Từ Thứ vừa dứt lời, liền có một luồng khí mạnh từ đầu ngón tay bắn ra lao thẳng về phía Tô Diệu Nghi.
Khương Hồi hoảng hốt thất sắc, nhưng đã không kịp ra tay cứu người — Cho dù có kịp, thì việc giành lại một mạng sống từ tay một dị sĩ nhất phẩm nào có dễ dàng?
Tuy nhiên đã có một bóng dáng lao ra trước, chắn trước người Tô Diệu Nghi, đỡ lấy đòn tấn công đó.
Luồng khí mạnh bị đánh bật ra, hóa thành gió dữ, thổi tung mái tóc đen tuyền phóng túng.
Đối phó với một người phàm, Từ Thứ vốn không dùng hết sức, hơn nữa đây chỉ là một lời cảnh cáo, vì vậy hắn không nhắm thẳng vào Tô Diệu Nghi, nhưng không ngờ lại dẫn ra một con mãnh hổ.
Nhìn vào đôi mắt xám xanh đầy sát khí kia, Từ Thứ không nhịn được cười: “Nhân tộc tranh đấu, ngươi thân là Yêu vương, cư nhiên cứu người. Hơn nữa người đứng sau lưng ngươi, lại là con gái của kẻ thù giết cha ngươi.”
“Tu Úc ….”
Tô Diệu Nghi thất thần nhìn bóng lưng cao lớn của Tu Úc, không ngờ hắn lại xuất hiện vào lúc này.
Tu Úc hơi nghiêng người, nhìn Tô Diệu Nghi, bốn mắt chạm nhau nhưng cả hai không nói lời nào.
Hắn quay lại đối mặt với Từ Thứ, lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm đến tranh đấu giữa Nhân tộc các ngươi, Tô Diệu Nghi là người của ta, nếu muốn giết nàng, trước tiên phải qua cửa ải của ta!”
Tu Úc năm xưa có tu vi tương đương với nhất phẩm đỉnh phong của Nhân tộc, nhưng năm đó vì giết Cao Tương Vương mà bị trọng thương, lại bị Tô Hoài Anh ám toán, buộc phải cắt đuôi bỏ trốn, hiện giờ tu vi của hắn giáng xuống giữa nhất và nhị phẩm, nếu đối đầu với Từ Thứ, thắng bại vẫn chưa thể nói trước.
Tuy nhiên Từ Thứ chỉ có một mình, chỉ cần Tu Úc giữa chân hắn, Trình Cẩm Niên có thể nhân cơ hội đưa Khương Hồi và Tô Diệu Nghi rời đi.
Từ Thứ nhận ra điều này, chậm rãi cau mày.
“Ta có thể không giết Tô Diệu Nghi.” Từ Thứ không để tâm việc chọn một giải pháp thứ yếu, “Ngươi mang Tô Diệu Nghi đi, ta còn những con tin khác.”
Trong ánh mắt của Tu Úc thoáng động, vừa định gật đầu thì nghe thấy Tô Diệu Nghi vội nói: “Ta không đi! Ta muốn ở lại với Khương Hồi!”
Câu nói này khiến Tu Úc và Khương Hồi nghẹn họng.
Tu Úc siết chặt nắm tay, hồi lâu sau mới khẽ cười gượng, nói với Từ Thứ, “Nếu nàng đã nói như vậy … ta chỉ có thể nghe theo nàng thôi.”
Tô Diệu Nghi lập tức sững sờ.
Tu Úc hít sâu một hơi, yêu lực bùng lên, tà áo trắng cùng tóc đen tung bay trong gió vô hình, gương mặt anh tuấn thâm trầm, thân hình cao lớn hiên ngang, như ngọn núi tuyết sừng sững, đứng thẳng kiêu hãnh.
“Diệu Diệu …. là ta đã lừa gạt nàng, khiến nàng mất đi gia đình và chỗ dựa.” Tu Úc quay lưng về phía Tô Diệu Nghi, giọng nói lạnh lùng và nặng nề, “Nhưng ta không hối hận, vì ta chưa bao giờ có ý định buông tha cho nàng. Tất cả những gì nàng mất đi vì ta …. ta sẽ bù đắp gấp đôi cho nàng.”
Giết Khương Thịnh để báo thù cho phụ thân, hắn cho rằng mình không sai.
Tuy hiểu rõ lễ pháp của Nhân tộc, nhưng hắn cũng xem chúng như rác rưởi, chỉ hành động theo ý chí của mình mà không hề nghĩ đến Tô Diệu Nghi.
Nàng thân là đích nữ Tô gia, cùng Yêu tộc tư thông có tình cảm, sẽ phải đối mặt với biết bao trách móc nặng nề nghiêm khắc.
Hắn biết, nhưng không quan tâm.
Nàng cũng biết, nhưng không quan tâm.
Sự không quan tâm của hai người lại không phải là cùng một chuyện. Chính hắn đã đẩy Tô Diệu Nghi vào vực sâu, trong hơn một năm bế quan dưỡng thương, không ngày nào hắn không nhớ nàng, không ngày nào hắn không căm hận.
Ngày hôm đó sau khi liều mình giết chết Khương Thịnh, Tô Hoài Anh ngư ông đắc lợi, muốn giết hắn, và nói rằng đó là ý của Tô Diệu Nghi.
— Ngươi che giấu thân phận thật sự, lừa gạt nàng để nàng dâng hiến cả thân mình, ngươi nghĩ nàng sẽ tha thứ cho ngươi khi biết sự thật sao?
— Sự tồn tại của ngươi là nỗi nhục của Tô gia, yêu đương với Yêu tộc chỉ mang tai họa đến cho Tô gia. Diệu Nghi là đích nữ vô cùng quý giá của Tô gia, làm sao có thể theo ngươi đến Nam Hoang?
Từng lời nói của Tô Hoài Anh như dao đâm vào tim, khiến hắn vốn đã bị thương tâm thần thất thủ, phạm phải sai lầm, cửu tử nhất sinh thất bại chạy thoát.
Tu Úc không muốn tin vào sự phản bội của Tô Diệu Nghi, cho đến khi nghe nói nàng sắp gả xa đến Cung Quốc, lúc đó hắn mới không thể kiềm chế được, dù vết thương chưa lành cũng phá quan xông ra để cướp hôn.
Nhưng khi vừa nhìn thấy nàng, Tu Úc lại mềm lòng, những lời cay nghiệt đã nghĩ ra từ trước đều không thể thốt lên được.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rằng, từ đầu đến cuối Tô Diệu Nghi hoàn toàn bị che mắt, nàng không biết thân phận của hắn, cũng chưa từng ghét bỏ việc hắn là yêu.
Chỉ là người nhà của nàng không còn coi nàng như niềm tự hào, mà lại xem nàng như một sự ô nhục.
Tu Úc không dám tưởng tượng trong suốt hơn một năm hắn bế quan, nàng đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng và những lời mắng nhiếc ở trong nhà ….
Nàng vì hắn mất đi người nhà, vậy thì hắn sẽ trở thành người nhà của nàng.
Nàng vì hắn mất đi chỗ dựa, vậy thì hắn sẽ là chỗ dựa của nàng.
Vì Tô Diệu Nghi, hắn thậm chí có thể đi cứu con gái của kẻ thù mà hắn căm hận nhất.
Tu Úc không do dự, quả quyết ra tay tấn công Từ Thứ. Hắn biết rõ thủ đoạn của vị dị sĩ này vô cùng quỷ quyệt, nên vừa ra tay đã dốc toàn lực, chỉ mong kết thúc nhanh chóng.
Yêu lực của hồ ly chín đuôi cực kỳ bá đạo ngay cả Từ Thứ cũng cảm thấy áp bách.
Nhìn thấy Trình Cẩm Niên định đưa Khương Hồi đi, Từ Thứ cau mày lại, hừ lạnh một tiếng, tránh né đòn tấn công của Tu Úc, hai tay nhanh chóng kết ấn, ánh mắt sắc bén.
Một luồng yêu lực hung ác bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, chặn đường của Khương Hồi và những người khác.
Khương Hồi sững sờ nhìn bóng dáng vừa xuất hiện — Đó là một con mèo toàn thân trắng như tuyết, có bảy tám phần giống với Tu Úc, khi bóng dáng chậm rãi tiến lại gần, nó từ từ thoát khỏi yêu thân, biến thành một nam đồng tuấn tú khoảng mười tuổi.
“Đoàn Đoàn ….” Khương Hồi lẩm bẩm, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Đoàn Đoàn chính là yêu thai …
Đêm đó Tu Úc đã tranh đoạt yêu thai ở chợ Quỷ, trong lúc giao đấu, yêu thai bị người khác cướp mất. Sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra, yêu thai nứt vỡ ra, thú con từ trong thai thoát ra ngoài, trốn vào chiếc xe ngựa mà nàng giấu trong căn nhà hoang, rồi theo xe tiến vào phủ Cao Tương Vương.
Chính tại chỗ xe ngựa ở hậu viện của phủ, nàng đã nhìn thấy con mèo nhỏ.
Nhưng đó là quỹ đạo mà nàng đã thay đổi, còn ở kiếp này khi chưa kịp thay đổi, căn nhà hoang đó không có chiếc xe ngựa ấm áp nào dừng lại, yêu thai đã bị Từ Thứ mang đi, luyện thành linh sủng.
Khi nhìn thấy yêu đồng xuất hiện, Tu Úc cũng cảm nhận được từ huyết mạch mà nhận ra thân phận của đối phương. Hắn tức giận đến đỏ mắt, trừng nhìn Từ Thứ: “Ngươi dám luyện hắn thành linh sủng!”
Bị luyện thành linh sủng, đồng nghĩa với việc bị tước đoạt trí tuệ, chỉ có thể nghe theo sự điều khiển của Từ Thứ.
Trước khi chết Anh Chiêu đã truyền toàn bộ yêu lực cho đứa con trong bụng, tư chất của nó thậm chí còn mạnh hơn Tu Úc ba phần, mà Từ Thứ trong ba năm qua đã để nó hấp thụ tất cả yêu lực, nên chỉ trong thời gian ngắn đã đột phá kỳ hóa hình, thậm chí tu vi tiến triển vượt bậc, thực lực sánh ngang với dị sĩ tam phẩm.
Đây chính là át chủ bài của Từ Thứ, cho thêm thời gian, Tu Minh chắc chắn có thể trở thành dị sĩ nhất phẩm, thậm chí vượt qua nhất phẩm. Hắn chưa bao giờ tin tưởng ai, chỉ có linh sủng không có trí tuệ và ý thức mới đáng tin.
Nhận được chỉ thị của Từ Thứ, Tu Minh vô cảm phát động tấn công Trình Cẩm Niên, dù Trình Cẩm Niên dẫn theo đội quân mười người, không bị rơi vào thế yếu, nhưng cũng khó có thể đánh bại đối phương.
Khương Hồi giương cung định bắn Tu Minh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô hồn lại xinh đẹp của đứa trẻ kia, nàng làm sao cũng không thể ra tay được.
Nàng nghĩ đến mèo nhỏ vừa thích làm nũng vừa bảo vệ nàng, nó luôn dùng đầu cọ vào lòng bàn tay nàng, quấn quýt bên nàng ngủ, tranh giành sự yêu chiều với Diệp Tử, tranh giành sự yêu thương với Kỳ Hoàn …
Mắt Khương Hồi đỏ hoe, tay run rẩy, cuối cùng vẫn không thể ra tay với nó.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm mũi tên vào Từ Thứ.
Từ Thứ cười nói: “Khương Hồi, vu thuật của cô đều là do ta dạy, chẳng lẽ cô nghĩ cô có thể làm ta bị thương? Tình trạng sức khỏe của cô, cô nên tự biết rõ, nếu dùng vu thuật nữa thì có khác gì tự sát đâu?”
Từ Thứ vừa dứt lời, mọi người liền cảm thấy dưới chân xuất hiện một trận chấn động dị thường.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sắc mặt của Từ Thứ đã thay đổi, hắn đẩy lùi Tu Úc bằng một chưởng, sau đó nghiêm nghị nhìn về phía vương cung.
Yêu đồng của hắn dâng lên những gợn sóng xanh lục, hắn nhìn thấy màn sương đen từ Quan Tinh Đài lan tỏa ra xung quanh, nhưng đó không phải là sương đen, mà là vô số sợi chỉ đen đan xen vào nhau.
“Chuyện gì vậy …” Từ Thứ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt thay đổi liên tục, không biết đó là phúc hay là họa, là điềm lành hay điềm dữ.
Khương Hồi cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nàng nắm chặt cung dài, nhìn về hướng Quan Tinh Đài, chỉ cảm thấy ngực dâng lên cơn khó chịu, một dự cảm không lành khiến nàng không khỏi bồn chồn, tay chân run rẩy.
Từ Thứ nhắm mắt lại, tính toán một chút, lập tức hơi thở trở nên nặng nề.
“Động Huyền Vu thánh …”
Nghe thấy bốn chữ này, toàn thân Khương Hồi chấn động.
Nàng từng nghe về Động Huyền Vu thánh ở trong động Chúc Long, nhưng đó là chuyện từ hơn một nghìn năm trước. Tuy có lời đồn rằng vu thánh không già không chết, nhưng suốt nghìn năm qua chưa từng nghe bất kỳ tin gì về sự tồn tại của Động Huyền Vu thánh. Nàng cũng từng ngầm sử dụng lực lượng của Giám Yêu Tư để điều tra, nhưng không thu được kết quả gì, đương nhiên nghĩ rằng Động Huyền Vu thánh đã sớm qua đời, tuy nhiên giờ đây lại nghe thấy bốn chữ ấy từ trong miệng Từ Thứ.
Khương Hồi hỏi: “Từ Thứ, cơn chấn động vừa rồi và những màn sương đen đó có liên quan đến Động Huyền Vu thánh sao?”
Từ Thứ không trả lời, mày cau chặt lại, đây là lần đầu tiên Khương Hồi nhìn thấy cảm xúc rõ ràng lộ ra trên khuôn mặt hắn, dường như có điều gì đó đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát ….
Từ Thứ vốn đã chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này lại không thể tiếp tục dây dưa với Tu Úc, không chút do dự thoát ra khỏi trận chiến, lập tức chạy thẳng về phía Quan Tinh Đài mà không hề dừng lại.
Tu Minh liền ngừng tay, hóa thành mèo trắng và đuổi theo Từ Thứ.
Lần này, lại là Tu Úc không thể dừng tay — Hắn nhất định phải đưa Tu Minh trở về!
Trình Cẩm Niên mặt tái nhợt, nói với Khương Hồi: “Chúng ta mau đi thôi!”
Khương Hồi không quay đầu lại, ánh mắt của nàng dõi theo hướng Từ Thứ rời đi, một lúc lâu sau lắc đầu nói: “Không, ta không đi nữa.”
Trình Cẩm Niên kinh hoảng: “Nơi này sẽ rất nguy hiểm!”
Mặc dù hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cơn chấn động vừa rồi khiến tiềm thức của hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Dù sức mạnh đó đến từ Đế Diệp hay là Kỳ Hoàn, đối với Khương Hồi mà nói đều không phải là điềm lành.
Khương Hồi nhìn Trình Cẩm Niên và Tô Diệu Nghi, mỉm cười dịu dàng nói: “Các ngươi đến đây ta rất vui … nhưng …. có lẽ ta sẽ không trở về nữa. Dù nguy hiểm, ta cũng phải ở lại để đối mặt.”
Tô Diệu Nghi ngẩn ngơ nhìn nàng, một lúc sau cũng nở một nụ cười: “Vậy được, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Lần này, cô đừng để ta phải đi một mình nữa.”
Khương Hồi nhìn vào đôi mắt cong cong của Tô Diệu Nghi, đột nhiên nhận ra rằng, dù tất cả mọi người có phản bội nàng, nàng vẫn không hề cô đơn.
Nàng còn có Túc Du và Diệu Nghi ở bên cạnh.
Khương Hồi đưa tay về phía Tô Diệu Nghi, hai người đan tay vào nhau, kết thành một thủ ấn.
Tô Diệu Nghi kinh ngạc nhìn Khương Hồi: “Sao cô biết …”
Ba năm trước, nàng đã học thủ ấn này, vốn định cùng Khương Hồi kết ấn vào thời điểm hoa đan hà nở trên núi Đăng Dương, hẹn ước bên nhau đến bạc đầu, nhưng lần đó, hoa nở bị bỏ lỡ, và nghìn ngày sau, hoa nở một lần nữa, bọn họ cũng đã bỏ lỡ.
Chỉ có nhau, là không bỏ lỡ.
Khương Hồi mỉm cười nói: “Chúng ta sẽ cùng ở lại, cùng đi.”
*
Tô Hoài Anh không ngờ rằng, mười hai cận vệ bị màn sương đen điều khiển lại có thể bộc phát sức mạnh khủng khiếp đến vậy. Bọn họ dường như không còn cảm giác sợ hãi hay đau đớn, cũng không còn điểm yếu. Người bình thường khi bị tấn công vào mặt sẽ theo bản năng mà né tránh, nhưng bọn họ hoàn toàn không có phản xạ này, như những con rối lạnh lùng tê liệt, chỉ biết tấn công mà không phòng thủ.
Tô Hoài Anh nhiều lần tính sai, liên tục nhận trọng kích, lập tức lùi lại quỳ xuống, miệng phun ra máu tươi.
Nhưng trước khi bị thương nặng, hắn vẫn kịp chặt đầu hai người trong số đó, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn giết chết họ và ngăn cả thế tấn công.
Kỳ Hoàn tu vi vượt xa trên mười hai cận vệ, cũng cảm thấy khó khăn khi đối mặt với cơn bão tấn công dồn dập, sau khi Tô Hoài Anh thất bại, áp bách đối với hắn tăng lên đột ngột.
Đúng vào lúc này, Từ Thứ phi thân bay tới.
“Giết những người này không có ích gì.” Từ Thứ nhìn Quan Tinh Đài với vẻ mặt nghiêm trọng, “Đây là vu thuật, phải giết kẻ thi triển thuật mới được.”
Tô Hoài Anh giọng khàn khàn nói: “Vừa rồi Tát Ung nói, đây là ‘Giáng thần thuật’?”
“Vu giả, trên thông Lăng Tiêu, dưới tiếp Âm Tào, dùng vũ* giáng thần. Giáng thần thuật chính là một loại vu thuật, tín đồ thông qua nghi thức hiến tế đặc biệt, cầu xin thần linh giáng xuống thân xác của mình để có được sức mạnh siêu phàm.” Từ Thứ ra tay quả quyết, phối hợp cùng Kỳ Hoàn đối phó kẻ địch. Một người là nhất phẩm dị sĩ, một người là siêu nhất phẩm dị sĩ, dù đối phương là cận vệ quân bị giáng thần thuật chiếm hữu, cũng nhanh chóng rơi vào thế yếu. Chỉ trong chớp mắt, thêm vài cái đầu nữa đã rơi xuống.
(舞: Vũ điệu, điệu múa, nhảy múa, múa …)
“Giáng thần?” Tô Hoài Anh cười khẩy, nhìn vào những đôi mắt u tối vô cảm, đáng sợ như ma quỷ, “Thần minh vốn là ánh sáng nhân từ, sao có thể là thứ ô uế thế này?”
Đây cũng chính là điều khiến Từ Thứ cảm thấy kỳ lạ, giáng thần thuật này có vẻ giống với những gì hắn từng thấy trên bích họa, nhưng lại mang đầy sự quái dị.
“Phải nhanh chóng kết thúc trận chiến, nếu không những người bị giáng thần thuật ảnh hưởng sẽ ngày càng nhiều.” Từ Thứ nói, “Vệ binh của vương thành chắc chắn đều đã bị giáng thần thuật làm ô uế, vì vậy họ ngay lập tức trở thành con rối của thuật này. Những người khác nếu bị màn sương đen xâm thực quá lâu cũng sẽ trở nên giống như họ.”
Vệ binh vương thành đã tự nguyện hiến tế để cầu giáng thần, nên hoàn toàn không có sức kháng sự, quân lính mà họ mang đến còn có thể chống cự bằng ý chí, người nào sức mạnh càng lớn, ý chí càng kiên định thì có thể chống đỡ được lâu hơn. Nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết, kẻ thù sẽ ngày càng nhiều, còn quân lính của họ sẽ ngày càng ít đi, tình thế sẽ đảo ngược, và chiến thắng sẽ khó mà đoán trước được.
Trong ván cờ đầy biến động, nhìn quân cờ trắng chiếm ưu thế tuyệt đối, đột nhiên bàn cờ bị lật tung.
Khi người cuối cùng trong mười hai cận vệ ngã xuống, Quan Tinh Đài lại chấn động, lần này dữ dội hơn trước.
Khi Khương Hồi đến nơi, nàng nhìn thấy Quan Tinh Đài đổ sụp, cùng với một bóng đen khổng lồ chậm rãi bước ra từ đống đổ nát.
Người đó tóc tai bù xù, đôi mắt đầy vẻ độc ác, trông giống như Đế Diệp, nhưng cũng đã không còn là Đế Diệp nữa.
Đôi mắt của ông không có đồng tử đen như mười hai cận vệ, nhưng lại lạnh lùng không kém, mang đến cho người cảm giác xa lạ không còn là “con người”.
Tát Ung nhìn thấy Đế Diệp xuất hiện, lập tức mừng rỡ, run rẩy quỳ xuống, dập đầu sát đất, kích động nói: “Chúc mừng bệ hạ đạt được nguyện ước, cùng danh với thần, cùng thọ với trời!”
Sự xuất hiện của Đế Diệp và những lời nói của Tát Ung khiến mọi người cảm thấy bất an mạnh mẽ. Bóng đen bao quanh Đế Diệp không rõ là thứ gì, nhưng luồng khí tức dị thường đó tuyệt đối không phải là “thần”.
Đôi mắt của Từ Thứ bỗng chốc tràn ngập sắc xanh, nhìn chằm chằm vào Đế Diệp, đột nhiên hắn cảm thấy đau đớn dữ dội, máu chảy ra từ khóe mắt.
“Không phải là giáng thần thuật … Thần tộc đã biến mất từ lâu, làm sao giáng thần thuật có thể thực hiện được …” Từ Thứ lẩm bẩm, như rơi vào cơn điên loạn.
“Thần tộc đã biến mất, vậy những cuộc hiến tế sống kia là dâng cho ai?” Đế Diệp nhìn Từ Thứ, vẻ mặt chế giễu, chậm rãi nói, “Vu thuật của ngươi, lại là đổi lấy sức mạnh từ ai?”
Từ Thứ nghe vậy kinh hãi, mở to mắt nhìn Đế Diệp, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc ông là ai? Ông … là Động Huyền Vu thánh sao?”
“Ta không phải nàng.” Đế Diệp trào phúng cười lạnh, “Nàng chỉ là một tấm gương bị Nhân tộc giam cầm trong pháp trận, còn ta …” ông ngừng lại, như đang suy nghĩ về việc bản thân thực sự là cái gì, một lát sau, ông đã có câu trả lời, “Ngươi có thể gọi ta là — ma.”
Ông rất hài lòng với cái tên mà mình đã đặt ra.
“Ma …” Từ Thứ cau mày, từ ngữ xa lạ này khiến hắn cảm nhận được áp bách tương tự như Thần tộc.
Đế Diệp giơ tay lên, nheo mắt cảm nhận sự tự do và sức mạnh, trên gương mặt ông hiện lên một nụ cười mãn nguyện.
“Ta là tâm ma sinh ra từ nỗi sợ hãi của Đế Diệp, nỗi sợ hãi của hắn chính là mảnh đất màu mỡ để tâm ma sinh sôi, nhưng vẫn chưa đủ …” Đế Diệp, hay chính xác là tâm ma, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, “Ta cần nhiều sự sợ hãi và tham lam hơn nữa.”
Từ Thứ, người rất thông minh và hiểu rõ vu thuật, ngay lập tức hiểu ra nguồn gốc sức mạnh của hắn từ lời nói của tâm ma.
“Ngươi đã đánh cắp sức mạnh của Động Huyền Vu thánh.” Từ Thứ trầm giọng nói, “Tín ngưỡng của Nhân tộc đối với thần minh, bắt nguồn từ tham lam và sợ hãi. Tham sân si, sợ hãi, lo lắng, kinh hoảng, chính là nguồn gốc của sức mạnh tín ngưỡng …. Thì ra những năm gần đây, bao nhiêu người hiến tế sống ở Ngọc Kinh đều dâng sức mạnh cho ngươi.”
Nỗi sợ hãi của Đế Diệp đã sinh ra tâm ma ban đầu, và sự tham lam của các quyền quý, nỗi sợ hãi của nô lệ, đều không ngừng tiếp thêm sức mạnh cho tâm ma, khiến nó ngày càng mạnh mẽ.
Thái Tể Tát Ung ngớ ngẩn nhìn vị đế vương trước mắt, ông cùng Đế Diệp một đời quân thần, bên nhau mấy chục năm, nhưng bây giờ lại cảm thấy ông vô cùng xa lạ.
“Bệ hạ …” Tát Ung kinh ngạc gọi khẽ.
Tâm ma rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn vị lão thần trung thành dưới chân mình.
Từ Thứ cười lạnh: “Ý thức của Đế Diệp đã bị tâm ma nuốt chửng, cùng danh với thần, cùng thọ với trời? Thật là một tham vọng cuồng loạn và tham lam. Tâm ma có phải đã nói với Đế Diệp rằng, cướp lấy sức mạnh của tín ngưỡng của Động Huyền Vu thánh sẽ giúp hắn giống như vu thánh, giống như Thần tộc, không già không chết? Nhưng phàm nhân không bao giờ có thể hấp thụ được sức mạnh tín ngưỡng. Mặc dù ta không biết tâm ma thực sự là gì, nhưng rõ ràng nó đã lừa dối Đế Diệp, cướp lấy sức mạnh, chiếm đoạt thân xác của hắn. Người thực sự không già không chết, không phải là Đế Diệp, mà là tâm ma này!”
Tát Ung mặt mày tái nhợt, gục ngã xuống đất, không thể tin nổi, miệng lẩm bẩm: “Vậy bệ hạ … bệ hạ đã đi đâu rồi …”
“Hắn đương nhiên là chết rồi.” tâm ma nhẹ nhàng nói, hoàn toàn đánh sụp tinh thần của Tát Ung.
Trong mắt thế nhân, Đế Diệp là bạo quân, Tát Ung là gian thần. Nhưng trong mắt Đế Diệp, Tát Ung là vị thần tử trung thành duy nhất, còn trong lòng Tát Ung, Đế Diệp chỉ là đứa trẻ muốn bảo vệ giang sơn của Vũ triều.
Năm đó khi bị yêu thú bao vây tại Khai Minh Thần cung, Tát Ung đã nguyện cắt thịt rút máu để cứu sống Đế Diệp, chính vì tình quân thần sống chết có nhau này mà Đế Diệp đã thành thật với Tát Ung. Ông đã kể cho Tát Ung về sự tồn tại của Động Huyền Vu thánh, và Tát Ung mới biết rằng, căn cơ ngàn năm của Vũ triều được duy trì chính là nhờ vào Động Huyền Kính, một thứ có thể giám sát thiên hạ.
“Đại trận hộ quốc, có thể hấp thụ sức mạnh tín ngưỡng, dâng lên cho Động Huyền Vu thánh, tất cả các lễ tế ở Ngọc Kinh đều là để hiến dâng sức mạnh cho vu thánh. Mà khi vu thánh nhận được sự cúng bái, nàng sẽ chịu sự điều khiển của các đời đế quân Vũ triều, dùng Động Huyền Kính để giám sát thiên hạ, dẹp yên loạn lạc trước khi nó bùng phát.”
Nhưng hiện giờ Động Huyền Kính lại mất linh, vì có sự xuất hiện của sức mạnh vu thánh khác, can thiệp vào tầm nhìn của nàng, khiến nàng không thể thấy được vận mệnh bị che giấu.
Đế Diệp rơi vào sự tuyệt vọng, sợ hãi và nghi ngờ sâu sắc, người duy nhất ông có thể tin tưởng chỉ còn Tát Ung.
“Ta nghi ngờ rằng Khương Thịnh chính là vu thánh khác, ngươi giết hắn, bằng mọi giá, giết hắn!”
Tát Ung đương nhiên tuân chỉ.
“Động Huyền Kính đã mất linh, ta chỉ có thể dựa vào chính mình … Đại trận hộ quốc này có thể hấp thụ sức mạnh tín ngưỡng, nếu Động Huyền Vu thánh đã mất đi tác dụng, thì nàng ta không xứng được tôn thờ nữa.”
“Ta sẽ thay thế nàng ta, cùng danh với thần, cùng thọ với trời!”
Lúc đó trong mắt Đế Diệp lóe lên ánh sáng yêu dị, tâm ma đã sinh, thần trí đã loạn. Ông nghĩ rằng con đường mình đang đi là con đường trở thành thần, nhưng lại không hề biết rằng đó là con đường đến vực thẳm thật sự.
Còn Tát Ung, suốt những năm qua, đã hết lòng tận tụy, tự cho rằng mình đang trung quân hộ quốc, nhưng cuối cùng cũng bị tâm ma lợi dụng, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Dưới Quan Tinh Đài, viên ngọc bích hoàn mỹ bị những sợi tơ đen như mạng nhện bao phủ, tựa như những vết nứt.
Dưới chân là một tế đàn nhuốm màu máu, nếu nhìn từ trên cao xuống, nó trông giống như một con mắt đang mở to, con ngươi như vực thẳm cháy rực, còn xung quanh là những sợi tơ đen, dữ tợn và đáng sợ, tựa như ác quỷ từ dưới lòng đất bò lên, dùng con mắt độc nhãn để soi mói thế gian.
Đây chính là mắt trận của đại trận hộ quốc, đã tồn tại từ hơn một ngàn năm trước, là một bí mật tuyệt đối chỉ truyền lại giữa các đời đế vương Vũ triều. Trên mắt trận, bị phong ấn trong ngọc bích, chính là Động Huyền Vu thánh không già không chết, người hấp thu linh khí và sức mạnh tín ngưỡng trong phạm vi nghìn dặm quanh Ngọc Kinh, trở thành con mắt giám sát tám hướng của Vũ triều. Còn bên dưới, là một thanh kiếm sắc nhọn vô song, đâm thẳng vào bảy tấc của đại yêu Chúc Cửu Âm, rút lấy yêu lực từ nàng, khiến nàng vĩnh viễn không thể trở mình.
Đây là bí mật giữ cho giang sơn của Vũ triều bền vững, là con mắt thứ ba của các vị quân vương Vũ triều. Nhưng khi thiên nhãn này bị che lấp, thì hai con mắt còn lại cũng rơi vào bóng tối.
Sức mạnh của tâm ma đến từ đại trận hộ quốc, những năm qua, vô số tế lễ ở Ngọc Kinh, tiếng kêu gào thảm thiết của các nô lệ, và sự xa hoa vô độ của giới quý tộc, đã không ngừng làm cho tâm ma mạnh mẽ hơn. Cho đến khi Kỳ Hoàn cùng những người khác dẫn quân phá thành, nỗi sợ hãi trong lòng Đế Diệp đạt đến đỉnh điểm, cuối cùng ông đã khởi động đại trận này, thả ra ác ma trong lòng mình.
Khoảnh khắc ma tính nuốt chửng nhân tính, Đế Diệp đã không còn tồn tại nữa.
Những binh lính bảo vệ thành đã sớm bị tâm ma làm ô uế. Ba năm trước, tâm ma đã lừa gạt Đế Diệp để ông truyền dạy “Giáng thần thuật” cho toàn bộ binh lính. “Giáng thần thuật” vốn là một loại vu thuật mà Nhân tộc thời thượng cổ dùng để cầu xin sức mạnh từ Thần tộc. Đế Diệp từng chứng kiến sự huyền diệu của “Giáng thần thuật”, những binh lính được “giáng thần” có thể bộc phát ra sức mạnh siêu phàm gấp nhiều lần bản thân. Vì vậy không chút nghi ngờ, ông đã cho tất cả binh lính thực hiện nghi lễ tẩy lễ của “Giáng thần thuật”.
Tuy nhiên hoàn toàn không có “Giáng thần thuật”, đó chỉ là một loại “Phụ ma thuật”, tất cả binh lính đều bị gieo mầm tâm ma và có thể trở thành con rối của tâm ma bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc là, Thần Hỏa Doanh do Tô Hoài Anh chỉ huy nhiều năm chinh chiến bên ngoài, khiến tâm ma không có cơ hội ra tay. Còn Liệt Phong Doanh do Cao Tương Vương dẫn dắt thì ông lại càng không dám manh động.
Lúc này, chính những lực lượng mà ông lo ngại nhất đang bao vây tấn công vương thành.
Tâm ma nói chuyện với mọi người, thực chất là để kéo dài thời gian, nhằm để ma khí của mình thâm nhập và gặm nhấm thần trí của những người đó.
Tuy nhiên, dù là Liệt Phong Doanh hay Thần Hỏa Doanh, đây đều là những binh lính có tín niệm vô cùng kiên định. Kẻ thù trước mắt, họ không có chút tham lam hay sợ hãi, khiến tâm ma khó lòng khống chế được họ, số người bị ô uế rất ít.
Đặc biệt là Liệt Phong Doanh, dưới sự dẫn dắt của Cao Tương Vương, những binh lính này đều có đạo tâm vững vàng, như thành đồng vách sắt, không có một khẽ hở nào để tấn công.
Quân đội của Cảnh Quốc do Cảnh Chiêu chỉ huy, tuy sức mạnh không bằng Liệt Phong Doanh và Thần Hỏa Doanh, nhưng tín niệm phục quốc như ngọn lửa bùng cháy. Đối mặt với những binh lính bị ma hóa đang trấn giữ vương thành, họ thà hy sinh trên chiến trường còn hơn là lùi bước.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa chính là “Quỷ sai” của Giám Yêu Tư, vốn dĩ dễ bị tâm ma gặm nhấm nhất, lại có ý chí kiên cường. Từ khi Kỳ Hoàn tiếp quản Giám Yêu Tư, hắn đã quét sạch toàn bộ và thay thế bằng một nhóm người mới, những người này phần lớn là nô lệ mang trong mình dị năng, được Kỳ Hoàn và Cảnh Chiêu đích thân huấn luyện, đều là những binh sĩ tinh nhuệ, gan dạ hơn người.
Tâm ma kinh hãi vô cùng — bọn họ rốt cuộc đã tìm đâu ra một nhóm người chuyên khắc chế mình như vậy?
Chẳng lẽ là do Từ Thứ?
Tâm ma nghĩ đến đây, liền ra tay tấn công Từ Thứ.
Một lượng ma khí ngút trời hóa thành bàn tay khổng lồ đen tối ập xuống Từ Thứ, khiến hắn không còn đường trốn thoát, sắc mặt Từ Thứ trầm xuống, linh lực quanh người dâng trào, gồng mình đón lấy cú đánh từ tâm ma.
Những bậc thềm đá ngọc dưới chân hắn lập tức vỡ nát.
Ma khí chìm xuống, quấn quanh đôi tay của Từ Thứ, từ từ lan đến ngực hắn, nhưng dường như gặp phải một trở ngại, bị bỏng rát và phải rút lui ngay lập tức.
Tâm ma ánh mắt độc ác, giọng nói khàn khàn hỏi: “Thì ra ta tính sai rồi … Khi Động Huyền Kính bị một luồng thần lực khác làm nhiễu, không thể nhìn thấy quỹ đạo của Nam Hoang, ta đã nghĩ rằng Khương Thịnh là chuyển kiếp của vu thánh, nhưng Khương Thịnh chết rồi, mà luồng sức mạnh ấy vẫn còn tồn tại. Ha ha …. Đế Diệp đã giết nhầm người, Khương Thịnh không phải là chuyển kiếp của vu thánh, kẻ thực sự là chuyển kiếp của vu thánh chính là ngươi, hiền giả Nam Hoang, Từ Thứ … Lưu chuyển trên người ngươi chính là sức mạnh của vu thánh, mới có thể khiến cho ma khí phải khiếp sợ. Ngươi là ai? Ngươi là Chúc U, hay là Minh Chân?”
Những lời của tâm ma khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ai ngờ rằng, ẩn sau nụ cười hiền từ của hiền giả Nam Hoang Từ Thứ, lại là một thân phận đầy bí ẩn.
Trong mắt Từ Thứ hiện lên những gợn sóng xanh lục, lạnh lùng nhìn thẳng vào tâm ma.
Từ Thứ không phải là tên thật của hắn, hắn là thế tử Đông Di.
Và ẩn sau thân phận thế tử Đông Di, hắn chính là chuyển kiếp của vu thánh.
“Đôi mắt đó ….” tâm ma cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, “Là Minh Chân Vu thánh có thể nhìn thấy tương lai sao?”
Đôi mắt bị phụ mẫu coi là điểm gở, yêu đồng đó chính là đôi mắt của Minh Chân – có thể nhìn thấu tương lai.
Lúc Từ Thứ vừa chào đời, hắn đã bị thị vệ đưa ra khỏi Đông Di. Quốc quân Đông Di không hề hay biết rằng vị thị vệ này từng nhận ân tình của vương hậu, nên không nỡ giết con trai ruột của bà, vì vậy hắn đã làm trái lệnh quốc quân, ôm đứa trẻ còn đang trong bọc tã chạy trốn khỏi Đông Di, tiến đến Nam Hoang.
Từ Thứ sinh ra đã thông minh vượt trội, khi còn rất nhỏ, hắn đã có thể dự đoán điềm lành điềm dữ, tránh lợi tìm hại, chỉ là khi đó hắn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhờ vào trực giác của mình, cha nuôi cùng hắn đã tránh được nhiều tai kiếp.
Năm Từ Thứ lên tám tuổi, hai người trôi dạt đến một ngôi làng và được dân làng nhiệt tình tiếp đãi, Từ Thứ đã nhìn thấy trước rằng sẽ có yêu thú tấn công ngôi làng. Không đành lòng để những dân làng tốt bụng bị yêu thú tàn sát, hắn đã báo cho trưởng làng, bảo trưởng làng dẫn dân làng sơ tán.
Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng lòng tốt này lại mang đến tai họa lớn cho hắn và cha nuôi. Dân làng không tin lời của một đứa trẻ năm tuổi, ban đầu chỉ cười cợt bỏ qua, nhưng khi họ nhìn thấy đôi mắt của Từ Thứ phát ra ánh sáng xanh do kích động, liền kinh hãi và phẫn nộ chỉ hắn là yêu quái, quyết định thiêu sống hai cha con trên giàn hỏa.
Nửa đêm, ngọn lửa bùng lên, yêu thú cũng ùa đến đúng như dự đoán của hắn.
Cha nuôi liều mình cứu Từ Thứ, nhưng bản thân lại bị thương nặng không qua khỏi. Trước khi qua đời, ông đã mang thân thế thực sự của Từ Thứ nói cho hắn.
— Hắn là đích trưởng tử của quốc quân nước Đông Di.
— Mẫu thân của hắn họ Từ.
— Cha nuôi đặt tên cho hắn là Thứ, là hy vọng hắn có thể buông bỏ thù hận và tha thứ cho phụ mẫu của mình.
— Phụ mẫu cũng không muốn giết hắn, chỉ vì sợ Đế Diệp phát hiện ra sự tồn tại của hắn, mang tai họa diệt quốc đến Đông Di.
Lòng tốt đó khiến Từ Thứ mất đi người thân duy nhất của mình, nhưng cũng dạy cho hắn một bài học nhớ đời.
Người ta cầu thần hỏi lành dữ, nhưng lại không đủ can đảm đối mặt với tai họa.
Sau này khi Từ Thứ chu du Nam Hoang, dù có dự đoán được bao nhiêu tai ương, hắn cũng không hé răng nửa lời — mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình.
Hắn không hiểu vì sao bản thân sinh ra đã khác biệt, được ban cho đôi mắt bất hạnh này, rõ ràng nhìn thấy tai họa nhưng lại không thể mở miệng. Mãi cho đến khi hắn lạc vào nơi truyền thừa của vu cổ, từ những bức bích họa, hắn mới hiểu được năng lực của mình.
Tam vu Khai Minh, Chúc U, Động Huyền, Minh Chân, nửa người nửa thần thông hiểu quá khứ – hiện tại – tương lai. Và lưu chuyển ở trong mắt hắn, chính là sức mạnh của Minh Chân.
Thúc đẩy sức mạnh của Minh Chân, hắn có thể nhìn thấy điềm lành dữ của mỗi người, nhưng khi đến Ngọc Kinh, dường như có một sức mạnh vô hình đã che mắt hắn. Hắn biết rằng ở đây cũng tồn tại một luồng sức mạnh của bán thần, mà nguồn gốc của sức mạnh đó nằm ngay trong vương thành. Qua lời của Chúc Cửu Âm, hắn biết rằng sức mạnh bán thần bị giam cầm trong vương cung chính là Động Huyền Vu thánh. Thần lực không thể dò xét lẫn nhau, phạm vi bao phủ bởi sức mạnh của Động Huyền Vu thánh chính là điểm mù của hắn.
Nhưng tương tự,Động Huyền Vu thánh cũng không thể nhìn thấy hắn.
Từ Thứ quan sát tinh tượng kết luận, sao Đế đã rơi xuống, một ngôi sao mới sắp trỗi dậy, vận số Vũ triều đã đi đến hồi kết, có năng lực lật đổ Vũ triều, dường như chỉ có hắn.
Từ Thứ đã từng gặp phụ thân của mình và cũng đến viếng mộ của mẫu thân, hắn không oán trách vị quốc quân đã mất đi hai đứa con, hắn chỉ cảm thấy ông đáng thương, sống dưới gót sắt của đế quốc, lo lắng bảo vệ dân mình mà không dám có chút bất kính nào. Trong lòng con dân Đông Di, ông là một vị vua nhân đức, nhưng chính vì sự sợ hãi đối với Vũ triều, mà ông đã giết một người con trai và đẩy đứa con khác đi xa.
Từ Thứ của niên thiếu nhìn đệ đệ của mình, hỏi hắn một câu — Nếu tòa nhà lớn sụp đổ, ngươi sẽ làm gì.
Yến Huân ấu niên nói — Ta sẽ thêm một ngọn lửa lớn.
Từ Thứ rất hài lòng, Yến Huân không giống người cha yếu đuối kia, bề ngoài hắn có vẻ ôn hòa, nhưng bên trong là một ngọn lửa rực cháy.
Đã nhìn thấy thiên ý, thì thuận theo dòng mà làm.
Vũ triều sắp diệt vong, vậy hãy để nó lụi tàn trong ngọn lửa này.
Vì thế, Từ Thứ bôn ba khắp Nam Hoang, vì hắn muốn lôi kéo vị dị sĩ mạnh nhất của Vũ triều. Nhưng khi gặp được Khương Thịnh và thúc đẩy thần lực, hắn lại lần nữa bị che mờ hai mắt.
Trong lòng Từ Thứ chấn động — Liệu có phải vùng Nam Hoang cách xa vạn dặm này cũng bị sức mạnh của Động Huyền Vu thánh bao phủ?
— Không, không phải Động Huyền Vu thánh, mà là một người khác!
— Chúc U Vu thánh!
Nếu Vũ triều có sự trợ giúp của hai vị vu thánh, đó là thiên mệnh đã định, sao Đế Tinh có thể rơi được?
Từ Thứ tin chắc rằng, Khương Thịnh nhất định sẽ phản.
Nhưng đạo tâm của Khương Thịnh kiên định, Từ Thứ du thuyết nhiều năm, vẫn không thể lay chuyển ông ta.
Sau này khi Khương Thịnh trở về Ngọc Kinh, Từ Thứ hiểu rằng mình không thể chờ đợi thêm nữa. Sự tồn tại của Khương Thịnh, là phòng tuyến mạnh mẽ nhất của Vũ triều, hắn phải tìm cách giết Khương Thịnh.
May thay, kẻ muốn giết Khương Thịnh có rất nhiều, hắn thậm chí không cần ra tay.
Phòng tuyến dù kiên cố đến đâu, một khi bị phá từ bên trong, cũng sẽ dễ dàng sụp đổ.
Khương Thịnh vừa chết, Vũ triều liền chẳng còn gì đáng sợ. Vì sự tồn tại của hắn, sẽ khiến Động Huyền Vu thánh không thể nhìn thấu, còn Đế Diệp mất đi năng lực giám sát Bát hoang sẽ chỉ còn là một con chó điên mù lòa.
Mọi thứ đều diễn ra như Từ Thứ dự liệu, duy chỉ có biến số là sự tồn tại của tâm ma.
Đây là thứ chưa từng xuất hiện trên thế gian này, một điều chưa được biết đến.
Hắn tương tự như bán thần, khi Từ Thứ thúc đẩy thần lực để nhìn thấu vận mệnh của hắn, thì bị phản phệ. Còn đối phương muốn dùng ma khí xâm chiếm tâm trí của Từ Thứ, cũng không thể thành công.
Nhưng sức mạnh của tâm ma vẫn vượt xa Từ Thứ, bởi thứ hắn hấp thụ không phải sức mạnh của một người mà là cả vận mệnh của Vũ triều.
Trong mắt tâm ma hiện lên sát ý lạnh lùng, dường như hắn có mối thâm thù sâu nặng với Từ Thứ. Tình thế đã đến mức Từ Thứ sắp không thể chống đỡ được, thì Kỳ Hoàn lập tức ra tay, buộc tâm ma phải thoái lui.
Dị sĩ siêu nhất phẩm, giữa từng nét cử chỉ, liền là gió giục mây vần, trời đất biến sắc.
Ngay cả tâm ma cũng kiêng dè sức mạnh của Kỳ Hoàn ba phần, hắn nhìn Kỳ Hoàn bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Đối phó với mười hai ma vệ, ngươi vẫn còn sức lực để chống đỡ sao?”
Giám Yêu Tư thần bí này, đến cả tâm ma cũng không thể nhìn thấu tâm tư và tu vi của hắn.
Đôi mắt của hắn quá đỗi bình thản, sự xuất hiện của tâm ma, thân phận của Từ Thứ dường như không thể khơi dậy chút xao động nào trong đôi mắt đó.
Tô Hoài Anh và Tu Úc kinh ngạc nhìn Kỳ Hoàn đối mặt với tâm ma, khí tức trên người hắn không ngừng tăng lên, vượt xa sự hiểu biết của họ về sức mạnh tối thượng của Nhân tộc. Cả hai người từng liên thủ tiêu diệt Cao Tương Vương nên rất rõ ràng về độ mạnh mẽ của sức mạnh siêu nhất phẩm, nhưng người trước mặt họ lúc này — không còn nghi ngờ gì nữa, đã vượt xa cả Cao Tương Vương.
Trước Cao Tương Vương, dị sĩ mạnh nhất của Nhân tộc được xếp là nhất phẩm. Sự xuất hiện của Cao Tương Vương mới tạo ra cấp siêu nhất phẩm mà chỉ một người đạt tới.
Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Kỳ Hoàn đã hoàn toàn phá vỡ mọi phân cấp của dị sĩ từ cửu phẩm trở xuống.
Một nô lệ của quốc gia bị diệt vong, từ khi sinh ra đã bị coi như cỏ rác, không một ai xem trọng, vậy mà chính hắn, trong sự im lặng, đã bước lên đỉnh cao của Nhân tộc.
Hay có thể nói rằng, hắn đã tái định nghĩa đỉnh cao của Nhân tộc.
Kỳ Hoàn mở năm ngón tay thon dài, hội tụ linh khí của trời đất, trong đôi mắt sâu thẳm dường như chứa đựng cả tinh hải rộng lớn, và trong lòng bàn tay của hắn nắm giữ chính là càn khôn.
Tâm ma chấn động nhìn nam nhân trước mắt, hắn cảm nhận được áp bách tỏa ra từ đối phương.
“Ngươi nghĩ như vậy có thể đánh bại được ta sao?” Tâm ma cất giọng thô ráp cười lạnh, “Ta là ma không chết không diệt, dù là thần minh giáng thế cũng không thể tiêu diệt ta.”
Lời còn chưa dứt, đòn tấn công của Kỳ Hoàn đã tới, khiến tâm ma lập tức câm lặng.
Trước Quan Tinh Đài, gió mây biến sắc, trận chiến vượt ngoài nhận thức này khiến những người dưới nhất phẩm hoàn toàn không có khả năng can thiệp, thậm chí còn phải dốc toàn lực để tự bảo vệ mình.
Thái Tể Tát Ung quyền khuynh thiên hạ, im hơi lặng tiếng mà chết trên đống đổ nát.
Khi còn sống hưởng hết vinh hoa, lúc chết kết thúc một cách tàn tạ.
Tô Hoài Anh cố gắng chống đỡ sự xâm nhập của ma khí, sắc mặt tái nhợt, gân xanh nổi lên.
Trong lòng hắn không có sợ hãi, mà là sự tham lam, chính là dưỡng liệu* mà tâm ma yêu thích nhất.
(*Dưỡng liệu là chất dinh dưỡng)
Sương mù đen dần dần nuốt chửng đôi mắt của hắn, bàn tay cầm kiếm ngừng run rẩy, ngẩng đầu cứng ngắc như một con rối bị giật dây, trong mắt đã không còn dấu vết của sự giãy giụa.
Một bóng dáng mảnh khảnh lợi dụng màn đêm để tiến gần đến đống đổ nát của Quan Tinh Đài, nhưng lại gặp phải chướng ngại bất ngờ.
Tu Úc chặn đường nàng lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng quát: “Rời khỏi đây ngay!”
Khương Hồi kinh ngạc nhìn vào đôi mắt trong sáng của hắn: “Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ ngươi cũng cấu kết với tâm ma?”
Tu Úc cau mày giận dữ đáp: “Ta làm sao có thể cùng phe với thứ bẩn thỉu đó! Nơi này không phải là chỗ cô nên đến, nếu muốn tìm đến chết, đừng kéo Diệu Diệu vào nguy hiểm!”
Nếu không phải vì thấy Tô Diệu Nghi quan tâm đến Khương Hồi như vậy, hắn sẽ chẳng thèm quan tâm sống chết của nàng.
Khương Hồi chợt hiểu ra, nhưng không chấp nhận sự lo lắng của Tu Úc. Nàng trầm giọng nói: “Nếu sức mạnh của tâm ma có nguồn gốc giống như vu thánh, thì nhất định phải chặt đứt nguồn gốc sức mạnh của hắn. Nếu không dù Kỳ Hoàn có thể đánh bại hắn, cả hai cũng ẵ đồng quy vu tận, hơn nữa tâm ma tồn tại càng lâu, số người bị hắn thao túng, chiếm đoạt thân xác sẽ càng nhiều!”
Tu Úc lạnh lùng đáp: “Ta không quan tâm.”
Khương Hồi tức giận: “Vậy ngươi quan tâm đến điều gì? Ngươi cho rằng Nhân tộc diệt vong thì Yêu tộc sẽ thịnh thế sao? Vạn vật trong trời đất, có tình thì sẽ có linh, Yêu tộc nếu có tình thì cũng không khác gì Nhân tộc. Nhân tộc sinh ra tâm ma, Yêu tộc cũng sẽ sinh ra tâm ma!”
Lời nói của Khương Hồi khiến toàn thân Tu Úc chấn động, như nghe thấy tiếng chuông lớn vang lên, tâm trí bàng hoàng. Hắn nhìn chằm chằm vào Khương Hồi với ánh mắt xa lạ và kỳ lạ.
— Yêu tộc không khác gì Nhân tộc?
Nghe câu này từ trong miệng con gái của Cao Tương Vương, thực sự là một điều hiếm thấy.
Tu Úc còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo lời này, bỗng cảm thấy một luồng kình khí từ phía sau chém tới, ánh mắt của hắn sắc lạnh, xoay người đỡ lấy luồng kiếm khí.
“Tô Hoài Anh!” Tu Úc nhìn Tô Hoài Anh với vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt ánh lên sát ý.
Mối thù giữa hắn và Cao Tương Vương đã kết thúc, nhưng với Tô Hoài Anh thì chưa hề chấm dứt.
Tô Hoài Anh thất tín bội nghĩa, cắt đứt chín đuôi của hắn, lại còn làm tổn thương Tô Diệu Nghi, từng việc đều khiến Tu Úc hận không thể xé xác hắn thành trăm mảnh.
Thần trí của Tô Hoài Anh đã bị ma khí xâm chiếm, hắn vô cảm nhìn Tu Úc, không nói lời nào mà vung kiếm chém thẳng về phía hắn.
Giờ đây hắn đã trở thành con rối của tâm ma, bị thao túng để giữ chặt phòng tuyến của Quan Tinh Đài, không cho bất kỳ ai đến gần. Nhưng chính hành động này cũng đã làm lộ ra điểm yếu của tâm ma — Hắn sợ người khác phá hủy tế đàn tại Quan Tinh Đài.
Từ khi tâm ma cố ý đánh sập Quan Tinh Đài thành đống đổ nát, Khương Hồi đã nhìn ra điểm này, nên dù mạo hiểm tính mạng, nàng vẫn phải vào trong tế đàn để phá hủy pháp trận.
Tu Úc và Tô Hoài Anh lao vào trận tử chiến, dù Tô Hoài Anh trước đó đã bị thương nặng, nhưng dưới sự ảnh hưởng của ma khí, hắn quên hết đau đớn, đốt cháy tinh hồn với quyết tâm cùng chết với Tu Úc.
Trên chiến trường hỗn loạn này, người; yêu; vu; ma, đã không còn phân biệt được ai là địch, ai là bạn.
Tu Úc bạch y nhuốm máu, còn Tô Hoài Anh cũng thịt nát xương tan. Đúng lúc ấy, một bóng dáng nhỏ bé lao qua chiến trường đầy bụi cát, đứng chắn giữa hai người.
Nàng lao vào vòng tay của Tô Hoài Anh, run rẩy ôm chặt lấy thân thể hắn.
“A huynh, a huynh, tỉnh lại đi …” Tô Diệu Nghi ôm chặt lấy Tô Hoài Anh, đôi mắt ngấn lệ, đau đớn đến tột cùng.
Hơi ấm từ vòng tay khiến Tô Hoài Anh ngừng lại, hắn đưa tay trái lên siết lấy cổ Tô Diệu Nghi, kéo nàng ra khỏi vòng tay mình, giơ kiếm lên định đâm thẳng vào yết hầu của nàng.
Nước mắt nóng bỏng của thiếu nữ rơi xuống mu bàn tay lạnh lẽo của Tô Hoài Anh, trong đôi mắt nhòa lệ, phản chiếu gương mặt vô tình của hắn.
“A huynh, ta là Diệu Diệu đây …”
Tô Diệu Nghi bị siết chặt cổ họng, cố gắng dùng giọng nói của mình và hơi ấm nơi lòng bàn tay để đánh thức thần trí của Tô Hoài Anh.
Thanh kiếm lớn dừng lại giữa không trung, hàng mày của Tô Hoài Anh chợt nhíu chặt, trong mắt ma khí sôi trào dần tan biến.
“Diệu Diệu …” Tô Hoài Anh khàn giọng gọi.