• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

(Thượng)

“Quận chúa, cô đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến xuất thần như vậy.”

Giọng nói của Tô Diệu Nghi vang lên bên tai, Khương Hồi mới chậm rãi phục hồi tinh thần, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Không nghĩ gì cả, chỉ là gần đây nhiều việc, có lẽ hơi mệt một chút.” Khương Hồi nói.

“Phải đó, cô gầy hơn ta rồi.” Tô Diệu Nghi sờ cánh tay thon dài của nàng, “Ta trở về mấy ngày, ngày nào cũng bị ép uống các loại đồ bổ; thuốc bổ, ngược lại so với khi trước nhiều hơn vài lạng thịt. Đầu bếp làm một món dược thiện, mùi vị rất ngon, trước khi cô đến ta đã phân phó hạ nhân đi làm, bây giờ chắc cũng sắp xong rồi.”

Tô Diệu Nghi nói xong liền bảo thị nữ bưng dược thiện đến.

“Quận chúa, cô cũng nên chú ý thân thể của mình nhiều hơn.” Tô Diệu Nghi nhìn nàng, đau lòng thở dài.

Sau khi Tô Diệu Nghi từ núi Đăng Dương trở về, chuyện bị thương không thể che giấu, nhưng Tô Hoài Anh đã giấu chuyện nàng bị rơi xuống vách đá mất tích, lo lắng ảnh hưởng đến trinh tiết của nàng. Người trên núi ngày hôm đó đều là thân binh của Tô Hoài Anh, đương nhiên không ai dám lắm mồm lắm miệng.

Sau khi Tô Diệu Nghi ngủ hai ngày, ngày ngày uống thuốc bổ, Tô gia không thiếu linh đan diệu dược, sức khỏe của nàng cũng ngày càng tốt hơn, chỉ là Khương Hồi vẫn luôn bận rộn, bây giờ mới có thời gian đến gặp nàng.

Thị nữ đem dược thiện đã chuẩn bị kỹ càng đặt lên bàn, Tô Diệu Nghi nhiệt tình tiếp đãi, chăm chú nhìn Khương Hồi ăn.

Trên bàn còn có một cái khay rất đặc biệt, đó là khay thức ăn độc quyền của Diệu Nhị.

Nó không rời khỏi vị trí, như cũ rúc vào trong lòng Tô Diệu Nghi, chiếm giữ đùi của nàng, chậm rãi thưởng thức món ngon.

Tô Diệu Nghi suy nghĩ chu đáo, cũng chuẩn bị cho Đoàn Đoàn một phần đồ ngon tương tự, nhưng Đoàn Đoàn không thanh nhã cao quý như Diệu Nhị, nó cắm đầu ăn ngẫu nghiến, thỉnh thoảng còn giơ chân lên liếm lòng bàn chân.

Không biết có phải ảo giác hay không, Khương Hồi từ trong mắt Diệu Nhị nhìn thấy sự khinh thường.

Hai con mèo này vẫn không hợp nhau, Diệu Nhị gần như không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để đánh Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn cũng sợ nó, chạy thật xa khỏi Diệu Nhị.

Khương Hồi ăn mấy ngụm dược thiện ấm nóng, không còn cảm giác thèm ăn nữa. Nàng nhìn con mèo trắng với vẻ mặt kiêu căng, cười nói: “Diệu Nhị hình như dính cô hơn trước.”

Tô Diệu Nghi vuốt ve bộ lông mềm mại xinh đẹp của nó, cười tít mắt nói: “Đúng vậy, giờ nó chỉ cho mình ta ôm, ngủ cũng bám dính lấy ta, trước đây chỉ cần ôm nó một chút là nó đã giãy giụa rồi.”

Khương Hồi dở khóc dở cười: “Chẳng trách bây giờ cả người cô toàn mùi mèo.”

“Hả, có sao?” Tô Diệu Nghi giơ cánh tay lên ngửi thử.

“Sao cô có thể tự mình ngửi được chứ.” Khương Hồi mỉm cười lắc đầu.

Tô Diệu Nghi lúng túng buông tay xuống, nàng chớp mắt, nói với thị nữ đang hầu hạ ở bên cạnh: “Ta có chuyện muốn nói với quận chúa, các cô đều ra ngoài đi.”

Các thị nữ đồng thanh đáp lại và lui xuống.

Khương Hồi như có chút suy tư nhìn Tô Diệu Nghi, nàng đại khái biết Tô Diệu Nghi muốn hỏi cái gì.

“Quận chúa … A huynh nói, hôm đó cô tìm được ta từ dưới vách đá …” Tô Diệu Nghi cắn môi, trên mặt hơi có chút ửng đỏ, “Các cô có thấy ai khác ở đó không?”

“Không có.” Khương Hồi đáp, “Ta không thấy ‘người’ nào khác, chỉ có cô một ‘người’ ngất xỉu ở đó.”

Khương Hồi không muốn lừa dối Tô Diệu Nghi, cũng không thể làm trái lời hứa của Lâm Chi. Nhưng nàng thực sự không nhìn thấy ai khác ở đó, nơi đó đều là yêu.

Tô Diệu Nghi thất vọng thở dài.

“Quận chúa, ta không nói cho người khác biết, ta sợ người khác không tin, cũng sợ bọn họ sẽ tin …” Tô Diệu Nghi ôm con mèo lớn, vẻ mặt suy nhược nói: “Thực ra hôm đó khi rơi xuống vách đá, là một tiên quân áo trắng đã cứu ta.”

Khương Hồi ánh mắt hơi động, dùng động tác uống trà để che đi vẻ mặt không tự nhiên của mình.

“Chắc chắn là tiên quân …” Tô Diệu Nghi cau mày nói, “Hắn cũng không phủ nhận. Chắc không phải yêu, yêu sẽ không tốt bụng như vậy.”

“Meo …” Diệu Nhị ngẩng đầu kêu một tiếng.

Tô Diệu Nghi xoa đầu nó, không để ở trong lòng.

Khương Hồi cười hỏi: “Tiên quân áo trắng, trông như thế nào?”

Ánh mắt Tô Diệu Nghi đảo quanh, trên mặt có chút đỏ bừng: “Ừm … giống như tượng thần trong Thần Miếu, cao lớn tuấn mỹ.”

Khương Hồi nhớ lại vẻ ngoài của Lâm Chi, tuy hắn cũng cao lớn tuấn mỹ, nhưng tượng thần phần lớn oai hùng hơn, cũng không phải tương tự như vậy.

Nhưng lúc đó mạng sống của Tô Diệu Nghi treo trên sợi tóc, được người cứu giúp, đương nhiên sẽ coi đối phương như thần minh, điều này cũng là chuyện thường tình.

“Hắn nói ta trúng độc, dẫn ta đi tìm thuốc giải, nhưng năm giác quan của ta bị phong bế, ta cũng không biết đã đi đâu, xảy ra chuyện gì.” Giọng nói của Tô Diệu Nghi càng ngày càng trầm, trên mặt lại càng ngày càng đỏ.

Khương Hồi nhận ra có điều không ổn, nhớ lại hôm đó khi tìm thấy Tô Diệu Nghi, trên môi nàng có lốm đốm vết đỏ, tức khắc sắc mặt tối sầm.

“Hắn đã làm gì cô?” Khương Hồi thấp giọng hỏi.

“Chúng ta hẳn là rơi xuống nước, ta suýt nữa nghẹt thở, hắn đã truyền một ngụm khí cho ta.” Tô Diệu Nghi đỏ mặt nói, “Không đúng, là hai ngụm.”

Khương Hồi nghi hoặc cau mày — hai ngụm có thể khiến môi bị cắn thành như vậy?

Nhưng nàng không khỏi nhớ tới ngày đó mình ở dưới nước mút hôn cổ Kỳ Hoàn, lập tức chột dạ mà cúi đầu xuống.

Hai người chột dạ đều không dám nói nhiều hỏi nhiều, cũng không nhận thấy dị dạng ở đối phương.

Tô Diệu Nghi cảm nhận được mu bàn tay một trận nóng ẩm, hóa ra là Diệu Nhị đang liếm nàng.

Nàng ho nhẹ hai tiếng, tiến lại gần Khương Hồi, rất gần với nàng, nói với giọng gần như thì thầm: “Mấy ngày nay ta … luôn mơ thấy tiên quân.”

Khương Hồi kinh ngạc nhìn nàng, thiếu nữ mặt đầy đỏ ửng, đôi mắt ánh lên thủy quang, vẻ mặt ngượng ngùng thật đáng yêu, khiến Khương Hồi – thân là nữ tử cũng có một tia xao xuyến.

Tô Diệu Nghi lặng lẽ cùng Khương Hồi nói đến những chuyện khó mà mở lời.

Có lẽ do uống canh an thần, mỗi đêm nàng đều chìm vào giấc ngủ sâu, chìm vào giấc mộng đen tối và ngọt ngào. Trong mộng nàng lúc nào cũng về đến vách đá đó, trong đáy nước không tiếng động không màu sắc đó, nàng hình như được tiên quân ôm rất chặt, giữa xoang mũi tràn ngập hơi thở của hắn, cảm xúc lạ lẫm khiến cơ thể nàng bất giác trở nên mềm nhũn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Nàng muốn mở mắt ra, nhưng dùng hết sức lực cũng không thể mở mắt, cuối cùng chìm nổi giữa ranh giới trong mộng và hiện thực.

Đợi trời sáng thức dậy, mọi chuyện vẫn như thường lệ, chỉ là thỉnh thoảng Diệu Nhị sẽ đè lên trên người nàng, khiến nàng hoài nghi cảm giác áp bách không thể thở nổi trong mộng đó là do con mèo lớn này đè lên ngực nàng.

Nhưng mộng xuân kiều diễm đó, lại là nàng tự mình suy nghĩ mong mỏi.

“Quận chúa, cô học rộng kiến thức nhiều, có biết làm thế nào để tìm thấy vị tiên quân đó không?” đôi mắt ngấn nước của Tô Diệu Nghi tràn đầy ánh sáng, “Ta cũng không biết tôn danh của hắn là gì … Ta chỉ muốn cảm ơn hắn vì đã cứu mạng ta.”

Khương Hồi bị sặc trà, ho dữ dội.

Tô Diệu Nghi đứng dậy, giúp nàng vuốt sống lưng.

Diệu Nhị từ trên người Tô Diệu Nghi trượt xuống, bất mãn kêu meo một tiếng, đôi mắt màu xanh xám nhìn chằm chằm Tô Diệu Nghi, đuôi lớn vui mừng mà lắc lư.

Khương Hồi ho đến mặt đỏ bừng.

Tâm trạng của nàng rất phức tạp.

Không ngờ Tô Diệu Nghi lại có tâm tư như vậy với Lâm Chi tiên sinh, Lâm Chi quả thực sinh ra đã nho nhã tuấn tú, không có gì ngạc nhiên khi bất kỳ nữ tử nào cũng yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, huống chi hắn còn cứu Tô Diệu Nghi.

Nhưng Khương Hồi có thể nhìn ra, trái tim Lâm Chi gắn chặt trên người Chúc Cửu Âm, dấu vết trên môi Tô Diệu Nghi rất khả nghi, nàng cảm thấy có lẽ có ẩn tình khác, mình đã nghĩ sai.

Nhưng mối tương tư không thể có kết quả này của Tô Diệu Nghi, nàng cảm thấy tốt hơn hết là nên cắt đứt nó càng sớm càng tốt.

“Diệu Nghi, cô đừng nghĩ nhiều, tiên quân đó hẳn là Thổ Địa Tiên của núi Đăng Dương, tiên và người phàm có khác biệt, hắn cứu cô là tích lũy công đức của mình, không cần cô báo đáp, nếu cô một lòng muốn báo đáp, ngược lại sẽ trì hoãn hắn tu hành.” Khương Hồi lời nói thấm thía nói.

Diệu Nhị mặt lạnh xuống: Nữ nhân này đang nói nhảm cái gì vậy!

Tô Diệu Nghi nghe được những lời này, ửng đỏ trên mặt dần dần biến mất, thất vọng phát ra một tiếng ồ.

“Thì ra như vậy …”

Diệu Nhị thấy thế, lại nhảy vào lòng Tô Diệu Nghi, ngẩng đầu kêu meo meo, lè lưỡi ra liếm má của nàng.

Tô Diệu Nghi cúi đầu nhìn, thất vọng cười một cái.

“Ngươi đang an ủi ta à?” nàng thở dài, “Bỏ đi, người ta đã cứu mạng ta, sao ta có thể trì hoãn người ta tu hành được.”

Nhưng trong lòng luôn có một nút thắt, lại có một tảng đá khác rơi xuống, khiến nàng cảm thấy khó chịu khó tả.

Diệu Nhị: “Meo meo meo (Không chậm trễ)!”

Đoàn Đoàn ngẩng đầu liếc nhìn Diệu Nhị: “Meo meo meo (người ta đang nói, ngươi chen miệng vào làm gì)?”

Tu Úc hận Khương Hồi đến tận xương tủy, chỉ cảm thấy họ Khương không có ai tốt, nếu không phải hắn bị thương quá nặng, nhất định bắt cóc hai cô nương này ngay tại chỗ, một người coi thành sủng vật nuôi dưỡng thật tốt, một người làm con tin uy hiếp Cao Tương Vương, để ông ta cũng nếm trải nỗi đau mất người thân.

Nhưng sau khi nghe lời thì thầm của hai người bạn thân, ngược lại khiến hắn có vài phần vui mừng ngoài ý muốn, hóa ra Tô Diệu Nghi đối với hắn cũng động tình.

Sau khi từ núi Đăng Dương trở về, mỗi đêm, hắn đều phong ấn nhận thức của Tô Diệu Nghi, khiến nàng chìm vào giấc ngủ sâu. Còn hắn thì hóa thành hình người, ôm cô nương nhỏ nhắn mềm mại vào lòng, giống như nàng đã làm vậy với hắn vào ban ngày.

Như Nhân tộc nói, này được gọi là có qua có lại.

Nàng coi hắn như sủng vật, thì hắn cũng vậy.

Nhưng suy cho cùng cơ thể của thiếu nữ quý tộc này khác với mèo con lông xù, mềm mại như ngọc, hương thơm dịu dàng, da thịt mịn màng như tuyết và sữa, khiến hắn vô thức cảm thấy miệng lưỡi ngọt ngào, yết hầu khẽ động. Ôm nàng vào lòng, liền muốn lè lưỡi liếm nàng.

Nhớ lại vị ngọt mà hắn đã nếm được trong động Sùng Dương ngày hôm đó, liền dùng môi và lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn chậm rãi lướt qua môi nàng.

Nhưng làm như vậy, không những không làm giảm cảm giác ngứa ngáy, ngược lại còn khơi dậy lửa dục nhiều hơn.

Này khiến hắn gần như không thể kiềm chế yêu khí, lộ ra góc nhọn của tai mèo, trong mắt cũng nổi lên gợn sóng màu xanh.

Hơi thở bị đè nén nặng nề và nóng bỏng, phả vào làn da trắng, mềm mại của thiếu nữ, hiện lên một màu anh đào nhạt. Đôi môi và chiếc lưỡi ẩm ướt nóng bỏng di chuyển trên làn da lộ ra ngoài, nhất thời không cẩn thận, dùng lực mút một cái, liền để lại một chút đỏ ửng bắt mắt.

Thiếu nữ đang ngủ say cũng khẽ rên lên vì cơn đau nhói này, đôi mày hơi nhíu lại, giọng mũi thì thầm, thốt ra tiếng nói mớ vô nghĩa.

Tu Úc cúi đầu, tham lam nhìn chằm chằm thân thể mềm mại bị mình đè dưới thân.

Chẳng trách yêu tu hành có thành tựu đều biến thành người, ban đầu hắn còn cảm thấy hình dạng con người thật xấu xí và yếu đuối, không có lông bao phủ, lại không có tứ chi săn chắc.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy hết sức vi diệu.

Nếu không phải sợ để lại dấu vết trên người nàng và bị người để ý, có lẽ hắn còn có thể làm một số chuyện quá đáng hơn.

Hắn hằng đêm thèm muốn cơ thể của Tô Diệu Nghi, nhưng không ngờ người trong giấc mơ của Tô Diệu Nghi, cũng là hắn.

Tu Úc sẽ không để Khương Hồi phá hỏng việc tốt của hắn, đêm đó, hắn không phong bế năm giác quan của Tô Diệu Nghi nữa, trực tiếp huyễn hóa thành hình người, gặp mặt nàng vào đêm khuya.

Một cơn gió mát thổi qua mặt nàng, Tô Diệu Nghi từ trong mộng tỉnh lại, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn như dãy núi đứng ở đầu giường.

Tiếng hét sắp thoát ra khỏi cổ họng thì bị một lòng bàn tay to lớn che kín mặt, bịt chặt miệng lại.

Tô Diệu Nghi hoảng sợ mở to mắt, đôi mắt đen láy trở nên ẩm ướt vì sợ hãi tột độ. Nàng ngẩng đầu lên, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Là ta.”

Trong lòng Tô Diệu Nghi đột nhiên run lên, hoàn hồn lại, lúc này mới ngửi được mùi hương quen thuộc từ lòng bàn tay.

“Tiên quân?” nàng không dám tin mà thấp giọng gọi một tiếng, cánh môi mềm mại lướt qua lòng bàn tay Tu Úc.

Đôi mắt cuối cùng cũng thích ứng với bóng tối, cũng nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú oai hùng như thần thánh đó.

Tim Tô Diệu Nghi đập loạn xạ, nàng không để ý đến việc quần áo của mình xộc xệch, liền đứng dậy muốn hành lễ với hắn.

Tu Úc rũ mắt xuống, nhìn nàng cúi người với thân hình mềm mại, cung kính hành lễ với hắn, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài.

Là học sinh ưu tú nhất của trường nữ học, kiểu mẫu của quý nữ thế gia, lễ nghi của Tô Diệu Nghi từ trước đến nay không chê vào đâu được, nhưng nàng chưa bao giờ hành đại lễ như vậy trong bộ đồ ngủ.

Tô Diệu Nghi chắp hai tay lại, trán áp lên mu bàn tay, giọng run rẩy nói: “Đa tạ tiên quân ngày đó đã cứu mạng.”

Tu Úc cảm thấy hài lòng gật đầu, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt, hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Ừ, đứng dậy đi.”

Tô Diệu Nghi nghe được lời này, từ trên giường đứng thẳng dậy, quỳ ngồi ở trước mặt Tu Úc, động tác quy quy củ củ, giống như đối mặt với một vị trưởng bối thân phận tôn quý.

Tóc mây được cởi ra giống như tơ lụa thượng hạng, mềm mại và sáng bóng, vài sợi rơi xuống trước ngực, làm nổi bật tóc đen càng đen hơn, da tuyết càng trắng hơn, mọi thứ đều rất đẹp mắt.

Lúc này Tô Diệu Nghi mới nhận ra quần áo của mình phong phanh, thất lễ với tiên quân, tức khắc hai má đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn hắn, sợ mình khinh nhờn đối phương.

“Tiên quân đêm khuya ghé thăm … nhưng có chuyện quan trọng?” Tô Diệu Nghi nhẹ giọng nói, “Tiểu nữ được tiên quân cứu mạng, toàn tâm toàn ý báo đáp, nhưng không biết tôn danh tiên quân, nên cung phụng như thế nào, nếu có thể trợ giúp tiên quân tu hành, tiểu nữ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Giọng điệu của Tô Diệu Nghi vừa thành khẩn vừa chân thành, Tu Úc nghe vậy ngực hơi dao động.

Hắn cúi xuống, đột ngột mà tiếp cận khiến Tô Diệu Nghi tức khắc đứng thẳng người lên, nàng hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, tim đập như trống.

“Sao ta lại đến đây, chuyện này nên hỏi cô.” Tu Úc đè thấp giọng, cười như không cười nói.

“Hả?” Tô Diệu Nghi giật mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Bởi vì trong lòng cô đang nghĩ tới ta, ta mới có cảm ứng, đến đây gặp cô.” Tu Úc không bỡ lỡ tia sáng lưu chuyển trong mắt Tô Diệu Nghi, biến hóa của cảm xúc, “Cô nghĩ đến ta làm gì?”

Kinh ngạc — hoảng loạn — khó xử.

Mặt nàng đỏ đến mức gần như chảy máu, hơi thở hỗn loạn và đứt quãng, đôi tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt vạt áo lụa, nhẹ nhàng phát run.

“Ta… ta…” thân thể Tô Diệu Nghi khẽ run lên, đôi mắt ẩm ướt hơi lóe lên, làm sao nàng có thể nói ra những ý nghĩ khinh nhờn tiên quân ở trong lòng, và nếu nàng nói dối, chẳng phải nàng cũng bất kính với tiên quân sao? Làm sao nàng biết tâm tư và mộng tưởng của mình sẽ bị tiên quân cảm ứng được, nhưng nghe nói các thần tiên có pháp lực thần thông như vậy, mới có thể đáp ứng khẩn cầu của tín đồ.

Nàng nhất thời cứng đờ, gò má và cơ thể đều nóng bừng, trong mắt gần như sắp chảy nước mắt ra.

Tu Úc thấy vẻ mặt xấu hổ như muốn chết của nàng, nhịn không được khẽ cười thành tiếng, không nỡ trêu đùa nàng nữa.

— Không nỡ?

Tu Úc giật mình vì suy nghĩ của chính mình.

Tô Diệu Nghi nghe thấy tiếng cười trầm thấp, ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn hắn, lại thấy hắn hơi cau mày khép hờ mắt lại, một bộ dạng như đang nghĩ gì đó.

Trong lòng Tô Diệu Nghi lại run lên, cảm giác đau nhức khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng thoái mái không thể giải thích.

Nàng ở trong mắt người đời, là quý nữ quy củ thể diện nhất, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối ẩn giấu một con thú nhỏ không theo lẽ thường, khát khao tự do không bị ràng buộc. Nhưng nàng biết rõ rằng đó chỉ là những hy vọng xa vời, nàng có trách nhiệm phải tự mình gánh vác.

Và hôm đó ở núi Đăng Dương, giống như một cơn sóng lớn đột nhiên dâng lên trong cuộc sống bình yên, lại giống như mộng cảnh kỳ quái bỗng dưng hóa thành hiện thực.

Yêu thú hung ác, tiên quân tuấn mỹ, nguy hiểm rơi xuống vách đá, lội nước độ khí, còn có vị tanh ngọt nở trên môi và lưỡi trong bóng tối và tĩnh lặng.

Một ngày như vậy, đủ để nàng suốt đời nhớ mãi, cũng khiến nàng hằng đêm mơ về.

Nhưng không dám nghĩ, còn có thể gặp lại tiên quân.

Tu Úc phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Tô Diệu Nghi thất thần. Hắn cong khóe môi, giơ tay nhéo cằm nàng.

“Ta cứu cô, cô liền báo đáp ta như vậy sao?”

Tô Diệu Nghi bị ép ngẩng đầu lên, hô hấp gấp gáp, sắc mặt ánh mắt sợ hãi.

“Là ta sai rồi … Ta không nên có suy nghĩ mạo phạm tiên quân … Là ta trì hoãn việc tu hành của tiên quân, về sau ta không dám nữa.” Tô Diệu Nghi nói với giọng run rẩy.

Nàng vẫn coi trọng lời nói của Khương Hồi, điều này khiến Tu Úc có chút tức giận. Cũng may tự mình nghe được, kịp thời sửa sai, nếu không Tô Diệu Nghi thực sự buông bỏ hắn thì phải làm sao?

“Ai nói cô trì hoãn ta tu hành!” Tu Úc gầm lên một tiếng.

Tô Diệu Nghi bị giật mình, uy áp của hổ vương, dù chỉ một tia nhỏ, cũng đủ khiến thiếu nữ người phàm run lên vì sợ hãi.

Nhìn thấy thân thể Tô Diệu Nghi cứng đờ, Tu Úc vội vàng dịu giọng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng.

“Ta không phải đang hung dữ với cô.” Tu Úc nói với giọng nhẹ nhàng, đến cả chính hắn cũng chưa từng thấy mình như vậy. Hắn vô thức thu lại những móng vuốt sắc nhọn, chỉ dùng đệm thịt mềm mại để chạm vào thiếu nữ Nhân tộc mong manh dễ vỡ.

Giọng nói dịu dàng khiến Tô Diệu Nghi dần dần thả lỏng, nhưng kinh hồn chưa định, nhịp tim vẫn đập kịch liệt.

Tu Úc khe khẽ thở dài — nên giải thích sao đây?

Mặc dù phụ thân bảo hắn học lễ nghi Nhân tộc nhiều năm, hơn nữa yêu thú thọ mệnh rất dài, hắn đã đọc sách thậm chí còn nhiều hơn tuyệt đại đa số Nhân tộc, nhưng chân chính gặp phải tình huống này, hắn lại có chút bó tay hết cách.

Yêu tộc học hỏi ngôn ngữ của Nhân tộc đã phải vắt óc suy nghĩ, học thêm nói dối nữa, càng tốn sức hơn.

“Diệu Diệu.” hắn thấp giọng gọi một tiếng.

Đôi mắt quả hạnh của Tô Diệu Nghi đột nhiên mở to, trong lòng chấn động, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tu Úc tiến lại gần mình, môi mỏng dán lên trên môi mình.

Tu Úc cảm thấy, trực tiếp hôn nàng, còn tốt hơn là nói dối nàng bằng lời bào chữa.

Tô Diệu Nghi cũng không thể nghe thêm lời nào nữa, điều duy nhất nàng có thể nghe thấy là tiếng tim đập của cả hai, và những hơi thở nặng nề.

— Tiên quân muốn nàng sao?

Tô Diệu Nghi chỉ cảm thấy linh hồn của mình đều bị hút đi, cảm giác áp bách quen thuộc, đụng chạm di chuyển khắp người, môi lưỡi nóng bỏng, gần như vắt kiệt toàn bộ lý trí của nàng, đầu óc của nàng trở nên trống rỗng và mơ hồ, suy nghĩ cũng rời rạc.

Nàng nhất thời không thể phân biệt rõ, đây là hiện thực, hay chỉ là một giấc mộng.

Đôi lông mày tuấn tú và lạnh lùng của tiên quân nhuốm một tia dục vọng đen tối, trong mắt hắn dường như có một tia màu xanh băng giá lướt qua.

— Là tiên, hay là yêu?

Tô Diệu Nghi thở dốc nặng nề, giống như cá bị ném vào bờ, nàng vội vàng cắn môi, kìm nén những tiếng thở hổn hển và rên rỉ.

Tấm áo lụa mỏng manh bị vứt bừa bãi dưới giường, thân thể cường tráng và hoàn mỹ như bạch ngọc đè thiếu nữ xuống chiếc chăn mềm mại, nàng giống như một nắm mây trắng, lại giống như một quả cầu tuyết, mềm mại để mặc cho hắn đè lên, nhào nặn, chậm rãi tan chảy thành dòng nước xuân.

Tu Úc không biết mình hóa ra có lòng kiên nhẫn như vậy, quả nhiên, món ăn quý giá cần phải dụng tâm thưởng thức. Hắn liếm vệt nước đọng trên môi, nheo mắt che giấu những gợn sóng trong đáy mắt.

Cánh tay dài ôm thiếu nữ vào lòng, hắn chặn môi nàng lại, cũng nuốt trọn tiếng khóc và tiếng kêu đau đớn của nàng vào cổ họng mình.

Tu Úc thở hổn hển, dịu dàng mà vuốt ve tấm lưng cứng đờ vì đau đớn của nàng, trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến hắn gần như không thể khắc chế sự kích động của mình, nhưng không hiểu sao lại sinh ra vài phần mềm dịu.

— Đây là lãnh địa mà hắn đã đánh dấu.

— Nhất định phải đưa về Nam Hoang.

____________________________________

(Hạ)

Khi Khương Hồi rời khỏi Tô phủ, cảm nhận được tâm tình khác thường của Kỳ Hoàn, nàng nghiêm túc hỏi: “Có phải Tô Hoài Anh lại ức hiếp huynh không?”

Tô Hoài Anh từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, coi thường mọi thứ, Khương Hồi không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, khuôn mặt lạnh lùng tàn ác của Tô Hoài Anh trong quá khứ đã in sâu trong lòng nàng, chính tay hắn đã lên kế hoạch giết phụ thân nàng, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều phải khắc chế sát ý của mình.

Nhưng hắn là huynh trưởng Tô Diệu Nghi kính yêu, điều này khiến Khương Hồi không thể không đối mặt với hắn.

Kỳ Hoàn cười nhạt nói: “Ta chỉ là một nô lệ không đáng kể, hắn chưa bao giờ để ta vào mắt, cũng sẽ không đặc biệt tới ức hiếp ta.”

“Tại sao từ khi rời khỏi Tô phủ huynh lại có vẻ buồn bực không vui?” Khương Hồi nghi hoặc hỏi.

Kỳ Hoàn lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, một khuôn mặt quá mỹ lệ rạng ngời, nhưng càng lóa mắt, là linh hồn của nàng.

Khương Hồi và Tô Hoài Anh, không phải đối đầu gay gắt, thì chính là căm ghét và tránh né, cho nên nàng có lẽ không nhận ra, thái độ của Tô Hoài Anh đối với nàng đã thay đổi.

Nhưng hắn đã làm nô lệ ở Tô phủ hơn mười năm, đối với Tô Hoài Anh đủ hiểu biết.

Tô Hoài Anh là một con sói cô độc và cao ngạo, sói là một con mãnh thú, nếu ngươi lương thiện với hắn, sẽ bị hắn cắn. Nếu ngươi đánh hắn một lần, hắn tất trăm phương ngàn kế báo thù.

Nhưng nếu ngươi đánh một lần lại một lần, liên tục đánh hắn, hắn sẽ bị thuần hóa thành con chó.

Lúc này, ngươi chỉ cần mỉm cười với hắn, thậm chí không cần ném khối thịt cho hắn, hắn đều sẽ vẫy đuôi nịnh nọt ngươi.

Khương Hồi vô tình thuần hóa Tô Hoài Anh, Tô Hoài Anh có lẽ đã biết, bức thư hắn gửi đến phủ Cao Tương Vương chính là một bằng chứng — Tô Hoài Anh từ trước đến nay luôn kiêu ngạo không chịu khuất phục, cũng bắt đầu hạ thấp tư thế của mình để thể hiện lòng tốt với người khác.

Mà ở Tô phủ, ánh mắt của hắn vẫn luôn cố ý hoặc vô ý nhìn theo Khương Hồi.

Đây chính là nguyên nhân khiến Kỳ Hoàn không vui, tuy nhiên ánh mắt và sự chú ý của Khương Hồi chỉ đổ dồn vào Tô Diệu Nghi, căn bản không cảm nhận được dòng chảy ngầm giữa nam nhân.

Nếu đã như vậy, hắn cũng không cần phải vạch trần ra, không cần để con chó đó có cơ hội ngồi lên bàn.

“Vốn dĩ có chút không vui, nhưng bây giờ, đã rất tốt.” Kỳ Hoàn dịu giọng trả lời.

“Vì sao?” Khương Hồi không hiểu.

Kỳ Hoàn cười: “Bởi vì nàng nhìn thấy ta.”

Khương Hồi nhìn ánh sáng bởi vì nàng mà sáng lên trong mắt hắn, trong lòng không khỏi rung động, ánh mắt cũng dịu đi vài phần.

Nhưng nàng phải mất ba năm, mới gặp được Kỳ Hoàn.

Khương Hồi không khỏi thầm nghĩ, ba năm đó không có nàng, Kỳ Hoàn ở đâu …

Thân ảnh cô độc một mình bước đi trong đêm tối lại hiện lên trong tâm trí, đôi mắt của người đó … hình như từ trước đến nay không có ánh sáng.

*

Màn đêm buông xuống, Khương Hồi thay áo bào màu đen, ôm Diệp Tử rời khỏi vương phủ.

Diệp Tử được áo choàng của Khương Hồi che lại, thò đầu ra khỏi ngực Khương Hồi, tò mò hỏi: “Chúng ta định đi đâu vậy?”

Từ sau khi nàng tỉnh lại, vẫn chưa rời khỏi phòng của Khương Hồi, càng chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Khương Hồi nói: “Ta dẫn ngươi đi tìm cha mẹ ngươi.”

Bây giờ gần như Giám Yêu Tư đều nằm dưới sự kiểm soát của Khương Hồi, người của Diêu Thái đã bị bắt giữ, những người ở lại đều nhìn sắc mặt làm việc, đối với Khương Hồi cúi đầu nghe theo, hơn nữa Doanh Lộc – lão cáo già đó đối với nàng xu nịnh lấy lòng. Doanh Lộc mặc dù năng lực có hạn chế, nhưng lại rất quen thuộc với mọi sự vụ, tận tâm tận lực tuân theo mọi chỉ thị của Khương Hồi. Khương Hồi bảo hắn đi nghe ngóng tung tích của hai con hồ yêu, hắn cũng không dám sơ suất chút nào, viết ra đặc điểm của yêu hồ một cách chi tiết, lập tức điều động toàn bộ nhân lực của Giám Yêu Tư đi tìm kiếm, so với lúc tìm kiếm Tu Úc còn nghiêm túc hơn trăm phần trăm.

Hôm nay Doanh Lộc nịnh bợ giành công báo cáo, nói rằng y quán Thiên Thọ ở chợ Quỷ có thu thập được tình báo của hai con yêu hồ. Ở trong lòng mọi người, phủ Cao Tương Vương và Yêu tộc không đội trời chung, Khương Hồi tìm kiếm yêu hồ, chắc chắn là có thù, hơn nữa có khả năng liên quan đến vụ bị phục kích ở núi Đăng Dương, vì vậy Doanh Lộc đã tự mình chủ trương, đề nghị áp giải yêu hồ về Giám Yêu Tư xét xử.

Khương Hồi không muốn để người biết nội tình trong đó, nên đã cự tuyệt lời đề nghị của Doanh Lộc, quyết định đích thân đến y quán Thiên Thọ một chuyến, kiểm tra tình hình của phu phụ yêu hồ, cũng đưa Diệp Tử đến nhận thân.

Đoàn Đoàn vốn đang trốn trong góc ủ rũ, thấy Khương Hồi không đến an ủi mình, ngược lại dẫn Diệp Tử ra ngoài và bỏ lại mình, không khỏi giận dữ kêu meo meo, nhanh như chớp cũng đi theo, nhưng bị thân hình cao lớn của Kỳ Hoàn chặn đường, rầm một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.

Đoàn Đoàn ở trong phòng cào lên cánh cửa, phát ra tiếng meo meo đầy tủi thân và tức giận.

Trước cửa y quán Thiên Thọ quạnh quẽ, bị ảnh hưởng bởi sự việc Diêu Thái tống ngục, hơn một nửa số tai mắt ở cứ điểm này đã bị nhổ bỏ, bây giờ cánh cửa bị đóng chặt, biển hiện treo trên cửa xiêu vẹo, lung lay sắp rơi, chữ Thiên đó cũng không biết là cố ý hay vô ý, nét ngang trên đầu viết một cách yếu ớt và cẩu thả, nhất thời khó mà phân biệt đó lá ‘Thiên Thọ’ hay là ‘Yêu Thọ’.

Quỷ sai từng được trọng dụng đều đã bị cách chứ và luận tội, những người trước đây không được trọng dụng ngược lại được lấp đầy chỗ trống trọng yếu, bây giờ chủ quán của y quán là một thanh niên mặt non nớt, tên là Thanh Cù, trước đó hắn liền biết tin tức Khương Hồi sẽ đến, cẩn thận vẩy nước quét dọn một vòng y quán, sợ sẽ đắc tội Cao Tương Vương quận chúa, người đang được thánh ân nồng hậu và có hậu thuẫn mạnh mẽ.

“Khởi bẩm quận chúa, yêu hồ này vốn là một đôi phu phụ, cáo đực đã chết cách đây mười ngày, bị lột da róc xương, làm thành thuốc dẫn và pháp khí. Cáo cái này ngược lại vẫn còn một hơi thở.”

Khương Hồi nhìn hồ yêu chỉ còn hơi tàn trong lồng, cổ họng đột nhiên nghẹn ngào, không biết phải đối mặt với Diệp Tử thế nào.

Tiểu yêu hồ trốn ở trong lòng Khương Hồi ngửi được hơi thở của mẫu thân, kích động và động đậy một chút.

Khương Hồi ôm lấy thân thể của nó, quay đầu nói với Thanh Cù: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn một mình thẩm vấn nó.”

Thanh Cù lập tức hiểu chuyện và lui ra ngoài, rời đi thật xa, sợ nghe thấy điều không nên nghe.

Thanh Cù vừa rời đi, Diệp Tử lập tức nhảy ra khỏi túi, chạy đến trước lồng, duỗi chân muốn chạm vào mẫu thân của mình.

“Mẹ, mẹ!” Diệp Tử nhìn mẫu thân bị thương nặng, nước mắt rơi xuống lách tách.

Yêu hồ gầy gò người đầy máu nghe thấy tiếng kêu, khó khăn mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và đau buồn: “Diệp Tử, sao con chạy ra khỏi động? Con cũng bị bắt sao?”

Giọng nói của cáo mẹ khàn khàn yếu ớt, tràn đầy tuyệt vọng.

Diệp Tử khóc nói: “Diệp Tử không phải bị bắt đến, Khương Hồi đưa con đến cứu cha mẹ!”

Lúc này cáo mẹ mới chú ý đến Khương Hồi và Kỳ Hoàn đứng cách đó không xa, nó rên rỉ một tiếng, cầm lấy chân Diệp Tử, đau khổ nói: “Đứa trẻ ngốc, con đừng bị người lừa, cô ta là người, sao có thể đối tốt với con? Con chạy nhanh, chạy nhanh!”

Giọng của cáo mẹ gần như đứt hơi khản tiếng, chỉ hận mình không thể phá vỡ ngục sắt cứu con của mình.

“Mẹ, chúng ta cùng nhau đi.” Diệp Tử dùng chân nhỏ gắng sức kéo xiềng xích lạnh lẽo và nặng nề, nhưng lại tốn công vô ích.

Khương Hồi cong đầu gối ngồi xổm xuống, đưa tay an ủi Diệp Tử đang đau buồn và hoảng loạn.

“Diệp Tử đừng vội, ta sẽ mở nó.”

Nàng nhét chiếc chìa khóa lấy được từ Thanh Cù vào ổ khóa, một tiếng lạch cạch, ổ khóa mở và cánh cửa mở ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, cáo mẹ tưởng chừng chỉ còn hơi tàn bỗng nhiên bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc, xô bật cánh cửa sắt, đẩy ngã Khương Hồi xuống đất, cúi đầu định cắn vào cổ nàng.

Nhưng Kỳ Hoàn vẫn luôn đề phòng, sao có thể để cáo mẹ đạt được ý đồ. Hắn tóm lấy cáo mẹ, phóng thích linh lực và uy áp khiến cáo mẹ không thể cử động.

Cáo mẹ bị ấn xuống đất, tứ chi vô lực giãy giụa, phát ra kêu khóc thấp nhỏ.

Khương Hồi nhìn cáo mẹ đau đớn giãy giụa trên mặt đất, thở dài nói: “Xin ngươi tin tưởng, ta đến đây để cứu ngươi, Diệp Tử đã cứu ta, ta sẽ không làm hại nó. Kỳ Hoàn, huynh nhẹ chút, đừng làm tổn thương nó.”

Kỳ Hoàn gật đầu: “Ta có chừng mực. Nó quá kích động, không chỉ làm tổn thương nàng, mà còn làm tổn thương chính nó.”

Cáo mẹ vùng vẫy mấy lần, một đòn tích tụ sức mạnh để cứu con của nó giống như ánh sáng lóe lên trước khi tắt hẳn, một đòn không thành, nó liền hoàn toàn sụp đổ, yếu ớt nằm bẹp trên đất, cơ thể gầy gò phập phồng dữ dội, căm hận nhìn chằm chằm vào Khương Hồi.

“Ha ha …” trong mắt cáo mẹ chảy xuống những giọt lên máu, giọng khàn khàn như tiếng gió rít, dở khóc dở cười, “Ngươi …. có thể lấy ra chìa khóa ở đây, nhất định là người có quyền cao chức trọng trong Giám Yêu Tư … Trượng phu của ta, chính là bị các ngươi giết.”

Diệp Tử nằm xuống bên cạnh mẫu thân, lè lưỡi liếm những vết thương chằng chịt trên cơ thể cáo mẹ.

“Mẹ, Diệp Tử liếm cho, không đau nữa ….” Diệp Tử khóc đến run rẩy, nước mắt làm ướt bộ lông mềm mại.

Cáo mẹ vô lực giơ chân, đặt lên người Diệp Tử.

“Diệp Tử, sao con không nghe lời nương thân, sao con lại ra ngoài …” cáo mẹ than khóc, “Bên ngoài đều là người, bọn họ đều rất xấu xa, sẽ lột da của con, ăn thịt của con, đem thân thể của con luyện thành pháp khí đan dược … Cha con đã bị bọn họ giết …”

Diệp Tử không nhịn được nữa, òa khóc.

Cáo mẹ đau đớn cuộn tròn người lại, toàn thân run rẩy, Khương Hồi lộ vẻ không đành lòng, nghẹn ngào nói: “Để ta chữa thương cho ngươi nhé.”

“Ha …” cáo mẹ cười lạnh, tránh né cánh tay vươn ra của Khương Hồi.

Khương Hồi giật mình, nhìn thấy sự phòng bị và thù hận trong mắt cáo mẹ, nàng biết dù thế nào đi nữa, đối phương cũng sẽ không bao giờ tin nàng.

Khương Hồi âm thầm thở dài, nghĩ bụng chỉ còn cách đánh ngất nó rồi mang đi.

Tuy nhiên ý nghĩ này vừa nảy ra, thì nàng nhìn thấy cáo mẹ từ trong bụng móc ra một hạt châu lấp lánh nhét vào miệng Diệp Tử, nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu Diệp Tử, hạt châu đó lăn vào trong bụng Diệp Tử.

Khương Hồi kinh hãi: “Yêu đan!”

Nàng ngạc nhiên nhìn khí tức của cáo mẹ dần dần xám xịt, máu tươi chảy ra từ thân dưới của nó. Nó thế nhưng dùng móng vuốt sắc nhọn xé toạc khoang bụng của mình, móc ra yêu đan đút vào miệng Diệp Tử.

Yêu thú mất đi yêu đan không hẳn sẽ chết, nhưng bây giờ nó bị thương nặng, chỉ có thể dựa vào yêu đan để duy trì hơi thở, tự tổn thương mình như vậy, chắc chắn chết mà không nghi ngờ gì.

Nhưng cáo mẹ dường như không sợ chết, đôi mắt đau buồn của nó trước khi chết dịu xuống, dịu dàng thắm thiết nhìn tiểu yêu hồ, dùng giọng nói yếu ớt đứt quãng ngân nga một bài hát không giai điệu.

“Tiểu Diệp Tử… phải nghe lời… ăn ngoan nhé… lớn nhanh nhé …”

Trước đây nó từng dùng tiếng hát như vậy để dỗ tiểu yêu hồ ngủ.

Nhưng lần này, ngủ say lại chính là nó.

Và sẽ không bao giờ thức dậy nữa.

Nó đem nửa mạng sống của mình trao cho trượng phu, nửa còn lại cho con, bản thân lại an giấc ngàn thu dưới đất.

Yêu đan của mẫu thân và khí tức của hài tử hòa vào nhau, không hề có bất kỳ sự kháng cự nào, hóa thành yêu lực tinh thuần việt tràn vào trong cơ thể của Diệp Tử.

Diệp Tử không để ý đến những biến hóa trên cơ thể, máu sôi trào, nó rơi nước mắt, liều mạng dùng lưỡi liếm vết thương của mẫu thân.

“Mẹ, tỉnh lại, tỉnh lại đi… Diệp Tử ngoan, Diệp Tử trở về trong động … Chúng ta cùng nhau trở về …”

Khương Hồi quỳ xuống bên cạnh nó, vuốt ve thân thể đang run rẩy của nó, nước mắt không cầm được rơi xuống.

“Diệp Tử, mẹ ngươi ngủ rồi, chúng ta đưa nó trở về.”

Thanh Cù của y quán không hề hoài nghi mối quan hệ của Khương Hồi và yêu hồ, như hắn nhìn thấy, là Khương Hồi đến y quán giết yêu hồ, lấy yêu đan của nó. Yêu lực của yêu thú đều nằm trong yêu đan, dù là thuật sĩ hay vu sư, yêu đan đều là một pháp khí cực kỳ mạnh mẽ.

Giết yêu cướp đan, vốn chính là chuyện thường tình.

Khương Hồi cho thi thể của cáo mẹ vào trong túi, nó sớm đã cực kỳ gầy ốm, gần như cạn hết máu, cầm trong tay chỉ cảm thấy nhẹ tênh.

Và Diệp Tử sớm đã khóc đến ngất đi, được Khương Hồi ôm vào lòng, trong hôn mê vẫn còn co rúm và rơi nước mắt.

Khương Hồi vốn định nhờ Kỳ Hoàn đưa hai mẹ con Diệp Tử trở về động Chúc Long trong đêm, nhưng ra khỏi chợ Quỷ không lâu, liền phát hiện thân thể Diệp Tử nóng bất thường, trong đêm tối, khoang bụng phát ra ánh sáng yếu ớt.

“Đây là có chuyện gì vậy?” Kỳ Hoàn cau mày hỏi.

“Nhất định là do vừa rồi cáo mẹ đã cho Diệp Tử uống yêu đan. Một số yêu thú tàn ác với thường thì sẽ nuốt yêu đan của những yêu thú khác, hấp thụ yêu lực trong đó tăng tiến tu vi bản thân. Tuy nhiên loại phương pháp này nhiều nhất chỉ có thể hấp thụ không đến một phần yêu lực của yêu đan, nhưng Diệp Tử tuổi còn quá nhỏ, yêu đan kỳ hóa hình dù chỉ có một phần, nhưng với nó mà nói, cũng quá to lớn.” Khương Hồi chạm vào cơ thể nóng bỏng của Diệp Tử, mặt lộ vẻ lo lắng.

Kỳ Hoàn càng lo lắng hơn: “Yêu khí trên người nó đang tràn ra ngoài, nếu xung quanh có dị sĩ thượng phẩm, sẽ bởi vậy mà nhận ra.”

Ban đầu yêu đan trong bụng Diệp Tử chỉ phát ra ánh sáng màu đỏ, rất nhanh yêu đan tan ra, ánh sáng đỏ lan ra toàn thân, ban ngày có lẽ không lộ rõ ràng, nhưng trong đêm thân thể của Diệp Tử nổi bật giống như chiếc đèn lồng đỏ, không khí xung quanh cũng vì vậy trở nên nóng bức lên.

“Diệp Tử đã hấp thụ quá nhiều yêu lực, đến thời điểm quan trọng để đột phá. Nói chung yêu thú sẽ tìm nơi ẩn náu khi chúng đột phá, bởi vì mỗi lần đột phá sẽ phóng thích yêu khí, sinh ra dị tượng, đây là thời điểm chúng nó suy yếu nhất cũng nguy hiểm nhất, nếu chẳng may đột phá thất bại, sẽ phải hứng chịu phản phệ cực lớn.”

Xung quanh chợ Quỷ đều là thợ săn yêu, nơi đây với yêu mà nói, chính là nơi nguy hiểm nhất, dù thế nào đi nữa, không thể để Diệp Tử phá cảnh ở đây.

“Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này!” Khương Hồi nói.

Nhưng điều họ lo lắng chắc chắn sẽ xảy ra, hai người vừa đi được vài bước, liền có ba tên thợ săn yêu ngửi được khí tức mà chạy đến.

“Yêu khí rất nồng.” một tên thợ săn yêu nhìn chằm chằm Khương Hồi, hắn cảm nhận được yêu khí từ người Khương Hồi, nhưng không biết nó phát ra từ Diệp Tử trong lòng Khương Hồi, còn tưởng rằng Khương Hồi là yêu.

“Không biết yêu ở cảnh giới gì, thế mà hung hăng ngang ngược như vậy, ở trong chợ Quỷ không thu liếm yêu khí.” một người khác giọng khàn khàn, “Ai thấy thì có phần, giết yêu chia xác.”

Kỳ Hoàn chắn ở trước người Khương Hồi, trầm giọng nói: “Nàng đi trước đi.”

Khương Hồi biết, mình ở lại đây sẽ chỉ liên lụy Kỳ Hoàn, không chút do dự, xoay người bỏ chạy.

“Ha, ngươi là người, cư nhiên bảo vệ yêu.” ba tên thợ săn yêu khinh thường mà nhìn Kỳ Hoàn, “Kẻ thông yêu, giết không đáng tiếc.”

Vừa dứt lời, ba người liền lao lên trước.

Khương Hồi ôm Diệp Tử hồi lâu chạy ra ngoài, tiếng đánh nhau sau lưng dần dần xa vắng, nàng không biết trận chiến diễn ra như thế nào, quả cầu lửa nhỏ trong lòng nàng càng lúc càng nóng, trong lòng nàng cũng càng vô cùng nóng ruột.

Nhưng vào lúc này, một bóng người từ trên trời rơi xuống, chặn đường nàng.

Khương Hồi dừng bước, đang định rút roi Lang Ngọc ra, thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Tiên sinh!” Khương Hồi vui mừng khôn xiết, vội nói, “Tiên sinh, người của ta bị thợ săn yêu vây đánh, ngài mau đi cứu hắn.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Từ Thứ mang theo vài phần ý cười lười biếng, không nhanh không chậm nói: “Không cần lo cho hắn, ba tên thợ săn yêu cỏn con, sao có thể là đối thủ của đạo thể bẩm sinh, ta đã quan sát qua rồi mới tới đây.”

“Đạo thể bầm sinh?” Khương Hồi giật mình.

Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Từ Thứ đã nhìn vào trong lòng nàng, hắn nhẹ nhàng phẩy tay áo, áo choàng của Khương Hồi bị gió thổi bay, để lộ ra tiểu yêu hồ giống như đèn lồng trong lòng.

“Vừa nãy la bàn chấn động, ta cảm nhận được phụ cận có yêu khí biến động không tầm thường, đi theo biến động một đường đến đây, thì nhìn thấy bóng dáng của cô. Còn tưởng rằng cô đã tìm được yêu thai mang tới cho ta, không ngờ chỉ là một con tiểu hồ yêu sắp đột phá.”

Từ Thứ thở dài, lắc đầu, giơ tay vẽ một lá bùa, vỗ nhẹ lên người yêu hồ, ánh sáng đỏ dần dần mờ đi.

“Ta phong ấn yêu khí của nó, nếu không cứ tiếp tục, sẽ thu hút sự chú ý của dị sĩ thượng phẩm, đặc biệt là a phụ cô.” Từ Thứ cười nói, “Con gái của Cao Tương Vương, cư nhiên bảo vệ một con yêu hồ, chuyện này thật kỳ lạ, nói ra sẽ không có ai tin tưởng.”

Chiếc mặt nạ che đậy vẻ mặt quẫn bách của Khương Hồi, nàng gượng cười một tiếng: “Tiên sinh không phải từng nói, chúng sinh bình đẳng, có tình thì sẽ có linh. Ta nghĩ … Ta hiện tại có thể hiểu điểm này.”

Từ Thứ hơi nhướng mày, cười như không cười nói: “Xem ra, người dạy người, không bằng chuyện dạy người, cô nhất định đã trải qua chuyện gì đó, nên mới có thể có phần cảm ngộ này.”

Khương Hồi không muốn nói thêm, vì vậy chuyển chủ đề hỏi: “Tiên sinh, liệu tiểu yêu hồ có gặp nguy hiểm không?”

Từ Thứ đáp: “Yêu thú nuốt chửng yêu lực không thuộc về mình, tuy rằng giúp nâng cao tu vi, nhưng khi đột phá sẽ càng nguy hiểm hơn, nuốt chửng yêu lực càng phức tạp, sự nguy hiểm càng cao, đột phá cảnh giới càng cao, độ khó cũng sẽ càng lớn. Con đường tu hành không bằng phẳng, nơi cuối cùng của bằng phẳng tất ở vực sâu. Nhưng xem ra, yêu lực nó nuốt chửng đối với nó không hề bài xích, chắc là sức mạnh của huyết thống. Hơn nữa cảnh giới của nó thấp, nguy hiểm đột phá cũng không cao, chỉ là sẽ ngủ say vài ngày.”

Nghe Từ Thứ nói như vậy, Khương Hồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Sự hiểu biết về yêu thú của Từ Thứ, vượt trội hơn nàng rất nhiều.

“Tiên sinh vẫn luôn ở Bất Tốc Lâu sao?” Khương Hồi hỏi.

“Đúng vậy, những ngày này ta bế quan nghiên cứu chế tạo Nhiếp hồn cổ, cuối cùng có thu hoạch rồi.” trong mắt Từ Thứ hiện lên ý cười, “Cô đã chuẩn bị mang yêu thai đến để đổi lấy Nhiếp hồn cổ với ta chưa?”

Khương Hồi thở dài: “Xin lỗi, đã hứa giúp tiên sinh tìm tung tích của yêu thai, nhưng không rảnh phân thân, đến giờ vẫn không có manh mối. Lần trước ta cũng là truy tìm đến chỗ này, thì đứt manh mối.”

“Có lẽ ta và yêu thai đó không có duyên.” Từ Thứ thở dài lắc đầu, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp bạch ngọc.

Khương Hồi nhìn thấy thứ đó, mí mắt giật giật, không cần Từ Thứ mở miệng, nàng cũng biết bên trong là thứ gì.

Từ Thứ mỉm cười, mở hộp bạch ngọc ra, bên trong có hai con cổ trùng đang lặng lẽ ngủ yên: “Đây chính là Nhiếp hồn cổ.”

Cổ trùng một lớn một nhỏ, toàn thân màu đỏ và óng ánh, hệt như được điêu khắc từ hồng ngọc, con nhỏ có kích thước bằng hạt gạo, còn con lớn có kích thước bằng hạt đậu đỏ.

“Nhiếp hồn cổ là cổ tử mẫu, người bị gieo cổ tử, ý thức sẽ bị túc chủ cổ mẫu khống chế, nhưng bản thân lại hoàn toàn không biết, chỉ nghĩ rằng mọi việc mình làm đều xuất phát từ trái tim của chính mình. Mặc dù người bị gieo cổ tử tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cổ tử rốt cuộc vẫn lấy tinh huyết con người làm thức ăn, lâu dần, chắc chắn sẽ hao tổn nguyên khí và tuổi thọ, không sống quá ba đến năm năm.”

Từ Thứ dường như rất đắc ý với loại cổ trùng mới luyện chế của mình, kiên nhẫn giải thích với Khương Hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK