(Thượng)
Tát Ung lệnh cung nhân đốt một thìa hương kí hồn thảo, hương thơm tràn ngập, thần sắc của ông cũng thoải mái rất nhiều.
Từ sau ba năm trước yêu tập trên đài dạ yến, kí hồn thảo liền thành cấm vật nhất đẳng, trừ phi được Đế Diệp đặc biệt cho phép, ai cũng không được dùng. Tát Ung là thần tử Đế Diệp tin trọng nhất, cũng chỉ có ông có thể tùy ý đốt dùng kí hồn thảo.
“Tuổi lớn, thân thể năm nay không bằng năm trước.” Tát Ung tự giễu mà cười cười, “Cũng chỉ có dựa vào chút hương này, mới có thể miễn cưỡng tỉnh táo, ứng phó việc triều chính.”
Kỳ Hoàn đứng ở một bên, hắn biết Tát Ung triệu hắn tới vào lúc này, tất nhiên là có chuyện quan trọng.
Tát Ung nhấp ngụm trà, nhìn thoáng qua Kỳ Hoàn đứng ở trước mặt, cười một tiếng: “Ngươi vẫn vậy, không a dua nịnh nọt.”
Nếu là người khác, hiện giờ nhất định phải nói vài câu — Thái Tể vẫn còn trẻ, bệ hạ tin cậy sâu sắc, trong triều một ngày không có ngài không được ….
Kỳ Hoàn nói: “Thái Tể không muốn nghe những lời này.”
Tát Ung lắc đầu thở dài, cười như không cười nói: “Tâm tư của ngươi, vẫn là không muốn dùng ở những chỗ vô dụng. Hai ngày trước ta nghe nói, Tô Hoài Anh tìm ngươi gây phiền toái.”
“Không phiền toái.” Kỳ Hoàn nhàn nhạt nói, “Chỉ là nghe hắn nói chút lời vô dụng.”
“Hắn quá nóng vội.” Tát Ung buông chén trà, “Một lòng muốn đem Tô gia đẩy lên đứng đầu thất quý, ta là già thôi, cũng không phải chết rồi.”
Ngọc Kinh tám họ, một vương thất quý, Tử là họ vương, thất quý là Khương, Cơ, Diêu, Tô, Tát, Phong, Doanh.
Nhưng mà án của Cao Tương Vương, họ Khương bị liên lụy rất nhiều, Tô gia dùng không ít thủ đoạn nuốt lấy sản nghiệp của Khương gia, dù cho sau này Cao Tương Vương được sửa lại án xử sai, nhưng đất đai tiền tài bị cướp, dị sĩ tộc nhân bị giết chết, lại là không về được.
Diêu gia bị mấy nhà còn lại liên thủ loại bỏ trong án Diêu tập ba năm trước.
Đứng phía trước Tô gia, chỉ có họ Cơ. Gia chủ Cơ gia từ trước đến nay hành sự khiêm tốn, cẩn thận, rất khó nắm bắt được sai lầm. Tô gia muốn vượt qua Cơ gia, chỉ có tìm mọi cách lớn mạnh bản thân.
Tát Ung giữ chức Thái Tể hai mươi năm, tuy là Tát thị nhất tộc mưu tư lợi không ít, tuy nhiên trong tộc dòng chính suy yếu, người không thể dùng, một khi ông không còn địa vị, chỉ sợ họ Tát khó có thể duy trì vinh quang như hiện tại.
Kỳ Hoàn nhàn nhạt nói: “Tô Hoài Anh nếu nắm Liệt Phong Doanh dưới trướng, vậy liền không có ai là đối thủ.”
Tát Ung than thở nói: “Trong gia chủ đời sau, Tô Hoài Anh xác thật xuất sắc nhất, dòng chính họ Tát ta nếu có một người như vậy, ta cũng sẽ tận sức tận lực nâng đỡ hắn, đáng tiếc, hắn không phải họ Tát.”
“Tô Hoài Anh không thể dung người, nếu hắn thành Tể, sáu khanh tất cùng họ Tô.” Kỳ Hoàn nói.
“Ha.” Tát Ung cười lạnh một tiếng, “Ta làm sao không biết dã tâm của hắn. Đồ bảo Giám Yêu Tư điều tra, có kết quả chưa?”
Kỳ Hoàn từ trong tay áo lấy ra một cuộn giấy bịt kín, đặt lên bàn trước mặt Tát Ung.
Tát Ung mở ra nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh na phần: “Quả nhiên, Tô Hoài Anh và thái tử Chiêm cấu kết, mấy phần chứng cứ phạm tội này, đủ để tiêu diệt Tô gia, thay thái tử.”
Kỳ Hoàn nói: “Tô Hoài Anh biết nhược điểm của thái tử Chiêm, hắn quá sợ cái chết.”
Tát Ung đem cuốn mật thư ném vào lò lửa, hai mắt vẩn đục bị ánh lửa phản chiếu sáng một chút: “Hắn chung quy vẫn là đi lên đường xưa giống hai vị tiền thái tử, ta vốn tưởng rằng, hắn sẽ thông minh hơn chút …”
Kỳ Hoàn cũng đang nhìn đống lửa kia, dường như thấy được Tô gia đặt mình trong biển lửa.
“Thái Tể muốn ta khi nào động thủ?” hắn hỏi.
Tát Ung không trả lời, hỏi ngược lại: “Ngươi nhưng có nắm chắc khiến Liệt Phong Doanh nghe lệnh của ngươi?”
“Có.”
Tát Ung dừng một chút, một lát sau mới nói: “Ngươi hẳn là biết, ta vì sao sẽ để ngươi chưởng binh.”
“Bởi vì ta chỉ là một tên nô lệ.” sắc mặt Kỳ Hoàn lạnh nhạt mà nói sự thật, “Trong tay Tô Hoài Anh có Thần Hỏa Doanh, sau lưng có Tô thị nhất tộc, hắn vô cùng quý trọng, nhưng vẫn chưa đủ. Mà ta chỉ là nô lệ, hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào Thái Tể.”
“Không nói lời ám chỉ với người thông minh, đứng đầu lục khanh, ta có thể cho ngươi, cũng có thể lấy lại, nhưng là Liệt Phong Doanh, một khi đã cho đi, khó có thể lấy lại.” hai mắt sâu thẳm của Tát Ung gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Hoàn, “Ta có thể tin ngươi không?”
Kỳ Hoàn bình tĩnh tự nhiên mà đáp lại cái nhìn của Tát Ung: “Mạng của ta ở trong tay Thái Tể, Thái Tể nếu không tin, có thể lấy bất cứ lúc nào.”
Tát Ung mới cười một ít: “Ta muốn chính là năng lực làm việc của ngươi, không phải mạng của ngươi. Mấy năm nay ngươi làm việc ta đều rất hài lòng, ta cũng không khắt khe người vì ta tận tâm tận lực, ngươi cũng sẽ có được mọi thứ ngươi muốn.”
Lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói cực nhẹ.
“Bẩm Thái Tể, Cao Tương Vương cơ có lệnh, truyền gặp Kỳ Tư Khanh.”
Tát Ung trêu chọc nhìn Kỳ Hoàn: “Xem ra, nàng là không thể rời xa ngươi. Đi đi, đừng để Vương cơ đợi lâu, nếu không nàng sẽ giận cá chém thớt người khác.”
Kỳ Hoàn hành lễ, mới đi ra khỏi phòng.
Cảnh Chiêu lo lắng mà đợi ở một bên, thấy Kỳ Hoàn đi ra, vội vàng tiến lên hai bước thấp giọng bẩm báo.
“Vương cơ ở ao Ngọc gặp được Tô tướng quân!”
Ánh mắt Kỳ Hoàn tối xuống, sải bước đi ra ngoài, bước nhanh như gió.
Vòng qua vài tòa đình đài hòn non bộ, liền tới ao Ngọc, còn chưa thấy bóng người, đã nghe thấy một tiếng bạt tai chói tai, còn có tiếng lạnh nhạt mắng chửi của Khương Hồi.
“Ngươi cũng xứng so với Kỳ Hoàn!”
Khương Hồi hiện tại chỉ muốn nhắm mắt rồi mở mắt đã quay về ba năm trước, không muốn đối mặt với quan hệ nam nữ phức tạp này …..
Đặc biệt là khuôn mặt tuấn tú xanh mét của Tô Hoài Anh trước mắt, nhìn là muốn tức giận rồi.
— Ta nếu bây giờ bị giết chết, sẽ biến thành cô hồn dã quỹ, hay là trở về ba năm trước nhỉ?
Khương Hồi không thể kiểm soát được những suy nghĩ miên man của mình.
Tô Hoài Anh là dị sĩ thượng tam phẩm, một cái tát này nghe vang dội, nhưng mà đau chỉ có tay của Khương Hồi, với da mặt hắn mà nói không có hao tổn chút nào, với thể hiện của hắn mà nói lại là mất hết sạch.
Địa vị của Khương Hồi tôn quý hơn hắn, một cái tát này hắn tuy tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, nhưng nghe được câu mỉa mai châm chọc của Khương Hồi — ngươi cũng xứng so với hắn ….
Lửa giận nháy mắt đốt hết lý trí của Tô Hoài Anh, hắn tiến lên trước một bước dồn ép Khương Hồi, giận tím mặt nói: “Hắn bất quá chỉ là một tên nô lệ của Tô gia ta, thứ đồ thậm chí còn không xứng được đặt tên, cũng dám cùng ta tranh đoạt!”
Vào lúc này, Khương Hồi cảm thấy mắt phải choáng váng, tầm nhìn bên phải hiện lên một cảnh tượng kinh hoàng — bàn tiệc bị lật đổ, quý tộc trạng thái như điên cuồng cắn xé lẫn nhau.
Giữa thất thần lại nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn đánh về phía mình, tim Khương Hồi đập mạnh, một tiếng kêu thảm thiết, theo bản năng trốn về phía sau, lại không ngờ bị trượt chân, cả người tức khắc mất cân bằng, ngã về phía sau.
Tô Hoài Anh sửng sốt một chút, không kịp duỗi tay, đã nhìn thấy Khương Hồi rơi xuống ao Ngọc.
Nước ao lạnh băng tức khắc chảy vào trong xoang mũi, Khương Hồi tuy biết bơi, nhưng giờ phút này nàng ý thức được, đang lúc mặt trời lặn, mà giờ phút này ba năm trước, đúng lúc yêu tập đài dạ yến, nàng trăm triệu không thể mở mắt, nếu không sẽ liên lụy đến người đó.
Cũng may nàng vừa rơi xuống nước, liền có một cánh tay kéo nàng lên.
“Khương Hồi!” giọng Kỳ Hoàn chợt vang lên, Khương Hồi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vươn đuôi tay nhào về phía hắn.
Kỳ Hoàn vớt Khương Hồi ra khỏi nước lạnh, ôm chặt nàng vào lòng.
Khương Hồi dựa vào ngực Kỳ Hoàn, hai mắt nhắm nghiền.
Kỳ Hoàn nhìn Tô Hoài Anh, ánh mắt sắc bén lạnh băng, gần như muốn giết chết hắn.
“Tô tướng quân, bổn quan tận mắt nhìn thấy, lẽ nào còn là giả sao? Ngươi bất kính với Cao Tương Vương cơ, ý đồ mưu hại, đẩy nàng xuống ao, việc này bệ hạ sẽ tự định đoạt!”
Tô Hoài Anh cứng họng, cau mày, lẩm bẩm nói: “Ta rõ ràng không đụng vào nàng …”
Kỳ Hoàn cười lạnh một tiếng: “Ngươi là dị sĩ thượng tam phẩm, giết người vô hình, đẩy người rơi xuống nước, cần gì tự mình ra tay? Cao Tương Vương Cơ thân phận cao quý như vậy, lẽ nào tự mình nhảy xuống ao đổ oan cho ngươi sao!”
Tô Hoài Anh cũng vô pháp giải thích rõ ràng, bởi vì với cách làm người của Cao Tương Vương Cơ, nàng thực sự tức giận, mình có thể nhận thêm một cái tát nữa vào mặt. Nàng không giống những thiếp thất trong hậu viện của phụ thân mình, sẽ vì tranh giành tình cảm mà dùng khổ nhục kế tự mình nhảy sông.
Nhưng Tô Hoài Anh hiện tại cảm nhận được tâm tình của những cơ thiếp bị hãm hãi đó ….
“Khương Hồi, Khương Hồi …” Kỳ Hoàn cúi đầu nhìn Khương Hồi, lớp trang điểm của nàng hơi lem, trông yếu đuối đáng thương, trên lông mi dày đọng nước nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, giống như hôn mê bất tỉnh.
Kỳ Hoàn tuy kịp thời cứu nàng từ dưới nước lên, nhưng y phục ướt hết, gió đêm lại lạnh lẽo, nàng không nhịn được rùng mình.
Kỳ Hoàn đau lòng vô cùng, bế người từ dưới đất lên, bước nhanh đến Y Quan Sở, khi đi ngang qua chỉ để lại cho Tô Hoài Anh một ánh mắt lạnh thấu xương.
Tô Hoài Anh cho rằng mình tu vi siêu nhiên, thân phận tôn quý, không sợ gì cả, nhưng sát ý trong mắt Kỳ Hoàn lại khiến sau lưng hắn lạnh lẽo, chân thật mà cảm nhận được uy hiếp chết người.
Hắn thất thần một lát, nghĩ mình nhìn lầm rồi.
“A huynh ….” Tô Diệu Nghi buồn bã thở dài, nói: “Huynh … huynh hà tất phải hại nàng.”
Tô Hoài Anh cau mày: “Ngay cả ngươi cũng nghĩ ta đẩy nàng rơi xuống nước?”
Tô Diệu Nghi cười gượng nói: “Ta đảm bảo … không cùng nàng lui tới nữa.”
Tô Hoài Anh tức giận cười.
Được, ngay cả Tô Diệu Nghi cũng nhận định tội danh của hắn, oan khuất của hắn dù nhảy xuống ao Ngọc cũng rửa không sạch.
Khương Hồi được Kỳ Hoàn ôm chặt trong vòng tay, hai mắt nhắm chặt khiến nàng càng rõ ràng mà cảm nhận được ấm áp và tim đập trên người Kỳ Hoàn.
Hắn đi rất nhanh, nhưng Khương Hồi không cảm nhận được xóc nảy, không bao lâu liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, nàng biết mình đi vào một căn phòng, ngửi thấy dược hương nồng đậm.
“Bái kiến Cao Tương Vương Cơ, bái kiến Kỳ Tư Khanh.”
Xung quanh truyền đến mấy tiếng người.
Kỳ Hoàn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, nói với những người đó: “Vương cơ rơi xuống nước, sợ rằng bị nhiễm phong hàn, các ngươi nhanh chóng sắc một ít thảo dược đuổi khí lạnh, lại bảo cung nhân lấy một bộ xiêm y sạch sẽ.”
Các y quan tuy kinh ngạc, nhưng cúi đầu không dám hỏi nhiều, lập tức lui xuống đi sắc thuốc.
“Bái kiến Vương cơ, bái kiến Kỳ Tư Khanh.” một cung nữ trên tay cầm xiêm y cúi đầu đứng ở cửa: “Y quan lệnh nô tỳ mang xiêm y cho Vương cơ thay.”
Y Quan Sở luôn có xiêm y sạch sẽ, để người bệnh thay và giặt. Có thể đến Y Quan Sở khám bệnh, đều là đại quan quý nhân, bởi vậy xiêm y này không những sạch sẽ, chất liệu cũng rất tốt.
Kỳ Hoàn giơ tay lau khuôn mặt ướt đẫm của Khương Hồi, ôn thanh nói: “Nơi này không có người khác, mau thay quần áo ướt trên người, kẻo bị cảm lạnh.”
Khương Hồi hô hấp cứng lại.
Nàng không phải cố ý giả vờ ngất, chỉ là mắt không thể mở, nhưng này cũng không thể giải thích rõ ràng, đơn giản là trực tiếp giả bộ ngất đi.
Nhưng mà chân chính người ngất xỉu hô hấp khác nhau, Kỳ Hoàn vẫn luôn ôm nàng, tự nhiên là có thể phân biệt rõ ràng, chỉ là ở trước mặt Tô Hoài Anh hắn không chọc thủng, chung quy Khương Hồi rơi xuống nước là sự thật, hắn đau lòng và tức giận cũng là sự thật.
Khương Hồi không biết thời gian trôi qua bao lâu, mặt trời lặn hết hay chưa, bởi vậy vẫn nhắm mắt như cũ, cả người cứng đờ không nói một lời.
Kỳ Hoàn khẽ thở dài một tiếng, duỗi tay chạm vào cổ áo của Khương Hồi, muốn giúp nàng cởi nút thắt vạt áo — chuyện này hắn nhưng thật ra đã làm rất nhiều lần.
Lòng bàn tay ấm áp chạm đến xương quai xanh của Khương Hồi, nàng giống như bị bỏng, thở nhẹ một tiếng, vô thức mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sâu thẳm mà lưu luyến của Kỳ Hoàn.
Hai đôi mắt giống nhau.
Mắt phải nhìn thấy, đồng dạng là Kỳ Hoàn, chỉ là lại khác nhau, móng vuốt một con yêu thú đè nặng sau lưng hắn, trên mặt không có huyết sắc, đôi mắt lại càng thêm sáng ngời kiên định.
Khương Hồi ngây người một chút, lại lập tức nhắm chặt hai mắt.
Tim đập như trống.
Kỳ Hoàn có chút nghi hoặc về ánh mắt và phản ứng của nàng, nhưng không thể đoán được nàng lúc này đang trải qua cái gì.
“Có cần ta giúp nàng thay quần áo không?” Kỳ Hoàn dịu dàng nói.
“Chàng để đấy, ta, ta tự mình thay!” Khương Hồi không được tự nhiên mà nói, “Yến hội sắp bắt đầu rồi, chàng đi ra ngoài trước, ta một mình ở đây cũng được.”
Làm sao Kỳ Hoàn có thể rời đi vào lúc này.
“Ta ở chỗ này bồi nàng, ta bảo Cảnh Chiêu truyền tin, bệ hạ sẽ biết chuyện Tô Hoài Anh đối với nàng bất kính, lúc này nếu phạm sai lầm, hắn sẽ phải trả giá đắt.” trong mắt Kỳ Hoàn hiện lên lạnh lẽo, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Khương Hồi, lại không khỏi khẽ thở dài, giơ tay vuốt ve tóc mai ướt đẫm của nàng, “Là ta không tốt, không ở bên cạnh nàng, cho nên hắn mới làm tổn thương nàng …”
Khương Hồi biết, Tô Hoài Anh xác thật có chút oan uổng, nhưng cũng xứng đáng.
Khương Hồi nhắm mắt sờ soạng tìm y phục, ấp úng nói: “Vậy chàng quay lưng đi, ta tự mình thay quần áo.”
Kỳ Hoàn dở khóc dở cười nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, giống như hắn mới là người y phục không chỉnh tề.
Nhưng hắn vẫn nghe lời mà đứng dậy, bước sang một bên vài bước, quay người đi.
Khương Hồi nhắm mắt cởi y phục, trong lòng lẩm bẩm không biết Kỳ Hoàn có quay người đi hay không, tuy nói bọn họ đã là phu thê, nhưng Kỳ Hoàn là một trong những kẻ thù giết cha, nàng lúc đầu không biết nên mới chiếm tiện nghi của đối phương, hiện tại đã biết liền không thể mặc kệ hắn xằng bậy với mình.
Hơn nữa người đó đối với chuyện bọn họ viên phòng rất tức giận, nổi giận hai ngày ….
Khương Hồi trong lòng ủy khuất — còn không phải cô muốn cưới Kỳ Hoàn sao, bằng không ta sẽ xuất hiện trên giường hắn sao, bằng không ta sẽ hôn hắn sao, bằng không ta làm sao sẽ mơ mơ màng màng viên phòng được ….
Nàng cảm thấy mình chỉ là tạm thời ở trong thân thể này, vô luận ra sao nàng cũng phải tìm cách quay trở về ba năm trước, nơi đó mới có phụ thân của nàng. Nàng hiện tại tuy rằng ở trong thân thể này, lại không có cảm giác thực sự, mình ba năm sau cũng thập phần bá đạo, vừa không muốn nàng dùng thân thể này tiếp cận Kỳ Hoàn, lại muốn nàng thận cận với Kỳ Hoàn lừa gạt tình báo của Giám Yêu Tư ….
Khương Hồi thay y phục xong, bỗng nhiên nhớ tới quan hệ nam nữ phức tạp của “mình”, không khỏi ậm ừ hỏi: “Kỳ Hoàn, ta có một số chuyện không nhớ được …. chàng biết ta và Tô Hoài Anh, trước đó có xích mích gì không?”
Khương Hồi đợi một lát, không đợi Kỳ Hoàn trả lời, trong lòng liền lộp bộp.
— Tiêu rồi, lẽ nào thật sự từng có tình duyên, Kỳ Hoàn ghen tị?
Kỳ Hoàn nói: “Chính là hắn dẫn Thần Hỏa Doanh, giết phụ thân nàng.”
— Lúc nãy ta nên đánh Tô Hoài Anh mấy cái tát nữa!!
Khương Hồi hô hấp dồn dập, đều là tức giận gây ra.
“Ta sẽ giúp nàng báo thù.” giọng Kỳ Hoàn xa xa truyền đến, lại thập phần rõ ràng.
______________________________________
(Hạ)
Hình ảnh kép lúc này nhanh chóng biến mất, khi Khương Hồi phục hồi tinh thần, liền nghe thấy tiếng hét giận dữ của Cao Tương Vương.
Một cây thương lập tức xuyên thủng bàn tay hổ vương, thế đi chưa đứt, lại như một cầu vồng xuyên qua bả vai của nó.
Hổ vương Tu Úc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, buông lỏng bàn tay chế trụ Kỳ Hoàn, thân thể to lớn ngã về phía sau, tỏa ra một ánh sáng trắng chói mắt.
Cao Tương Vương lạnh giọng quát: “Liệt Phong Doanh kết trận! Không được để Hổ vương này trốn thoát!”
Hổ vương vì Chấn Thiên Linh quấy nhiễu, không địch lại Cao Tương Vương, hiện giờ bị trọng thương, liền muốn hóa nguyên hình bỏ chạy.
Liệt Phong Doanh nghe thấy mệnh lệnh của Cao Tương Vương, lập tức kết trận bao vây Tu Úc.
Tiểu yêu do Tu Úc dẫn đầu thấy thế không đi công kích tướng sĩ Liệt Phong Doanh, ngược lại đi giết những tên quý tộc ngất xỉu, bức bách tướng sĩ Liệt Phong Doanh thay đổi mục tiêu.
Tô Hoài Anh lập tức nhận ra ý đồ của Tu Úc, cao giọng hạ lệnh: “Cứu người trước!”
Cao Tương Vương sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng biết cứu người mới là chuyện quan trọng nhất, vung tay lên, trận hình giải tán, những tiểu yêu đó không địch lại, rất nhanh liền bị chém giết, nhưng Tu Úc cũng nhân cơ hội chạy thoát.
Rất nhanh tất cả Yêu tộc trên đài dạ yến đều bị giết hết, chỉ còn lại một hai người sống giữ lại để thẩm vấn, mà tám trắm quý tộc lúc này cũng không biết tử thương bao nhiêu, nhưng có thể đứng dậy ít ỏi không có mấy.
Sắc mặt Đế Diệp tái nhợt mà nhìn một màn trước mắt, rất lâu không có hồi thần lại.
Cao Tương Vương bước nhanh tiến lên, quỳ gối nói: “Bệ hạ, Yêu tộc đã bị đánh lui!”
Đế Diệp ngơ ngẩn quay đầu, nhìn về phía Cao Tương Vương, khàn giọng hỏi: “Tốt, tốt, tốt … cũng may có ngươi ở đây. Nhưng này …. rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Ánh mắt ông lại nhìn về phía thiếu nữ cách mình không xa, nâng tay lên run rẩy chỉ về phía nàng: “Đó là nữ nhi của ngươi đi.”
Khương Hồi đỡ Kỳ Hoàn trọng thương ngồi dậy, nghe thấy Đế Diệp nói, nàng lập tức bước tới đáp lại.
“Hồi bệ hạ, thần nữ chính là Khương Hồi.”
Đế Diệp nhớ tới vừa nãy chính là nàng cho ông uống máu giải độc.
“Ngươi làm sao biết đây là chứng khát máu?” ông hỏi.
“Lúc thần nữ ở Nam Hoang, theo học hiền giả Từ Thứ ở Nam Hoang, học qua một ít y thuật, bởi vậy lúc nãy vừa nhìn liền biết mọi người cùng bàn trúng độc chính là chứng khát máu.” Khương Hồi sớm có chuẩn bị, lúc này đáp lại, không chút bối rối.
Đế Diệp không rõ, ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh: “Trong sân nhiều người như vậy, Yêu tộc lại làm sao hạ độc? Ngươi vì sao không trúng độc? Những tên nô lệ đó vì sao không trúng độc?” Đế Diệp cũng nhìn về phía Tô Hoài Anh, “Ngươi cũng không sao?”
Khương Hồi đáp: “Cách hạ độc, là qua mũi và miệng, thần nữ vừa rồi kiểm tra rượu, không thấy khác thương, bởi vậy liền hoài nghi mùi vị có vấn đề. Bệ hạ có thể phái người đến bờ sông Ngọc Đới tìm thử, liền biết nguyên nhân.”
Đế Diệp phất phất tay, Tô Hoài Anh lập tức dẫn người đến bờ sông Ngọc Đới, không lâu sau liền mang về một đóa hoa chu dương đã khô héo.
“Đây là ý gì?” Đế Diệp khó hiểu. Ông thậm chí còn không biết hoa chu dương trông như thế nào.
Tô Hoài Anh thì biết, hắn kinh ngạc nói: “Hoa chu dương vốn dĩ nở rộ vào giữa tháng sáu, tháng bảy, vừa rồi lúc Thần Hỏa Doanh tuần tra xung quanh, không thấy hoa chu dương nở, nhưng bây giờ quay lại nhìn, lại phát hiện tất cả hoa không những đã nở, hơn nữa đều héo úa hết rồi.”
Đế Diệp nhìn Khương Hồi, hỏi: “Ngươi biết đây là vì sao?”
“Phấn hoa chu dương gặp phải ký hồn thảo, sẽ khơi dậy chứng khát máu trong người. Các quý tộc hôm nay tham gia yến hội đều ở Khai Minh Thần cung hít phải ký hồn thảo, dược tính chưa giải, lại hít vào phấn hoa chu dương, lúc này mới khiến cuồng tính bộc phát. Mà nô lệ và chúng thị vệ vì chưa từng vào Khai Minh Thần cung, chỉ hút phải phấn hoa, nên không bị trúng độc.” Khương Hồi chậm rãi giải thích, nàng ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt mang khăn che mặt, “Thần nữ vì mấy ngày trước tham dự tiệc ở Tô phủ, nhiễm phong hàn và ho, sợ lây nhiễm người khác, nên mới đeo khăn che mặt, không ngờ may mắn tránh được phấn hoa chu dương, nên không bị trúng độc.”
Khương Hồi trước đó vì Kỳ Hoàn lộ diện náo loạn một trận, bởi vậy mọi người đối với nàng có chút ấn tượng, biết lời nàng nói không phải giả.
Đế Diệp nghe xong những lời này, cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó lại có càng nhiều nghi vấn hơn.
“Hoa chu dương tháng bảy nở, vì sao vào lúc này đột nhiên nở hoa?” ông hỏi Khương Hồi.
Khương Hồi cúi đầu đáp: “Muốn thúc đẩy hoa cỏ nhanh chóng sinh trưởng, có rất nhiều cách, thần nữ còn cần thời gian kiểm tra thực hư, thỉnh bệ hạ chấp thuận thần nữ giúp đỡ Giám Yêu Tư tra rõ án Yêu tộc xâm phạm!”
Khương Hồi hai mắt trong trẻo, nhìn chằm chằm vào dấu chân đẫm máu trên mặt đất trước mặt.
Đương nhiên nàng sớm đã biết tất cả này là vì sao, thủ phạm sau lưng lại là ai, nhưng mồi không thể vứt một lần là xong, nàng chỉ có thể thể hiện sở trường của mình, mới có thể thuận lí thành chương mà tiến vào Giám Yêu Tư, có được càng nhiều quyền lực.
Phía trước có Khương Hồi nhanh trí cứu giá, phía sau có Cao Tương Vương anh dũng hàng yêu, Đế Diệp đối với hai cha con họ thập phần tin trọng, lập tức không do dự, liền hạ lệnh nói: “Được, ngươi hôm nay cứu giá có công, Cô chắc chắn sẽ trọng thưởng, ngoài ra ban cho một tấm hạc phù, cho phép ngươi đi lại trong Giám Yêu Tư, điều tra vụ án này.”
Khương Hồi nghe vậy, trong lòng vui vẻ — tất cả những thứ này gần như giống với những gì Kỳ Hoàn năm đó có được, thậm chí còn hơn thế nữa, ví dụ như tấm hạc phù. Tương tự như hổ phù điều binh, hạc phù cũng là phù điều lệnh, là lệnh phù riêng của Giám Yêu Tư, có thể điều khiển dị sĩ dưới tam phẩm.”
Kỳ Hoàn là dùng thân nô lệ lập công, phần thưởng còn hạn chế, mà nàng vốn chính là quận chúa, phụ thân cũng cứu giá lập công, ban thưởng liền phong phú hơn.
Khương Hồi lập tức cúi đầu tạ ơn.
Đế Diệp thở dài một tiếng, nhìn Cao Tương Vương nói: “Ngược lại hổ phụ vô khuyển nữ, Khương Thịnh, con gái của ngươi quả thực dạy dỗ rất tốt.”
Có câu tán thành của Đế Diệp, loại lời nói Khương Hồi không có lễ pháp, không ai dám nói vậy nữa.
Cao Tương Vương nghe vậy, trong lòng lại cảm thấy có chút cổ quái, ông cứ cảm thấy Khương Hồi có gì đó khác thường, tựa hồ có chút khác với những gì ông nghĩ ….
Nhưng nghĩ lại, con gái của ông mà, xuất chúng như vậy cũng là đương nhiên!
Cao Tương Vương vui vẻ tiếp nhận lời khen của Đế Diệp.
Đế Diệp quay đầu nhìn Tô Hoài Anh, sắc mặt liền lạnh nhạt rất nhiều: “Đài dạ yến là ngươi dẫn dắt Thần Hỏa Doanh tuần tra thủ vệ, hoa chu dương xuất hiện dị thường, ngươi không phát hiện và thông báo ngay lập tức, không thể thoái thác tội của mình, từ hôm nay tạm thời cách chức điều tra.”
Tô Hoài Anh nửa quỳ xuống đất, cúi đầu lĩnh tội.
Khương Hồi nhờ Cao Tương Vương, để thị vệ Liệt Phong Doanh dẫn Kỳ Hoàn đi chữa thương. Cao Tương Vương chính mắt thấy hắn vì cứu Khương Hồi mà chiến đấu quên mình, đương nhiên cũng tận tâm tận lực cứu trị.
Khương Hồi một mình ở lại đài dạ yến điều tra tung tích.
Quý tộc bị thương hôn mê trên đài dạ yến đều được các nhà dẫn về trị liệu, số người chết cũng kiểm kê xong, tổng cộng sáu mươi ba người, so với con số trong trí nhớ của Khương Hồi ít hơn trăm người, đây là vì nàng kịp thời lên tiếng nhắc nhở, để một số người giải độc tính trước.
Khương Hồi đi xuống bậc thang, đi đến bờ sông Ngọc Đới, lúc này đêm đã khuya, gió trên núi cũng rất lạnh, nàng không nhịn được rùng mình.
“Quận chúa.” một giọng nam tử dịu dàng từ sau người vang lên.
Khương Hồi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một nam tử tuấn nhã tươi cười bước đi dưới ánh trăng, ánh trăng dường như cũng bởi vì hắn đến mà dịu dàng vài phần.
Khi nhìn thấy Khương Hồi, ánh mắt hắn sững sờ trong giây lát, Khương Hồi giơ tay sờ chút, lúc này mới phát hiện khăn che mặt của mình đã bị rơi xuống.
Yến Huân cười nói: “Có chút đồn đại ngược lại không phải giả, ít nhất quận chúa xinh đẹp là thật.”
Người khác nói có lẽ lộ ra tùy tiện càn rỡ, nhưng nghe từ trong miệng Yến Huân, lại khiến lòng người sinh vui vẻ.
“Còn tưởng rằng nơi này đã không còn người ngoài, nên mới tháo khăn che mặt xuống, để thế tử che cười rồi.” Khương Hồi hơi mỉm cười, nhìn lướt qua cánh tay băng bó vải bố trắng của hắn.
“Còn chưa kịp đa tạ ơn cứu mạng của quận chúa.” Yến Huân hành lễ.
“Không thể thấy chết mà không cứu được.” Khương Hồi vẫn là nhận lễ của hắn, thật ra nàng không ra tay, hắn cũng chưa chắc sẽ chết, ít nhất kiếp trước hắn không chết. Nhưng nàng đối với Yến Huân có hảo cảm, hắn lại gần trong gang tấc, nàng cũng không thể hàng động như người nhìn máu lạnh, hơn nữa — vừa nay nàng cần một chén máu.
Vốn dĩ dẫn theo Kỳ Hoàn chính là định dùng máu của hắn cứu Đế Diệp, thứ nhất hắn sẽ không cự tuyệt, thứ hai hắn ở gần nên thuận tiện, thứ ba hắn cũng xứng với quả báo này. Nhưng mà Yến Huân cũng đã cắt một đao rồi, nhất thời chưa cầm máu được, dứt khoát lấy thêm một chén nhỏ cũng không tính quá đáng.
Với tính cách của Yến Huân, hẳn là sẽ không so đo một chén đó đâu.
Yến Huân cười hỏi: “Quận chúa đêm khuya chưa về, là đang tra nguyên nhân hoa chu dương nở hoa sao?”
Khương Hồi gật đầu, nàng nửa quỳ xuống đất, lấy xẻng đồng đã chuẩn bị sẵn, đào gốc hoa chu dương lên, rất nhanh liền đào được một bông hoa hoàn chỉnh.
Yến Huân nhìn vũ khí sắc bén trong tay Khương Hồi, miệng vết thương trên cánh tay lại đau nhức.
Khương Hồi mượn áng trăng xem xét rễ hoa chu dương, liền nhìn thấy ấu trùng bẹp dí.
Yến Huân cũng ngồi xổm xuống, cau mày nói: “Này hình như là sâu gì đó?”
“Hẳn là xác ấu trùng Hạ Khô Điệp.” Khương Hồi nói, “Nhưng đã bị hoa chu dương hút cạn linh khí và dương khí.”
Nàng biết tất cả mọi thứ về Kỳ Hoàn, đương nhiên cũng biết tất cả chi tiết về yêu tập đài dạ yến này. Sỡ dĩ nguyên nhân khiến hoa chu dương nở sớm, chính là hoa văn màu đen trên hoa đăng cánh bướm. Rất ít người biết, những hoa văn màu đen đó thật ra là trứng trùng Hạ Khô Điệp.
“Hạ Khô Điệp …” Yến Huân suy ngẫm, “Hình như là một loại yêu điệp ở hải ngoại Đông Di?”
“Thế tử cũng biết?” Khương Hồi ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, “Hạ Khô Điệp sở dĩ có tên là Hạ Khô, là bởi vì loại bướm này sẽ ở lúc giữa hè tự cháy mà chết, giống như hoa khô héo. Bướm cái trưởng thành sẽ đẻ trứng trên cánh bướm đực, loại trứng trùng này rất nhỏ rất đen, bám chặt trên cánh bướm, người khác nhìn qua cho rằng vết vằn đó là chữ “Phúc”. Trứng trùng Hạ Khô Điệp sẽ hấp thụ dương khí nóng bỏng, đến giữa mùa hè, dương khí đạt cực hạn, hai cánh bướm đực không chịu nổi sức nóng này, sẽ tự bốc cháy. Mà bệ hạ và chư hầu thích ngụ ý của loài bướm may mắn, liền lệnh dị sĩ bắt giết bướm đực thành niên, lấy cánh bướm làm tế phẩm.”
Yến Huân bừng tỉnh: “Hoa đăng trên sông hôm nay chính là dùng cánh bướm Hạ Khô Điệp làm? Nhưng cùng hoa chu dương lại có quan hệ gì?”
Khương Hồi giải thích: “Vốn dĩ trứng trùng ngừng sinh trưởng sau khi bướm đực chết, tiến vào ngủ đông, nhưng nếu được cấp đủ nhiệt và linh khí, liền sẽ sống lại, thậm chí phá xác thành bướm.”
Ánh mắt Yến Huân nhìn về phía sông Ngọc Đới bên cạnh, như có điều ngộ: “Phong Tự Ngọc môn, có đủ linh khí, mà hoa đăng đốt lửa, cũng có đủ nhiệt, vì thế bọn chúng sống lại, phải không?”
“Không sai, trứng trùng sống lại đói khát khó nhịn. Bản năng khiến bọn nó theo đuổi hoa chu dương cũng có dương khí. Nhưng hoa chu dương ngày ngày được linh khí Phong Tự Ngọc môn tẩm bổ, cũng không phải hoa cỏ bình thường, nếu là Hạ Khô Điệp thành niên, có thể hấp thụ dương khí trên cánh hoa chu dương, nhưng trứng trùng suy yếu, ngược lại thành phân bón của hoa chu dương.” Khương Hồi nâng hoa chu dương lên, bộ rễ của nó càng rõ ràng hơn, ấu trùng bên trên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, “Trứng trùng săn mồi trên bộ rễ của hoa chu dương khiến hoa chu dương có đủ dương khí, liền có thể nghênh đón thời kỳ nở hoa trong thời gian ngắn. Nhưng dương khí không thể kéo dài được nữa, hoa nở không lâu, liền héo tàn.”
Yến Huân nhẹ nhàng gật đầu, tán thưởng nói: “Vừa nãy nghe nói, quận chúa theo học hiền giả Từ Thứ ở Nam Hoang, quả nhiên bác học hiểu biết sâu rộng.”
“Thế tử quá khen.”
Khương Hồi có thể nhanh như vậy biết được tất cả, chỉ là vì đã biết trước rồi.
Nàng mang hoa chu dương bỏ vào trong túi làm vật chứng, đứng dậy nhìn về phía hạ du con sông: “Nhưng những chiếc hoa đăng đó đã trôi theo dòng nước, trôi thẳng vào đại dương mênh mông, muốn tìm được vật chứng chỉ sợ rất khó.”
Yến Huân nhìn ra phương xa, nói: “Phàm đi qua tất lưu dấu vết, đi xuống tra không dễ, hướng lên trên hằn là vẫn còn dấu vết lưu lại.”
Khương Hồi thu hồi ánh mắt nhìn về phía Yến Huân: “Thế tử muộn như vậy còn chưa quay về, cũng là nhiệt tình tra án sao?”
Yến Huân cười: “Trước đó nói, là vì nói lời cảm tạ quận chúa. Hiện giờ đã cảm tạ xong, cũng nên về rồi.”
“Cùng nhau về thôi.” Khương Hồi thở dài, “Nơi này đã không có gì điều tra nữa.”
Xe ngựa hồi kinh đều chờ ở dưới chân núi, Khương Hồi và Yến Huân một đường đồng hành, khi đi đến chân núi liền nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đang chờ.
Yến Huân tiễn Khương Hồi lên xe ngựa, lúc này mới xoay người rời đi.
“Thế tử.” Khương Hồi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, gọi hắn lại.
Yến Huân quay đầu lại, liền thấy Khương Hồi đi về phía mình, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc đưa cho hắn.
“Vừa rồi chuyện gấp tự quyết định, vết cắt trên cánh tay ngài, dược này là Từ Thứ cho phương thuốc điều chế, ngài mỗi ngày sáng tối bôi thuốc, ba ngày liền có thể kết vảy.”
Yến Huân mỉm cười nhận lấy: “Quận chúa có lòng, Yến Huân vô cùng cảm kích.”
Thấy Yến Huân rời đi, Khương Hồi mới lên xe ngựa, vừa vén rèm xe lên, liền nhìn thấy Kỳ Hoàn dựa ở một bên.
Quần áo trên người hắn đã thay, cổ áo hơi rộng, lộ ra dấu vết đã băng bó, nhưng sắc mặt vẫn rất suy yếu, nhìn thấy Khương Hồi lên xe, hắn mới mở mắt ra, lạnh nhạt nói: “Người trở về rồi.”
Tim Khương Hồi đập mạnh một chút, có loại ảo giác thê tử về muộn bị trượng phu bắt quả tang thẩm vấn.
Nàng ho nhẹ một tiếng, che giấu không được tự nhiên của mình, xe ngựa chậm rãi di chuyển, nàng mới hỏi: “Ngươi tại sao ở chỗ này?”
Kỳ Hoàn nói: “Ta là nô lệ của quận chúa, tự nhiên là phải cùng quận chúa ở bên nhau, đi theo hầu hạ. Cao Tương Vương khai ân, thấy ta thân bị trọng thương, đặc biệt cho phép ta và quận chúa ngồi chung một xe. Nếu quận chúa không muốn, ta lập tức xuống xe.”
Nói liền khom người, muốn xuống xe.
Khương Hồi vô thức kéo hắn lại, đúng lúc xe ngựa đi qua chỗ gồ ghề, xóc này một chút, Kỳ Hoàn không đứng vững, bị Khương Hồi lôi kéo, liền thân bất do kỷ ngã về phía nàng, đè bên trên một khối nhuyễn ngọc ôn hương.
Khương Hồi phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, duỗi tay muốn đẩy Kỳ Hoàn, lại chạm phải ướt nóng, mùi máu tươi lại tỏa ra, nàng tức khắc cứng đờ.
Vết thương mới vừa băng bó xong, lại bắt đầu chảy máu.
“Ngươi …” Khương Hồi chịu đựng sức nặng của Kỳ Hoàn, hô hấp không thuận, tim đạp cũng nhanh hơn, nàng ngơ ngác nhìn vệt máu trên ngực Kỳ Hoàn đang dần lan rộng, lắp bắp nói: “Ngươi cẩn thận một chút, từ từ đứng dậy.”
Tiếng thở dốc thô nặng và hô hấp nóng rực của Kỳ Hoàn phả vào mặt Khương Hồi, khiến mặt nàng càng thêm nóng rực, nhưng nàng không dám dùng sức đẩy Kỳ Hoàn, sợ thương thế hắn nặng hơn, chỉ có thể tay chân luống cuống mặc hắn đè trên người mình, hai thân thể dán đến chặt chẽ, thậm chí cùng với xe ngựa xóc nảy mà có cọ xát ái muội.
Khương Hồi cũng tính là cùng Kỳ Hoàn bái lạy thiên địa, cũng không nghĩ sẽ cùng hắn có quan hệ xác thịt, nàng là thành thân với ý định góa chồng, nhưng giờ phút này tư thế của hai người cùng viên phòng lại có gì khác nhau!
Nàng cắn môi, trên mặt đỏ đến mức gần như chảy máu, căng da đầu cố sức đỡ Kỳ Hoàn đứng dậy.
Nhưng mà nhìn sắc mặt Kỳ Hoàn, nàng biết mình suy nghĩ nhiều rồi — sắc mặt hắn trắng đến giống như đã chết ba ngày.
Hắn nhưng giả vờ giống như không có việc gì, bị thương suýt nữa lấy mạng của hắn, chỉ là trong Liệt Phong Doanh dược cứu mạng rất nhiều, Cao Tương Vương đối với nô lệ cứu nữ nhi bảo bối cũng là không tiếc mà dùng dược, lại dạy hắn phương pháp thổ nạp, lúc này mới đoạt một mạng trở về.
Hiện tại quăng ngã một chút, lại bị Khương Hồi ấn vào vết thương, máu tươi lại bắt đầu trào ra.
Khương Hồi âm thầm thở dài, lại tìm hai viên linh đan cho hắn ăn, giúp hắn ấn huyệt cầm máu.
Chung quy hắn cũng là vì cứu nàng mới bị trọng thương như vậy, lúc ấy nếu không phải Kỳ Hoàn chắn ở trước người nàng, chỉ sợ nàng bây giờ đã chết rồi. Chung quy nàng là thân thể phàm nhân, yếu ớt giống như hoa tuyết chạm vào liền tan, không thể đỡ một chưởng của Yêu vương.
Kỳ Hoàn điều tức hồi lâu, cuối cùng sắc mặt hơi dịu, hô hấp cũng vững vàng. Hắn khẽ mở mắt ra, cúi đầu nhìn vết thương, tự giễu nói: “Xem ra vẫn là lãng phí linh dược và quần áo của phủ Cao Tương Vương.”
Sắc mặt Khương Hồi cứng đờ, mím môi: “Ngươi là đang nhắc nhở ta, ngươi đã cứu ta bao nhiêu lần sao?”
Kỳ Hoàn nhìn Khương Hồi: “Ta là nô lệ của người, vì người làm việc đều là chuyện nên làm, vì sao phải nhắc nhở người?”
Khương Hồi mở miệng, nhìn đôi mắt phân đen trắng của Kỳ Hoàn, nhất thời không nói nên lời, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi … ngươi vì sao lúc đó không cứu bệ hạ?”
Kỳ Hoàn dường như cảm thấy rất kỳ quái: “Ta vì sao phải cứu bệ hạ?”
“Hắn là đế vương, ngươi cứu hắn, sẽ được trọng thưởng, muốn thoát khỏi nô tịch, dễ như trở bàn tay.” Khương Hồi nghiêm túc nói.
Kỳ Hoàn khẽ cười chút: “Ta nói rồi, ta là nô lệ của người, chỉ là của người, người khác như thế nào, cùng ta không quan hệ.”
Lông mi dày của hắn che giấu đôi mắt sâu thẳm, nhìn thẳng vào trái tim Khương Hồi.
Đầu quả tim Khương Hồi run một chút, cuống quýt mà nhìn đi chỗ khác, cũng không biết mình đang sợ hãi cái gì.
“Ngươi nếu được ban thưởng, liền có thể không cần làm nô lệ của ta … cũng không cần làm nô lệ của bất cứ ai, ngươi có thể làm quan, thậm chí Giám Yêu Tư Khanh …” Khương Hồi cũng không biết mình đang nói cái gì, trong lòng nàng nghĩ — ngươi chính là Giám Yêu Tư Khanh tương lai đó, vì gia quan tiến tước, một lòng nịnh nọt Thái Tể, ai cũng có thể bán đứng, ngươi hiện tại luôn miệng nói là nô lệ của ta, đến tột cùng là có ý đồ gì?
Kỳ Hoàn lẳng lặng nhìn Khương Hồi, hồi lâu mới nói: “Đây là nguyên nhân quận chúa vẫn luôn hoài nghi ta sao?”
“Cái gì?” Khương Hồi ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Quận chúa năm lần bảy lượt thử, là cảm thấy ta không cam lòng làm nô, sẽ vì lợi ích mà phản bội người?”
Kỳ Hoàn nói giống như một lưỡi kiếm sắc đâm thủng ngụy trang của Khương Hồi.
Nàng biết hắn mưu trí hơn người, lại không nghĩ rằng mình sẽ dễ dàng bị hắn nhìn thấu như vậy.
Kỳ Hoàn mặt không biểu cảm nói: “Ở chợ quỷ, cố ý phái người đuổi giết người, là muốn nhìn trong lúc nguy cấp ta sẽ vứt bỏ người hay không. Hôm nay để ta mặc hoa phục vượt quá giới hạn, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, tất nhiên là muốn mượn ta lập uy, cũng là muốn khảo nghiệm tâm tính của ta. Mà vừa rồi người hỏi ta, vì sao không cứu bệ hạ … ta cũng là bât giờ mới suy nghĩ cẩn thận, thì ra người vẫn luôn cho rằng, ta là một kẻ tiểu nhân trọng lợi khinh nghĩa.”
“Ta …” Khương Hồi hít một hơi thật sâu, cuối cùng thản nhiên đối mặt ánh mắt của Kỳ Hoàn, “Không sai, ta không tin ngươi.”
“Vậy người vì sao từ Tô phủ mang ta trở về?” trong mắt Kỳ Hoàn nổi lên ý cười mỉa mai, “Người nhìn trúng cái gì, thân thập khiếu? Không, Liệt Phong Doanh cũng không thiếu dị sĩ. Chẳng lẽ là khuôn mặt này sao?” hắn đột nhiên nghiêng người về phía Khương Hồi, một khuôn mặt tuấn tú anh đĩnh đột nhiên tiến đến gần, cơ hồ chạm vào chóp mũi nàng, nàng bất giác nín thở, bốn mắt nhìn nhau với đôi mắt đen nhánh kia, từ trong mắt hắn nhìn thấy mình đang giả vờ bình tĩnh, “Với dung sắc của quận chúa, người nào không vì người khuynh đảo, đương nhiên không cần thèm muốn làn da của một tên nô lệ.”
Hắn nhớ tới khi đó nàng rất kích động lao về phía hắn, giữ chặt vặt áo của hắn suốt dọc đường, giống như sợ hắn chạy trốn, mà lần thứ hai triệu kiến, nàng đã đánh hắn một roi mà không có lời giải thích nào.
“Cho nên, người lúc ấy nhìn ta, nghĩ tới ai?” Kỳ Hoàn nhẹ giọng đặt câu hỏi, dẫn dắt từng bước.