Đám người Lâm Lệ Hoa cũng không nhìn thấy Lâm Đông, sáu người đứng yên lặng tại chỗ, một hồi lâu sau Kỳ Kỳ mở miệng nói: "Anh ơi, Lâm Đông đi rồi."
Tưởng Tiểu Quân nói: "Đi rồi."
Đi rồi,
Lâm Đông đi mất rồi,
Trong lòng Lâm Lệ Hoa lạnh lẽo, cảm thấy màu xanh biếc dạt dào của mùa xuân mấy ngày trước cũng không còn ý nghĩa gì nữa, không nhìn thấy Lâm Đông, cô quay đầu đi về tiệm tạp hóa, cửa tiệm tạp hóa có mấy ông già tụ tập chơi cờ tướng như thường lệ, mấy ông già thấy Lâm Lệ Hoa trở về, dồn dập dò hỏi đứa nhỏ đã đi chưa.
Lâm Lệ Hoa cười nói "Đi rồi", vừa quay đầu nụ cười có chút đắng, sau đó phờ phạc đi đến sân sau, ngồi trên luống hoa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn hai gian phòng nhỏ ở sân sau, một gian là phòng của cô và Hạ Thanh Chương, một gian là phòng của Đông Đông cùng Tiểu Xuyên, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lâm Đông nho nhỏ chạy loanh quanh ở tiệm tạp hóa, nhưng sau hôm nay không còn thấy nữa, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Thật không nỡ, Lâm Lệ Hoa kinh ngạc nghĩ.
Hạ Thanh Chương từ bên ngoài trở về, gọi một tiếng: "Lệ Hoa."
Lâm Lệ Hoa không lên tiếng.
Hạ Thanh Chương nói: "Bên trong quầy một cái túi đen."
Lâm Lệ Hoa vô lực "Ồ" một tiếng.
"Bên trong có một phong thư cùng tiền."
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Hạ Thanh Chương, thấy Hạ Thanh Chương xách trong tay một cái túi màu đen, cái túi phình ra, cô nghi hoặc hỏi: "Thư với tiền gì vậy?"
Hạ Thanh Chương đi tới trước mặt Lâm Lệ Hoa, đem thư giao cho Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa vươn tay nhận lấy, nhìn kiểu chữ xinh xắn, theo bản năng nghĩ đến Nguyễn Tâm Bình, sau khi đọc được hai câu, quả nhiên là Nguyễn Tâm Bình, là lúc Nguyễn Tâm Bình tỉnh táo mà viết, chân thành cảm ơn Lâm lão gia tử cùng Lâm Lệ Hoa đã cứu mạng cùng nuôi dưỡng Lâm Đông, vì phòng ngừa Lâm Lệ Hoa từ chối, cô mới âm thầm để lại một số tiền lớn, cũng để lại số điện thoại cùng địa chỉ nơi ở, biểu thị nếu như sau này Lâm Lệ Hoa có yêu cầu gì, có thể đến đế đô tìm Đông Đông cùng người nhà họ Bùi.
Lâm Lệ Hoa ngẩn người, nhìn cái túi phình ra trong tay Hạ Thanh Chương, nói: "Đều là tiền à?"
Hạ Thanh Chương gật đầu.
"Nhiều như vậy?"
"Chúng ta không thể lấy được, em nuôi Đông Đông không phải là vì những thứ này."
"Đúng, anh tính giữ lại đó, đợi đến khi bọn họ quay lại thì trả lại cho bọn họ."
Lâm Lệ Hoa gật đầu, bọn họ là người bình thường, là dân chúng phổ thông ở nơi nhỏ, bọn họ đều thích tiền, nhưng trong lòng bọn họ đều có một cái cán cân rõ ràng, cân nhắc thị phi ân tình bốn phía, tự có một số quy tắc sinh hoạt của mình, tuyệt không tham lam.
Cho nên không muốn lấy tiền này của Nguyễn Tâm Bình, sau này vẫn phải trả lại cho Lâm Đông, đều là của Lâm Đông, cho nên hai người lập tức đi lên ngân hàng của trấn nhỏ, dùng hộ khẩu của Lâm Đông mở một tài khoản, bỏ tất cả tiền vào đó.
Ra khỏi ngân hàng cũng ngay lúc ngân hàng bắt đầu nghỉ làm việc, bởi vì bên cạnh không có Lâm Đông nên Lâm Lệ Hoa có chút khổ sở.
Hạ Thanh Chương thấy thế, nói: "Đông Đông tìm được mẹ là chuyện tốt mà."
Lâm Lệ Hoa sững sờ, cảm giác khổ sở bất lực trong lòng từ từ rút dần, thở một hơi thật dài, nói: "Đúng vậy, tìm được mẹ là chuyện tốt, chuyện tốt."
Hạ Thanh Chương nói tiếp: "Đúng vậy, đừng khổ sở nữa."
"Đúng, cần phải vui vẻ, cần phải vui vẻ, cần phải vui vẻ mới đúng, đúng, không nên khổ sở, em đi làm việc đi giặt quần áo đây."
"Đã chạng vạng tối rồi còn giặt quần áo gì chứ."
"Vậy em làm cơm đi."
"Vậy anh đến trông cửa hàng."
Lúc thường mặc kệ là Lâm Lệ Hoa giặt quần áo hay là làm cơm, Lâm Đông vẫn luôn bước chân ngắn đến giúp đỡ, giúp đỡ cô giặt quần áo, giúp đỡ cô rửa cải xanh, Lâm Đông vừa đi, rõ ràng là chuyện tốt, đột nhiên cô lại cảm thấy không quen, khi làm cơm một mình nước mắt không nhịn được rơi xuống. Làm cơm không ngon, cô cũng không muốn ăn, ra ngồi canh trước máy điện thoại, trong lòng tính toán xem ba người Lâm Đông đến chỗ nào rồi, xe dừng ở chỗ nào, từ chỗ nào đi máy bay, có phải ngồi trên máy bay chờ hay không, nhắc tới cả một buổi tối.
Mãi cho đến sáng hôm sau, Hạ Thanh Chương dậy sớm mở cửa tiệm tạp hóa mới nhận được điện thoại của Nguyễn Tâm Ninh, báo cho ba người Lâm Lệ Hoa biết Lâm Đông đã đến đế đô rồi.
Lâm Lệ Hoa nhanh chóng hỏi: "Là Đông Đông gọi điện thoại tới à?"
"Không phải, là Nguyễn Tâm Ninh gọi."
"Đông Đông đâu?"
"Nói là ở sân bay chờ máy bay, rồi ngồi bốn, năm tiếng máy bay, ba, bốn tiếng ô tô, quá mệt mỏi, còn chưa tới nhà đã ngủ mất, lúc Nguyễn Tâm Ninh gọi điện thoại tới nó vẫn còn đang ngủ."
"Cũng phải, quá cực khổ, vậy Nguyễn Tâm Ninh có nói khi nào Đông Đông trở về không?"
Hạ Thanh Chương hỏi ngược lại: "Trở về làm gì?"
Lâm Lệ Hoa bị hỏi sững sờ.
Hạ Thanh Chương nói: "Cơ bản là sẽ không trở về, Đông Đông là người đế đô, bên kia là quê hương của nó, ba mẹ ông bà tất cả người thân đều ở bên kia, ở đế đô chính là dưới chân thiên tử, có cái gì không tốt hơn của chúng ta ở đây chứ, trở về làm gì?"
"Nhưng Đông Đông muốn trở về mà."
"Chỉ là nhất thời."
Lâm Lệ Hoa nhanh chóng biện giải: "Sao lại là nhất thời chứ? Không phải nói "mẹ nhớ con cả đời, con nhớ mẹ một chốc", nhưng Đông Đông không giống như vậy, Đông Đông vẫn muốn mẹ, Đông Đông là đứa nhỏ rất tình cảm."
"Vậy em là mẹ của Đông Đông à?"
"Em là cô của nó."
"Cô có thể sánh được với mẹ sao?"
"Làm sao có khả năng so sánh được?" Lâm Lệ Hoa nói: "Mẹ là mẹ, cô là cô, ở trong lòng Đông Đông em là người cô độc nhất vô nhị, không tin anh nhìn văn mà Đông Đông viết xem, đều nói như vậy đó."
Lâm Lệ Hoa không vui khi người khác nói Lâm Đông không để ý đến cô.
Hạ Thanh Chương có chút ngượng ngùng, tuy rằng hằng ngày Lâm Lệ Hoa luôn cẩu thả gào gào thét thét, thế nhưng trong lòng thiện lương, còn có chút đơn thuần, cô luôn tin tưởng Lâm Đông sẽ trở về, vậy thì tin tưởng đi, y ôm lấy vai Lâm Lệ Hoa nói: "Rồi, rồi, rồi, em là người cô độc nhất vô nhị."
Lúc này Lâm Lệ Hoa mới vui vẻ trở lại, sau đó Lâm Lệ Hoa tự tính thời gian.
Một ngày,
Hai ngày,
Ba ngày,
...
Mười ngày,
...
Một tháng,
Hai tháng,
Ba tháng, nhà hàng xóm bên cạnh tiệm tạp hóa bán đi cũng đã sửa chữa xong rồi, Lâm Đông vẫn chưa về, lúc đầu Lâm Lệ Hoa vẫn còn nhận được hai cuộc điện thoại của Lâm Đông, bây giờ không nhận được nữa, cô bắt đầu cảm thấy có lẽ Lâm Đông thật sự không trở lại nữa, dù sao đế đô mới là nhà của Lâm Đông, trong lòng cô có chút mất mát, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên tan học trở lại.
"Mẹ!"
Hạ Tiểu Xuyên đi theo phía sau Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân, bốn đứa nhỏ đồng thời chạy lại bên cạnh Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa buồn bực hỏi: "Làm gì vậy?"
Mục Hưng Hà vội vàng hỏi: "Thím Hạ, Đông Đông trở về chưa ạ?"
Lâm Lệ Hoa đáp: "Chưa về."
"Sao em ấy vẫn chưa về chứ?"
Lâm Lệ Hoa cũng không rõ.
Kỳ Kỳ giành nói trước: "Lâm Đông nói không tới một trăm ngày sẽ trở về, bây giờ đã chín mươi tám ngày, sắp đến một trăm ngày rồi mà nó vẫn chưa trở lại!"
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Không phải là chưa tới một trăm ngày sao?"
Mục Hưng Hà nói: "Đúng, còn chưa tới một trăm ngày đâu, nói không chừng ngày mai Đông Đông sẽ trở lại."
Lâm Lệ Hoa không tiếp lời.
Hạ Tiểu Xuyên hưng phấn tiếp lời: "Đúng, nói không chừng ngày mai Lâm Đông sẽ trở lại, Lâm Đông sẽ không nói láo."
Kỳ Kỳ cùng phụ họa: "Đúng, Lâm Đông không nói láo, là học sinh ba tốt."
Tưởng Tiểu Quân cùng nói: "Vậy ngày mai nó sẽ trở lại thôi."
Tưởng Tiểu Quân vừa dứt lời, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ đều cao hứng, không chờ Lâm Lệ Hoa mở miệng nói Mục Hưng Hà đã đeo bọc sách bỏ chạy về nhà, ôm một cái hộp giấy bự, bên trong hộp giấy có rất nhiều hộp giấy nhỏ khác nhau chạy đến tiệm tạp hóa.
Lâm Lệ Hoa hỏi: "Hưng Hà, trong hộp giấy của con đựng gì thế?"
Mục Hưng Hà cao hứng nói: "Châu chấu, tôm hùm đất, quả táo, kẹo ạ."
"Đựng mấy thứ này để làm gì?"
"Cho Đông Đông, con đã hứa cho Đông Đông ạ."
Mục Hưng Hà đã hứa với Lâm Đông sẽ bắt châu chấu, tôm hùm đất, đi hái táo, mua xâu kẹo hồ lô cùng kẹo sữa, ở tiệm tạp hóa chờ Lâm Đông trở về.
Lâm Lệ Hoa im lặng một lúc
Mục Hưng Hà nở nụ cười sáng lạn nói: "Thím ơi, con để mấy thứ này ở đây nhé, ngày mai con đến đây chờ Đông Đông."
Lâm Lệ Hoa đang suy nghĩ có nên nói cho Mục Hưng Hà biết Lâm Đông sẽ không trở lại nữa hay không, nhưng Mục Hưng Hà đã chạy đi, cô thở dài một tiếng, nghĩ mấy đứa trẻ này hay quên lắm, chắc là ngày mai sẽ quên mất thôi.
Vậy mà sáng sớm hôm sau, lúc bọn nhỏ đều đã đi học, Mục Hưng Hà đặc biệt chạy đến tiệm tạp hóa hỏi: "Thím Hạ, Đông Đông trở về chưa ạ?"
Lâm Lệ Hoa đáp: "Chưa."
"Dạ, vậy con đi học đây."
Buổi trưa tan học, Mục Hưng Hà ăn xong cơm trưa, cũng không ngủ trưa, chạy đến sân sau tiệm tạp hóa, trong ngực ôm một cái hộp giấy bự ngồi trên luống hoa, vẻ mặt mong đợi nhìn cửa tiệm tạp hóa, dường như một giây sau Lâm Đông sẽ trở về vậy.
Đợi đến buổi trưa phải đi học, cậu cũng không nhụt chí, kiểm tra một chút xem châu chấu cùng tôm hùm đất còn sống hay không, quả táo có bị hỏng hay không, kẹo sữa có bị chảy hay không, sau khi xác định tất cả đều không việc gì, cậu đeo cặp sách cùng Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân vừa mới vừa rời giường đi học.
Buổi chiều sau khi tan học, bốn đứa nhỏ cùng nhau ngồi trên luống hoa, đồng thời nhìn ra ngoài tiệm tạp hóa, trên mặt đều là lo lắng cùng hưng phấn, hưng phấn như sắp được ăn tết vậy.
Kỳ Kỳ nhìn Mục Hưng Hà ôm hộp giấy bự, nói: "Tao cũng chuẩn bị quà cho Lâm Đông."
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: "Mày chuẩn bị cái gì?"
Kỳ Kỳ kiêu ngạo mà nói: "Bóng nảy cao su!"
"Là quả bóng nảy mà mày chơi sắp nát đó hả?"
"Không phải, là quả mới, rất đẹp, Lâm Đông là bạn thân của tao, tao phải cho nó quả đẹp nhất."
"Cho tao nhìn một chút."
"Không cho, cho mày xem, mày cướp mất."
"Tao không cướp."
"Vậy cho mày nhìn một cái."
"Được."
Hạ Tiểu Xuyên đến bên cạnh Kỳ Kỳ coi, không chỉ có Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ chuẩn bị quà, Hạ Tiểu Xuyên và Tưởng Tiểu Quân cũng chuẩn bị, bốn đứa nhỏ nhảy nhót mà chờ, đợi đến khi tà dương đỏ rực nửa bầu trời, cửa tiệm tạp hóa vẫn không có hình bóng Lâm Đông, mấy ông già chơi cờ tướng cũng đã hạ xong ván cuối cùng về nhà rồi.
Đột nhiên bốn đứa nhỏ có chút sốt ruột, bỗng nghe tiếng ô tô trước cửa tiệm tạp hóa, bốn đứa nhỏ đồng thời vui vẻ.
"Đông Đông trở lại!"
"Lâm Đông trở lại!"
"..."
Bốn đứa nhỏ hoan hoan hỉ hỉ chạy ra ngoài tiệm tạp hóa, kết quả nhìn thấy không phải xe ô tô màu đen nhỏ, mà một chiếc xe tải, lúc xe tải gào thét rời đi, trên mặt bốn đứa nhỏ có chút âm u khác nhau.
Tưởng Tiểu Quân nói: "Không phải Lâm Đông."
Hạ Tiểu Xuyên nói: "Trời sắp tối rồi."
Kỳ Kỳ nói: "Lâm Đông sẽ không trở lại."
Mục Hưng Hà đột nhiên gào một câu: "Đông Đông sẽ trở về!"
Kỳ Kỳ bị sợ hết hồn, không dám lên tiếng nữa, yên lặng nhích về phía Tưởng Tiểu Quân.
Tưởng Tiểu Quân liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ.
Hạ Tiểu Xuyên thấy Kỳ Kỳ bị quát, liền đàng hoàng không lên tiếng, cùng Mục Hưng Hà chạy ra cuối đường lớn nhìn thử lần cuối, trong ánh nắng chiều đầy trời nhìn thấy mặt trời ngả về phía tây, lại tới khi ánh chiều mờ nhạt cuối cùng rơi vào đường chân trời, toàn bộ trấn Cẩm Lý bị hoàng hôn bao phủ, từng nhà sáng lên ánh đèn màu trắng, xa xa có tiếng chó sủa truyền đến, đám bạn nhỏ đang nô đùa thanh bị tiếng gọi của người lớn phá tan.
"XX! Ăn cơm!"
"XXX! Về ăn cơm ngay!"
"XX! Vẫn chưa đói à? Không đói bụng thì đừng trở lại!"
"..."
Sau những tiếng kêu này, người lớn của đám Mục Hưng Hà cũng lên tiếng.
"Hưng Hà! Hưng Hà! Ăn cơm!"
"Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ! Trời tối rồi! Còn không biết về nhà à?"
"Tiểu Quân! Tiểu Quân! Về nhà!"
"Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên!"
"..."
Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên đồng thời đáp lại một tiếng, sau đó đồng thời nhìn về phía Mục Hưng Hà, khuôn mặt non nớt dễ nhìn của Mục Hưng Hà ngâm giữa trời chiều nhìn không rõ, nhưng đôi mắt đen bóng lại đặc biệt rõ ràng, lóe lên sự quật cường.
"Hưng Hà." Tưởng Tiểu Quân gọi một tiếng.
Mục Hưng Hà đứng yên.
Mục Hưng Hà không nhúc nhích, Tưởng Tiểu Quân cũng không trở về nhà ăn cơm, nhỏ giọng khuyên bảo: "Hưng Hà, về nhà ăn cơm đi."
Mục Hưng Hà vẫn không động đậy.
Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên cùng nhau khuyên, Mục Hưng Hà không để ý tới ai, ba người Kỳ Kỳ đồng thời đứng bên cạnh Mục Hưng Hà, cuối cùng vẫn là Mục Hoài An lại đây kéo Mục Hưng Hà về nhà ăn cơm.
Bốn đứa nhỏ không đợi được Lâm Đông trở về đúng hẹn, Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên đều cho rằng Lâm Đông sẽ không trở lại nữa, nhưng Mục Hưng Hà lại không hề từ bỏ.
Ngày hôm sau trời còn mờ tối, Mục Hưng Hà thừa dịp lên tự học sớm, gõ cửa tiệm tạp hóa, không gọi Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương tỉnh giấc được, cậu vòng ra sân sau, dùng sức bò lên trên một cành cây hòe, lớn tiếng gọi Lâm Lệ Hoa, cuối cùng cũng đánh thức Lâm Lệ Hoa, hỏi xem Lâm Đông trở về chưa.
Biết Lâm Đông chưa trở về, Mục Hưng Hà từ từ trượt từ trên cây xuống, đeo cặp sách đi lên trường học tự học sớm.
Tự học buổi sáng vừa xong, cậu đeo cặp sách chạy về tiệm tạp hóa, vẫn không nhìn thấy Lâm Đông, nghĩ Lâm Đông chắc là không về sớm như vậy, vì vậy về nhà ăn điểm tâm, ăn xong điểm tâm, lại phải đi học, cậu lại đeo cặp sách chạy tới tiệm tạp hóa lần thứ hai vẫn không nhìn thấy Lâm Đông.
Một trăm ngày,
Một trăm ngày, Đông Đông đã nói rằng không tới một trăm ngày sẽ trở lại, nhưng lại chưa trở về, lần này Mục Hưng Hà cảm thấy mất mát, cậu đeo cặp sách, gục đầu nhỏ đi ra khỏi tiệm tạp hóa chậm rãi đi tới tiểu học Cẩm Lý, tình cảnh này rơi vào trong mắt Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa không khỏi nhớ đến Lâm Đông, mấy người Lâm Đông đã rất lâu không gọi điện thoại cho cô, cũng không biết bọn họ ở đế đô ra sao.
Lâm Lệ Hoa có chút lo lắng, cất bước đi vào sân sau tiệm tạp hóa, nhìn thấy trên luống hoa có để một hộp giấy, bên trong hộp giấy nhảy ra một con châu chấu, không đợi cô chạy lại bắt, châu chấu nhảy ba cái đã khuất sau bụi hoa, cô cũng không đi xem nữa, quay người tiến vào phòng của Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên đã đi học, trên giường ngủ lung ta lung tung, cô tính đi gấp chăn, trong đầu không khỏi nhớ tới Lâm Đông, mỗi ngày tự học buổi sáng trở về đều sẽ gấp chăn, chồng lên xiêu xiêu vẹo vẹo, tràn ngập tính trẻ con, nhưng nhìn hết sức ấm áp, Đông Đông... Lâm Lệ Hoa đi tới trước giường, nhìn thấy gối nhỏ của Lâm Đông, cô vươn tay ấy tới, lấy quyển luyện tập bên trong ra.
Hơn ba tháng trước, Lâm Đông đi vội vàng không mang đi tiền bên trong gối, tổng cộng một trăm sáu mươi sáu đồng rưỡi, chia làm phần, kẹp chỉnh tề trong quyển luyện tập, Lâm Lệ Hoa lại mở quyển luyện tập ra một lần nữa, nhìn hàng chữ có nét trẻ con nhưng ngay ngắn --gei cô.
Gei cô -- Lâm Lệ Hoa vuốt ve mấy chữ bằng bút chì này, mũi cay cay, đôi mắt cùng nóng lên.
Đông Đông à.
Lâm Lệ Hoa gọi một tiếng ở trong lòng, không nhịn được ôm cả quyển luyện tập và gối vào trong ngực, thật sự rất nhớ rất nhớ Đông Đông, nhớ dáng vẻ ấm áp của Đông Đông, nhớ dáng ve hiểu chuyện của Đông Đông, nhớ nụ cười của Đông Đông, nhớ tiếng gọi cô của Đông Đông.
"Cô ơi!"
Dường như Lâm Lệ Hoa nghe được tiếng Đông Đông gọi mình, cô nở nụ cười đắng chát, Đông Đông sẽ không trở lại, bây giờ Đông Đông cần phải ở đế đô sống rất thoải mái, nụ cười khổ sở chưa kịp thu lại, lại nghe được một tiếng: "Cô ơi!"
Nghe được tiếng gọi này Lâm Lệ Hoa ngẩn ra, trong nháy mắt tập trung lắng nghe.
"Cô ơi! Cô ơi!"
Tiếng gọi non nớt này truyền đến từ phía xa, là, là, là Đông Đông, là Đông Đông trở lại!
Đông Đông!