• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 95: Can ngăn

Trước tình thế này, Phan Hải đã không còn khả năng phản kháng. Còn Thanh Đạt như con hổ đói, rì chặt lấy con mồi. Cả hai ôm nhau thắm thiết, quằn quại dưới sàn đấu. Thử xem, sức chịu đựng của ai trong hai người sẽ cao hơn.

Nhìn về tình hình, có phần không ổn. Thầy Mạnh cùng với thầy thắng lập tức ra tay ngăn cản. Mỗi người nắm lấy một học viên, ra sức mà kéo, ý định tách rời hai người bọn họ.

- Thanh Đạt thả ra đi em, người ta đã nhận thua rồi, không cần phải đánh nữa!- Thầy Mạnh lên tiếng, trong lời nói đó. Có ý tứ để đối phương nhận thua.

- Nhận thua cái quái gì, các ngươi rõ ràng là chơi dơ. Lại muốn chúng ta nhận thua, làm gì có lẽ như vậy!- Thầy Thắng ngay lập tức phản bác, không chịu nhượng bộ.

- Không nhận thua à? Vậy được, Thanh Đạt ra sức cắn đi em, cắn càng đau thì càng tốt. Ở đây đã có thầy làm chủ, không việc gì phải sợ!- thầy Mạnh thờ ơ, lời nói ngầm cổ vũ.

- Đây là cái đức hạnh gì thế, đường đường chính chính đối chiến thì chết à?- thầy Thắng một bên mắng mỏ.

- Không lẽ, khi đối chiến yêu ma, ngươi muốn bọn chúng tử tế mà đánh. Suy nghĩ này, có phải là có chút ấu trĩ hay không? Ngươi đừng quên, mặc dù đây chỉ là giao hữu, nhưng mục đích chính vẫn là rèn luyện kinh nghiệm thực chiến cho học viên. Để bọn chúng sau này, đối đầu là yêu ma, chứ không phải là con người chúng ta. Chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được, vậy nên mọi việc đều cần phải rèn giũa qua một lượt!- Thầy Mạnh lí lẽ hùng hồn, dẫn chứng sắc bén.

- Ngươi...- Thầy Thắng á khẩu, không nói nên lời. Lại nhìn về Phan Hải nằm dưới, khuôn mặt mười phần đau đớn. Còn tiếp tục kéo dài, người chịu thiệt chỉ có mình bọn họ-... Được rồi, trận này chúng ta thua. Ngươi bảo tên đó, dừng miệng lại đi!- Thế là không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng chịu thua.

- E hèm, nói sớm như vậy không phải tốt hơn sao? Thanh Đạt, dừng miệng lại đi em, chúng ta thắng rồi!- Thầy Mạnh từ tốn mà nói, trong lòng không khỏi vui mừng.



- Hay lắm, cuối cùng cũng thắng, vậy thì ta không cần phải thí mạng nữa rồi!- Triệu Hoài ở dưới, khoé miệng bất giác mà lộ ra nụ cười, vui vẻ mừng thầm.- Thanh Đạt, Thanh Đạt!- Hắn ta vô vang, ăn mừng chiến thắng của đồng đội.

Thanh Đạt buông miệng, ể oải đứng dậy. Mặc dù cách đánh có phần không đẹp, nhưng được cái là thắng. Hắn ta của bây giờ, đến đi cũng là một vấn đề, huống hồ đánh đấm có đẹp hay không. Tất cả đã là quá đủ cho một cuộc chơi.

Nhìn về những bước đi không vững của Thanh Đạt, Triệu Hoài ngay lập tức xuất hiện bên cạnh. Đưa cánh tay phải của đối phương lên cao, biểu thị cho sự chiến thắng. Tận hưởng tiếng hò reo cuồng nhiệt của khán giả, hai người bọn họ đều mỉm cười thật tươi.

- Ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi!- Triệu Hoài liền thuận thế, xô ngã Thanh Đạt qua một bên. Biến bản thân trở thành trung tâm của cuộc vui.

- Cảm ơn, cảm ơn!- Triệu Hoài một mình càng thêm phần tận hưởng cái khoảnh khắc này. Cứ như thể, người vừa mới trải qua trận chiến chính là hắn ta.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, làm vậy mà coi được... ư ư!- Thanh Đạt một bên mắng thầm, miệng thì r3n rỉ.

Nhìn về bên này, thầy Thắng dìu lấy Phan Hải. Nét mặt của ngườì thiếu niên đó, toàn là vẻ không cam tâm. Thực lực vốn dĩ cách biệt chiến thắng là trong tầm tay. Vĩnh viễn không ngờ tới, vậy mà chỉ vì một chút bất cẩn lại để đối thủ cướp mất. Việc này đối với hắn mà nói, không khác gì sĩ nhục cực độ. Trước khi rời đi, không quên đưa ánh mắt thù hận nhìn về Thanh Đạt.

- Thầy Mạnh, đối chiến đã kết thúc, mong là quần chiến tiếp theo, các ngươi vẫn sẽ biểu hiện tốt như vậy!- Trong lời nói của thầy Thắng lộ rõ vẻ bất mãn. Giận dữ mà rời đi.

- Thầy cứ yên tâm, trận quần chiến diễn ra vào ba tuần sau. Chúng tôi một lần nữa, tự tin tái đấu!- vẻ mặt thầy Mạnh thì trái ngược hoàn toàn, vui vẻ mà mỉm cười.



Nghe được hai chữ 'quần chiến' Triệu Hoài liền cảm thấy bất an trong lòng. Thương mới thương cũ vẫn còn chưa khỏi, còn tiếp tục đánh nữa. Đó không phải là muốn mạng của hắn ta à?

- Thầy Mạnh, quần chiến là thế nào? Không lẽ, chúng ta vẫn còn phải đánh nữa?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi.

- Em đoán đúng rồi đấy! Giao hữu lần này, được chia thành hai phần. Một là đối chiến, từng người sẽ đánh với nhau. Các em vừa mới trải qua, đó chính là phần đầu tiên. Phần thứ hai là quần chiến, giống như tên gọi. Hai nhóm năm người sẽ đánh với nhau, nhằm rèn luyện khả năng tác chiến theo nhóm của các học viên!- Thầy Mạnh tỉ mỉ giải thích.

- Trong nhóm đó... chắc không có em đâu nhỉ?- Triệu Hoài mở lời thăm dò.

- Em nói gì thế? Cho dù là một căn hộ cao cấp, làm sao mà thiếu được nhà vệ sinh. Em cũng giống như vậy, lần quần chiến này không sao mà vắng mặt được!- chỉ thấy, thầy Mạnh hiền từ mà nói.

- Cái ví dụ thực tiễn này, nghe có vẻ hay đấy. Nhưng làm ơn, lần sau có thể đổi cái khác được không? Còn về việc quần chiến, em xin khiếu!- Triệu Hoài ngay lập tức từ chối, hắn ta bây giờ cần nhất vẫn là dưỡng thương.

- E hèm, không biết nhà họ Từ có hứng thú...- thầy Mạnh lời chưa kịp nói hết, đã bị Triệu Hoài cắt ngang.

- Thôi! Thôi! Thôi! Văn vở thế là đủ rồi. Thầy làm gì có bằng chứng, mà đòi tố cáo em. Lúc nãy, là do em suy nghĩ chưa kĩ, mới bị thì bịp. Một trò, lại muốn biểu diễn hai lần, đây là muốn coi em như đứa ngu mà lừa. Không có chuyện đó đâu!- Triệu Hoài ngay lập tức trở mặt.

- Wa, trở mặt nhanh thế. Em thử nghĩ mà xem, đối với bọn họ mà nói. Có bằng chứng hay không, quan trọng lắm sao? Vả lại, học viện đâu có bạc đãi em. Ra một chút sức mọn, khó khăn thế sao?- thầy Mạnh bắt đầu dùng chiêu tình cảm.



- Không phải là không muốn đánh, thầy ban đầu nói là giúp em trị khỏi nội thương. Kết quả thì sao, đó chỉ là áp chế tạm thời. Báo hại em của bây giờ, nội thương ngoại thương hai cái cùng hành. Còn đứng đây nói chuyện với thầy được, đã là mai mắn lắm rồi!- Triệu Hoài giả vờ đáng thương mà nói.

- Việc này, không phải đơn giản hay sao? Cầm lấy!- thầy Mạnh ném cho Triệu Hoài, một lọ thuốc nhỏ cùng với một viên đá Cảm Tri cao cấp- Uống viên thuốc này vào, bảo đảm trong vòng hai tuần trị khỏi vết thương. Thậm chí, nếu tư chất em tốt, còn có thể tấn thăng lên cấp 2 đỉnh cao!- Thầy Mạnh tự tin mà nói.

- Đây là thuốc gì thế? Công dụng vậy mà tốt hơn viên Dưỡng Nguyên. Thầy đúng là, người thầy tốt của em mà!- Triệu Hoài nói lời nịnh nọt.

- Viên Toái Hồn, mỗi một viên giá trị đều liên thành. Công dụng thì không cần phải bàn cãi, uống nó vào rồi thì thương thế của em bảo đảm sẽ lành. Mà ưu điểm lớn nhất của nó, chính là gột rửa linh hồn của mỗi con người, nâng cao tư chất của người sử dụng. Khuyết điểm thì mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần, lần thứ hai dùng lại tác dụng hoàn toàn bằng không!- Thầy Mạnh từ tốn giải thích.

- Đồ tốt như vậy, sao giờ thầy mới lấy ra? Có thể, cho em thêm một viên nữa không? Để em lấy làm kỉ niệm!- Triệu Hoài mỉm cười giảo hoạt.

- Thằng nhóc nhà em, vẫn là tham lam như vậy! Nếu không phải vì thấy em bần bần hèn hèn khó mà mua được, nhưng tư chất lại cao. Thầy mới có lòng tốt mà cho một viên, giờ lại muốn đòi thêm. Có tin là thầy lấy lại không?- Thực ra mà nói, viên Toái Hồn này là thầy Mạnh có được, từ việc thắng cược với thầy Thông. Một phần là nhờ vào Triệu Hoài, thế là nhân cơ hội, liền tặng hắn một viên.

- Đồ đã cho rồi, sao lại nỡ lấy lại. Nhà em có chuyện, em về trước đây!- Triệu Hoài nhanh chóng chuồn đi.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK