Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt sợ hãi nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa không nhận ra Lâm Đông khác thường, nói: "Đừng chạy xa quá, chơi đùa xung quanh đây thôi biết không?"
Lâm Đông nhìn Lâm Lệ Hoa, vươn tay nhỏ ra, xòe bàn tay cho Lâm Lệ Hoa xem.
Hai đồng tiền xu lẳng lặng nằm trong bàn tay nhỏ bé của Lâm Đông, Lâm Lệ Hoa nghi ngờ hỏi: "Tiền ở đâu ra vậy?"
"Đây là tiền muối." Rốt cuộc thì ông lão đứng bên cạnh nãy giờ cũng có cơ hội lên tiếng, nói: "Bà chủ Lâm à, cô bận rộn không để ý đến tôi, là đứa nhỏ này đưa muối cho tôi, hai đồng này là tôi đưa, đứa nhỏ này thật thông minh, cháu của tôi lớn hơn nó mà còn chưa phân biệt được muối với đường."
Lâm Lệ Hoa sửng sốt một chút, nhìn về phía Lâm Đông, thật không ngờ đứa nhỏ gầy gò im lặng không lên tiếng, lại lanh lợi như thế, làm cho cô phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lâm Đông cho là mình làm chuyện sai, không dám nhìn Lâm Lệ Hoa, cúi đầu tay nhỏ vân vê vạt áo.
Lúc này ông lão lại hỏi: "Bà chủ Lâm, đây là họ hàng của cô à?"
Lâm Lệ Hoa không ngẩn ra nữa, cười trả lời ông lão: "Đúng rồi ấy, là cháu tôi."
"Trước đây chưa từng thấy đó."
"Vẫn luôn được cha tôi nuôi, nó lớn như vậy, là lần đầu tiên tới đây ở."
Ông lão đánh giá Lâm Đông nói: "Lớn lên thật đẹp trai, đẹp trai y như Tiểu Xuyên nhà cô vậy, đúng rồi, mấy ngày nay sao không gặp Tiểu Xuyên nghịch ngợm nhà cô, trước đây chạy chơi khắp trấn cơ mà."
Nghe con trai mình được khen, Lâm Lệ Hoa cười híp mắt nói: "Tiểu Xuyên hả, đi sang nhà bà nội với cha của nó rồi, hai ngày nữa sẽ trở về."
Ông lão đem cất muối vào bên trong túi vải: "Không trách được, hai ngày gần đây trong trấn yên tĩnh không ít, thì ra là do tiểu Ma vương này đi đến nhà bà nội, ha ha ha, vậy thôi bà chủ Lâm, cô bận rộn, tôi về nhà trước."
"Chú Lý đi thong thả, lần sau cần gì gọi điện thoại, tôi đưa qua cho ngài là được, đỡ mất công phải đi một chuyến."
"Được rồi được rồi, lần sau tôi gọi điện thoại."
Ông lão đi rồi.
Lâm Lệ Hoa gọi: "Lâm Đông."
Lâm Đông giương mắt nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa hơi đen cũng hơi mập, vốn là kiểu người dễ gần, nhưng cô cố tình nhíu mày, khiến cho cơ thể hơi đen lại mập trông rất dữ tợn, trông còn hung dữ hơn những người khác, Lâm Đông chạm phải ánh mắt của Lâm Lệ Hoa, bị doạ run lên một cái, bước chân nhỏ vô thức bước về sau hai bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa "Xì" một tiếng nở nụ cười.
Lâm Đông sửng sốt, trông cô hung dữ như vậy nhưng không đánh bé mắng bé.
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Nhãi con, rất thông minh."
Lâm Đông ngẩn ra.
Lâm Lệ Hoa vươn tay sờ gáy Lâm Đông, cảm thấy thân thể của Lâm Đông cứng ngắc, cô cũng chẳng hề dịu dàng vuốt ve hai lần, nói: "Làm rất khá, còn giỏi hơn anh của con, anh của con chỉ biết chơi, con còn biết giúp cô bán đồ, không tồi không tồi."
Lâm Đông cảm nhận được tâm tình của Lâm Lệ Hoa, lén lút quay đầu, đánh giá Lâm Lệ Hoa, vừa lúc có khách đến đây, Lâm Lệ Hoa liền đi bắt chuyện.
Thân thể nhỏ bé vốn căng thẳng của Lâm Đông dần dần bình tĩnh lại, nhìn Lâm Lệ Hoa bận rộn, cuối cùng, lại trở về kệ hàng lúc trước, vung hai chân, đàng hoàng ngồi ở trên ghế nhỏ, lần thứ hai nghe thấy có người muốn mua bột giặt, bé đứng lên, đi hai bước về phía người kia, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa cũng nhìn thấy Lâm Đông, cười nói: "Đi đi, chậm một chút, đừng làm rơi."
Lâm Đông lập tức đi về phía kệ hàng phía trước, cầm một bịch bột giặt, ôm vào trong ngực, chạy nhanh ra ngoài quán, dùng hai tay đưa cho người khách.
Lâm Lệ Hoa đứng ở quầy hàng nói: "Thím Tha, bịch bột giặt này ba đồng rưỡi, tiền đưa cho cháu nhỏ của tôi là được."
"Tôi biết tôi biết." Người khách đưa cho Lâm Đông ba đồng năm xu.
Lâm Đông nhận lấy đi về quầy hàng, quầy hàng quá cao, bé quá thấp, với không tới đành nhón bàn chân nhỏ, đem tiền thả trên quầy, lại nhón chân, tay nhỏ đẩy tiền tới trước mặt Lâm Lệ Hoa.
Sau đó lùi lại hai bước, nhìn Lâm Lệ Hoa cất tiền đi, lộ ra nụ cười thỏa mãn, giống như bé vừa trịnh trọng hoàn thành một việc lớn, quay người trở lại kệ hàng lúc trước, tiếp tục ngồi trên ghế nhỏ của mình, nhìn ra ngoài quán.
Có thể là cảm thấy mình cũng hữu dụng, thân thể nho nhỏ thả lỏng không ít.
Lâm Lệ Hoa liếc mắt nhìn, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, không nhịn được nghĩ đến bản thân khi còn bé, cô cũng là do cha nhặt được, cuộc sống của cô lúc nhỏ cũng cẩn thận từng li từng tí một nơm nớp lo sợ như vậy, dùng sức để cho người lớn biết mình cũng có tác dụng, không mang phiền phức tới cho người khác.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài tiệm, rặng mây đỏ đầy trời, cảm thấy đa sầu đa cảm gấp đôi, một lúc sau, đột nhiên ý thức được đã là chạng vạng tối, từ lúc Lâm Đông đến đây, cô còn chưa có nghiêm túc làm cơm cho Lâm Đông ăn, vì vậy nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: "Lâm Đông, buổi tối muốn ăn gì nào?"
Lâm Đông mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Lệ Hoa.
Lại không nói lời nào, thôi, Lâm Lệ Hoa thở dài một tiếng nói: "Thôi, cô mua ít thức ăn, con trông tiệm giúp cô một chút, có được hay không?"
Lâm Đông gật đầu.
"Có người tới mua đồ, con cứ bán, bây giờ là buổi tối, bình thường người ta sẽ tới mua mì sợi, muối, hồ tiêu, dấm chua gì đó, cô nói một chút về giá cả của mấy cái này, con nhớ được cái nào thì nhớ, không nhớ được thì để khách chờ một chút, cô lập tức trở về bán sau, biết không?"
Lâm Đông nặng nề gật đầu.
"Đến đây, cô nói cho con nghe, loại mì sợi này là một đồng rưỡi, loại này mắc hơn một chút hai đồng rưỡi, bột giặt là ba đồng rưỡi, muối hai đồng..."
Sau khi nói xong Lâm Lệ Hoa mang theo cái làn đựng đồ ăn bước đi.
Lâm Đông một mình ngồi ở trên băng ghế trước kệ hàng, nhìn người đi đường đi tới đi lui ngoài tiệm, nghe bọn họ nói chuyện nhanh nhẹn, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, bé đứng dậy, xách ghế, ngồi trước cửa, không nói tiếng nào nhìn người đi đường, nhìn thấy người lớn nắm tay đứa nhỏ hoặc là ôm đứa nhỏ hôn một chút, bé đuổi theo hai bước nhìn chăm chú, sau đó quay trở lại cửa tiệm ngồi xuống.
Đợi đến Lâm Lệ Hoa khi trở về thì thấy Lâm Đông ngồi ở cửa, Lâm Lệ Hoa cười hỏi: "Có người tới mua đồ không?"
Lâm Đông gật đầu.
"Con bán?"
Lâm Đông gật đầu.
"Thật là giỏi nha!" Lâm Lệ Hoa cười khích lệ.
Lâm Đông mân mê miệng nhỏ một chút, cầm trong tay năm đồng rưỡi đưa cho Lâm Lệ Hoa.
"Bán cái gì?" Lâm Lệ Hoa hỏi.
Lâm Đông chỉ bột giặt và muối, vừa đủ năm đồng rưỡi.
"Một bịch bột giặt và một bịch muối?"
Lâm Đông gật đầu.
"Giỏi quá đi!" Lâm Lệ Hoa lại khen một câu: "Giỏi quá! Đều bán đúng rồi!"
Lâm Đông hơi cúi đầu.
"Nói một câu với cô xem nào." Giọng nói Lâm Lệ Hoa hiếm khi dịu dàng.
Lâm Đông cúi đầu hơi trề miệng nhỏ, không phát ra âm thanh.
"Được, không muốn nói thôi không nói." Lâm Lệ Hoa xoa xoa đầu Lâm Đông nói: "Con ở đây tiếp tục trông tiệm, cô đi làm cơm nhé."
Lâm Đông khẽ ừ một tiếng.
Lâm Lệ Hoa mang theo cái làn đựng đồ ăn đi ra phía sau tiệm tạp hóa, ở phía sau bùm bùm một trận, lúc sau đi ra bưng theo một bàn ăn nhỏ, trên bàn cơm là ba món một canh.
Gà hầm khoai tây, củ cải trắng vo viên, trứng gà chưng và một tô canh bắp nấu với mộc nhĩ, bên ngoài không tính là đẹp mắt, thế nhưng mùi thơm nức mũi.
"Tới dùng cơm đi." Lâm Lệ Hoa gọi.
Lâm Đông xách ghế nhỏ ngồi đối diện Lâm Lệ Hoa.
"Rửa tay chưa?"
Lâm Đông gật đầu.
"Cho cô xem chút nào."
Lâm Đông xòe tay nhỏ ra cho Lâm Lệ Hoa xem.
"Được, rửa sạch!" Lâm Lệ Hoa lấy cái màn thầu đưa cho Lâm Đông nói: "Được rồi, ăn đi."
Lâm Đông nhút nhát nhận lấy, bẻ làm đôi, giương mắt nhìn Lâm Lệ Hoa, cẩn thận từng li từng tí mà đem một nửa bỏ vào trong đĩa, thấy Lâm Lệ Hoa không hề tức giận hoặc bực mình, bé mới cầm lấy đũa gắp củ cải trắng vo viên trước mặt ăn.
"Tại sao không ăn thịt gà?" Lâm Lệ Hoa gắp đùi gà thả vào chén của Lâm Đông.
Lâm Đông nhìn đùi gà trong chén, nghĩ tới ông, mỗi lần ăn gà ông đều gắp đùi gà cho bé, sau khi bé vào nhà chú thím ở, chú thím chỉ gắp cổ gà cho bé ăn, cô không có gắp cổ gà cho bé, chỉ gắp đùi gà, trong lòng bé yên lặng để cô vào cùng một bên với ông.
"Ăn ngon không?" Lâm Lệ Hoa hỏi.
Lâm Đông gật đầu.
"Vậy thì ăn nhiều một chút."
Lâm Đông lại gật đầu, chậm rãi ăn, hầu như không phát ra chút âm thanh nào.
Ăn xong cơm tối, Lâm Đông và Lâm Lệ Hoa ở trong tiệm tạp hóa chờ đến chín giờ, sau đó cùng Lâm Lệ Hoa về nhà, tắm rửa sạch sẽ, lê giường ở phòng phía tây ngủ, Lâm Lệ Hoa nói: "Hôm nay con ngủ tiếp ở đây, cô ngủ ở phòng phía đông, có việc gì thì con gọi cô."
Lâm Đông gật đầu.
"Đói bụng hay không? Có muốn ăn gì nữa hay không?"
Lâm Đông lắc đầu, lúc bé còn ở nhà chú thím ngoài ăn cơm thì không được ăn thứ khác.
"Hay là uống một chén sữa bò nhé?"
Tầm mắt Lâm Đông rơi vào cái chén không trên tay Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa quay người rót một chén sữa bò đưa cho Lâm Đông.
Hương vị ngọt ngào của sữa làm cho Lâm Đông thả lỏng, đêm đó Lâm Đông ngủ vô cùng yên ổn, còn mơ một giấc mơ, trong giấc mơ thấy ông, ông nắm tay bé, dẫn bé đi tìm được cha và mẹ, cha và mẹ của bé rất đẹp, rất dịu dàng, rất thương bé, mua cho bé đồ chơi, kẹo, đưa bé đi học, còn ôm bé... Bé ở trong mơ cười đặc biệt vui vẻ.
Đây là giấc mơ tốt nhất trong nửa năm qua của bé.
Ngoài giấc mơ bé cũng không nhịn được lộ ra nụ cười ngọt ngào, đúng lúc này, bỗng nhiên cảm giác trên người thật lạnh, bé đột nhiên ngồi dậy.
Sau đó thì thấy trước mắt một đứa bé trai, cỡ sáu tuổi, mặc áo ngắn tay quần đùi, vẻ mặt tức giận, trợn mắt nhìn bé chằm chằm, bá đạo chỉ vào bé hỏi: "Mày là ai, sao lại ngủ trên giường của tao? Mày xuống cho tao! Xuống!"
Tác giả có lời muốn nói: đây là câu chuyện về cuộc sống ấm áp hằng ngày, thời gian của bối cảnh đại khái là từ năm 1995— năm 2003 trong một trấn nhỏ.