• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thang máy di chuyển lên, không ai nói với ai câu nào.

Một hồi lâu sau: “Ôn Hạ, chuyện này anh nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết cho em.” Đường Hiểu Vi hiếm khi không nói lắp, thái độ cũng cứng rắn mạnh mẽ, nhưng vẫn là con cừu non trong mắt cậu.

Bùi Ôn Hạ không trả lời, đây đâu phải là chuyện mà chỉ cần nói “Không sao, không có gì, cứ từ từ” được, phí sinh hoạt của cậu và mẹ, đều phụ thuộc hết vào tiền lương.

Nhưng, cậu cũng có giới hạn chịu đựng của riêng mình: “Cùng lắm thì tôi đi ăn máng khác.” Cũng vì thiếu tiền nên nguyên chủ mới vay nặng lãi, nguyên chủ thích tìm đường chết, cũng là do công ty ban tặng.

Không có tiền, nửa bước khó đi. Gặp phải công ty khắt khe, thì lại đổi một công ty khác làm việc. Bùi Ôn Hạ có nguyện vọng là trở thành idol hàng đầu, cũng đâu nhất thiết phải ở cùng 4 người này.

Ba người Mộ Lăng Thần giật mình, nếu là quay lại 4 tháng trước bọn họ ước gì Bùi Ôn Hạ giải ước đi công ty khác làm gì thì làm. Nhưng bây giờ bọn họ đều không có suy nghĩ đó.

Đường Hiểu Vi nghĩ cậu giận, vài giây trước có bá đạo tuyên bố, vài giây sau lại mếu máo, hốc mắt rưng rưng, ôm chầm lấy Bùi Ôn Hạ, siết chặt cái ôm: “A-Anh xin lỗi, là, là do ba anh quản, quản cấp dưới không nghiêm…h-hại em chịu ủy khuất. Em khó chịu thì cứ, cứ đánh anh…đừng đi mà.”

Bùi Ôn Hạ bị ôm cứng đờ cả người: “…” C-Cái-cái ôm đầu đời của cậu.

Đường Hiểu Vi cao ráo nhưng hiện gầy, phải ôm vào thì mới cảm nhận được, anh cũng có cơ bắp, lồng ngực nóng hầm hập.

Bùi Ôn Hạ cảm thấy mình sắp bị nướng chín rục.

Mộ Lăng Thần nhanh chóng giải cứu cậu, tách hai người ra: “Cậu làm em ấy nghẹt thở bây giờ.”

Đường Hiểu Vi đang chìm trong cảm giác ngại ngùng vì đã vuốt trúng eo của cậu. Không như những cậu trai thon thả nhưng xương eo nhô ra ôm cộm cả bàn tay. Cách một lớp áo thun, anh có thể cảm nhận được, Bùi Ôn Hạ trên eo có thịt, còn là thịt mềm, cậu vừa mới uống sữa nên có mùi ngon ngọt. Ôm vào tay cảm giác rất tuyệt, ôm ngủ một đêm thì chắc sẽ càng tuyệt.

Rốt cuộc vẫn là buông người ta ra, rụt rè nhận lỗi, mặt đỏ chót: “X-Xin lỗi! Anh, anh không cố ý!”

Bùi Ôn Hạ quạt quạt tí gió vào mặt: “…Không có gì.” Lần đầu được tiếp xúc thân mật nên cậu mới thấy lạ thôi, chắc là vậy.

Ba người còn lại: “…” Tại sao cảm thấy không khí không đúng lắm.

Ting!

Rầm!

Thang máy vừa đến tầng, Đường Hiểu Vi rối rít xông ra ngoài, không để ý sàn nhà vừa mới lau, ngã lăn quay.

Bốn người: “…” Cái thói hậu đậu khi nào mới tốt nghiệp đây.

Văn phòng của tổng phụ trách.

“Mọi người đợi ở bên ngoài nha.” Đường Hiểu Vi đẩy cửa bước thẳng vào trong, lấy ra thái độ làm việc chuyên nghiệp.

Diệp Lạc Dương đẩy cửa khép hờ, có thể nghe được thanh âm nói chuyện bên trong, dựng tai lên.

Ba cái đầu cũng chụm lại, Bùi Ôn Hạ rất muốn nghe lý do mình bị thủ trưởng đì.

Bên trong, Đường Hiểu Vi cảm thấy nói chuyện giải thích dài dòng văn tự với người đạo đức giả như vậy rất mất thời gian, nói thẳng tại sao lại ăn chặn tiền lương của Bùi Ôn Hạ, anh cần biết lý do.

Tổng phụ trách còn chưa có về, hôm nay lão định đi tìm mấy em gái phục vụ. Thấy anh đến vấn tội, vội vàng đáp: “Chú chỉ muốn làm Bùi Ôn Hạ biết khó mà lui, không phải cậu ta thích buộc chặt mấy đứa rồi lăng xê hay sao? Chú là muốn con sâu mọt này tự nguyện giải trừ hợp đồng!” Lão thừa nhận mình ăn chặn tiền của cậu, nhưng lão làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Đường Hiểu Vi và ba người còn lại.

Đường Hiểu Vi nghe mà tức: “Ai mượn ông ra mặt dạy dỗ người khác? Mau trả tiền lại cho em ấy ngay.”

Lão đã dùng hết số tiền đó vào cá độ và hộp đêm từ lâu rồi, làm gì còn mà trả: “Bùi Ôn Hạ là chọn đại cho đủ số, để mấy đứa có thể nổi bật hơn, cậu ta chỉ là hòn đá kê chân, không tài năng không có giá trị. Cháu cũng nói nên chọn một đứa ít nổi bật còn gì?”

Đường Hiểu Vi muốn làm thần tượng, con trai cưng của chủ tịch muốn debut thì phải chọn đội nhóm thật nổi trội. Anh nhìn trúng 3 người Mộ Lăng Thần, đã duyệt từ lâu, còn Bùi Ôn Hạ, khả năng hát hay nhảy đều bình thường nhưng rất chăm chỉ, nhan sắc thì nhỉnh hơn các thực tập sinh khác nên anh chấm cậu.

Lão cười mỉa, lấy lòng: “Kỳ Ân sắp về nước rồi, đá cậu ta ra thay Kỳ Ân vào, FStar mấy đứa sẽ càng hot hơn, cần gì-”

Đường Hiểu Vi chồm tới nắm cổ áo uy hiếp: “Một là đền tiền rồi cuốn gói, hai là đền tiền rồi ngồi tù, ông chọn đi.” Anh đã xem cậu là một phần không thể thiếu của nhóm. Đá đi? Trừ phi anh bị mất trí nhớ.

Bùi Ôn Hạ trố mắt: “…” Con cừu này có chút bạo.

Lão ta đổ mồ hôi ướt cả áo, ăn chặn tiền của Bùi Ôn Hạ sẽ có rủi ro bị phát hiện nhưng lão lại tham tài, lại được biết Bùi Ôn Hạ không được thành viên FStar yêu thích cho nên mới dám ra tay.

Đã tới nước này, lão ta cũng lật bài ngửa: “Là Bùi Ôn Hạ muốn như vậy mà! Là cậu ta giao dịch với chú! Nếu cậu ta ra mắt thành công thì mỗi tháng sẽ hậu tạ chú! Chú cũng là thấy cậu ta tội nghiệp cho nên mới miễn cưỡng đồng ý, ai ngờ cậu ta lại lật lọng đòi tiền! Chú bị oan!”

Ngoài cửa, ba người nhìn chằm chằm vào Bùi Ôn Hạ, tìm tòi nghiên cứu.

Bùi Ôn Hạ cũng rất muốn tìm tòi nghiên cứu chính mình, vẻ mặt ngốc: “??”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK