Mục Hưng Hà nắm cằm Lâm Đông không thả ra, vuốt ve nhiều lần cằm nhỏ mịn màng của Lâm Đông nói: “Lần sau không thể nói nữa, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Sao lại quên mất việc này hả.”
Lâm Đông hé miệng cười, nói: “Ừ, đúng là em quên mất.”
“Thật sự là quên mất?”
“Quên mất thật.”
Lâm Đông nói quên mất, vậy Mục Hưng Hà liền tin tưởng bé quên mất, vui vẻ nói: “Được, đưa nước cho anh uống.”
Mục Hưng Hà mới thu hồi tay.
Lâm Đông tự nhiên đưa ly nước trong tay cho Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà nhận lấy liền uống.
Việc này cứ trôi qua như vậy, nhẹ nhàng trôi qua, loại phương thức xử lý này làm cho ba người Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân bất mãn hết sức, không phục trợn mắt nhìn Mục Hưng Hà, biểu thị xem thường đối với loại hành vi “bất công” trơ trẽn này của Mục Hưng Hà.
Lúc Mục Hưng Hà cúi đầu uống nước, thoáng nhìn thấy Kỳ Kỳ tỏ vẻ ghét bỏ mình, lúc này chen chân vào đá ba người, vừa đá vừa nói “Ai cho mày khinh thường đại gia hả, không phải bọn mày muốn đi thuê đĩa video sao? Đi thuê đi, thuê đi!” Đá ba người đỡ không được.
Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng đứng lên, chạy đi thuê đĩa video, chỉ chốc lát sau, Tưởng Tiểu Quân cầm năm cái đĩa video trở về, hai đĩa về đánh võ, ba đĩa phim ma, nhìn một chút giới thiệu tóm tắt ở vỏ ngoài, nhất trí chọn một bộ phim ma, đem phim ma bỏ vào trong đầu đĩa DVD, năm người liền ngồi xuống cùng nhau xem.
Vẫn luôn xem đến khi ăn cơm tối, ăn cơm xong, năm người liền tụ lại cùng nhau xem bộ phim ma thứ hai, trình độ kinh khủng của bộ phim ma thứ hai vượt xa bộ thứ nhất, bốn người Mục Hưng Hà xem xong buổi tối không dám về nhà, đều chen chúc ngủ cùng Lâm Đông, bây giờ vóc dáng năm người đều cao lớn hơn, giường Lâm Đông chứa chấp không nổi, bốn người Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân tranh nhau cướp, cuối cùng vì Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên thất bại mà kết thúc.
Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên thực sự không dám về nhà, năn nỉ Bùi Thức Vi đưa về giúp, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân vui vẻ tiến vào trong chăn Lâm Đông, cùng Lâm Đông nằm chung, ba người đầu tiên là nhìn trần nhà, đồng thời nói về bộ dạng vừa nãy của Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, nói mãi liền nói tới chuyện các bạn học, nói khoảng thời gian mà Lâm Đông đi đế đô, có thật nhiều bạn học đến tìm Lâm Đông chơi đùa, ví dụ như đám người Hứa Tĩnh Tĩnh.
Không tìm được Lâm Đông, đám người Hứa Tĩnh Tĩnh mua đồ ở tiệm tạp hóa nhóc con, còn về tuyên dương nói tiệm tạp hóa nhóc con là do nhà của đệ nhất toàn trường mở, người lớn vừa nghe nói, liền vì tên tuổi đệ nhất toàn trường của Lâm Đông, dồn dập lại đây mua tạp hoá, làm cho Lâm Lệ Hoa bán lời được không ít.
Lâm Đông ngạc nhiên hỏi: “Thật à?”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Vậy mà còn giả được sao? Cô em nhận thức không ít bạn học của trường chúng ta đấy, không tin ngày mai em đi hỏi một chút.”
Lâm Đông vui vẻ nói: “Được.”
Ba người đang trò chuyện, Bùi Thức Vi đi đến, nhắc nhở ba người một câu đi ngủ sớm một chút, rồi tắt đèn, ba người vẫn nằm trong căn phòng đen thùi mà tán gẫu.
Trò chuyện một chút, chợt nghe cửa sổ “cộp” một tiếng, như bị cục đá đập vào vậy, ba người mới vừa xem xong phim ma, sợ hãi trong lòng còn chưa tan đi, bị một tiếng như thế làm cho kinh sợ, ba người đồng thời nhìn bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh đen thùi, nhưng tiếng “cộp” lại vang một chút.
Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân kinh ngạc thốt lên một tiếng, đồng thời nhích về phía Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà ôm lấy Lâm Đông, tiện tay liền nhấn giữ cánh tay Tưởng Tiểu Quân nói: “Không phải sợ, trên thế giới này không có quỷ.”
Lâm Đông vẫn sợ, đặc biệt là liên tưởng đến bộ phim ma mới xem vừa nãy, sự đáng sợ đạt đến đỉnh điểm.
Từ trước đến giờ Tưởng Tiểu Quân tương đối thận trọng, giờ khắc này sắc mặt cũng nghiêm túc hơn.
Trong bóng tối chỉ có Mục Hưng Hà trấn định, giống như trải qua mấy năm qua lá gan của cậu đã lớn hơn, cậu nói: “Tao đi xem xem.”
Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân đồng thời đè cậu lại, nói: “Không nên đi!”
“Liếc mắt nhìn thôi.”
“Không nên nhìn!”
“Không có chuyện gì đâu.”
“Không nên nhìn!”
Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân đè lên Mục Hưng Hà, không cho Mục Hưng Hà lên, ba người rút vào trong ổ chăn, rút xong ba người ngủ, ngủ thẳng nửa đêm, Lâm Đông cảm giác được Mục Hưng Hà rời giường, không bao lâu sau Mục Hưng Hà liền trở lại, bé mở mắt ra nhìn Mục Hưng Hà, hỏi: “Hưng Hà, anh đi đâu vậy?”
Mục Hưng Hà nói: “Anh đi vệ sinh, em muốn đi không?”
Lâm Đông mơ mơ màng màng nói: “Muốn.”
Mục Hưng Hà ngồi xuống một lần nữa: “Vậy anh đi cùng em.”
“Tại sao anh muốn đi cùng em?”
“Bên ngoài đen thùi, anh lo em sẽ bị sợ.”
Lâm Đông xoa xoa con mắt: “Vậy vừa nãy anh đi một mình, anh không sợ sao?”
“Anh sợ chứ.” Mục Hưng Hà nói thật: “Cảm giác sợ hãi rất khó chịu, cho nên anh đã cảm nhận qua sự khó chịu, liền không muốn để cho em cảm nhận một lần nữa, đi, anh đi chung với em.”
Lâm Đông nghe vậy nhìn về phía Mục Hưng Hà, không gian tối thui, thấy không rõ lắm biểu tình của Mục Hưng Hà, nhưng nhìn ánh mắt đen láy của Mục Hưng Hà, làm cho bé đặc biệt an lòng, có Mục Hưng Hà ở đây, chắc là bé sẽ không sợ nữa.
Gật đầu, cùng Mục Hưng Hà đồng thời đến phòng vệ sinh, lúc đi ra nhìn thấy ngoài sân lờ mờ không rõ trắng đen, trời xuân se lạnh, đặc biệt lạnh, hai người vừa vào phòng liền chui vào chăn, Mục Hưng Hà nhét hai tay lạnh như băng vào trong quần áo, cái lạnh làm cậu rùng mình lạnh lẽo, hỏi: “Không lạnh chứ?”
Lâm Đông gật đầu, dùng chân kẹp lấy chân lạnh của Mục Hưng Hà hỏi: “Anh còn lạnh không?”
Mục Hưng Hà nói: “Không lạnh.”
“Lạnh không được mấy ngày nữa, chờ khai giảng liền ấm.”
“Ừ, vốn là ngày mùng hai đó có tuyết, nhưng mà khí trời quá ấm, không hạ xuống, đúng rồi, lúc em ở đế đô có tuyết không?”
“Có.”
“Có lớn hay không?”
“Lớn, hơn nữa hạ xuống không chỉ một lớp tuyết mỏng đâu, lúc lớn nhất là ngập mắt cá chân luôn.”
“Có người chơi với em không?”
“Có, mấy đứa trẻ của nhà họ hàng, lớn hơn em một chút, ăn tết cùng nhau chơi đùa.”
“Chơi cái gì?”
“Chơi game.”
“Chơi trò chơi gì?”
“Thật nhiều loại.”
“Có những loại nào? Có loại anh từng chơi không?”
“…”
Hai người vứt Tưởng Tiểu Quân qua một bên, ôm nhau, trong đêm đen lặng lẽ nói chuyện, mãi cho đến lúc ngủ, trong giấc mơ Mục Hưng Hà sợ Lâm Đông bị lạnh, không ngừng kéo chăn nhét vào người Lâm Đông, đợi đến sáng ngày hôm sau, khi ba người tỉnh lại, phát hiện trên người Tưởng Tiểu Quân không có chăn.
Tưởng Tiểu Quân nghi hoặc mà nhìn về phía Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông.
Mục Hưng Hà mở miệng liền hỏi: “Tiểu Quân, mày đá chăn à?”
Tưởng Tiểu Quân cũng không biết.
Mục Hưng Hà nói: “Chờ bị cảm đi!”
Không ngoài dự đoán, Tưởng Tiểu Quân bị cảm, không quá hai ngày Lâm Đông, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng bị cảm, chỉ có Mục Hưng Hà bộ dáng bách độc bất xâm, thảm nhất chính là Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên chảy nước mũi còn phải làm bài tập nghỉ đông, trước khi khai giảng một ngày thì làm xong bài tập nghỉ đông.
Sau khi hoàn thành bài tập nghỉ đông, đám bệnh nhân Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà đi học, có kinh nghiệm học kỳ trước, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân tới trung học Cẩm Lý liền quen cửa quen nẻo, ghi danh cầm sách mới, chính thức bắt đầu học kỳ sau của lớp sơ nhất (1).
So sánh với học kỳ trước, học kỳ sau không có biến hóa quá lớn, bạn học bên cạnh vẫn là những bạn học kia, thành tích ba người vẫn rất ổn định, tất cả đều là thuận thuận lợi lợi, thời gian thuận lợi trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, học kỳ sau trôi qua, tiến vào kỳ nghỉ hè.
Vào lúc này Lâm Đông lại phải về đế đô, so với những lần lưu luyến nhau khi còn bé, lần này phương thức xử lý của đám người Mục Hưng Hà thận trọng rất nhiều, chỉ bảo Lâm Đông về sớm một chút.
Lâm Đông đến đế đô, giống như trước đây, ngoại trừ ở cạnh ông bà nội ông bà ngoại ra, sẽ đọc sách, học đàn dương cầm, thỉnh thoảng còn có thể khiêu vũ cùng mẹ, thời gian rất phong phú, thế nhưng bé vẫn rất nhớ bọn Mục Hưng Hà, rốt cục lúc kết thúc nghỉ hè, bé cùng Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi trở lại trấn Cẩm Lí, không nhìn thấy bốn người Mục Hưng Hà, bé liền ở nhà giúp ba mẹ quét tước vệ sinh, chợt nghe một giọng nói.
“Đông Đông!”
Giọng nói này có chút xa lạ lại có chút quen quen, bé theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Mục Hưng Hà vô cùng phấn khởi, lúc này cười gọi: “Hưng Hà.”
Mục Hưng Hà cao hứng đi tới nói: “Đông Đông, em trở lại.”
Lâm Đông sững sờ, chỉ vào Mục Hưng Hà nói: “Hưng Hà giọng của anh —— “
Mục Hưng Hà ngượng ngùng mà gãi đầu một cái nói: “Vỡ giọng rồi.”
Lâm Đông bừng tỉnh nở nụ cười, năm ngoái thời điểm này là lúc Tưởng Tiểu Quân vỡ giọng, cho nên Lâm Đông cũng hơi hiểu biết về vỡ giọng..
Mục Hưng Hà ngước mắt thấp thỏm hỏi: “Có phải là đặc biệt khó nghe không? Anh cũng không biết làm sao lại đột nhiên thay đổi, không giống anh trước đây chút nào.”
“Không khó nghe không khó nghe, thật là dễ nghe.” Lâm Đông nhanh chóng nói.
Giọng Mục Hưng Hà đúng là êm tai, có một chút trầm, có một chút khàn, trộn cùng nhau có một cảm giác dễ nghe không nói ra được.
Mục Hưng Hà xác nhận lần nữa, hỏi: “Êm tai không? Em thật sự cảm thấy êm tai sao?”
Lâm Đông trịnh trọng gật đầu: “Thật sự êm tai.”
Mục Hưng Hà yên tâm một chút.
Lúc này Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân đều chạy tới, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân đều không thay đổi gì, nhưng Hạ Tiểu Xuyên lại gầy một chút, Lâm Đông giật nảy cả mình, nói: “Tiểu Xuyên, sao anh gầy vậy?”
Hạ Tiểu Xuyên cười nói: “Mẹ nói, lớn rồi, sẽ gầy một cách tự nhiên.”
“Nhưng em gọi điện thoại cho cô, cô nói, anh nghỉ hè học cưỡi xe đạp, té, bị té có nghiêm trọng hay không?”
“Không nghiêm trọng, không tới hai ngày là tốt rồi.”
“Nhưng anh gầy đi.” Từ nhỏ Lâm Đông đã rất thương yêu Hạ Tiểu Xuyên, thậm chí hằng ngày để ý cùng quan tâm Hạ Tiểu Xuyên nhiều hơn Mục Hưng Hà.
Hạ Tiểu Xuyên cười nói: “Anh chỉ gầy năm cân mà thôi, không có gì, mày xem Tiểu Quân kìa, Tiểu Quân mới thay đổi lớn đó.”
“Tiểu Quân làm sao vậy?” Lâm Đông nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân, không phát hiện dị thường.
Tưởng Tiểu Quân ngẩng cằm lên.
Lâm Đông vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
Mục Hưng Hà chỉ chỉ cái cổ Tưởng Tiểu Quân, Lâm Đông lập tức nhìn thấy nơi cổ Tưởng Tiểu Quân hơi nổi lên hầu kết, lập tức kinh ngạc nói: “Tiểu Quân, anh có hầu kết?”
Tưởng Tiểu Quân khàn khàn mà nói: “Đúng vậy, anh đã hơn mười bốn tuổi rồi, có hầu kết rất bình thường, sau này mấy đứa đều sẽ có.”
Lâm Đông ngạc nhiên không thôi, nghỉ hè trở về, cảm giác các tiểu đồng bọn đều thay đổi rất lớn, đi tới trường học, càng làm cho Lâm Đông sợ hãi than, chỉ là một thời gian nghỉ hè, tất cả bạn học đều hoàn toàn thay đổi.
Học kỳ trước thấp, học kỳ này nhổ giò lên rất cao, vượt qua cả chủ nhiệm lớp.
Học kỳ trước gầy, đột nhiên học kỳ này mập lên.
Học kỳ trước mập, học kỳ này dáng ngọc yêu kiều.
Học kỳ trước trắng nộn nộn, học kỳ này như cục than đen.
Học kỳ trước vẫn còn giọng trẻ con, học kỳ này vừa mở miệng đã thành giọng người lớn.
…
Cả lớp năm mươi người, dường như ngoại trừ Lâm Đông cao thêm một chút và nhìn đẹp hơn, những bạn học khác đều là biến hóa nghiêng trời, nếu không phải Lâm Đông có một đôi mắt xuyên thấu qua hiện tượng xem bản chất, chắc sắp không nhận ra được.
Giáo viên chủ nhiệm ngược lại là tập mãi thành quen, phát sách mới cho mọi người xong, nói cho mọi người biết không cần phải sợ thay đổi của mình, đây đều là thời kỳ trưởng thành phát dục bình thường, không có gì, không cần lo lắng, bảo mọi người nhìn sách sinh vật mới được thêm vào ở học kỳ này, vào lúc này Lâm Đông mới phát hiện năm hai ngoại trừ sách sinh vật ra, còn có vật lý cùng hóa học, nghe nói mấy môn này sẽ thi cấp ba, thi đại học cũng sẽ có.
Lâm Đông im lặng âm thầm ghi nhớ lại, quyết định nghiêm túc học tập ba môn này, cũng sớm báo cho Tưởng Tiểu Quân biết tầm quan trọng của ba môn này, dặn Tưởng Tiểu Quân nhất định phải nghiêm túc đặt nền móng vững chắc, Tưởng Tiểu Quân đồng ý, sau đó thật nghiêm túc học tập hoá học, vật lý cùng sinh vật, thường thường có thể cùng Lâm Đông Mục Hưng Hà thảo luận các đề của ba môn này, điều này làm cho Lâm Đông phi thường vui vẻ.
Từ nhỏ Lâm Đông đã có một loại tâm lý “Mọi người đều tốt, mới là thật tốt”, vẫn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, bao gồm cả với Hứa Tĩnh Tĩnh.
Dưới tình hình tốc độ tăng trưởng chiều cao của các bạn học chênh lệch không đồng đều, sau một tuần khai giảng, giáo viên chủ nhiệm liền thay đổi chỗ ngồi, lần này Hứa Tĩnh Tĩnh không phải ngồi ở sau Lâm Đông, mà là ngồi ở trước mặt Lâm Đông.
Rốt cuộc Lâm Đông không cần ngồi hàng thứ nhất nữa, bé cực kỳ cao hứng, Hứa Tĩnh Tĩnh cũng đặc biệt cao hứng, bởi vì cô nàng không cần lấy bút đâm Lâm Đông để nói chuyện, chỉ cần vừa quay đầu lại là có thể cùng Lâm Đông nói chuyện, cô nàng như một mật thám lại giống như cái kèn đồng nhỏ, thường thường truyền đạt chuyện lớn chuyện nhỏ trong lớp cho Lâm Đông.
Ví dụ như ai viết thư tình cho ai, ví dụ như ai và ai đang nói chuyện yêu đương, ví dụ như ai yêu thích ai, hay là ai và ai đã từng là bạn chung tiểu học..v.., Hứa Tĩnh Tĩnh đều biết, cô nàng còn nói: “Lâm Đông, bạn biết không? Lớp chúng ta có một đôi vừa thành vào kỳ nghỉ hè đó.”
Lâm Đông nói: “Ồ.”
“Sao bạn lại phản ứng như vậy chứ?”
“Không thì sao?”
“Bạn không hiếu kỳ à?”
“Không hiếu kỳ.”
“Vậy chắc chắn là bởi vì bạn quá nhỏ, bạn còn nhỏ hơn mình một tuổi, bạn chắc chắn sẽ không hiểu tình yêu của thế giới này, chờ bạn lớn lên sẽ hiểu, chờ bạn gặp được, bạn sẽ phát hiện phần lớn tình yêu của thế giới này rất đẹp.”
Tình yêu của thế giới này —— Lâm Đông nghe sáu chữ này run rẩy khóe miệng một chút, luôn cảm thấy Hứa Tĩnh Tĩnh xem kịch Quỳnh Dao quá nhiều, Lâm Đông không để ý tới cô nàng nữa, cúi đầu làm đề toán học như cũ, làm xong thì tan học.
Mùa hạ ngày dài đêm ngắn, buổi chiều tan học trời còn sáng, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân không muốn về sớm như vậy, cầm bóng rổ cùng nhau đi đến sân thể dục chơi nửa tiếng đến một tiếng.
Ngày hôm nay cũng là như thế, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân gọi Lâm Đông một tiếng, Lâm Đông đeo cặp sách cùng Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân chạy đến sân thể dục, ba người thường cùng nhau chơi bóng, tuy rằng vóc dáng Lâm Đông hơi thấp một chút, thế nhưng kỹ thuật không kém một chút nào, khi bị hai người Tưởng Tiểu Quân và Mục Hưng Hà chặn lại, chuyền bóng, xoay ngược lại, nhảy lấy đà một cái, bóng rổ vững vàng rơi vào trong giỏ bóng rổ, động tác trôi chảy lại đẹp mắt.
Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân nhìn cười, lúc Lâm Đông đầu đầy mồ hôi quay đầu lại, hai người đều bị Lâm Đông làm cho lóa mắt một chút.
Lâm Đông hỏi: “Em đẹp trai không?”
Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời nói: “Đẹp, đẹp!”
Lâm Đông cười nói: “Tốt lắm, chúng ta về nhà đi.”
Mục Hưng Hà quẹt mồ hôi: “Đi, về nhà.”
“Chờ một chút.” Tưởng Tiểu Quân nói: “Cái ly của tao đặt ở trong hộc bàn quên mất, tao trở lại lấy một chút, uống chút nước.”
“Phòng học không đóng cửa à?” Lúc này mặt trời đã xuống gần đường chân trời, trong trường học không có người nào, trong phòng học hẳn là cũng tối tăm, tất cả mọi người nên về nhà, Lâm Đông hỏi: “Nếu không, anh dùng của em đi, em rửa sạch cho anh dùng.”
“Không có chuyện gì, anh đi xem một chút.”
“Được, em và Hưng Hà ở chỗ này chờ anh.”
“Được.”
Tưởng Tiểu Quân nhanh chân chạy ra khỏi sân thể dục, chạy một lát, bởi vì chơi bóng rổ quá tiêu hao thể lực, vì vậy đi bộ về phía lớp sơ nhị (1), cũng không biết trường học sắp xếp như thế nào, để cho lớp sơ nhị (1) ở trong góc, hắn chạy về hướng lớp sơ nhị (1), ngoại trừ phải đi qua lớp sơ nhị (2), còn phải đi qua mấy cái lớp năm thứ ba.
Lúc hắn đến đầu hành lang lớp năm ba, vươn tay lau mồ hôi trên trán, chợt nghe bên trong phòng học “Ầm” một tiếng, hắn theo bản năng mà nhìn vào phía trong, không nhìn thấy người, thế nhưng nghe được có hai học sinh nam đang nói chuyện.
“Đừng như vậy, sẽ bị nhìn thấy.”
“Không có chuyện gì, đã tan học rồi, không có người đâu.”
“Đừng như vậy.”
“Không có chuyện gì mà.”
“A…”
Sau đó không có âm thanh nói chuyện, thế nhưng lại có thêm vài âm thanh mà Tưởng Tiểu Quân chưa từng nghe qua, lòng hiếu kỳ dâng lên, hắn đi về phía trước hai bước, đi tới trước cửa sổ, hơi chếch về phía trước, xuyên qua cửa sổ phòng học nhìn thấy tình cảnh trong góc phòng học, trong nháy mắt hắn sững sờ.