Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đông và Mục Hưng Hà vẫn duy trì tư thế thân mật nhìn Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ còn chưa dứt lời, đột nhiên bị người từ phía sau đẩy một cái, nó và Lâm Đông, Mục Hưng Hà đồng thời nhìn về phía sau, nhìn thấy Tưởng Tiểu Quân đi vào.

Tưởng Tiểu Quân mở miệng hỏi: “Kỳ Kỳ, mày chặn ở cửa làm gì?”

Kỳ Kỳ chậm nửa nhịp mà trả lời: “Em đang nhìn Lâm Đông cùng Hưng Hà.”

“Nhìn bọn họ làm gì?”

“Nhìn bọn họ ôm nhau.”

“Ồ.” Tưởng Tiểu Quân nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Anh.” Kỳ Kỳ cường điệu: “Bọn họ ôm nhau rất chặt đó.”

“Đây không phải là điều rất bình thường sao?”

“Không bình thường, bọn họ —— “

“Bọn tao làm sao cơ?” Lâm Đông mở miệng hỏi.

Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía Lâm Đông và Mục Hưng Hà, Lâm Đông và Mục Hưng Hà vẫn cứ ôm nhau, còn thân mật hơn so với vừa nãy, Mục Hưng Hà hung hăng nhìn Kỳ Kỳ hỏi: “Kỳ Kỳ, bọn tao không bình thường chỗ nào?”

“Vừa nãy thiếu chút nữa hai người đã hôn nhau.”

“Hôn cái đầu mày, mày muốn bị đánh đúng không?”

“Em cho rằng thiếu chút nữa thì hai người hôn rồi.”

“Lặp lại lần nữa!” Mục Hưng Hà chỉ vào Kỳ Kỳ nói: “Mày tới đây cho tao.”

“Em không tới.”

“Lại đây!”

“Em mà tới thì anh đánh em”

“Không tới thì tao không đánh được mày chắc?” Mục Hưng Hà nhào về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ nhanh chóng trốn ra phía sau Tưởng Tiểu Quân, Lâm Đông, né qua tránh lại vẫn không thoát khỏi Mục Hưng Hà, bị đè ở trên giường đánh một trận no đòn, đánh xong, nó xoa xoa cái mông, cầm đề bài hỏi Lâm Đông.

Sau khi hỏi xong, Kỳ Kỳ ra vẻ thị uy “Hừ” một tiếng với Mục Hưng Hà, cầm bài thi nhanh chóng chạy đi, trong phòng chỉ còn lại ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, ba người mày nhìn tao tao nhìn mày, Lâm Đông nói: “Tiểu Quân, cám ơn anh.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Anh chỉ vừa vặn chạy tới.”

Lâm Đông cười cười.

Tưởng Tiểu Quân nhìn phía Mục Hưng Hà nói: “Chủ yếu là do mày quá phóng đãng.”

Mục Hưng Hà phản bác: “Bà mẹ mày, mày mới phóng đãng!”

“Cha già mày, tao mới không phóng đãng!”

“Mày còn phóng đãng hơn tao! Ngày đó đứa tát nam sinh trên sân thể dục không phải là mày sao?”

Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng che miệng Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà gỡ bỏ tay Tưởng Tiểu Quân, phì phì hai cái, sau đó ba người đồng thời nằm ở trên giường, nhìn đèn treo trên trần nhà, đèn treo dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra vụn hào quang nhỏ bảy màu, cực kỳ đẹp, ba người híp mắt nhìn, chỉ chốc lát sau, Tưởng Tiểu Quân mở miệng hỏi: “Ba người chúng ta làm sao bây giờ?”

Mục Hưng Hà hỏi: “Cái gì mà làm sao bây giờ?”

Tưởng Tiểu Quân có chút thương cảm: “Thích con trai đó, người bình thường sẽ không tiếp thu được.”

Mục Hưng Hà không nói.

Lâm Đông cũng không tiếp lời.

Tưởng Tiểu Quân lại hỏi: “Hai người bọn mày tình khi nào thì công khai với người nhà?”

Mục Hưng Hà nói: “Thi đại học xong.”

Lâm Đông đáp một tiếng: “Ừ.”

“Người nhà không đồng ý thì sao?”

Mục Hưng Hà im lặng lần thứ hai.

Lâm Đông hơi nghiêng đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà cũng nhìn về phía Lâm Đông, trịnh trọng nói: “Sẽ không, tao và Đông Đông nhất định sẽ luôn luôn ở bên nhau.”

Lâm Đông ngọt ngào nở nụ cười.

Việc Kỳ Kỳ “bắt gặp” khiến ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân cảnh tỉnh, về sau ba người lại có thêm vài bí mật khác, kiên quyết không mang theo Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, vừa vặn Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đang chuẩn bị cho cuộc chiến thi cấp ba, cũng không đếm xỉa tới hội ba người Lâm Đông, ba người Lâm Đông vui mừng thanh nhàn, lúc này Tưởng Tiểu Quân cũng lén lút nói chuyện yêu đương.

Lâm Đông đã gặp qua nam sinh mà Tưởng Tiểu Quân thích, lớp cách vách, một nam sinh rất nhã nhặn, đặc biệt thích Tưởng Tiểu Quân, thường thường mua điểm tâm giặt quần áo gì gì đó cho Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân trêu Mục Hưng Hà không biết đau lòng tức phụ nhi, Mục Hưng Hà liền đặc biệt thương Lâm Đông, giặt quần áo, mua cơm, lau giầy gì gì đó, không cần Lâm Đông làm, cậu đều bao hết, hai người trải qua tháng ngày nhàn nhã.

Rất nhanh sau đó, lớp 11 kết thúc, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cũng trong lúc này tham gia thi cấp ba, thi cấp ba qua đi, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên đi ra ngoài giải sầu, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, trực tiếp đi vào lớp 12, bắt đầu làm chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Đợi đến khi Kỳ Kỳ Hạ Tiểu Xuyên trở lại, ba người Lâm Đông biết được một tin tức tốt, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên lần thứ hai bét bảng thi được Nhất Trung, hai nhà Tưởng, Hạ cao hứng đốt pháo, ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên đạp xe đạp, lại một lần nữa cùng Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đi học, ba mẹ Kỳ Kỳ cùng Lâm Lệ Hoa sợ Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên đạp xa không an toàn, cũng để cho hai người trọ ở trường.

Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên ở lại ký túc xá, Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân yêu đương cực kỳ không tiện, đặc biệt là vừa đến lúc ăn cơm Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên liền đến tìm Tưởng Tiểu Quân cùng Lâm Đông, hai người đặc biệt ăn được, không tới thứ sáu đã ăn sạch hết tiền cơm một tuần, sau đó tìm Lâm Đông mượn, thứ năm vay tiền, tuần tới trả lại tiền, mượn mượn trả trả, hai người thiếu nợ Lâm Đông 160 đồng.

Nhưng mà trả tiền không phải vấn đề, vấn đề là Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng bạn trai nhỏ đều không có thời gian ở chung một chỗ, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên như hai con kỳ đà cản mũi hai trăm ký bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể xuất hiện trước mặt bốn người, khiến cho bốn người không chỗ che thân.

Bốn người đều muốn đánh hai tên mập này một trận, thế nhưng đánh một trận cũng không thể giải quyết vấn đề, bốn người không thể làm gì khác hơn là học tập bên ngoài, đề phòng hai tên mập, sau đó tận dụng mọi thứ mà hẹn hò.

Vào lúc này Lâm Đông và Mục Hưng Hà đã yêu đương một năm, hai người càng hẹn hò càng yêu lẫn nhau, mỗi ngày dính vào nhau nhưng vẫn cảm giác như dính không đủ, tự học buổi tối tan học xong, còn phải ôm nhau đi đến sân thể dục tản bộ một lúc, hứng một chút gió đêm, nhìn trời sao, hưởng thụ một chút thích ý bên ngoài.

Lâm Đông nắm tay Mục Hưng Hà, tâm tình thập phần vui vẻ nói: “Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi.”

Mục Hưng Hà nói: “Ừ, còn có hơn một trăm ngày.”

Lâm Đông quay đầu hỏi Mục Hưng Hà: “Vậy anh đã nghĩ xong việc đi đâu học đại học chưa?”

“Nghĩ xong.” Mục Hưng Hà cười nói: “Em đi đâu vậy anh chắc chắn sẽ đi chỗ đó, em đi đâu vậy?”

Lâm Đông suy nghĩ một chút nói: “Hẳn là em sẽ đi đế đô học đại học, bên kia mọi mặt đều rất tốt, cũng rất thích hợp để phát triển sau này, hơn nữa ông bà ngoại và ông bà nội cũng ở bên kia, em nghĩ em cần phải đi đế đô, anh đi không?”

“Đi, anh cũng đi đế đô học đại học.” Mục Hưng Hà nói: “Thời điểm đó chúng ta cũng đừng trọ ở trường.”

“Không trọ ở trường vậy chúng ta ở đâu?”

“Chúng ta thuê phòng ở bên ngoài, chúng ta ở cùng nhau.” Mục Hưng Hà ngóng trông mà nói: “Mỗi một giờ một khắc chúng ta đều ở cùng nhau.”

Lâm Đông xì một chút nở nụ cười, nói: “Tại sao anh không nói là mua nhà?”

“Được, anh mua nhà ở bên ngoài, chúng ta ở cùng nhau.”

Lâm Đông cười nhìn Mục Hưng Hà, xuyên thấu qua đôi mắt đen nhánh của Mục Hưng Hà, phảng phất như nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp ở tương lai, không khỏi mơ ước.

Mục Hưng Hà hỏi: “Mệt không?”

“Còn tốt.”

“Chúng ta ngồi một chút đi.”

Mục Hưng Hà kéo Lâm Đông ngồi một góc trong sân thể dục, bên trong góc có tảng đá lớn, Mục Hưng Hà đặt mông ngồi lên trên, không chừa chỗ cho Lâm Đông, ngay lúc Lâm Đông không biết ngồi chỗ nào, cậu ôm lấy eo nhỏ của Lâm Đông, ôm Lâm Đông ngồi lên trên đùi của mình.

Lâm Đông muốn đứng dậy.

Mục Hưng Hà ôm nói: “Không có chuyện gì, ngồi yên ở đây đi.”

“Người khác sẽ nhìn thấy.”

“Sẽ không.” Mục Hưng Hà ôm chặt Lâm Đông nói: “Lúc này tất cả mọi người đều đã ngủ, lại nói trời tối đen, người khác có thể thấy cái gì?”

Lâm Đông nhìn bốn phía một chút, phát hiện ngoại trừ mấy người đang chơi bóng rổ trên sân, không có những người khác, quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà hôn môi cậu, hai người không phải lần đầu tiên hôn môi, không có trúc trắc như trước đây, thế nhưng mỗi một lần hôn môi vẫn khiến cho tâm tình hai người khuấy động, hai người đang hôn quên mình, đột nhiên nghe có người thăm dò gọi một tiếng: “Lâm Đông, Hưng Hà?”

Hai người dừng lại, quay đầu nhìn lại là Kỳ Kỳ.

Lại là Kỳ Kỳ!

Lần trước tránh thoát, lần này không tránh thoát! Kỳ Kỳ mở to hai mắt nhìn Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, nó chỉ là muốn giảm béo, đi ra chạy bộ, không ngờ lại đụng phải một màn như thế, nếu như là tình nhân bình thường hôn thì không sao, đằng này không chỉ không phải tình nhân bình thường, mà là hai người bạn tốt và anh em tốt, nó kinh hãi.

Lâm Đông và Mục Hưng Hà ngẩn ra.

Một giây sau Mục Hưng Hà kéo Kỳ Kỳ đi vào trong túc xá, vừa vặn đụng với Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân hỏi tình huống xong, bốn người ngồi ở luống hoa ngoài ký túc xá, đều cúi đầu không nói lời nào.

Sau một hồi lâu, Kỳ Kỳ lặng lẽ ngước mắt, nhìn Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà nói: “Lâm Đông, Hưng Hà, hai người có phải..”

“Tao cũng vậy.” Tưởng Tiểu Quân nói.

Kỳ Kỳ mở to hai mắt nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân: “Anh, anh?”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Ừ, tao nữa, có phải là mày cảm thấy bọn tao rất buồn nôn không?”

“Không có.” Kỳ Kỳ kinh ngạc mà nói.

“Không có?” Tưởng Tiểu Quân không quá tin tưởng Kỳ Kỳ.

“Ừ.”

“Vậy mày khiếp sợ cái gì?”

Kỳ Kỳ giải thích: “Em khiếp sợ là vì chuyện như vậy lại phát sinh ở xã hội hiện thực, sau đó là khiếp sợ vì sao Lâm Đông lại thích Hưng Hà?”

Lâm Đông và Mục Hưng Hà sững sờ.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Tại sao Lâm Đông không thể thích Hưng Hà?”

“Hưng Hà đánh em mỗi ngày.” Kỳ Kỳ nói: “Anh ấy có khuynh hướng gia bạo, nếu anh ấy đánh Lâm Đông, Lâm Đông đánh không lại.”

Tưởng Tiểu Quân: “…”

Lâm Đông: “…”

Mục Hưng Hà hai mắt bốc hỏa mà nhìn Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ bị doạ run run một cái.

Mục Hưng Hà có làm mình bị thương, cũng sẽ không đánh Lâm Đông một cái, điểm này Tưởng Tiểu Quân vẫn tin chắc, nhưng vẫn phải che chở Kỳ Kỳ, miễn cho Kỳ Kỳ bị Mục Hưng Hà đánh, hơi nghiêng đầu hỏi Kỳ Kỳ: “Cho nên mày có thể tiếp thu việc này?”

Kỳ Kỳ gật đầu nói: “Có thể chứ, em xem qua phim điện ảnh ở quán Internet rồi.”

“Mày ——” Tưởng Tiểu Quân không thể tin được: “Mày cũng thích —— “

“Em thích nữ, em thích nữ.” Kỳ Kỳ nhanh chóng trách móc, giải thích: “Chỉ là bên trong có tình tiết nam nam, còn rất cảm động, sau đó em tra xét tư liệu, kỳ thực từ xưa tới nay, tình yêu không phân giới tính, xã hội phát triển không phải là diệt trừ đối lập, mà hẳn là bao dung, như vậy thế giới mới có thể tốt đẹp hơn.”

Lâm Đông, Mục Hưng Hà Tưởng Tiểu Quân nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ, ba người biết Kỳ Kỳ đúng là “Kỳ ba” hiếm thấy, không ngờ hôm nay hiếm thấy lại là “Kỳ diệu” hiếm thấy, có thể lý giải sự việc một cách vượt mức quy định như thế, thế nhưng ba người đồng thời lại nghĩ đến một vấn đề khác, bản chất của Kỳ Kỳ —— đồ mách lẻo.

Tưởng Tiểu Quân lập tức nói: “Việc này mày không được nói cho bất cứ người nào.”

Kỳ Kỳ nói: “Em chắc chắn không nói!”

Lâm Đông Mục Hưng Hà đồng thời nói: “Từ nhỏ đến giờ mày toàn nói câu nói này.” Nhưng vừa quay đầu liền nói chuyện cho người toàn trấn.

Kỳ Kỳ cau mày nói: “Em lớn rồi, không phải đồ mách lẻo, mấy người phải tin tưởng em!”

Ba người Lâm Đông nhìn Kỳ Kỳ không tin.

“Thật sự là rất nhiều năm rồi em không có mách lẻo nữa.” Kỳ Kỳ nói: “Mấy người xem Tiểu Xuyên viết thư tình cho bạn nữ, viết thơ ca, kết quả cũng bị bạn nữ giao cho thầy giáo, thầy giáo đọc trước lớp, việc này em có từng nói với mọi người không? Không có chứ không có chứ?”

Ba người Lâm Đông: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK