Phạm Chương cũng mang bộ mặt ghét bỏ, hiển nhiên là vô cùng bất mãn đối với việc hắn phải “nghe theo” Khiên Na, cho dù chỉ là nghe lệnh một tên ác quỷ trên danh nghĩa, nhưng đối với một địa tiên mà nói, đây vẫn là chuyện quá mất mặt. Hắn cứng ngắc ngồi xuống bên cạnh Khiên Na, dùng giọng hung ác nói, “Nói đi, muốn ta làm gì.”
Khiên Na đã ân ẩn cảm thấy đau đầu. Gã ném một cuốn danh sách kín mít những tên cho Phạm Chương, “Tính toán nhân số, chia làm mười tổ, nhân số mỗi tổ bằng nhau.”
Phạm Chương tức giận nắm danh sách lên, mở trang đầu tiên ra xong, liền xòe bàn tay ra che lên mặt, niệm vài câu chú văn, bàn tay lại dời nhẹ nhàng sang bên phải. Những ký tự màu vàng liên tục bay ra từ phía sau đầu ngón tay, tới lúc mở mắt ra, bên trong con ngươi đã nổi lên một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt. Tiếp đó… hắn bắt đầu nhanh chóng lật tới lật lui trang sách, làm cho giấy trong sách bay lên ào ào.
Khiên Na bị động tác của hắn làm cho bực bội, “Ngươi làm gì vậy?”
Phạm Chương không buồn quay đầu sang, nói, “Tính toán nhân số.”
“Ngươi làm vậy là đang tính nhân số?”
Phạm Chương dừng động tác lật sách lại, không nhịn được nhìn sang gã, “Đây là thiên nhãn thông, lật một lần là biết được hết thảy nội dung. Chuyện này mà ngươi cũng không biết sao. À đúng rồi, ngươi là quỷ, chẳng trách lại không biết.” Nói xong còn cố ý cao cao tại thượng hừ một tiếng.
Khiên Na cũng không tức giận, mặt không đổi sắc quan sát hắn, rồi bỗng nhiên nhếch miệng, đẩy cả cuốn danh sách trong tay mình sang bên hắn, “Như vậy à, vậy thì những thứ này đều làm phiền ngươi vậy.” Nói xong, liền đẩy cả chồng danh sách cao ngất như núi tới trước mặt Phạm Chương trước mặt, còn mình thì đứng lên, chậm rãi xoay người rồi định đi ra ngoài.
Phạm Chương bị kịch bản thay đổi đột ngột làm cho trợn mắt há hốc mồm, lập tức duỗi tay ra ngăn cản gã lại, “Này! Ngươi có ý gì?”
“Ngươi có bản lĩnh thông thiên nhãn, chuẩn bị xong tất cả những thứ đó, chỉ e ta còn chưa chuẩn bị xong nổi một cuốn. Đương nhiên để ngươi làm sẽ nhanh hơn.”
Phạm Chương nhất thời không có cách nào phản bác, mãi một lúc sau mới phẫn uất rặn ra được một câu, “Ta làm hết, vậy ngươi làm gì?”
Khiên Na nói, “Ta ra ngoài tìm linh cảm. Suy nghĩ xem sơ thí cần những thứ gì.” Nói xong liền vòng qua tay Phạm Chương đang chắn gã lại, đẩy cửa đi ra ngoài.
Phạm Chương nhìn chồng danh sách cao như núi trước mắt, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Dựa theo thông lệ xét tuyển Thanh Hồng Vô Thường trong dĩ vãng, đầu tiên sẽ có một vòng sơ thí, thông thường đều là khoảng một trăm người thành một tổ, mười vị trí đầu hoàn thành được nhiệm vụ sẽ có thể trở thành dự bị. Những người này sẽ phải trải qua thêm hai vòng thí luyện nữa, trong đó, vòng thí luyện cuối cùng là do Hàn Tử Thông tự mình lựa chọn. Những người thông qua được cả hai vòng thí luyện mới có thể trở thành Thanh Hồng Vô Thường chính thức.
Khiên Na vẫn còn nhớ tới sơ thí của mình năm đó, mình phải tới Huyết Mộc sơn của địa ngục Chúng Hợp, bắt một loại sinh vật xuất quỷ nhập thần hiếm thấy —— hề nang. Đó là một thứ có nửa thân thể chôn dưới đất hoặc trong vách núi, phần nhô lên thoạt nhìn giống như trẻ sơ sinh nhân loại, nhìn kỹ sẽ phát hiện chỗ nên mọc ra mắt của chúng lại không có gì cả, một cái miệng mở rộng, tựa như thể lúc nào cũng đang cười. Chúng nó nhìn thấy người cũng sẽ không sợ, trái lại còn rất thân thiện vươn tay ra, thế nhưng người không hiểu rõ nếu thật sự nắm lấy tay chúng nó, nhổ chúng nó ra từ nơi chúng đang sống như nhổ củ cải, chúng nó sẽ lập tức bị chết.
Vẫn chưa hết, xung quanh những con hề nang này lúc nào cũng sẽ có một loại quái vật cực hung ác tên là nhân xà trú chân. Những thứ này mọc ra thân thể vừa dài lại vừa mềm như rắn, mà lại cũng có tay chân như con người, cùng với một khuôn mặt nằm giữa con người và rắn. Chỉ cần hề nang bị rút ra, nhân xà sẽ kết bè kéo lũ đi từ trong rừng ra, phát ra những tiếng cười hì hì về phía người đó, nhưng cũng không phải là chúng đang thực sự cười, mà lại là dấu hiệu cho cơn phẫn nộ khát máu của chúng. Chúng hành động nhanh nhẹn phối hợp ăn ý, thông thường sẽ bao vây lấy kẻ xâm phạm trong chớp mắt, dùng thân thể bóp nát hộp sọ kẻ xâm lấn để hút lấy tủy não.
Không chỉ có vậy, chuyện đáng sầu nhất chính là địa khí ở địa ngục Chúng Hợp rất bất ổn, ngày ngày đều có động đất, địa hình biến hóa vô cùng cực đoan. Có chỗ ngày hôm qua vẫn còn là núi, ngày hôm sau đã thành thung lũng. Một đường đi tới, chỉ riêng số lượng quỷ bị động đất, núi lở đè chết, bị lũ bùn cuốn đi thôi cũng đã không phải là con số nhỏ.
Có điều, nếu như đã là sơ thí, như vậy cũng đã có thể coi là đơn giản rồi. Khiên Na liền quyết định sẽ dùng phương pháp này để sàng lọc số lượng lớn quỷ.
An bài một phen, còn phải viết thư cho mấy vị quỷ vương ở địa ngục Chúng Hợp, còn phải khảo sát địa hình. Gã và Phạm Chương lại là cả hai đều chán ghét đối phương, từ sáng đến tối tâm tình không hề sung sướng được một lần.
“Không thể nào là con đường kia được, hề nang thích những nơi ẩm thấp, bên đó đến cây cũng chẳng có mấy cây!” Phạm Chương dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu đần để trợn trừng nhìn Khiên Na, chỉ vào một lối rẽ khác, “Rõ ràng phải đi con đường này!”
Trên đường đi cùng nhau, mỗi một lần Khiên Na nói gì đó, vị Hắc Vô Thường này sẽ lập tức muốn làm trái lại, sau nửa ngày, Khiên Na đã miệng khô lưỡi khô, lần này gã dứt khoát không tranh luận nữa, duỗi tay ra làm tư thế mời, “Được đó, vậy thì đi thôi.”
Con đường này đúng là có mọc đầy những loài cây kỳ quái có hình thái vặn vẹo, trên những thân cây này đều bao bọc quấn lấy từng sợi thứ gì đó màu xám đang không ngừng co vào duỗi ra, không rõ là động vật hay thực vật. Trên mặt đất phủ đầy những sợi rễ cây chằng chịt, thi thoảng nổi lên một vài loài nấm có màu sắc diễm lệ chói mắt. Dưới tán cây, từng bụi thực vật có hình dạng như cây nho quái lạ mang theo kịch độc thi thoảng lại nổ tung, bào tử như bụi mù bay túa ra khắp nơi, còn có rất nhiều những con sâu lông dài hình thái buồn nôn đang dồn dập chạy trốn dưới chân bọn họ. Nhiệt độ ở nơi này mặc dù không cao như ở địa ngục A Tì, mà trong cánh rừng này vẫn cứ vô cùng ngột ngạt, đi chưa bao lâu đã toát mồ hôi toàn thân.
Phạm Chương yên lặng đi phía trước. Hai người bọn họ đã đi được một canh giờ, mà vẫn chẳng tìm thấy tung tích của nửa con hề nang. Đi bộ và tìm kiếm thời gian dài như vậy, dù cho thần tiên không ra mồ hôi đi nữa, thì hắn cũng đã nóng hừng hực, ngay cả tiếng thở cũng to lên. Khiên Na thấy hắn quyết không chịu thua, cũng chỉ đành nhún vai tùy ý hắn, dù sao thì gã cũng đã đến địa ngục Chúng Hợp rất nhiều lần, đã quen thuộc từ lâu.
Nhưng vào đúng lúc này, một tiếng nổ vang rền trầm thấp như sấm dội lại ập tới từ bốn phương tám hướng. Khiên Na vừa nghe thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, lập tức hô to với Phạm Chương, “Sắp có động đất! Nằm sấp xuống!”
Phạm Chương quay đầu lại thì thấy Khiên Na đã ngã nhào xuống đất, dùng tay nắm lấy một thứ thực vật có màu đỏ như máu nằm gần đó nhất. Hắn nhướng mày, vừa định nói cần phải sợ tới vậy sao, rồi muốn sử dụng tiên lực bay lên cao xa khỏi mặt đất. Nhưng vừa thử xong một lần, lại phát hiện ra đan điền bế tắc, khí tức hỗn loạn, vậy mà không thể dùng được một chút nào. Lại vào đúng lúc này, mặt đất bắt đầu rung bần bật như một con trâu đực đang nổi cơn điên, mặt đất vừa nãy đặt chân lên vẫn còn kiên cố, mà vào giờ khắc này lại sùng sục như sóng biển cuộn trào. Phạm Chương nhất thời bị văng ra ngoài, lăn qua lăn lại vẫn không có cách nào khống chế được thân thể của mình.
Lại vào đúng lúc này, mặt đất rền vang rạn nứt, đại thụ đồng loạt đổ xuống, độc trùng quỷ thú khắp núi đều rít gào, rơi vào trong vực sâu thăm thẳm rộng ngoác như một cái miệng. Bùn đất cũng bị vực sâu nuốt chửng lấy như cát lún, cuốn lấy cả Phạm Chương vào đó. Khoảnh khắc Hắc Vô Thường quát to một tiếng ngã vào vực sâu, một cái đầu lưỡi màu đỏ tím đã cấp tốc quấn lấy cổ tay hắn. Phạm Chương ngẩng đầu, lập tức thấy Khiên Na dùng một tay bám lấy thân cây cổ thụ mọc đầy độc đài đã đổ nghiêng, tay kia mở ra, dùng cái lưỡi thò ra từ lòng bàn tay nắm chặt lấy hắn. Lớp rêu đỏ trên thân cây cổ thụ chính là huyết mộc đài dùng để phân rõ ngọn núi này, da dẻ chỉ cần bị dính một chút thôi cũng sẽ mưng mủ như bong bóng, sau đó biến đen, hoại tử. Mà vào lúc này, Khiên Na không để ý được nhiều như vậy, lòng bàn tay gã đau nhức như bị thiêu đốt, mồ hôi lạnh cũng chảy dọc theo thái dương.
Đợi đến khi cơn động đất cuối cùng cũng dịu đi, Phạm Chương mới cảm nhận được chân khí đang hỗn loạn trong cơ thể thoáng được lắng đọng. Hắn dựa vào sức của Khiên Na lập tức nhảy trở về trên mặt đất, chỉ bị thương một chút ngoài da. Sắc mặt của Khiên Na thì lại không được dễ nhìn cho lắm, gã buông lỏng bàn tay phải đang nắm lấy cành cây kia ra, liền thấy trong lòng bàn tay đã mọc đầy những vết phồng rộp mấp mô gồ ghề như thể cả bàn tay bị chiên trong dầu, máu thịt be bét. Gã hơi nhăn răng, giật từ mảnh vải quấn hông xuống một miếng vải định dùng để băng bó vết thương.
“Ngươi không muốn sống nữa sao? Thứ độc này mà ăn vào xương, bàn tay này của ngươi coi như phế bỏ.” Phạm Chương bỗng nhiên tóm lấy cổ tay gã, dùng vẻ mặt bối rối có gì đó hơi kỳ quái liếc gã, rồi lấy từ trong lồng ngực mình ra một cái bình sứ, đổ ra một viên đan dược màu xanh nhạt, bóp nát ra trong lòng bàn tay gã. Cảm giác vô cùng thư thích trong trẻo thấm từng chút một vào bên trong vết thương, ngay lập tức cơn đau đớn như thiêu đốt kia đã được hóa giải rất nhiều.
Khiên Na bất ngờ nhíu mày, “Ngươi cũng nỡ lòng bỏ ra? Đây là thần nông đan đúng không?”
Phạm Chương mặt nặng nề cất lọ thuốc vào trong lồng ngực, lầu bầu nói, “Nếu ngươi đã bị thương vì ta, ta đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm trị thương cho ngươi.”
Khiên Na nhún vai một cái, cũng không nói thêm gì nữa. Gã nhìn qua sắc trời, nói rằng, “Ngày hôm nay e là cũng không còn kịp nữa, xuống núi tìm chỗ nào đó qua đêm đi?”
Một tiên một quỷ cũng không có gì hay, cứ từng người ngự kiếm bay một đoạn, dừng chân ở một bộ hài cốt khổng lồ của một con bị tượng nằm cách Huyết Mộc Sơn chừng mười dặm. Xương sườn của bị tượng là từng cây che ngang trên đỉnh đầu, còn phủ thêm một lớp da dẻ thô cứng đã khô đét, trông cũng gần như là một căn phòng.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm ở địa ngục Chúng Hợp rất lớn, Phạm Chương dùng chân hỏa thuật nhóm một đống lửa, Khiên Na thì dùng lửa nướng phần lương khô gã mang theo bên người – một ít thịt mi trùng khô. Thần tiên đã quen ăn tiên quả ngọt ngào như Phạm Chương hiển nhiên sẽ không thể tiếp thu loại đồ ăn mỡ màng ghê tởm đó, hắn thấy Khiên Na hai mắt không buồn chớp nhét vào miệng, không khỏi để lộ vẻ mặt có mấy phần buồn nôn.
Thấy hắn như vậy, Khiên Na liền buông tiếng cười nhạo. Mấy ngày nay ở cạnh nhau, gã càng cảm thấy Phạm Chương này giống như thể một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
Có điều, Phạm Chương còn thực sự là một thiên nhân trẻ tuổi, mới lên làm Hắc Vô Thường được vừa khéo một trăm năm mà thôi. Vị Hắc Vô Thường này tính khí nóng nảy, dễ dàng kích động, đặc biệt là còn chán ghét ác quỷ như bọn họ, Tạ Vũ Thành giống như thể đại ca của hắn, đi đâu cũng mang theo hắn, bằng không không biết hắn đã gây ra bao nhiêu họa.
Được thoa tiên đan, lòng bàn tay hồi phục rất nhanh, Khiên Na mở vải băng bó ra nhìn thử, gần như đã không còn thấy vết thương nữa.
Lúc này, Phạm Chương đột nhiên lại hỏi, “Tại sao ngươi phải cứu ta?”
Khiên Na hiểu được lời hắn chưa nói ra là gì. Hắc Vô Thường này từ trước đến giờ đều căm hận ác quỷ, cảm thấy tất cả sinh linh trong địa ngục đều là rác rưởi tội ác tày trời, không chuyện ác nào là không làm, không biết cái gì gọi là nhân thiện đạo đức, cho nên dù sống ở địa ngục thê thảm tới thế nào đi nữa cũng đều không hề có gì đáng để cảm thương. Bởi vậy, trước đó Phạm Chương mới có thể gây khó khăn đủ đường cho mình. Bây giờ một tên ác quỷ hắn cho rằng tội ác tày trời lại bộc phát thiện tâm cứu hắn, chuyện này rất bất hợp lý dưới cái nhìn của hắn.
Thế nên Khiên Na liền liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói, “Không cứu ngươi, ngộ nhỡ ngươi chết, ta phải bàn giao với Hàn Tử Thông thế nào? Hiện giờ Phong Đô đang muốn tìm cớ để gây khó dễ cho ta, nếu như bọn họ nói là ta giết ngươi, vậy chẳng phải là ta có trăm miệng cũng không bào chữa nổi sao.”
“…” Phạm Chương quả nhiên không nói nữa, dù có vẻ tức giận, mà tốt xấu cũng đã không còn xoắn xuýt bối rối như trước nữa.
Có điều, tuy rằng đáp qua loa Phạm Chương như vậy, nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người trái lại đã hoà hoãn đi không ít. Phạm Chương im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên lại hỏi một câu, “Ngươi và Tạ Vũ Thành đã quen nhau bao lâu rồi?”
“Chắc cũng phải gần ngàn năm, từ khi ta mới lên làm Thanh Vô Thường đã quen hắn rồi,” Khiên Na vừa rải ít lá răng cưa hơi mềm mại ra đất, vừa thuận miệng đáp lời.
“Lâu như vậy sao? Vậy ngươi có biết Hắc Vô Thường trước đó của hắn không?”
Động tác trên tay Khiên Na dừng lại, gã ừ một tiếng.
“Đó là tiên như thế nào?”
Khiên Na hơi buồn cười xoay người lại, ngoẹo cổ nhìn vẻ mặt không được vui lắm của đối phương, “Tạ Vũ Thành chưa nói với ngươi bao giờ?”
“… Ta cũng chưa hỏi hắn.”
“Cho nên ngươi liền đến hỏi ta?”
“Không muốn nói thì thôi…”
Khiên Na cảm giác chỉ có thể hình dung cảm xúc trong lòng mình bằng dở khóc dở cười, gã ngồi lên tấm “giường” mình mới vừa bày biện, cầm lấy ấm nước đổ mấy ngụm vào miệng, “Ngươi không cần phải lo lắng ngươi không sánh được với người đó, quan hệ của Tạ Vũ Thành và người đó cũng không ra sao cả, hơn nữa hắn đã chết trận 300 năm trước rồi.”
“300 năm trước… Là trận chiến đối đầu với Ba Tuần?”
“Ừm.”
“Là lần Hồng Vô Thường của ngươi cũng chết? Nhưng không phải là hắn làm phản sao? Hắn bị thiên binh thiên tướng giết chết?”
Trong ánh lửa bập bùng, sắc mặt Khiên Na trở nên biến ảo không ngừng, “Ta không muốn nói về hắn.”
Phạm Chương có lẽ cũng cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều, ngậm miệng lại như thể hơi bực bội, rồi dựa người vào xương bị tượng, hình như là muốn đi nghỉ.
Khiên Na bỗng nhiên nói xa xôi một câu, “Hắn bị chính hắn giết chết, bởi vì hắn quá ngu xuẩn.”
Phạm Chương mở mắt ra, nhìn về phía Khiên Na như không hiểu, chỉ thấy Khiên Na đã nhắm hai mắt lại, dựa lên khung xương phía sau. Bóng tối nhàn nhạt dưới mí mắt khiến cho gương mặt lạnh lùng của gã lại hiện ra mấy phần uể oải và ngẩn ngơ.