• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

(Thượng)

Cơn mưa tháng tư như hạt đậu rơi xuống, lách tách rơi xuống trên mái hiên, những chuỗi hạt châu trượt xuống, điểm tô cho khung cửa sổ cuối xuân.

Khương Hồi chống cằm ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình giống như mây đen che trời, âm u nặng nề, mà nhịp tim lại giống như trận mưa này, lúc nhanh lúc chậm.

Nàng đang đợi Tô Diệu Nghi đến nơi hẹn, hình như đã đợi rất lâu, nhưng nàng lại không sốt ruột.

Lời mời của Cao Tương Vương cơ, người Tô gia là không dám cự tuyệt. Bây giờ đã khác ngày xưa, Tô Hoài Anh vừa mới bị Đế Diệp khiển trách bất kính Vương cơ, đầu ngọn gió như vậy, đắc tội Khương Hồi lần nữa, sẽ bị lưng đeo tội danh bất kính đế quân lần nữa.

Bởi vậy Tô Diệu Nghi nhận được thiệp mời, liền vội vàng trang điểm thay quần áo, nhanh chóng đến Sướng Phong Lâu, nhưng không ngờ bị nán lại ở trước Sướng Phong Lâu.

Nàng gặp phải người không muốn gặp nhất.

Khương Hồi đặt một trong những Nhã Các tốt nhất trên tầng ba Sướng Phong Lâu, tầm nhìn rộng lớn, liếc mắt có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài lâu, bởi vậy xe ngựa của Tô Diệu Nghi vừa dừng ở trước cửa, nàng đã nhận ra.

Nàng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tô Diệu Nghi xuống xe ngựa, đi vào trong sân, nhưng ở hành lang dừng bước chân lại, nói chuyện với một nam tử mặc áo gấm.

Khương Hồi không nhìn rõ mặt nam tử đó, tiếng mưa ồn ào, nàng không nghe được đối phương đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy Tô Diệu Nghi lùi lại một bước — ngôn ngữ cơ thể của nàng đã vạch trần thái độ trong lòng nàng đối với nam tử trước mắt này.

Có thể là sợ hãi, có thể là căm hận, tóm lại nàng không muốn dây dưa với đối phương, nhưng đành phải chào hỏi.

Khương Hồi chậm rãi cau mày lại, không nghĩ nhiều, xách váy đi xuống lầu.

Chưa đến gần nàng đã nghe thấy giọng nói của nam tử đó.

“Cao Tương Vương cơ ngang ngược thế nào đi nữa, cũng không thể vô cớ ức hiếp cô, nàng ta hôm trước mới kiếm cớ hại huynh trưởng cô bị bệ hạ răn dạy quở trách, hôm nay hẹn cô tới đây, chắc chắn không có ý tốt!”

Tô Diệu Nghi chịu đựng nói: “Vương cơ không phải người như vậy, nàng sẽ không làm khó ta, còn thỉnh Tống thế tử nhường đường, đừng khiến Vương cơ đợi lâu.”

“Ha.” nam nhân cười lạnh một tiếng, vươn tay kéo lấy tay của Tô Diệu Nghi, “Cô đi theo ta! Người khác sợ nàng ta, nhưng ta không sợ, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ quay về Cung Quốc kế thừa tước vị, nàng ta chỉ là một Vương cơ không có binh quyền, sao có thể so sánh với mười đại chư hầu.”

Cung Quốc?

Là một trong những nước chư hầu giàu có và đông đúc nhất Đông Hải, thảo nào khẩu khí lớn như vậy.

Khương Hồi trầm ngâm, chậm rãi bước đến.

Tô Diệu Nghi đang muốn né tránh, vừa ngước mắt thì nhìn thấy Khương Hồi, tức khắc sắc mặt thay đổi, cúi đầu hành lễ.

“Bái kiến Vương cơ!”

Chất tử Cung Quốc thấy thế tức khắc người cứng đờ, chậm rãi quay người lại, nhìn thấy Khương Hồi cười như không cười, sắc mặt hắn một trận xanh một trận trắng, không cam lòng mà khom lưng hành lễ.

“Bái kiến Vương cơ.” hắn vươn cổ nói.

Khương Hồi khẽ mỉm cười với hắn: “Thì ra là thế tử Cung Quốc, vừa nãy nghe nói, ngươi không lâu nữa sẽ quay về đất phong kế thừa tước vị, bổn vương ở đây chúc mừng ngươi trước.”

Thế tử Cung Quốc sắc mặt khó coi, gượng cười: “Đa tạ Vương cơ …”

“Nhưng mà.” Khương Hồi chuyển chủ đề, cười híp mắt nói, “Cung Quốc cách Ngọc Kinh xa vạn dặm, một đường này núi cao sông dài, đường đi nguy hiểm và trắc trở, còn phải vượt qua Nam Hoang Yêu trạch chướng khí khắp nơi; yêu tà hoành hành, thế tử dọc đường cần phải cẩn thận nhiều, kẻo gặp phải bất trắc.”

Thế tử Cung Quốc sao có thể không nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Khương Hồi, tức khắc lưng đổ mồ hôi đầm đìa, gượng cười cũng cười không nổi.

Khương Hồi thu lại ý cười, lạnh lùng liếc xéo hắn, vươn tay về phía Tô Diệu Nghi, nắm lấy cổ tay của đối phương.

“Diệu Nghi, chúng ta đi.” Khương Hồi lười liếc nhìn nam nhân đó lần nữa, kéo Tô Diệu Nghi trong tay đi về phía Nhã các mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Tô Diệu Nghi nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Hồi, chỉ cảm thấy vừa quen vừa lạ. Đợi nàng hồi thần lại, thì phát hiện mình đã ở trong Nhã các.

Cửa sổ đang mở, mưa nhỏ hơn một chút, sương mù giống như lụa bao phủ thành Ngọc Kinh, thoáng nhìn ra, liền nhìn thấy trời đất mờ ảo.

Cảnh sắc như vậy vừa quen vừa lạ.

Cảnh sắc nhìn từ cửa sổ này rất quen thuộc với nàng, ba năm trước, cũng là lần đầu tiên dẫn Khương Hồi đến nơi này, chỉ định Nhã các này đặt tên là ‘Tịch Thước’, bởi vì từ cửa sổ này có thể trông thấy hồ Bích Lạc ở gần đó và núi Đăng Dương ở phương xa. Cảnh sắc bốn mùa khác nhau, nhưng có nét thú vị riêng.

Nàng trong nhà có huynh trưởng, nàng ấy trong nhà có phụ thân, bất chấp sự bất tiện của nhau, hai tiểu cô nương coi nơi này thành tổ ấm chung, ở nơi này uống trà nếm rượu, ngắm trăng trêu mèo, kể cho nhau nghe những tâm sự.

Nhưng kể từ lần cuối đến đây, đã hơn hai mươi tháng trôi qua, hoa tử đằng bên cửa sổ không biết đã được cắt tỉa từ bao giờ, ngoài ra hoa chuông màu trắng được trồng kia, đang vào mùa nở rộ, hơi ẩm nhiễm nước mưa, đẹp đến sáng trong mà sầu muộn.

“Diệu Nghi, ngồi đi.” giọng của Khương Hồi kéo suy nghĩ Tô Diệu Nghi trở lại, mới phát hiện Khương Hồi không biết từ khi nào đã ở bên bàn dài ngồi xuống, hơi nóng nhàn nhạt bốc lên từ ấm trà, lò lửa đang cháy rực, ấm bạc phát ra tiếng nước sôi ùng ục, hương trà mờ mịt, không khí trong nhà cũng lộ ra mát lạnh.

“Quận chúa ….” Tô Diệu Nghi vừa nói ra lời này, liền nhận ra lỡ mồm, vội vàng quỳ xuống hành lễ, nhận sai, “Không, Vương cơ ….”

Tô Diệu Nghi sắc mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ, áy náy bất an. Cảnh tượng ấm cúng vừa nãy khiến nàng trong chốc lát thất thần, giữa hốt hoảng cho rằng thời gian chưa từng trôi qua, ngồi đối diện mình là Cao Tương Vương quận chúa ba năm trước, các nàng vẫn là bạn thân thân mật gắn bó.

Khương Hồi nhìn chằm chằm thân thể cúi xuống thấp của Tô Diệu Nghi, không khỏi khẽ thở dài.

Đối với người khác mà nói, thời gian đã trôi qua ba năm, vật đổi sao dời, mọi thứ vẫn vậy, nhưng mọi người đã thay đổi, nhưng người của mấy ngày trước, hôm nay dường như đã trở thành một người khác.

Khuôn mặt trái xoan ban đầu của Tô Diệu Nghi đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt trông to hơn, nhưng ẩn giấu quá nhiều tâm tư buồn bã, cũng giống như cửa sổ trong cơn mưa này, sương mù mờ mịt mông mông lung lung, cái gì cũng nhìn không rõ.

“Diệu Nghi, cô không cần sợ ta, ta gọi cô tới, không phải muốn làm khó cô.” Khương Hồi nhớ lại lời vừa nãy thế tử Cung Quốc nói, thì an ủi nói: “Ta chỉ là …. muốn gặp cô thôi.”

Nàng từng nghe người nói, đầu bạc như mới, ô hỏng như cũ, duyên phận giữa người với người có lẽ được định sẵn từ kiếp trước, vậy nàng và Tô Diệu Nghi, chắc cũng là như vậy.

Sau khi về Ngọc Kinh, lần đầu tiên nàng tham buổi tụ tập giữa tiểu thư quý tộc, hầu hết những ánh mắt nhìn nàng là xem kĩ và khinh thường, chỉ có một đôi mắt lóe lên hoa lửa, nhiệt liệt mà tò mò.

“Cô chính là Cao Tương Vương quận chúa? Ta biết phụ thân của cô, ngài ấy là anh hùng lợi hại nhất Vũ triều.”

Chỉ một câu nói, liền khiến trong lòng Khương Hồi sinh ra thiện cảm.

“Nghe nói cô lớn lên ở Nam Hoang, cô nhất định gặp qua rất nhiều yêu thú và tiên hoa đi, có thể cùng ta kể về chúng không?”

Các tiểu thư quý tộc khác đều đang bàn luận về son phấn và hoa văn thời thịnh ở Ngọc Kinh, chỉ có Tô Diệu Nghi hai mắt sáng ngời, thích thú nghe nàng kể về Nam Hoang.

“Cô vì sao nhìn chằm chằm ta? Trên mặt ta thoa phấn, cô có thể sờ.”

Nàng nói rồi nắm lấy tay Khương Hồi, đến chạm vào gò má của mình, thơm thơm mềm mềm.

“Quý tộc coi làn da trắng là vẻ đẹp, chỉ có dân thường cày bừa trồng trọt và nô lệ mới là da vàng và đen. Cô cũng thoa phấn sao?”

Nàng không khách khí mà chạm vào má của Khương Hồi, Khương Hồi sửng sốt, không né tránh, cho phép nàng chạm vào trán của mình.

“Cô không thoa phấn, vì sao mặt và má trắng thế? Cô không thoa phấn hồng, vì sao đôi má hồng thế? Cô không có huân hương, vì sao trên người ngửi ra ngọt ngọt thế?”

Khương Hồi chốc lát cho rằng mình quay trở về Nam Hoang, đối diện là sự nhiệt tình và thẳng thắn của di dân Nam Hoang.

Nàng cảm thấy Tô Diệu Nghi không giống với những quý tộc khác, mà Tô Diệu Nghi cũng cảm thấy, Khương Hồi khác với mọi người.

Nhưng hai người các nàng lại là đồng loại.

Tô Diệu Nghi là một trong những nữ tử quý tộc có tiếng nhất trong Ngọc Kinh, không chỉ bởi vì gia thế hiển hách của nàng, mà bởi vì dáng vẻ phong thái xuất sắc của nàng, nàng ba tuổi vỡ lòng, từ khi còn nhỏ đã là học sinh ưu tú nhất trong trường nữ học, được xưng là kiểu mẫu của nữ tử quý tộc.

Nhưng Tô Diệu Nghi lại lén lút nói với Khương Hồi: “Ta đều là giả vờ, ta không thích như vậy. Nhưng ta thích cô, ở trước mặt cô, ta có thể làm chính mình.”

Hai người nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ mềm mại, Tô Diệu Nghi tựa đầu vào vai Khương Hồi, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Khương Hồi, nàng cười khúc khích nói: “Ta có thể dạy cô làm thế nào để ngụy trang, những thứ này rất đơn giản, cô thông minh như vậy, nhất định học một lần là biết. Các quý tộc chỉ làm những việc bề ngoài, chúng ta phải duy trì thể diện và quang vinh của gia tộc.”

Tô Diệu Nghi khi đó chính là ở Nhã Các này nói với nàng: “Ở trước mặt người khác, chúng ta phải đeo mặt nạ, nhưng ở nơi này, chúng ta có thể làm chính mình.”

Khương Hồi nhìn khuôn mặt gầy gò của Tô Diệu Nghi, dáng dấp sợ hãi xa cách, trong lòng dâng lên một trận chua chát đau đớn.

“Diệu Nghi, cô từng nói, ở nơi này, chúng ta có thể cởi mặt nạ xuống, làm chính mình.”

Lời nói quen thuộc khiến Tô Diệu Nghi khẽ run rẩy, gần như muốn rơi nước mắt. Nàng cắn chặt môi dưới, mới không đến mức khiến bản thân thất lễ, nhưng giọng nói thì nghẹn ngào.

“Vương cơ …. ta, ta không có mặt nạ …” Tô Diệu Nghi run giọng nói.

Khương Hồi thật sâu thở dài một tiếng, “Cô những năm này, chắc hẳn trải qua rất khó khăn…”

Khương Hồi đứng dậy, đi về phía Tô Diệu Nghi, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nắm lấy đôi vai gầy gò đến mức gần như thấy xương ép buộc nàng ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt.

Tô Diệu Nghi năm đó mười sáu tuổi vô lo vô nghĩ biến mất, ở trước mặt nàng, là Tô Diệu Nghi mười chín tuổi, nàng gánh vác quá nhiều đau buồn vô pháp nói ra.

“Ngọc Kinh này có rất nhiều người hận ta, sợ ta. Ngay cả tên thế tử Cung Quốc đó, ở sau lưng nói xấu ta, cũng sợ bị ta trả thù.” Khương Hồi bất lực thở dài, cười gượng một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Diệu Nghi nói: “Cô hại chết phụ thân của ta, vì sao lại không sợ ta trả thù cô?”

Tô Diệu Nghi gần như cắn nát môi dưới, lại không nói ra lời.

“Huynh trưởng kính yêu nhất của cô, Tô Hoài Anh, hắn nói cô đưa chiếc khăn tay của ta cho hắn, lừa gạt a phụ ta rằng ta bị Yêu tộc bắt đi, a phụ ta mới rời khỏi Giám Yêu Tư, trên lưng gánh tội danh vượt ngục.” Khương Hồi gằn từng chữ, cảm nhận được cơ thể của Tô Diệu Nghi đang run rẩy không ngừng, “Nhưng mà, ta không tin.”

Tô Diệu Nghi đồng tử co rút lại, nước mắt trào ra, đôi mắt trong veo tràn đầy chấn kinh và đau khổ.

“Cô nếu như thật sự phản bội ta, ánh mắt nhìn ta sao có thể không có chột dạ và sợ hãi?” Khương Hồi nhìn thẳng vào mắt Tô Diệu Nghi, “Ta ở trong mắt cô, chỉ nhìn thấy hối hận và thống khổ. Cô không sợ ta trả thù cô, cô thậm chí hy vọng và mong đợi chuyện này xảy ra, ta cảm nhận được … cô muốn chuộc tội. Này không phải đôi mắt kẻ phản bội nên có.”

Tô Diệu Nghi không nhịn được nữa, nước mắt mãnh liệt trào ra, mặt nạ tinh xảo hoàn toàn vỡ nát, lộ ra lớp mặt tiều tụy.

“Không …. là ta không tốt … là ta hại phụ thân của cô ….” Tô Diệu Nghi khóc không thành tiếng.

Khương Hồi im lặng nhìn nàng, ánh mắt một tia đau xót.

Khương Hồi giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng, “Gặp cô ở nơi này, ta chỉ muốn nghe cô nói sự thật. Tô Hoài Anh dùng thủ đoạn gì, từ trong tay cô lấy được khăn tay của ta?”

Từ lúc nhìn thấy Tô Diệu Nghi ở vương cung, nàng tin chắc, Tô Diệu Nghi sẽ không phản bội tình bạn của các nàng.

“Nói những chuyện này lại có tác dụng gì?” Tô Diệu Nghi cực kỳ bi thương, “Kết quả không thể thay đổi, cái chết của Cao Tương Vương, ta khó mà bào chữa lỗi lầm, ta không muốn vì bản thân tìm bất cứ lời biện minh gì, cô giết ta, cũng là ta nên nhận.”

Thật ra mấy ngày nay, nàng vẫn luôn chờ đợi sự trả thù của Khương Hồi.

Nhưng mà nàng không làm gì cả ….

Cao Tương Vương cơ hoành hành Ngọc Kinh, bao nhiêu người bị roi Lang ngọc làm tổn thương, nhưng vẫn cứ bỏ qua cho nàng.

Tô Diệu Nghi nghĩ, nàng chắc là trong lòng nguội lạnh cực điểm, ngay cả gặp mặt nàng cũng không muốn gặp.

Chỉ là không biết hôm nay vì sao đột nhiên thay đổi tâm ý, muốn hỏi nàng chuyện năm đó.

Nàng càng không biết là, đối với Khương Hồi mà nói, kết quả là có thể thay đổi. Nàng muốn biết trên người Tô Diệu Nghi xảy ra chuyện gì, chính là vì giúp người đó kịp thời thay đổi mọi chuyện, đồng thời cứu a phụ, cũng cứu Tô Diệu Nghi.

“Diệu Nghi, ta đã mất đi a phụ, ta không muốn mất đi bằng hữu quan trọng nhất một lần nữa.” Khương Hồi nghiêng người ôm lấy thân thể đang run rẩy của nàng, “Tô Hoài Anh là Tô Hoài Anh, cô là cô, lời hắn nói, ta không tin, cô nói cái gì, ta đều tin cô.”

Lời nói chân thành của Khương Hồi, khiến nước mắt của Tô Diệu Nghi hoàn toàn tuôn trào, nàng mất bình tĩnh ôm chặt lấy Khương Hồi, nước mắt tuôn trào mãnh liệt ướt đẫm nửa vai Khương Hồi.

“Xin lỗi … là ta làm sai rồi …” Tô Diệu Nghi khóc nức nở nghẹn ngào.

*

Đây là lần thứ mười Tô Diệu Nghi bỏ trốn thất bại, Tô phủ bị thủ vệ canh gác nghiêm ngặt khiến nàng mọc cánh cũng khó bay.

Tô Hoài Anh ung dung uống trà, nhìn muội muội nổi trận lôi đình, hắn không chút động lòng.

“A huynh, huynh này là có ý gì, ta không phải phạm nhân, huynh tại sao không cho ta ra ngoài!” Tô Diệu Nghi sốt ruột đến mức vành mắt đỏ hồng.

“Đừng tưởng rằng ta không biết muội muốn đến nơi nào.” Tô Hoài Anh cười lạnh một tiếng, đặt chén trà xuống: “Hiện giờ Cao Tương Vương hiềm nghi thông yêu, phủ Cao Tương Vương cũng bị Giám Yêu Tư niêm phong, muội lúc này đi gặp Cao Tương Vương quận chúa, không sợ liên lụy Tô gia sao?”

Tô Diệu Nghi tức giận nói: “Cao Tương Vương giết yêu vô số, sao có thể thông yêu được, chắc chắn là bị người vu oan!”

“Có lẽ là vu oan đi.” Tô Hoài Anh cười lạnh, “Nhưng đi vào Giám Yêu Tư, vô tội cũng biến thành có tội, phạm nhân tiến vào Giám Yêu Tư, là không có khả năng sống sót trở ra, trên đời này không có người hoàn hảo, Giám Yêu Tư có ngàn vạn loại thủ đoạn, đào ra một mặt nhân tính tối tăm nhất.”

Tô Diệu Nghi lòng lạnh một nửa, đôi tay bất giác run rẩy: “Vậy phải làm sao … quận chúa cũng sẽ bị liên lụy ….”

“Phải nhỉ.” Tô Hoài Anh cụp mặt xuống giấu đi tia cười lạnh: “Con gái tội thần, không tịch làm nô, nàng ta có thể sống, thì đã là vô cùng may mắn. Giờ đây Giám Yêu Tư canh giữ phủ Cao Tương Vương, chính là sợ nàng ta chạy trốn, chỉ cần Cao Tương Vương bị định tội, nàng ta cũng sẽ gặp họa theo. Thời gian này tất cả người trong Ngọc Kinh đều vạch rõ ranh giới với phủ Cao Tương Vương, ngay cả người trong tộc Khương gia đều co đầu rụt cổ không ra, muội một tiểu nữ tử, có thể làm cái gì?”

Tô Diệu Nghi phẫn nộ nói: “Mặt trời sáng tỏ, ta không tin Ngọc Kinh là một nơi không nói lý lẽ! Cao Tương Vương nếu như chết rồi, ai sẽ chống lại Yêu tộc xâm phạm? Vu oan Cao Tương Vương, rõ ràng là âm mưu của Yêu tộc, lẽ nào Ngọc Kinh lớn như vậy, không có công khanh nào có thể đứng ra sao?”

Tô Hoài Anh lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Thiếu nữ khuê các, thì cái triều chính đại sự gì?”

“Ta là không thèm biết các đại nhân chia rẽ lôi kéo.” Tô Diệu Nghi cười lạnh, “Bọn họ chỉ biết ngoảnh nhìn lợi ích của bản thân, căn bản không quan tâm sống chết của người khác.”

“Muội lòng đầy căm phẫn như vậy, chẳng lẽ không phải bởi vì lợi ích của bản thân sao?” Tô Hoài Anh chọc thủng tâm tư của nàng, “Ta biết muội và Cao Tương Vương quận chúa quan hệ thân thiết, nhưng chuyện này dính líu trọng đại, không phải muội có thể xử lý được.”

“Ta là không thể, vậy huynh và a phụ cũng không thể sao?” Tô Diệu Nghi tiến lên một bước, cầu xin nói: “Cao Tương Vương với nước có công, lẽ nào cứ để Giám Yêu Tư thêu dệt tội danh, hãm hại trung lương sao? A huynh, Giám Yêu Tư hôm nay có thể gài bẫy Cao Tương Vương, ngày sau cũng có thể dùng thủ đoạn tương tự đối phó huynh.”

Lời nói của Tô Diệu Nghi khiến trong mắt Tô Hoài Anh xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, vẻ mặt trầm tư.

Tô Diệu Nghi cho rằng mình thuyết phục được Tô Hoài Anh, vội vàng nói tiếp: “Tô gia chúng ta nếu có thể cứu Cao Tương Vương ra ngoài, thì có thể kết thành đồng minh, Liệt Phong Doanh và Thần Hỏa Doanh cùng tiến cùng lùi, trong triều này đâu có lực lượng thứ hai nào có thể cùng Tô gia đối kháng.”

Hiểu nó bằng lý trí, hành động nó bằng lợi ích, Tô Diệu Nghi dùng hết miệng lưỡi, chỉ mong có thể thuyết phục Tô Hoài Anh giải cứu Cao Tương Vương.

Tô Hoài Anh suy nghĩ một chốc, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt tha thiết của Tô Diệu Nghi: “Muội nói, xác thật có đạo lý.”

Tô Diệu Nghi hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vui vẻ.

“Ta có một biện pháp có thể cứu Cao Tương Vương ra khỏi Giám Yêu Tư.” Tô Hoài Anh dùng ngón tay gõ nhẹ mấy cái lên bàn, ánh mắt sâu thẳm, “Nhưng mà, còn thiếu một thứ.”

Tô Diệu Nghi vội hỏi: “Thứ gì?”

Tô Hoài Anh nói: “Một tín vật của Cao Tương Vương quận chúa.”

Tô Diệu Nghi sửng sốt một chút, mặt lộ nghi hoặc: “Muốn tín vật của nàng làm cái gì?”

“Người của Giám Yêu Tư tính khởi động pháp trận trong Thiên Ngục, mang Cao Tương Vương vào Thiên Ngục giết chết, tạo thành hiện trường giả hắn sợ tội tự sát.” Tô Hoài Anh trầm giọng nói.

Tô Diệu Nghi sắc mặt tái nhợt: “Sao bọn họ dám!”

“Muốn cứu Cao Tương Vương, cần phải cường đoạt lệnh phù của pháp trận, mở pháp trận ra, cứu Cao Tương Vương đi.” Tô Hoài Anh nhẹ nhàng thở dài, “Điểm này, ngược lại dễ dàng làm được, khó nhất là, bảo Cao Tương Vương chủ động rời khỏi Giám Yêu Tư. Cao Tương Vương làm người ngay thẳng trung nghĩa, cũng không biết linh hoạt, hắn thà chết oan trong ngục, cũng không bằng lòng rời khỏi Thiên Ngục. Cho nên …. ” Tô Hoài Anh sâu thẳm nhìn Tô Diệu Nghi, “Cần cho hắn một cái lý do không thể không rời khỏi. Ví dụ nói, con gái quý trọng nhất của hắn gặp phải nguy hiểm …”

Tô Diệu Nghi đồng tử co rút lại, hiểu được ý trong lời Tô Hoài Anh.

“Muội và Cao Tương Vương quận chúa qua lại thân thiết, hẳn là có tín vật của nàng ta.” Tô Hoài Anh ôn hòa nhìn Tô Diệu Nghi, “Đưa đồ cho ta, ta sẽ mang Cao Tương Vương ‘cứu’ khỏi Thiên Ngục.”

Lúc đó, Tô Diệu Nghi nhìn huynh trưởng mà mình ngưỡng mộ nhất trong lòng, trong lòng không mảy may hoài nghi.

Mà Tô Hoài Anh không hoàn toàn lừa dối Tô Diệu Nghi, hắn là đưa Cao Tương Vương ra khỏi Giám Yêu Tư, nhưng không cứu ông.

Cao Tương Vương một thân trong sạch, không có bất kỳ chứng cứ có thể định tội ông, bọn họ chỉ có thể dùng tội vượt ngục để giết ông.

Bọn họ mở pháp trận của Giám Yêu Tư, lại không thể lừa được Cao Tương Vương ra khỏi Thiên Ngục, chỉ đành dùng an nguy của Khương Hồi dụ hắn vào bẫy.

Nàng cho rằng, chỉ cần Cao Tương Vương rời khỏi Thiên Ngục, thì sẽ được an toàn, nhưng không ngờ rằng đó mới là chân chính rơi vào tuyệt cảnh.

Mãi cho đến khi tin tức về cái chết của Cao Tương Vương lan truyền, nàng mới nhận ra mình làm sai cái gì.

Sự ngu xuẩn của nàng hại chết phụ thân của bạn thân.

Nàng không có cách nào đối mặt với ánh mặt đau buồn của Khương Hồi, cũng không có cách nào đối mặt với người nhà của mình, bởi vì cuối cùng nàng đã hiểu ra mọi chuyện.

Chân chính thông yêu phản quốc, là huynh trưởng nàng tự hào ngưỡng mộ nhất.

Là hắn liên thủ với Yêu tộc, giết hại thành lũy vững chắc nhất của Nhân tộc, anh hùng dũng mãnh nhất Vũ triều, chỉ vì lợi ích của Tô gia.

Hắn và quý tộc khác ở Ngọc Kinh, không có khác biệt, bọn họ đều thờ ơ ích kỷ như nhau.

______________________________________

(Hạ)

Khương Hồi nghe Tô Diệu Nghi kể lại, trái tim đau đớn gần như tê liệt.

Tất cả chuyện này cùng nàng suy đoán, gần như giống nhau.

Chỉ là trong lòng Khương Hồi vẫn có một tia nghi hoặc.

Tô Hoài Anh vốn không cần lừa gạt Tô Diệu Nghi, muốn tín vật của Khương Hồi, chỉ cần phái người lẻn vào phủ Cao Tương Vương là có thể đánh cắp được. Nhưng mà hắn lại nói, phủ Cao Tương Vương đã bị người của Giám Yêu Tư bao vây chặt chẽ.

Nếu Tô Hoài Anh và Kỳ Hoàn hợp mưu, vậy hắn có thể để người của Kỳ Hoàn lẻn vào trong phủ lấy tín vật của Khương Hồi, hà cớ gì lừa dối muội muội của mình?

Kỳ Hoàn từng nói, hắn đưa Cao Tương Vương giam vào Thiên Ngục, là để bảo vệ ông ấy, lẽ nào câu nói này là thật?

Nếu như là Khương Hồi đó, nhất định sẽ không chấp nhận cái cách nói này. Nhưng mà ….

Thật sự là nàng ngây thơ sao? Nàng tin tưởng tình cảm sâu đậm của Kỳ Hoàn, cũng tin tưởng những giọt nước mắt của Tô Diệu Nghi.

Khương Hồi vỗ nhẹ tấm lưng Tô Diệu Nghi, Khương Hồi mười sáu tuổi vượt qua thời gian ba năm, ôm lấy Tô Diệu Nghi năm nay mười chín tuổi, mình đầy thương tích.

Ở trong màn bi kịch này, Tô Diệu Nghi và nàng giống nhau, đều mất đi bạn thân và người nhà, rơi vào trong tuyệt vọng và đau khổ không thể thoát ra được.

Rào cản sâu không thấy đáy, cuối cùng sau trận mưa này bị tiêu trừ, hai thiếu nữ dựa vào nhau, từ trên người đối phương cảm nhận sự ấm áp ít ỏi.

“Cho dù không có chiếc khăn tay đó, bọn họ cũng sẽ nghĩ ra cách khác đối phó a phụ ta.” Khương Hồi đau thương lắc đầu, “Diệu Nghi, ta không trách cô, cô cũng tha thứ cho bản thân …. cô vĩnh viễn là bằng hữu tốt nhất của ta.”

Lợi ích trong đó liên quan đến quá nhiều người, Thái Tể đã rút cung, Tô Hoài Anh là mũi tên, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay.

Tô Diệu Nghi, chỉ là một trong những vật hy sinh mà thôi.

Trong tranh đấu của các quyền quý, buồn vui của nữ tử lại tính là cái gì?

“Ta không ngờ rằng, kiếp này còn có thể nghe được những lời này … ” Tô Diệu Nghi khẽ cười, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: “Thật ra hôm nay gặp mặt, có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau.”

Khương Hồi kinh ngạc: “Vì sao?”

“A huynh đã giúp ta định hôn sự.” trên mặt Tô Diệu Nghi không có chút vui mừng nào, chỉ có nản lòng, mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi, “Cô vừa nãy gặp qua, đó chính là chất tử Tống Trân của Cung Quốc. Không lâu sau hắn sẽ quay về đất phong kế thừa tước vị, ta cũng sẽ theo hắn rời khỏi đây, có lẽ cả đời này sẽ không quay lại Ngọc Kinh nữa.”

“Cung Quốc! Đó là bờ biển Đông Hải cách Ngọc Kinh xa nhất!” Khương Hồi không dám tin, “Cô là đích nữ của Tô gia, minh châu phụ mẫu yêu thương nhất, bọn họ làm sao nỡ để cô gả đi xa như thế, làm sao nỡ để cô cả đời không về Ngọc Kinh?”

“Đều là ta đáng bị như vậy.” Tô Diệu Nghi mím môi, nắm lấy tay Khương Hồi, kìm nén nước mắt nghẹn ngào nói: “Trước khi rời đi, có thể nghe những lời này của cô, ta không hối hận …”

Khương Hồi nghe ra chí hướng muốn chết trong lời Tô Diệu Nghi, nắm lấy hai tay nàng, hoảng hốt nói: “Cô đừng làm chuyện ngốc nghếch!”

“Ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc … ta đã làm quá nhiều chuyện ngu ngốc rồi.” Tô Diệu Nghi nặn ra nụ cười: “Ta chỉ là sắp thành thân …. có chút sợ hãi …. Ta từ lúc sinh ra, chưa từng rời khỏi Ngọc Kinh, lần này có thể ra ngoài đi một chút, có lẽ cũng là chuyện tốt. Trời đất bên ngoài, không biết có giống như cô từng miêu tả qua không, đại loại rộng lớn …”

“Diệu Nghi.” Khương Hồi cổ họng nghẹn ngào, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, “Cô có phải còn có chuyện gì giấu ta không, cô nói với ta, cô nếu không muốn gả cho thế tử Cung Quốc, ta nhất định nghĩ cách giúp đỡ cô!”

Tô Diệu Nghi khẽ lắc đầu, “Cô không cần lo lắng cho ta, này đều là số phận ta đáng bị.”

Tầm mắt của Tô Diệu Nghi xa xăm mà dừng ở bên ngoài, mưa đã tạnh từ thuở nào, ánh hoàng hôn mang những ngọn núi phía xa nhuộm thành vàng nhạt. Vẻ mặt nàng hốt hoảng: “Quận chúa, cô nhìn đi, mưa tạnh rồi. Núi Đăng Dương đẹp như vậy, về sau có lẽ không được ngắm nữa …”

Nhìn bộ dạng vô hồn của Tô Diệu Nghi, trong lòng Khương Hồi thắt lại, nắm chặt lấy tay nàng.

Tô Diệu Nghi buồn bã cụp mắt nhìn xuống, nhìn về phía hoa chuông rũ rượi bên cửa sổ, chúng thật sự xinh đẹp, trang trí cho phong cảnh của người khác, nhưng không thể chống lại mưa gió.

“Ta là đích nữ Tô thị xuất thân hiển hách, là hình mẫu của nữ tử quý tộc Ngọc Kinh …. Tuy không nói, nhưng ta xác thực cũng tự hào về điều đó, khoe khoang tôn quý. Ta từ trước đến nay cho rằng, quý tiện có khác biệt, mãi đến bây giờ mới hiểu ….” nàng khẽ cười một tiếng, lòng nguội lạnh, “Dưới cường quyền, đều là nô lệ, ta … chẳng qua là một nô lệ có một chút thể hiện.”

Xe ngựa của Tô gia rời khỏi Sướng Phong Lâu trong cảnh chiều chạng vạng, trong lòng Khương Hồi trống vắng lại trĩu nặng, nàng cảm thấy mình hình như vừa tìm được một người bạn, chớp mắt lại mất đi nàng.

Trên người Tô Diệu Nghi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến nàng hoàn toàn thất vọng như vậy, khiến người Tô gia nhẫn tâm đoạn tuyệt như vậy, thật sự để nàng gả đi Cung Quốc xa xôi.

Nàng tin chắc, Tô Diệu Nghi nhất định còn có chuyện quan trọng hơn mà không nói ra.

Khương Hồi hận không thể lập tức đến bình minh, bất kể thế nào, nàng cũng phải nghĩ cách xoay chuyển mọi thứ, cứu Tô Diệu Nghi của quá khứ, cũng cứu Tô Diệu Nghi của hiện tại.

Lòng nàng đầy tâm sự, vội vàng chạy xuống lầu, tuy nhiên chạy đến sân, lại đụng phải một thanh niên cao lớn tuấn tú.

Thanh niên đó phong thái khoan thai, cao quý thanh nhã, khiến người khó mà xem nhẹ, Khương Hồi nhìn nhiều một cái, bắt gặp ánh mắt dịu dàng ngậm cười của đối phương.

“Gặp qua Vương cơ.” thanh niên thế nhưng dừng ở trước mặt nàng, hành lễ với nàng.

Khương Hồi khựng lại, trong lòng chợt run lên — này là ai?

Nàng đối với người trước mặt này không chút ấn tượng, thành thật mà nói, nàng đến Ngọc Kinh mới hơn nửa tháng, người gặp qua không tính là nhiều.

Nhưng mà nàng vẫn phải buộc mình bình tĩnh, bỗng nhiên nhớ ra mình hiện tại là “ngang ngược hống hách”, không cần thiết cho người này sắc mặt tốt.

Nàng hất cằm lên, vẻ mặt lạnh nhạt kiêu căng mà gật đầu: “Ừ, miễn lễ.”

Thanh niên sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Khương Hồi, chú ý đôi mắt hạnh nhân hơi đỏ, hiển nhiên là dáng vẻ khóc một trận.

“Vương cơ … nhưng là gặp phải rắc rối, không biết tại hạ có thể giúp đỡ gì không?” thanh niên dịu dàng hỏi.

Khương Hồi trong lòng than khổ — người này dịu dàng có lễ, bảo ta ngang ngược như vậy …

“Ta không sao, ngươi …” Khương Hồi nhìn thanh niên, nói được một nửa, đột nhiên chớp mắt, sau đó hai mắt nhìn thẳng, thất thần.

Thanh niên thấy dáng vẻ của Khương Hồi hơi lạ, không khỏi tiến lên một bước, quan tâm hỏi: “Vương cơ? Thân thể khó chịu sao?”

Lúc này mắt trái mắt phải của Khương Hồi lại biến thành hai khung cảnh, bên trái là một thanh niên tuấn tú đang tiến lại gần, mà khung cảnh ở mắt phải là một trận hỗn loạn, dường như đang chạy nhanh, chạy rất nhanh đến trước một cái bàn, vội vội vàng vàng lấy bút mực trong thẻ tre, ở trên thẻ tre viết vội mấy dòng chữ.

— Đông Di chất tử Yến Huân.

— Ôn tồn lễ độ.

— Đối xử tử tế.

Khương Hồi chợt tỉnh táo lại, nhận ra đây là Đại Khương Hồi đang nhắc nhở nàng!

“Có cát bay vào mắt ta, có chút đau, làm phiền thế tử quan tâm.” Khương Hồi nở một nụ cười thân thiện với Yến Huân.

Yến Huân nhìn đôi mắt của Khương Hồi, rõ ràng là bộ dạng được nước mắt rửa qua, nhưng hắn xưa nay sẽ không làm người khó xử, cũng không vạch trần lời nói dối của đối phương.

Nhưng hắn vẫn có chút hiếu kì về sự thay đổi thái độ của Khương Hồi — không phải để bụng việc nàng nhìn chằm chằm vào hắn.

“Vương cơ đến đây một mình, không dẫn theo tùy tùng sao? Sau mưa đường trơn, nên cẩn thận đi chậm, tại hạ đưa ngài ra khỏi lâu.”

Ít ai có thể từ chối thiện ý và tươi cười của Yến Huân thế tử.

Huống chi Khương Hồi là người rất dễ mềm lòng.

Nàng ngập ngừng gật đầu, nhưng tâm tư lại không ở trên người Yến Huân, hơn nửa tâm trí của nàng đều ở trên khung cảnh trong mái phải.

Bút lông bên kia đang múa bút thành văn trên thẻ tre.

— Hẹn gặp tối nay.

— Ngủ một mình.

Khương Hồi chăm chú mà nhìn chữ trên thẻ tre, trong lúc thất thần thì vấp chân ở bậc cửa, thân thể mất thăng bằng ngã về phía trước, may thay Yến Huân vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Khương Hồi, hợp thời giữ cánh tay của Khương Hồi.

Khương Hồi va vào vòng tay của Yến Huân một cái, vội liên thanh nói xin lỗi rồi cảm ơn, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của Yến Huân, khung cảnh trong mắt phải lại khiến nàng thất thần.

— Cách xa Kỳ Hoàn.

“Hả?” Khương Hồi khó hiểu mà thốt ra một tiếng.

Thấy Khương Hồi vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình chằm chằm, Yến Huân cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vương cơ vì sao nhìn tại hạ như vậy? Phải chăng … tại hạ có chỗ không thỏa đáng?”

Khương Hồi chớp mắt, sắc trời tối sầm, mắt nàng cũng khôi phục bình thường, nàng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói: “Không phải không phải, Yến Huân thế tử ôn tồn lễ độ, dáng vẻ bất phàm, sao lại có chỗ không thỏa đáng, là ta thất lễ …”

Yến Huân không khỏi bật cười, nhưng có loại cảm giác quái dị hiện lên trong đầu — Vương cơ hình như có chút khác với thường ngày nhìn thấy.

Hắn chưa kịp hỏi thêm câu nữa, thì nghe thấy đằng sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

“Vương cơ.”

Hai người cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Hoàn mặc một bộ quan bào chậm rãi đi đến. Những hạt mưa bụi như lông bò bay phất phơ trong không trung, hắn cầm ô đi về phía Khương Hồi, ánh mắt lướt qua bàn tay đang giao nhau của hai người, vẻ mặt bình tĩnh không dao động.

“Kỳ Hoàn.” Khương Hồi vừa mở miệng, lại nhớ đến chữ vừa nãy nhìn thấy trong mắt phải — cách xa Kỳ Hoàn.

Đại Khương Hồi thật là sáng nắng chiều mưa mà …

Nàng phiền não mà cau mày, buông tay Yến Huân ra, vô thức lùi về phía sau lưng Yến Huân một bước.

“Kỳ Tư Khanh, là đến đón Vương cơ?” Yến Huân mỉm cười hành lễ với Kỳ Hoàn.

Kỳ Hoàn gật đầu đáp lễ.

“Từ Giám Yêu Tư trở về, đi qua nơi này, bèn đến đón Vương cơ cùng nhau về.” Kỳ Hoàn nhẹ nhàng nói, phớt lờ Khương Hồi lẩn tránh, hắn đi thẳng đến bên cạnh nàng, mang ô che trên đầu nàng.

Khương Hồi vẻ mặt khó xử, tiến không được lùi không xong, trước mặt Yến Huân, nàng không thể làm ra cử chỉ khác thường, bởi vậy vẫn ngoan ngoãn nghiêng về phía Kỳ Hoàn, đứng ở dưới chiếc ô của hắn.

Khương Hồi và Yến Huân từ biệt, theo Kỳ Hoàn lên xe.

Đóng cửa lại, bầu không khí trên xe ngựa lập tức nghiêm trọng khiến người đứng ngồi không yên.

Khương Hồi ho một tiếng, hắng giọng, dùng giọng khàn khàn nói: “Ta buổi chiều hẹn gặp Tô Diệu Nghi ở Sướng Phong Lâu, định trở về, không ngờ gặp phải Yến thế tử.”

Nàng không phải muốn giải thích, nhưng nghe có vẻ giống như một lời giải thích, cảnh tượng vừa nãy thực sự rất dễ gây hiểu lầm.

“Yến thế tử tinh thông âm luật, cùng nhạc sư của Sướng Phong Lâu qua lại thân thiết, phong nhã tụng quân đọc qua, hiện giờ nhã nhạc vương cung cũng đến từ tay Yến thế tử.” lời giải thích của Kỳ Hoàn càng chính thức hơn Khương Hồi, hắn đối với Yến Huân hiểu càng nhiều hơn, đối với chuyện vừa nãy cũng không hiểu lầm. Hắn đương nhiên cũng biết Khương Hồi và Yến Huân chỉ là tình cờ.

Lúc Tô Diệu Nghi rời khỏi Sướng Phong Lâu, hắn đã ở bên ngoài lâu, chỉ là lặng lẽ đợi Khương Hồi đi ra.

Nàng thất thần dựa vào cửa sổ, đôi mắt hơi sưng đỏ vì khóc, hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Sau khi nàng xuống lầu, ở trong sân đụng phải Yến Huân, nhất cử nhất động của hai người, hắn cũng rất rõ ràng.

Nàng nhìn Yến Huân rất lâu.

Mà còn là hai lần.

Hắn không biết tại sao, nhưng trong lòng tràn đầy sự hoảng sợ.

Khương Hồi quay mặt đi, không dám nhìn vẻ mặt của Kỳ Hoàn, sợ không nói ra được câu phía sau.

“Cái đó ….” Khương Hồi có chút bất an mà xoắn ống tay áo, “Sáng hôm nay, lời chàng nói, ta nghĩ lại rồi.”

Kỳ Hoàn im lặng nhìn nàng, đợi nàng nói xong.

Khương Hồi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói tiếp: “Ta cảm thấy chàng nói rất có đạo lý, trước khi ta khôi phục ký ức, chúng ta vẫn là ngủ riêng đi.”

Khương Hồi nghĩ thông một chuyện, Kỳ Hoàn thực sự thích, là Khương Hồi đó. Các nàng là cùng một người, nhưng cũng là hai người tính cách khác biệt. Nàng không có ký ức của người đó, tính cách cũng không giống với nàng ta.

Kỳ Hoàn có lẽ đoán không ra chân tướng, nhưng hắn chắc hẳn nhận ra sự khác biệt giữa hai người đi, cho nên mới rơi vào trong hối hận sau nụ hôn nồng cháy đó.

Lúc này Khương Hồi cảm thấy, mình giống như đang đánh cắp cảm tình vốn không thuộc về mình. Cảm tình của Kỳ Hoàn quá nặng nề, nàng gánh không nổi cảm giác tội lỗi khi lừa dối và đánh cắp.

Những vướng mắc ấy, không thuộc về nàng, nàng muốn hoàn toàn trả lại cho người đó.

“Nàng nghĩ rõ rồi … cũng tốt.” Kỳ Hoàn khẽ thở dài một tiếng, nhưng không hề nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, đầu quả tim ngược lại càng thêm nặng nề chua chát.

Lúc sáng, Kỳ Hoàn còn cho rằng, hắn có thể cam tâm tình nguyện bảo vệ nàng, để nàng bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Nhưng mặt trời còn chưa lặn, lúc nhìn thấy tay nàng trong tay người khác, hắn phát hiện, mình không có rộng lượng như trong tưởng tượng.

____________________________________

Khương Hồi đặt bút xuống, thở dài nhẹ nhõm.

Tiểu Khương Hồi chắc là vượt qua khảo nghiệm của Yến Huân đi, chắc sẽ không tiết lộ chuyện bị mất trí nhớ đi ….

Chắc cũng nhìn thấy bốn từ sau cùng đi.

Khương Hồi không muốn trải nghiệm cảm giác ban đêm ngủ cùng giường với một người vô hình một lần nào nữa.

“Quận chúa! Quận chúa!” Túc Du vội vội vàng vàng chạy đến, “Cô nương hôm qua đưa về, vừa mới tỉnh rồi!”

Khương Hồi nghe vậy lập tức đặt bút lông sói chưa khô mực xuống, đứng dậy đi ra ngoài, đi thẳng đến nơi Diên Cơ ở.

Sáng nay nàng đưa Diên Cơ trở về, liền bảo Túc Du chăm sóc, khi nào nàng ta tỉnh dậy thì báo cho nàng biết.

Đây là nhân chứng quan trọng nhất, nàng phải bảo vệ Diên Cơ thật tốt.

Khương Hồi và Túc Du vừa rời khỏi, Kỳ Hoàn cũng đi vào trong viện, hắn đến báo cho Khương Hồi, Cảnh Chiêu tỉnh rồi.

Khương Hồi mang Cảnh Chiêu đặt ở trong phòng của hắn, cũng dặn dò sau khi Cảnh Chiêu tỉnh lại phải báo cho nàng đầu tiên.

Đây là tâm phúc của Kỳ Hoàn, phải lợi dụng thật tốt.

Kỳ Hoàn bước vào phòng nhưng không thấy ai cả, vừa định rời đi, thì nhìn thấy thẻ tre nằm rải rác trên bàn, còn có bút lông trong vội vàng lăn xuống mặt đất.

Hắn tiến lên vài bước, nhặt chiếc bút lông lên bỏ vào ống đựng bút, vô tình nhìn thấy thẻ trúc trên bàn, còn có chữ trên thẻ trúc.

— Đông Di chất tử Yến Huân, ôn tồn lễ độ, đối xử tử tế.

— Cách xa Kỳ Hoàn.

Kỳ Hoàn mặt không biểu cảm mà đứng nhìn, đọc đi đọc lại mấy chữ đó, xác nhận bản thân không nhìn nhầm.

“Ha.” hắn cười lạnh một tiếng.

Thật là nực cười vô cùng.

Hắn làm sai cái gì, đáng để quận chúa ‘ghi thù’ ăn không nói có?

Đông Di chất tử đó, thật sự tốt như vậy sao?

Lẽ nào hắn vì nàng liều mạng quên mình, còn không bằng một chén máu của người đó sao …

Quận chúa này … rốt cuộc là mềm lòng, hay vẫn là độc ác tàn nhẫn?

__________________

Kỳ Hoàn ngày ngày độ kiếp 😂

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK