• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan hệ của Kỳ Ân và Bùi Ôn Hạ phải nói là rất vi diệu, người ta hay gọi là: Trên tình bạn dưới tình yêu.

Cậu có hảo cảm với Kỳ Ân, tức là không ghét cậu ta, nhưng nếu nói có yêu say đắm hay không thì không hề, cậu vẫn yêu bốn người Mộ Lăng Thần hơn.

Lúc nhận được nhẫn cầu hôn của Kỳ Ân, cậu đã từ chối, nhưng Kỳ Ân sử dụng mỹ nam kế với cậu, lại nhỏ yếu đáng thương nói: “Anh nhận đi, nể tình mấy năm qua em chăm sóc anh, xem như là quà…Quà sinh nhật!”

“…” Ai chăm ai?

Cuối cùng cậu cũng nhận lấy.

Bùi Ôn Hạ uể oải, thích 4 người đã đủ làm bọn họ tổn thương, trong lòng không cân bằng, cậu không muốn lại chia nhỏ tình yêu của mình cho người khác nữa.

Giá như cậu có thể chia bản thân làm 4 phần bằng nhau.



Hiện tại ở nhà, luôn là sẽ có ít nhất một người ở bên cạnh Bùi Ôn Hạ.

“Kỳ Ân, Công Chúa lại ị bậy rồi kìa.” Cậu ngồi trên sô pha xem ti vi, xem show trò chuyện Mộ Lăng Thần đang tham gia.

Kỳ Ân lập tức cầm theo ki hốt rác và một cây chổi, chịu thương chịu khó dọn phân cho samoyed: “Tới liền.”

Kỳ thiếu gia phong độ ngời ngời, vạn bụi hoa không để lại chút mùi hương, giờ rơi vào tình cảnh làm không ai yêu thương, dọn phân vịt phân chó gì, cậu ta bao trọn.

Bùi Ôn Hạ dạo này cơ thể khỏe mạnh hơn trước, cậu còn tập thêm những bài múa ba lê cho cơ thể thêm dẻo dai. Lúc ở nhà cậu cũng theo thói quen duỗi thẳng chân ép qua đầu.

Đột ngột có bóng đổ trên đỉnh đầu, vì cậu nằm sấp cho nên phải ngước về sau, gặp ngay Kỳ Ân đang nghiêng người tiếp cận cậu từ phía sau.

Ba năm này, chỉ có cậu là không cao lên được cm nào, riêng Kỳ Ân thì năm nào cũng tăng, giờ đây còn hơn cậu.

Cậu ta từ trên cao nhìn xuống, cười tỏa nắng, năng lượng tràn trề: “Anh, Bùi, Ôn, Hạ ơi. Đi chơi với em đi!”

Bùi Ôn Hạ ngớ người một lúc, lưng cậu cảm nhận được sức nặng của người phía trên, cách một lớp áo mà vẫn cảm nhận được lồng ngực ấm nóng, cậu hơi thất thần mắc cỡ: “Đau…Cậu có biết mình nặng lắm hay không hả.”

Kỳ Ân thích thú, từng bước ép sát, sờ soạng trai nhà lành: “Em không những nặng, mà còn cứng nữa đấy, anh có muốn-”

Bụp!

“A!”

Cậu làm cá chép nhào lộn lật mình một cái, cho cậu ta một cú vào đầu, nhảy xa hiện trường 3 mét, lúng túng mắng: “Ban ngày ban mặt, đừng có động dục lung tung!”

Kết quả của hành động kinh bạo đó là, Kỳ Ân bị Bùi Ôn Hạ nhốt ở ngoài phơi nắng, đến tối Mộ Lăng Thần bốn người trở về mới được cho vào nhà. Mộ Lăng Thần cũng nói, bọn họ sẽ chấp nhận nếu cậu có thêm một người yêu nữa cũng không sao. Gần cuối năm, bọn anh có nhiều lịch trình không thể hủy được, cũng không thể rút ra thời gian ở cùng cậu, các anh cảm thấy rất có lỗi.

Cậu đương nhiên sẽ thông cảm cho đám bạn trai nhà mình, vì cậu cũng rất thích công việc Idol. Cậu còn cảm thấy may mắn vì không bị đặt lên bàn cân lựa chọn giữa sự nghiệp và yêu đương.

Về Kỳ Ân thì, tình cảm luôn là thứ khó khống chế nhất, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Bùi Ôn Hạ những lần đầu còn hơi kháng cự, nhưng lâu dần cũng quen, để Kỳ Ân muốn làm gì thì làm. Cậu cũng không phải khúc gỗ, đã biết tâm ý của cậu ta, tất nhiên sẽ đáp lại sau khi nghĩ thông suốt.

_________

Một tháng sau.

Trường quay.

Show <Debut Or Out> cuối cùng cũng đến ngày tiến hành quay chụp. Lần này đến với tư cách là giám khảo dẫn dắt chứ không phải là thí sinh, làm Bùi Ôn Hạ cảm thấy mới lạ. Khi tham gia show cậu rất sợ mình sẽ nhận được đánh giá kém từ ban giám khảo, sợ bị loại, so với các thí sinh hoạt ngôn khác thì cậu không khác gì khúc gỗ, cũng không biết nịnh hót giám khảo.

Ghế giám khảo chỉ có 4, mà bọn họ lại có 6 người, tất nhiên sẽ có người không được chọn.

Mộ Lăng Thần khoác thêm áo ngoài cho cậu, trước khi xuống xe hôn cậu một cái, ôn nhu cười: “Cẩn thận bước chân nha, hôm qua trời mưa, đường có hơi trơn.”

Bùi Ôn Hạ ngoan ngoãn gật đầu, cậu không còn yếu đuối mỏng manh như vài năm trước, nhưng các anh vẫn cứ lo lắng cho mình, làm cậu thấy vui lắm.

Đường Hiểu Vi đi ở phía sau, nhìn chăm chú vào ngón tay của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Em, em không mang nhẫn à?” Nhẫn tuyên bố chủ quyền của anh.

Đeo nhiều nhẫn cùng một lúc cậu sợ sẽ làm rơi mất, cho nên xỏ vào sợi dây chuyền, đeo vào cổ, cậu giơ lên cho anh xem: “Ở đây nè.”

Tần Sở Hàn cảm thấy dễ thương, nhịn không được xoa đầu cậu một phen.

Đó là bốn người được tham gia, Kỳ Ân vừa mất phu nhân lại thiệt kim, làm áo cưới cho người, rất là buồn bực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK