• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn ăn.

Bùi Họa ném xuống bàn 4 bộ hợp đồng quảng cáo, đại sứ độc quyền, nói với hai người Bùi Ôn Hạ: “Thích cái nào, kí vào.”

Bùi Ôn Hạ chậm rãi nuốt một muỗng cơm xuống bụng, chồm qua lấy xem, đọc không hiểu lắm, lại đẩy qua cho Diệp Lạc Dương, rồi chụp ảnh gửi vào nhóm cho Mộ Lăng Thần nghiên cứu. Nếu đó là một hợp đồng chuyển nhượng hoặc là hợp đồng thu mua hay hợp tác làm ăn, cậu còn có thể xem hiểu.

Diệp Lạc Dương mở ra xem kĩ. Diệp thiếu gia nếu lăn lộn không nổi trong giới giải trí thì phải về nhà kế thừa mấy trăm tỷ gia sản, từ nhỏ đã tiếp xúc với việc làm ăn của nhà họ Diệp, xem hợp đồng không làm khó được hắn.

Bùi Họa cầm lên cốc có chân, ngồi chéo chân, người hầu lập tức rót rượu cho anh: “Sản nghiệp nhỏ của tổ chức. Yên tâm đi, đều là làm ăn chân chính.” Vì một tiếng chú của Bùi Ôn Hạ, cho nên anh ta liền tặng vài phần hợp đồng. Dù gì thì cậu cũng là minh tinh, muốn nổi tiếng thì anh sẽ tạo cơ hội cho cậu.

Diệp Lạc Dương đang ăn dở chén canh sườn bí đỏ, Bùi Ôn Hạ liền kéo ghế qua ngồi cạnh, cầm lấy chén, nâng lên muỗng. Đút canh cho hắn uống.

Hắn được bón cho ăn mà ý cười tràn ra hết trên mặt, vui vẻ nói: “Tụi cháu kí hết được không chú?”

Bắc thành về mảng điện ảnh vẫn chưa ai khai phá, nếu chiếm thị trường trước thì vô cùng có lợi đối với SHEEN.

Bùi Họa nhướng mày, nhìn thì ngu ngốc nhưng dã tâm cũng không nhỏ: “Có thể.”

Diệp Lạc Dương thương lượng: “Tụi cháu lần này đến đây chưa có chuẩn bị gì, hợp đồng quay quảng cáo này có thể châm chước lùi lại vài ngày được chứ ạ?” Tính toán thăm mộ người thân của Bùi Ôn Hạ rồi bay về tham gia show tạp kĩ đã bàn trước đó.

Bùi Họa đưa hợp đồng là đã quyết tâm cho Bùi Ôn Hạ tiền, không suy nghĩ lâu lắm: “Được, có điều phải tranh thủ quay chụp trước giáng sinh.” Anh vẫy tay với người hầu, người kia lập tức đưa thông tin liên lạc của tổng phụ trách dự án cho Diệp Lạc Dương.

“Cảm ơn chú Bùi.” Hắn hăng hái tiếp nhận.

Bùi Ôn Hạ cũng học theo, buông chén, nâng ly lên: “Cảm ơn chú.”

Bùi Họa gật đầu, hoàn toàn chắc chắn tin tưởng Bùi Ôn Hạ là con riêng của Bùi Tranh: “Ăn xong rồi thì đi thăm ông ấy.”

________

Nghĩa trang.

Nhìn di ảnh của bản thân ở nơi đó, Bùi Ôn Hạ cảm thấy thần kỳ, lại có chút nhẹ nhõm. Không phải làm tay sai cho ai nữa, không cần phải làm con chó trung thành chắn đao chắn đạn cho ai nữa.

Bùi Tranh tự do rồi.

Diệp Lạc Dương ôm hoa, nhìn Bùi Họa xắn tay áo tự mình động thủ rửa sạch dơ bẩn, hắn liền đưa hoa cho cậu cầm, cũng phụ giúp một tay.

Bùi Ôn Hạ đứng nhìn hai người bận rộn một lúc lâu, cúi đầu không nói gì. Cậu rất biết ơn Bùi Ôn Hạ, nhờ có cậu ta mà bây giờ cậu mới được chứng kiến hiện tại.

Vẫn còn có người thương nhớ Bùi Tranh rất nhiều.

“Đã 4 năm rồi, mới có người khác ngoài tôi đến thăm ông ấy.” Bùi Họa lau sạch cát bụi bám vào di ảnh, ít khi biểu lộ điều gì.

Cậu sững sốt: “4 năm? Chuyện sau đó…Ông chủ, giải quyết thế nào?”

Tưởng rằng chỉ cách mới đây 1 năm, không tính thời gian nửa năm nằm viện, không ngờ đã qua lâu như vậy.

Sau khi cậu mất, những người theo phe Bùi Tranh sẽ thế nào, cậu hoàn toàn không biết. Có hai phe phái lớn trong nội bộ tổ chức, một là ông chủ, hai là em trai của ông chủ. Không biết bây giờ Bùi Họa đứng ở phe nào.

Bùi Họa thắp nén nhang, cúi đầu vái vài cái: “Chuyện đó không liên quan đến một đứa nhóc như cậu đâu, đừng tò mò làm gì. Không nên liên quan đến chuyện này, làm Idol cho tốt đi.” Anh ta xoa xoa đầu Bùi Ôn Hạ.

Thế giới tối đen giết chóc như vậy, vẫn là đừng lôi kéo trẻ nhỏ vào cuộc. Bình thường mới sống được lâu.

Bùi Ôn Hạ sững sờ, đúng là cậu luôn canh canh trong lòng chuyện cũ.

Diệp Lạc Dương đi đổ nước bẩn vừa trở lại, hắn vẫy tay cầm di dộng, cười ngu đần với cậu: “Bùi Ôn Hạ, lại đây. Anh Lăng Thần gọi video đến cho chúng ta này. Lau dọn xong cả rồi chúng ta đi mua bánh ngọt cho cậu…Alo, anh Lăng Thần, nghe rõ trả lời…Bùi Ôn Hạ, lề mề là anh trai không mua bánh cho đâu.”

“…Tới liền.” Đẹp trai nhưng tánh hơi kì.

Đặt bó hoa xuống trước mộ phần, Bùi Ôn Hạ liền nhanh chân chạy đến bên cạnh hắn, cười bất đắc dĩ.

Đã đến lúc cậu phải thật sự đặt dấu chấm hết cho thân phận của Bùi Tranh. Cậu đã có điểm yếu mất rồi, không dám lại mạo hiểm nữa.

Diệp Lạc Dương liền khoác vai, kéo cậu lại gần, ôm chặt, cùng nhau nhìn vào màn hình: “Mấy anh có thấy không, em chăm cậu ta béo lên rồi, mặt toàn là mỡ. Đồ ăn ở nhà chú Bùi đúng là rất ngon…”

“…”

Nhìn Bùi Ôn Hạ lúc này, vui vẻ mà làm Idol, nói nhiều hơn, cũng cười nhiều hơn.

Và có cả tình bạn bè thắm thiết.

Bùi Họa cười cười, cảm thấy nhẹ lòng.

Ba Bùi Tranh trên trời có thấy, chắc sẽ vui lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK