• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80: Trả đũa

Nhìn về bóng lưng Triệu Hoài dần xa, lại nhìn về nụ cười khi nãy. Thanh Đạt biết rằng, cô gái đó nhất định sẽ gặp xui xẻo. Làm người ấy mà, kiêu ngạo quá thì sẽ không tốt.

- Người khác thì không chọc, lại đi chọc vào Triệu Hoài. Xem như phiền phức lần này là tự cô chuốc lấy vậy!- Thanh Đạt thở dài một tiếng, biểu tình phiền muộn. Trong cái phiền muộn ấy, lại lộ ra niềm vui.

Bảo Ngọc vì tính tình tò mò, liền đi dạo xung quanh học viện một vòng, thưởng thức cảnh đẹp nơi đây. Nhưng vì chưa thông thuộc cảnh vật, thế là vô tình đi lạc. Bắt gặp Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt. Liền kiêu ngạo mà nhờ đến sự trợ giúp của hai người bọn họ.

Còn về Triệu Hoài bên này, phía trước dẫn đường. Cố tình dẫn dắt Bảo Ngọc đi dạo một vòng lớn. Cô ta nhất mực đi theo, cả người đã đều bắt đầu thấm mệt. Nhìn về tình cảnh có phần không đúng, nên đã xuất hiện hoài nghi.

- Rốt cuộc là ngươi có biết đường hay không? Đi xa như thế, sao vẫn chưa tới nơi?- Bảo Ngọc mất kiên nhẫn mà hỏi.

- Học viện của chúng ta ấy mà, hơi lớn một chút. Tiểu thư chịu khó, đi thêm chút nữa là tới!( Ráng đi, chừng nào hai chân cô phế, thì chừng đó tới nơi!)- Triệu Hoài phía trước, nở ra nụ cười xảo trá.

- Nơi đây, hình như ta nhớ không lầm, đã đi qua một lượt?- Bảo Ngọc nhìn về cảnh vật xung quanh, có phần quen thuộc.

- Phong cảnh nơi đây, tương đối giống nhau. Nhìn nhầm cũng là điều bình thường, nhưng thực chất lại khác xa. Tiểu thư để ý quan sát một chút, sẽ nhìn ra điểm khác biệt!- Triệu Hoài khua môi múa mép, thành công lừa gạt đối phương.

Lại tiếp tục, đưa Bảo Ngọc dạo quanh vài vòng. Nhìn về thể lực, cô ta đã thở không ra hơi. Triệu Hoài lúc này, mới bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch. Chỉ thấy, hắn ta quẹo nhanh vào một con hẻm nhỏ.

Bảo Ngọc khổ sở mà đi theo phía sau. Khi mà tới nơi, phía trước vậy mà là hiểm cụt, Triệu Hoài thì biến mất, không thấy tâm hơi. Lúc này, cô ta có cảm giác bất an. Khung cảnh trước mắt, vào buổi xế tà, lại tối tăm đến đáng sợ.

- Người đâu... đâu?- Bảo Ngọc nghi hoặc nhìn xung quanh một lượt, lại không nhìn thấy ai cả.


Không khí nơi đây một màu ưu tối, mang đến cho cô ta cảm giác ớn lạnh. Bỗng nhiên, lại có một bàn tay, vỗ nhẹ vào vai, một giọng nói âm trầm phát ra.

- Cô gái... nhỏ... lại đây.... nào!

Doạ cho Bảo Ngọc run cầm cập, hai mắt nhắm chặt, miệng hét toáng lên. 'Ngươi... ngươi đừng qua đây!'Suy cho cùng, cô ta vẫn là một cô gái, sợ hãi cũng là điều tất nhiên. Triệu Hoài phía sau, cười như được mùa. Nhưng đều phải thu liễm lại, không thể phát ra âm thanh cười đùa vào lúc này. Nếu không mọi chuyện, đều như công cốc.

- Tiểu thư, sao cô lại hét lớn như vậy?- giọng nói của Triệu Hoài phát ra từ phía sau, âm trầm đến đáng sợ.

Nghe được giọng nói của Triệu Hoài, lại nhận ra điểm bất thường. Vì tò mò, Bảo Ngọc từ từ quay đầu về sau, nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta, hai mắt trợn ngược. Miệng chảy máu tươi, khuôn mặt trắng bệch. Cô ta không nói nhiều lời, trực tiếp ngất xỉu.

- Xỉu rồi sao? Đanh đá lắm mà, không ngờ lá gan lại nhỏ như vậy?- Nhìn về tình cảnh này, Triệu Hoài thoả mãn mỉm cười. Kiểm tra sơ bộ qua một lượt, đảm bảo an toàn cho cô ta.

- Nhận tiền của người ta, thì phải làm việc cho họ. Đành phải đem cô ta về vậy!- Triệu Hoài thở dài một tiếng, nhấc bổng cô ta mà vác lên vai. Tiêu sái rời đi.

Trước phòng nghỉ của học viên Phi Phụng, vang lên tiếng gõ cửa. Phan Hải mở cửa ra, lại nhìn thấy Bảo Ngọc phía trước. Tạo hình trong kì quái vô cùng, cả người dựa thẳng vào tường, hai chân giang rộng, hai tay nắm chặt, duy nhất chỉ có ngón giữa hướng lên. Đây không khác gì, một lời khiêu khích đến họ.

Đó là tác phẩm của Triệu Hoài, tốn không ít công sức mà làm ra. Hắn ta giờ này, đứng một nơi xa, đắc ý nhìn về biểu cảm tức giận của họ. Chuyện vui thế này, không phải lúc nào cũng có.

- Bảo Ngọc, cô làm sao vậy?- Vũ Văn Không lên tiếng, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

- Đem cô ta vào phòng trước đi, để người khác nhìn thấy thì không hay đâu!- Nghe được lời này, Vũ Văn Không vội bế Bảo Ngọc vào phòng. Còn Phan Hải, một lượt quan sát tất cả, nhìn về phía Triệu Hoài đang đứng. Chỉ thấy một bóng đen biến mất, nếu không phải hắn ta vội nắp đi, thì đã bị nhìn thấy.

- Mắt mở không ra mà nhìn tinh thế!- Triệu Hoài núp vào một bên, buông lời cảm thán.



Phan Hải bên này, sau khi quan sát một lượt. Lại không nhìn ra đối phương, đành đóng cửa đi vào. Nhìn về Bảo Ngọc, mặt cắt không còn giọt máu. Dưới sự chăm sóc của Vũ Văn Không, cô ta dần dần tỉnh dậy.

- Bảo Ngọc, cuối cùng cô cũng tỉnh. Cô làm ta sợ chết đi mất!- Vũ Văn Không vui mừng, ôm chầm lấy cô ta.

- Ngươi đây là muốn lợi dụng, cô ta gặp nạn để sàm sở à?- Vũ Phi bên cạnh lên tiếng, vội nắm áo mà ngăn cản.

- Ta đây là quan tâm, ngươi lại nghĩ cho cái tội danh đó. Miệng của ngươi đúng là tiện quá mà!- Vũ Văn Không lập tức phản bác.

- Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa! Bảo Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô tại sao lại ngất xỉu?- Nguyễn Khiêm bên cạnh lo lắng lên tiếng.

Nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, Bảo Ngọc biết chắc rằng bản thân bị người khác chơi xỏ. Khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận, hai tay nắm chặt, nghiến răng mà nói:

- Cái tên khốn nạn đó, lừa ta vào một hẻm nhỏ. Sau đó thì hù dọa ta một lượt, khiến cho ta ngất xỉu thế này!

- Chuyện đó, rốt cuộc thế nào? Cô nói rõ thử xem!

Bảo Ngọc một lần nữa, tường thuật lại tất cả mọi chuyện. Trong giọng nói, có phần ấm ức. Nghe được tới đây, Vũ Văn Không nổi trận lôi đình. Cả người nóng giận, định tìm lấy người đó để trả thù. Nhưng lại bị Phan Hải ngăn lại.

- Ngươi đây là muốn làm gì?

- Tất nhiên là tìm tên khốn đó báo thù rửa hận cho Bảo Ngọc rồi, cục tức này không lẽ ngươi muốn ta nuốt xuống!- Vũ Văn Không tức giận hét lớn.


- Ngươi đừng quên, đây không phải là Học viên Phi Phụng, đây là Học viên Long Cơ. Các ngươi muốn làm gì, thì làm ơn sử dụng cái đầu dùm ta một cái. Không phải cứ dựa vào sức lực là được!- Phan Hải sắc mặt nghiêm túc, tạo ra uy thế kinh người.

- Chuyện này, không lẽ chúng ta bỏ qua? Ta thực sự là nuốt không trôi!- Vũ Văn Không nhìn thấy khí thế của Phan Hải, tính tình dịu đi phần nào.

-Hay là, để ta tìm tên đó. Dạy cho hắn một bài học!- Vũ Phi bên cạnh lên tiếng.

- Đánh nhau, đánh nhau! Ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đánh nhau, có từng nghĩ đến hậu quả chưa?- Nguyễn Khiêm ra sức ngăn cản.

- Thù này, tất nhiên phải trả. Có điều, đây không phải là địa bàn của chúng ta. Muốn báo được thù, trước tiên phải đợi đã. Việc bây giờ cần làm, là chờ đợi thời cơ!- Phan Hải từ tốn giải thích.

- Thời cơ? Cái thời cơ mà ngươi nói. Lúc nào mới tới?- Bảo Ngọc lên tiếng.

- Chuyện đó rất nhanh thôi, các ngươi đừng quên mục đích của chúng ta đến đây là để làm gì. Đợi đến lúc giao lưu, cô điểm mặt chỉ tên hắn ta. Sau đó Văn Không, ngươi đánh bại rồi sỉ nhục hắn, trước toàn thể học viên của Học viện Long Cơ. Vừa tạo thành uy áp cho chúng ta vừa vả mặt bọn họ. Để họ biết rằng, Học viện Phi Phụng, không dễ động tới. Đây so với việc, đánh hắn một trận bây giờ, không phải hay hơn nhiều sao?- Phan Hải nở ra nụ cười có phần gian xảo.

- Nếu như hắn ta không lên, thì mọi chuyện đều như công cốc!- Vũ Phi cất lời.

- Chuyện này... tất nhiên là phải gây sức ép với hắn ta rồi. Đến lúc đó, ta sẽ nhờ đến thầy Thắng. Dù hắn muốn hay không, trận đấu đó đều nhất định phải đánh!- Phan Hải nét mặt kiên định.

Mặc dù Bảo Ngọc, Vũ Văn Không có phần không muốn, cục tức này khó mà nuốt trôi. Nhưng nhìn về nét mặt uy nghiêm của Phan Hải, chỉ có ngậm ngùi làm theo.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK