Một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trong ý thức mờ mịt của Tô Hoài Anh, mỉm cười với đôi mắt cong cong, làm trái tim hắn mềm mại khó tả.
Từ nhỏ Tô Hoài Anh đã biết mình không được người khác yêu thích, tất cả mọi người đều sợ hắn, dù là phụ mẫu cũng có mấy phần xa cách.
Người ta chỉ thích Diệu Diệu ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhưng Diệu Diệu thích hắn.
— A huynh ta là đại anh hùng của Vũ triều, là niềm kiêu hãnh của Tô gia!
— A huynh, bọn họ ghét huynh, là bởi vì không hiểu huynh, Diệu Diệu thích huynh là được rồi!
— A huynh, bảo bối mà ta thích nhất, tất cả đều chia cho huynh một nửa!
Tô Hoài Anh sinh ra với khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, từ khi sinh ra đã bị sự kỳ vọng to lớn đè xuống, hắn là đích trưởng tử của Tô gia, vì mang lại vinh quang cho gia tộc mà không tiếc thân mình.
Thuở thiếu thời hắn đã tòng quân, vào sinh ra tử, chinh chiến nhiều năm, đổi lấy một cơ thể đầy thương tích, vinh quang vô hạn, còn có sự tán thưởng của phụ thân, tiếng thở dài của mẫu thân, sự ghét bỏ của quần chúng, cùng với nỗi đau của Diệu Diệu…
Diệu Diệu không giống hắn, nàng được nuôi nấng trong khuê phòng, giống như một con mèo nhỏ phụng bồi phụ mẫu. Mèo nhỏ không sợ hắn, dù hắn có nói bóng nói gió, nàng cũng chỉ mang ánh mắt chờ mong bám theo hắn, luôn miệng gọi a huynh a huynh.
Tô Hoài Anh không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng đối với người muội muội này, hắn biết mình đã có vài phần nuông chiều.
Hắn biết, thời gian muội muội có thể ở lại bên hắn chỉ có mười mấy năm ngắn ngủi, sau đó sẽ gả cho người khác, rồi theo họ của nhà trượng phu. Mà hắn, là nơi mà muội muội có thể dựa vào.
Tô Hoài Anh biết rất rõ bộ mặt của đám quý tộc trong kinh, mặt ngoài thì vẻ vang rực rỡ, đằng sau lại bẩn thỉu nhơ nhớp, ham giàu chê hèn, nịnh nọt là nhất. Hắn không muốn Diệu Diệu ở trong nhà người khác chịu ủy khuất, muốn thế thì Tô gia phải leo lên cao nhất, để Diệu Diệu dù có vào nhà nào, cũng không ai dám bắt nạt nàng.
Kiêu hãnh gia tộc là cái gì? Chẳng phải vì để người nhà sống những ngày tháng như ý hay sao?
Mà Diệu Diệu là người nhà hắn để ý nhất.
Nhưng người nhà mà hắn để ý nhất, lại bị một con yêu thú thấp hèn lừa gạt, mất đi sự trong trắng. Con yêu thú đó không hiểu luân thường đạo lý, không biết hoặc là không để ý, rằng bản thân làm như vậy sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đến Diệu Diệu.
Tất nhiên hắn muốn giết con yêu thú làm nhục muội muội, hắn làm như vậy thì có gì sao?
Tô Hoài Anh không hiểu, tại sao hắn chỉ làm một chuyện đúng đắn, là bảo vệ Diệu Diệu, lại khiến nàng nản lòng, hận hắn sợ hắn.
Nữ nhi luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện lại phải lòng một yêu tộc, phụ mẫu tức giận cùng thất vọng, giết người có tình rồi cố gắng che đậy chuyện này. Nhưng cũng không thể nhốt nàng ở trong nhà mãi, Ngọc Kinh không có con gái nhà quý tộc nào đã ngoài đôi mươi mà chưa xuất giá, nhưng đích nữ Tô gia đã mất đi sự trong sạch nào còn có thể tìm được nhà quý tộc nào môn đăng hộ đối nữa, bọn họ dự định tìm một nhà thấp hơn một chút, kẻ trở thành “người nhà mình” để có thể bịt miệng, để Diệu Diệu gả qua đó, lấp kín chuyện này.
Nhưng Tô Hoài Anh biết, đây là con đường chết. Muội muội của hắn sẽ vì chuyện này mà bị sỉ nhục, mà phụ mẫu lại vì thanh danh mà không dám làm to chuyện.
Cho nên Tô Hoài Anh đề xuất với phụ thân, để Diệu Diệu gả đến Cung Quốc xa xôi.
Phụ mẫu đương nhiên là đồng ý, bởi vì Cung Quốc ở cách xa đây hơn vạn dặm, dù sau này thế tử Cung Quốc có biết quá khứ của Diệu Diệu, chuyện xấu xí này cũng không thể truyền về Ngọc Kinh.
Nhưng Tô Hoài Anh lại không ngờ tới, gả muội muội đến Cung Quốc. Hắn dẫn đầu đoàn thân binh suốt đoạn đường, là vì để dụ Tu Úc ra rồi giết hắn, cũng là để bắt cóc Diệu Diệu.
Hắn đã sắp xếp xong thân binh, sẽ có người hộ tống Diệu Diệu rời khỏi Ngọc Kinh, bảo vệ nàng cả đời cả kiếp này, cho nàng một số tiền tài tiêu mấy đời mấy kiếp cũng không hết, để nàng từ nay tự do vui vẻ.
Chỉ là không ngờ tới, Khương Hồi với hắn có suy tính giống nhau, đóng giả yêu thú cướp tân nương.
Thấy Diệu Diệu kiên quyết rời đi, trong lòng Tô Hoài Anh thất vọng, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm…
Sự ràng buộc của Tô gia, chỉ cần mình hắn là đủ rồi.
Có lẽ hắn thật sự không hiểu Diệu Diệu muốn thứ gì, nàng thích nuôi mèo, nhưng hắn luôn lo lắng nàng sẽ bị mèo cào bị thương, nàng thích cưỡi ngựa chạy thật nhanh, hắn sợ nàng ngã từ trên ngựa xuống, nên chỉ cho nàng đi chậm. Bạn bè của nàng, người yêu của nàng, đều bị hắn hãm hại……
Diệu Diệu sẽ hiểu tâm ý của hắn chứ?
Hắn hy vọng nàng có thể hiểu, nhưng lại cảm thấy, tốt nhất là nàng không nên hiểu, mãi mãi thù hận hắn, như thế sẽ không phải bận lòng.
Diệu Diệu hận hắn, nhưng vào một khắc này, vẫn bất chấp tính mạng chạy về phía hắn.
Nàng vẫn sẽ thấp giọng gọi hắn “A huynh”…
Vết bỏng nóng rát trên mu bàn tay làm Tô Hoài Anh tạm thời hồi phục được một tia thanh tỉnh, trong một khắc đó những hình ảnh như ánh sáng quý giá xoẹt qua trong tâm trí hắn, làm hắn nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối.
Tô Hoài Anh buông tay Tô Diệu Nghi ra, chiến đấu với ma khí khiến hắn đau đến chết đi sống lại, quỳ trên nền đất.
“Diệu Diệu … chạy!” Tô Hoài Anh run rẩy gào lên.
“A huynh, chúng ta cùng đi!” Tô Diệu Nghi không rời đi, nàng vừa khóc vừa đi lên kéo cánh tay Tô Hoài Anh.
Tô Hoài Anh biết, hắn không chống lại được sự ăn mòn như thế này, không chống đỡ được một giờ nửa khắc.
Làn sương đen trong mắt đang chiến đấu tranh giành quyền kiểm soát ý thức.
Tô Hoài Anh đẩy Tô Diệu Nghi ra, tức giận gào lên với Khương Hồi: “Còn không mau đưa nàng đi!”
Tô Diệu Nghi ngã ngửa về phía sau, được Tu Úc đuổi đến kịp lúc đón vào trong lòng.
Thần sắc Tu Úc rối rắm nhìn Tô Hoài Anh.
— Nhân tộc thật sự là sinh linh rất khó hiểu.
— Nhưng có những lúc quả thực đáng khâm phục.
Tô Hoài Anh mạnh mẽ chống đỡ tia tỉnh táo cuối cùng, giương kiếm càn quét, cuồng phong nổi lên, đất đá bay mù mịt, dọn đống đổ nát của Quan Tinh Đài ra thành một con đường bằng phẳng, để lộ ra một con đường bí mật thông đến địa cung.
Khương Hồi kinh ngạc nhìn Tô Hoài Anh, nhưng không có chần chừ, quay người chạy về phía địa cung.
Tâm ma phát hiện Tô Hoài Anh thế mà đấu tranh thoát ra để khôi phục thần trí, trong phút chốc tức giận. Mắt thấy Khương Hồi muốn tiến vào địa cung, tâm ma ngay lập tức giơ tay trái lên, một thanh kiếm sắc bén do ma khí biến thành, chém về phía thân ảnh Khương Hồi.
Thân hình cao lớn của Tô Hoài Anh chặn bảo kiếm lại, dùng ngực mình chặn ma kiếm.
Khương Hồi chỉ cảm thấy có máu nóng rơi trên lưng, nàng không quay đầu, lại nghe thấy tiếng Tô Diệu Nghi thống khổ tuyệt vọng kêu gào —
“A huynh—”
Tô Hoài Anh chết rồi, kiếp này của quý công tử kiêu ngạo, không muốn sa ngã thành ma, trở thành con rối của kẻ khác. Hắn lựa chọn cách làm người, đứng đó đón nhận cái chết.
Chí ít, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn vẫn là anh hùng trong lòng Diệu Diệu.
Bước chân của Khương Hồi không dừng lại, chạy về phía bóng tối và vực thẳm, trong tai văng vẳng tiếng kêu gào thống khổ của Tô Diệu Nghi.
Nàng hận Tô Hoài Anh giết chết cha của mình, lại không ngờ đến hắn vì bảo vệ mình mà chết.
Có lẽ người Tô Hoài Anh không phải muốn bảo vệ nàng, hắn chỉ lựa chọn một cái chết có tôn nghiêm mà thôi, và đồng thời để lại cho Nhân tộc một con đường sống.
Một bí mật vùi lấp sâu ở địa cung dưới Quan Tinh Đài, giấu với Vũ triều hàng ngàn năm không biến mất.
Khương Hồi nháy mắt cái đã thoát ra ngoài, đại điện của địa cung này được xây dựng dựa theo Khai Minh Thần cung, điểm khác với Khai Minh Thần cung đó là, vốn dĩ nơi đặt ba bức tượng vu thánh chỉ có một mặt là bạch ngọc bích, mà bây giờ trên ngọc bích không tì vết giăng đầy màng nhện, bị ma khí ăn mòn, trông vô cùng quỷ dị.
Trên đất là trận pháp thiên nhãn được vẽ bằng máu tươi, pháp trận này từ khi xuất hiện đến nay, đã hút vô số sức mạnh của sợ hãi và lòng tham, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khương Hồi bước nhanh đến trận pháp, vừa mới đặt chân lên, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, hồn phách như ở địa ngục, dường như nghe thấy cả tiếng gào khóc thảm thiết của hàng vạn con quỷ, khiến nàng đau đầu không thôi, mềm nhũn ngã xuống đất.
Sắc máu của trận pháp thiên nhãn đột nhiên hiện ra từng luồng từng luồng khí đen, nhìn như vô số bàn tay của hàng ngàn con quỷ từ dưới đất chui ra, muốn giữ chặt lấy mắt cá chân của Khương Hồi, kéo nàng rơi xuống địa ngục.
Ma khí lan lên thân thể Khương Hồi, gần như sắp chiếm lấy nàng, hàn ý lạnh thấu xương khiến nàng không thể cử động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm bao trùm lấy mình.
Nhưng khi ma khí toan tính gặm nhấm trái tim nàng, lại xảy ra sự thay đổi khác thường. Tất cả sương đen nháy mắt cuộn trào lên, cứ như đã động vào cái gì đó không thể mạo phạm, hỗn loạn tránh xa khỏi thân thể nàng, ngay lập tức quay về trận pháp thiên nhãn dưới chân.
Lúc này, phía trong ngọc bích truyền ra một giọng nữ lạnh lùng: “Thiên nhãn đã mở, không được phép đi vào.”
Hơi ấm quay trở lại thân thể, Khương Hồi vội vàng hít thở, quay đầu nhìn về phía thân ảnh mơ hồ bên trong ngọc bích.
“Ngài là Động Huyền Vu thánh.” Tứ chi Khương Hồi tê rần, gian nan từ trên mặt đất đứng lên.
“Là ta.” Người trong ngọc nói.
Giọng nói của nàng không có chút tình cảm nào mà một Nhân tộc nên có, giống như một bức tượng gỗ không có tình cảm.
“Chắc ngài biết, làm thế nào để phá thiên nhãn, nói cho ta biết, ta thả ngài ra.” Khương Hồi khẩn thiết nói.
“Phàm nhân không thể phá được thiên nhãn.” Động Huyền Vu thánh chầm chậm nói, “Bởi vì nó được vẽ bằng máu của các vu thánh bán thần.”
Khương Hồi kinh ngạc, không dám tin nhìn chằm chằm thân ảnh trong ngọc: “Là Đế Nghiêu……đã rút máu của ngài, vẽ ra thiên nhãn?”
Cái tên này dường như rất xa xôi, Động Huyền Vu thánh ngây ngẩn chốc lát, mới trả lời: “Phải.”
Đế Nghiêu không yêu Chúc Cửu Âm, người hắn yêu là người còn vô tình hơn hắn – Động Huyền Vu thánh.
Nhưng đối với vị đại đế đã bình định bát hoang, lập lên Vũ triều đó mà nói, tình cảm là thứ nhỏ bé không đáng để ý đến nhất, so với ổn định giang sơn mãi mãi, cho dù là trong lòng có tình cảm, cũng có thể phong ấn lại lợi dụng.
Đại trận hộ quốc này, trấn áp nữ tử yêu hắn nhất, cũng là người hắn yêu nhất.
Bất tử, đối với bọn họ mà nói đã trở thành tai họa bất diệt.
Vu Thánh, là thần minh lấy hồn người và thần tủy hợp hai làm một, thần tủy bất diệt, thần huyết bất tuyệt, vì thế vu thánh mới không già không chết.
Vũ triều bất diệt, các nàng mãi mãi không thể chuyển mình.
“Muốn phá hủy thiên nhãn, có phải cần đến máu của một vu thánh bán thần khác không?” Khương Hồi thấp giọng hỏi.
“Dùng máu của bán thần, vẽ ra cấm trú, niêm phong thiên nhãn.” Động Huyền Vu thánh trả lời.
Khương Hồi thở dài nhẹ nhõm, để lộ nụ cười.
Nàng rút từ giữa eo ra một con dao găm, không hề do dự cắt vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức chảy ra, rơi xuống mặt đất phía trước.
Khương Hồi hai tay kết ấn, máu tươi lơ lửng giữa không trung, hợp thành những ký tự sâu xa khó hiểu.
— Cấm trú, một loại vu thuật.
— Đơn giản nhất, cũng là khó nhất.
— Nó có thể cấm chư thiên vạn pháp, hoặc có thể không cấm bất cứ thứ gì cả, hoàn toàn dựa vào năng lực của người thi thuật.
Là điều đầu tiên Từ Thứ đã từng dạy cho nàng.
Vu thuật là thuật pháp cường đại mà hiểm ác, trước sẽ hại mình, sau mới hại người.
Phụ thân vốn không đồng ý cho nàng học tà thuật hại người hại mình này, ông ấy chỉ định cho nàng học vu y. Nhưng nàng vẫn trốn phụ thân lén lút học không ít cấm thuật. Lần đầu tiên thi triển vu thuật, chính là vào cái đêm thành thân với Kỳ Hoàn.
Mà kết quả của lần thi triển vu thuật này, chính là đưa linh hồn nàng quay về ba năm trước.
Khương Hồi luôn cho rằng, nàng với Tiểu Hồi đổi hồn, là do Nhiếp hồn cổ, nhưng bây giờ cuối cùng đã hiểu ra, đó chỉ là sự tình cờ mê hoặc người ta. Nguyên nhân thật sự dẫn đến việc nàng và Tiểu Hồi đổi hồn, là vu thuật có liên quan đến máu.
Năng lực của Chúc U, là cái giá phải trả cho việc thiêu đốt máu.
Động Huyền Vu thánh và Từ Thứ đều cho rằng, Chúc U Vu thánh che đậy đôi mắt của bọn họ, là vị dị sĩ nhất phẩm kia, Cao Tương Vương nổi danh bát hoang, không ai ngờ đến, đó sẽ là nữ nhi vô dụng của ông.
Nàng thậm chí đến thần khiếu còn chưa thể mở ra được, chỉ có một thân xác người phàm bình thường.
Bản thân Khương Hồi cũng không hiểu, tại sao trên người nàng lại chảy dòng máu của Chúc U, sức mạnh này từ đâu mà tới?
Thế gian này có quá nhiều điều bí ẩn, giải được cái này vẫn còn cái kia, nhưng trước mắt nàng không nhàn rỗi để suy nghĩ chuyện đó, chỉ nghĩ dùng máu của mình để niêm phong thiên nhãn, chặn đứt nguồn sức mạnh của tâm ma.
Huyết tự của cấm trú tụ lại thành hình, từ từ nhập vào trong thiên nhãn, một ánh sáng chói lóa bắn ra.
Trong phút chốc, trời đất rung chuyển.
Thân ảnh trong ngọc nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Ta nhìn thấy……ánh sáng của Chúc U.”
Như có một tiếng chuông lớn vang vọng khắp thiên hạ, làm thiên địa rung chuyển.
Ngọc Kinh ở phương xa ngàn dặm, đất rung núi chuyển, chim thú bất an.
Một làn ánh sáng màu đỏ chói lóa đâm xuyên qua sự giam cầm của tàn tích vương thành, thẳng lên trời cao, ánh sáng đó dần dần tụ lại thành hình, nguy nga đồ sộ, như một ngọn núi hồng ngọc lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng cả khoảng trời đêm u ám, lấp lánh rực rỡ.
Nhưng ánh sáng đó không phải từ trên người nàng, mà là đến từ đôi mắt ghép từ nhật nguyệt.
Chúc Cửu Âm, đại yêu thượng cổ, thân rắn màu đỏ, như rồng không chân, mở mắt vào ban ngày, nhắm mắt vào ban đêm.
Nàng mở mắt thờ ơ nhìn xuống nhân gian đã lâu không gặp, ánh sáng chói lòa trong mắt khiến ánh trăng cũng phải ảm đạm phần nào.
Linh hồn bên trong động Chúc Long bây giờ mới trở về vị trí ban đầu, ký ức ngàn năm ngập tràn trong tâm trí.
Cảnh báo của vu thuật, sự phản bội của Đế Nghiêu, sự bảo vệ của Lâm Chi……
Đại mộng nghìn năm khó tỉnh, tối nay đã ngộ ra tất cả.
Chúc Cửu Âm quay đầu nhìn thiếu nữ Nhân tộc trên lưng, cười trầm thấp, hồng quang tan bớt, chân thân hình rồng to lớn hóa thành một thân ảnh yểu điệu duyên dáng, hồng trang kéo lê trên đất như đuôi rắn, che đi đôi chân dài trắng nõn.
Chúc Cửu Âm giơ hai cánh tay lên, đón lấy Khương Hồi từ trên không trung rơi xuống.
Khương Hồi bởi vì mất máu quá nhiều mà mặt mày trắng bệch, thần sắc hoảng hốt ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc.
“Ngươi chính là……Chúc Cửu Âm……”
Cửu Âm đại nhân mà Lâm Chi đã bảo vệ cả ngàn năm đó, nàng bị Đế Nghiêu nhốt dưới đại trận hộ quốc, theo sự sụp đổ niêm phong của thiên nhãn, cuối cùng cũng có được tự do.
Yêu lực tràn đầy mạnh mẽ giống hệt như dung nhan của nàng vậy, khiến người không thể ngó lơ. Đại yêu xuất hiện từ trên trời cắt đứt cuộc hỗn chiến phía trên vương thành, Chúc Cửu Âm ôm lấy Khương Hồi từ từ đáp xuống mặt đất, ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn mọi người.
Kỳ Hoàn và Từ Thứ hợp lực chiến đấu với tâm ma, mặc dù không thua, nhưng cũng như tâm ma đã nói, không cách nào triệt để giết chết được hắn. Hắn dựa vào thiên nhãn không ngừng hấp thụ sức mạnh, cũng cùng ma khí bào mòn càng ngày càng nhiều người.
Nhưng ngay vào thời khắc thiên nhãn bị cấm trú khóa lại, hắn liền mất đi chỗ dựa, hắn không tài nào dùng thiên nhãn để bổ sung sức mạnh nữa, làn sương đen bao trùm Ngọc Kinh cũng dần dần tan đi, những người bị ma khí bào mòn cũng không còn là con rối của tâm ma nữa, sau khi ma khí rời khỏi thân thể, những con rối bất tỉnh ngã xuống, mất đi ý thức.
Ánh mắt oán hận của tâm ma nhìn chằm chằm vào Khương Hồi trong lòng Chúc Cửu Âm, nó gầm lên với giọng khàn khàn: “Thì ra là ngươi …… ngươi mới là Chúc U chân chính!”
Đế Nghiêu, bao gồm cả Từ Thứ, luôn cho rằng tất cả những ai có liên quan đến Khương Thịnh đều bị ảnh hưởng bởi thần lực của vu thánh mà che lấp đi quỹ đạo của vận mệnh, lại không ngờ rằng, những người đó cũng có liên quan mật thiết như vậy với Khương Hồi.
Mà sau khi Khương Thịnh chết, sức mạnh này không có tiêu biến, bọn họ không ngờ tới là vì Khương Hồi.
Chúc U Vu thánh chuyển thế, sao có thể chỉ là một phàm nhân bình thường ngay cả thần thông còn không có?
Cho đến thời khắc này tận mắt nhìn thấy tất cả, Từ Thừ vẫn không dám tin.
Tâm ma đương nhiên biết, vũ khí duy nhất có thể phá giải thiên nhãn chính là máu của vu thánh, vì thế ban nãy người mà hắn muốn giết đầu tiên là Từ Thứ. Hắn cho rằng chỉ cần giết chết Từ Thứ, bản thân không còn gì sợ hãi nữa, lại không ngờ rằng, Khương Hồi là vu thánh thứ ba mai danh ẩn tích.
Tâm ma tức giận giương kiếm chỉ về phía Khương Hồi, tà khí cuồn cuộn như làn sóng quét thẳng về phía Khương Hồi. Kỳ Hoàn và Từ Thứ cùng ra tay, nhưng người ra tay nhanh hơn lại là Chúc Cửu Âm.
Nàng hừ lạnh một tiếng, ánh sáng đỏ chói lóe lên trong mắt, khí tức quanh thân như liệt hỏa thiêu đốt chống lại sự gặm nhấm của ma khí. Nàng bảo vệ Khương Hồi ở phía sau, giơ một tay lên chặn ma kiếm.
Tâm ma gầm lên: “Chúc Cửu Âm, ngươi bị Nhân tộc trấn áp ngàn năm, lẽ nào còn muốn ra tay giúp đỡ?”
Con ngươi của Chúc Cửu Âm lóe lên ánh sáng sắc nhọn, kiêu ngạo mà khinh thường quét mắt nhìn tâm ma: “Không cần cái thứ bẩn thỉu nhà ngươi dạy dỗ ta. Ta từng lập lời thề, ai có thể lật đổ Vũ triều, thả ta ra, ta sẽ giúp nàng làm ba việc. Trước mắt bây giờ, bất cứ kẻ nào cũng không thể giết nàng ta.”
Chúc Cửu Âm đẩy lùi tâm ma, quay đầu nhìn Khương Hồi.
“Trong người ngươi là máu của bán thần, cũng không thể coi là Nhân tộc thuần túy nữa rồi. Nói đi, muốn để ta giúp ngươi làm chuyện gì?”
Khương Hồi vì mất máu quá nhiều mà hô hấp không ổn định, ánh mắt mơ hồ dần dần khôi phục thanh tỉnh, như là mới tỉnh lại từ giấc mộng, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện.
Nàng chỉ vào tâm ma, vô cùng kiên định nói: “Giết hắn.”
Tâm ma đối phó với Kỳ Hoàn và Từ Thứ, cũng chỉ là coi như không thua nhưng tuyệt nhiên cũng chẳng dám thắng. Mà bây giờ thiên nhãn đã hỏng, không còn đường lui, mà đối phương còn là đại yêu thượng cổ có tiếng, áp lực của tâm ma tăng vọt.
Chúc Cửu Âm không nói hai lời, yêu lực tuôn trào, như xích long bay thẳng lên trời, ngẩng đầu lên há to cái miệng khổng lồ, bồ nhào về phía tâm ma.
Cùng lúc đó, Kỳ Hoàn và Từ Thứ yểm hộ ở hai hướng khác nhau, ba người hợp lại, khiến tâm ma không còn đường chạy thoát.
Ba người cùng nhau ra tay, nhân lực, yêu lực, vu lực mạnh mẽ cuồn cuộn hợp thành một, như nâng núi nâng trời ném về phía tâm ma.
Tâm ma đại kinh thất sắc, đưa tay ra đỡ, sức mạnh bá đạo này khiến hắn ngã quỳ trên đất, đầu gối chạm đất, mặt đất dưới chân hắn xuất hiện những vết nứt, hắn lộ ra vẻ mặt đau đớn, từng luồng khí đen từ người hắn phun ra.
Mắt thấy sắp tan thành mây khói, trong mắt tâm ma le lói sắc màu kỳ dị.
Phút tiếp theo, dưới sự trấn áp của ba luồng sức mạnh, thân xác của Đế Diệp hóa thành máu, mà một đám sương đen từ bên trong thoát ra. Trong làn sương đen có khuôn mặt hung dữ mờ mờ ẩn hiện.
“Cơ thể xác thịt này yếu ớt quá……Hắn sẽ chỉ hạn chế sức mạnh của ta thôi.” Khói đen tụ lại thành hình người, chỉ lộ ra đôi con ngươi hung dữ giăng đầy tơ máu, khó phân biệt được là nam nay nữ.
“Ta vốn dĩ không muốn lộ ra chân thân, là các ngươi ép ta.” Tâm ma trầm thấp cười lạnh, “Ta là ma thần bất tử bất diệt, thế gian này không có sức mạnh nào có thể giết được ta.”
Chúc Cửu Âm phun ngọn lửa nóng rực về phía tâm ma, ấy vậy mà đám sương đen ấy lại đứng trong biển lửa, không chút sợ hãi ngọn lửa, liệt hỏa có thể thiêu rụi vạn vật cũng không thể nào làm tổn thương tâm ma.
Từ Thứ lập tức dùng hai tay phong ấn, tơ máu ngưng tự thành một cái lồng, muốn nhốt bản thể của tâm ma.
Dòng máu của vu thánh, xương tủy của thần, là vật dẫn mạnh mẽ nhất để thi triển pháp thuật. Từ Thứ không biết ma thần sinh ra từ đâu, nhưng luôn mơ hồ cảm thấy sức mạnh của hai người đến từ cùng một nguồn, có lẽ có thể khắc chế lẫn nhau.
Nhưng tâm ma lại không cho rằng như vậy, cười điên dại phá hủy cái lồng Từ Thứ tạo nên bằng thần huyết.
“Ngươi tưởng rằng máu của bán thần có thể khắc chế ta sao?” Tâm ma khoái chí nhìn Từ Thúc nhếch nhác quỳ trên mặt đất nôn ra máu, “Không tồi, ma khí của ta không thể ăn mòn ý chí của ngươi, nhưng đồng thời, ngươi cũng không tổn thương đến ta. Cho dù từ cùng một nguồn mà ra, sức mạnh của ta vẫn mãi mãi mạnh hơn ngươi.”
Tâm ma điên dại cười lớn, làn sương đen hình người bùng lên lan rộng, cao lên mấy trượng, hắn ta không sợ hãi sức mạnh của yêu lực và vu lực, điên cuồng phản kích ba người.
Từ Thứ tuyệt vọng nhận lấy sự công kích của tâm ma — Thế gian này gần như thật sự không có bất cứ sức mạnh nào có thể khống chế được sự tồn tại kỳ dị này.
Rốt cuộc thì ma là gì?
Kỳ Hoàn gần như cảm nhận được sự tuyệt vọng của Từ Thứ, nhàn nhạt mở lời nói: “Nếu bản thể của ma cường đại như thế, hà cớ gì hắn không hiện ra chân thân ngay từ đầu?”
Từ Thứ nghe vậy thì cả kinh, lẩm bẩm: “Không sai……Nếu như ngay từ đầu hắn dùng chân thân để tấn công chúng ta, vậy thì chúng ta đã lụi bại từ lâu rồi……”
“Vì thế, bản thể của hắn chắc chắn có điểm yếu trí mạng.” Kỳ Hoàn vừa nói, vừa giương kiếm lên ép tâm ma vào tuyệt cảnh, “Tâm ma, do tâm mà thành, dựa vào nhân tâm mà tồn tại. Ngươi phô trương thanh thế, chẳng qua chỉ đang che lấp nỗi sợ hãi của ngươi. Điều ngươi sợ hãi là gì? Là không thể rời khỏi ký chủ, còn có sợ nhìn thấy mặt trời mọc?”
Lời của Kỳ Hoàn khiến tâm ma lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn không ngờ được rằng, Kỳ Hoàn vậy mà có thể chớp mắt nhìn ra điểm yếu trí mạng của hắn.
Trời sinh vạn vật, buộc phải tương sinh tương khắc, không tồn tại sức mạnh vô địch, sinh mệnh càng cường đại, điểm yếu càng chí mạng.
Tâm ma sinh ra trong nội tâm con người giống như cỏ độc, không thể rời khỏi đất trồng quá lâu, cũng sợ hãi sự thiêu đốt của ánh nắng ban ngày. Chỉ có ký sinh trong cơ thể ký chủ, mới có thể khiến nó cắm rễ vào đất, còn có thể tránh được ánh nắng thiêu đốt.
Còn một giờ nữa là trời sáng, bọn họ không chống đỡ được lâu như vậy, tâm ma cũng không thể, cho nên hắn nhất định phải nhanh chóng tìm thấy ký chủ.
Vì thế ba người liên thủ làm tâm ma không thể thoát khỏi vòng vây, tơ máu trong mắt hắn dần dần nồng đậm, đột nhiên làn sương đen chia làm ba, phân ra ba thân ảnh, tách nhau khống chế ba người.
Mà làn sương đen cuộn tròn trên người Kỳ Hoàn kia lại cường hãn hơn hai phần khác của nó nhiều, hai tay tâm ma chế trụ trọng kiếm của Kỳ Hoàn, hai tay của sương đen bỗng nhiên tản đi, quấn quanh thanh kiếm như một cây leo, leo lên rồi lan ra cánh tay hắn, mạnh mẽ khống chế đâm về phía lồng ngực hắn.
Mọi người thấy cảnh này đều kinh hãi.
“Ngươi nói không sai, ta cần ký chủ.” Ánh mắt đỏ như máu của tâm ma nhìn chằm chặp vào Kỳ Hoàn, giọng nói âm trầm, “Các ngươi không giết nổi ta đâu, còn không để ta đi, vậy ta chỉ có thể chọn ký chủ là một trong số các ngươi thôi. Thân thể của ngươi không tồi, ta muốn nó!”
Từ Thứ, Khương Hồi là thân thể vu thánh, không chịu sự bào mòn của ma khí.
Chúc Cửu Âm là đại yêu thượng cổ, trái tim của Yêu tộc không giống Nhân tộc, khó sinh ra tâm ma.
Lựa chọn duy nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất, chính là thân thể Kỳ Hoàn.
Khí tức của tâm ma xâm nhập vào trong cơ thể, cảm nhận được sức sống mạnh mẽ vô bờ, trong mắt ngay lập tức lộ ra vẻ vui thích điên cuồng.
Cỗ thân xác này là đỉnh cao của Nhân tộc, tốt hơn Đế Diệp gấp vạn lần.
Một khi hắn chiếm được thân xác này, thì sẽ không còn bất cứ điểm yếu nào nữa!
Một cơn ớn lạnh thấu xương từ đầu tim dâng lên, lướt qua tứ chi và ngũ tạng của Kỳ Hoàn, thậm chí đến máu cũng dần dần đông lại.
Chúc Cửu Âm và Từ Thứ cũng nhận ra được điểm này, sắc mặt khẽ biến. Bọn họ muốn đẩy lùi tâm ma đang quấn lấy mình, đi giúp Kỳ Hoàn, ngăn tâm ma chiếm xác, vì thế tâm ma càng không thể để bọn họ được như ý nguyện.
“Kỳ Hoàn!” Sắc mặt Khương Hồi trắng bệch, không màng nguy hiểm lao về phía Kỳ Hoàn.
Tâm ma cười lạnh một tiếng, lại phân thân ra vô số thân ảnh đối phó với Khương Hồi.
Dòng máu của vu thánh mặc dù thần dị, nhưng Khương Hồi vẫn chỉ là một người trần mắt thịt yếu đuối, đối phó nàng, không cần tâm ma tốn chút sức lực nào.
Tâm ma phân thân lạnh lùng lao về phía Khương Hồi, giương kiếm lên nhằm đâm vào ngực nàng.
Khương Hồi nghiêng mình tránh đòn, mũi kiếm sượt qua cánh tay, máu nóng bắn lên sương đen, tâm ma ngay lập tức kêu gào đau đớn, sương đen bị máu nóng bắn ra dính vào cứ như bị ánh mặt trời thiêu đốt chiếu vào, lăn một vòng rồi tiêu tán.
Dòng máu của Chúc U, là đèn dầu của Chúc U Đài, khi rực cháy nó thậm chí có thể xuyên qua rào cản của không gian, thời gian, tâm ma cũng không thể trực tiếp đối mặt với ánh sáng đó.
Khương Hồi thấy vậy, rút roi Lang Ngọc từ eo ra, dùng tay trái bị thương nắm thật chặt, rồi mạnh mẽ rút ra. Cơn đau đớn nhói lên từ lòng bàn tay, máu tươi theo đó túa ra, mang roi Lang Ngọc nhuộm đầy máu đỏ.
Khương Hồi quất roi Lang Ngọc, dùng máu tươi của mình đẩy lùi tâm ma. Mỗi lần bóng cây roi hạ xuống, đều khiến trên thân tâm ma hiện lên vết roi đỏ hồng, như vụn lửa hồng của tro giấy bị đốt cháy.
Tâm ma vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, tránh khỏi cây roi dài đẫm máu, hắn không dám tiếp cận Khương Hồi, lại tự có thủ đoạn khác để đối phó với nàng.
Ma khí thu kiếm về nắm chắc trong lòng bàn tay, tàn nhẫn đánh thật mạnh vào ngực Khương Hồi, tà khí cuồn cuộn lên thành cuồng phong, thổi bay thân ảnh đơn bạc ấy.
Khương Hồi giống như một con bướm bay đi, rồi nặng nề rơi xuống đống đổ nát, những mảnh gói vụn đâm vào làn da mỏng manh, để lại rất nhiều miệng vết thương nho nhỏ.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay, lấy đi sức mạnh của nàng từng chút từng chút một, nhưng để lại nỗi đau thấu tận tim gan.
Nàng hoàn toàn không phát giác, gian nan đứng dậy khỏi nền đất, không nghỉ ngơi một khắc nào mà ngay lập tức lao về phía Kỳ Hoàn.
“Khương Hồi!” Kỳ Hoàn run giọng hét lên, “Đừng lại đây!”
Trong mắt Khương Hồi ngậm nước mắt, làn sương phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Hoàn.
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ nghẹn ngào: “Kỳ Hoàn……Ta là Tiểu Hồi……”
Nỗi nhớ nhung ẩn giấu trong xương cốt kêu gào thảm thiết, nàng không biết một tháng này đã xảy ra chuyện gì, nàng đã quyết định buông bỏ linh hồn cô độc đó, rồi không hiểu sao lại trở về bên hắn.
Thời khắc Khương Hồi nhìn thấy hắn thì đã biết, nàng vốn dĩ không hề buông bỏ.
Tiếng nức nở của thiếu nữ cùng với ma khí cùng lúc xâm chiếm trái tim Kỳ Hoàn, toàn thân hắn run lên, sương đen mờ mịt dần dần phủ kín con ngươi.
“Chỉ cần là con người, ắt sẽ có tâm ma, một khi sinh ra tâm ma, ngay lập tức sẽ trở thành nô lệ của nó.”
“Thì ra……nàng ta là tâm ma của ngươi.”
Giọng nói của tâm ma vang lên trong tiềm thức của Kỳ Hoàn.
Khác với làn sương đen cuộn lên kia, đó chỉ là một phần sức mạnh nhỏ mà tâm ma lợi dụng thiên nhãn làm nhiễu xạ, mà thời khắc này ở trong thân thể Kỳ Hoàn, lại là bản tôn của tâm ma, hắn có thể khơi dậy lòng tham, sự giận dữ và ngu ngốc sâu trong tim con người, lo lắng, khiếp sợ, nhất niệm sinh ma, đắm chìm mãi mãi.
Sương đen quấn chặt, bao trọn lấy trái tim của Kỳ Hoàn, như có vô số mũi tên đâm xuyên vào nơi mềm yếu mỏng manh nhất, giờ phút đó, sự đau đớn của cái chết làm vô số hình ảnh lướt qua trong đầu hắn.
Những thời khắc đã từng khiến hắn bi thương cùng tuyệt vọng, khoảnh khắc lưu luyến bịn rịn ham mê, đều bị tâm ma khơi dậy, phủ lên là tầng tầng lớp lớp bóng đen.
Trong lòng hắn ta cũng có ham muốn và nỗi sợ, những thứ đó đều liên quan đến một người.
Ham muốn của hắn là nàng, mà nỗi sợ, là mất đi nàng.
Ý thức của Kỳ Hoàn mơ hồ, lờ mờ quay trở lại đại điện. Xung quanh có rất nhiều người tụ thành nhóm nhỏ, âm thanh huyên náo, nhưng hắn lại chẳng nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì, trong mắt chỉ có một dáng hình.
“Ta tâm duyệt Kỳ Tư Khanh đã lâu, nguyện kết tóc làm phu thê, mong bệ hạ thành toàn.”
Giọng nói trong trẻo, có khí phách lại mạnh mẽ, như châu như ngọc rơi vào trong trái tim hắn.
Hắn lặng lẽ nhìn người đó, bất ngờ, kinh ngạc, khó hiểu……vui vẻ phát điên.
“Thần — Cầu còn không được.”
Câu nói đó, là thật tâm, chỉ là nàng mãi mãi không hiểu được, mà còn mãi mãi không tin tưởng.
Khi thân thể của nàng nằm trong lòng hắn dần mất đi độ ấm, nỗi sợ hãi bắt đầu gặm nhấm ý chí hắn. Hắn gần như đã quên mất điều mà bản thân theo đuổi, hắn thà từ bỏ tất cả để đổi lấy nàng mở mắt ra nhìn hắn.
Giây phút đó trong tim hắn sinh ra hận, hận Từ Thứ tự mình làm chủ, hạ Nhiếp hồn cổ lên thân thể nàng, hận nàng không trân quý mình, vì báo thù mà liều cả mạng sống.
Càng hận bản thân……
Hắn đã dốc toàn lực, nhưng vẫn không thể cứu được Cao Tương Vương.
Hắn chỉ là một nô lệ sinh ra đã phải phận thấp hèn, hành tẩu trên thế gian này, mỗi một bước đều phải cố gắng nhiều hơn người khác.
Nhưng đã từng có một người, vì hắn mà đến, cùng hắn kề vai sát cánh, đi qua những đêm tăm tối, nhìn thấy mặt trời mọc.
Lại vào những ngày tháng sau này, bỏ hắn mà đi……
“Kỳ Hoàn, ta là Tiểu Hồi……”
Kỳ Hoàn nghe tiếng thì bất ngờ, nhìn quanh bốn phía, không biết mình đã ở nơi nào.
Âm thanh đó đột nhiên đến gần, như ngọn nến lung linh trong bóng tối.
Trong ánh sáng ít ỏi, hắn nhìn thấy Tiểu Hồi mình đầy thương tích lao về phía hắn, cuối cùng vô lực ngã quỳ trên đất, máu tươi không ngừng chảy ra, y phục bị nhuộm đỏ như giá y.
“Tiểu Hồi……”
Giọng nói khàn khàn vang lên trong bóng tối, nỗi sợ hãi tột độ khiến người ta đau thấu tim gan.
Kỳ Hoàn muốn đi về phía trước, ôm nàng vào lòng, nhưng lại bị một luồng sức mạnh kì lạ kìm chặt tại chỗ.
Luồng sức mạnh đó dường như muốn nuốt chửng hắn, hắn ngã xuống đất, đưa tay về phía Tiểu Hồi đẫm máu, nhưng lại chẳng thể chạm vào đầu ngón tay nàng.
Ánh sáng phản chiếu trong con ngươi hắn cũng dần dần tắt ngúm, mang đi hy vọng cuối cùng của hắn.
Tất cả của hắn, cuối cùng bị bóng đêm nuốt chửng.
Với Kỳ Hoàn, hắn đi qua một kiếp trong mộng cảnh.
Với những người ở thực tại, đó chỉ là một cái chớp mắt.
Chính vào giây phút Khương Hồi không ngừng ngã xuống ấy, trong ánh mắt Kỳ Hoàn lóe lên sắc đen lạnh lẽo.
Tâm ma vui mừng: “Thì ra nàng ta chính là tâm ma của ngươi! Nàng ta là ham muốn của ngươi, cũng là nỗi sợ của ngươi.”
Nàng khơi dậy ham muốn và nỗi sợ mà hắn chôn sâu trong lòng, không muốn để người khác thấy nhất, khiến tâm ma tìm thấy khoảng trống trong trái tim hắn, thừa cơ tiến vào.
Nhất niệm sinh ma, vạn kiếp bất phục.
Màn sương đen quấn quanh Kỳ Hoàn lúc này dường như đã tìm ra kẽ hở, điên cuồng xâm nhập vào trong trái tim hắn, muốn nuốt chửng thần trí của hắn, chiếm đóng thân xác hắn.
Từ Thứ cả kinh, một khi để tâm ma thành công nhập xác Kỳ Hoàn, vậy thì hắn không còn bất cứ điểm yếu nào nữa, cũng không thể nào thắng được hắn.
Nhưng chính vào lúc tâm ma tưởng chừng mình sắp thành công, vẻ vui mừng bỗng nhiên đơ cứng lại trên khuôn mặt.
“Chuyện gì thế này……” Hắn bỗng dưng phát hiện, bản thân mất khống chế với tâm khí.
Làn sương đen xâm nhập vào trong thân thể Kỳ Hoàn không như hắn nghĩ, rằng sẽ nuốt chửng thần trí của Kỳ Hoàn, bọn chúng như dòng nước chảy nhỏ giọt vào hải lưu, còn bị dòng nước cuồn cuộn nuốt chửng, cắt đứt mối liên hệ với đầu nguồn.
Sắc mặt tâm ma tái nhợt vì kinh hãi, hắn muốn thoát thân khỏi Kỳ Hoàn, lại đột nhiên bị Kỳ Hoàn quấn lại.
— Ma là thể khí vô hình vô chất, sao có thể bị con người bắt được!
Mà ma khí trên người hắn, đang chảy dọc theo bàn tay của Kỳ Hoàn không ngừng ùa về phía hắn.
Không phải tâm ma đang nuốt chửng Kỳ Hoàn, mà là Kỳ Hoàn đang nuốt chửng hắn! Những làn sương đen bị nuốt vào ấy, trở thành một bộ phận của Kỳ Hoàn, tụ thành ngọn lửa đen lạnh lẽo trên người hắn.
Tâm ma ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt của Kỳ Hoàn.
U ám không có ánh sáng, lạnh lẽo vô tình.
Đó không còn là đôi mắt của con người nữa.
Tâm ma đau đớn kêu gào thảm thiết, không đủ sức chạy trốn khỏi gông kìm của Kỳ Hoàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị nuốt chửng.
Sức mạnh của hắn lưu chuyển điên cuồng, được người mất ta, hắn yếu đi một phần, thì khí thế của Kỳ Hoàn mạnh mẽ thêm một phần.
Hắn không ngờ rằng, bản thân mình bỏ ra, là ma chân chính.
Tâm ma bị Kỳ Hoàn đè ép sâu trong tim hơn một nghìn ngày đêm, bị hắn tìm được lỗ hổng, theo đó mà ra ngoài.
Đó là tâm mà còn kinh khủng hơn nỗi sợ của Đế Diệp, tâm ma của Đế Diệp, là vì bản thân hắn sinh ra, có thể khiến người trong thiên hạ chết.
Mà Kỳ hoàn thì ngược lại, không cái chết nào có thể cản được hắn.
Người có thể mạo hiểm mạng sống của mình và hy sinh về nó, vừa có thể là chính, cũng có thể là tà.
Ánh sáng và bóng tối, vốn dĩ được sinh ra cùng nhau.
Nhìn thấy một tâm ma bị Kỳ Hoàn bắt được sắp bị nuốt chửng, mấy con phân thân khác sợ hãi tột cùng, lập tức dừng tay, hợp thành một, định bỏ chạy.
Nhưng đã muộn.
Kỳ Hoàn đột nhiên ngước mắt, giơ tay phải về phía tâm ma, búng tay một cái, đã có sức mạnh không thể chống lại ném tâm ma bay lên trời.
Con ma đó kêu lên tiếng kêu gào thảm thiết, liên tục cầu cứu: “Ngươi bỏ ta ra! Bỏ ta ra! Chúng ta đều là ma, ngươi không thể nuốt chửng ta!”
Kỳ Hoàn lạnh lùng nói: “Ma, sinh ra để cắn nuốt lẫn nhau, kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn.”
Tâm ma lấy tà niệm trong con người ở thiên hạ làm thức ăn, mà hôm nay, nó cũng bị tâm ma của Kỳ Hoàn nuốt chửng.
Ma bất tử bất diệt, chỉ là cách bất tử khác thôi.
Chúc Cửu Âm với Từ Thứ kinh ngạc nhìn Kỳ Hoàn, tâm ma kiêu ngạo đó nháy mắt biến mất trong tay Kỳ Hoàn không còn lại gì, đồng thời, khí tức trên người Kỳ Hoàn cũng được thăng cấp.
Cho dù là ai nuốt chửng ai, Kỳ Hoàn của bây giờ không còn là hắn của ngày xưa nữa.
Trên người hắn tản ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta nhìn và mà sợ. Hắn đã nhập ma, hơn nữa không ai có thể đánh thắng hắn.
Lúc này, tiếng bước chân kinh thiên động địa và tiếng vó ngựa từ tứ phương tám hướng truyền đến.
Tâm ma đã chết, chướng ngại vật đã được loại bỏ, Liệt Phong Doanh, Thần Hỏa Doanh, Giám Yêu Tư, quân đội của Cảnh Quốc cũng đuổi đến, nhưng nhìn thấy cảnh tượng tan hoang, còn có Kỳ Hoàn tản ra khí thế dọa người.
Nhưng Kỳ Hoàn chẳng nhìn một ai, ánh mắt âm trầm chỉ nhìn Khương Hồi đang nằm trong vũng máu.
Hắn quay người đi về phía nàng, lại bị trường thương từ trên trời hạ xuống cản đường.
Tần Quyết chắn trước người Khương Hồi, mang theo ánh mắt địch ý mãnh liệt lườm Kỳ Hoàn: “Ngươi bây giờ… là kẻ nào!”
Là tâm ma, hay là Kỳ Hoàn?
Trong mắt Kỳ Hoàn nổi lên sát ý, hắn giơ tay ra, vẫy nhẹ một cái, liền đánh lui dị sĩ nhị phẩm đứng đầu ra xa hơn mười trượng.
“Cút!” Giọng hắn khàn khàn.
Tầm Quyết nôn ra máu, lại không hề lùi bước, ngược lại có vô số binh lính bước lên bao vây hắn.
Chúc Cửu Âm nhíu mày, thì thầm hỏi: “Hắn rốt cuộc bị sao vậy?”
Thần sắc Từ Thứ nghiêm trọng nói ra hai chữ: “Nhập ma.”
Tâm ma đã giải phóng một con thú khác, hắn cho rằng bản thân có thể thuần phục, lại không ngờ bản thân bị hắn nuốt ngược lại.
Ma chướng trong lòng mỗi người khác nhau, cừu hận không giống, tâm ma sinh ra ắt sẽ khác.
Tâm ma của Đế Diệp là giang sơn vĩnh cố, bất tử bất hủ.
Mà tâm ma của Kỳ Hoàn, là Khương Hồi, vì thế mà không cái chết nào ngăn cản được.
Hắn sẽ làm mọi thứ để loại bỏ mọi sự cản trở giữa hai người.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình như một con thú dữ của Kỳ Hoàn, tất cả mọi người đều hiểu, hắn đã không còn là chính hắn nữa rồi.
“Đại nhân!” Cảnh Chiêu thất thần nhìn Kỳ Hoàn nhập ma, không biết nên tiến hay lùi.
Lẽ nào hắn định hạ lệnh cho Giám Yêu Tư và binh lính Cảnh Quốc tấn công Kỳ Hoàn?
Hắn không làm được……
Nhưng Liệt Phong Doanh luôn phải bảo vệ Khương Hồi, mà Tô Bá Dịch đưa Thần Hỏa Doanh tới đây, mắt thấy Tô Hoài Anh đã mất mạng, bi thương cùng tuyệt vọng, chỉ biết là Kỳ Hoàn giết Tô Hoài Anh, bèn hạ lệnh dốc toàn lực giết hắn.
Mọi người bao vây tấn công hắn, mũi tên bắn đến như mưa, linh lực như bão táp, lại không thể nào ngăn cản bước chân của Kỳ Hoàn, chỉ để lại trên người hắn nhiều vết thương hơn.
Hắn giơ tay hất nhẹ, quét sạch vật cản trước mắt.
Chúc Cửu Âm và Từ Thứ cản đường hắn đi, yêu lực mạnh mẽ cường đại như một cơn sóng lớn ép hắn dừng lại, còn vu lực hóa thành một cái lồng, trói chặt thân xác hắn.
“Thả chàng ra……” Giọng nói yếu ớt của Khương Hồi từ sau lưng Chúc Cửu Âm truyền đến.
Chúc Cửu Âm giật mình quay lại, nhìn thấy nàng gian nan đứng dậy từ vũng máu.
Từng bước chân của nàng đều in vết máu, run rẩy kiên trì đi về phía Kỳ Hoàn.
“Ta tin tưởng Kỳ Hoàn……Chàng sẽ không thương tổn bất cứ ai.” Trong mắt Khương Hồi ngậm nước mắt, đau lòng nhìn hắn.
“Thế gian này đối với chàng, quá bất công, mà chàng lại trả cho thế đạo sự công bằng… lẽ nào các người không phát hiện ra sao… Chàng chưa từng chủ động làm bất cứ ai bị thương! Chàng chỉ muốn đến nhìn ta …”
Nhưng không có ai hiểu hắn, không có ai đau lòng cho hắn. Bọn họ chỉ muốn giết hắn.
“Hắn đã nhập ma rồi, căn bản không biết bản thân đang làm cái gì.” Từ Thứ lạnh lùng nói, “Khương Hồi, cô không hiểu hắn.”
“Từ Thứ, ngươi quá tin vào cái nhìn của mình rồi.” Khương hồi cười khổ nói, “Có lẽ nhắm mắt lại, ngươi có thể nhìn thấy nhiều hơn.”
Gió Bắc Quốc mang đến băng tuyết lạnh căm, gió Nam Hoang mang theo hương hoa cỏ, những điều đó không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ cần dùng trái tim là có thể cảm nhận được.
Như tình cảm của Kỳ Hoàn, nàng thật sự đã từng cảm nhận được, cũng nguyện ý kiên trì tin tưởng hắn.
Tần Quyết muốn ngăn Khương Hồi lại, nhưng tay đưa lên lại không thể hạ xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi về phía Kỳ Hoàn.
Nàng và phụ thân nàng y hệt nhau, người đã định, việc đã định, quyết không thay đổi.
Khương Hồi chui vào cái ôm lạnh lẽo của Kỳ Hoàn, dùng vết thương xoa dịu vết thương, dùng máu tươi ủ ấm máu tươi.
“Kỳ Hoàn……” Khương Hồi khàn khàn gọi tên hắn, đưa tay lên chạm vào lông mày thờ ơ, giữa đầu lông mày có vết thương đẫm máu.
Dù cho đã mất đi thần trí, hắn vẫn vì nàng mà đến.
Hơi ấm ít ỏi nơi đầu ngón tay xua tan sương mù dày đặc và lạnh lẽo trong đáy mắt, máu của Chúc U đốt cháy lên ánh sáng trong đôi mắt u ám sâu thẳm của hắn.
Đau đớn, nhưng lại ấm áp.
“Tiểu Hồi……” Một giọng nói khàn khàn, đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng, hắn cúi người xuống, ông chặt lấy cơ thể mềm mại ấm áp trong lòng.
Hắn không để ý gió lạnh cắt da cắt thịt của thế gian này, bởi vì luôn có một người tin tưởng hắn, sưởi ấm cho hắn.