Hai nam sinh đồng thời cả kinh.
"Hai người mới vừa nói Mục Hưng Hà ở chỗ nào?"
"Mình, bọn mình không biết."
"Không biết mà hai người—— "
"Lâm Đông." Tưởng Tiểu Quân giành trước một bước kéo Lâm Đông đang thất thố, nhỏ giọng nói: "Lâm Đông, em đừng có gấp, đừng có gấp, để anh hỏi."
Lúc này Lâm Đông mới khôi phục lý trí.
Tưởng Tiểu Quân quay đầu nhìn về phía hai nam sinh, thập phần ôn hòa hỏi.
Hai nam sinh đúng là không biết Mục Hưng Hà ở chỗ nào, hắn căn bản là không quen biết Mục Hưng Hà, chỉ biết về Mục Hưng Hà giới hạn qua việc Mục Hưng Hà là thiên tài chơi game, chơi trò chơi gì cũng đều vênh váo hò hét, còn đại diện đội Trung Quốc đánh thắng đội Nhật và Hàn, cho nên cực kỳ sùng bái Mục Hưng Hà.
"Nó đại diện đội Trung Quốc thi đấu cùng đội Nhật và Hàn à?" Tưởng Tiểu Quân hỏi.
"Đúng vậy." Hai nam sinh đồng thời nói.
"Cho nên nó là sinh viên đại học đế đô?"
"Chắc vậy."
"Khoa máy tính?"
"Có lẽ vậy."
Vừa dứt lời, Tưởng Tiểu Quân chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua trước mặt, quay đầu nhìn lại, là Lâm Đông chạy đi, hắn nhanh chóng nói cảm ơn với hai nam sinh, cất bước đuổi theo Lâm Đông, gọi: "Lâm Đông, Lâm Đông."
Lâm Đông chạy vội vào trường học.
Tưởng Tiểu Quân cũng tiến vào trường học, tăng tốc đuổi kịp Lâm Đông, miệng thở hổn hển hỏi: "Lâm Đông, em đi đâu vậy?"
"Đi đến khoa máy tính."
"Tìm Hưng Hà sao?"
"Ừ."
"Khoa máy tính lớn như vậy, làm sao tìm được?"
"Lần lượt tìm từng cái."
Lâm Đông chạy về phía trước một khắc cũng không ngừng, chạy đủ nửa giờ mới chạy đến cửa khoa máy tính, đây là lần đầu tiên cậu tới khoa máy tính, đông tây nam bắc cũng không phân biệt được, cậu kéo một người hỏi xem có biết Mục Hưng Hà hay không.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Tiểu Quân nhìn thấy Lâm Đông mất lý trí như thế, hắn tận mắt thấy Lâm Đông và Mục Hưng Hà mến nhau, ở chung, nhìn Mục Hưng Hà lo vì Lâm Đông, buồn vì Lâm Đông, vui vì Lâm Đông, mừng vì Lâm Đông, tự nhiên cho là Mục Hưng Hà yêu nhiều hơn một chút.
Thời khắc này mới phát hiện, Lâm Đông yêu không ít một chút nào, cậu chỉ là không lộ ra ngoài giống như Mục Hưng Hà, không lộ liễu giống Mục Hưng Hà, cậu chính là ôn hòa lại kéo dài mà yêu, không biết tại sao Tưởng Tiểu Quân nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Đông, hắn đột nhiên đố kị với Mục Hưng Hà, đố kị Mục Hưng Hà gặp được người đáng để yêu như Lâm Đông, hắn ổn định lại tâm tình, tiến lên cùng Lâm Đông hỏi thăm tung tích của Mục Hưng Hà, rốt cục gặp được một nam sinh có quen biết Mục Hưng Hà.
Nam sinh dáng dấp không tệ, nói chuyện cũng điềm đạm, nói: "Mục Hưng Hà là bạn cùng phòng của mình, mình tên là Ngô Tranh."
Lâm Đông trong lòng vui vẻ, nhanh chóng hỏi: "Chào bạn học Ngô Tranh, xin hỏi bây giờ Mục Hưng Hà đang ở chỗ nào?"
Ngô Tranh trả lời: "Về nhà rồi."
"Nhà anh ấy hiện tại ở chỗ nào?"
"Không biết, cậu ấy chưa từng nói qua."
"Vậy khi nào thì anh ấy trở về?"
"Đại khái là phải ba, năm ngày đi."
"Tại sao lâu như vậy?"
"Cậu ấy nói muốn đàm luận một chuyện đặc biệt quan trọng với ba mẹ, cho nên có thể phải làm lỡ một ít thời gian. Nhưng mà cũng chưa chắc, nếu về nhà nói chuyện xong, cậu ấy sẽ lập tức sẽ trở lại."
"Anh ấy về nhà nói chuyện gì?"
"Không biết."
Lâm Đông choáng váng, trong lòng vừa mừng vừa sợ, như là đang nằm mơ, Hưng Hà, Hưng Hà có tung tích, sau khi nam sinh rời đi, Lâm Đông nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân, hai năm qua lần đầu tiên cười vui vẻ như vậy, nói: "Tiểu Quân, e tìm được Hưng Hà, em rốt cuộc cũng tìm được Hưng Hà."
"Ừ." Tưởng Tiểu Quân cười vui vẻ.
Lâm Đông kích động không thôi, sau khi tâm tình bắt đầu bình tĩnh trở lại, cậu bắt đầu chờ đợi Mục Hưng Hà, cậu không chờ đợi ở trong trường, mà là đi đến dưới lầu ký túc xá khoa máy tính chờ, chờ được bạn cùng phòng Ngô Tranh của Mục Hưng Hà, cùng Ngô Tranh vào ký túc xá của Mục Hưng Hà, nhìn thấy trên bàn sách của Mục Hưng Hà để một cái khung ảnh, bên trong khung ảnh là hình năm người bọn họ chụp ảnh chung, đứng dưới bóng cây cười đặc biệt xán lạn, trong đó Mục Hưng Hà lộ ra hàm răng trắng tinh, dương quang tuấn lãng.
Tấm hình này Lâm Đông cũng có, cậu đã xem qua rất nhiều, thế nhưng vẫn không nhịn được sờ hai má Mục Hưng Hà một chút, lúc này Ngô Tranh từ ngoài ký túc xá tiến vào, nói: "Lâm Đông, bạn ngồi đi."
Lâm Đông ngồi vào ghế của Mục Hưng Hà.
Ngô Tranh liếc mắt nhìn khung ảnh trên bàn, cười hỏi: "Cậu là bạn học cấp ba của Hưng Hà?"
Lâm Đông gật đầu.
"Cũng đi học ở đại học đế đô à?"
"Ừ."
"Vậy sao không tới tìm cậu ấy chơi, học kỳ sau năm nhất cậu ấy mới chính thức đến đi học, ngoại trừ chơi game, mỗi ngày chỉ ngắm bức ảnh này, thoạt nhìn rất nhớ các bạn."
Lâm Đông lập tức bắt được từ mấu chốt, hỏi: "Học kỳ sau năm nhất mới đến đi học?"
Ngô Tranh nói: "Đúng vậy, bạn không biết à."
"Tại sao học kỳ sau năm nhất mới đến đi học?"
"Bị bệnh, cậu ấy nói bị ngã bệnh, không có cách nào đi học, cho nên học kỳ sau mới đến."
Lâm Đông nhói cả lòng, hỏi: "Anh ấy bị bệnh gì?"
"Không biết." Ngô Tranh suy nghĩ một chút nói: "Lúc thường thân thể cậu ấy đặc biệt khỏe mạnh, thật không nhìn ra được bộ dáng ngã bệnh cả một học kỳ."
Ngã bệnh cả một học kỳ... Làm sao có khả năng? Từ nhỏ đến lớn thân thể Mục Hưng Hà đều cực kỳ tốt, lúc kiểm tra sức khoẻ thi đại học các hạng chỉ tiêu của anh ấy đều bình thường, không thể ngã bệnh, như vậy có thể là —— Mục Hoài An đánh, đánh rất nặng, khiến cho anh ấy không có cách nào đi học, bằng không thì anh ấy sẽ không quên việc "Gặp tại đại học đế đô", nghĩ tới đây, Lâm Đông cảm thấy trong lòng đau nhói, đau đến mức không thở được.
Xưa nay cậu chưa từng hoài nghi cảm giác của Mục Hưng Hà đối với mình, lúc trước không có, hiện tại không có, sau này cũng không có, cậu tin tưởng Mục Hưng Hà không xuất hiện là vì có đạo lý của mình, cậu đè các loại tâm tình trong lòng, cùng Ngô Tranh tán gẫu, tán gẫu sinh hoạt hàng ngày của Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà là người náo nhiệt, từ nhỏ đã vậy, luôn có thể dễ dàng kết bạn, nhưng đến đại học lại thay đổi, mỗi ngày chỉ có ba điểm thẳng hàng là phòng học, nhà ăn, ký túc xá, ngoại trừ đọc sách, chơi game chính là xem ảnh, không như cuộc sống kia của cậu, cũng không có chuyện gì vui sướng, mãi đến tận khi cậu đại diện đội Trung Quốc thi đấu cùng đội Nhật và Hàn, thắng được giải nhất, cậu rốt cuộc cũng vui vẻ, giống như một đứa nhỏ vui vẻ thu dọn đồ đạc, không tham gia tiệc trao giải và ăn mừng của công ty game và trường học, trực tiếp đeo túi xách đồ về nhà, cố ý nói với Ngô Tranh rằng cậu muốn đàm luận với cha mẹ, đàm luận chuyện quan trọng nhất cuộc đời.
Ngô Tranh cười nói: "Cũng không biết chuyện quan trọng nhất cuộc đời là cái gì, nói thật, biết cậu ấy hơn một năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy cười, thật là đẹp trai, cũng may là mỗi ngày cậu ấy chỉ có ba điểm thẳng hàng, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người theo đuổi đây."
Lâm Đông cười cười không lên tiếng, trong lòng vui sướng lại chua xót, đảo mắt liếc nhìn nhìn máy vi tính của Ngô Tranh, biểu hiện thời gian là buổi tối chín giờ, cậu cần phải về nhà, cậu nói tạm biệt với Ngô Tranh, trở lại phòng mình ở trọ, ngồi ở trên giường, nghĩ đến sinh hoạt hai năm qua của Mục Hưng Hà, nước mắt kìm lòng không đặng rơi xuống, ôm hình cậu và Mục Hưng Hà ngủ thiếp một buổi tối.
Ngày hôm sau vừa xong tiết giữa trưa, vừa tan học liền đạp xe đạp đi đến ký túc xá của Mục Hưng Hà, kết quả Mục Hưng Hà vẫn chưa trở về, cậu an vị trên ghế của Mục Hưng Hà chờ, thử gọi số điện thoại di động mà Ngô Tranh đưa, lại nghe tiếng thông báo tắt máy, cậu thu hồi điện thoại di động tiếp tục chờ.
Đợi đến khi bọn Ngô Tranh muốn ngủ trưa, cậu ra khỏi ký túc xá, đi nhà ăn ăn bữa cơm, lấy quyển sách, ngồi trên băng ghế dài ở cửa túc xá vừa đọc vừa chờ, không đợi được Mục Hưng Hà lại chờ được Ngô Tranh.
Ngô Tranh hỏi nói: "Lâm Đông, sao lại ngồi ở chỗ này? Ngồi ở đây tiếp tục chờ Hưng Hà à?"
Lâm Đông cười cười.
"Kỳ thực cậu không cần chờ, chỉ cần cậu ấy sắp tới, mình lập tức gọi điện thoại cho bạn."
"Không sao." Lâm Đông ôn hòa cười nói: "Dù sao mình cũng không có chuyện gì, bạn cứ bận việc của bạn đi."
"Được, vậy mình đi thư viện."
"Ừ, đi đi."
Ngô Tranh đi.
Lâm Đông ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn đại học đế đô xanh um tươi tốt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười thanh xuân, tình cờ có mấy đôi tình nhân đi ngang qua, trong ánh mắt đều tràn ngập mật ngọt, Lâm Đông nhìn mà cảm thấy tâm tình không tồi, tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhìn thấy sắc trời dần tối, liền đi đến ký túc xá của Mục Hưng Hà hỏi một chút, vẫn không thấy Mục Hưng Hà, cậu đạp xe đạp, chạy bốn mươi phút trở lại phòng trọ.
Ngày kế là ngày mặt trời rực rỡ, cũng không có lớp, cậu cầm sách vở, nhảy lên xe đạp, lại đi tới trước ký túc xá của Mục Hưng Hà, từ sáng sớm đợi đến buổi trưa, từ giữa trưa liền đợi đến buổi chiều, đến khi cậu cảm thấy hi vọng lại một lần nữa sắp thất bại, điện thoại di động vang lên, bạn cùng phòng trước đây gọi tới, mở miệng liền vội vàng hỏi: "Lâm Đông, cậu đang ở chỗ nào?"
"Mình ở trường học."
"Ở chỗ nào trong trường học? Có một nam sinh ở trường học tìm cậu, tìm khắp một ngày, cậu mau trở lại đi, ở cổng phía đông này, cậu mau tới đây đi, thật đẹp trai, bạn gái của mình gọi mình, mình không nói chuyện với cậu nữa, cậu trở về nhanh lên."
"Cái gì mà nam sinh? Này này này, này!"
Lâm Đông vẫn chưa hỏi xong, bên kia điện thoại đã tắt máy, cậu không thể làm gì khác hơn là thu hồi điện thoại di động, nhảy lên xe đạp chạy về tòa ký túc xá của mình, trong lòng suy nghĩ hẳn là Tưởng Tiểu Quân, nghĩ rồi lại nghĩ, không đúng, Tưởng Tiểu Quân biết số điện thoại di động của cậu, trực tiếp gọi điện thoại di động là được cần gì đến tìm cậu, như vậy thì là ai?
Lâm Đông trong lòng nhảy một cái, hô hấp đột nhiên căng thẳng, nghĩ tới một người, một giây sau dùng sức giẫm bàn đạp xe đạp, trước đây cảm thấy đại học đế đô lớn thật tốt, nhưng bây giờ cảm thấy lớn cũng có cái dở của nó.
Giống như bây giờ, cậu hận không thể một giây sau đã đến cửa đông, cậu càng gấp, càng cảm thấy khoảng cách quá xa, giống như hơn một năm, rốt cuộc cậu cũng nhanh chóng đến được cửa đông, cửa đông có đông học sinh, thế nhưng cậu vừa ngẩng đầu vẫn thấy được người nam sinh kia trong đám người chen chúc.
Thân hình cậu thon dài, mặc T shirt màu vàng nhạt, bên trong đẹp trai có một chút khí tức thành thục, như là một gốc cây kiên cường, chỉ cần đứng ở nơi đó, sẽ có một loại phong thái, dường như cậu đang tìm kiếm cái gì, thỉnh thoảng nhìn trái phải, hình như là biết được Lâm Đông đến phía sau, cậu bỗng nhiên ngừng nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Đông trong chớp mắt, Lâm Đông nhìn thấy cậu đôi mắt liền đỏ.
Hưng Hà.
Là Hưng Hà.
Là Hưng Hà bảo vệ cậu từ nhỏ đến lớn.
Là Hưng Hà không nỡ để cậu chịu một chút oan ức cùng tổn thương nào.
Lâm Đông tự mình nhảy xuống khỏi xe, đẩy xe đạp chậm rãi đi về phía Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà cũng chậm rãi đi về phía Lâm Đông, lúc đi tới trước mặt Lâm Đông, vươn tay đỡ lấy sau gáy Lâm Đông, ấn Lâm Đông vào trong ngực, giọng nói khàn khàn mà gọi: "Đông Đông."
Đông Đông —— Lâm Đông đã quá lâu không nghe được âm thanh này, vừa nghe thấy, nước mắt liền không ngừng được, rơi xuống, cậu dụi vào bả vai của cậu, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
"Xin lỗi, bây giờ anh mới tới tìm em."