• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100: Dày vò

Thế là không nghĩ nhiều nữa, đánh không lại mà chạy không xong. Triệu Hoài chỉ có thể bất lực mà trực tiếp nuốt xuống. Dù chết hay không, làm gì có con đường cho hắn ta chọn. Phóng lao thì phải theo lao, không sao dừng được.

Sau khi nuốt xuống viên thuốc đen xì đó, Triệu Hoài có thể cảm nhận được mùi vị của nó. Vị đắng chát trên đầu môi, lan ra cả khoang miệng. Cực kì khó nuốt, vị đắng ấy không phải ai cũng chịu được. Nhưng dư vị nó để lại, ngọt ngào đến sâu cả răng.

- Mùi vị cứ kì kì thế nào ấy, không ngờ trong cái đắng đó lại ẩn chứa vị ngọt. Nhưng vẫn là có chút khó ăn!- Triệu Hoài đánh giá một lượt.

- Con trai, ngon không? Rất nhanh thôi, công hiệu của nó sẽ phát huy. Đến lúc đó, e là con phải chịu một chút đau khổ!- bà ta miệng bất giác mỉm cười.

- Khó chịu gì chứ, không phải bây giờ vẫn đang bình thường hay sao?- Triệu Hoài khuôn mặt vẫn là có chút hoài nghi.

Vừa dứt lời, một cơn nóng rát từ vùng bụng lan ra toàn thân. Như lửa nóng thiêu đốt từng tế bào của hắn, khó chịu vô cùng. Lại thêm một cảm giác ập đến, như hàng triệu con kiến cắn khắp lấy cơ thể hắn ta. Từ trong ra ngoài, hoàn toàn là không bỏ sót chỗ nào.

- Cái quái gì thế này?- Triệu Hoài yếu ớt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về ' người mẹ hiền' mà hắn vừa mới nhận.

- Không sao, đây chỉ là một chút phản ứng nhỏ mà thôi, con không cần phải lo lắng. Trò hay vẫn còn ở phía sau, con từ từ mà hưởng thụ!- trên khuôn mặt đó, lại lộ ra một chút biểu tình hài lòng.

Triệu Hoài bây, nằm lăn lộn dưới đất, toàn thân khó chịu. Cả người đau đớn, thống khổ đến tận xương tủy. Nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng khó coi. Ý thức liền trở nên hoảng loạn, gần như mất kiểm soát. Triệu Hoài chỉ có thể, phát ti3t lên những vật xung quanh. Mới có thể làm dịu đi phần nào, cái cảm giác mà bản thân đang phải chịu đựng.



- Aaaaaaa... Khó... chịu... quá...- cái cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong đang dần dày vò lấy hắn ta.

- Con ngoan, cố gắng lên một chút! Ban nãy khi con tu luyện, không mai nhiễm lấy tà khí. Ta vì muốn cứu con, nên đã trấn áp nó xuống. Bây giờ có lẽ đã lan ra toàn thân, ẩn nấp trong cơ thể. Uống vào viên thuốc này, nó sẽ giúp con hoàn toàn loại bỏ tà khí trong người. Nhưng có điều, sẽ có một chút khó chịu!- bà ta lúc này, thật sự là có chút lo lắng.

( Tà khí là cái quái gì? Trên người ta làm sao có tà khí? Đây mà là khó chịu một chút à, đau muốn chết đi sống lại đây này!) Triệu Hoài càng điên cuồng phát ti3t hơn, biến cho cảnh vật xung quanh, hoang tàn không ít.

Vì muốn thoát khỏi sự đau đớn này, Triệu Hoài liên tục đập mạnh đầu vào tường, theo đó là ngã lăn ra đất. Hắn đây là muốn tự đánh ngất chính mình, dù trán đã sưng lên cục to, nhưng không sao ngất được. Mà lại càng tăng thêm phần đau đớn.

Triệu Hoài vốn dĩ đã trải qua thay da đổi thịt, bây giờ thì tẩy kinh phạt tủy. Ban đầu là cảm giác thoải mái, thăng hoa cảm xúc. Còn lần này chết đi sống lại, đau đớn cực độ. Hai lần thay đổi, mang đến cho hắn hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Toàn thân tê dại, hai mắt rỉ máu, Triệu Hoài nằm yên bất động. Nhìn về tình hình này, hắn gần như sắp chống đỡ không nổi nữa. Không còn cách nào để chịu đựng, cả cơ thể gần như bị ăn mòn, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Bỗng nhiên có một nguồn năng lượng mạnh mẽ, mang theo mạch máu chạy khắp cơ thể, lan ra toàn thân. Đem đến cảm giác ấm cúng dễ chịu, nó chữa lành những vết thương trước đó. Cảm giác khó chịu ban đầu, dần dần biến mất. Thay vào đó, là sức sống dâng tràn.

- Con ngoan, con đừng chết đấy. Mẹ tới giúp con đây!- một âm thanh vang lên bên tai, kéo Triệu Hoài về lại hiện thực.


Việc tấn thăng thất bại trước đó, nay vì chuyện này mà tiếp tục diễn ra. Triệu Hoài có thể nhận thấy, sức mạnh trong người đang nâng lên thấy rõ. Lợi dụng nguồn năng lượng trong cơ thể, đưa nó di chuyển khắp nơi thông qua mạch máu. Hắn ta thuận thế mà cường hóa phần mạch của bản thân.

Cứ như thế, kéo dài ba ngày ba đêm. Cơ thể Triệu Hoài trải qua không ngừng biến đổi, hiện tượng tẩy kinh phạt tủy đến mắt thường còn có thể nhìn thấy. Không chỉ như thế, chiều cao của hắn ta tăng lên không ít. Nhìn về hiện trạng bây giờ, đúng là có phần khác xưa.

Triệu Hoài thở ra một hơi dài, hai mắt dần mở. Nhìn về cảnh tượng xung quanh, vậy mà thay đổi rất nhiều. Tầm nhìn của hắn, nâng cao thấy rõ. Cho dù là những vật nhỏ như con nhện, trong mắt hắn giờ đây, sắc nét đến từng đường tơ kẻ chỉ.

- Con trai, cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?- Âm thanh vang lên phía sau, Triệu Hoài quay đầu nhìn lại. Hiện lên khuôn mặt của người mẹ hiền, nhưng mà có chút suy nhược hơn so với trước đây.

- Mẹ ơi, có gì ăn không? Con đói quá! Con của bây giờ, vẫn chưa đạt đến cảnh giới hít khí trời mà sống. Nên vẫn phải cần ăn uống!- tiếng bụng của Triệu Hoài kêu lên âm ỉ, tính từ đầu tới giờ. Đã năm ngày trôi qua mà hắn chưa có gì bỏ bụng ngoài viên thuốc màu đen kia.

- Đây!- bà ta đưa tay chỉ về hướng cỏ Nhiệt Năng- Thức ăn ở đó, muốn ăn bao nhiêu thì tùy ý. Giữa mẹ con chúng ta, không cần phải khách sáo!

- Không có thức ăn khác hay sao? Ví dụ thịt cá chẳng hạn! (Người chứ trâu bò quái đâu mà bảo ăn cỏ!)- Triệu Hoài cố gắng mỉm cười.

- Thịt à? Vốn dĩ là có, còn là thịt nướng nữa kìa. Nhưng bây giờ, lại ăn không được!- Hương Lan đưa mắt nhìn về phía Triệu Hoài, hắn ta lập tức hiểu ra vấn đề.

- Không cần phải như vậy đâu, con đây rất thích ăn cỏ. Chuyện ăn uống ấy mà, tùy ý là được. Thịt cá có hay không, không quan trọng!- Triệu Hoài ngay lập tức nhổ lấy cỏ Nhiệt Năng, ăn lấy ăn để.


- Nhìn con ăn kìa, đói đến mức thế sao? Mặc dù ở đây có chút thiếu thốn, nhưng con yên tâm. Sống ở đây thời gian lâu, mọi chuyện đều sẽ quen thôi!- Bà ta từ tốn mà nói, hiền dịu nhìn về đối phương.

Nghe được lời này, Triệu Hoài mới ý thức được vấn đề có phần không đúng. Ngay lập tức dừng việc ăn uống lại. Khuôn mặt ngơ ngác, hai mắt tròn xoe, ngập ngừng mà hỏi:

- Khoan đã, lời mẹ nói hình như có gì đó không đúng thì phải. Ở đây thời gian lâu là sao? Cái vấn đề này, con có chút không hiểu cho lắm!

- Tất nhiên thời gian tiếp theo, con sẽ sống trong hang này với mẹ. Mặc dù con mới vừa đột phá nhưng cơ thể lại suy yếu đến cùng cực. Không ở đây điều trị triệt để, e là sẽ để lại hậu quả khó lường!- Hương Lan nói lời giải thích.

- Vậy tại sao chúng ta không ra ngoài, lại chui vào hang sống như người tiền sử thế này? Ngoài kia, không phải vẫn là tốt hơn sao?- Triệu Hoài đặt lời nghi vấn.

- Thật ra mà nói, hiện tại cơ thể của mẹ có chút vấn đề. Đa phần thời gian sẽ rơi vào ngủ sâu, cần nhiệt lượng mà cỏ Nhiệt Năng toả ra để trấn áp bệnh tình. Vừa hay nơi này lại là nơi nó sinh trưởng, thế là mẹ ẩn cư tại đây trong một thời gian dài, ngay cả bản thân mẹ cũng không biết đã ở đây bao lâu. Nhưng mà cứ cách một khoảng thời gian, sẽ tỉnh lại một lần, có điều thời gian ấy lại kéo dài không lâu. Lần này tỉnh dậy, liền nhìn thấy con tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma, tà khí đầy người. Mới ra tay cứu giúp, nếu không con của bây giờ, hoàn toàn không có khả năng ngồi đây mà gặm cỏ đâu!- bà ta ân cần mà nói.


- Chuyện đó và chuyện con ở đây, liên quan quái gì nhau?- Triệu Hoài vẫn là ngu ngơ mà hỏi.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK