu tộc điên cuồng trả thù, mà còn bị Nhân tộc khinh bỉ căm thù.
Từ Thứ, là hiền giả nổi danh khắp Bát hoang, hắn có trí tuệ siêu phàm, thần thông đáng kinh ngạc, cứu người vô số. Nhưng ít người biết, hắn cũng là một kẻ điên.
Có lẽ là bởi vì yêu đồng trời sinh, từ nhỏ bị Nhân tộc vứt bỏ, hắn sinh ra ở nơi hoang dã, tách biệt khỏi chúng sinh, vô luận là Nhân tộc hay vẫn là Yêu tộc, đối với hắn mà nói đều giống như một món đồ chơi không liên quan gì đến hắn. Hắn ở một nơi hoang phế của Nam Hoang ngẫu nhiên có được truyền thừa của vu cổ, nhiều năm tu hành cuối cùng trở thành nhất phẩm, nhưng so với thân phận dị sĩ, hắn càng giống một vu sư.
Luyện yêu, luyện khí, vu y, vu cổ, đôi mắt của hắn tựa hồ có thể hiểu rõ đặc tính của mọi sự vật, linh hoa dị thảo ở trong tay hắn là độc cũng là dược, Nhân tộc Yêu tộc ở trong mắt hắn cũng không có khác biệt, cởi bỏ lớp da để nhìn, đều là ba hồn bảy phách, nguyên liệu để luyện hóa. Hắn khoe khoang thần minh, tước đi ba hồn của người sống, lại ban sự sống cho vật chết.
Ngoại trừ ta, chúng sinh bình đẳng — Từ Thứ đã nói như vậy.
Đôi mắt xanh lục đó giống như thiên nhãn, điềm đạm gần như lạnh nhạt, tỉnh táo đến mức dường như điên cuồng, hắn từ trên cao nhìn xuống Lục hợp Bát hoang, coi vạn vật chúng sinh chẳng khác gì những con chó ngu ngốc.
Mười năm trước, Từ Thứ còn chưa thành nhất phẩm, lại dám thâm nhập hang hổ bắt yêu luyện yêu, đặt bản thân vào tuyệt cảnh. Đúng lúc Khương Thịnh dẫn dắt Liệt Phong Doanh đi ngang qua, cứu hắn một mạng.
Duyên phận với Từ Thứ liền ở lúc đó kết hạ. Nhìn thiếu niên xanh xao tuấn tú trước mắt, Khương Thịnh cũng không ngờ rằng tương lai hắn sẽ trở thành hiền giả danh dương Bát hoang, ông chỉ coi thiếu niên thông tuệ này thành tử điệt vãn bối, vui mừng kinh ngạc trước uyên bác hiểu rộng của hắn, liền để Khương Hồi đi theo Từ Thứ học biết cách đọc và y thuật.
Khương Hồi mười sáu quen biết Từ Thứ, coi Từ Thứ như huynh, như bạn, như thầy, tình nghĩa sâu nặng, không hề tầm thường. Nhưng Khương Thịnh dần dần phát hiện chỗ cuồng bội của Từ Thứ, nhìn thấu sự thờ ơ và nguy hiểm của hắn, mấy lần xảy ra tranh chấp với Từ Thứ, cuối cùng càng xa cách, trở nên xa cách.
Nhưng đối với Khương Hồi mà nói, Từ Thứ là huynh trưởng bầu bạn cùng mình lớn lên, dù cho xa nhau, nhưng vẫn thường xuyên thư từ qua lại. Đoạn thời gian sau khi phụ thân tạ thế, nàng gần như mất hết sức mạnh sống tiếp, cũng là thư tín của Từ Thứ chèo chống bản thân đứng dậy, tìm được phương hướng báo thù. Hắn luôn là người dẫn đường cho Khương Hồi, nàng trước giờ cũng chưa từng hoài nghi hắn, mãi đến khi “từ cõi chết sống lại”, nàng mới nhớ tới những lời Từ Thứ nói năm đó.
Ngoại trừ ta, chúng sinh bình đẳng.
Lúc đó Khương Hồi cho rằng, mình đối với Từ Thứ mà nói không khác biệt.
Nhưng nếu là …. nàng cũng ở trong chúng sinh này thì sao?
Khương Hồi lặng lẽ nhìn Từ Thứ ngồi trước mặt, sau khi uống bảy tám vò rượu, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt cũng nhiễm một màu đỏ nhạt.
Hắn mỉm cười, dùng giọng điệu say rượu chậm rãi nói: “Vu thuật, là thần thuật, có thể khiến người sống chết, có thể khiến người chết sống lại. A phụ cô chỉ biết giết yêu, thật là phung phí của trời.”
Khương Hồi khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “A phụ ta từng nói, Nhân tộc và Yêu tộc chi tranh, là cuộc chiến sinh tồn, là không có lựa chọn. Người là vật có linh trí, càng là vật có tình, không nên vì lí do ngoài sinh tồn, đi lăng ngược những sinh linh khác. Yêu không phải thú, đã có linh trí, ông giết yêu, nhưng cũng tôn trọng yêu, chưa từng dùng yêu vật luyện hóa pháp khí.”
Từ Thừ khinh thường cười một tiếng, khịt mũi coi thường: “Lời nói cổ hủ, tận dụng tốt mọi thứ, mới là tôn trọng. Từ thời viễn cổ, tổ tiên Nhân tộc đã biết lột da thú để chống rét, chúng ta vì sao không thể lột vảy giáp yêu thú làm công cụ? Ba hồn bảy phách và da thú xương cốt lại có gì khác nhau? Thi hài có thể dùng làm pháp khí, hồn phách cũng như vậy. Với ta mà nói, người và yêu, người và thú, có linh khí hay không, đều như nhau.”
Khương Hồi trầm mặc không nói, khó mà bắt bẻ.
“Khương Hồi, ta cho rằng cô và a phụ cô không giống nhau, cô hẳn là hiểu ta, suy cho cùng, cô cũng là bán vu sư.” Từ Thứ chống cằm, cười ngâm ngâm nhìn Khương Hồi, chậm rãi nói, “Được rồi, ta đã thẳng thắn với cô, đến lượt cô trả lời câu hỏi của ta. Ba ngày trước, cô đã mua một quả kí hồn thảo từ Bất Tốc Lâu, quả kí hồn có thể giải dược tính hương kí hồn thảo, cũng có thể giải độc tính của hỗn hợp hoa chu dương và kí hồn thảo. Cho nên, cô sớm đã biết biến cố sẽ xảy ra trên đài dạ yến, phải không?”
Trong lòng Khương Hồi đột nhiên co giật, nghiêm túc nhìn chằm chằm Từ Thứ. “Quả nhiên này chính là câu hỏi của ngươi, vậy ta có thể nói cho ngươi.” Khương Hồi cười nhẹ, “Phải.”
Từ Thứ sửng sốt, rất lâu sau mới bật cười lớn, hắn nâng chén một ngụm uống hết, thở dài ba tiếng: “Tiểu Khương Hồi, cô học xấu rồi, dám ở trước mặt ta tỏ rõ khôn vặt!”
Khương Hồi xòe xòe tay, bất đắc dĩ cười nói: “Ta chỉ là nghe được một chút chuyện từ chỗ kênh mương, mới đưa ra suy đoán như vậy, thật ra cũng không chắc chắn trên đài dạ yến sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lo trước khỏi họa vẫn hơn. Về vấn đề này, ta chỉ có thể nói đến đây thôi, tiên sinh cũng đừng truy hỏi nữa.”
Khương Hồi đổi hồn đến nay, cứ luôn đợi Từ Thứ ba năm sau đi tìm mình. Từ Thứ giúp nàng tìm đến bảy danh dị sĩ, cho nàng Nhiếp hồn cổ, vô luận thành công hay không, hắn không thể không quan tâm, không thể không tò mò. Kỳ Hoàn không chết, kế hoạch của nàng thất bại, lẽ ra ngày hôm sau hắn phải tìm mọi cách thăm dò tin tức của nàng.
Nhưng mà hắn không xuất hiện, ròng rã năm ngày, từ đầu đến cuối không có tin tức của Từ Thứ.
Trừ phi, hắn thật sự đã biết kết quả của trận tập kích đó.
Vậy hắn lại từ đâu biết được?
Sắc trời đã gần tối, phủ Cao Tương Vương thắp đèn, hồ nước xung quanh nhà thủy tạ phản chiếu ánh đèn, dù trời đã tối nhưng thập phần sáng sủa.
Trong nhà thủy tạ chỉ có một người một mèo, chén lưu ly đựng đầy sữa ấm, mèo nhỏ so với sữa còn trắng hơn ba phần đang lè đầu lưỡi hồng hồng ra liếm sữa.
Kỳ Hoàn thất thần vuốt ve đầu mèo nhỏ, sau lưng vang lên tiếng bước chân khiến hắn cảnh giác mà quay người lại, nhìn thấy Túc Du bưng hộp thức ăn đi tới.
Túc Du đặt hộp thức ăn lên bàn, lần lượt bưng ra món ăn tinh xảo, giọng điệu mang theo một chút nịnh nọt nói: “Quận chúa nói huynh tối qua bị thương nặng, đặc biệt bảo đầu bếp chuẩn bị mấy món bổ dưỡng cho huynh, huynh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Việc Kỳ Hoàn liều mạng cứu chủ không phải bí mật, cùng quận chúa ngồi chung xe hồi phủ có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy. Bây giờ trên dưới trong phủ đã không còn ai dám coi Kỳ Hoàn là một nô lệ bình thường, đều coi hắn như một nửa chủ tử.
Túc Du biết nhiều hơn người khác một chút, nàng sáng nay lúc giặt y phục của quận chúa, phát hiện vết máu chỗ ngực y phục, nhưng quận chúa trên người đâu có bị thương, vết máu này đến từ đâu?
Não Túc Du nảy số nhanh hơn những người khác, nhìn kỹ vị trí vết máu liền hiểu, vừa vặn vết thương của Kỳ Hoàn một trái một phải đối lập nhau, vết máu dính trên người nàng, đương nhiên ở trên người Kỳ Hoàn.
Làm sao lại dính vết máu trên ngực đối phương, chính là hai người đã ôm nhau mà! Mà còn là tư thế rất thân mật, rất dùng lực!
Túc Du cảm thán không thôi, nàng vốn đã rất coi trọng Kỳ Hoàn, nhưng hiện tại cảm thấy vẫn đánh giá thấp năng lực của đối phương, mới vào phủ có mấy ngày, đã gần đăng đường nhập thất rồi, qua vài ngày nữa, thì sẽ ….
Kỳ Hoàn không biết tình cảm kính ngưỡng ở trong lòng Túc Du dành cho hắn, hắn lơ đễnh liếc nhìn những món ăn phong phú, hỏi: “Quận chúa vẫn chưa hồi phủ sao?”
Túc Du gật đầu: “Quận chúa đến Giám Yêu Ti tra án, nhưng Giám Yêu Ti đóng cửa trước hoàng hôn, nàng chắc đang trên đường về rồi. Từ Giám Yêu Ti về chắc cũng nửa giờ, nhìn giờ có vẻ sắp đến rồi.”
Kỳ Hoàn có chút mất tập trung, Túc Du nhịn không được nói đùa: “Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của huynh, quận chúa ra ngoài không dẫn huynh theo thôi mà, đâu đến nỗi như vậy? Hơn nữa quận chúa cũng là thấy huynh bị thương, đồng tình với huynh nên mới để huynh nghỉ ngơi nhiều chút, chủ nhân quan tâm như vậy, khắp Ngọc Kinh cũng không còn mấy người.”
Như là hùa theo lời nói của Túc Du, mèo nhỏ ở bên cạnh ngẩng đầu lên, kêu meo meo hai tiếng.
“Đoàn Đoàn cũng nói như vậy kìa.” Túc Du nói rồi nhẹ nhàng xoa đầu mèo nhỏ.
Mèo nhỏ này rất có linh tính, nó dường như biết là ai đã cứu nó, biết ai là chủ ngôi nhà này, ai là chủ nhân, bình thường nhìn thấy Khương Hồi liền nằm phơi bụng ra làm nũng, thậm chí nó còn leo lên giường của Khương Hồi, ngoan ngoãn tìm cho mình một chỗ ở góc giường, Khương Hồi không đuổi nó đi, nó cũng không đi. Những người khác trong phủ nếu đến gần, nó sẽ dựng thẳng đuôi nhe răng trợn mắt, chỉ có Túc Du và Kỳ Hoàn mới có thể vuốt ve đầu nó, có lẽ là bởi vì hai người bọn họ thân cận với Khương Hồi, trên người đều có khí tức của Khương Hồi.
Túc Du chơi đùa với mèo nhỏ một lúc, thấy Kỳ Hoàn không động đũa, cho rằng hắn vẫn còn ác cảm, liền lời nói thấm thía giải thích với hắn: “Huynh tuy rằng đã cứu quận chúa, lập nhiều công lao, quận chúa cũng rất coi trọng huynh, nhưng nô vẫn là nô, không được vượt quá bổn phận, bằng không quận chúa sẽ chán ghét. Chúng ta là nô lệ, điều quan trọng nhất là cẩn tuân bổn phận, gọi thì đến vẫy thì đi, đừng có vọng niệm, được đằng chân lân đằng đầu.”
Kỳ Hoàn ngước mắt nhìn nàng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ — hắn chỉ hỏi một câu, sao nàng ta nói nhiều như vậy?
Tuy nhiên Túc Du vẫn chưa nói xong.
“Đúng là hiện tại huynh đắc sủng, nhưng mà quý tộc ở Ngọc Kinh này, ai mà không có vài nam sủng nữ tì, huynh ban đầu ở Tô phủ, chắc là gặp qua những điều này. Quận chúa vừa mới về Ngọc Kinh, tuổi tác còn nhỏ, vẫn chưa hiểu phải trái cũng đúng thôi. ” Túc Du lắc đầu thở dài, lại ý vị thâm trường nói: “Huynh chỉ là người đầu tiên, sau này sẽ có người lần lượt vào cửa, huynh phải làm tấm gương đi đầu, đừng làm xáo trộn sự yên bình của hậu viện vương phủ.”
Sắc mặt Kỳ Hoàn đột nhiên thay đổi.
Túc Du này lời nói quả thật độc ác, hắn ở dưới tay Tu Úc cũng đâu có bị thương nặng như vậy …
Túc Du nhận thấy mình đã nói hết những gì cần nói, nên không nói thêm gì nữa.
“Huynh mau ăn cơm đi, ta sẽ thu dọn, đừng nghĩ đến việc đợi quận chúa nữa, quận chúa là chủ nhân, sẽ không dùng thiện với huynh đâu.”
Kỳ Hoàn cầm đũa lên, có loại kích động muốn đâm vào cổ Túc Du.
Lưỡi ác hơn mãnh hổ.
Kỳ Hoàn vừa động đũa, thì nghe thấy gian ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Túc Du nhĩ lực không bằng hắn, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn cúi đầu trêu chọc mèo nhỏ, lại nhìn thấy Kỳ Hoàn buông đũa đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về hướng hiên nhà.
Túc Du kỳ quái mà quay đầu nhìn, thì nhìn thấy một độ thị vệ vội vàng đi qua, dẫn đầu là người quản sự trong phủ.
Trong lòng Kỳ Hoàn dấy lên một loại dự cảm không lành, vừa nhấc chân, bóng người đã rời khỏi nhà thủy tạ, chặn đường quản sự và những người khác.
“Các ngươi đi đâu vội vàng vậy, nhưng là xảy ra chuyện gì?” Kỳ Hoàn hỏi.
Quản sự cau mày dừng lại, đang định chửi bới, ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Hoàn, liền nuốt lời nói xuống, lo lắng nói: “Quận chúa mất tích rồi!”
Kỳ Hoàn giật mình: “Nói rõ ràng, biến mất lúc nào!”
Quản sự nói: “Vương gia buổi trưa phái người chuyển lời, nói Yêu vương mất tích không rõ nguyên nhân, sợ gây bất lợi cho quận chúa, bảo chúng ta nhất định phải phái người bảo vệ quận chúa chu toàn, sau hoàng hôn không được để quận chúa một mình bên ngoài. Vừa rồi thị vệ của vương phủ lẽ ra phải đón quận chúa từ Giám Yêu Tư về, nhưng mà người trực ở Giám Yêu Tư lại nói, quận chúa vừa rời đi. Các thị vệ tìm kiếm dọc đường, thì tìm thấy xe ngựa của vương phủ trong một con ngõ tối tăm, trong xe không có người, phu xe cũng ngất đi. Trong xe ngựa còn có một … người giấy rất đáng sợ!”
Kỳ Hoàn trong lòng trầm xuống.
“Ta hiện tại đã phái toàn bộ nhân thủ đi tìm kiếm, cũng sai người ra roi thúc ngựa báo cho vương gia, nhưng chỉ sợ một đi một về sẽ bị bỏ lỡ!” quản sự lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
“Xe ngựa được phát hiện ở chỗ nào?” Kỳ Hoàn hỏi, “Người giấy đó đâu?”
“Xe ngựa được tìm thấy ở ngõ Tây Kỳ, người giấy đã bị chúng dị sĩ đập nát, có lẽ chết rồi.”
Kỳ Hoàn nói: “Đừng di chuyển xe ngựa, ta đi tìm quận chúa.”
Nói xong người liền chạy ra ngoài.