(Thượng)
Núi Đăng Dương cách Ngọc Kinh không xa, cùng Phong Tự Ngọc môn tạo thành thế chân vạc bao bọc chung quanh Ngọc Kinh. Núi Đăng Dương có phong cảnh tươi đẹp, tuy không bằng Phong Tự Ngọc môn linh khí dồi dào, nhưng lại ít hạn chế hơn, vương thất quý tộc trong kinh thường hay lên núi dạo chơi săn bắn, vì vậy con đường từ cổng thành đến núi Đăng Dương dài mấy chục dặm được xây dựng để xe ngựa đi lại thuận tiện, không bị xóc nảy.
Khương Hồi lơ đãng nhìn Tô Diệu Nghi đang chơi đùa với hai con mèo.
Nàng hào hứng phấn khích nói với Khương Hồi, nàng đặt tên con mèo của mình là “Tô Diệu Nhị”, bởi vì nàng là “Tô Diệu Nhất”.
Khương Hồi nhướng mày — Thật sự một chút cũng không bất ngờ.
Tô Diệu Nhị đối với cái tên này hình như không có phản ứng gì, mặc kệ Diệu Nhất kêu gào thế nào, nó đều lười biếng mà nằm xuống, thỉnh thoảng dùng đôi mắt xám tro liếc nhìn Khương Hồi.
Đoàn Đoàn tựa hồ cho rằng con mèo này xâm phạm lãnh thổ của nó, đối với nó phát ra gào thét thị uy. Nhưng mà dáng người nó so với đối phương nhỏ hơn nhiều, kêu meo meo hai tiếng, liền bị mèo lớn ấn chân lên đầu, biến thành bánh mèo dính chặt trên mặt đất.
Đoàn Đoàn bất lực dùng bốn móng cào, phát ra tiếng kêu đáng thương lại uất ức, Tô Diệu Nghi vội vàng bế mèo lớn đi, Đoàn Đoàn mới như được cứu mạng mà trốn vào lòng Khương Hồi.
“Diệu Nhị, không được ức hiếp bé con!” Tô Diệu Nghi cúi đầu giáo huấn một câu, cũng không nỡ thật lòng giáo huấn nó, xoa hai cái, lại nhịn không được vùi mặt cọ cọ vào bộ lông bồng bềnh trắng như tuyết của nó.
Diệu Nhị tức khắc rơi vào cảnh ngộ của Đoàn Đoàn ban nãy, chống cự và vô lực ngọ nguậy, kêu meo meo trong miệng.
Tô Diệu Nghi vẻ mặt hài lòng nói: “Cô nghe đi, nó hình như đang kêu ‘Diệu Diệu’, ‘Diệu Diệu’ phải không? A nương ta cũng gọi ta như vậy!”
Khương Hồi dở khóc dở cười, cảnh tượng và trò chuyện trước mắt giống hệt với kiếp trước, bao gồm sự kháng cự của con mèo.
Khương Hồi có chút nhớ không nổi Tô Diệu Nghi là nhặt được nó lúc nào, nàng mơ hồ nhớ tới hơn một tháng sau, đoạn thời gian bởi vì a phụ bị thương nằm trên giường, nàng không nghe nói Tô Diệu Nghi nuôi mèo.
Có phải vì nhìn thấy Đoàn Đoàn, mới dấy lên tâm tư nuôi mèo không?
“Diệu Nghi, cô nhặt được con mèo này ở đâu?” Khương Hồi tò mò hỏi, “Con mèo này sinh đến đẹp mắt, có vẻ như không giống mèo hoang, chỉ sợ có chủ nhân.”
“Là nó tự mình xông vào trong xe ngựa của ta, bị thị vệ đánh bị thương, ta mới ôm nó về nhà nuôi.” Tô Diệu Nghi giày vò Diệu Nhị vừa nói: “Tính khí của nó không ngoan ngoãn lắm, a huynh không cho ta nuôi, ta cầu xin a phụ a nương rất lâu, đồng ý với bọn họ rất nhiều điều kiện, bọn họ mới cho ta nuôi nó. A huynh nói con mèo này nhất định là bởi vì tính tình ác liệt cào chủ nhân bị thương, mới bị ném đi, lần này ra ngoài cũng không cho ta mang theo, sợ sẽ cào quận chúa bị thương.”
Tô Diệu Nghi nói rồi thở dài, bóp bóp đệm thịt của Diệu Nhị, “Nhưng ta cảm thấy nó rất có linh tính đó, tuy rằng tiếng kêu có vẻ dữ tợn, nhưng cũng không cào ta bị thương.” nàng hai tay ôm con mèo đặt vào trong lòng Khương Hồi, “Quận chúa, cô cũng ôm nó đi, rất mềm rất thoải mái!”
Bây giờ cả Diệu Nhị và Đoàn Đoàn đều kêu rú lên, hai con mèo đều không bằng lòng.
“Bọn chúng đều là mèo, sao không thể thân cận nhau vậy?” Tô Diệu Nghi lẩm bẩm một câu, ôm Diệu Nhị trở về, sợ nó sẽ cào Khương Hồi và Đoàn Đoàn bị thương.
“Tính khí của mèo ngay từ đầu đã không ngoan ngoãn, nó có thể là do trước đây bị người tổn thương, đối với người lạ càng đề phòng hơn.” Khương Hồi không để bụng cười nói.
“Qua mấy ngày quen thuộc rồi chắc sẽ tốt hơn ….” Tô Diệu Nghi thở dài, đau lòng dụi dụi, chuyển ánh mắt sang chú mèo con bám người trong lòng Khương Hồi, có chút ngưỡng mộ nói: “Vẫn là Đoàn Đoàn nhà cô dễ thương hơn nhiều. Ta vốn tưởng rằng, đợi Đoàn Đoàn lớn lên, để chúng phối thành một đôi.”
Khương Hồi vuốt ve đầu Đoàn Đoàn, động tác tay dừng một chút: “Đoàn Đoàn là mèo đực, Diệu Nhị là đực hay cái?”
Tô Diệu Nghi giật mình: “Ta kiểm tra một tý.”
Nói xong liền giữ chân sau của Diệu Nhị. Diệu Nhị lần nữa tỏ ra kháng cự mãnh liệt, nhưng thùng xe rất nhỏ nên không có nhiều chỗ để nó xê dịch, vừa duỗi chân ra thì bị Tô Diệu Nghi bắt được rồi đè xuống chiếc đệm mềm, bị ép lộ ra cái bụng mềm mại, dang đôi chân ra.
Tô Diệu Nghi nhìn kỹ, thất vọng nói: “Ôi dào, có cặp lục lạc lông tơ, cũng là con đực.”
Tô Diệu Nghi nói xong, hai tay thả lỏng ra, Diệu Nhị trong nháy mắt trốn vào một góc, mắt thường có thể thấy rõ nó đang run rẩy.
Khương Hồi kinh ngạc nhướng mày — Con mèo này khá có linh tính, cư nhiên còn biết xấu hổ.
“Xem ra không có cách nào ghép thành đôi rồi.” Tô Diệu Nghi chống cằm, chán nản thở dài, “Nếu đã như vậy, vậy lục lạc cũng không có tác dụng rồi, dứt khoát thiến nó đi, để tránh mùa xuân đến, khắp nơi lưu tình.”
Diệu Nhị nghe thấy lời này, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Xe ngựa không nhanh không chậm đi nửa ngày, trời sắp tối mới đến tòa biệt viện dưới chân núi.
Rất nhiều quý tộc trong kinh đã xây biệt viện ở núi Đăng Dương, dùng để tránh nóng. Cao Tương Vương bởi vì lâu không ở kinh, ngược lại không có chỗ ở như vậy, lần này ngủ lại là biệt viện của Tô gia.
Biệt viện chiếm cứ trăm mẫu, đình đài lâu các, bể tắm nước nóng, vườn hoa, mọi thứ đều có sẵn. Khương Hồi thật ra không phải lần đầu tiên tới đây, nhưng Tô Diệu Nghi không biết việc đó, vẫn nhiệt tình dẫn Khương Hồi đi tham quan xung quanh.
Hai người cùng ở trong một gian tiểu viện, ngủ cùng nhau.
Đêm ở núi Đăng Dương mát mẻ hơn nhiều so với Ngọc Kinh, vào đêm cuối xuân đầu hạ đã có tiếng côn trùng râm ran, hai người tháo bỏ quần áo rườm rà, chỉ mặc áo ngủ lụa mỏng nhẹ, phe phẩy quạt nhỏ, dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu lên là có thể thấy được ngân hà lấp lánh.
Tô Diệu Nghi uống vài chén rượu hoa quả, thứ này đã được ướp lạnh trong giếng nước, chua ngọt mát lành mà không gây say, cảm giác ngà ngà say là dễ chịu nhất, cả người như đang bồng bềnh trong sương mù.
Nàng ân cần rót cho Khương Hồi một chén, cười nói: “Đây là rượu bí truyền của Tô gia chúng ta, dùng quả nho trên núi Đăng Dương ủ thành rượu, nhà khác tuy cũng có, nhưng không thơm ngọt bằng rượu nhà ta.”
Khương Hồi mỉm cười, nhấp một ngụm nhỏ ở đầu lưỡi, hương vị chua ngọt quen thuộc khiến nàng có chút thất thần.
Thực ra Khương Hồi đã uống rượu này rất nhiều lần, đều là cùng Tô Diệu Nghi ở chung một chỗ. Nàng ta có đồ gì tốt, luôn muốn san sẻ cho nàng, khi hai người ở cạnh nhau, dường như niềm vui cũng nhân đôi.
Nhưng những ngày tháng thanh nhàn yên bình như vậy, hình như đã rời xa nàng từ lâu rồi.
Khương Hồi rũ mắt xuống, âm thầm thở dài.
Dưới sự cố ý mời rượu của nàng, Tô Diệu Nghi uống hết chén này đến chén khác, trên mặt nhanh chóng ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, cộng thêm hơn nửa ngày mệt nhọc vì xe ngựa, chẳng mấy chốc nàng ta đã ngủ thiếp đi.
Khương Hồi bế nàng ta trở về giường, đắp chăn cẩn thận, nàng ta vẫn đang lẩm bẩm nói mớ điều gì đó, xác nhận nàng ta đã ngủ say, Khương Hồi mới đứng dậy rời đi, thay một bộ đồ đen để đi đêm, lặng lẽ rời khỏi viện.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của Tô Diệu Nghi.
Mèo trắng nhảy lên trên giường một cách duyên dáng, một đôi mắt xám tro lạnh lùng nhìn xuống thiếu nữ đang ngủ say.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống trước giường, đổ một cái bóng mềm mại trên người thiếu nữ.
Phảng phất có gió thổi qua, cái bóng loang ra như mực nước, không ngừng chiếm đoạt càng nhiều không gian, đôi tai nhọn thu vào trong lông, chiếc đuôi dài biến mất không thấy, tứ chi mảnh khảnh như cành liễu vươn dài, biến thành thon dài hơn, cũng to khỏe hơn.
Mãi đến cuối cùng, quả cầu mực hoàn toàn huyễn hóa ra một hình dáng con người.
Tứ chi thon dài mà cường tráng, bắp thịt săn chắc như ngọc thạch, cho dù là hình người, thì vẫn có lực áp bức của một con sư hổ, gần như chiếm trọn chiếc giường, thân hình chắn hết ánh trăng, cái bóng hoàn toàn bao phủ thân thể nhỏ nhắn của Tô Diệu Nghi.
Nàng chìm vào giấc ngủ, đối với mọi chuyện xảy ra bên cạnh không biết gì cả, không biết rằng có một đôi mắt lạnh lùng khát máu từ phía trên nhìn chằm chằm vào nàng.
Năm ngón tay thon dài khẽ vươn tới cổ mảnh mai của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng siết chặt, tính mạng yếu ớt này sẽ im hơi lặng tiếng biến mất.
Có ánh sáng dữ dội lướt qua đôi mắt xám tro, nhưng lý trí lại chiếm thế thượng phong.
Không thể giết nàng ta, bây giờ giết nàng ta, nhất định sẽ kinh động Tô Hoài Anh, bại lộ hàng tung của mình ….
Nhưng không giết nàng ta, hắn tràn đầy tủi nhục và bi phẫn lại không có nơi nào phóng thích!
Tu Úc kìm nén tiếng thở nặng nề, đều là vì tức giận, hắn không ngờ, mình sẽ gặp phải nhục nhã to lớn mà chưa từng trải qua trong đời từ một Nhân tộc nhỏ yếu.
Đường đường Yêu vương, bị người dang rộng hai chân nhìn thân dưới, còn bị hăm dọa phải đi thiến?
Cái gì mà gọi là thứ đồ vô dụng?
Khi đó hắn suýt nữa không khắc chế được yêu khí của mình, trực tiếp biến ra nguyên hình mang hai người phụ nữ này xé thành từng mảnh.
Nếu không phải hắn bị trọng thương, hắn vẫn là không có cách nào đánh bại Tô Hoài Anh ….
Đêm đó trên đài dạ yến, hắn bị Chấn Thiên Linh tổn thương nguyên thần, lại bị Cao Tương Vương đâm thủng lòng bàn tay phải, đánh thành trọng thương, trong lúc nguy cấp biến thành một con mèo trắng, trốn vào trong chiếc xe ngựa được trang trí xa hoa nhất.
Theo hiểu biết của hắn, chủ nhân của loại xe ngựa này tất nhiên thân phận tôn quý, sẽ không có người tra xét kỹ lưỡng.
Đúng như hắn dự đoán, những người đó thậm chí không có kiểm tra, liền để chủ nhân xe ngựa rời đi.
Hắn vốn định đi được nửa đường thì rời khỏi, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều bị thương càng nặng hơn, trên đường đi hắn đã ngất xỉu, khi tỉnh lại, xe ngựa đã dừng ở bên trong nhà cao cửa rộng, mà hắn cũng từ trong miệng nô lệ qua lại biết được, mình đang ở Tô phủ.
Tư Mã, một trong lục khanh hiện nay liền là họ Tô, Tô Bá Dịch.
Tu Úc cuối cùng hiểu ra, vì sao không ai kiểm tra xe ngựa mà hắn đang trốn, bởi vì Tô Bá Dịch chính là trưởng quan cao nhất của bọn họ, không ai dám kiểm tra kỹ càng gia quyến của Tư Mã đại nhân, và này cũng khiến Tu Úc ý thức được, mình trốn ở Tô phủ, ngược lại là an toàn nhất.
Không ai sẽ ngờ đến Yêu vương Tu Úc không trốn ở bên ngoài, trái lại trốn ở dưới chân hoàng thành nguy hiểm nhất, trong phủ Tư Mã.
Cũng không ai sẽ ngờ đến, hổ yêu chín đuôi, Yêu vương mang huyết mạch thần thú Khai Minh, chân thân thực sự là một con mèo trắng.
Thực ra, Lục Ngô, người được xưng là thần thú Khai Minh, ban đầu cũng chỉ là gia sủng của vu thánh. Mèo vu thánh nuôi, cùng mèo phàm nhân nuôi, bản chất không có khác biệt.
Nhưng muốn uy hiếp lũ yêu, tự nhiên phải gia tăng yêu lực hùng hồn bàng bạc, vẻ ngoài uy mãnh thần tuấn, kích phát huyết mạch yêu lực, Tu Úc liền biến thành chín đuôi, thân hình cũng sẽ tăng vọt như một ngọn đồi, hổ vương gầm lên, vạn thú cúi đầu.
Mà biến về nguyên hình chân thân, hắn há to miệng, nhưng âm thanh phát ra lại là mèo!
Mấy ngày trốn ở Tô phủ dưỡng thương, hắn lợi dụng vóc dáng nhỏ nhắn của mình, tự do đi lại đánh cắp linh quả linh dược của Tô phủ, thuận tiện có thể nghe lén một ít tin tức bên ngoài.
Trong cuộc trò chuyện của vợ chồng Tô Bá Dịch thường có bí mật trọng yếu.
Nhưng Tô phủ cũng có nhân tố không an toàn, chính là Tô Hoài Anh, trưởng tử của Tô Bá Dịch, đó là dị sĩ có tu vi nhị phẩm, khi Tu Úc ở thời kỳ hưng thịnh đương nhiên sẽ không mang tu sĩ nhị phẩm để ở trong mắt, nhưng mà hắn bị Cao Tương Vương đánh tụt một đại cảnh giới, trọng thương chưa lành, nếu đối mặt với Tô Hoài Anh, thì sống chết khó đoán được. Huống hồ loại người như Tô Hoài Anh, sẽ không đơn thương độc mã đấu với hắn, hắn ta nhất định sẽ dẫn dắt một đội quân đến bao vây tiêu diệt hắn.
Tu Úc mặc dù thu lại tất cả yêu khí, tự tin sẽ không bị Tô Hoài Anh nhận ra điều dị thường, nhưng cũng không muốn thu hút sự chú ý của hắn, nên vẫn luôn trốn ở sân sau của Tô phủ
Vốn dĩ hắn dự định sẽ ẩn náu như vậy trong một hai tháng, đợi thân thể bình phục, đầu ngọn gió qua đi, chờ đợi một cơ hội khác, tìm Cao Tương Vương báo thù.
Không ngờ vài ngày trước, hắn đã ngửi thấy khí tức của yêu thai từ một chiếc xe ngựa, lúc đó không nghĩ nhiều, liền phá cửa sổ xe và đi vào bên trong, làm kinh hãi thiếu nữ quý tộc ăn mặc lộng lẫy bên trong xe. Hắn nhảy lên đùi nàng ta, từ lòng bàn tay nàng ta ngửi thấy khí tức quen thuộc và thân thiết.
Người khác có lẽ không biết, nhưng hắn là tự mình tiếp xúc qua yêu thai, đó là huynh đệ cùng một mẹ của hắn, hắn không thể nào nhận sai khí tức đó.
Nhưng còn chưa đợi hắn phản ứng lại, đám thị vệ đã xông lên vây đánh hắn.
Hắn ở dưới vây đánh của giáo dài trái phải tránh né, ngay lúc định biến ra nguyên hình, thì nhìn thấy xe ngựa của Tô Hoài Anh.
Một thoáng sững sờ, nó bị một cây gậy đánh vào xương cụt, ngã xuống đất, bị nhiều gậy đánh tới tấp, nó phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Hoài Anh cưỡi ngựa, lạnh lùng hỏi.
Đám thị vệ tiến lên bẩm báo: “Một con mèo hoang mạo phạm tiểu thư.”
Tô Hoài Anh nhướng mày, liếc mắt nhìn con mèo xám trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Vậy thì giết nó đi.”
“Chờ đã!” thiếu nữ trong xe ló nửa người ra, vẻ mặt lo lắng, “Đừng giết nó, nó không làm ta bị thương!”
“Dã thú hung tính khó thuần, giết thì giết thôi.” Tô Hoài Anh tâm tình không tốt, không muốn nhiều lời.
“A huynh!” Tô Diệu Nghi tức giận nhảy ra khỏi xe, chạy thẳng tới, bế con mèo bị thương nằm trên đất lên, con mèo bị đả thương, hơi thở thoi thóp không thể động đậy, “Ta muốn nuôi nó!”
“Làm càn!” Tô Hoài Anh tức giận quát, “Cái thứ dơ bẩn gì cũng ôm vào lòng!”
Tú Úc trong lòng phẫn nộ: “Meo!”
— Ngươi mới là đồ dơ bẩn!
Tô Diệu Nghi hung ác trừng mắt Tô Hoài Anh: “Người khác sợ huynh, ta không sợ huynh, huynh ức hiếp bằng hữu của ta, còn ức hiếp mèo của ta, bọn họ không đắc tội huynh, huynh vì sao phải đánh phải giết!”
Tô Hoài Anh tức giận đến nổi gân xanh trên trán, nhưng đối với muội muội lớn lên trong sự nuông chiều của cha mẹ này, hắn thực sự không thể làm gì được.
“Con mèo hoang này hung tướng đầy mặt, cả người dơ bẩn, cho dù a phụ a nương cưng chiều muội, cũng sẽ không dung túng muội nuôi thứ này, nếu bị nó cào thương nhiễm bệnh, muội hối hận cũng chẳng kịp.” Tô Hoài Anh nhẫn nhịn tính khí nói.
“Ta sẽ tự nói rõ với a phụ a nương, huynh không quản được ta.” Tô Diệu Nghi hừ lạnh một tiếng, quay người chạy về phía cửa.
Tu Úc không biết Tô Diệu Nghi đã nói gì với cha mẹ nàng ta, nhưng cuối cùng hắn bị lưu lại bên cạnh Tô Diệu Nghi.
Vết thương vốn dĩ chưa lành, bị đánh loạn vài gậy, vết thương cũ lại tái phát.
Tô Diệu Nghi trong mắt tràn đầy đau lòng, cẩn thận xử lý vết thương cho hắn, dùng nước ấm rửa sạch lông giúp hắn, còn làm một cái tổ rất thoải mái cho hắn.
Những ngày này thoải mái hơn việc hắn trốn đông núp tây, cũng không cần tự mình đi trộm ăn trộm thuốc.
Tu Úc cũng không vội chạy trốn, bởi vì hắn muốn tìm hiểu rõ ràng, những khí tức thuộc về yêu thai ở lòng bàn tay Tô Diệu Nghi là đến từ đâu.
Mãi đến hôm nay, hắn cuối cùng cũng hiểu.
Ấu đệ hắn tâm tâm niệm niệm tìm kiếm, cư nhiên nhận giặc làm chủ, đối với con gái kẻ thù meo meo nịnh nọt, hắn tức giận đến mức tát nó vài cái ngay tại chỗ.
Đoàn Đoàn, ha, cái tên nực cười biết bao.
Diệu Nhị so với nó nghe còn thuận tai hơn.
Hừ, hắn đang đắc ý cái gì chứ ….
Cao Tương Vương, là ông dẫn đầu Liệt Phong Doanh giết cha mẹ của hắn, thù này không báo, không phải con trai họ.
Khương Hồi, là nàng ta dùng Chấn Thiên Linh tổn thương nguyên thần hắn, phá hỏng kế hoạch của hắn, hắn cũng sẽ đồng dạng hủy hoại cuộc đời nàng ta.
Còn về sự sỉ nhục mà Tô Diệu Nghi gây ra cho hắn ….
Trong mắt Tu Úc lóe lên tia sáng lạnh lẽo đen tối, cúi người đè lên, gan bàn tay bóp cổ mảnh mai của Tô Diệu Nghi — trước tiên phải giáo huấn nàng ta một chút.
“Meo meo ….” một quả bóng lông màu trắng nhảy lên, đâm vào cánh tay hắn, nhe răng trợn mắt với hắn.
Tu Úc dùng tay kia xách thịt mềm sau gáy nó lên, mắt lạnh lùng cúi đầu nhìn nó, thấp giọng quát: “Ngươi, đứa con bất hiếu này, nếu không phải vì thấy ngươi còn chưa hiểu chuyện, ta đã đánh ngươi một trận nghiêm khắc rồi.”
Đoàn Đoàn dường như nghe hiểu lời hắn nói, lại vẫn không hiểu ý tứ của hắn, nhưng nó từ trên người Tu Úc cảm nhận được sát khí và uy hiếp, nó sợ hãi rụt cổ, lại không chịu thua kém mà kêu gào vài tiếng.
Nó là yêu thai chưa đủ tháng thì đã bị tách khỏi cơ thể mẹ, mặc dù hấp thụ yêu lực của cơ thể mẹ, nhưng chung quy vẫn chưa phát triển đầy đủ, có linh tính, nhưng không nhiều, muốn kích phát toàn bộ yêu lực trong cơ thể, vẫn cần Tu Úc từ từ dạy dỗ.
“Ngươi có tên của riêng mình, ngươi tên là Tu Minh, không phải gọi là Đoàn Đoàn.” Tu Úc ghét bỏ khi nói tới hai từ đó, “Đồ vô dụng, đối với Nhân tộc nịnh hót lấy lòng, phụ thân nàng ta giết cha mẹ của chúng ta, ngươi phải giết nàng ta báo thù cho cha mẹ.”
“Meo?” Đoàn Đoàn nghiêng đầu kêu một tiếng.
“Bây giờ nói với ngươi những lời này thật sự là gảy đàn cho mèo nghe.” Tu Úc cười tự giễu, vung tay ném nó ra, gầm lên một tiếng, “Cút sang một bên.”
Hắn thực sự không có nhiều tình cảm với đệ đệ này, nếu không phải vì bảo vệ tính mạng của hắn, mẫu thân có lẽ đã không chết, và mẫu thân dùng tính mạng đổi cho đệ đệ, rồi quay người lao vào vòng tay của kẻ thù.
Tu Úc một đường truy tìm tung tích của yêu thai đến tận Ngọc Kinh, hôm đó, cuối cùng cũng tìm thấy dấu vết của yêu thai ở chợ Quỷ, mạo hiểm giữa đường cướp đoạt. Về sau bị mấy tên thợ săn yêu vây đánh, hắn lo lắng tiết lộ tung tích, khơi dậy cảnh giác của Nhân tộc, ảnh hưởng đến hành động sau này, bèn che đậy dấu vết và giết chết một trong mấy tên thợ săn yêu đó.
Nhưng bó chân trói tay như vậy, lại khiến hai người khác thừa cơ đoạt yêu thai đi, đợi hắn đuổi kịp, thì chỉ nhìn thấy yêu thai trống không trên mặt đất, túi thai không biết từ lúc nào bị người dùng vũ khí sắc bén chọc thủng, yêu thú trong đó sớm đã biến mất.
Hai tên thợ săn yêu trên mặt đất có lẽ bởi vì chia chiến lợi phẩm không đều, đánh nhau dữ dội, cuối cùng cả hai đều thiệt và chết. Trên người họ đều có khí tức của yêu thai, Tu Úc vì che đậy dấu vết, liền mang thi thể hai người nuốt chửng vào bụng.
Sau đó bám theo khí tức của yêu thai dọc đường tìm kiếm, thì bị đứt khí tức ở một nơi hoang vắng.
Tu Úc cũng nghĩ không hiểu, nó là làm sao lạc đến phủ Cao Tương Vương, nhưng bây giờ truy cứu quá khứ cũng không có ý nghĩa gì, có thể tìm thấy Tu Minh, hắn coi như không phụ cha mẹ đã khuất.
Tu Minh chưa đủ tháng thì bị tách khỏi cơ thể mẹ, lại bị thợ săn yêu xẻ khỏi yêu thai, hắn tuy có linh trí nhưng không nhiều. Tuy rằng có ý bảo vệ Tô Diệu Nghi, nhưng Tu Úc đối với hắn có huyết mạch áp chế, hắn cũng chỉ có thể kêu meo meo vài tiếng phản kháng một tý, cuối cùng tủi thân quay về tổ của mình.
Tu Úc thở dài một hơi, hắn bỗng nhiên có phần lĩnh hội được cảm giác bất lực của Tô Hoài Anh đối với Tô Diệu Nghi, vừa tức giận vừa không thể đánh ….
Làm huynh trưởng nào có dễ đâu.
Hắn tâm tình phức tạp cúi đầu nhìn Tô Diệu Nghi, mái tóc dài xõa xuống vô thức quét qua khuôn mặt của Tô Diệu Nghi, gây ngứa nhẹ.
Tô Diệu Nghi giơ tay dụi mặt, lật người, tay trái đặt ở eo và hông Tu Úc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Tu Úc.
Tu Úc tức khắc cứng đờ.
Đôi mắt quả hạnh đó mờ sương, ánh trăng bị bóng dáng cao lớn của Tu Úc chặn hết, trên giường một mảnh tối mờ, gì cũng không nhìn rõ.
Tô Diệu Nghi chưa tỉnh táo, trên mặt nàng vẫn còn vương chút ửng hồng do say, mùi thơm chua ngọt của rượu trái cây tràn ngập trong hơi thở.
“Quận chúa ….” nói cũng như nói mớ, giọng mũi khàn đặc, “Cô uống thêm chút nữa đi …”
Nói xong thì nhắm mắt lại, trong thì thầm lẩm bẩm hình như đang nói gì đó, nhưng một chữ cũng nghe không rõ.
Tu Úc ngọ nguậy một chút, lại kinh động Tô Diệu Nghi, tay nàng sờ lên thắt lưng Tu Úc, không mở mắt, lẩm bẩm: “Cô đi đâu vậy …”
Tu Úc vốn muốn đuổi theo Khương Hồi xem trong hồ lô của nàng ta bán thuốc gì, nhưng bây giờ hắn lại rơi vào cảnh khốn khó.
Vạn nhất hắn tránh thoát ra, đánh thức Tô Diệu Nghi thì phải làm sao?
Đánh ngất nàng ta đi!
Trong mắt Tu Úc hiện lên một tia tàn nhẫn, vừa giơ tay lên, Tô Diệu Nghi lại sát vào.
Nàng nằm nghiêng cuộn tròn người, chăn mỏng phác họa đường cong mềm mại duyên dáng, trán áp vào chỗ ngực và bụng của Tu Úc, hơi thở ấm áp ẩm ướt phả vào giữa bụng mẫn cảm của hắn.
Tay Tu Úc tức khắc cứng đờ, lòng bàn tay vừa chạm vào gáy Tô Diệu Nghi liền không có sức lực.
Mắt mèo có tầm nhìn ban đêm cực mạnh, cho dù giường tối, hắn cũng có thể rõ ràng nhìn thấy da thịt lộ ra bên ngoài chăn.
Thậm chí thân thể dưới chăn, hắn cũng rõ ràng mà nhìn nhiều lần. Suy cho cùng Tô Diệu Nghi chỉ coi hắn là một con mèo bình thường, việc thay quần áo và tắm rửa không bao giờ trốn tránh hắn.
Tu Úc đối với thân thể thiếu nữ Nhân tộc không có sở thích đặc biệt gì, nhiều nhất chỉ coi đó như một khẩu phần ăn. Hắn cũng từng lười biếng liếc nhìn vài lần, thiếu nữ quý tộc này được cha mẹ nuông chiều mà lớn lên, chưa từng chịu khổ, da thịt trên người trắng nõn mịn màng, không một chút tì vết, hệt như một dòng sữa đổ ra từ chiếc bình sứ men xanh.
— Tuy rằng không phải dị sĩ, ăn vào tu hành không có ích lợi, nhưng mùi vị chắc rất non mềm.
Hắn chỉ lướt qua suy nghĩ này một cách tùy ý.
Ngay cả khi bị Tô Diệu Nghi ôm vào lòng, áp lên bộ ngực mềm mại của nàng, hắn cũng chỉ cảm thấy phiền chán, mà không có ý nghĩ xấu.
Nhưng lúc này bị hơi thở của thiếu nữ lướt qua chỗ nhạy cảm, dù cho vô ý, nhưng hắn cũng sẽ có bản năng.
Hơi thở của Tu Úc lập tức trở nên nặng nề — Lần này không phải tức giận.
“Thứ đồ vô dụng” trong miệng Tô Diệu Nghi, không hợp thời mà dâng lên phản ứng.
______________________________________
(Hạ)
Ngoài biệt viện Tô gia có trọng binh canh gác, trong vườn cũng có binh sĩ tuần tra, nhưng nơi ở của hai thiếu nữ thì không tiện cử một nhóm nam nhân canh gác bên ngoài. Tô Hoài Anh đối với việc này còn có chứng mực, sẽ không vô lễ mà dò xét hai thiếu nữ đang làm gì, nói gì.
Khương Hồi có Tiểu Chỉ làm quân tiên phong thăm dò khắp nơi, dễ dàng tìm ra sơ hở trong lúc các thủ vệ đổi phiên và lẻn ra khỏi biệt viện.
Khương Hồi đến bờ hồ nhỏ ở phía tây nam biệt viện, Kỳ Hoàn đã ở nơi này đợi rất lâu rồi.
Lần này hắn không đi cùng đoàn xe, mà một mình cưỡi ngựa đi đường mòn, đến đây sớm hơn đoàn xe hai giờ, sau khi thăm dò rõ ràng địa hình thì ước định địa điểm đợi Khương Hồi đến.
Còn chưa đến gần, hắn đã ngửi thấy mùi rượu hoa quả trên người Khương Hồi.
“Quận chúa, ngài uống rượu à?” hắn nhớ rằng tửu lượng của Khương Hồi không tốt lắm, lần đầu tiên gặp mặt đã nôn lên người hắn.
“Chỉ uống một chút, sẽ không lỡ việc.” đôi mắt Khương Hồi trong trẻo, hiển nhiên không uống nhiều.
Thực ra tửu lượng của nàng không tệ, chỉ là hôm đó Tô Diệu Nghi lén lấy ra rượu ngon mà Tô Hoài Anh cất kỹ, rượu mạnh được ủ đặc biệt cho dị sĩ.
Thể chất dị sĩ khác với người bình thường, không dễ uống say, đương nhiên cũng sẽ có người nghiện rượu muốn trải nghiệm thú vui say rượu và đi ủ rượu mạnh. Hai tiểu cô nương lúc đầu không biết lợi hại, Khương Hồi càng tự cao ngàn chén không say, này mới uống đến thất thố.
Lần này trong người còn có chuyện quan trọng khác, nàng đương nhiên sẽ không buông thả bản thân uống say. Huống hồ, nàng cũng không phải bản thân ba năm trước.
“Ta đã kiểm tra rồi, biệt viện của Diêu gia cách nơi này không xa, cưỡi ngựa đi một khắc là có thể nhìn thấy.” Kỳ Hoàn nói, “Nhưng mà biệt viện Diêu gia nhìn như không có người, canh giữ lại rất nghiêm ngặt, lúc chạng vạng có khói bếp bốc lên, nhìn tình hình, người ở trong biệt viện rất nhiều.”
“Hiện giờ Diêu Thái bị thương, người trong tộc Diêu thị cũng không ở nơi này tu dưỡng, làm sao có nhiều người dùng bữa như vậy.” Khương Hồi lòng hơi an tâm, “Xem ra hắn vẫn chưa nhận ra biến cố, chưa di chuyển tội chứng ở đây.”
Tuy có kinh nghiệm kiếp trước, nhưng bây giờ với sự xuất hiện của nàng, rất nhiều việc đều xảy ra thay đổi, khiến nàng không thể không cẩn thận hơn.
“Chúng ta đi nhanh.” Khương Hồi nói, cũng không đợi Kỳ Hoàn, tự mình xoay người lên lưng ngựa.
Nàng nhẹ như một con én, động tác gọn gàng lưu loát, nếu luận kỹ năng cưỡi ngựa, nàng là Cao Tương Vương đích thân dạy dỗ, Kỳ Hoàn vẫn còn kém xa nàng.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Kỳ Hoàn đang thất thần, nhướng mày thúc giục: “Ngươi ngây người ra đấy làm gì? Lên đi.”
Kỳ Hoàn hoàn hồn, ánh mắt lập lòe một tý, hoài nghi hỏi: “Ta lên ngựa?”
“Nếu không làm sao dẫn đường?” Khương Hồi không kiên nhẫn nói, “Nhanh lên, chúng ta phải trở về trước khi trời sáng.”
Kỳ Hoàn nghĩ thầm, hắn có thể chạy theo.
Nhưng lúc này, hắn nói ra điều đó thì sẽ trông thật ngu ngốc.
Hắn cong khóe môi, không chút do dự, lên lưng ngựa ngồi ở sau lưng Khương Hồi, khép cánh tay lại nắm chặt dây cương, quay đầu ngựa, nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền phi nước đại chạy đi.
Cây cối hai bên liên tục tụt lại phía sau, gió đêm lay động tóc mai, cũng khiến u hương lan tỏa ra.
Khương Hồi lòng không tạp niệm, Kỳ Hoàn lại rất khó không nghĩ nhiều.
Có đôi khi cảm thấy, nàng thật sự không xem hắn là người ngoài.
Có đôi khi lại cảm thấy, nàng dường như không hề coi hắn là nam nhân.
Là bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên chưa nhận thức được sự khác biệt giữa nam và nữ sao?
Nhưng có đôi khi nhìn vào mắt nàng, lại có loại chín chắn và điềm đạm hơn tuổi tác.
Kỳ Hoàn tự giễu mà thở dài, mang áo choàng trước mặt kéo chặt lại, giúp nàng chắn gió thổi vào mặt.
Một khắc cưỡi ngựa này tựa hồ dài đằng đẵng mà cũng vội vã, cách biệt viện Diêu gia còn một dặm, Kỳ Hoàn ghìm ngựa dừng lại, buộc ngựa vào gốc cây gần đó, để tránh đến gần biệt viện tiếng vang quá lớn sẽ kinh động đến người bên trong.
Hai người im hơi lặng tiếng đến bên ngoài biệt viện Diêu gia, Kỳ Hoàn bế Khương Hồi, nhẹ nhàng bay lên ngọn cây, như vậy có thể nhìn được xa hơn.
Nhưng mà tường của biệt viện Diêu gia cũng cao hơn biệt viện nhà người khác, dường như lo lắng bị người từ chỗ cao thăm dò xuống, cây vùng phụ cận phần lớn bị đốn hạ, còn lại cũng chỉ là vài cây nhỏ vừa mới mọc chưa lâu, độ cao không đủ để thăm dò quá xa, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều đèn đuốc trong nhà.
Lúc này Khương Hồi thấy vui mừng vì Từ Thứ đã đưa Tiểu Chỉ cho nàng, Tiểu Chỉ và nàng tâm ý tương thông, không cần nói nhiều, từ trong lòng nàng chui ra ngoài, lơ lửng trong không trung vẫy tay với nàng, sau đó quay người bay về phía biệt viện.
Lúc này Kỳ Hoàn và Khương Hồi mới từ trên cây xuống.
Nàng vẻ mặt nghiêm trọng cảm nhận phản hồi của Tiểu Chỉ.
— Chỗ này có rất nhiều người.
— Căn phòng này đều là người sống.
— Căn phòng này đều là người chết.
— Trong phòng này có yêu!
Theo phản hồi của Tiểu Chỉ, trước mắt Khương Hồi dường như rõ ràng mà hiện ra cảnh tượng bên trong biệt viện Diêu gia.
Nhưng lòng nàng cũng theo đó chùng xuống một chút.
Quyền lực Giám Yêu Tư cực lớn, chưởng quản dưới tay trên nghìn danh dị sĩ, càng đáng sợ là, từ những hồ sơ nàng tìm đọc xem xét, những dị sĩ này có khá nhiều người không phải loại lương thiện gì, rất nhiều người giống như Liễu Phương Phi, nằm trong bảng tru tà, cùng đường bí lối nên mới hướng Giám Yêu Tư quy phục, trở thành quỷ sai không thể thấy ánh sáng.
Việc làm của quỷ sai đương nhiên là quỷ sự, quỷ sự không những loạn pháp, càng là không có tính người. Quy tắc phường cược mạng nhìn như công bằng, dùng mạng đổi mạng, nhưng lại vì Diêu Thái cung cấp vô số thân thể dị sĩ. Những người mất mạng vì thua cược này, cho rằng mình thê thảm nhất cũng bất quá là bị giết, thực ra không phải ….
Thân thể dị sĩ khác thường kiên cố, mang hoạt tính người bình thường không có, trọng thương cũng không đến mức sẽ chết. Dị sĩ thua cược mất mạng sẽ không bị giết ngay tại chỗ, mà sẽ bị tiêm độc tố vào, toàn thân tê liệt, được bí mật đưa đến biệt viện của Diêu gia, trở thành động vật sống, có tri giác nhưng mất đi sức lực hành động, bị nuôi nhốt chờ ngày nào đó một quý tộc cần nội tạng, bọn họ sẽ bị mổ để lấy đi một bộ phận nào đó.
Thiếu một quả thận một lá gan, vẫn có thể sống, chỉ là sẽ vô cùng đau đớn, nhưng ai sẽ quan tâm súc vật có đau hay không. Bọn họ sẽ duy trì loại trạng thái không phải người cũng không phải quỷ, cho đến khi hoàn toàn không thể sống được nữa.
Những dị sĩ thân mang thần thông này, vốn có thể nở mày nở mặt sống, lại lưu lạc đến đây. Bọn họ có lẽ sẽ cho rằng mình chẳng qua là mệnh không tốt, thua cược, không trách người khác. Phần lớn trong số bọn họ có thể đến chết cũng không biết, thực ra bọn họ không có bệnh, cũng không cần đánh cược tính mạng đi đổi nội tạng, tự có một ám trang khác của Giám Yêu Tư đến tiêm cho bọn họ một lượng nhỏ độc tố, khiến bọn họ cho rằng thọ mệnh của mình sắp tận ….
Ba cái cứ điểm của Giám Yêu Tư, tửu lâu Thiên Hương chuyên hạ độc, y quán Thọ Thiên chuyên hành y, Phường cược mạng chuyên trị mệnh.
Ba cứ điểm này cấu thành một sợi xiềng xích hoàn chỉnh, buộc chặt cổ họng của những dị sĩ, thợ săn yêu không thuộc quản lí của triều đình.
Mà càng khiến Khương Hồi buồn nôn đó là, phần lớn quý tộc trong triều và Giám Yêu Tư dùng một số loại thủ đoạn săn bắt thân thể của dị sĩ, nhưng sẽ không ai nói toạc ra, bởi vì người người đều có lúc bị bệnh, họ đều cần nội tạng và máu của dị sĩ đến duy trì mạng của mình. Diêu Thái tóm cổ thợ săn yêu, cũng tóm cổ quý tộc trong triều.
Mãi đến ba năm trước Kỳ Hoàn tìm ra tất cả tội chứng, nhưng sở dĩ Diêu Thái bị hạ bệ không phải vì hắn dùng quyền lực để trục lợi cá nhân, lùng giết dị sĩ. Mà là bởi vì hắn mang những tài nguyên này bán cho Yêu tộc, thậm chí cấu kết Yêu tộc mưu hại quý tộc trong triều.
Chỉ có roi quất lên trên người mình, họ mới cảm thấy đau.
Khương Hồi nhẫn nhịn tức giận, dòng chữ trong những hồ sơ đó, xa không bằng tận mắt nhìn thấy khiến Khương Hồi phẫn nộ, chỉ có nắm chặt song quyền mới có thể kìm nén sự run rẩy của mình.
Tiểu Chỉ im hơi lặng tiếng từ biệt viện Diêu gia trượt ra ngoài, trở về trong lòng Khương Hồi.
Kỳ Hoàn nhìn thấy vẻ mặt của Khương Hồi thay đổi, nhưng hắn không hỏi nhiều, trầm mặc bồi nàng lên ngựa trở về.
“Thật bẩn ….” trong lòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng lẩm bẩm nhỏ khàn.
Kỳ Hoàn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Khương Hồi sắc mặt trắng nhợt, hơi thở không ổn định, trong mắt chứa đầy căm hận và mù mịt.
“Người ở Ngọc Kinh, thật bẩn thỉu.” Khương Hồi thấp giọng nói một câu, vẻ mặt đau khổ, “A phụ muốn bảo vệ, là Nhân tộc như vậy sao ….”
Khoảnh khắc đó, trong lòng nàng nảy sinh một ý nghĩ, chính là mang lửa thiêu rụi những thứ đó.
Kỳ Hoàn lặng lẽ siết chặt vòng tay, mang thân thể khẽ run rẩy của nàng ôm ở trong lòng.
“Người ở Ngọc Kinh, không phải đều như vậy.” Kỳ Hoàn khẽ nói: “Người trên đời này, vốn có thiện có ác, có tốt có xấu. Trong thành Ngọc Kinh này chỉ cần vẫn còn một người tốt, sự bảo vệ của Cao Tương Vương không phải là không có giá trị. Giống như ngài …. cũng sẽ vì thành toàn tình nghĩa của Diên Cơ, tự mình rảo bước mà đi mạo hiểm. Các ngài có thể không đếm xỉa đến tính mạng của mình, lại không thể bỏ mặc tính mạng của người khác.”
Khương Hồi khẽ run lên, cúi đầu nhìn đôi tay bao bọc trước người mình, hắn nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay nàng, từng chút một siết chặt, dường như muốn dùng cách này cho nàng một tia chống đỡ.
Thì ra Kỳ Hoàn biết tâm tư của nàng ….
Giọng nói của Kỳ Hoàn từ phía sau truyền đến, kèm theo sự rung nhẹ của lồng ngực, ấm áp và mạnh mẽ: “Ngọc Kinh liền giống như một ngôi nhà lung lay sắp đổ, trong nhà có người tốt, cũng có người xấu, Cao Tương Vương một mình chống đỡ bức tường nguy hiểm sắp sụp đổ, không còn thời gian đi cứu giúp kẻ xấu thừa nước đục thả câu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người chịu khổ. Thế nên ông lựa chọn bảo vệ, đồng thời nhắm mắt.”
Khương Hồi trầm mặc, nàng có thể hiểu được ý của Kỳ Hoàn, nàng cũng dần dần hiểu được sự mẫu thuẫn và bất lực trong lòng a phụ. Rõ ràng dốc toàn lực đi bảo vệ sự an bình của Nhân tộc và Vũ triều, nhưng lại không muốn quay về Ngọc Kinh, bởi vì ông cũng không muốn nhìn thấy đất nước mình liều mạng bảo vệ, ở dưới đáy lại không kham nổi như vậy.
“Vậy có thể làm gì đây ….” Khương Hồi khàn giọng nói, “A phụ không có lựa chọn.”
“Vậy quận chúa, có lựa chọn sao?” Kỳ Hoàn khẽ hỏi.
“Ta?” Khương Hồi giật mình.
“Ngài bằng lòng chìa tay giúp đỡ những người thân thể mắc kẹt trong gian khổ không?” Kỳ Hoàn hỏi.
Đôi tay ôm lấy mình ấm áp mạnh mẽ, và sau lưng truyền đến nhịp tim, nhưng có vẻ không bình tĩnh cho lắm.
Đồng dạng rối loạn, là tim Khương Hồi.
Phảng phất có thứ gì đó sắp sửa chui ra ngoài, gần như muốn đột phá phong tỏa của bóng tối.
“Cứu thế nào …” nàng độc thoại khẽ lẩm bẩm.
“Căn nhà sắp đổ, chỉ đỡ thôi chưa chắc đã chống được bao lâu, thậm chí càng đỡ lâu, khổ nạn của những người trong nhà lại càng kéo dài.” Kỳ Hoàn cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai nàng, “Không bằng đạp đổ, dựng lại cao ốc mới.”
Khương Hồi chợt giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn.
Môi ẩm ướt lướt qua đôi má, nàng va phải một đôi mắt sâu thẳm.
“Ngươi …” trong lòng Khương Hồi đập loạn, đôi mắt đen nhánh gần trong tầm tay như đêm đen, lại có ngôi sao đột nhiên sáng lên.
Khoảnh khắc đó, nàng cho rằng mình nhìn thấy là Kỳ Tư Khanh ba năm sau.
“Ngươi cũng giống như Cảnh Chiêu, muốn mưu phản sao?” giọng Khương Hồi khô khốc, đôi tay hơi run.
Kỳ Hoàn càng dùng sức siết chặt tay nàng, khẽ cười nói: “Ta chỉ là một tên nô lệ, ta nghĩ thế nào đều không quan trọng, bởi vì ta chẳng làm được gì cả.”
Khương Hồi nghĩ thầm — Không, ngươi làm được, ngươi thậm chí đã gần như làm đến ….
“Quận chúa thì khác …. Ngài là lựa chọn chống đỡ bức tường nguy hiểm, hay là dựng lại một tòa cao ốc mới?”
Khương Hồi im lặng một lát, hỏi: “Nếu ta lựa chọn cái trước thì sao?”
Ánh mắt Kỳ Hoàn khẽ động, cười nhẹ một tiếng, dịu dàng mà kiên định nói: “Vậy ta đương nhiên sẽ đi theo quận chúa, khi tường đổ nhà sập, ta nhất định dùng mạng mình bảo vệ quận chúa.”
Tưởng đổ nhà sập …
Trong lòng Khương Hồi bỗng nhiên đau nhói một trận.
A phụ của nàng, sớm đã bị đè bên dưới đống đổ nát.
Là người trong nhà đã giết ông.
Kỳ Hoàn lặng lẽ ôm Khương Hồi, cố ý chậm lại tốc độ đường về. Hắn có thể rõ ràng nghe thấy tiếng thở trong lòng, cảm nhận được phập phồng trong tim nàng.
Cảm nhận được do dự và bối rối của nàng, Kỳ Hoàn nhẹ nhàng cong khóe môi. Hắn biết nàng sẽ chọn gì.
— Ta là thần tử trung thành nhất của ngài.
— Muốn đi chung con đường với ngài.
Biệt viện Tô gia dễ ra khó vào, quay về biệt viện, vì để giúp Khương Hồi tìm được cơ hội lặng lẽ trở vào, Kỳ Hoàn cố ý gióng trống khua chiêng mà gây ra động tĩnh, thủ vệ bên ngoài cho rằng có người mưu đồ gây rối, lập tức bao vây, mà Khương Hồi cũng nhân cơ hội trở về phòng, nhanh chóng thay đồ ngủ, nằm xuống giường.
Trên giường không biết vì sao có mùi mèo nồng nặc, Khương Hồi quay đầu nhìn, con mèo tên Diệu Nhị đang cuộn tròn thành một cục, chắc là đã ở trên giường rất lâu rồi mới quay về chỗ của nó.
— Một con mèo có vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, không ngờ khi ngủ cũng bám người.
Trong đầu Khương Hồi lóe lên một ý nghĩ cổ quái, liền thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Tô Hoài Anh bị động tĩnh bên ngoài phòng đánh thức, mặc áo khoác vào, vẻ mặt u ám đi ra ngoài, nhìn thấy nam nhân bị thị vệ giữ ở trong đình.
Rất quen mắt.
Tô Hoài Anh gần như lập tức nhớ tới thân phận của đối phương.
“Là ngươi.” một số ký ức không vui lướt qua tâm trí, trong mắt Tô Hoài Anh nổi lên sát ý, “Hơn nửa đêm, lén lút xông vào biệt viện Tô gia, là muốn chết sao?”
Kỳ Hoàn không nhanh không chậm đáp: “Ta là phụng lệnh quận chúa đến đây.”
Nói rồi từ trong tay áo lấy ra một miếng lệnh bài, chính là thủ lệnh của phủ Cao Tương Vương.
Tô Hoài Anh vẻ mặt không thiện ý nói: “Nàng ta bảo ngươi hơn nửa đêm đến đây?”
“Có phải hay không, hỏi thì sẽ biết, ta hà tất phải nói dối về chuyện này.” Kỳ Hoàn không để ý đến sát ý của Tô Hoài Anh, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Ngay cả các quý tộc khác, ở trước mặt Tô Hoài Anh đều là khom lưng khuỵu gối, một tên nô lệ như Kỳ Hoàn vậy mà dám có thái độ bất kính như vậy, này khiến hắn vốn tâm tình không vui càng là thêm dầu vào lửa.
“Ha, cho dù quận chúa bảo ngươi tới, cũng không bảo ngươi nửa đêm quấy nhiễu người đi.” Tô Hoài Anh cười lạnh một tiếng, “Lời nói hành động không nhất quán, kéo xuống quở trách năm mươi gậy.”
Tô Hoài Anh vừa dứt lời, liền có thị vệ tiến lên muốn bắt Kỳ Hoàn hành hình.
Kỳ Hoàn khẽ cười nói: “Tô tướng quân tốt nhất không nên làm như vậy, ta là người của phủ Cao Tương Vương, tự nhiên có quận chúa ra lệnh trách phạt, Tô tướng quân vượt qua quận chúa ra lệnh, lẽ nào là muốn làm chủ phủ Cao Tương Vương sao?”
“Ngươi!” Tô Hoài Anh giận tím mặt, “Hay cho một tiện nô được sủng mà kiêu.”
Kỳ Hoàn giật mình, thế mà không có tức giận, ngược lại mơ hồ có chút khấp khởi.
— Được sủng mà kiêu, đây là lời hắn thích.
“Hóa ra Tô tướng quân cũng biết quận chúa đối với ta có vài phần nuông chiều.” khuôn mặt thanh tuấn của Kỳ Hoàn mang vài phần kiêu ngạo, “Nếu ta bị thương, sợ rằng quận chúa sẽ không vui.”
Tô Hoài Anh đè nén cơn tức giận.
Bây giờ hắn vì phạm lỗi bị tạm thời cách chức, mà phủ Cao Tương Vương đầu ngọn gió đang thịnh, hắn không có ý định cùng Khương Hồi đối đầu.
Chỉ là tên nô lệ này thực sự quá đáng giận!
Lúc này một tên thị vệ vội vội vàng vàng đi đến bên người Tô Hoài Anh, thấp giọng nói: “Thị nữ bên phía quận chúa thưa lại, người này không phải tiện nô … là nam sủng của quận chúa.”
Tô Hoài Anh phẫn nộ tát người truyền tin một bạt tai, quát mắng: “Cần ngươi lắm mồm sao!”
Kỳ Hoàn mang câu nói vừa nãy nghe hết, nghĩ bụng chắc là Túc Du nói rồi.
Túc Du gần như mang tin đồn này lan truyền khắp phủ Cao Tương Vương, hiện tại cuối cùng đã ra khỏi vương phủ lan rộng khắp Ngọc Kinh.
Cũng tốt, chẳng qua trước mắt hắn vẫn là có tiếng mà không có miếng.
Tô Hoài Anh sắc mặt xanh đen nhìn Kỳ Hoàn: “Nếu đã là người của phủ Cao Tương Vương, vậy thì đưa hắn xuống nghỉ ngơi đi, ‘chiêu đãi thật tốt’.”
Tô Hoài Anh nói xong phẩy tay áo bỏ đi, dùng lực đóng mạnh cửa phòng sau lưng ầm một tiếng.
Khương Hồi ngồi xe ngựa mệt nhọc hơn ngày, lại lăn lộn một đêm, về phòng không lâu thì ngủ say. Nàng tin tưởng Kỳ Hoàn có thể xử lý tốt chút việc vặt đó, bởi vậy cũng không hỏi nhiều. Nhưng không ngờ thị vệ của Tô gia không dám hơn nửa đêm quấy rầy nàng, bèn đi hỏi Túc Du, qua miệng Túc Du lan truyền, tất cả người của biệt viện Tô gia đều biết, Cao Tương Vương quận chúa đối với nam sủng tên Kỳ Hoàn đó coi như trân bảo, không thể cách xa một ngày, hơn nửa đêm triệu người từ vương phủ đến.
Nô lệ hầu hạ Tô Diệu Nghi thậm chí còn tự nhận mình là người trong cuộc, kể lại sinh động như thật nói quận chúa là làm sao đối với Kỳ Hoàn nhất kiến chung tình, mạnh mẽ cướp người của Tô gia.
Kỳ Hoàn vốn là nô lệ của Tô gia, vì dung mạo xuất chúng, tuấn lãng cao lớn, rất nhiều người đối với hắn vẫn là ấn tượng sâu đậm. Nô lệ giống như hắn, hoặc là được gia chủ chọn đến hầu hạ bên cạnh, hoặc là biến thành lễ vật tặng ra ngoài. Tô Bá Dịch là Tư Mã chủ chưởng binh sự, Tô Hoài Anh suất quân chinh chiến, trong phủ không thiếu nhất chính là tù binh nô lệ, bởi vậy ngày đó Tô Diệu Nghi mới bảo quản gia chọn ra những nô lệ xuất chúng tặng cho Khương Hồi.
Không ngờ cuối cùng Khương Hồi chỉ muốn một mình Kỳ Hoàn, những người khác thì bị Tô gia qua tay bán cho Diêu Thái.
Hôm nay nhìn thấy Kỳ Hoàn leo đến cành cao, rất nhiều người đỏ mắt ghen tị, nhưng cũng không ai dám ở sau lưng động tay động chân gì, suy cho cùng Kỳ Hoàn bây giờ đắc sủng, ngay cả Tô Hoài Anh đều không để ở trong mắt, ai lại dám đi chọc hắn không vui.
“Tiểu nhân đắc chí, cáo mượn oai hùm!”
“Chẳng qua là ỷ vào mình có vài phần sắc đẹp, quyến rũ mê hoặc chủ.”
“Hoa không đỏ được trăm ngày, sớm muộn gì cũng già nua xấu xí bị ruồng bỏ.”
“Quận chúa thích kiểu người như hắn sao? Ta cũng đâu kém cạnh gì hắn ….”
Kỳ Hoàn đi ngang qua ánh mắt lấp lánh của mọi người mà không liếc ngang, đến bên ngoài viện Khương Hồi đợi sai khiến, những lời thì thầm âm dương quái khí đó giấu không được lỗ tai hắn, hắn ngược lại cũng không tức giận, chỉ cảm thấy cổ quái lại thú vị ….
Những lời này, hắn làm sao cũng không ngờ có một ngày sẽ liên quan đến hắn.
Lúc này Khương Hồi vừa mới bị Tô Diệu Nghi đánh thức, không biết danh tiếng của mình qua một đêm đã bị thổi phồng, biến đen hơn vài phần.
“Ngủ quá đà, cũng không biết có lỡ giờ hoa đan hà nở hay không!” Tô Diệu Nghi lay Khương Hồi dậy, một mặt ủ rũ, “Tối qua không nên uống nhiều!”
Khương Hồi ngái ngủ lật người, lười biếng nói: “Không sao, hôm nay chắc không nở hoa đâu.”
Nàng nhớ rõ rằng, hoa là ngày mai mới nở.
Tô Diệu Nghi nghi ngờ nhìn tấm lưng Khương Hồi: “Cô chắc chắn như vậy sao?”
“Nếu không yên tâm, bảo người lên núi xem xét rồi bẩm báo.” Khương Hồi khàn giọng, “Ta ngủ thêm một chốc.”
“Cũng nên dậy rồi.” Tô Diệu Nghi liếc nhìn bên ngoài, mặt mày rạng rỡ, “Hôm nay thời tiết thật tốt, chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa đi!”
Khương Hồi như cũ lười biếng không muốn dậy, Tô Diệu Nghi lay người nàng, lẩm bẩm nói: “Cô không phải cùng ngủ với ta sao, sao ngủ lâu như vậy vẫn chưa ngủ đủ?”
Lông mi Khương Hồi run một chút, chậm rãi mở mắt ra, bất lực nói: “Được rồi được rồi, ta dậy là được chứ gì.”
Tô Diệu Nghi lúc này mới mỉm cười nắm lấy cánh tay Khương Hồi, kéo nàng đứng dậy khỏi giường.
Nàng véo cánh tay Khương Hồi, chỉ cảm thấy da thịt mềm mại, khung xương nhỏ nhắn, không giống như cảm giác tối qua đã sờ thấy.
Đêm qua giữa nửa mơ nửa tỉnh, tay nàng hình như chạm vào Khương Hồi, mơ mơ hồ hồ bóp mấy cái, cảm thấy cứng rắn, còn cho rằng bởi vì nàng thường ngày theo Cao Tương Vương tu hành đoạn thể, bắp thịt mới chắc chắn cứng rắn như vậy.
“Diệu Nghi, sao cô ngẩn người ra vậy?” Khương Hồi kéo nàng một cái.
Tô Diệu Nghi phục hồi tinh thần, cười nói: “Không sao, ta đang nghĩ nên mặc y phục gì.”
— Chắc là nàng uống say nên nằm mơ thôi.