Mặt Lâm Đông nghiêm lại, đôi mắt đen láy liên tục nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tâm Bình không tha, đợi đến khi Nguyễn Tâm Bình cúp điện thoại ngồi vào bàn cơm, ánh mắt của bé vẫn không thu hồi lại, Nguyễn Tâm Bình tò mò hỏi: "Bảo bối, sao con không ăn cơm, nhìn mẹ làm gì?"
Lâm Đông hỏi: "Mẹ, có phải là ba xảy ra chuyện không ạ?"
Nguyễn Tâm Bình vẫn luôn biết Lâm Đông là một đứa nhỏ cực kỳ thông minh và mẫn cảm, năng lực cảm nhận hoàn cảnh xung quanh cực kỳ mạnh, cô chỉ tán gẫu thêm vài câu với Bùi Thức Vi, đứa nhỏ này liền cảm giác được có gì đó không đúng, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, vì vậy mở miệng giải thích với Lâm Đông: "Ba con không có xảy ra việc gì, công ty của ba con có một chút chuyện nhỏ."
"Chuyện gì ạ?"
"Chính là bị thất thoát một số tiền, ba con muốn kiếm lại tiền, cho nên thời gian sắp tới sẽ không trở lại, ba con sợ chúng ta gặp phải người xấu, nên chúng ta tạm thời không trở về đế đô, chỉ ở trong trấn nhỏ."
"Vậy khi nào ba trở về ạ?"
"Chưa biết được." Nguyễn Tâm Bình đúng là không biết, không biết Bùi Thức Vi sẽ giải quyết vấn đề của công ty như thế nào.
"Vậy con đưa hết tiền tiết kiệm cho ba, ba có thể nhanh chóng trở về sao?"
Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, sờ khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông nói: "Được chứ, khi nào ba lại gọi điện thoại về, con nói với ba một chút, để ba nhanh chóng trở về, có được hay không?"
Lâm Đông gật đầu: "Được ạ."
"Vậy chúng ta nhanh chóng ăn cơm đi."
"Dạ."
Lâm Đông ăn cơm xong chạy vào phòng của mình, lấy tiền tiết kiệm của mình ra, đổ tiền bên trong ra, đếm đếm một hồi, sau đó bỏ vào lại trong hộp, bỗng nhiên nghĩ đến sổ tiết kiệm mà bà nội cho mình, bé đem sổ tiết kiệm đặt ở phía dưới đáy hộp, đặc biệt trân trọng đặt ở đầu giường, chờ ba trở về sẽ đưa cho ba, sau đó Lâm Đông liền bắt đầu cuộc sống bớt ăn bớt mặc.
Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân mua đồ ăn vặt, Lâm Đông kiên trì không mua cũng không ăn. Lúc mới bắt đầu, bốn người Mục Hưng Hà cũng không cảm thấy có gì không đúng, sau khi kết thúc kỳ thi học kỳ, bốn người đi một chuyến về quê rồi trở lại, trong túi đều là tiền tiêu vặt mà họ hàng cho, mỗi ngày đều vui vẻ chạy đến cửa hàng bán đồ chơi, cái gì mà mì ăn liền, que cay, rau câu, bốn người mua đặc biệt hăng hái.
Nhưng Lâm Đông thờ ơ không động lòng.
Kỳ Kỳ hỏi: "Lâm Đông, mày không mua à?"
Lâm Đông nói: "Tao không mua."
"Mày không muốn ăn hả?"
"Tao không muốn ăn." Lâm Đông yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.
"Mày nuốt nước miếng vậy mà còn nói không muốn ăn!" Liên quan tới phương diện ăn uống, Kỳ Kỳ có kinh nghiệm phong phú cùng sức quan sát khiến người khác phải thán phục, khẳng định nói: "Lúc tao muốn ăn, tao cũng nuốt nước miếng."
Mục Hưng Hà vừa nghe liền đưa đồ ăn đến trước mặt Lâm Đông.
Lâm Đông kiên trì nói: "Em không ăn."
Kỳ Kỳ lại gần nói: "Tại sao mày không ăn? Nếu như tao có tiền giống mày, mỗi ngày tao đều sẽ mua que cay ăn."
Lâm Đông nói: "Tao không có tiền."
"Mày có, mày có một hộp cất tiền mà."
"Tiền đó không thể dùng, đó là cho ba tao."
Mục Hưng Hà hỏi: "Tại sao phải cho ba em?"
Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà một cái, mất mát nói: "Bởi vì công ty của ba em bị thua lỗ, ba em phải kiếm được nhiều tiền mới có thể trở về nhà, em muốn đem tiền của em đưa cho ba em, để ba em về sớm một chút, sau này em cũng phải dùng ít tiền lại."
Bốn người Mục Hưng Hà nghe mà sững sờ, sửng sốt một hồi lâu, cảm thấy chuyện này thực sự quá đau khổ, cũng không biết nên nói như thế nào, Mục Hưng Hà lập tức móc tiền trong túi quần ra, đưa toàn bộ cho Lâm Đông, nói: "Anh cũng cho em."
Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên dồn dập bỏ tiền.
Kỳ Kỳ cũng bỏ tiền, thế nhưng lúc đưa cho Lâm Đông trừ đi năm xu, nói: "Để lại năm xu... Bởi vì tao, tao, tao vẫn chưa ăn no, còn muốn mua thêm một gói mì ăn, những thứ khác đều cho mày."
Lâm Đông đương nhiên không chịu lấy tiền của đám Mục Hưng Hà, như vậy không thích hợp, dồn dập trả lại cho bọn Mục Hưng Hà rồi nói: "Em đưa cho ba em là đủ rồi, sổ tiết kiệm của em cũng có thật nhiều tiền."
Kỳ Kỳ hỏi: "Mày đều đưa cho ba mày à?"
Lâm Đông gật đầu.
"Vậy tiền mua xe đạp phải làm sao bây giờ?"
"Tao không mua xe đạp."
"Mày không mua xe đạp, làm sao mày lên trung học?"
Trấn Cẩm Lí có tiểu học Cẩm Lý cũng có trung học Cẩm Lý, thế nhưng trung học Cẩm Lý chẳng hề ở trong trấn Cẩm Lí, mà là cách trấn Cẩm Lí một đoạn tương đương với khoảng cách từ thành phố ra vùng ngoại thành, bọn nhỏ trấn Cẩm Lí cùng với trấn nhỏ bên cạnh đều phải đạp xe đạp đi học.
Trước khi lên trung học, đầu tiên là phải học đạp xe đạp, lúc bình thường bọn nhỏ trấn Cẩm Lí lên lớp ba lớp bốn là bắt đầu học đạp xe đạp, như Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân đã tranh thủ học lúc còn ở nông thôn hè năm ngoái, bởi vì tuổi Lâm Đông còn nhỏ, đến bây giờ còn chưa học.
Việc đạp xe đạp nhất định phải học được, chỉ là trước khi học thì phải mua xe đạp đã, ba của Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đã lên lịch đi mua xe đạp, nhưng Lâm Đông dự định không mua xe đạp.
Hạ Tiểu Xuyên nói: "Mày không mua thì làm sao đi học được?"
Lâm Đông nói: "Em tự đi bộ."
Kỳ Kỳ nói tiếp: "Trung học Cẩm Lý rất xa."
Hạ Tiểu Xuyên cũng nói một câu: "Đúng vậy, em sắp lên lớp năm, còn không mua xe đạp cho nhanh rồi học đạp xe đạp, em không lên trung học được đâu."
Kỳ Kỳ hỏi: "Mày không muốn học đạp xe đạp, không muốn đi xe đạp sao?
Lâm Đông cúi đầu không nói lời nào.
Mục Hưng Hà nói: "Đông Đông, không sao cả, anh đạp xe đạp chở em."
Mắt Lâm Đông toả sáng, nhìn Mục Hưng Hà.
Kỳ Kỳ giội một chậu nước lạnh: "Nhưng Lâm Đông muốn tự mình đạp."
Mục Hưng Hà nói: "Có thể cho em ấy đạp xe của tao."
Kỳ Kỳ còn nói: "Anh cho nó đạp rồi anh đi học kiểu gì?"
Mục Hưng Hà nói: "Em ấy chở tao."
Kỳ Kỳ nghiêm túc nói: "Anh nặng lắm! Nó chở anh không nổi!"
"..."
Mục Hưng Hà nhìn Kỳ Kỳ, cảm giác ngày hôm nay Kỳ Kỳ rất muốn ăn đòn thì phải, cậu nhấc chân đạp một cú vào mông Kỳ Kỳ mập, Kỳ Kỳ nhanh chóng bưng cái mông trốn ra sau lưng Tưởng Tiểu Quân, sợ Mục Hưng Hà đánh nó tiếp.
Mục Hưng Hà không để ý tới Kỳ Kỳ, nhìn Lâm Đông, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nói: "Tao có biện pháp có thể mua xe đạp cho Đông Đông!"
Bốn người Lâm Đông đồng thời hỏi: "Biện pháp gì?"
"Kiếm tiền đó!"
Bởi ngày về của Bùi Thức Vi bất định, Nguyễn Tâm Bình cũng muốn cảm thụ ngày hè của trấn Cẩm Lí một chút, viết một ít ca khúc, cho nên nghỉ hè năm nay không dự định quay về đế đô sớm quá, cô mang theo Lâm Đông nghỉ hè ở trấn Cẩm Lí.
Lâm Đông cực kỳ nguyện ý nghỉ hè ở trấn Cẩm Lí, ngoại trừ đúng giờ làm bài tập nghỉ hè, mỗi ngày bé cùng Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ chạy khắp nơi, năm đứa nhỏ đi sớm về trễ.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, năm đứa nhỏ cầm sào tre, hồ dán cùng túi lưới đi vào rừng cây bên cạnh trấn Cẩm Lí tìm ve sầu, kiếm xác ve sầu, đến hừng đông thì đi trên đường trấn Cẩm Lí tìm từng cái chai rượu hoặc bình nước uống rỗng, buổi trưa đi ra bờ sông câu tôm hùm đất, sau đó cùng nhau ra chợ của trấn Cẩm Lí bán.
Lúc vừa bắt đầu năm đứa nhỏ còn xấu hổ không dám đi bán, đều lui về phía sau, là Mục Hưng Hà mặt dày đem đồ vật ra đầu phố chặn đường, đỏ cả mang tai hỏi người ta có muốn hay không.
Trước lạ sau quen, có Mục Hưng Hà mở đầu, tất cả mọi người đều thả lỏng, dần dần cũng mò được đường, sau đó có khách hàng cố định thu mua chai lọ, xác ve sầu và tôm hùm đất ở trong trấn Cẩm Lí, trực tiếp bán cho người ta, thời gian còn lại năm đứa nhỏ đi tìm chú Lưu bán bánh quai chèo, chạy khắp trấn Cẩm Lí bán bánh quai chèo kiếm lời chênh lệch giá, mỗi ngày đều bận bận rộn rộn như vậy, ngày gió thổi ngày phơi nắng, năm đứa nhỏ đen hẳn một tầng, trên trán còn mọc rôm.
Lâm Lệ Hoa chuyên môn mua phấn rôm,thoa liên tục cái trán cho năm đứa nhỏ, thoa tới mức trắng bệt như hòa thượng trong phim " Tiểu hòa thượng Ikkyu san", thế nhưng thoa lên rồi sẽ hết ngứa, mấy đứa nhỏ cởi hết áo, mặc quần đùi lớn, ngồi trên chiếu trong phòng khách nhỏ nhà Lâm Đông gặm dưa hấu, chọc cho Nguyễn Tâm Bình buồn cười.
Nguyễn Tâm Bình ngồi xổm ở bên cạnh chiếu nhẹ nhàng xoa trán Lâm Đông, hỏi: "Cô bôi cho mấy đứa à?"
Lâm Đông gật đầu.
"Có còn ngứa không?"
"Không ngứa ạ, nhưng mà cô nói, nếu con còn đi phơi nắng nữa thì sẽ bị ngứa."
"Vậy đừng đi ra ngoài phơi nữa." Nguyễn Tâm Bình nói.
Lâm Đông trả lời ngay: "Không được ạ."
"Tại sao?"
"Con phải đi ra ngoài kiếm tiền!"
"Kiếm tiền làm gì?"
"Mua xe đạp ạ!"
Tự mình kiếm tiền mua xe đạp là điều quan trọng mà Mục Hưng Hà đã nói, Mục Hưng Hà nghiêng đầu lại nói cùng Nguyễn Tâm Bình: "Dì Nguyễn, bọn con sắp kiếm đủ tiền rồi, kiếm đủ tiền rồi sẽ đến nhà bác Lương mua xe đạp!"
Nguyễn Tâm Bình kinh ngạc nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: "Con muốn mua xe đạp à?"
Lâm Đông gật đầu: "Dạ, con mua xe đạp lên trung học."
"Nhưng khai giảng này con mới lên lớp năm mà."
"Con phải học chạy xe đạp trước mà."
"Tại sao con không để ba mẹ mua cho con?"
"Không phải ba bị mất tiền sao ạ?"
"Vậy không phải là con còn có dư tiền sao? Tiền con tiết kiệm đủ mua xe đạp mà."
Lâm Đông gặm một miếng dưa hấu nói: "Tiền tiết kiệm là để dành cho ba, đưa cho ba thì ba có thể về sớm một chút, không cần phải ở bên ngoài lâu như vậy nữa."
Nguyễn Tâm Bình vốn đang cười, nghe con trai nói như vậy, nụ cười chậm rãi thu lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lâm Đông,vươn tay gạt hạt dưa dính bên miệng, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, những ngày qua con đi sớm về tối để tìm ve sầu, bán bánh quai chèo là vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho ba mẹ, muốn tự mình kiếm tiền mua xe đạp sao?"
Lâm Đông gật đầu.
Nguyễn Tâm Bình cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp, cô thực sự là quá may mắn, có thể sinh ra một đứa con trai ưu tú lại biết săn sóc như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên nói cái gì, ngược lại là Kỳ Kỳ nói một câu: "Bọn con giúp đỡ Lâm Đông kiếm tiền mua xe đạp đó."
Hạ Tiểu Xuyên nâng một miếng dưa hấu gật đầu: "Đúng vậy."
Mục Hưng Hà nói: "Sau này có thể cùng nhau chạy xe đạp lên trung học."
Tưởng Tiểu Quân nói: "Đúng."
Nhìn bốn đứa nhỏ đối xử tốt với Lâm Đông như vậy, Nguyễn Tâm Bình cảm động, lần lượt sờ đầu của bọn họ, hỏi: "Các bảo bối, trưa nay các con muốn ăn cái gì, dì làm cho các con ăn."
Kỳ Kỳ mở miệng trước nói: "Con muốn ăn thịt kho tàu, miếng lớn."
Tưởng Tiểu Quân lập tức nói: "Ngậm miệng, chúng ta về nhà ăn."
Mục Hưng Hà nói: "Đúng, chúng ta về nhà ăn."
Hạ Tiểu Xuyên nói: "Con cũng trở về nhà ăn."
Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói: "Vậy con cũng trở về nhà ăn."
Nguyễn Tâm Bình cùng Lâm Đông thập phần buồn bực nhìn bốn đứa nhỏ, Lâm Đông nhỏ giọng hỏi Tưởng Tiểu Quân: "Tại sao mọi người muốn về nhà ăn?"
Tưởng Tiểu Quân nhỏ giọng nói: "Thịt rất đắt, Kỳ Kỳ ăn ghê lắm."
Ý là không phải ba mày bị mất tiền sao? Nào có tiền mua thịt ăn chứ.
Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, nói: "Không sao, nhà Lâm Đông có tiền, mua được thịt, đừng lo lắng, dì làm cho mấy đứa ăn, cứ thả lỏng mà ăn đi."
Nghe vậy, năm người Lâm Đông nghi hoặc mà nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình, có chút không hiểu, đúng lúc này nghe ngoài cửa truyền đến giọng hàng xóm: "Ủa, đây là ai vậy? Đây không phải là ba của Lâm Đông à? Trở lại rồi sao."
"Vâng, trở lại, trở lại rồi ạ, Ngưu tẩu ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa ăn, cậu thì sao?"
"Em cũng chưa ăn, vừa mới về đến nhà thôi."
"..."
Trong phòng khách một lớn năm nhỏ lập tức phân biệt ra được giọng Bùi Thức Vi, Lâm Đông cao hứng kêu một tiếng "Ba", sau đó nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình, hưng phấn nói: "Mẹ! Là ba trở lại!"
Nguyễn Tâm Bình cũng có chút kích động, cười gật đầu: "Đúng, ba con trở lại rồi."
"Ba!"
"Chú Bùi trở về!"
Lâm Đông đứng lên đầu tiên, là đứa thứ nhất chạy ra sân, Nguyễn Tâm Bình và đám Mục Hưng Hà cùng ra sân, liền thấy Bùi Thức Vi hơn một tháng không gặp, Bùi Thức Vi mặc áo sơ mi quần dài, trên cánh tay vắt một cái áo khoác, nhìn qua hình như mới hết bận.
"Ba!"
"Thức Vi!"
Lâm Đông cùng Nguyễn Tâm Bình đồng thời gọi, gọi xong liền thấy hai người già đứng sau lưng Bùi Thức Vi.