Hồ yêu chầm chậm xoay người, bẹp miệng tỉnh lại. Nhìn thấy hai người bọn họ vẫn còn đang chép thì bất mãn lầu bầu, “Đêm qua hai người các ngươi dằn vặt gì? Xì xì xồ xồ làm ầm gia gia cả đêm đều ngủ không ngon.”
Nhan Phi lườm nó một cái, nghĩ thầm trong lòng, ngài ngáy khò khò vang trời như vậy mà vẫn tính là ngủ không ngon?
Ánh dương dần trở nên sáng ngời, Đàn Dương Tử cũng không cần chiếu sáng nữa, tia nắng sớm lọt qua cửa hang động đã đủ để rọi sáng cả hang. Nhằm tăng nhanh tốc độ, Đàn Dương Tử cũng cầm lấy bút chu sa, bắt đầu chép quyển hạ.
Hồ ly phải canh bọn họ cho nên cũng chẳng thể ra ngoài kiếm ăn, hắn buồn bực ngán ngẩm bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, “Ta nghe nói Thanh Hồng Vô Thường các ngươi cũng giống với Hắc Bạch Vô Thường, đều là từng đôi? Vậy thì tại sao hắn (nó chỉ vào Nhan Phi) lại gọi ngươi là sư phụ?”
Nếu đặt câu hỏi này vào trước kia, Đàn Dương Tử chắc chắn sẽ nói không thẹn với lương tâm rằng bởi vì hai bọn họ chính là quan hệ thầy trò, nhưng bây giờ…
Kết quả là Nhan Phi lại đáp rằng, “Bởi vì người chính là sư phụ của ta chứ sao?”
Đàn Dương Tử vừa nghe thấy câu trả lời này, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy nghèn nghẹn.
Mà Nhan Phi đã lập tức cười tít mắt bổ sung thêm một câu, “Đồng thời chúng ta cũng là một đôi ~ “
Đàn Dương Tử lập tức mạnh miệng nói, “Nói bậy…”
Con hồ yêu kia bắt đầu cười ha hả, tiếng cười chấn động tới mức căn thạch thất rơi xuống ít bụi, “Thú vị, mấy địa tiên miệng đầy nhân nghĩa đạo đức trong Thiên Đình có đồng ý không?”
Đàn Dương Tử chưa trả lời, Nhan Phi đã tranh đáp trước, “Ai quan tâm bọn họ có đồng ý hay không. Bọn họ là ai?”
Hồ yêu nghe vậy thì càng cười vui vẻ hơn, trong ánh mắt hiện đầy tán thưởng với Nhan Phi, “Được! Ta thích tính cách của ngươi! Mẹ chứ, trước kia lão tử đã sắp thành đôi với một nữ tiên của Phong Đô các ngươi rồi, kết quả bỗng dưng lại bị tên Thôi phán quan chó má kia phá hoại, nói gì mà tiên yêu không đồng đạo không thể yêu nhau.”
Nhan Phi hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó vợ chưa cưới của ta sợ, rồi không gặp ta nữa.” Hồ yêu bất bình nhổ mấy bãi nước miếng xuống đất, “Chúng sinh các đạo khác thì làm này không được làm kia cũng không được, chính bọn chúng thì muốn làm gì cũng được làm. Ghê tởm!”
“Đúng đấy! Trước kia bọn họ còn cố tình chia cắt ta và sư phụ, bắt sư phụ ta đuổi ta về nhân gian nữa, nhưng ta đã nghĩ cách lén lút chạy về địa ngục.”
“Hả? Ngươi không phải quỷ sao?”
“Ta không phải, ta là người mà.”
“Ta chưa bao giờ nghe nói người cũng có thể làm Hồng Vô Thường?”
“Hì hì, ta có một người bạn, chính là vị thầy thuốc ở nhân gian muốn xem bản kinh thư này, hắn biết cách làm cho con người có thể phụ thân lên người quỷ.”
“Cái gì? Như vậy mà cũng được?”
Đàn Dương Tử bất đắc dĩ nhìn hai người trò chuyện qua lại, lắc đầu một cái rồi tiếp tục sao chép kinh văn trong tay. Cuốn sách này gã đã đọc từ rất lâu trước đây, nói đúng ra thì là Shiva bảo gã xem. Gã đọc xong, chỉ cảm thấy quá lý tưởng hóa. Đúng thật là, trong ba mươi ba tầng trời, nhân đạo, súc sinh đạo cùng chiếm một thiên, địa ngục đạo chiếm một thiên, trung âm giới chiếm một thiên, tu la đạo chiếm một thiên, toàn bộ những thiên còn lại đều do thiên đạo nắm giữ. Nhưng hi vọng thiên nhân chia địa khí của mình cho những đạo khác thì căn bản là chuyện không thể.
Ai sẽ nguyện ý chia thứ trong tay mình cho người khác? Đổi thành bất cứ một đạo nào khác nắm giữ nhiều tài nguyên trong tay như vậy, bọn họ đều sẽ không bằng lòng. Huống hồ thiên giới còn chưởng quản trật tự lục đạo, trật tự đều do bọn họ định đoạt, tội gì bọn họ phải làm chuyện tổn hại tới lợi ích của mình?
Hoặc là nói, ngoại trừ Ba Tuần, ai cũng đều sẽ không nguyện ý…
Cho nên gã đọc xong một lần đã vứt qua một bên, không cho rằng cuốn sách này sẽ làm nên trò trống gì. Kết quả là gã đã sai mười phần.
Thế nhưng lần này xem lại, mới phát hiện ra trong sách có một vài thứ trước đó gã đã bỏ sót. Rất lâu trước đây, thế gian chỉ có ba đạo, súc sinh, người và thần. Thần chiếm ba mươi hai thiên trong số ba mươi ba thiên, chỉ chừa một thiên cho người và súc sinh cùng tồn tại. Khi đó tuổi thọ của con người dài hơn nhân loại hiện tại, có thần thông ở mức độ nhất định, hơn nữa còn có lòng hiếu kỳ rất mạnh, muốn phá giải huyền bí trong thiên địa. Khi đó, luân hồi giữa ba đạo cũng hoàn toàn khác với bây giờ, không căn cứ vào nghiệp lực, mà là hoàn toàn ngẫu nhiên. Thưở đó, có một gốc Kiến Mộc khổng lồ cắm rễ ở nhân gian, cứ bò lên theo nó là có thể lên được trời, vài nhân loại vừa to gan vừa thông minh còn từng thử leo lên, rồi phát hiện ra tiên cảnh mỹ lệ mênh mông vô bờ bên trên chỉ có rất ít thần linh cư trú.
Thế nhưng thần linh lại không đồng ý cho nhân loại lưu lại những tầng trời khác, liền đuổi hết bọn họ xuống. Về sau nhân gian càng ngày càng đông người, tài nguyên cũng càng ngày càng khan hiếm, cuối cùng đã tới nước gần như tiêu hao không còn. Khí hậu cũng bắt đầu trở nên khắc nghiệt, có vài nơi trở nên càng ngày càng lạnh, có vài nơi lại càng ngày càng nóng. Sắp không sống qua ngày nổi nữa, bắt đầu có mấy nhân loại tụ họp lại, leo lên trên Kiến Mộc.
Song thần tiên đương nhiên sẽ không muốn có nhiều người chạy loạn tới như vậy. Bọn họ chê nhân loại vừa bẩn vừa xấu, đã vậy thần thông còn rất hạn chế, nên không muốn bọn họ làm ô nhiễm ba mươi hai thiên của mình. Cho nên, bọn họ đã dùng thần lực chặt đứt Kiến Mộc, muốn vĩnh viễn tách con người khỏi thần giới. Hàng ngạn hàng vạn người leo lên Kiến Mộc đều bị thần hoả thiêu chết. Do vậy con người đã không còn sùng bái thần nữa, trái lại còn bắt đầu oán hận bọn họ, rồi lại không có cách nào lên được thiên giới. Mãi đến tận một ngày nào đó, một vị thần tên là Phạm Thiên ra đời. Do thiên giới xảy ra nội chiến, ngay từ khi Phạm Thiên vừa xuất thế, thần tộc của hắn đã bị hãm hại, hắn được thần mẫu ôm trốn xuống nhân gian. Lớn lên ở nhân gian, hắn vẫn luôn cho rằng mình là con người, mãi đến tận khi bắt đầu phát hiện ra mình có rất nhiều năng lực đặc biệt. Khi đó nhân gian đâu đâu cũng mất mùa, có mấy người thực sự quá đói bụng, đói bụng đến mức đánh mất lý trí, thậm chí sẽ ăn trẻ sơ sinh để lấp đầy bụng mình. Phạm Thiên chứng kiến đủ mọi thảm trạng, sau khi thần tộc hắn đắc thế, hắn trở về thiên giới, lại phát hiện thì ra có nhiều tầng trời như vậy, thì ra có rất nhiều tầng trời gần như trống không, quả tươi khắp nơi không ai hái, bị để mặc cho rụng hết xuống đất rồi thối rữa. Rừng rậm và mặt đất vô hạn vô bờ cũng chưa bao giờ có người đặt chân tới. Những mảnh đất màu mỡ thích hợp cho trồng trọt đều bị bỏ hoang. Mà nhân loại ở tầng trời thấp nhất lại chỉ có thể đối mặt với đất đai khô cạn tĩnh mịch, chết lặng gặm ăn cánh tay của con cái mình.
Thế là Phạm Thiên liền đề xuất chia thêm nhiều thiên cho nhân loại, ý kiến này đương nhiên sẽ bị Thấp Bà – chủ nhân Ly Hận Thiên lúc bấy giờ phản đối. Song phe thần tiên của Phạm Thiên cho tới giờ vẫn luôn bất hòa với phe phái của Thấp Bà, nên đã mượn cớ này để nổi lên tranh chấp, cuối cùng thậm chí còn dẫn tới chiến tranh. Chiến tranh giữa các vị thần gần như đã phá hủy tất cả, đến ngay cả nhân gian cũng chịu ảnh hưởng, nhưng cuối cùng Phạm Thiên đã thắng.
Vì để bù đắp cho nhân loại, Phạm Thiên cho nhân loại mười tầng trời để cư ngụ, nhốt phái thiên nhân bại trận của Thấp Bà vào nhân giới ban đầu, gọi tên là Dạ Ma Thiên, cũng chính là nguyên thân của địa ngục. Phạm Thiên cho rằng, vì thần linh là tồn tại mạnh mẽ hơn so với nhân loại, cho nên cần phải chưởng quản trật tự ba mươi ba thiên, cố gắng giúp đỡ nhân loại nhiều hơn, thế là rất nhiều nhân loại đã kết hợp với thần, sau đó a tu la mang dòng máu lai giữa hai tộc đã xuất hiện. Đồng thời, hắn còn tìm ra phương pháp thay đổi trật tự luân hồi, từ đó về sau, đầu thai không còn dựa vào xác suất ngẫu nhiên nữa mà dựa vào nhân quả, nghiệp lực dẫn dắt.
Theo thời gian xoay vần, tu la càng ngày càng nhiều, mà ngăn cách giữa ba tộc cũng càng ngày càng sâu. Thiên nhân lại một lần nữa lui trở về thiên giới của mình, không tiếp tục qua lại với hai đạo còn lại, đã vậy, bởi vì không ưa một vài thói quen trong cuộc sống con người, cho nên đã trục xuất tất cả nhân loại xuống ba tầng trời bên dưới. Mà sau mấy ngàn năm sinh sôi, tuổi thọ của con người cũng từ từ ngắn đi, dòng dõi lại càng ngày càng sinh sôi. Tài nguyên của một thiên đã bị nhanh chóng tiêu hao gần như hết sạch, con người sống ở đó cũng từ từ hóa thành tiểu quỷ, sinh ra thứ như nghiệp trùng, trở thành trung âm giới nằm giữa địa ngục và nhân gian. Lục đạo đã từ từ trở thành bộ dạng hiện tại.
Cho tới ngày nay, vẫn không có ai phát hiện ra tất cả những gì Phạm Thiên làm đã bị xóa bỏ. Thiên giới vẫn chiếm lĩnh hai mươi chín tầng trời vượt ngoài sự cần thiết của bọn họ, mà chúng sinh của năm đạo khác thì lại phải chen chúc trong tầng trời của mình, còn tưởng rằng thiên đạo vốn đã là như vậy, căn bản không có cách nào thay đổi.
Thứ được gọi là luân hồi nghiệp lực cũng chẳng thể nào khiến chúng sinh có được cơ hội đi đến đạo tốt hơn. Trái lại, bởi vì chúng sinh trong địa ngục phải sinh sống ở một nơi khắc nghiệt trong thời gian dài, bọn họ chỉ có chế ra càng nhiều sát nghiệp mới có thể sống sót, thế là đời đời kiếp kiếp không thể nào rời khỏi đó. Mà trong nhân đạo, cũng có không ít người chế ra ác nghiệp dưới hoàn cảnh bị bức bách, chết rồi lại bị đọa thẳng xuống địa ngục. Súc sinh đạo bởi vì khuyết thiếu linh trí, dựa hoàn toàn vào bản năng, nhưng phần lớn việc làm theo bản năng đều bị thiên đạo phân làm ác nghiệp, cho nên đều khó thoát khỏi tam ác đạo. Mà thiên nhân bởi vì đời sống được hậu đãi, vốn cũng đã chẳng có nhiều cơ hội chế ra ác nghiệp, cho nên bọn họ đương nhiên sẽ có thể đầu thai vào tam thiện đạo. Nói một cách khác, trên thực tế, trật tự luân hồi này đã cố định chúng sinh tại từng đạo của mình, mà chúng sinh của tam ác đạo thì gần như chẳng bao giờ có cơ hội tiến vào tam thiện đạo.
Thực ra, chúng sinh bản tính tham lam, phàm là đồ vật đã rơi vào tay mình, há có thể dễ dàng nhường cho kẻ khác? Kể cả là những vị thần linh được xưng tụng từ bi thiện lương rồi cũng sẽ tìm đủ mọi cớ cướp đoạt thêm càng nhiều tài nguyên, thi thoảng lại ban thưởng đôi chút cho năm đạo còn lại đã làm cho bọn họ phải cảm ân đái đức. Một khi thu được quyền lực vào tay, bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu nhả ra, đây là thiên tính, không có cách nào thay đổi được.
Cho nên nếu như muốn thay đổi hiện trạng, thì cần phải phá vỡ ngăn cách giữa lục đạo, sửa lại trật tự, huỷ bỏ trật tự luân hồi mà thiên đạo tự ý lập ra, khiến cho tất cả nhân quả được tự do phát sinh, thả tự do cho vạn vật. Thế gian không hề có quy củ, phản phác quy chân (*), đây chính là lý tưởng của Ba Tuần.
(*) phản phác quy chân: xóa bỏ những thứ rườm rà bên ngoài, quay trở về với trạng thái đơn giản ban đầu.
Dù mới đầu có thể hỗn loạn, song sinh linh sẽ luôn có thể tìm được vị trí của mình giữa hỗn loạn.
Mà Đàn Dương Tử vẫn cảm thấy ý nghĩ này như thể nằm mơ giữa ban ngày. Sao hắn có thể chắc rằng lục đạo hợp nhất sẽ không dẫn tới hỗn loạn lớn hơn? Cho dù thật sự như lời hắn nói, thiên tính ích kỷ, chúng sinh sẽ tìm được vị trí của mình, mà tiếp tục phát triển như vậy chẳng phải lại trở về với tình trạng hiện nay hay sao? Như vậy thì những hi sinh đổ máu đó có nghĩa lý gì.
Đúng lúc này, Nhan Phi bỗng đặt bút xuống, xoay người một lúc rồi nói, “Con chép xong quyển thượng rồi! Sư phụ, để con chép tiếp đi.”
Lại vào lúc ấy, hai cái tai của con hồ ly đột ngột dựng lên, ánh mắt cũng lập tức biến từ thả lỏng thành cảnh giác, cả người bất động nghe ngóng điều gì.
Đàn Dương Tử vừa muốn mở miệng hỏi, hồ ly đã nói, “Có người đang đến gần nơi này…”