• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạo này Bùi Ôn Hạ không hay đi cùng Diệp Lạc Dương mua bánh kem nữa, cậu cũng bớt ở riêng với hắn. Đám người Mộ Lăng Thần nhận ra khác thường, nhưng không ai nhúng tay vào làm mọi chuyện thêm phiền.

Diệp Lạc Dương có ngu cũng nhận ra cậu đang tránh né mình, không khỏi hoang mang thấp thỏm. Hắn đã làm gì khiến Bùi Ôn Hạ ghét bỏ sao?

Kiểm tra sức khỏe tổng quát phải 2 ngày sau mới có kết quả. Hiện tại cậu ăn ăn uống uống như thường, chỉ là lòng nặng trĩu không có tâm trạng gì.

SHEEN là đảng học sinh sinh viên, cho nên đều đến trường cả rồi, không ai chơi với cậu.

Kỳ Ân thấy cậu lại nằm ườn ra sô pha, bất đắc dĩ nói: “Anh có rảnh thì lại đây phụ em cái này đi! Nằm nữa là mập ú u cho coi!”

Bùi Ôn Hạ: “…”

Cậu ôm gối lê bước qua, nhìn từng hộp thực phẩm đóng gói, khó hiểu: “Cái gì vậy? Cậu định mở trại chăn nuôi?”

Kỳ Ân cảm thấy mạch não của cậu thật là phong phú, trợn mắt giải thích: “Thức ăn cho chó, bên tài trợ thương đưa đấy, em phải chọn ra loại tốt rồi mới tiến hành quảng bá sản phẩm. Thực phẩm rác em mới không thèm nhận kèo đâu.” Nhìn cậu ta vậy thôi chứ làm ăn rất uy tín, sẽ không hợp tác bán hàng kém chất lượng.

Cậu ngồi xổm xuống, cùng cậu ta chọn lựa, các bao bì toàn là chữ tiếng nước ngoài, chỉ có vài ba loại là hàng nội địa.

Bùi Ôn Hạ linh quang chợt lóe, ra ý tưởng: “Vậy ăn thử coi ngon không chứ sao lại lựa, cũng có biết được cái nào ngon đâu mà lựa?”

Kỳ Ân: “…”

Ăn thử? Ai ăn? Cậu ta không phải chó.

Nói thì nói vậy, nhưng cậu ta vẫn thành thật xé mở một bịch, ăn thử: “Ừm…có mùi sữa, bột mì…hơi khô.”

Bùi Ôn Hạ há hốc mồm, tránh như tránh tà né cậu ta ra ba thước, mặt hiện vẻ ghét bỏ.

Kỳ Ân xấu hổ đến đỏ cả mặt: “Thì anh kêu ăn thử mà? Sao lại kì thị em?”

Cậu như nhìn thiểu năng trí tuệ: “Có thể cho chó hoang ăn mà? Không thì đến tiệm thú cưng? Chứ tôi có bắt cậu ăn đâu?”

Kỳ Ân ngớ người, trầm mặc, đỡ trán: “…” Ở chung với con người này riết rồi chỉ số IQ của cậu ta phải gọi là tuột không phanh.

Bùi Ôn Hạ đề nghị: “Hai là đi rửa ruột trước đi? Lỡ như đồ ăn của chó, người ăn không được thì nguy hiểm lắm. Đi đi nha?”

“…” Chứ còn sao nữa!

_________

Sau vài tiếng rửa ruột, Kỳ Ân đã tung tăng nhảy nhót trở lại. Cả hai đến tiệm thú cưng gần đó xem thử.

Khi ra đường, cả hai đều đã võ trang đầy đủ, kính râm, mũ nón, khẩu trang không thiếu thứ gì.

Bùi Ôn Hạ lần đầu vào tiệm thú cưng, hết nhìn đông lại nhìn tây, Kỳ Ân đành phải dắt cậu đi xem từng bé cún.

Có Chihuahua, Poodle, Pug, Alaska,…Xem đến cậu hai mắt không đủ dùng.

Kỳ Ân chọc chọc Samoyed trong lồng, bị nó hờ hững xem thường, buồn bực, nói với cậu: “Hay là sắm một con nuôi đi, dạo này trông anh có vẻ buồn còn gì.”

Bùi Ôn Hạ sờ mặt, cậu thể hiện rõ ràng như vậy?

Kỳ Ân bật cười: “Chúng ta đã ở chung bao nhiêu lâu rồi chứ, chỉ cần một chút thay đổi trên mặt anh thôi em cũng đủ hiểu.”

Không phải chỉ mình cậu ta phát hiện, bốn người kia cũng vậy, bọn họ còn muốn nghỉ học để ở cạnh cậu, nhưng bị Lâm Trì bắt đi học, đành phải thôi.

Nhưng Mộ Lăng Thần, Đường Hiểu Vi đến nhờ cậu ta chăm sóc Bùi Ôn Hạ thì cũng thôi đi, đằng này Tần Sở Hàn ít nói và Diệp Lạc Dương tứ chi phát triển kia cũng đến nhờ vả y hệt.

Phải nói là thành viên của SHEEN quá ăn ý.

Nhưng Kỳ Ân có chút hiểu cảm giác của mấy người đó, Bùi Ôn Hạ là một tồn tại không thể bỏ qua, cứ như linh vật chiếu sáng lấp lánh.

Bùi Ôn Hạ cảm thấy Kỳ Ân cũng không đáng ghét lắm. Thật ra, cậu đã gỡ bỏ phòng bị với cậu ta lâu rồi, chỉ là bây giờ mới cảm thấy gần gũi hơn.

Cậu chỉ tay vào một cục tròn màu trắng nho nhỏ: “Vậy nuôi con chó này nha? Nhỏ xíu à, dễ nuôi.”

“…Thưa anh, con đấy là mèo Ba Tư lông ngắn.” Kỳ Ân vừa định đồng, lời đến bên miệng lại biến tấu.

“…”

Bùi Ôn Hạ giả bộ không nghe thấy, nhắn tin hỏi Mộ Lăng Thần bốn người xem có thể nuôi cún không. Nếu một trong các anh ấy bị dị ứng với lông hoặc là không thích, cậu liền không mua nữa.

Các anh ấy rất nhanh trả lời, đều nói được. Nuôi thêm động vật cho vui nhà vui cửa cũng tốt.

Xem một hồi, cuối cùng cũng sắm một em cún, không phải Ba Tư, mà là chú Samoyed đã khinh thường Kỳ Ân kia.

“…” Mua chó cũng phải làm khó dễ cậu ta mới chịu?

Nếu cả sáu đều bận, có thể gửi nhờ ở chỗ Lâm Trì chăm sóc.

Bùi Ôn Hạ cuối cùng cũng cười, nụ cười hiếm hoi trong ngày, Kỳ Ân còn tính kháng nghị, thấy vậy ngậm chặt miệng, đưa mắt nhìn một người một chó phía trước.

Cậu ta đầu hàng rồi đấy, Bùi Ôn Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK