• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

(Thượng)

Phủ Cao Tương Vương, trong hôn phòng.

Khương Hồi đại mộng tỉnh lại nhìn thấy căn phòng xa lạ trước mắt, thất thần hồi lâu, mới thốt ra một tiếng thét chói tai.

Kỳ Hoàn ở sát vách, nghe thấy tiếng thét, lập tức đứng dậy đi tới, vừa mở cửa, nhìn thấy Khương Hồi đang ngồi trên giường sắc mặt trắng bệch vẻ mặt sợ hãi.

“Nhưng khó chịu ở đâu?” Kỳ Hoàn ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ trán nàng.

Khương Hồi lùi ra sau, tránh tay của hắn.

“Sao ta lại ở nơi này?” Khương Hồi vừa nói vừa cảm thấy ngực đau đớn, “Đây là nơi nào?”

Kỳ Hoàn giật mình: “Đây là phòng của nàng.”

“Phòng của ta? Sao lại biến thành như này?” Khương Hồi ôm ngực, cau mày, “Ngươi sao lại ở đây?”

Kỳ Hoàn dù không nhạy bén đi nữa, lúc này cũng phát hiện Khương Hồi khác thường.

“Nàng… không nhận ra ta sao?” hắn nhẹ giọng hỏi.

Khương Hồi ngước mắt lên, cẩn thận nhìn kỹ, một cảnh tượng lướt qua trong đầu

Giữa nửa tỉnh nửa mê, Kỳ Hoàn phủ ở trên người nàng, nàng chỉ nghĩ là Tô Diệu Nghi bảo nô lệ đến hầu hạ mình, mình nhịn không được hôn hắn một cái, còn muốn đưa hắn trở về Nam Hoang Yêu trạch.

Trên mặt Khương Hồi tức khắc nóng lên: “Ngươi … ngươi là nô lệ Tô phủ? Là Tô tỷ tỷ mang ngươi cho ta sao?”

Kỳ Hoàn trầm mặc hồi lâu, tay nắm chặt chăn hơi trắng bệch.

Khương Hồi thấy hắn vẻ mặt u ám, im lặng không nói, cho rằng hắn không tình nguyện bị đưa đến đây, liền giọng dịu xuống, nhẹ nhàng an ủi nói: “Nếu ngươi không bằng lòng bị đưa tới đây, ta sẽ bảo người đưa ngươi trở về, ngươi đừng buồn.”

Giọng nói của Kỳ Hoàn có chút run rẩy gần như không thể phát hiện: “Nàng… có biết hôm nay là ngày gì?”

“Hả?” Khương Hồi kinh ngạc cau mày lại, không biết hắn vì sao lại hỏi vấn đề này, “Hôm nay … là ngày năm của tháng tư.”

“Là ngày năm tháng tư năm nào?” đôi mắt đen nhánh của Kỳ Hoàn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng tâm hoảng khó giải thích, cho rằng mình làm sai cái gì.

— Lẽ nào đêm qua hai người thật sự …

Nhưng mà nàng ngủ say quá, không nhớ gì cả — nhưng trên người thực sự rất đau nhức.

Khương Hồi mím môi, tránh né ánh mắt của hắn, che đậy hoảng loạn của bản thân: “Năm nay, là Vũ triều năm một ngàn hai trăm ba mươi sáu.”

Kỳ Hoàn hô hấp đình trệ.

Khương Hồi không hiểu thấp giọng hỏi: “Ngươi vì sao hỏi câu kỳ quái như vậy?”

Một bàn tay hơi lạnh chạm vào khuôn mặt non mềm của nàng, giọng nói thanh lãnh khàn khàn vang lên: “Năm nay là Vũ triều năm một ngàn hai trăm ba mươi chín.”

Khương Hồi cau mày, tránh tay của hắn: “Ngươi nói nhảm cái gì vậy?”

Tuy nhiên câu tiếp theo càng khiến nàng kinh ngạc hơn.

“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta tân hôn.”

“Ta là phu quân của nàng, Kỳ Hoàn.”

Khương Hồi thất thần hồi lâu, nhìn thanh niên anh tuấn đĩnh đạc trước mặt, nàng bật cười ra tiếng.

“Lời nói dối này quá vụng về rồi, là Tô tỷ tỷ bảo ngươi nói dối ta như vậy sao?” Khương Hồi cảm giác toàn thân đau nhức, cũng dần mất kiên nhẫn, “Ta muốn về nhà.”

Nàng ngọ nguậy muốn đứng dậy, nhưng thể lực không đủ suýt nữa ngã khỏi giường, may thay được Kỳ Hoàn ôm lấy.

“Đây chính là nhà của nàng, nàng bị thương, đừng loạn động.” Kỳ Hoàn nhấn nàng xuống giường, nhẹ nhàng vén cổ áo ra, nhìn thấy vết thương lại rỉ máu, không khỏi cau mày. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa nói với thị nữ bên ngoài: “Lấy một chút vải sạch đến đây.”

Rất nhanh có người bê khay có kéo và vải sạch đến, Khương Hồi nhìn thấy khuôn mặt của Túc Du, tim mới thả về bụng.

Quả nhiên mình về nhà rồi, nhưng phòng này là chuyện thế nào, nam nhân này lại là chuyện như nào?

Còn thân thể mình là chuyện thế nào?

Đầu nàng đầy nghi vấn còn chưa tìm ra manh mối, Kỳ Hoàn đã mang vải sạch trở lại, vươn tay vén cổ áo của nàng ra.

“Ngươi làm gì vậy!” Khương Hồi giật mình.

“Giúp nàng thay thuốc.” Kỳ Hoàn ôn thanh nói.

Hắn ngồi xuống mép giường, bóng dáng bao phủ Khương Hồi, mang cho nàng một cổ áp bách, nhịp tim cũng hoảng loạn lên.

Khương Hồi ngơ ngẩn chạm vào ngực mình, đau nhức tràn ngập trái tim, đáy mắt nổi lên sương mù.

“Ngực ta sao lại bị thương?” nàng run rẩy hỏi.

“Đêm qua có thích khách đến hành thích, nàng … là vì ta mới bị thương.” Kỳ Hoàn rũ mắt xuống, dùng hai câu nói thật chắp vá một lời nói dối: “Đêm qua cũng là ta giúp nàng bôi thuốc, cũng chỉ có ta có thể giúp nàng thay thuốc.”

“Để Túc Du làm đi.” Khương Hồi trốn tránh, nàng bị thương ở ngực, sao có thể để một tên nam nhân xa lạ giúp nàng thay thuốc?

“Chúng ta đã là phu thê, lại có gì kiêng kỵ?” Kỳ Hoàn lắc đầu, “Huống chi, chỉ có ta có thể dùng linh khí giúp nàng liệu thương.”

Khương Hồi bị câu nói ‘đã là phu thê’ của Kỳ Hoàn chấn hãi đến rất lâu mới hồi thần lại.

Bọn họ đêm qua đã động phòng rồi?

Là trước khi nàng bị thương hay là sau khi bị thương.

Đêm qua sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng thế nhưng một chút cũng không nhớ?

Rượu của Tô tỷ tỷ rốt cuộc là ủ như thế nào, hại nàng thảm như vậy …

Thấy Khương Hồi mặt bối rối, khó xử, đau khổ, hối hận, Kỳ Hoàn cũng không giải thích nhiều, nhân lúc nàng đang lơ đễnh, hắn cúi người, dùng tay làm dao, nhẹ nhàng cắt sợi vải quấn quanh ngực.

Khương Hồi chỉ cảm thấy ngực lạnh, ngay sau đó là đau nhói từ miệng vết thương khi miếng vải được vén ra.

“Ưm —” Khương Hồi cau mày, thở hổn hển, đau khiến trước mắt nàng tối sầm lại.

“Thương thế nàng quá nặng, ta dùng linh khí giúp nàng liệu thương, bằng không ba ngày sau thọ yến của bệ hạ, bộ dạng này tất nhiên không thể đi dự tiệc.” Kỳ Hoàn ôn thanh giải thích nói.

“Thọ yến bệ hạ!” Khương Hồi nghĩ đến chuyện này, lại là một trận đau đầu, nàng quả thực không muốn đi, “Ta nếu đã bị thương, không đi có được không?”

“Chuyện thích khách hành thích, không nên làm ầm lên, càng không thể để người biết nàng bị thương.” Kỳ Hoàn nghiêm túc nói.

Khương Hồi khó hiểu, nhưng thấy Kỳ Hoàn nghiêm túc như vậy, nàng cũng chỉ có ngơ ngác gật đầu.

Kỳ Hoàn thấy nàng không kháng cự nữa, lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn khí, nhẹ nhàng phủ trên vết thương, Khương Hồi cảm thấy chỗ vết thương đau nhức giảm đi rất nhiều. Vết thương ở trên ngực trái, yếm đào nhiễm máu ngăn che cảnh xuân, tuy nói lòng bàn tay hắn không trực tiếp chạm vào da thịt nàng, nhưng nàng vẫn là có loại ảo giác được hắn vỗ về ấm áp.

Bị thương mất máu khiến khuôn mặt kiều mị của nàng tiều tụy rất nhiều, hoàn toàn không thấy sắc bén và ngạo khí thường ngày, chỉ có một đôi mắt đen nhánh mờ mịt sương mù như hươu con ngoan ngoãn đáng thương, khiến người nhìn trong lòng mềm mại, lại sinh ra vài phần tâm tư muốn ức hiếp nàng.

Khương Hồi sau khi tan nhà mất cha, nếu cứ là dáng vẻ nhìn như này, sớm bị người xé ra ăn vào bụng rồi. Không có Cao Tương Vương bảo vệ, nàng chỉ có tự mình mọc ra gai nhọn và áo giáp. Nhưng những gai nhọn này, tổn thương mình trước, mới tổn thương người.

Kỳ Hoàn gần như khí kiệt, sắc mặt tái nhợt, mới thu tay lại, lấy miếng vải sạch sẽ. Miếng vải được cắt thành dài rộng thích hợp, Kỳ Hoàn đỡ Khương Hồi ngồi dậy, giúp nàng băng bó vết thương trên ngực. Cánh tay dài của hắn lướt qua dưới cánh tay nàng, hơi thở hai người hòa vào cùng một chỗ, giống như hắn đang nàng ôm trong vòng tay.

Mười ngón tay khéo léo của Kỳ Hoàn ở sau lưng nàng thắt nút, dù vô tình hay cố ý, động tác của hắn đều chậm lại.

Trong vòng tay ôm ấp của hắn lấp đầy ấm áp mềm mại kín kẽ, cũng lấp đầy chỗ hổng trong lòng đó.

Chính vào lúc này, hắn đã nghĩ xong đáp án nên nói cho nàng thế nào.

Quên đi ba năm này, đối với nàng mà nói, có lẽ là một chuyện tốt.

Khương Hồi được vòng tay của Kỳ Hoàn bao bọc, chóp mũi cọ vào ngực đối phương, trên người nam nhân có mùi hương lạnh lẽo tựa như đã từng quen biết khiến nàng cầm lòng không được nên tối qua nàng đã hành động lỗ mãng. Hắn nói hai người đã là phu thê, nhưng nàng lại không có ký ức, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng đến bù đắp một đoạn chỗ trống trải qua.

Cho nên khi Kỳ Hoàn buông tay, nhìn thấy chính là Khương Hồi đầy mặt đỏ bừng — Trí tưởng tượng của nàng hiển nhiên hơi hoang dã một chút, mang sau khi uống rượu say buông thả dục vọng thất lễ tưởng tượng tới tột bậc.

“Vậy … chuyện đêm qua, ta tuy không nhớ rõ, nhưng chúng ta nếu đã là phu thê, ta … ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Khương Hồi vành tai đều đỏ đến sắp chảy máu, “Ta sẽ cùng a phụ giải thích rõ chuyện này, a phụ nghe lời ta nhất, người sẽ không gây khó dễ ngươi …”

Kỳ Hoàn cong môi lên, nhưng nghe thấy tên Cao Tương Vương, hắn đáy mắt xẹt qua một tia ám sắc.

“Khương Hồi …” hắn thấp thấp giọng, cắt ngang nàng lải nhải, “Những chuyện này, đều đợi vết thương của nàng bình phục rồi nói sau.”

Lúc này nàng trọng thương chưa khỏi, lại mất ký ức, nếu đột ngột nói cho nàng tin Cao Tương Vương đã qua đời, sợ rằng nỗi buồn kích động, vết thương lại nứt ra.

Kỳ Hoàn suy xét nhiều lần, vẫn là tạm thời không nhắc tới chuyện này.

“Nàng bị thương tuy nặng, nhưng ta mỗi ngày ba lần giúp nàng vận khí liệu thương, ba ngày sau có thể tham gia thọ yến. Chỉ là mấy ngày này nàng phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, tận lực đừng xuống giường gặp gió, ta sẽ bảo Túc Du đến chăm sóc nàng, được không?” Kỳ Hoàn giúp nàng ngả lưng xuống, dịu giọng hỏi.

Có linh khí tẩm bổ, đau nhức trên người nàng giảm đi rất nhiều, ấm áp cùng mệt mỏi lại ập đến, nàng ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.

Kỳ Hoàn đứng đậy đi ra ngoài, gọi Túc Du đến, đè thấp giọng nói: “Vương Cơ thân thể bị bệnh, mấy ngày này ngươi cẩn thận chăm sóc, đừng nói sai lời.”

Túc Du trong lòng sửng sốt, nàng nghe hiểu uy hiếp của Kỳ Hoàn, không dám làm trái, lập tức cúi đầu nói vâng.

Trong phòng mới tuy rằng có dọn dẹp qua, nhưng trên tường vẫn ưu lại dấu vết đánh nhau, nàng đương nhiên rõ ràng này có ý nghĩa gì. Nhưng mà trên người Vương Cơ xảy ra chuyện gì, nàng lại tưởng tượng không được.

Nàng mang y phục và đồ dùng hàng ngày mà Khương Hồi thay ra giao cho người khác giặt giũ, bản thân liền bưng cháo đến hầu hạ Khương Hồi ăn uống.

Mà bí mật liên quan đến phủ Cao Tương Vương, lúc này đã lan truyền nhanh chóng.

“Kỳ Tư Khanh nhìn lạnh lùng bạc tình, không thể ngờ trên giường hung bạo như vậy.”

“Nghe nói hỉ phục của Cao Tương Vương cơ đều bị xé rách, cả một ngày không thể xuống giường!”

“Cao Tương Vương cơ tuy rằng tính tình ác liệt, dung mạo lại là độc nhất vô nhị, nhưng ngoại trừ Kỳ Tư Khanh, người khác không dám hưởng diễm phúc này.”

Về sau lời đồn đại dần dần không hợp thói thường.

— Cao Tương Vương cơ đắm chìm trong hoan ái, ba ngày ba đêm không thể xuống giường.

“Đại nhân, lời đồn đại bên ngoài có cần ém xuống một chút không?”

Cảnh Chiêu nhìn sắc mặt Kỳ Hoàn, thật cẩn trọng hỏi.

Công khanh tân hôn có bảy ngày nghỉ, nhưng mà Kỳ Hoàn thân là Giám Yêu Tư Khanh, không có một ngày nhàn rỗi, nên đã mang công văn từ Giám Yêu Tư chuyển đến vương phủ.

Lúc này hắn lật xem mật báo ngày hôm nay, quyển đầu tiên liền nhìn thấy lời đồn đại liên quan đến phủ Cao Tương Vương.

Cảnh Chiêu xưa nay biết, Kỳ Hoàn đối với chuyện có liên quan đến phủ Cao Tương Vương đặc biệt quan tâm, càng huống chi lời đồn đại bây giờ còn liên quan bản thân hắn, chỉ lo chọc giận Kỳ Hoàn. Không ngờ Kỳ Hoàn tùy ý xem qua một chút, trên mặt không có tức giận, khóe miệng thậm chí nhếch lên độ cong như có như không.

“Không việc gì, để bọn họ nói.”

Cảnh Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Bảy người đó xử trí như nào?”

“Nếu là chưa chết, liền cầm tù trước, tạm thời đừng động vào tính mạng bọn họ.” Kỳ Hoàn nói.

“Vậy … Thái Tể bên đó hồi báo như nào?” Cảnh Chiêu lại hỏi.

Kỳ Hoàn rũ mắt xuống, lúc sau mới nói: “Cứ nói, phủ Cao Tương Vương, đã ở trong khống chế của ta.”

__________________________

“Rốt cuộc là nô lệ, cũng chia ba sáu chín bậc, nô lệ phủ Cao Tương Vương, nhưng so với thứ dân bên ngoài còn tốt hơn.”

Túc Du ngẩng cao đầu đi về phía trước, Kỳ Hoàn ăn mặc rách rưới đi theo đằng sau, không lâu sau liền đến chỗ ở đã an bài cho hắn.

Túc Du mỉm cười nói: “Về sau ngươi sống ở nơi này.”

Nàng cảm thấy hài lòng, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Kỳ Hoàn, mới từ từ giải thích nói: “Nô lệ nhà khác đều hơn mười người thậm chí vài chục người chen chúc trong một phòng, nhưng vương phủ thì khác. Bọn ta vốn là nô lệ của hầu phủ, sau khi vương gia vào kinh, thì để bọn ta thoát khỏi nô tịch, có một chút bản lĩnh, đều được đưa vào Liệt Phong Doanh. Ngươi bản lĩnh lớn như vậy, vương gia xem trọng ngươi, quận chúa cũng thích ngươi, ngươi sống ở nơi này cũng chỉ là tạm thời, qua mấy ngày nữa, chắc chắn có thể thoát khỏi nô tịch, làm một tướng quân.”

Túc Du vừa nói vừa bước vào trong, căn phòng này tuy không lớn lắm, lại đầy đủ mọi thứ, thậm chí có tủ đựng quần áo sạch sẽ để thay.

Xác thực như lời Túc Du nói, so với nhà dân thường còn tốt hơn nhiều lần.

“Vương gia nói, quần áo của ngươi vừa rồi bị rách, bảo người may cho ngươi vài bộ quần áo mới, về sau đi theo bên người quận chúa, không thể mất mặt quận chúa.” Túc Du lải nhải nói, “Ngươi người này hình như nói rất ít, có phải sợ nói sai bị mắng bị đòn hay không? Kỳ thực không cần sợ hãi, quận chúa người cực tốt, không bao giờ tức giận trách mắng người khác …”

Túc Du nói được một nửa, liếc nhìn vết roi trên cổ Kỳ Hoàn, giọng nói cũng im bặt dừng lại.

“Ta cũng không biết vì sao hôm nay quận chúa đột nhiên đánh ngươi …” Túc Du ngập ngừng một câu, nàng lúc đó cũng bị hoảng sợ, quận chúa dường như biến thành người khác, “Nhưng mà quận chúa đánh ngươi, nhất định là có lí do của người … Ồ đúng rồi, ngài là muốn thăm dò ngươi!” đôi mắt Túc Du sáng lên, cảm giác mình đã tìm thấy đáp án.

“Thăm dò ta?” Kỳ Hoàn không hiểu mà cau mày.

“Phải, ngài đưa ngươi trở về, khẳng định là nhìn ra ngươi có chỗ hơn người, cho nên mới nhân lúc ngươi không phòng bị ra tay tập kích.” Túc Du cảm thấy mình thông minh, dương dương đắc ý nói: “Không ngờ ngươi vậy mà một chút cũng không đánh trả, sau đó quận chúa mới để vương gia ra tay, quả nhiên, lúc đó thử ra ngươi đúng là đã khai thập khiếu.”

Nghe Túc Du nói như vậy, Kỳ Hoàn trong lòng dao động, không tự giác sờ chỗ đau bên cổ.

— Hóa ra, nàng là suy nghĩ việc này sao?

Túc Du ngưỡng mộ nói: “Ngươi mới đến vương phủ ngày đầu tiên, quận chúa đã đặt họ cho ngươi, ngài còn biết ngươi là người Y Kì, quận chúa đối với ngươi thật là có lòng, ài…. ta còn không biết bản thân là người ở đâu, nếu có ngày được đặt họ, cũng không biết là cái họ gì.”

Vũ triều chỉ có quý tộc và một phần dân thường có họ, những người này được xưng là bách tính. Mà nô lệ sáng sinh tối chết, giống như phù du giun kiến, sinh ra không cha mẹ, không họ, chết không nơi chôn cất, chỉ có nô lệ được xem trọng mới được chủ nhân ban cho họ.

Túc Du trên dưới quan sát Kỳ Hoàn, không thể không thừa nhận hắn xác thực tuấn dật cao lớn, mặt mũi anh đĩnh, thậm chí có loại quý khí trên người nô lệ khó nhìn thấy.

“Khó trách quận chúa thích ngươi, nhưng không cho ngươi thoát khỏi nô tịch …” Túc Du trầm ngâm lẩm bẩm một câu.

“Vì sao?” Kỳ Hoàn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quận chúa, đối với nàng không hiểu rõ, mà thị nữ trước mắt này một bộ dạng nhìn rõ mồn một.

“Bởi vì chỉ có nô lệ mới có thể làm thiếp thân hầu hạ.” trên mặt Túc Du ửng đỏ, đè thấp giọng nói: “Một số quý nữ trong Ngọc Kinh, đều dưỡng nam nô làm nam sủng. Ngươi sinh ra tuấn mỹ, quận chúa sợ rằng muốn để ngươi làm nam sủng.”

Kỳ Hoàn sửng sốt cau mày.

— Hóa ra, nàng là tâm tư việc này sao?

Kỳ Hoàn trầm ngâm rũ mắt xuống, cảm thấy bản thân hình như đối với Khương Hồi lại nhiều vài phần hiểu biết ….

Sau khi Kỳ Hoàn thay quần áo xong, đi đến ngoài sân của Khương Hồi đợi sai khiến.

Không ngờ rằng Khương Hồi đã thay xong quần áo đi ra ngoài, bên ngoài nàng khoác chiếc áo choàng màu tím, màu sắc không mấy sặc sỡ.

Túc Du khuyên nói: “Quận chúa, ngài phong hàn chưa khỏi, vương gia căn dặn ngài nằm trên giường nghỉ ngơi.”

“Cơ thể của mình ta tự mình rõ ràng, chút phong hàn, không đáng ngại.” Khương Hồi không ngoảnh đầu lại mà bước ra ngoài.

Uống dược trà, cơn say và đau đầu của nàng gần như đã khỏi, chỉ là cổ họng có chút khàn khàn.

Bước đến cửa, nhìn thấy Kỳ Hoàn đứng im bên cạnh, ánh mắt nàng tối xuống, suy nghĩ giây lát, liền trầm giọng nói với hắn: “Ngươi đi theo ta.”

Kỳ Hoàn không có bất ngờ, gật đầu nhận lệnh.

Xe ngựa ở cổng sau đã chuẩn bị xong, không phải xe ngựa cao lớn phủ Cao Tương Vương ngày thường dùng, chỉ là xe nhỏ không bắt mắt được một con ngựa xấu kéo.

Hiển nhiên Khương Hồi lần này ra cửa không muốn khoa trương, nàng thậm chí kéo mũ áo choàng lên che giấu khuôn mặt của mình.

Khương Hồi quay đầu nhìn Kỳ Hoàn: “Biết đánh xe không?”

Kỳ Hoàn gật đầu.

Khương Hồi bảo phu xe đứng dậy nhường chỗ cho Kỳ Hoàn.

“Kỳ Hoàn theo ta ra ngoài là được, đi hướng nam.” Khương Hồi nói một câu, thả rèm xuống bước vào trong xe.

Túc Du đứng ở cửa sổ, lo lắng nói: “Sắc trời sắp tối rồi, vương gia rất nhanh sẽ trở về, quận chúa đây là muốn đi chỗ nào?”

Khương Hồi vén một góc rèm cửa lên, nói với Túc Du: “Yên tâm, ta tự có chừng mực, sẽ không trở về quá muộn.”

Ba ngày sau thọ yến ở Phong Tự Ngọc môn, thủ vệ Liệt Phong Doanh phụ trách dưới núi, mấy ngày nay Cao Tương Vương không dấu vết mà về phủ, Khương Hồi lại rất rõ ràng.

Thời gian cấp bách, nàng có việc bản thân cần làm.

Túc Du trơ mắt nhìn xe ngựa đi về hướng nam, chỉ bất lực thở dài.

Quận chúa trước đây không phải là như vậy …

Thành Nam…. nhưng không phải nơi tốt.

______________________________________

(Hạ)

Đông giàu tây đắt, bắc nghèo nam rẻ.

Đây là một câu châm ngôn ở thành Ngọc Kinh.

Các quý tộc đều sống ở hai thành Đông, Tây, mà thành Bắc phần lớn là dân thường, thành Nam lại là một nơi hỗn loạn. Sinh sống ở nơi này nhiều là nạn dân không có hộ tịch, hoặc là nô lệ bỏ trốn của các nhà, thậm chí có Yêu tộc ẩn náu ở đây. Nơi này nhiều một người, ít một người, rất khó có người nhận ra.

Kiếp trước, Khương Hồi đến chợ Quỷ chính là ở nơi này, nàng dùng số tiền lớn mua được Man đà la*.

(*曼陀罗: Cà độc dược, để chữ hán cho hay nhé)

Lại không ngờ, thành Nam trông có vẻ hỗn loạn mất trật tự, thì ra vẫn luôn ở dưới quản chế của Giám Yêu Tư.

Nhưng nàng cũng hoài nghi Giám Yêu Tư phải chăng bản lĩnh lớn như vậy, Kỳ Hoàn quản chế, rốt cuộc là toàn bộ thành Nam, hay là vừa vặn nhìn chằm chằm một mình nàng?

Nếu là vế sau, lúc này Kỳ Hoàn còn chưa phải Giám Yêu Tư, không có bản lĩnh lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Khương Hồi mở đôi mắt minh lệ ra, thần sắc hơi lạnh nhìn rèm xe trước mặt hơi lay động.

Ánh hoàng hôn in bóng lưng cao thẳng của Kỳ Hoàn lên trên tấm rèm cửa, núi cao như mực, sừng sững lúc ẩn lúc hiện.

Khương Hồi không biết mình vì sao không chết, ngược lại quay trở về ba năm trước, phải chăng có liên quan đến Nhiếp hồn cổ. Lần cuối cùng nàng nhắm mắt nhìn thấy là Kỳ Hoàn, sau đó mở mắt ra nhìn thấy cũng là hắn, có lẽ hết thảy này cùng hắn không thoát khỏi liên quan.

Người này thành phủ thâm trầm, thủ đoạn rất độc ác, dùng không cẩn thận, ngược lại cắn trả. Khương Hồi biết mình bí quá hóa liều, nhưng mà không có lựa chọn. May mắn nàng đã để phụ thân thăm dò qua, lúc này Kỳ Hoàn tuy khai thập khiếu, tu vi lại không cao, tuy có mưu trí, nhưng thân là nô lệ khó có hành động.

Đôi mắt của nàng, sẽ luôn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

“Quận chúa, đến rồi.” xe ngựa từ từ dừng lại, ngoài rèm truyền đến giọng nói của Kỳ Hoàn.

Hắn nghe theo nàng phân phó, vòng quanh không ít đường nhỏ mới đến chỗ thành Nam hoang vắng này. Xung quanh đều là những ngôi nhà lá tranh đổ nát, dường như đã rất lâu không người sống, dưới mái hiên trên xà nhà đều có mạng nhện giăng tơ. Kỳ Hoàn nghe lệnh mang xe ngựa giấu ở một chỗ khuất, đi theo phía sau Khương Hồi vào thôn hoang vắng.

Đầu thôn có một dòng sông, trên sông bắc một cây cầu, đầu cầu dựng một cây cột, trên cột treo một ngọn đèn, trên đèn viết một chữ.

Thời gian gần hoàng hôn, đèn lồng sáng lên, chiếu sáng chữ đó.

Chữ này màu sắc đỏ đậm, nhìn như do máu ngưng kết thành, nếu tập trung nhìn kỹ, sẽ nhận ra đèn lồng dùng loại da không tầm thường làm thành, chính là da người.

Trên da người dùng máu tươi viết thành những chữ bị gió chiều nức nở thổi đi, thế nhưng giống như đang chuyển động, giống như có linh hồn đau khổ bị vây khốn trong chiếc đèn lồng này, hình dạng chữ như bóng người run rẩy nhảy múa.

Khương Hồi liếc nhìn chữ trên đèn lồng da người, lập tức rời mắt đi, giọng trầm khàn khàn nói: “Đừng nhìn chữ đó.”

Kỳ Hoàn lúc này mới phục hồi tinh thần, đột ngột nhận ra mình vừa rồi đã thất thần, hắn giống như bị chữ đó hút mất tâm thần, nếu không phải Khương Hồi lên tiếng, hắn sợ rằng đã mất phương hướng.

“Cái chữ đó, là văn tự thần minh thời thượng cổ tạo ra.” giọng Khương Hồi lại trầm xuống ba phần, “Vu.”

Kỳ Hoàn trên mặt lộ ngạc nhiên.

Dù là nô lệ, cũng biết nguồn gốc của thế giới này.

Truyền thuyết Bàn Cổ dùng Quân Thiên nhất khí phân tách hỗn độn, từ đó phân âm dương, vạn vật sinh ra. Thời kỳ Viễn cổ, Thần tộc Thượng Thanh cai quản tam giới, đi mây rải mưa, nhận tín ngưỡng Nhân tộc hạ giới cung phụng. Thần tộc là thanh khí sở hóa, không thể giáng lâm hạ giới, sợ bị trọc khí ô nhiễm, bởi vậy lấy hồn người và thần tủy hợp hai làm một, ở trên núi Phong Tự Ngọc môn sáng lập Vu tộc.

Chữ “Vu”* cổ thần, ở giữa một ngang một dọc, nối liền bốn cực. Thượng hạ tứ phương là thế giới, tự cổ chí kim là trụ. Vu tộc thần dạy, trên thông Lăng Tiêu, dưới tiếp Âm Tào, hành tẩu ở âm dương hai giới, hiểu rõ vũ trụ hồng hoang. Sinh linh hạ giới, đều vô pháp nhìn thẳng vào thần minh, chỉ có Vu tộc có thể lắng nghe ý chỉ của thần minh, đối mặt thánh dung thần minh. Vu tộc tam thánh, được cho là hành giả thần tộc ở thế gian, các nàng sống ở Khai Minh Thần cung phía trên Phong Tự Ngọc môn, nhận vạn dân quỳ bái, phụng hành ý chỉ thần tộc, mang vu thuật truyền khắp tứ hải, uy vọng xa trên Quân vương tứ phương.

(*巫: Vu: hiểu là bà mo, thầy mo, phù thủy, mo, họ Vu)

Tuy nhiên hơn một ngàn năm trước, Vu tộc vô luận khẩn cầu đầu hàng thần như thế nào, đều vô pháp lần nữa nhận được thần minh đáp ứng. Mọi người Vu tộc lòng sinh hoảng sợ, cho rằng mình bị thần minh vứt bỏ, lo lắng nói ra chân tướng sẽ khiến mình mất đi địa vị cao cao tại thượng, bởi vậy đã giả truyền ý chỉ thần minh, giả danh lừa bịp, khiến Thần châu tứ phương rơi vào trong hỗn loạn đau khổ. Vô số sinh linh bị hiến tế, cũng vô pháp nhận được thần minh hài lòng, Đông Di đại hạn mười năm, Nam Hoang lâm vào vùng ngập lụt, Tây Lăng và Bắc Vực chiến loạn không ngừng.

Mãi cho đến một ngày, Quốc chủ Tử Nghiêu của Cô Trúc Quốc khởi binh đứng dậy, dùng khí thế dễ như trở bàn tay thống nhất tứ phương, kiến lập Vũ triều, tự hiệu Đế Nghiêu, định đô Ngọc Kinh. Mà ở nhiều năm sau đó, Đế Nghiêu lại dẫn dị sĩ chi quân cường hành đánh vào Khai Minh Thần cung, nhìn Thần cung xa ngút ngàn không một người, cùng với mặt bàn ngọc thạch khắc chữ, thế nhân cuối cùng nhận rõ hiện thực — mảnh Thần Châu này đã bị Thần tộc ruồng bỏ.

Tam thánh Vu tộc không biết kết cục ra sao, Vũ triều khắp nơi truy nã Vu tộc chạy trốn, Vu tộc ngày xưa cao cao tại thượng bị trói trên hình giá, nhận hình phạt lửa cháy đốt thân. Mà trong thành Ngọc Kinh, Đế Nghiêu dựng một bức tượng đồng Nhân tộc cao mười trượng, bức tượng giống nam giống nữ, y phục vải bố không mặt, được xưng là “Tượng Thần Nông không mặt”, tượng trưng Tiên hiền dị sĩ Nhân tộc từ thời cổ đại sinh sôi hưng thịnh mà người trước ngã xuống, người sau kế tục.

Thần tộc vứt bỏ ta, ta sẽ tự cứu mình.

Thiên mệnh ở ta, đạo ta không đơn độc.

Từ đó đến nay, Vũ triều mở ra trường trị kéo dài hơn một ngàn năm, mà Vu tộc cũng hoàn toàn trở thành lịch sử cổ xưa.

Nhưng lịch sử sẽ không bị người lãng quên. Dù Vu tộc đã không còn tồn tại, vu thuật vẫn tiếp tục sử dụng đến nay, trong đó bao quát thuật y dược, thuật tính toán, thuật bói toán, thuật vu cổ, thậm chí thuật hiến tế.

Khương Hồi đối phó Kỳ Hoàn đã thi triển huyết tế thuật, cũng là thuật hiến tế trong cổ vu thuật.

“Đừng nhìn thẳng vào thần văn “Vu” đó, đặc biệt dùng máu viết thành, sẽ có tà tính, nhìn lâu sẽ thất thần.” Khương Hồi nói rồi lấy một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, lại ném một chiếc mặt nạ cho Kỳ Hoàn, “Ở nơi này đừng tiết lộ thân phận.”

Kỳ Hoàn nhận lấy mặt nạ đeo lên, đây là một chiếc mặt nạ sói xanh, mà trên mặt Khương Hồi đeo chính là một chiếc mặt nạ cáo trắng. Mặt nạ hình như dùng chất sơn đặc thù vẽ lên, ngay cả lông tóc đều tinh tế y như thật, chỉ lộ ra một đôi mắt đen trắng rõ ràng.

Ra vào chợ Quỷ, tự có quy củ riêng, nếu không phải người quen dẫn vào, ở âm dương này đi lại sẽ bị đèn lồng da người lạc mất tâm trí.

Kỳ Hoàn trong lòng cũng có một chút nghi hoặc, Khương Hồi dường như đặc biệt quen thuộc nơi này, không giống như lần đầu tiên đến đây. Nhưng chỉ là một tên nô lệ, hắn biết mình không thể hỏi nhiều.

Bờ bên kia ẩn hiện có tiếng chuông và tiếng người xuyên qua gió chiều thổi đến, vài ngọn đèn lần lượt thắp sáng lên, nhìn thoáng qua liền giống như phủ quỷ Vong Xuyên trong truyền thuyết.

Hai người đi qua cây cầu hẹp cũ, đi về phía âm thanh kia truyền đến.

Chợ Quỷ hẳn là có cao nhân tinh thông pháp trận chỉ điểm nơi bố trí, tựa xa người gần, tựa gần người xa, ánh sáng mờ mờ ảo ảo cho người một loại ảo giác mù mịt, ở nơi này rất dễ lạc mất phương hướng.

Trên đường phố rất nhanh nhìn thấy “người”.

Hoặc là nói, ở đây không có người.

Người đi lại trên đường đều mang mặt nạ, nhìn thoáng qua đều là chim bay cá nhảy, không giống nhân gian, cũng không giống âm phủ, ngược lại giống như yêu thú.

Chợ đêm hoàng hôn mới mở, đóng cửa trước bình minh, lúc này mặt trời chưa lặn, người đi đường hãy còn chưa nhiều.

Khương Hồi dựa vào ký ức dẫn hai người đi qua kênh rạch mà không gây chú ý đến người khác, người ở đây không có hiếu kỳ thừa thãi.

Ngõ hẹp vực sâu có một chỗ sân nhỏ đổ nát, phía trên có một tấm bảng treo xiêu vẹo, bị gió thổi phát ra âm thanh “cạch cạch”, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Dựa vào đèn bên cạnh cổng lớn, có thể nhận ra ba chữ được viết trên đó — Bất Tốc Lâu.

Cửa nửa mở, Khương Hồi không vào trong, bước tới nắm lấy vòng đồng, gõ năm lần, ba dài hai ngắn, sau đó lùi lại phía sau hai bước.

Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân, còn có ánh đèn từ xa đến gần.

Thân hình một ông lão khom lưng từ trong khe cửa thò đầu ra, dùng con mắt còn lại quan sát hai người trước cửa.

“Khách nhân mua cái gì?” ông lão hỏi bằng giọng thô dát.

Khương Hồi bình tĩnh tâm thần, trầm giọng đáp: “Ông có cái gì, ta sẽ mua cái đó.”

Ông lão dừng một chút, lại hỏi: “Cô có thể trả giá cái gì?”

Khương Hồi đáp: “Ông muốn cái gì, ta sẽ cho cái đó.”

Ông lão mắt sâu thẳm nhìn Khương Hồi, sau đó từ sau lưng lấy ra một cây bút nhúng chu sa, ở sau cửa không biết đang vẽ cái gì.

“He he he, ngứa quá ngứa quá…” hai cánh cửa run rẩy, phát ra tiếng cười giống như trẻ con, ngay sau đó hóa thành hai luồng khói xám, trong khói xám xuất hiện hai thân ảnh thấp bé.

Đây là hai nam đồng khoảng bảy tám tuổi, thân mặc áo trắng, buộc bím tóc cao vút, đôi mắt đồng tử đen nhiều hơn lòng trắng, nhìn chằm chằm Khương Hồi, toét miệng cười lộ ra quỷ dị.

“Còn tưởng rằng có thể ăn nàng ta, mặc dù nhìn không thấy, nhưng ta ngửi thấy mùi mỹ nhân.”

“Nói vớ nói vẩn, ngươi chỉ là hàm răng, lại không có mũi, sao có thể ngửi được mùi hương?”

“Ta có thể cảm giác được! Hừ, không ngờ là khách quen, cư nhiên biết gõ cửa và khẩu hiệu, huhuhu, không thể ăn rồi …”

“Nhưng mà ta trước đó chưa từng gặp qua nàng, là ai giới thiệu đến đây nhỉ?”

“Có thể bảo hắn giới thiệu một tên nữa cho bọn ta ăn hay không …”

Ông lão ho khan một tiếng, nói: “Đồng tử canh cửa*, lui xuống!”

(*门童子: trẻ con nam, trẻ nhỏ, thằng bé)

Đồng tử canh cửa liếm liếm môi, lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt tham lam, nghiêng người để Khương Hồi và Kỳ Hoàn vào trong.

Khương Hồi có thể cảm nhận được hai đôi mắt đó dán chặt trên người mình, mãi đến khi vào cửa mới biến mất.

Hai cánh cửa Bất Tốc Lâu là hai tên yêu đồng, là Từ Thứ đem yêu vật thu phục nhiếp hồn thủ niệm, cộng thêm dùng luyện hóa biến thành. Bọn nó bị hạ cấm chế, nghe lệnh của Từ Thứ, bình thường huyễn hóa thành hai cánh cửa đứng gác ở trước cửa Bất Tốc Lâu. Hình dáng nửa mở là dẫn dụ người qua đường đi vào, nếu không có người chỉ dẫn, không dùng cách gõ cửa chính xác, gọi người gác cổng, nên khi đẩy cửa vượt qua ngưỡng cửa, sẽ bị đồng tử canh cửa bổ nhào đến cắn xé chết.

Bất Tốc Lâu giống như một vật sống, mà đồng tử canh cửa chính là miệng và răng của nó.

Gõ cửa ba tiếng dài hai tiếng ngắn, chỉ dùng một tay, nếu không dùng “tay” gõ cửa, vậy sẽ là tử cục.

Khương Hồi không thể xác định Giám Yêu Tư quản chế bao nhiêu kênh rạch của chợ Quỷ, nhưng nàng có thể khẳng định, Bất Tốc Lâu là chỗ bí ẩn Giám Yêu Tư không thể động chạm, bởi vì Lâu chủ phía sau Bất Tốc Lâu, chính là hiền giả Nam Hoang thanh danh vươn xa, cũng là bạn tốt ngày xưa của nàng — Từ Thứ.

Từ Thứ là dị sĩ nhất phẩm, hắn trời sinh dị đồng*, khi háo hức kích động, con ngươi đen sẽ hóa thành con ngươi xanh lá yêu dị, bởi vậy khi sinh ra bị coi là không may mắn. Nhưng mà hắn sớm thông tuệ gần như yêu, có rất nhiều thần thông, bây giờ tuy mới hai mươi lăm, sáu tuổi, nhưng ở vùng Nam Hoang có uy vọng cực cao, chư hầu Nam Hoang đối hắn tôn trọng đối đãi cực tốt. Ngày trước Liệt Phong Doanh từng giúp đỡ hắn, hắn mắc nợ nhân tình của Cao Tương Vương, Khương Hồi cũng có giao tình tốt với hắn, hướng hắn xin giúp đỡ, hắn không từ chối.

(*Đồng tử đặc biệt, con ngươi đặc biệt)

Ngày đó Cao Tương Vương bị oan vào ngục, chuyện xảy ra đột ngột, nàng bị giam cầm ở vương phủ không thể ra ngoài, cũng không thể đem tin cầu cứu gửi cho Từ Thứ. Sau này tin tức Cao Tương Vương chết lan truyền khắp thiên hạ, Từ Thứ đương nhiên cũng biết chuyện này, thậm chí bí mật đích thân đến Ngọc Kinh, gặp mặt Khương Hồi.

Từ Thứ cũng coi như là một nửa sư phụ Khương Hồi, trên đời rất ít người biết, Từ Thứ dị sĩ nhất phẩm, thực ra là hậu duệ Vu tộc, tinh thông rất nhiều vu thuật bị phong cấm thậm chí thất truyền. Khương Hồi bởi vì không thể khai thập khiếu tu thần thông, Cao Tương Vương đã đặc biệt cho phép nàng theo Từ Thứ học một chút vu thuật phòng thân, nhưng cũng bị hạn chế, nếu không sẽ tổn hại thuật chính đạo của bản thân.

Sau khi Từ Thứ gặp được Khương Hồi, cho nàng ba lời khuyên.

Thứ nhất, tráng sĩ đoạn cổ tay, vứt bỏ Liệt Phong Doanh. Thứ hai, giả điên giả dại, qua mắt thế nhân. Thứ ba, chăm chỉ học tập khổ tu, chờ đợi ngày sau.

Sau khi rời đi, hắn đem ám hiệu Bất Tốc Lâu dốc lòng nói cho, để nàng chuẩn bị tốt kế hoạch báo thù, thì đến Bất Tốc Lâu tìm hắn. Thiên hạ bảy mươi hai nước chư hầu, Nam Hoang chiếm mười tám, hắn là khách quý, đương nhiên không thể rời khỏi Nam Hoang lâu, lưu lại Ngọc Kinh.

Ba tháng trước, Khương Hồi đến nơi này, dùng cách gõ cửa mà Từ Thứ dạy cho gõ cửa Bất Tốc Lâu, hướng Từ Thứ muốn Nhiếp hồn cổ và bảy dị sĩ.

Lần này, so với lần trước nàng đến sớm hơn ba năm. Nếu đã biết Thái Tể sớm đã mài đao, nàng không thể ngồi chờ chết được.

Nàng mơ hồ cảm thấy, mình sở dĩ quay về ba năm trước, là có liên quan đến Nhiếp hồn cổ, mà tất cả điều này khả năng chỉ có Từ Thứ mới biết đáp án.

Nàng càng sợ hơn là, tất cả điều này chỉ là giấc mộng dài do Nhiếp hồn cổ gây ra, nàng không phải quay về, mà đang ở trong mộng không thể tỉnh dậy.

Khương Hồi đi theo ông lão đi vào tiền đường, Kỳ Hoàn bị chặn ở ngoài cửa, Khương Hồi quay đầu liếc nhìn hắn nói: “Ngươi ở bên ngoài đợi ta.”

Cửa gỗ kêu cọt kẹt đóng lại, như có gợn sóng lay động, ngăn cách tất cả thăm dò bên ngoài.

Tiền đường Bất Tốc Lâu bày mấy cái bàn ghế qua quýt, nhìn giống như nhặt được trong ngôi nhà bỏ hoang nào đó, mỗi một thứ đều thiếu một góc, màu sắc hình dáng khác nhau, không giống bày biện của một căn nhà. Trong đại sảnh bày một chiếc bàn vuông, là đồ vật duy nhất ngay ngắn hoàn chỉnh trong phòng, trên bàn đặt một mặt gương đồng, hai bên gương đồng phân biệt bốn cây nến màu trắng, khi cửa đóng lại, tám ngọn nến đột nhiên sáng lên, cũng khiến gương đồng chiếu sáng.

Ông lão liếc nhìn Khương Hồi, giọng nói nghe có vẻ khách khí rất nhiều.

“Bất Tốc Lâu không tiếp đãi khách không mời mà đến, khách nhân nếu đã biết đường vào cửa, hẳn là có người chỉ dẫn, lại không biết là vị nào?”

Khương Hồi đi thẳng vào vấn đề nói: “Lâu chủ, Từ Thứ.”

Ông lão sửng sốt một chút — thân phận lâu chủ Bất Tốc Lâu, người biết không nhiều.

Khương Hồi lại nói: “Ta muốn gặp Từ Thứ.”

Ông lão phục hồi tinh thần lại, thái độ càng kính cẩn hơn: “Này … quý khách đã biết lâu chủ, vậy hẳn là cũng biết, chưa được lâu chủ phân phó, chúng ta không dám quấy rầy hắn thanh tu, chỉ có thể đợi ta lên bẩm lâu chủ, được hắn cho phép.”

Lần trước đến Từ Thứ đã căn dặn trước, bởi vậy Khương Hồi không bị ngăn cản, nhưng lần này nàng không mời mà đến, ông lão rất sợ Từ Thứ, cũng không dám đắc tội Khương Hồi, đành phải hoà giải như vậy.

Khương Hồi từ trong tay áo lấy ra một tấm hoàng phù, giao cho ông lão: “Ta biết ông có biện pháp đem đồ này giao cho hắn, ta muốn nhận được đáp án càng nhanh càng tốt.”

Ông lão tất cung tất kính nhận lấy.

“Còn có, ta muốn một thứ nữa.” Khương Hồi lại nói.

Ông lão hỏi: “Quý khách muốn cái gì?”

Khương Hồi nói: “Quả của ký hồn thảo.”

Từ hơn một ngàn năm trước, hạ giới linh khí rửa dội, Nhân tộc khai thập khiếu, Thú tộc sinh linh trí, ngay cả hoa cỏ cũng bắt đầu có dị biến, một số hoa cỏ có linh trí hóa hình thành yêu, và hoa cỏ vô pháp hóa hình cũng thành linh thảo hoa độc, tràn đầy tà tính và linh tính. Đặc biệt là đảo biệt lập hải ngoại hoang vu hẻo lánh, càng trở thành động thiên phúc địa linh hoa dị thảo sinh trưởng tốt.

Ký hồn thảo chính là một loại linh thảo mọc ở yêu đảo hải ngoại, bản thân nó không có độc tính, thậm chí lá cỏ sau khi nghiền nát đốt cháy sẽ tỏa ra thơm mát, khiến người tâm linh trong sạch, thể xác tinh thần hớn hở. Vì ký hồn thảo mọc ở yêu đảo hải ngoại, không phải dị sĩ ngũ phẩm trở lên thì khó mà hái được, bởi vậy vật này cực kỳ trân quý, mỗi năm chư hầu Đông Di tiến cống số lượng cũng có hạn. Năm nay là thọ thần sáu mươi tuổi của Đế Diệp, đại điển cúng tế long trọng linh đình, vì cúng bái tổ tiên, đặc biệt lấy ký hồn thảo thắp hương cầu phúc, tuy nhiên không có ai biết, mùi hương ký hồn thảo vốn vô hại, nếu ở trong mười hai giờ cùng lúc hít vào phấn hoa chu dương, lại có tác dụng gây ra ảo giác mãnh liệt, sẽ khơi gợi một mặt thô bạo trong lòng người. Mắt người bị trúng độc ứ máu, mất đi thần trí, hóa thành yêu thú hút máu.

Khương Hồi bởi vì giả bệnh không tham gia buổi thọ yến đó nên thoát khỏi một kiếp, về sau mới nghe nói trên thọ yến hôm đó, rất nhiều quý tộc công khanh hung tính đại phát, chém giết lẫn nhau. Liệt Phong Doanh trấn thủ ở xung quanh không hít phải mùi hương ký hồn thảo nên không bị trúng độc, nhưng vì ngăn cản tai kiếp này mà động thủ với các quý tộc mất đi tâm trí, trong đó cũng có một số quý tộc bởi vậy chết dưới đao của Liệt Phong Doanh. Có một số mối thù bởi vậy được gieo xuống, mà những điều này cũng thành chứng cứ hơn một năm sau chứng minh Cao Tương Vương thông yêu.

— Vì sao quý tộc công khanh đều trúng độc, mọi người Liệt Phong Doanh lại bình yên vô sự?

— Liệt Phong Doanh nếu đã phụ trách canh phòng, thì làm sao lại để yêu tộc nhân cơ hội đi vào?

Khương Hồi cuối cùng hiểu rõ, muốn thêm tội trạng chẳng lo thiếu lý do, người khác muốn hại ngươi, ngươi làm cái gì cũng không quan trọng, bọn họ sẽ tự có lời giải thích để đổi trắng thay đen. Trung thành và gian trá thuận nghịch, đều ở trong lời nói của người khác.

Nếu đã như vậy, cũng không cần sống thuận theo tâm ý của bọn họ.

Bây giờ nàng muốn quả ký hồn thảo, chỉ vì giải độc bản thân, nhưng không nghĩ cách giải cứu tất cả người. Nếu là bản thân của ba năm trước, có lẽ còn có chút lương thiện dư thừa, hiện tại nàng chỉ cảm thấy bản thân lúc đó ngu ngốc.

Mặc dù nàng có thể mua được quả ký hồn thảo ở chỗ khác trong chợ Quỷ, nhưng lo lắng lặp lại vết xe đổ kiếp trước, manh mối này sau này bị Giám Yêu Tư điều tra đến. Chỉ có mua ở Bất Tốc Lâu là ổn thỏa nhất.

Ông lão có chút bất ngờ khi nàng muốn quả ký hồn thảo, bởi vì ký hồn thảo thơm, quả lại đắng chát không mùi vị, cũng không có chỗ huyền diệu, thứ này thuộc dạng phế vật vô dụng, giá trị không cao. Nhưng mà Bất Tốc Lâu từ trước đến nay cầu sao được vậy, xem như đồ bỏ đi, cũng có thể giúp ngươi tìm đến.

Ông lão gật đầu nói: “Quả ký hồn thảo, trong lâu xác thực có, vật này giá trị không cao, nhưng ngài biết, Bất Tốc Lâu mua bán đồ vật, không thu tiền bạc, chỉ thu bí mật.”

“Có thể.” Khương Hồi nói.

“Huyền Kính đại nhân sẽ hỏi ngài một câu hỏi, nó tự có phán đoán, loại câu hỏi có giá trị tương đương với quả ký hồn thảo.” ông lão nói rồi nghiêng người, hướng gương đồng trên bàn cúi đầu, tỏ ý Khương Hồi đi lên.

Đem yêu và khí luyện hóa dung hợp, khí liền có khả năng huyền diệu, loại khí này cũng được xưng là pháp khí.

Đồng tử canh cửa là yêu vật bị luyện hóa, cũng thuộc pháp khí, nhưng linh trí không cao, bởi vậy chỉ có thể gọi là đồng tử.

Mà Huyền Kính cũng là pháp khí, có linh trí và yêu lực cực cao, bởi vậy được tôn xưng là đại nhân.

Nghe nói mắt nó dẫn đến mỗi một mặt gương, có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách thế gian, gần như cái gì cũng biết. Nó có thể trả lời câu hỏi của ngươi, nhưng ngươi cũng phải trả lời câu hỏi của nó, nó có thể chiếu thấy thần hồn của ngươi, nếu ngươi lừa dối nó, tức khắc sẽ bị nó phát hiện, thần hồn sẽ bị hút vào trong gương, trở thành một phần của nó.

Ông lão không thể nghe lỏm hỏi đáp của Huyền Kính, ra khỏi tiền đường, chỉ còn lại Khương Hồi một mình đối mặt với Huyền Kính.

Khương Hồi tiến lên hai bước, đứng ở trước gương đồng, trong phòng không có gió, ánh nến đột nhiên đong đưa một chút, gương đồng cũng sáng lên. Khương Hồi nhìn thẳng vào gương đồng, đáng lẽ ở trong gương phải nhìn thấy chân dung bản thân, nhưng trên mặt gương chẳng có gì cả, ánh chiếu không ra khuôn mặt của nàng.

Một lát sau, mặt gương dâng lên gợn sóng, một cái bóng dường như từ đáy nước nổi lên, đó là một bóng đen không có ngũ quan, nhưng Khương Hồi lại có thể cảm giác được đối phương đang nhìn chằm chằm mình.

Tám ngọn nến cùng nhau đong đưa, Khương Hồi cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua sống lưng mình, gần như muốn khiến nàng lạnh cóng. Vô hình chăm chú nhìn trên mặt nàng, một lát sau, một giọng nói lạnh lẽo từ trong gương truyền đến: “Ngươi là người sống, hay là người chết?”

Khương Hồi đồng tử co rút lại, tức khắc cứng đờ.

Đây là câu hỏi đơn giản, nhưng vì quá đơn giản, nàng phát hiện mình không trả lời được.

Giống như có người hỏi ngươi, một cộng một bằng mấy, ngươi có lẽ lập tức có đáp án, nhưng khi ngươi biết đáp thì sẽ mất mạng, đáp án này không có đơn giản như vậy.

Mà lúc này khiến Khương Hồi sợ hãi, không phải đáp án chính xác là cái gì, mà là nó vì sao lại hỏi như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK