• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Khiêu khích đối thủ

Triệu Hoài cùng với những người khác, giờ đây đang lên kế hoạch tác chiến. Dù sao mọi việc, cẩn thận là hơn. Đối với bọn họ mà nói, năng lực của Phan Hải vẫn là điều đáng lo ngại nhất. Hắn ta thực lực mạnh mẽ, tâm tính bình lặng, là người khó đối phó nhất trong số đối phương.

- Vậy, ai sẽ là người làm mồi, dẫn dụ kẻ địch?- Thị Thu lên tiếng.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí liền trở nên trầm lặng. Bọn họ tất nhiên đều biết là ai nên đi, nhưng không người nào dám nói ra. Chỉ đưa mắt nhìn tới Triệu Hoài, ánh mắt lộ ra ý vị thâm sâu.

- Nhìn ta làm cái quái gì nữa? Ta mới vừa đi một chập, giờ lại muốn ta đi lần hai. Chuyện bắt ta làm mồi nhử, các ngươi có mơ cũng đừng mơ tới!- Triệu Hoài nhận ra vấn đề, ngay lập tức phủ định suy nghĩ của bọn họ.

- Có phải đi chết đâu, mà ngươi lớn tiếng thế kia. Không lẽ, ngươi sợ bọn họ à?- Thanh Đạt thuận thế mà kích đểu hắn ta.

- Khích tướng với ta, là hoàn toàn vô tác dụng. Ngươi muốn nói gì nói, ta có chết cũng không đi!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, khó mà thỏa hiệp

- Triệu Hoài, ngươi là người anh minh thần võ, khí thế ngút trời. Là kẻ đứng trên tất cả, oai phong lẫm liệt, hiên ngang mà đi. Nay lại sợ sệt đối thủ, ngươi có cảm thấy hổ thẹn hay không?- Thanh Đạt khích tướng không được, liền chuyển sang nói lời ngon ngọt.

- Thì sao chứ, chuyện đó liên quan quái gì đến ngươi!- hắn ta không hề dao động, trực tiếp khước từ.

Đang lúc Thanh Đạt đau đầu vì không cách nào khuyên nhủ Triệu Hoài. Chỉ thấy, Văn Thành thở dài một hơi, từ trong túi áo lấy ra một viên đá Cảm Tri sơ cấp. Khuôn mặt lộ rõ vẻ ưu sầu, từ tốn mà nói:

- Không biết thứ đồ chơi này, có ai muốn không ta?- Văn Thành lền đưa ánh mắt nhìn sang Triệu Hoài.



Đổi lại là sợ khinh bỉ đến cùng cực của hắn ta, cái nhìn khinh thường, cùng với thái độ hời hợt của hắn. Đây không giống Triệu Hoài của ngày thường chút nào. Hắn ta của bây giờ, đã khác xưa nhiều rồi. Chút tài nguyên tu luyện nhỏ này, còn chẳng thèm để vào mắt.

- Thời buổi này, lại còn sài đồ sơ cấp nữa chứ? Ngươi có nghèo, cũng đừng khiến người khác nghèo theo như vậy. Chút lợi lộc nhỏ này, còn muốn mua chuộc được ta. Các ngươi đây là, xem thường người khác quá đáng!- Triệu Hoài thờ ơ mà nói.

- Vậy thứ đồ này thì sao?- Văn Thành từ trong túi, lấy ra một viên đá Cảm Tri cao cấp khác.

Lời vừa nói hết, một cơn gió thổi qua. Đồ vậy trong tay của Văn Thành theo đó biến mất. Giờ đây nó đang nằm gọn trong túi Triệu Hoài. Chỉ thấy hắn ta mỉm cười thân thiện, khuôn mặt tràn đầy thoả mãn. Đây cũng chính là điều, mà hắn chờ đợi từ đầu.

- E hèm, thấy các người năn nỉ thành khẩn đến như vậy. Ta đành miễn cưỡng mà ra tay một lần nữa. Đúng là chuyện gì, không có ta thì không được mà!- Triệu Hoài đắc ý mà nói, làm ra dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang.

- Anh, tại sao lại để cho tên đó có được lợi lộc?- Thị Thu hỏi nhỏ Văn Thành.

- Em thử nghĩ mà xem, lần này chúng ta mà thắng. Ai sẽ là người có lợi nhất trong chuyện này? Cũng chỉ là chút thiệt thòi nhỏ, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Không bỏ con tép, làm sao mà bắt được con tôm!- Văn Thành lời nói, điều là ẩn ý sâu xa.

Thế là dưới sức mạnh của đồng tiền, Triệu Hoài một lần nữa tự mình ứng chiến. Có điều lần này khác trước, hắn chỉ cần làm mồi nhử là được. Không cần phải liều mạng mà điều tra thông tin.

Người ta thường nói: Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Bởi vì một khi đã quay trở lại, người đó tất nhiên là có chuẩn bị. Triệu Hoài cũng như thế, không có chuẩn bị, ngu gì mà trở lại.

Đám người Học viên Phi Phụng, giờ vẫn còn lang thang trong rừng. Bọn họ tới thời điểm hiện tại vẫn chưa tìm ra nơi ở cũng như vị trí của kẻ địch. Đành không ngừng tiến về trước, chờ đợi đối thủ xuất hiện.



Với sự thông thuộc địa hình nơi đây cùng với lợi thế sân nhà vốn có. Triệu Hoài đã làm sơ sơ vài cái bẫy đơn giản, mục đích là để phục kích kẻ địch. Dù sao đối với hắn ta mà nói, không gì tốt hơn mưu hèn kế bẩn của bản thân.

- Rốt cuộc là chúng ta, phải đi tới bao giờ?- Bảo Ngọc lên tiếng, trong lời nói đó, sự mệt nhọc thấy rõ.

- Cố chịu đựng một chút đi, chúng ta vẫn chưa quen địa hình nơi đây. Nên quan sát kĩ một lượt, tránh cho lũ người kia tập kích bất ngờ, khi đó còn có đường mà ứng phó!- Phan Hải đáp lời.

- Cô mệt lắm sao? Nếu đã như vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi, sau đó lại khởi hành tiếp cũng không muộn. Có được không, anh Hải?- Vũ Văn Không ánh mắt thương xót, nhìn về phía Bảo Ngọc.

- Đúng đấy, cứ đi như thế này cũng không phải là cách. Không nghỉ một chút, mọi người đều sẽ mệt chết. Đến lúc đó đừng nói là đánh, cử động còn không nổi nữa kìa!- Vũ Phi tiếp lời, liên miệng than thở.

- Anh Hải, chúng ta vẫn chưa ăn gì, tranh thủ thời gian này. Ăn uống chút đi!- Nguyễn Khiêm theo đó, cũng nói lời góp vui.

- Được rồi, xem các ngươi nói nhiều chưa kìa. Chỉ mới một chút như vậy đã không chịu được, thảo nào chúng ta lại thua bọn họ. Địa hình nơi đây cũng tốt, cắm trại ở đây đi!- Thế là, dưới yêu cầu của đám đông, Phan Hải không cách nào khác, đành thỏa thuận đồng ý.

- Cuối cùng cũng được nghỉ, ta còn tưởng rằng phải đi đến gãy hai chân nữa chứ?- Vũ Phi không quên buông lời phàn nàn.

Nhưng mà, thế sự vốn dĩ là bất ngờ. Ngay lúc bọn họ định đặt mông mà ngồi. Thì từ trong khu rừng, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Khuôn mặt đáng ghét đó, cùng với điệu cười khốn nạn vang lên khắp nơi.

- Cây này do ta trồng, đường này do ta mở. Các ngươi khôn hồn, thì giao hết tiền tài ra đây. Nếu không đừng trách ta ra tay độc ác... Triệu Hoài ta, trở lại rồi đây, khà khà!- Hắn ta hét lớn, uy thế ngút trời.



- Không phải cái tên này, bị đánh đến mức điên luôn rồi chứ?- Vũ Phi ánh mắt nghi ngờ mà nhìn về đối phương.

- Đã tha cho ngươi một mạng, lại không biết sống chết mà tìm tới đây. Vậy thì lần này, đừng hòng đi nữa!- Bảo Ngọc gặp Triệu Hoài lần nào, là tức giận lần đó.

- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, còn muốn giữ chân được ta... Chậc, chậc! Đây có phải là, quá xem thường người khác rồi không?- Triệu Hoài ngạo mạn mà đáp. Dù sao cũng là bị đánh, tội gì mà không giả ngầu một chút.

Triệu Hoài mới vừa dứt lời, ám tiễn đã được bắn tới. Hắn ta nhanh tay đón lấy, nhìn về vật này. Ánh mắt không khỏi khinh thường, cười đểu một cái. Rồi lại nhìn về đối phương, lộ rõ sự thất vọng.

- Tưởng các ngươi thế nào? Hoá ra cũng chỉ là phường đánh lén. Xem ra Học viện Phi Phụng, cũng chỉ có thế!- Lời nói của Triệu Hoài, đều là chế nhạo trong đó.

- Còn nhiều lời... Chịu chết đi!- Bảo Ngọc ngay lập tức, xông lên tấn công.

Một roi mạnh mẽ đánh tới, tốc độ như xé gió mà đi. Triệu Hoài liền lùi người tránh né, roi ấy đánh xuống để lại một vệt dài trên đất. Hắn ta chưa kịp đứng vững, Vũ Phi không biết từ đâu xuất hiện, xuất ra một côn.

Triệu Hoài chỉ có thể, bật cao lên không mà tránh. Nào ngờ phía trên, Vũ Văn Không đã chém xuống một rìu. Trước tình hình này, Triệu Hoài dùng tay đánh mạnh vào mặt rìu, thành công làm thay đổi hướng đi của nó, mới mai mắn thoát được một kiếp.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK