Chương 16: Thắng bại đã phân
Mắng thì mắng, nhưng vẫn phải đánh. Dù sao cũng đã nhận đồ, bây giờ không đánh, người ta lại khinh cho.
Quy tắc của cuộc đấu: Không ra tay quá nặng, không sử dụng vũ khí nguy hiểm. Không ảnh hưởng đến tính mạng đối phương, ra tay phải biết điểm dừng. Đây là một trận giao hữu giữa các học viên, không phải là sinh tử chiến.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu cho trận chiến bắt đầu. Tên đó đã vào tư thế chuẩn bị, dù sao cũng không thể coi thường đối phương.
Chỉ thấy Triệu Hoài giơ tay phải lên cao, mở miệng nói:
- Ta muốn nhận...
Lời này nói ra, làm cho đối thủ phân tâm. Nhân cơ hội đó, Triệu Hoài nhanh như cơn gió, xuất hiện trước mặt hắn.
Một cước thẳng mặt, đối phương không kịp tránh né, thế là lãnh đủ. Một cước đó đủ làm hắn choáng, chưa kịp hồi thần, Triệu Hoài đã lập tức cầm đầu đối phương. Liên tục đập mạnh xuống đất, mỗi lần đập, dư âm đều lan tỏa đến cả sàn đấu.
- Này thì chỉnh ta, ta cho ngươi chỉnh dung luôn!
Cho đến khi đối phương ngất xỉu, hắn mới chịu dừng tay. Một màn này, diễn ra quá nhanh, đám người kia hoàn toàn phản ứng không kịp.
Họ vốn dĩ tưởng rằng chiến thắng rất dễ dàng. Triệu Hoài phải cầu xin tha, lúc đó mới hành hạ hắn. Giờ kết quả trước mắt, vượt ngoài tưởng tượng. Phải suy nghĩ cách khác, mà đối phó Triệu Hoài.
- Chuyện này đến đây là xong, ta có việc nên rời đi trước đây!- Triệu Hoài lên tiếng.
- Khoan đã!- Khang Minh cản hắn lại.
Họ làm sao lại để Triệu Hoài rời đi dễ dàng được. Chỉ một tên cấp 1 trung cấp, không xử lí được thì làm gì còn mặt mũi. Hôm nay nhất định phải tìm cách chỉnh hắn. Không bằng cách này thì bằng cách khác.
- Sao hả? Các người không phục?- Triệu Hoài mất kiên nhẫn.
- Sao lại rời đi sớm thế bạn ơi, hay là ở lại đây, chơi một chút đi!- Khang Minh nói lời mật ngọt.
( Ở lại chơi? Trên mặt các ngươi thiếu điều khắc lên chữ muốn đánh ta. Ở đó mà chơi, nghĩ ta là tên ngu à!) Triệu Hoài mắng thầm, dùng cặp mắt thờ ơ mà nhìn hắn.
- Thời gian vẫn còn sớm, hay là chúng ta tiếp tục 'giao lưu'. Coi như so tài giữa các đồng học.
( Đây rõ ràng là nhất định phải đánh được ta, không được thì không thôi đây mà. Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Đây là các người ép ta, vậy thì phải cho các ngươi bài học mới được!) Triệu Hoài nghĩ thầm, miệng nở nụ cười ' thân thiện '.
- Không phải không được, ngươi cũng biết đấy. Ta rất thiếu tài nguyên tu luyện, nếu...- Triệu Hoài ấp úng, hắn đây là có ý làm tiền.
Nghe được Triệu Hoài đồng ý ở lại. Khang Minh lập tức vui mừng, thể diện có cơ hội lấy lại. Liền lập tức ngắt lời, sợ rằng hắn ta đổi ý:
- Được, chỉ cần ngươi đánh thắng một người. Ta liền lập tức tặng ngươi một viên cường hóa cao cấp. Điều kiện này, ngươi không từ chối đấy chứ?
Triệu Hoài thấy đối phương nói lời này, đắc ý trong bụng. Nhưng vẫn phải tỏa ra là không quan tâm.
- Các người... Xem ta là đồ ngu đấy à. Các ngươi đông như thế, đây là muốn hội đồng đến chết ta mà. Ba tên, ta chỉ đánh với ba tên nữa!
- Ba tên, ba tên sao?- Khang Minh rơi vào suy nghĩ, liền đồng ý với hắn.
Trận chiến thứ hai bắt đầu, Triệu Hoài lên sàn trước. Khí thế giờ đây của hắn, cao đến tận mây xanh. Đối thủ đồng cấp, hắn tự tin đánh bại đối phương một cách dễ dàng.
Một tên chưa chắc đã đánh bại được Triệu Hoài, thực lực nếu dùng quá cao thắng thì dè biểu, thua thì mất mặt. Bằng tất cả sự thông minh của mình, Khang Minh nghĩ ra một cách rất hay.
Chỉ thấy ba tên lên sân cùng một lượt, người nào cũng đều là cấp 1 cao cấp. Triệu Hoài cảm thấy có điều không đúng, liền vội nói:
- Ba người các ngươi, ai lên trước?- lúc này, hắn có dự cảm không lành.
- Tất nhiên là cả ba rồi, không phải là ngươi yêu cầu hay sao?- Khang Minh nhẹ nhàng đáp.
- Ta từ bao giờ nói thế?
- Không phải là ngươi muốn đánh với ba người nữa sao? Thay vì từng người, ta tiết kiệm thời gian nên cho họ lên cùng lúc. Không phải rất đúng ý của ngươi sao?
Triệu Hoài nhớ lại, không ngờ bản thân nói lời không rõ ràng. Nên mới rơi vào tình huống này, đành chịu chứ biết sao giờ.
- Hay lắm, các người hay lắm. Làm vậy mà coi được!( Không ngờ có ngày, ta lại bị chính bản thân mình hố!)
Tiếng chuông vang lên, trận chiến bắt đầu. Không giống như lần trước, ba người bọn họ lập tức cường công. Không cho Triệu Hoài cơ hội giở trò, ba người ba mặt vây công.
Triệu Hoài tùy thời ứng biến. Tình hình có vẻ không khả quan lắm. Dù sao đối phương đông người, thể lực cao hơn. Đánh dây dưa là điều không thể nào.
Triệu Hoài chịu đấm ăn xôi, cùng người trước mắt hai đấm giao nhau. Hắn từ cường công chuyển thành nhu thuật, nắm chặt lấy tay người trước mắt.
Sau đó quay một vòng thật lớn, trực tiếp đánh bay hai tên còn lại. Cuối cùng thì ném mạnh hắn ta lên khán đài, liệm người thứ nhất. Hai tên kia chưa kịp đứng lên, Triệu Hoài đã xuất hiện trước mặt.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Chỉ thấy Triệu Hoài nở ra nụ cười nham hiểm. Sau đó là những cú đấm thẳng mặt đối phương, ra tay vô cùng tàn ác. Người còn lại nhanh chóng ứng cứu nhưng mọi việc quá muộn. Tên đó đã không thể cứu, liệm người thứ hai.
Triệu Hoài xoay người lại, ánh mắt hai người một lần nữa giao nhau. Tên đó bị doạ đến cứng người.
- He he, lại đây nào?- Triệu Hoài cười nham hiểm.
Nhìn thấy đồng đội trước mắt, lại cộng thêm nụ cười dọa người của hắn. Tên đó đã bắt đầu hoảng sợ, cả người có điều bất giác run lên.
Triệu Hoài nắm chắc cơ hội, liền bắt đầu tấn công. Áp sát đối phương, tung một cú đấm móc gan. Tên đó nghiêng người ngã xuống, mất đi năng lực chiến đấu, liệm người thứ ba.
Đám người hộ hoa, do đánh giá sai lầm về thực lực của Triệu Hoài, liên tiếp nhận về những màn thua thảm bại. Cũng tự làm mình mất hết mặt mũi.
Triệu Hoài, người đứng giữa sàn đấu, bày ra tư thế hiên ngang. Không uổng công ngày trước chịu ăn đấm, chịu dày vò. Nay mới có cơ hội bày ra thực lực chân chính.
- Có phải, ngươi nên đưa thứ đó cho ta rồi phải không?- Triệu Hoài nhìn về phía Khang Minh.
Mặc dù không muốn, nhưng lời đã nói ra thì không thể nuốt lại. Dù sao bọn họ đều là người trọng mặt mũi, không thể vì chuyện nhỏ này mà thất hứa.
- Đây!- Hắn ném cho Triệu Hoài một hộp nhỏ màu đen.
Triệu Hoài cẩn thận mở ra, lại một lần nữa tỉ mỉ quan sát. Hành động này, thành công chọc giận Khang Minh.
- Ngươi... Đừng có quá đáng!
- Ta chỉ là muốn kiểm ta một chút thôi, lỡ ngươi đưa hàng đểu cho ta thì sao?
Triệu Hoài mặc dù đánh bại người của bọn họ, nhưng đó là điều bình thường. Tỉ thí là việc có thắng có thua, mọi người đều quá quen. Chỉ là có chút mất mặt.
Nay lại nói Khang Minh xài đồ giả, khác gì vả mặt trực tiếp. Hắn ta cay lắm, không phải có mấy người giữ lại, thì đã trực tiếp xuống dạy dỗ Triệu Hoài.
- Ừm, ừm là đồ thật. Vậy thì ta xin nhận, lần sau có đồ tốt thế này mà không xài. Có thể đưa cho ta!
- Ngươi... Lời này mà cũng giám thốt ra. Tên khốn khiếp nhà ngươi...
- Các người đánh không lại, lại muốn đấu võ mồm. Ta không rảnh, đi trước đây!- Triệu Hoài dè biểu.
Triệu Hoài muốn rời đi, bỗng dáng người xưa lại xuất hiện. Ngô Dung đã đến!
Đều mà hắn ta sợ nhất đã xuất hiện, lần này thì chuồn gấp. Kẻo không có mạng mà đi, dù sao tất cả đều bắt đầu từ ân oán của họ.
Hai người lướt qua nhau, không nói lời nào. Lần này, cô ta đến không phải là vì Triệu Hoài, mà là Khang Minh.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v