Mục Hưng Hà cho là bé không hiểu rõ ý của chính mình, vì vậy lại hỏi một lần: “Trên bài thi của em dùng hết tổng cộng bao nhiêu ghép vần?”
Lâm Đông suy tư một chút, trả lời: “Hai cái, lúc em viết văn dùng hai cái, những thứ khác em đều tự viết.”
“Hai cái nào?”
“Khỏe mạnh, em không biết viết chữ ‘Khỏe mạnh’, Hưng Hà, anh và Tiểu Quân biết viết không?”
Tưởng Tiểu Quân trả lời: “Anh không biết viết.”
Kỳ Kỳ tiếp một câu: “Anh của tao học kém, anh của tao chắc chắn không biết viết.”
Tưởng Tiểu Quân trừng Kỳ Kỳ một cái, Kỳ Kỳ không lên tiếng nữa.
Mục Hưng Hà nói: “Anh biết viết.”
“Viết như thế nào? Anh viết cho em nhìn một chút.” Lâm Đông khiêm tốn thỉnh giáo.
Mục Hưng Hà lập tức ngồi xổm xuống, tìm một cái cành cây nhỏ trên mặt đất, làm thành bút viết ra hai chữ “Khỏe mạnh”, lập tức làm cho bốn người Lâm Đông nhíu mày, Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên nhíu mày là cảm thấy hai chữ này phải viết thật nhiều nét thật là khó viết ghê, Lâm Đông nhíu mày là bởi vì nhìn thật quen mắt, vậy mà bé không viết được, không nhịn được hỏi: “Vậy sẽ bi trừ điểm à?”
Mục Hưng Hà gật đầu.
“Trừ mấy điểm ạ?”
“Hai điểm.”
“Nhiều như vậy cơ á?” Bài viết văn tổng cộng được mười điểm, cư nhiên lập tức bị trừ mất hai điểm, Lâm Đông có chút đau lòng.
Mục Hưng Hà ôm Lâm Đông an ủi nói: “Không có chuyện gì, nếu toán học em thi tốt, vẫn có thể đứng đầu.”
“Vậy nếu em đứng đầu thì không phải anh không được nữa sao?”
“Không sao đâu, không phải em đã nói sao? Thầy giáo nói, học tập là vì biết văn minh biết lễ phép lễ phép biết vệ sinh, vì trở thành nhân tài trụ cột của quốc gia, không phải là vì điểm số.”
“Đúng.”
“Cho nên, chúng ta ai có bản lĩnh thì sẽ đứng đầu thôi.”
Lâm Đông gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
Mục Hưng Hà nở nụ cười, nói: “Vậy đi thôi, chúng ta đi về nhà.”
“Về nhà đi.”
Mục Hưng Hà nắm tay Lâm Đông đi về hướng phố đông.
Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân theo ở phía sau, theo một chút rồi đi song song cùng Mục Hưng Hà và Lâm Đông đồng thời đi về phố đông.
Vốn là đang đi yên lành, kết quả mày đẩy tao một cái, tao cũng đẩy lại mày, năm đứa nhỏ đứng giữa đường vui vẻ đẩy tới đẩy lui, bị Hạ Thanh Chương phía sau quát lớn một câu “Đi đứng đàng hoàng vào”, trong nháy mắt năm đứa nhỏ đứng lại, mày nhìn tao tao nhìn mày, sau đó nhanh chóng chạy về phía nhà mình, chạy về nhà ăn cơm trưa, ngủ trưa, buổi chiều lại lên trường thi toán học.
Toán học thi xong, giáo viên chủ nhiệm các lớp liền triệu tập bọn học sinh vào phòng học, ngoại trừ phát “bài tập nghỉ hè” môn ngữ văn cùng “bài tập nghỉ hè” môn số học, mặt khác sắp xếp thời gian khai giảng, sau đó giáo viên chủ nhiệm dặn dò hạng mục cần chú ý trong lúc nghỉ hè, đại thể chính là không nghịch nước, phóng hỏa, cẩn thận xe cộ, đề phòng mẹ mìn, nói chung là chú ý an toàn bản thân, cuối cùng hô một tiếng tan học.
Học sinh toàn trường đều sôi trào, Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ cũng vui vẻ quá trời, năm đứa nhỏ đeo cặp sách lên kế hoạch nghỉ hè phong phú, líu ra líu ríu nói không ngừng, giọng nói luôn nhỏ và không am hiểu nói chuyện như Lâm Đông khẳng định không chen được, cuối cùng còn phải để Mục Hưng Hà khống chế cục diện, cố ý hỏi Lâm Đông: “Đông Đông, nghỉ hè em làm gì?”
“Đầu tiên em sẽ giúp cô bán tạp hoá.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em và ba mẹ sẽ quay về đế đô, để ba mẹ em đi khám bệnh.”
“Khi nào e trở về?”
“Sẽ trở lại thật nhanh thôi.”
Hạ Tiểu Xuyên tiếp lời hỏi: “Vậy mày sẽ đi máy bay về đế đô hả?”
Lâm Đông gật đầu: “Phải ngồi máy bay nửa ngày.”
Hạ Tiểu Xuyên hâm mộ nói: “Anh chưa được ngồi máy bay bao giờ.”
Lâm Đông nói: “Nếu anh muốn ngồi, em và ba mẹ sẽ dắt anh theo ngồi.”
Kỳ Kỳ vừa nghe, liền vội vàng nói: “Lâm Đông, tao cũng muốn đi máy bay.”
Lâm Đông cười nói: “Cũng mang theo mày.”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Còn có anh nữa.”
Lâm Đông vui vẻ nói: “Được, còn có cả Hưng Hà, chúng ta đồng thời đi máy bay, đồng thời bay ở trên trời, xem những đám mây trên trời!”
Nói đến những đám mây trên trời, năm đứa nhỏ đồng thời nhìn lên trời, vừa vặn một chiếc máy bay bay qua bầu trời xanh thẳm, vẽ ra một đường màu trắng.
Hạ Tiểu Xuyên chỉ vào bầu trời nói: “Nhìn kìa! Có máy bay!”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Thật nhỏ nha.”
Mục Hưng Hà nói: “Thật là xa.”
Kỳ Kỳ cũng nói một câu: “Oa! Máy bay thả rắm thật dài kìa.”
Hạ Tiểu Xuyên hỏi ngược lại: “Nào có máy bay thả rắm?”
Kỳ Kỳ chỉ vào bầu trời nói: “Cái vệt thật dài kia chính là máy bay thả rắm!”
“Không phải, đó là đám mây.”
“Đám mây thật dài chính là máy bay thả rắm!”
“Không phải, đám mây là do ông trời thổi ra, từng đám từng đám mây là do ông trời thổi ra, đám mây thật dài là ông trời thổi một hơi thật dài.”
“Là máy bay thả rắm!”
“…”
Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ tranh luận.
Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân cùng nhìn trời, cảm thấy bầu trời cao xa có cảm giác thật là tươi đẹp, không tự chủ đứng yên trên một bên cầu, từng người nâng khuôn mặt nhỏ nhìn bầu trời không có giới hạn, phảng phất như đang đặt mình vào giữa đám mây, tâm tình tốt đẹp, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ thấy thế, cũng cùng nâng khuôn mặt tròn xoe của mình lên, ngồi xổm xuống nhìn trời xanh.
Mãi đến tận khi học sinh lớp lớn tan học đi ngang qua bên này, bọn họ mới ý thức được phải về nhà, nhanh chóng phủi mông một cái chạy về nhà, chạy về nhà liền nói với người lớn mình muốn đi máy bay đi đế đô, kết quả bị người lớn giáo huấn một trận, đều bỏ đi ý nghĩ đó, đàng hoàng chờ hai ngày nữa đến nhà họ hàng.
Mà Lâm Đông thì ngồi ở cửa tiệm tạp hóa, giúp đỡ Lâm Lệ Hoa bán tạp hoá, chỉ cần có khách đến, liền vội vàng tiến lên hỏi “Chú thím muốn mua cái gì, con lấy cho ạ”, sau khi học xong lớp hai, Lâm Đông có thể chuẩn xác nhanh chóng tính được tiền lẻ, căn bản không cần Lâm Lệ Hoa hỗ trợ, Lâm Lệ Hoa, Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi ở bên cạnh nhìn.
Lâm Lệ Hoa có chút ngượng ngùng, trước đây Lâm Đông không tìm được ba mẹ thì giúp đỡ bán tạp hoá không có gì, nếu như ba mẹ ruột nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng, cảm thấy cô sai khiến Lâm Đông, mấy lần tính ngăn Lâm Đông bán đồ đều bị Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi cản lại.
Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Không có chuyện gì, cũng không mệt mỏi, nó thích thì để nó làm, vừa vặn chị cũng thanh nhàn.”
Lâm Lệ Hoa nói: “Vậy không tốt lắm đâu.”
“Không có gì không tốt cả, chị là cô của nó, cần phải như vậy.”
Lâm Lệ Hoa cũng không biết nói gì.
Bùi Thức Vi thấy Lâm Đông bận toát mồ hôi, nói một tiếng cùng Nguyễn Tâm Bình, nói là về nhà lấy chén nước, Nguyễn Tâm Bình gật đầu, sau đó cùng Lâm Lệ Hoa ngồi dưới bóng cây tán gẫu, Lâm Lệ Hoa nói: “Nghe Đông Đông nói hai ngày nữa mọi người sẽ về đế đô à?”
Nguyễn Tâm Bình trả lời: “Vâng, ngày mai sẽ đi.”
“Trở về thăm ông bà nội và ông bà ngoại.”
“Ừ, nhớ đi kiểm tra sức khỏe lần nữa.”
“Cô và ba của Đông Đông cũng phải kiểm tra.”
Nguyễn Tâm Bình cười gật đầu.
“Tôi nói chứ hiện tại sức khỏe hai người đều quá kém, ngoại trừ trị liệu, còn phải rèn luyện nữa, có phải không?”
“Vâng, chị Lâm nói rất đúng.”
Nguyễn Tâm Bình cười dịu dàng, cô sinh ra ở đế đô, lớn lên ở đế đô, bởi vì gia đình có điều kiện cho nên phần lớn đều tiếp xúc với những người không khác gì mình lắm, từ trước tới nay chưa từng gặp qua kiểu người nói chuyện giọng rất lớn, không chú ý ăn mặc, cũng không được học hành cao siêu gì nhưng hai vai lại có thể gánh cả bầu trời và cũng rất nghĩa khí như Lâm Lệ Hoa, không thua bất kỳ người nào mà cô quen biết, làm cô bội phục làm cô thưởng thức, cô và con trai đều yêu thích và kính trọng Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa đang nhìn về phía tiệm tạp hóa, thấy Lâm Đông đạp ghế nhỏ với tay lấy bột hoa hồi, quay đầu nói với Nguyễn Tâm Bình: “Còn nữa, hình như Đông Đông sắp bảy tuổi rồi nhỉ?”
Nguyễn Tâm Bình gật đầu: “Vâng, tháng sau là sinh nhật.”
“Nhưng nó nhìn nhỏ con quá, Kỳ Kỳ và Tiểu Xuyên đều cao hơn nó rất nhiều.”
“Vâng, mỗi ngày đều cho nó uống sữa tươi.”
“Chỉ uống mỗi sữa tươi thì không được, cô phải cho nó ăn cơm, cơm mới là tốt nhất, đúng rồi, bà của Tiểu Xuyên đưa cho tôi đưa chút trứng gà đất, còn có hai con gà đất, còn có đồ ăn tự mình trồng, tôi lấy cho cô, cô đi làm cho Đông Đông, ăn hai, ba tháng chắc chắn sẽ lớn lên.”
Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng ngăn cản nói: “Chị Lâm, đừng, đừng như vậy, trưa mai bọn em phải trở về đế đô rồi.”
Lâm Lệ Hoa ngừng lại nói: “Được, vậy tôi giữ lại cho Đông Đông, chờ Đông Đông trở về ăn gà.”
“Cảm ơn chị Lâm.”
“Đừng khách sáo.”
Lâm Lệ Hoa lại cùng Nguyễn Tâm Bình hàn huyên một lát, đến lúc ăn cơm Bùi Thức Vi đứng ở cửa gọi Nguyễn Tâm Bình, Lâm Đông về ăn cơm tối, sau khi ăn cơm tối xong, người một nhà Lâm Đông bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị trở về đế đô.
Lâm Đông trở lại phòng mình tự thu dọn, cất bài tập nghỉ hè và hộp bút vào cặp sách nhỏ, bỏ quần áo nhỏ vào trong valy hành lý, sau đó nghe điện thoại mà Mục Hưng Hà gọi từ nhà bà nội tới.
“Đông Đông, em đang làm gì đó?”
Lâm Đông cầm điện thoại nói: “Em đang thu thập quần áo.”
“Thu thập quần áo làm gì?”
“Đi đế đô ạ.”
“A, hôm nay em phải đi đế đô à?” Mục Hưng Hà ở bên kia nói.
“Không phải, ngày mai em mới đi đế đô.”
“Vậy lúc nào thì em trở về?”
Lâm Đông trả lời: “Em cũng không biết.”
“Em đi hỏi ba mẹ của em xem chừng nào thì trở về?”
“Được, lát nữa em hỏi.”
“Hỏi xong thì gọi điện thoại cho anh nha.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Đông liền chạy đến phòng ba mẹ hỏi: “Ba, mẹ, khi nào thì chúng ta trở về ạ?”
Bùi Thức Vi nhìn Lâm Đông một cái, tiếp tục cười sắp xếp valy hành lý.
Nguyễn Tâm Bình ngồi ở trên giường vươn tay về phía Lâm Đông.
Lâm Đông cao hứng nhào vào trong ngực Nguyễn Tâm Bình, hỏi: “Mẹ, khi nào thì chúng ta trở về ạ?”
Nguyễn Tâm Bình hỏi ngược lại: “Vậy con muốn trở về khi nào?”
Lâm Đông giòn giã nói: “Con muốn về sớm một chút ạ.”
“Sớm một chút làm gì?”
“Về sớm một chút là có thể nhìn thấy cô, bọn Hưng Hà và Tiểu Xuyên ạ.”
“Con đi đế đô sẽ nhớ mọi người lắm à.”
“Vâng ạ.”
Nguyễn Tâm Bình nắm tay nhỏ đầy thịt mềm mại của Lâm Đông nói: “Được, vậy chúng ta đi đến nhà ông bà nội ở hai ngày, sau đó sẽ đến nhà ông bà ngoại ở một thời gian ngắn rồi sẽ trở lại, có được hay không?”
Lâm Đông vui vẻ gật đầu.
“Vậy buổi tối phải ngủ cho ngon, trưa mai chúng ta liền xuất phát, có được hay không?”
“Được ạ.”
Sáng hôm sau, cả nhà Lâm Đông đều chuẩn bị thỏa đáng, bỏ hành lý ở trên xe, để Nguyễn Tâm Ninh cùng trợ lý chờ một chút, sau đó một nhà ba người đến tiệm tạp hóa tạm biệt Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương, lúc đến cửa tiệm tạp hóa không nhìn thấy Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương, một nhà ba người có chút buồn bực, đột nhiên nghe thấy tiếng la hét truyền đến từ sân sau..
“Thanh Chương, anh là anh trai của chú, chú nhẫn tâm nhìn anh bị bắt sao?”
“Đó cũng là do anh tự làm tự chịu!”
“Cô dám nói như vậy à?”
“Nói như vậy thì làm sao? Anh tự nợ tiền thì anh tự mà trả, chúng tôi không có tiền!”
“Đàn ông đang nói chuyện đàn bà xen mồm vào làm gì? Hạ Thanh Chương, các người dám đối xử với anh như vậy đúng không? Năm đó nếu không phải anh chủ động thôi học, chú có thể lên trung cấp sao? Làm thầy giáo, anh mày nhổ vào! Chú là đồ chó má! Bây giờ chú thì tốt rồi nên cảm thấy anh chướng mắt đúng không? Anh cho chú biết, ngày hôm nay anh đây sẽ ở luôn tại nhà các người, các ngươi không cứu anh cũng không sao, anh liền ngồi ở đây, không phải lão già và lão thái bà kia thương các người sao? Cái gì mà gà rồi trứng gà rồi đồ ăn nữa, đều cho các người, được đó, cứ để bọn họ đưa thêm đi, anh ở nơi này nhìn!”
“…”
Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi đứng ở ngoài tiệm tạp hóa nghe mà sững sờ, đặc biệt là Lâm Đông, mặc dù bé chưa từng gặp bác cả của Hạ Tiểu Xuyên, thế nhưng bé nhận ra âm thanh, đây chính là bác cả của Tiểu Xuyên, lần trước bác cả của Tiểu Xuyên hại cô phải vào bệnh viện, hại cô gầy rất nhiều, bé còn nhớ rõ rõ ràng ràng, giờ khắc này tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ chót, nhanh chóng chạy vào trong tiệm tạp hóa cùng ba mẹ.
Vừa vào tiệm tạp hóa liền thấy Hạ Thanh Chương và Lâm Lệ Hoa đang lôi kéo cùng một người đàn ông, cảm giác như sắp đánh nhau, Bùi Thức Vi nhanh chóng cản ba người lại, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Đông không biết từ chỗ nào ôm lấy một cây chổi, khí thế hung hăng đi tới trước mặt bác cả của Tiểu Xuyên, dùng sức đánh lên người bác cả của Tiểu Xuyên, bị bác cả của Tiểu Xuyên dùng một tay hất văng cây chổi, bé dùng hai cái tay nhỏ bé lôi tay bác cả của Tiểu Xuyên đu lên mà cắn.
“Đông Đông.”
“Tri Nhiên.”
Lâm Lệ Hoa và Bùi Thức Vi vội vàng ôm Lâm Đông lại, Lâm Đông ôm lấy cổ Lâm Lệ Hoa, bên trong ánh mắt đen láy mang theo tức giận cũng mang theo bất an, Lâm Lệ Hoa và Bùi Thức Vi đồng thời vỗ nhẹ phía sau lưng Lâm Đông.
“Không có chuyện gì, Đông Đông, không có chuyện gì, cô không có chuyện gì.” Lâm Lệ Hoa căm tức nhìn bác cả của Tiểu Xuyên.
Bác cả của Tiểu Xuyên bị Lâm Đông cắn đau, chỉ vào Lâm Đông mắng: “Cái đồ con hoang nhà mày! Dám cắn —— “
“Chát” một tiếng vang giòn, bác cả của Tiểu Xuyên còn chưa kịp phản ứng, một dấu bàn tay đã nằm chình ình ở trên mặt, khiến cho mọi người sững sờ, nhìn kỹ lại là Nguyễn Tâm Bình.
Là Nguyễn Tâm Bình đánh.
Nguyễn Tâm Bình căm tức nhìn bác cả của Tiểu Xuyên, giọng nói không lớn nhưng khí thế lại kinh người: “Ông thử mắng con trai của tôi một câu nữa xem!”
Đột nhiên bác cả của Tiểu Xuyên bị Nguyễn Tâm Bình dọa sợ.
Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương không nghĩ tới Nguyễn Tâm Bình tức giận kinh người như vậy, kiên cường như vậy, có lẽ đây chính là cái gọi là “Vi mẫu tắc cương” đi.
Lâm Đông ngơ ngác nhìn mẹ, bên trong trái tim nhỏ nổi lên từng luồng từng luồng nước ấm, bé muốn lập tức ôm mẹ một cái nhưng mà ba đã tiến lên trước một bước ôm vai mẹ.
Nhưng mẹ còn đang tức giận.
Đúng là Nguyễn Tâm Bình giận không nhịn nổi mà nói: “Báo cảnh sát, hiện tại liền báo cảnh sát, người như thế không có gì để nói nhiều.”
Bác cả của Tiểu Xuyên hoảng sợ: “Cô báo cảnh sát? Cô đánh tôi còn muốn báo cảnh sát hả?”
Nguyễn Tâm Bình không để ý tới bác cả của Tiểu Xuyên, ngược lại nhìn về phía Bùi Thức Vi.
Bùi Thức Vi lấy điện thoại di động trong túi ra, bắt đầu báo cảnh sát.
Bác cả của Tiểu Xuyên thay đổi sắc mặt: “Cô báo cảnh sát thật à?”
Nguyễn Tâm Bình nhìn về phía bác cả của Tiểu Xuyên hỏi: “Không báo cảnh sát thì giữ ông lại chúc mừng sinh nhật à?”
Bác cả của Tiểu Xuyên bị chặn họng.
Nguyễn Tâm Bình nói tiếp: “Không phải ông vẫn cảm thấy người khác có lỗi với ông sao? Vậy được, để cảnh sát đến nói cho ông biết rốt cuộc là ai có lỗi với ông!”
Từ khi Nguyễn Tâm Bình chuyển tới trấn Cẩm Lí, vì để cho Nguyễn Tâm Bình mau chóng khôi phục thân thể nên Lâm Lệ Hoa thường tìm Nguyễn Tâm Bình tán gẫu, khó tránh khỏi tán gẫu một chút về việc nhà, cũng nói tới bác cả của Tiểu Xuyên, cho nên cũng biết chuyện về bác cả của Tiểu Xuyên. Bác cả của Tiểu Xuyên thành tích kém từ nhỏ, trung học không tốt nghiệp được cũng không muốn đi học, kết quả ba của Tiểu Xuyên là Hạ Thanh Chương thành tích khá hơn, hơn nữa thích học, ông bà nội của Tiểu Xuyên liền toàn lực cung cấp cho Hạ Thanh Chương đi học.
Hạ Thanh Chương vốn là có thể lên cấp ba thi đại học, thế nhưng cấp ba đến đại học cần năm năm, học phí đặc biệt mắc, cho nên lựa chọn trung cấp, học xong liền ra ngoài đi làm, nhiều lần quay vòng mới lên làm thầy giáo, có thu nhập cố định liền cưới Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa tay làm hàm nhai mở tiệm tạp hóa, ngày trôi qua an nhàn, nhưng lại bị bác cả vô học của Tiểu Xuyên đòi nợ, cho rằng tất cả điều này đáng lẽ phải là của ông ta, nếu như lúc đó ông bà nội của Tiểu Xuyên cũng cho ông ta đi học, thì ông ta sẽ không thảm như bây giờ.
Kỳ thực tất cả điều này đều là mượn cớ, chính là cái cớ mà bác cả của Tiểu Xuyên dùng để đòi tiền Hạ Thanh Chương. Tính tình Nguyễn Tâm Bình rất nhu hòa, nhưng khi nhìn thấy con trai phẫn nộ như vậy, còn bị gọi là “Con hoang”, cô lập tức nổi giận, hôm nay nhất định phải làm cho bác cả của Tiểu Xuyên biết một chút cái gì gọi là gieo gió gặt bão.
Bác cả của Tiểu Xuyên lo sợ, nghe Bùi Thức Vi cùng người của đồn công an nói tình huống ở bên này, bác cả của Tiểu Xuyên không nhịn được run run một chút, bởi vì ông ta thiếu nợ không trả, đang có người truy lùng ông ta, lúc này trong đầu chỉ còn mỗi từ “chạy”, ông ta không dám ra cửa chính, quay người chạy về phía cửa sau.
Lâm Đông ngồi ở trong ngực Lâm Lệ Hoa nhìn về phía cửa sau hô to một tiếng: “Ông đừng chạy!”
Tác giả có lời muốn nói:
—— tiểu kịch trường ——
Hạ Tiểu Xuyên: Bác cả anh đến hả?
Lâm Đông: Ừ!
Hạ Tiểu Xuyên: Mày đánh ông ta hử?
Lâm Đông: Đánh, em còn cắn nữa!
Hạ Tiểu Xuyên: Mày có cắn cho ông ta khóc không?
Lâm Đông: Không có.
Hạ Tiểu Xuyên: Sao mày không cắn cho ông ta khóc luôn?
Lâm Đông: Bởi vì răng của em bị lung lay.
Kỳ Kỳ: Lâm Đông sẽ biến thành đồ sún răng, ha ha ha.
Mục Hưng Hà: Đông Đông biến thành đồ sún răng cũng dễ nhìn hơn mày, mày là đồ mập mạp.
Kỳ Kỳ: Em không phải, Tiểu Xuyên mới mập.
Hạ Tiểu Xuyên: Cho dù mày không mập bằng tao, thế nhưng mày xấu hơn tao.
Kỳ Kỳ:…
Lâm Đông:…
Mục Hưng Hà:…