Nhan Phi không ngủ cả đêm, luôn luôn quan sát động tĩnh của cái đầu kia, Dẫn Hồn Linh trong tay réo rắt không ngừng. Trong đại viện Triệu gia đã có ít nhất là ba người bị Thải Châu lây bệnh, đầu của hai người trong đó đã có thể bay ra bên ngoài cửa sổ. Chúng nó lặng lẽ không phát ra tiếng động nào bay qua hành lang tối tăm, lởn vởn bên ngoài cửa phòng của những người hầu khác, tìm kiếm khe hở để tiến vào. Mấy lần chúng nó đã tìm được một cánh cửa sổ mở hoặc không đóng chặt, song đều bị Nhan Phi phát hiện ra. Tiếng chuông hiu hắt thê lương của Dẫn Hồn Linh lan tỏa thành từng vòng, khuyếch tán ra như gợn sóng trong đại viện Triệu gia, khả năng nhận biết phương hướng của cái đầu bị tiếng chuông đảo loạn, bắt đầu bay loạn xạ, có lúc va vào trên cây, có lúc lại va vào tường. Nhan Phi vừa nói thầm xin lỗi trong lòng, vừa nỗ lực để mấy cái đầu không bay loạn xạ như say rượu nữa.
Kể cả là như vậy, chỉ e ngày mai trên mặt mấy người vẫn sẽ có vết máu bầm…
Đến rạng sáng, mấy cái đầu người cuối cùng cũng trở về trong phòng từng người, bấy giờ Nhan Phi mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại trong phòng mình nghỉ ngơi. Nhưng mà người nằm xuống rồi, lại làm thế nào cũng không ngủ nổi. Y trở mình, quay mặt về phía thân thể đã không còn hô hấp của sư phụ. Duỗi một ngón tay ra, vuốt dọc theo xương lông mày, sống mũi, khóe môi Đàn Dương Tử. Y tựa đầu mình vào hõm cổ Đàn Dương Tử, hít một hơi thật sâu ngửi lấy hương thơm trên người sư phụ, mùi hương này như thể một liều thuốc phiện đối với y, mỗi lần ngửi thấy y đều sẽ có cảm giác thỏa mãn khó có thể tự kiềm chế. Chỉ đáng tiếc là ngoại trừ vài lần ban đêm, ban ngày sư phụ đều không cho mình cách quá gần.
Suy nghĩ kỹ thì, một năm qua như thể một giấc mộng. Y vậy mà đã thật sự trở thành Hồng Vô Thường của sư phụ, thật sự nắm được sư phụ…
Mang theo cảm giác xấu hổ khi làm chuyện xấu, Nhan Phi rướn người lên, cúi người nhìn xuống Đàn Dương Tử. Y cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy hai bờ môi mỏng của Đàn Dương Tử, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên những đường vân li ti trên môi, chẳng khác nào đang nhâm nhi món ăn ngon lành nhất trên cõi đời này. Tay y cũng chẳng hề ngoan ngoãn, mà vươn vào bên trong vạt áo tinh xảo mình lựa chọn, ngang ngược vuốt ve lên thân thể kiện mỹ tràn ngập sức mạnh. Sư phụ thực sự là liều thuốc phiện, là kiếp nạn của y, là chấp niệm y vĩnh viễn không thể nào buông xuống được, dẫu y có muốn ngừng cũng không ngừng nổi.
Thế nhưng, một nỗi sợ hãi âm thầm vẫn chiếm lấy sâu trong nội tâm y như hình với bóng, là nỗi sợ hãi sẽ mất đi sư phụ. Y không hiểu vì sao mình luôn sợ sệt như vậy, như thể là một lời tiên đoán không rõ.
Rốt cuộc y đang sợ điều gì? Rõ ràng sư phụ đã thừa nhận mình là Hồng Vô Thường của sư phụ, rõ ràng cũng đã ngầm cho phép quan hệ trái với luân thường thế tục giữa bọn, rõ ràng đã không tiếc đối nghịch với toàn Phạt Ác ty vì y… Y cần phải tin tưởng sư phụ dù thế nào cũng sẽ không rời khỏi mình mới đúng chứ?
Còn có chuyện gì có thể khiến cho sư phụ rời khỏi mình nữa đây?
Shiva Ma La sống lại sao?
Hoặc là mình làm ra chuyện gì đó khiến sư phụ không thể nào tha thứ nổi?
Nhưng mà cho tới tận bây giờ, bất kể chuyện mình làm ra có quá đáng tới cỡ nào đi nữa, chẳng phải sư phụ cũng đều tha thứ sao?
Nhan Phi ảo não thở dài, y ôm chặt lấy thân thể của Đàn Dương Tử như ôm lấy cái phao cứu mạng.
“Phải làm thế nào, mới có thể vĩnh viễn khóa người lại bên cạnh con…” Y nỉ non, như đang nói mớ.
Trời dần sáng, đại viện Triệu gia yên ắng lại một lần nữa trở nên náo nhiệt. Người hầu đưa tới đồ ăn sáng cho hai người, Nhan Phi ăn vài miếng lót bụng, rồi lặng lẽ đổ phần của sư phụ vào trong chậu hoa, sau đó đặt hộp đồ ăn ra bên ngoài phòng. Sau đó y tự khóa cửa lại, lững thững đi dạo một vòng trong vườn hoa.
Trùng hợp là, vị tiểu thư Triệu Hi Quân kia cũng đang ở trong vườn hoa, có vẻ như là đang ngắm hoa. Nàng nở nụ cười xinh đẹp với Nhan Phi, Nhan Phi cũng lịch sự gật đầu một cái, thái độ lạnh nhạt. Y nhớ tới sư phụ đã nói không muốn y tiếp tục tùy tiện dùng mị lực mang theo từ lúc sinh ra để đạt thành mục tiêu của mình.
Thế nhưng Triệu Hi Quân vẫn chủ động đi tới vấn an y, hỏi y ở đây có quen không. Nhan Phi cũng cẩn thận chắp tay đáp lại, rồi thuận miệng hỏi một câu, “Bệnh tình của vị di nương kia đã thế nào rồi?”
Trên mặt Triệu Hi Quân hiện lên vẻ ghét bỏ, nàng nói một cách lạnh lùng, “Chắc là sắp không chịu nổi nữa. Bọn họ nói rằng cổ của nàng ta càng ngày càng dài, người cũng càng ngày càng suy nhược, uống thuốc bổ gì cũng đều vô dụng. Ta nói, đây chính là báo ứng.”
“Ngươi hận nàng?”
“Ừ, cha ta bị nàng mê hoặc cho thần hồn điên đảo, như thể đã biến thành một người khác. Ngươi biết không, cha vốn thương ta nhất, cũng yêu mẹ ta nhất. Nhiều năm như vậy cha ta chưa bao giờ động tâm tư lấy vợ hai. Nhưng giờ cha ta lại bị ma quỷ ám ảnh, ghét bỏ ta là con gái… khăng khăng muốn một đứa con trai kế thừa gia nghiệp…” Nàng nói, ngữ điệu hơi nghẹn ngào. Gia giáo của nàng hiển nhiên không cho phép nàng thất thố, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nàng đang cố gắng nhẫn nhịn, đè nén cơn đau lòng của mình.
Nàng hẳn đã cảm thấy, cha có một đứa con trai thì sẽ không còn cần đến nàng nữa. Chỉ có một đứa con là nàng vẫn không đủ, bất kể nàng có xuất sắc tới cỡ nào, cũng đều không thể làm cha hài lòng.
Có lẽ, chuyện đau khổ nhất chính là cho tới tận nay, ngươi cho rằng mình được yêu thương, mà quay đầu đi lại phát hiện ra chẳng mấy tình cảm có thể kéo dài vĩnh viễn, kể cả tình thương của cha mẹ. Chuyện xảy ra nhanh đến trở tay không kịp như vậy làm nàng không có cách nào dễ dàng tin tưởng vào bất cứ điều gì nữa.
Nhan Phi có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng nàng, lòng cũng nảy sinh thương tiếc, liền dùng giọng ôn nhu nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Cha ngươi nhất định vẫn yêu ngươi. Tiểu thư ăn nói bất phàm, tự nhiên hào sảng, đối nhân xử thế không hề thua kém nam tử, chắc hẳn cũng thuộc làu tứ thư ngũ kinh. Bao nhiêu thiếu nữ tử đều hi vọng được biết chữ mà không thể, còn cha ngươi lại nguyện ý cho ngươi hưởng tất cả những điều mà con trai mới được hưởng, đây cũng là chuyện khá hiếm thấy đương đại rồi.”
Y khuyên nhủ một hồi, Triệu Hi Quân đã thoáng bình tĩnh lại, trên mặt lại toát lên vẻ bi thương, “Ngươi biết không, trước khi cha ta chết, ba ngày ta đều không hề nói với cha ta một câu nào…”
Nhan Phi thở dài, cũng không biết nên khuyên bảo thế nào. Một gia đình đang yên lành, lại bị mê luyến đột nhiên xuất hiện của Triệu viên ngoại làm tan hoang hết cả. Biết bao nhiêu nam tử đều là như vậy, luôn vì có thể thỏa mãn nhất thời mà từ bỏ những thứ càng quý giá hơn, còn tưởng rằng mình phong lưu tiêu sái.
Lại vào đúng lúc này, một bóng trắng thoảng qua đuôi mắt y. Nhìn chằm chằm vào xong, y lập tức ngây người.
Một người hầu dẫn một nam tử mặc đồ trắng thanh nhã đang vội vã băng qua vườn hoa, đi về phía tiểu viện. Mà người mặc đồ trắng kia lại trùng hợp quay đầu lại, nở một nụ cười nhẹ như mây bay với Nhan Phi.
Liễu Ngọc Sinh?!
Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt Nhan Phi hơi khác trước đó, Triệu Hi Quân cũng quay đầu lại xem, thoáng kinh ngạc vì vẻ nho nhã xuất trần của nam tử mặc áo trắng. Nàng suy tư một lúc, rồi nói rằng, “Vị kia hẳn chính là đại phu mới được mời tới xem bệnh cho di nương.”
Nhan Phi cau mày lại, y vội vã cáo từ Triệu Hi Quân, rồi trở về tây sương phong của Đàn Dương Tử suy nghĩ một phen. Hiện giờ Liễu Ngọc Sinh xuất hiện, hiển nhiên là tới tìm y.
Tại sao hắn lại biết mình đang ở nơi này?
Lẽ nào thật sự là hai con yêu quái kia theo dõi bọn họ?
Hoặc là Y Tiên Phái lắm tai mắt, nhất cử nhất động của mình đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay?
Trong lòng y bất an, y nhìn lên sắc trời, lại cảm thấy sư phụ đã đi quá lâu.
Nhân gian một ngày, địa ngục mười ngày. Đến giờ đã qua được nửa ngày, ở địa ngục đã qua năm ngày. Chỉ là lấy đan dược, thật sự cần thiết nhiều thời gian như vậy sao?
Y đang lưỡng lự xem có nên động thân đi địa ngục tìm sư phụ hay không, nhưng thân thể sư phụ đặt ở đây, chung quy cũng phải thu xếp đến nơi nào an toàn mới được. Y chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định cứ đợi cho ngày hôm nay kết thúc. Nếu sư phụ vẫn chưa trở lại, y sẽ mang thân thể của sư phụ về Liễu Châu, sau đó trở về địa ngục từ nơi đó.
Nhưng màn đêm mới vừa hạ xuống, Nhan Phi đã nghe thấy có tiếng người gõ nhẹ lên cửa mấy tiếng. Y kéo cửa ra, không hề bất ngờ, nhìn thấy chàng trai mặc áo trắng đứng dưới ánh trăng.
Liễu Ngọc Sinh nở nụ cười, “Nhan Phi, lâu ngày không gặp.”
…………………………
Khiên Na nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, lại căn bản không có sức ngồi thẳng dậy.
Đã là ngày thứ chín gã bị giam trong gian phòng hoa mỹ này của thiên nhân, trên cổ đeo một cái vòng cổ kim ngọc, bên trên viết đầy chú văn chúc phúc bằng thiên ngữ. Một sợi dây xích mảnh nối từ vòng cổ, khóa vào song sắt chạm trổ tinh xảo trên đầu giường. Gã cũng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi một trượng, thậm chí còn không thể đi ra quá xa giường. Huống hồ, đối với sinh linh của tam thiện đạo, chiếc vòng này là bảo vật có thể chúc phúc, tăng cường sức mạnh, song đối với quỷ, thì lại là vật nguyền rủa không ngừng nuốt chửng sức mạnh trong cơ thể, đồng thời thiêu đốt làn da bọn họ.
Đã vậy, bên trong căn phòng này đâu đâu cũng có vật phẩm của thiên nhân mang tới từ Ly Hận Thiên, vốn đã tỏa ra thánh quang khiến quỷ khó mà chịu đựng được. Dưới áp bức từ bốn phương tám hướng, Khiên Na chỉ cảm thấy như đang bị ngâm trong nồi canh, tứ chi bủn rủn vô lực, chỉ mỗi giữ vững ý thức tỉnh táo cũng tràn đầy nguy cơ. Trảm Nghiệp Kiếm của gã cũng bị cưỡng chế lôi ra khỏi cơ thể, khóa lại bằng mấy sợi xích bạc nhỏ nhắn treo trên đầu giường.
Nhưng đây vẫn không phải chuyện hành người nhất.
Vài tên thiên binh đang canh giữ gã cũng giống như hai người đã áp giải gã tới đây, dường như cho rằng quỷ là một thứ gì đó vừa bẩn thỉu vừa đáng thương. Mà gã lại không giống những con quỷ khác lắm, đã từng áp đảo thiên binh, đoạt lấy vinh quang lẽ ra phải thuộc về thiên nhân, cho nên bọn họ còn ôm thêm một phần ác ý đối với gã. Khi không cũng muốn đến dày vò gã một phen, lấy cớ muốn thẩm vấn gã về tung tích của Nhan Phi, trên thực tế chẳng qua chỉ là muốn dằn vặt gã.
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Khiên Na sẽ dâng lên nỗi sợ hãi như phản xạ có điều kiện. Gã biết mình không nên dễ dàng sợ sệt như vậy, điều này chỉ khiến mấy tên khốn kiếp đó càng thêm vui sướng. Nhưng bị dằn vặt chín ngày liên tục, đối với quỷ, liên tục chín ngày chịu đựng thiêu đốt từ thánh quang thiên đình cũng chẳng thua kém gì phải hứng chịu cực hình bào cách chín ngày liên tục.
Nhìn thấy gã co rúm người lại, một thiên binh dáng người cao gầy cười khẽ vài tiếng. Hắn cố ý làm tiếng bước chân thêm nặng nề, áp sát lại, một cánh tay xách lấy cái sừng trên đầu gã bắt gã ngồi thẳng, đầu gã bỏng rát.
“Thế nào, ngươi đã chịu nói tung tích của nhân loại kia cho chúng ta chưa? Không muốn nói cũng không sao, Biện Lương chỉ rộng có vậy, nếu biết các ngươi đang chấp hành nhiệm vụ ở Biện Lương, hẳn chẳng mấy chốc sẽ tra được thôi. Nhưng mà nhân gian một ngày, địa ngục mười ngày, chúng ta tìm ra muộn một ngày, ngươi sẽ phải chịu khổ thêm vài ngày.”
Một thiên binh khác nói, “Thế lại cũng không tệ, chơi mấy con quỷ này vẫn vui lắm. Ngươi xem ngươi rạch một đao như vậy…” Cánh tay gã đau buốt, dòng máu đỏ tím chảy xuống theo bắp thịt, “… chẳng mấy chốc sẽ lành lại.”
“Nói thật, ta thật sự chưa gặp mấy con quỷ. Đặc biệt, tên này còn là tên đã giết tới tháp Niết Bàn.”
“Ta vốn còn tưởng rằng hắn sẽ ba đầu sáu tay tới mức nào, không ngờ lại cũng chỉ như vậy. Ngươi xem sừng của hắn mọc thật là kỳ quái…” Khiên Na cảm giác sừng của mình đang bị nắm lấy, thô lỗ kéo giật. Gã bỗng cảm thấy mình chỉ là một món đồ chơi, không có ý thức của riêng mình, chỉ có thể để mặc cho người khác xoa nắn vò dẹt.
Gã tức giận giơ tay lên muốn phản kháng, mà cánh tay bủn rủn như sợi mì mới vừa giơ lên đã lập tức bị tóm lấy. Cơn đau nhức bỏng rát xông thẳng lên trán, lần này gã khó có thể nhịn lại không gào lên vì đau, không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
“Có điều, tên quỷ này xem như có dung mạo khá đẹp trong số bầy quỷ. Ta đã từng nhìn thấy những con quỷ trông rất buồn nôn, đến chạm cũng không muốn chạm.”
“Cũng không biết kiếp trước tên này đã làm ra chuyện gì thất đức? Chỉ e là gian dâm cướp giật đều đủ cả? Này, nói gì đi, tại sao ngươi lại đầu thai vào địa ngục?”
Khiên Na còn đâu sức lực để nói nữa. Cặp mắt của gã đã bị những tia sáng từ trên người thiên nhân đâm cho đau rất, không ngừng tuôn ra nước mắt.
“Ha ha ha ha ngươi xem, hắn còn khóc nữa.”
“Nói đến chuyện đau lòng sao? Chậc chậc, ngươi đã biết như vậy, sao trước đây còn làm ra chuyện như thế? Mấy con quỷ như ngươi làm ra chuyện thương thiên hại lý, xứng đáng bị chà đạp. Hiểu không?” Nói rồi liền dùng một tay nắm lấy mặt Khiên Na. Cái tay kia nằm ngay trước miệng, dưới cơn thịnh nộ, Khiên Na há to miệng, nhẫn nhịn lại cơn đau khi miệng lưỡi bị đốt bỏng, tàn nhẫn cắm răng nanh vào hổ khẩu của bàn tay kia.
Thiên binh phát ra tiếng rít gào, dùng sức rụt tay về phía sau. Nhưng Khiên Na lại cắn quá chặt, răng nanh đã cắn thủng hoàn toàn bàn tay. Dòng máu nóng rực như dung nham của thiên nhân tràn vào trong cuống họng gã, làm gã lập tức cảm thấy ruột và dạ dày mình như bị đốt thủng.
Một luồng sức mạnh kéo tới, đánh mạnh đầu gã sang một bên, miệng cũng bất giác buông lỏng. Gã mất đi thăng bằng, ngã xuống giường, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng gào thét của thiên binh kia. Ngay sau đó là một tràng quyền đấm cước đá mãnh liệt, thiên binh bị cắn bị thương bất chấp ra sức thụi lên bụng gã, mắng một vài câu chửi thô tục bằng thiên ngữ mà gã không hiểu. Khiên Na cảm thấy một luồng máu tanh đang dâng lên trong cổ họng mình, có lẽ là nội tạng đã bị thương tổn. Gã ộc ra một búng máu, miễn cưỡng ngước mắt lên, nhìn trừng trừng vào hai thiên binh kia.
Vết thương của thiên binh bị cắn đã nhanh chóng khép lại, gã dùng hết sức lực cũng chẳng thể tạo thành thương tổn quá lớn. Quỷ đứng trước thiên nhân, như thể một giọt nước sương chống chọi lại triều dương, vốn đã không hề có phần thắng.
“Hừ, cũng cứng đầu đấy chứ? Rõ ràng ngay cả đụng chạm từ chúng ta còn chẳng chịu được, còn ra vẻ gì nữa?”
Một thiên nhân khác bỗng nhiên cười lạnh nói, “Nếu không thì gọi Tổ Chân đến, chẳng phải tên kia vẫn luôn có đam mê biến thái gì đó với hùng quỷ sao? Tên này chăng phải vừa khéo thỏa mãn được hắn?”
“Ha ha ha ha, ngươi không nói thì ta cũng thật sự quên mất hắn. Hừ, con quỷ không biết điều như ngươi, nếu như muốn khoe anh hùng, vậy thì cứ để ngươi sung sướng một phen!” Thiên nhân bị cắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Vừa khéo, nhìn hắn giờ hung tàn như vậy, chắc chắn kiếp trước là một tên cướp, không biết đã chà đạp bao nhiêu phụ nữ nhà lành trên nhân gian rồi. Bây giờ cũng coi như báo thù đúng tội, để Tô Chân trừng trị hắn một phen.”
“Hừ, ngươi cứ chờ tới đêm nay được hưởng thụ đi.”
Hai thiên binh nói xong thì bỏ đi, Khiên Na vội vàng cố làm thuận chân khí đang tán loạn trong cơ thể mình, nhưng cũng nghe thấy lời bọn họ nói. Gã mơ hồ đoán được đam mê biến thái với quỷ của thiên nhân trong miệng bọn họ là gì. Giữa chúng quỷ cũng lưu truyền một vài truyền thuyết, tiếp xúc từ thiên nhân sẽ khiến quỷ cảm thấy đau đớn, nếu như giữa thiên nhân và quỷ xảy ra quan hệ đó, quỷ sẽ bị thiêu cho ruột thủng bụng nát, rồi lại không chết được, hết sức thê thảm. Nói chung đều là vài lời đồn đại cực kỳ buồn nôn như chuyện kinh dị.
Suy đoán như vậy làm cả người gã run lên từng cơn, rõ ràng đang bị thánh quang thiêu đốt, vảy lại dựng hết cả lên. Nếu như chuyện như vậy xảy ra, gã thà rằng chết đi còn hơn.
Nhưng ở tình hình hiện tại, đến tự sát cũng là không thể.
Cơn sợ hãi nồng nặc lan ra giữa tuyệt vọng trong đầu gã. Gã không nhịn được nhớ tới Nhan Phi, gã muốn gặp Nhan Phi, tại sao Nhan Phi vẫn chưa đến?
Không… Nhan Phi không thể đến đây được… đến rồi sẽ gặp phải đối đãi tàn bạo như vậy.. Nhan Phi không thể chịu đựng những điều này được…
Đầu óc của gã đã bắt đầu hỗn loạn, phút trước tưởng rằng đã chạy thoát đi, phút sau mới phát hiện vẫn còn đang ở chỗ cũ. Giới hạn giữa hiện thực và ảo giác bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhan Phi không thể trở về… Gã nhất định phải nghĩ ra cách báo cho Nhan Phi…
Ngơ ngơ ngác ngác, bỗng nhiên cánh cửa lại phát ra tiếng động một lần nữa. Cả người Khiên Na đều cứng ngắc.
Là thiên nhân trong miệng bọn họ…
Nỗi sợ vô bờ bến ghìm chặt lấy gã, làm gã không thể động đậy nổi. Gã chỉ mong mình có thể lập tức chết đi, mà sức sống của quỷ lại ngoan cường đến vậy, dù có tự sát cũng không chết dễ dàng được.
Tiếng bước chân kia từ từ lại gần, Khiên Na mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đang đến gần. Cuống họng gã phát ra tiếng rên khẽ vì hoảng sợ, thân thể cũng muốn nhích ra phía sau.
Nhưng khi khuôn mặt của người nọ cuối cùng cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng, gã mới nhận ra đây không phải là thiên tiên, mà là một địa tiên, đã vậy còn là địa tiên gã có quen biết.
Người nọ lặng lẽ không phát ra tiếng động nào đi tới bên người gã, khoác kim giáp trên người, đặt ngón tay tới bên môi, ra hiệu “xuỵt” một cái.
Vậy mà lại là Tạ Vũ Thành?
Tạ Vũ Thành yên lặng đi đến bên giường gã, nhìn thấy tình cảnh thê thảm suy yếu của gã thì mặt càng hiện lên vẻ giận dữ. Mà chẳng mấy chốc, mặt hắn đã bình tĩnh trở lại, hắn thấp giọng nói, “Ngươi cố chịu đựng, ta đưa ngươi ra ngoài.”