Lâm Đông thu tay về, không chớp mắt nhìn Hạ Tiểu Xuyên lột giấy bọc kẹo sữa ra, thả viên kẹo trắng nõn vào trong miệng, bé không nhịn được nuốt nước miếng, giọng nói miễn cưỡng mang theo mong đợi hỏi: "Ngọt không?"
Hạ Tiểu Xuyên gật đầu: "Ngọt."
Lâm Đông nở nụ cười, khóe miệng hiện lên hai cái đồng điếu, như hai đóa hoa lê nhỏ đáng yêu thât dễ nhìn. Một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương, Hạ Thanh Chương hơi sững sờ, không phải là bởi vì đứa nhỏ Lâm Đông này cười rộ lên đặc biệt ấm áp, mà là bởi vì một đứa nhỏ lớn lên trong cực khổ cô đơn, lại có thể chịu chia sẻ với cùng người khác.
Thật sự rất hiếm có.
"Nó chỉ có một viên kẹo sữa mà thôi." Lâm Lệ Hoa nói.
Hạ Thanh Chương quay đầu nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Tuy rằng Hạ Thanh Chương mới vừa chịu nhượng bộ Lâm Lệ Hoa, nhưng Lâm Lệ Hoa chưa hết khó chịu, tức giận nói: "Mặc kệ anh nói cái gì, dù sao thì em cũng quyết đinh nuôi Lâm Đông rồi."
Hạ Thanh Chương thở dài một tiếng.
Lâm Lệ Hoa không thèm để ý đến Hạ Thanh Chương, đi tới trước mặt Hạ Tiểu Xuyên, hỏi: "Tiểu Xuyên, vừa nãy con khóc cái gì?"
Hạ Tiểu Xuyên lập tức nâng tay phải lên: "Tay con bị thương."
"Tại sao lại bị thương?"
"Con đập tay vào cửa."
Mẹ ruột Lâm Lệ Hoa mở miệng nói: "Ai biểu nghịch ngợm? Đáng đời!"
Hạ Tiểu Xuyên: "..."
Lâm Lệ Hoa cũng không thèm nhìn tới tay nhỏ của Hạ Tiểu Xuyên, bắt đầu đóng cửa tắt đèn, nhưng mà Hạ Tiểu Xuyên như thuốc cao bôi trên da chó, dán trên người Lâm Lệ Hoa, làm nũng nói tay mình rất đau, đặc biệt đau.
Lâm Lệ Hoa ngoài miệng mắng Hạ Tiểu Xuyên, tỏ vẻ ghét bỏ bộ dạng của của con trai, nhưng không bao lâu lại khom lưng bế Hạ Tiểu Xuyên ôm vào trong ngực, vừa nhìn vừa đi về nhà.
"Mẹ, tay đau."
"Ai bảo con nghịch, đau chỗ nào?"
"Chỗ này đau."
"..."
Lâm Đông đi theo sau Lâm Lệ Hoa, vẻ mặt hâm mộ nhìn Hạ Tiểu Xuyên, yên lặng mà ở trong lòng cùng Hạ Tiểu Xuyên gọi "Mẹ", quay đầu đụng phải ánh mắt của Hạ Thanh Chương, bé nhanh chóng cúi đầu, nhìn gót chân Lâm Lệ Hoa, bám theo phía sau.
Sau khi về đến nhà, Lâm Lệ Hoa thả Hạ Tiểu Xuyên xuống rồi nói: "Tiểu Xuyên, chúng ta mới vừa thương lượng xong, sau này con sẽ ở cùng em trai một phòng, con không được bắt nạt em trai."
Hạ Tiểu Xuyên trịnh trọng gật đầu.
"Vậy được rồi, bây giờ mẹ đi trải giường chiếu cho hai đứa, buổi tối ngủ đàng hoàng chút."
"Vâng ạ!" Hạ Tiểu Xuyên đồng ý.
Lâm Lệ Hoa lưu loát đổi mới ga trải giường, lần lượt cho Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên tắm rửa, thay áo ngủ rồi thả lên giường.
Hạ Tiểu Xuyên mất hứng nói: "Mẹ, sao em mặc quần áo của con?"
"Vừa nãy con ăn của em một viên kẹo sữa."
"Cái đó, cái đó —— "
"Huề nhau." Lâm Lệ Hoa nói.
"Vậy được rồi."
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn Lâm Đông.
Lâm Đông mặc một cái áo ngủ màu trắng có điểm xuyết mấy ngôi sao nhỏ màu vàng, ngồi bên trong chăn, bộ dạng ngoan ngoãn dễ nhìn.
Hạ Tiểu Xuyên quay sang Lâm Lệ Hoa, nói: "Mẹ, con muốn đi tiểu."
"Thật nhiều chuyện!" Lâm Lệ Hoa đưa tay, xách Hạ Tiểu Xuyên kẹp dưới nách, mang đi ra ngoài rồi lại mang về, thảy Hạ Tiểu Xuyên lên giường, dịu giọng hỏi: "Lâm Đông muốn đi tiểu không?"
Lâm Đông gật đầu.
Lâm Lệ Hoa ôm lấy Lâm Đông.
Lâm Đông cực kỳ vui vẻ, đã rất lâu không có ai ôm bé, sau khi đi tiểu bé ngồi lại giường, nhìn Lâm Lệ Hoa rời đi, trong lòng vẫn đang nhảy nhót, nhưng mà lúc này có người vỗ bả vai của bé.
Quay đầu nhìn lại, là Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên chọt Lâm Đông.
Lâm Đông căng cứng người.
"Mày đứng lên." Hạ Tiểu Xuyên hung dữ nói.
Lâm Đông hai tay chống giường, chậm rãi bò dậy.
Hạ Tiểu Xuyên chỉ mặt tường: "Đi vào trong đó."
Lâm Đông do dự một chút, đi vào phía vách tường.
"Đi nữa."
Lâm Đông lại đi.
"Đi nữa."
Lâm Đông kề sát mặt tường, hết chỗ đi.
Lúc này Hạ Tiểu Xuyên mới thoả mãn, ở trên giường dùng tay nhỏ vẽ một đường "phân cách" nói: "Đây là địa bàn của tao, mày không được vượt qua, nếu không tao đánh mày."
Lâm Đông chớp mắt nhìn Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy mình nói không rõ ràng, quay người nằm úp sấp ở bên giường, lấy ra một nắm hòn bi từ tủ đầu giường, bày từng hòn một lên giường, làm thành một cái "đường phân cách", nói: "Từ chỗ đường này đến bên trong đều là địa bàn của tao, nếu mày dám vượt qua, tao đánh mày!"
Hạ Tiểu Xuyên nắm chặt quả đấm nhỏ vung vẩy trước mặt Lâm Đông.
Lâm Đông lập tức gật đầu.
"Được rồi, ngủ đi."
Hạ Tiểu Xuyên thở hắt một cái rồi nằm dài trên giường, chiếm hai phần ba giường ngủ, Lâm Đông từ từ ngồi chồm hỗm xuống, ngồi vào góc giường, sát bên tường, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn một chuỗi hòn bi bày ra trên giường, cẩn thận từng li từng tí mà nằm xuống, sợ chạm phải mấy hòn bi.
Cũng may là bé vừa gầy vừa nhỏ, sau khi nằm xuống, vẫn không đụng tới đường phân cách kia. Cả một buổi tối bé dán sát vào tường mà ngủ, ngủ đặc biệt ngoan, mãi cho đến hừng đông, Lâm Lệ Hoa lại gọi hai đứa nhỏ ăn sáng, nhìn thấy chuỗi hòn bi bày chỉnh tề trên giường.
"Hạ Tiểu Xuyên!" Lâm Lệ Hoa gọi.
Hạ Tiểu Xuyên mơ màng từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Lâm Lệ Hoa chỉ vào hòn bi hỏi: "Đống bi này là con bày ra hả?"
"Dạ đúng rồi."
"Bày ở đây làm gì?"
"Không để cho kẻ địch xâm chiếm địa bàn của ta!" Hạ Tiểu Xuyên xem đề tài chiến tranh quá nhiều.
Địch —— ta ——
Lâm Lệ Hoa co giựt khóe miệng hai lần, quất mấy phát bằng tay vào mông Hạ Tiểu Xuyên: "Mẹ cho con gọi kẻ địch, mẹ cho con gọi kẻ địch này!"
Lâm Lệ Hoa đánh Hạ Tiểu Xuyên chưa bao giờ nương tay, "Ba ba" mấy phát trên cái mông Hạ Tiểu Xuyên, làm cho cái mông Hạ Tiểu Xuyên đỏ chót, Hạ Tiểu Xuyên xoa cái mông trừng Lâm Đông nói: "Đều tại mày!"
Lâm Đông cúi đầu không nói lời nào.
"Hừ!" Hạ Tiểu Xuyên hất đầu đi mất.
Lâm Đông chậm rãi đi theo sau Hạ Tiểu Xuyên, học theo Hạ Tiểu Xuyên, bắt đầu đi rửa tay rửa mặt súc miệng, sau đó đi tới bàn cơm trong sân bắt đầu ăn điểm tâm.
Điểm tâm là Hạ Thanh Chương làm, bánh màn thầu đậu nhân trứng gà muối đơn giản cùng cháo gạo, có thể là bởi vì Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương câu thông có hiệu quả, cho nên bầu không khí trên bàn ăn đặc biệt hòa hợp.
Hạ Thanh Chương cố ý cười với Lâm Đông.
Lâm Lệ Hoa thì lột một cái trứng gà cho Lâm Đông, nói: "Lâm Đông, lần sau ăn trứng gà, tự mình lột, biết không?"
Lâm Đông gật đầu liên tục, nhận trứng gà luộc trắng noãn trơn bóng, trong lòng vui như nở hoa, cảm thấy thế giới thật là đẹp.
Bởi vì sáng sớm Hạ Tiểu Xuyên đã bị đòn, nên còn giận Lâm Đông, mấy lần âm thầm giẫm chân Lâm Đông, Lâm Đông đều không lên tiếng, lặng lẽ lùi chân lại.
Hạ Tiểu Xuyên với không tới, đành ngồi im.
Lâm Lệ Hoa không chú ý tới tâm tư nhỏ của mấy đứa nhỏ, cô vừa ăn cháo vừa cùng Hạ Thanh Chương nói chuyện nghiêm chỉnh: "Thanh Chương, lát nữa qua tiệm tạp hóa giúp em chuyển hai bao gạo."
Hạ Thanh Chương gật đầu: "Được, hai ngày gần đây cửa tiệm buôn bán thế nào?"
"Không ra sao."
"Làm sao vậy?"
"Phía đầu cầu lớn mới mở một tiệm tạp hóa, hai ngày trước chạy qua chỗ em thăm dò xem ở đây em bán cái gì, dựa theo đó mà nhập hàng."
"Haiz, bây giờ càng ngày càng khó buôn bán."
Hạ Thanh Chương than thở một tiếng nhìn về phía Lâm Đông.
Ánh mắt Lâm Đông chạm phải ánh mắt Hạ Thanh Chương, nhanh chóng cúi đầu.
Hạ Thanh Chương cười, nói: "Ăn cơm đi."
Lâm Đông vùi đầu ăn cơm.
Vì đến cửa tiệm, một nhà Lâm Lệ Hoa đều ăn cơm tương đối sớm, cho nên sau khi thu dọn xong tất cả, lúc cả nhà ra khỏi cửa, những người khác trên trấn nhỏ hoặc là mới làm cơm, hoặc là mới rời giường, toàn bộ trấn nhỏ bao phủ bởi hương khói.
Lâm Đông và một nhà Lâm Lệ Hoa đến tiệm tạp hóa, đặc biệt chịu khó giúp đỡ Lâm Lệ Hoa bày đồ vật nhỏ ra ngoài cửa để bán, ngay cả Hạ Thanh Chương cũng phải khen ngợi Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên không cam lòng tụt lại phía sau cũng rất bận rộn, phá thành một nùi.
"Tiểu Xuyên à." Lâm Lệ Hoa nói: "Con nhìn em trai mà học có được không?"
"Không học!" Hạ Tiểu Xuyên tức giận hất mặt nhỏ, chốc lát sau đi tới trước mặt Lâm Đông, tay nhỏ vươn tới đánh Lâm Đông một cái.
Lâm Đông bị đánh cũng không đánh lại, yên lặng đi ra ngoài quán.
Hạ Tiểu Xuyên đi theo ra ngoài quán, Lâm Đông lại đi vào trong tiệm.
Hạ Tiểu Xuyên lại đi vào trong tiệm.
Lâm Đông lại âm thầm đi vòng quanh mấy kệ hàng.
Hạ Tiểu Xuyên đánh không được, tức giận gọi: "Lâm Đông!"
Lâm Đông dừng lại nhìn Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên tức giận nói: "Mày phải gọi tao là anh trai!"
Lâm Đông không gọi.
"Mày phải gọi tao là anh trai!"
Lâm Đông không để ý tới Hạ Tiểu Xuyên, nghe có khách muốn mua đường đỏ, bé cầm một túi đường đỏ đưa ra ngoài quán, nhận tiền đến quầy hàng, không nhìn thấy Lâm Lệ Hoa, sợ hãi đem tiền giao cho Hạ Thanh Chương.
Hạ Thanh Chương không nhận lấy, điện thoại vang lên, hắn nhấc máy nghe, vừa mới nói hai câu, đã thay đổi sắc mặt.
Lâm Lệ Hoa mới từ trong kho đi ra vội vàng tiến lên hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ Thanh Chương cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Lệ Hoa: "Mẹ xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Không biết, đã đưa đến bệnh viện."
Lâm Lệ Hoa kinh sợ, nhanh chóng hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Anh cũng không biết, anh phải đi xem xem."
"Em đi chung với anh." Lâm Lệ Hoa lập tức nói.
"Còn bọn nhỏ thì sao? Cửa hàng thì làm sao bây giờ?"
"Trước hết tìm Lý Ngọc giúp đỡ trông một chút." Lâm Lệ Hoa vừa gỡ tạp dề vừa nói: "Chúng ta đi xem xem, sau đó lại quay về, không sao."
Hạ Thanh Chương gật đầu.
Lâm Lệ Hoa nhanh chóng tìm hàng xóm Lý Ngọc, nói rõ tình huống, rồi vội vã cùng Hạ Thanh Chương đi khỏi tiệm tạp hóa, hàng xóm Lý Ngọc nhanh chóng đi qua, nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên bước lên trước nhéo mặt nhóc một cái: "Tiểu Xuyên, gọi dì đi."
Hạ Tiểu Xuyên không thích Lý Ngọc, bởi vì Lý Ngọc cảm thấy nhóc dễ nhìn, rất thích ôm nhóc rồi sờ mặt, còn nói chờ nhóc lớn lên cho sẽ tìm cho nhóc một cô vợ thật xinh đẹp, nhóc không thích, nhìn thấy Lý Ngọc đến nhóc liền chạy.
Trong tiệm chỉ còn lại Lâm Đông.
Lý Ngọc hỏi: "Lâm Đông, con không đi chơi sao?"
Lâm Đông lắc đầu.
"Tại sao không đi vậy?"
"Con muốn giúp cô trông cửa hàng."
Lý Ngọc cho rằng đây là lời nói trẻ con của Lâm Đông, không thèm quản Lâm Đông, về nhà cầm len sợi ngồi ở trước quầy đan áo lông, vậy mà đúng là cô chỉ ngồi trước quầy đan áo lông, đứa nhỏ Lâm Đông này không cần cô giúp đỡ bán đồ, bé biết đến toàn bộ giá cộng thêm vị trí của toàn bộ hàng hóa.
Lý Ngọc sợ tới mức nói không ra lời, cô nhớ là đứa nhỏ này mới đến trấn Cẩm Lí được ba, bốn ngày thôi mà, sao lại thông minh như vậy?
Lý Ngọc đánh giá đứa nhỏ từ trên xuống dưới, càng cảm thấy đứa nhỏ này vừa dễ nhìn lại thông minh, làm người ta thật yêu thích.
Lý Ngọc không nhịn được gọi: "Lâm Đông."
Lâm Đông quay đầu nhìn sang.
Lý Ngọc hỏi: "Con tới đây được mấy ngày rồi?"
"Dạ ba ngày."
"Nhớ ba mẹ không?"
Lâm Đông sửng sốt một chút, gật đầu một cái nói: "Dạ nhớ."
"Ba mẹ con đang ở đâu?"
"Con không biết." Đây là lần đầu tiên có người nói đến đề tài về ba mẹ với Lâm Đông, bé cũng muốn nói về ba mẹ mình, giống kiểu nếu bé nói thì ba mẹ sẽ thật sự tồn tại, bé nói tiếp: "Sau khi lớn lên, con sẽ biết ba mẹ ở đâu."
"Tại sao sau khi lớn lên con mới biết?"
Lâm Đông suy nghĩ một chút nói: "Bởi vì sau khi lớn lên, con có thể kiếm tiền, kiếm tiền ngồi tàu hỏa tìm ba mẹ, ông từng nói, con lớn rồi sẽ cao lên, cao rất cao, đi trên đường, cho dù có nhiều người vẫn có thể nhìn thấy con, ba mẹ của con có thể nhận ra con."
"Vậy à?" Phụ nữ trời sinh có bản năng của người mẹ, Lý Ngọc nghe đứa nhỏ nói chuyện đôi mắt cay cay, cười nói: "Đúng rồi, mau mau lớn lên, lớn rồi sẽ có thể đi tìm ba mẹ."
Lâm Đông gật đầu liên tục, đôi mắt đặc biệt sáng ngời.
Lý Ngọc không kìm lòng được cảm thấy thương yêu Lâm Đông, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã tới giữa trưa, cô cười nói: "Con ở đây trông cửa hàng nhé, dì về nhà làm cơm cho các con ăn."
"Con cảm ơn dì."
"Thật ngoan."
Lý Ngọc làm xong cơm đem về, ở trên đường nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên, gọi nhóc về tiệm ăn cơm, nhưng mà chờ tới lúc cô về lại tiệm vẫn chưa thấy Hạ Tiểu Xuyên về, vì vậy lúc thu xếp bàn ăn nói: "Lâm Đông, con đi ra đầu đường gọi tiểu Xuyên về ăn cơm."
Lâm Đông đồng ý, chạy ra đầu đường, quay qua quay lại đều không nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên, bé gọi hai tiếng, chợt nghe tiếng Hạ Tiểu Xuyên: "Lâm Đông! Mau tới đây!"
Lâm Đông nghe tiếng chạy qua một cây cầu nhỏ, nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên đứng bên cạnh đầu cầu, Hạ Tiểu Xuyên đang lao vào đánh nhau với một đứa mập.
Lâm Đông sững sờ.
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu lại, giòn giòn giã giã mà gọi: "Lâm Đông, mau tới đây giúp tao, tao đánh không lại nó!"
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tiểu Xuyên: Nhanh lên qua đây giúp tao đánh nó!
Lâm Đông: Đánh nhau là không đúng.
Hạ Tiểu Xuyên:...
Tác giả: Bọn nhỏ chúng ta cũng có chuyện phải làm, rất bận đó, không rảnh đánh nhau.
Hạ Tiểu Xuyên:...