• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng 2 người, mỗi giường một góc, chiếm trái và phải, cửa sổ ở giữa, nội thất không nhiều, một tủ đồ và bàn tròn nhỏ.

Bùi Ôn Hạ tùy tiện chọn một trương giường, kéo vali đặt ở chân giường xong liền chạy ra khỏi phòng tìm Đường Hiểu Vi, từ đầu đến cuối đều không để Yến Tử Minh vào trong mắt.



Đạo diễn chủ trương làm một bàn tiệc lớn mời 9 người cùng ăn, để có một khởi đầu suông sẻ, còn nói thêm chọc cười: “Bữa no duy nhất tổ chương trình khao đấy, ba ngày sắp tới mọi người tự lực cánh sinh nha!” Các ngôi sao nổi tiếng trở nên chật vật, người xem đều muốn nhìn những khoảng khắc ấy.

Leader của Roselia là một chị gái xinh đẹp tính tình phóng khoáng, cô nâng ly nước ngọt lên, cười chào hỏi với mọi người: “Giới thiệu với những ai chưa biết, tôi là nhóm trưởng, sở trường là dance, Lục Quyên. Cô bé ngồi bên phải tôi là Phương Nhi Nhi, bạn nữ còn lại là Lê Vân. Cả hai đều hát rất hay đó nha!”

Phương Nhi Nhi là một cô gái kiệm lời, hay ngại ngùng e thẹn, trong sáng và ngây ngô. Lê Vân thì nhìn có vẻ là người dịu dàng thùy mị, sang trọng, nàng thơ của các chàng.

Lục Quyên đã mở lời chào hỏi, Mộ Lăng Thần và Lương Thanh cũng vui vẻ giới thiệu bản thân, giới thiệu các thành viên trong nhóm. Xã giao ngay trên bàn cơm, anh không có thời gian ăn mấy, khi thì cùng đạo diễn trò chuyện về đề tài du lịch, khi thì pha trò để Đường Hiểu Vi và Bùi Ôn Hạ có thể hòa mình vào tập thể.

Bùi Ôn Hạ kẹp tôm, lột vỏ, gắp thịt đầy ụ chén, còn riêng múc một một chén canh gà hầm chín mềm cho Mộ Lăng Thần.

Đang bận lột tôm thì Lê Vân lên tiếng, nói với cậu: “Ôn Hạ, múc giùm chị chén canh.”

Vì ngồi cạnh nồi canh nên cậu nhận mệnh, múc cho cô ta.

“Ôn Hạ, thêm cho chị vài miếng gà.”

“Ôn Hạ, chuyền cho chị đĩa tôm.”

“Ôn Hạ, bên em còn chả chiên…”

“Ôn Hạ…”

Nghe liền phiền.

Yến Tử Chu ngồi kế bên cũng bị phiền đến ăn không ngon.

Đường Hiểu Vi nghe còn khó chịu huống chi đương sự là Bùi Ôn Hạ, anh còn chưa sai bảo bé Hạ nhà mình liên tục như vậy đâu. Anh liền đưa tay ôm lấy cậu vào lòng, hung dữ với Lê Vân: “Có cần tôi đặt cho cô một bàn riêng ăn cho thoải mái không? Có tay có chân thì đứng lên mà lấy.”

Lê Vân luôn được đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay, nghe vậy sững sờ, buồn bực: “Tôi là con gái, cậu đi so đo chuyện đó với con gái làm gì? Tôi cũng đâu có nhờ cậu? Đàn ông con trai gì mà nhỏ nhen! Có cần tôi đưa váy cho mặc không? Thời buổi này còn ăn thua đủ với phụ nữ đấy!”

Theo suy nghĩ của Lê Vân, phụ nữ là hoa trong lồng kính, đàn ông chỉ là nhánh cỏ dại, nam thì phải nhường nữ. Không phải chỉ riêng cô ta có suy nghĩ kiểu đó, fans hâm mộ của Roselia đa số đều nghĩ như vậy.

Đường Hiểu Vi giận mà không thể cãi lại được, khi xưa anh nói chuyện còn lắp ba lắp bắp, hiện tại tuy đã đỡ hơn trước nhưng cũng không giỏi diễn đạt thành lời. Muốn ra mặt cho cậu mà đến việc đáp trả anh làm còn không được, gấp đến độ sắp khóc. Anh vô dụng quá đi.

Bùi Ôn Hạ không vui rồi.

Người của cậu, chỉ có cậu mới được khi dễ.

Cậu vỗ vỗ Đường Hiểu Vi, nhàn nhạt nói: “Chị dám đưa là tôi dám mặc. Đừng có thấy Hiểu Vi thật thà mà bắt nạt. Đến một đứa cấp 1 còn biết chữ nam nữ bình đẳng viết thế nào, đừng nói chị không biết?”

Bùi Ôn Hạ chậm tiêu đối với vấn đề liên quan tới bản thân, không thích giải thích hay tìm lý do bao biện cho mình, cũng im lặng khi bị đặt điều nói xấu, vì cậu lười để tâm.

Nhưng nếu nhằm vào Đường Hiểu Vi hay ai trong 4 người Mộ Lăng Thần, đừng mong cậu bỏ qua. Đường Hiểu Vi là người đầu tiên lo lắng cho cậu nhiều như vậy, anh là người đã dùng cơ thể của mình để chắn trước, che chở cho cậu. Anh sẽ hỏi han ân cần, không chê phiền phức mà tắm rửa cho cậu khi cậu nằm viện.

Nếu Mộ Lăng Thần là chỗ dựa vững chắc đáng tin cho cậu, Diệp Lạc Dương khiến cậu vui vẻ như một đứa trẻ, Tần Sở Hàn sâu sắc, ở bên cạnh hắn là sự bình yên nhẹ lòng, thì Đường Hiểu Vi chính là hơi ấm, ánh nắng mùa hè, cậu cảm nhận được tình yêu không dứt.

Tìm đâu ra một người, có thể đối xử tốt với cậu như vậy nữa. Kiếp trước chắc cậu thật sự là đấng cứu thế rồi.

Lê Vân cứng họng, nhưng vẫn cứ lí luận như lúc đầu.

Cuộc cãi vả phía bên Bùi Ôn Hạ và Lê Vân rất nhanh truyền đến tai những người khác. Mộ Lăng Thần đang đứng uống bia cùng đạo diễn cũng vội vàng buông ly xuống, nhanh chóng chạy qua.

Mọi người đều khuyên nhủ hai bên nhường nhau, chuyện nhỏ không đáng để xảy ra tranh chấp, hòa khí sinh tài,…

Đường Hiểu Vi sợ làm to chuyện sẽ tổn hại danh dự của Bùi Ôn Hạ cho nên nhường một bước trước, cậu cũng chiều theo.

Tới đây, không ai còn tâm trạng ăn uống gì nữa, ai về phòng người nấy đi ngủ. Dù sau cũng cùng quay 3 ngày, lục đục nội bộ sẽ không tốt cho đạo diễn.

Bùi Ôn Hạ vừa mới ngồi xuống nệm, Yến Tử Minh đã nói trắng ra: “Đi so đo với một cô gái là cậu không đúng.” Cách xử lý của Bùi Ôn Hạ làm hắn thấy xấu hổ thay cậu.

“Ừ, anh là nhất.” Cậu đá dép, kéo chăn lên đắp, nhắm mắt liền vào giấc ngủ. Cậu đã biết nguyên chủ từng thích Yến Tử Minh, vì tị hiềm, nên tránh thì tránh, cậu hiện tại đã có người mình thích.

Yến Tử Minh: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK