Bởi đã thông qua hai vòng thí luyện, phần lớn dự bị đều đã bị đào thải, khoảng sân vốn náo nhiệt giờ đã vắng lặng đi nhiều. Còn có một vài dự bị bị đào thải hoặc quyết định bỏ quyền vác hành lý lục tục rời khỏi Phong Đô, nghe đâu Chuyển Luân Vương nhận lệnh của Diêm Ma Vương, mở một con đường tạm thời dưới Đại Thiết Vi Sơn, có thể gửi những quỷ này về địa ngục của mỗi người trong nháy mắt.
Lúc trở về, Nhan Phi nhìn thấy Đan Chúc đang ôm kiếm của hắn, dựa vào dưới tán cây phong lẳng lặng chờ. Y đến gần, Đan Chúc mới đứng thẳng người nhìn về phía y.
“Ngươi thật sự là con người?” Đan Chúc hỏi.
Nhan Phi gật đầu, mỉm cười với hắn, “Tên thật của ta là Nhan Phi.”
“Ngươi và giám khảo Thanh Vô Thường kia là thầy trò?”
“Đúng.”
“Ngươi tới địa ngục là để tìm hắn?”
Nhan Phi gật đầu.
Đan Chúc khẽ rũ mắt xuống, tựa như hơi ủ rũ, nhưng gợn sóng tâm trạng này đã lặn đi rất nhanh. Hắn tiếp tục nói, “Ta nghe nói vòng thi thứ ba vốn là cửu tử nhất sinh, bây giờ ngươi đã đắc tội Hàn phán quan rồi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi thật sự vẫn muốn tiếp tục?”
Nhan Phi trả lời không chút do dự, “Phải tiếp tục, vất vả lắm ta mới đi đến một bước này, ta không thể bỏ cuộc được.”
Sau khi trở về, Đan Chúc đã nghe thấy tật hành quỷ và ngư phụ quỷ đang nói lời gièm pha trong một góc, kể rằng nghe được từ những Thanh Hồng Vô Thường khác là, dựa theo tuổi tác nhân gian, Thanh Vô Thường Khiên Na Ma La này đã ba trăm năm rồi không có Hồng Vô Thường, mà Nhan Phi có thể vượt qua được hai vòng đầu, chưa biết chừng là Khiên Na Ma La cố ý dễ dãi với y, muốn để đồ đệ làm Hồng Vô Thường của mình. Hai quỷ đó còn nói rất nhiều lời đàm tiếu khó nghe, nói gì mà Nhan Phi trông đẹp đẽ như vậy, rồi hầu hết Thanh Hồng Vô Thường đều có loại quan hệ đó, cho nên giữa hai thầy trò này chắc chắn không chỉ đơn giản là thầy trò. Biết đâu thầy trò gì chỉ là giả, Nhan Phi là độc chiếm của Khiên Na Ma La. Chưa biết chừng, thanh lân quỷ kia từ đầu nhận nuôi Nhan Phi chính là vì thấy y quá đẹp, chuẩn bị nuôi lớn rồi có thể “hưởng dụng”.
Đan Chúc nghe thấy mà trong lòng nhoi nhói đau, cơn đau biến thành lửa giận phun trào ra ngoài, thế là liền đánh cho tật hành quỷ kia một trận. Tật hành quỷ còn chưa kịp phản ứng đã trúng mấy đấm, mà không đánh lại được Đan Chúc, nên không thể làm gì khác hơn là bỏ chạy đi thật xa, rồi hô to từ đằng xa, “Ngươi vừa ý người ta, người ta đã sớm phóng đãng với sư phụ mình rồi, ngươi lại trút giận lên người ta làm gì!”
Đan Chúc vốn cho rằng Nhan Phi chính là Hồng Vô Thường mà hắn muốn tìm, lại không ngờ rằng thì ra Nhan Phi chỉ tâm tâm niệm niệm thanh lân quỷ lạnh lùng mà nghiêm túc thận trọng kia.
Vừa nghĩ tới chuyện Nhan Phi rất có thể đã bị thanh lân quỷ kia nuôi lớn rồi sử dụng để thỏa mãn dục vọng của mình, cả trái tim Đan Chúc lại như thể bị ném vào trong chảo dầu chiên lên. Hắn như có thể nhìn thấy bộ dạng Nhan Phi nhỏ tuổi không biết từ chối không biết phản kháng, bị thanh lân quỷ kia ao ước, tay nắm lại thành quyền, khớp xương vang lên răng rắc.
Cũng khó trách, chỉ nhìn vào ngoại hình, ai có thể nghĩ tới Khiên Na bên ngoài nhìn mạnh mẽ thực ra lại hoàn toàn bị động trong chuyện đó, mà ai lại có thể ngờ được Nhan Phi thoạt nhìn yếu đuối, dục vọng lại mãnh liệt vô cùng, vừa tới thời khắc đó sẽ như thể bỗng nhiên lộ ra bản tính, biến thành một con sói đói. Bọn họ càng sẽ không ngờ được rằng, Nhan Phi mới là người ấp ủ dục vọng cấm kỵ trước.
“Ngươi làm như vậy có đáng không?” Đan Chúc không cam lòng, hỏi một câu.
Nhan Phi chậm rãi đi tới trước mặt hắn, ánh mắt nhàn nhạt mà ôn nhu. Y cảm nhận được tình ý của Đan Chúc đối với mình, nếu như không có sư phụ, chưa biết chừng y sẽ thực sự thích hồng lân quỷ lặng lẽ mà cứng cỏi này.
Thế nhưng rất đáng tiếc.
“Sư phụ đã cứu ta, nuôi ta lớn.” Nhan Phi nghiêm túc nói, “Đối với ta, sư phụ giống như không khí. Không có người ta sẽ chết. Không có người ta thà chết còn hơn. Ngươi hiểu không?”
Đan Chúc ngây ngẩn nhìn vào y.
Hắn chưa bao giờ có cảm xúc không muốn xa rời mãnh liệt như vậy với bất cứ ai, cũng không thể nào hiểu được mê luyến cuồng nhiệt như vậy
“Ngươi điên rồi…”
Nhan Phi nở nụ cười khẽ, nụ cười kia diễm lệ như hoa anh túc nở rộ, “Chắc là vậy, ta cũng cảm thấy mình sắp điên rồi. Ngươi không biết đâu, khoảng thời gian ta cho rằng mình đã mất đi sư phụ, thực sự rất đáng sợ. Giống như thể đột nhiên mất đi mọi ý nghĩa sống, không muốn nói năng, không muốn ăn cơm, không muốn làm gì cả, không biết tại sao cần phải sống tiếp. Trong mấy vở kịch ta từng xem trước đây, có vài người con gái vì không thể được ở bên tình lang của mình mà tự tử, ta còn cảm thấy đó chỉ là trong kịch, ngoài hiện thực sao có người làm được như vậy. Đợi đến khi nước tới chân mình, ta mới phát hiện thì ra những chuyện đó đều là thật. Có lẽ ta thật sự chỉ sống vì sư phụ.”
Nhan Phi dùng giọng điệu bình thản không có gì đặc biệt nói ra, khiến cho những câu nói vốn hơi điên cuồng này, trở thành chỉ như đang thuật lại những chuyện chân thực.
Nhan Phi mỉm cười với Đan Chúc, vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi sẽ tìm được người thích hợp làm Hồng Vô Thường của ngươi hơn.” Nói xong, liền vòng qua hắn, đi tới cầu thang dẫn lên tầng hai cuối hành lang.
Bên cạnh phòng Nhan Phi chính là phòng của Liễu Ngọc Sinh, hắn vẫn đang lưu lại đây, chưa hề rời đi.
Nhan Phi trở về phòng chưa bao lâu, Liễu Ngọc Sinh đã gõ vang cửa phòng y.
“Nghe nói hôm nay tên tuổi của ngươi đã lan xa rồi.” Vừa vào cửa, Liễu Ngọc Sinh đã cong cặp mắt như lưỡi liềm trăng, châm chọc y.
Nhan Phi dù không trả lời, nhưng lại cười như được húp mật, y nhớ tới sư phụ đã quỳ gối trước mặt Hàn Tử Thông, nói cho tất cả mọi người biết sư phụ muốn Nhan Phi làm Hồng Vô Thường của mình như thế nào.
Quả thực là cảnh tượng như trong mơ, lúc đó Nhan Phi suýt nữa đã cười như hoa nở rộ.
“Chậc chậc, cười như bị choáng váng rồi. Người ta nói không ai bình thường khi yêu đúng là không sai mà.” Liễu Ngọc Sinh nói khẽ, rồi ngồi xuống trước bàn, rót cho mình một chén trà. Trà của Phong Đô mặc dù là hàng kém nhất của Thiên Đình, song còn mát lạnh thơm ngọt hơn cả bích loa xuân thượng hạng nhất trên nhân gian, làm hắn gần như say nghiện. Chỉ vì mỗi thứ trà này, hắn ít nhất cũng phải ở chực uống chực tại đây thêm một quãng thời gian.
“Ngọc Sinh, ngươi có thứ thuốc gì có thể làm cho công lực ta tăng mạnh trong một khoảng thời gian ngắn không?” Nhan Phi tha thiết hỏi.
Liễu Ngọc Sinh ngước mắt lên liếc nhìn y, “Có thì có, nhưng ngươi muốn lấy thứ gì ra tạ ơn ta?”
Nhan Phi suy nghĩ, rồi nói, “Tương lai ngươi muốn thử thứ thuốc gì mới, ta sẽ tự nguyện làm dược nhân cho ngươi?”
Liễu Ngọc Sinh cười khúc khích, lắc đầu nói, “Ngươi nghĩ mình thực sự bách độc bất xâm sao? Coi uống thuốc như ăn kẹo? Ta không cần ngươi làm dược nhân cho ta, nhưng ta muốn ngươi nhớ rõ, lần này ngươi lại nợ ta một món nợ ân tình. Lần này cộng vào với lần trước, ngươi đang càng ngày nợ càng nhiều rồi.”
“Chờ tới khi ta lên làm Hồng Vô Thường, ngươi cần thảo dược gì chỉ địa ngục mới có, ta đều sẽ chuẩn bị cho ngươi, thế nào?” Nhan Phi cười hì hì ngồi xuống đối diện hắn.
“Nếu ngươi đã chủ động nhắc tới thì đúng là ta đang muốn tìm thứ này.”
“Ồ? Thứ gì?”
“Lục Dục Bổn Tương Kinh.”
Nhan Phi sững sờ, “Không phải thảo dược? Ngươi có hứng thú với kinh Phật từ lúc nào vậy?”
Liễu Ngọc Sinh cười nói, “Đây không phải là kinh Phật, mà là kinh Ma. Là tín đồ của Ma thần Ba Tuần ghi chép những lời truyền miệng của hắn, nghe đâu bên trong có pháp thuật nối liền lục đạo. Nếu như luyện được pháp thuật này, thì sẽ có thể thông thiên triệt địa, không bị lục đạo ràng buộc, được đến tự tại.”
“Ba Tuần? Ý ngươi là Ma vương đã cản trở Thích Ca Mâu Ni thành Phật?”
“Đó là chuyện từ rất lâu rồi. Hơn nữa truyền thuyết cũng có chỗ sai, dù sao kinh Phật cũng do tín đồ Phật Đà ghi chép lại.” Vẻ mặt Liễu Ngọc Sinh có nét thất vọng nhàn nhạt, “Chủ nhân Tha Hóa Tự Tại Thiên, lấy hạnh phúc hưởng lạc của lục đạo chúng sinh làm thức ăn. Có lẽ hắn cảm thấy phương pháp giải thoát của Phật Đà làm người ta mất đi tất cả cố chấp và tình dục, không thể coi là vui sướng thực thụ, cho nên mới cản trở? Có điều, sau này hình như cũng đã bị thuyết phục. Hiện nay tín đồ của Ba Tuần cũng không nhiều lắm, rất nhiều đều ở tu la đạo. Nếu như ngươi đã từng gặp tu la, hẳn đã từng nghe nói.”
Nhan Phi cười nói, “Ngươi có vẻ rất sùng bái hắn?”
“Cũng không hẳn, chỉ là rất tò mò về hắn thôi. Nếu như quả thật có phương pháp nối liền lục đạo, như vậy chẳng phải là bất cứ người nào cũng có thể đi tới bất cứ đạo nào sao? Nghe nói Thiên này có ba mươi ba tầng trời, nếu như có thể đi tới từng tầng trời một lần, nhìn xem vũ trụ này rốt cuộc trông như thế nào, thì chẳng phải là tốt biết bao sao?”
Nhan Phi lại nhún vai nói, “Nói như vậy, trong địa ngục chẳng phải sẽ không còn ai sao, tất cả sinh linh đều sẽ chen nhau chạy lên Thiên Đình.”
“Địa ngục chưa trống, thề không thành Phật, đây chẳng phải là mục tiêu của Địa Tạng Vương Bồ Tát à?” Liễu Ngọc Sinh cười nói, “Vả lại Thiên Đình rộng lớn chừng nào, ngươi căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng được. Thiên nhân số lượng ít ỏi, lại chiếm lấy hai mươi tám thiên, năm đạo còn lại, mỗi đạo chen chúc trong tầng trời của mình. mà số lượng Thiên nhân chắc chỉ bằng một phần mười nhân loại. Đây không phải là lãng phí quá lớn sao? Kể cả tất cả sinh linh đều chạy đến Thiên Đình đi nữa, cũng sẽ không chật chội.”
“Chỉ e những ác quỷ trong địa ngục vừa đi, sẽ mang theo cả khí của địa ngục đi cùng. Hơn nữa, lục đạo không phải được phân chia dựa vào nghiệp lực sao, nói như vậy làm chuyện tốt hay chuyện xấu cũng đều có thể đi đến cùng một nơi, người ta sao còn muốn làm chuyện tốt nữa?”
Liễu Ngọc Sinh liền hỏi ngược lại, “Lẽ nào người làm chuyện tốt, không phải là bởi vì người có nhân tính sao? Coi như làm chuyện xấu phải bị trừng phạt, cũng phải phạt đúng tội, thuận theo nhân quả. Giả dụ như có một cặp khỉ, nếu như chúng giúp đỡ nhau trong thời gian dài, sau khi kiếm được đồ ăn, ăn bớt đi một chút, hai con hợp lực lại là có thể kiếm được càng nhiều đồ ăn hơn. Nếu như một con khỉ trộm đồ ăn của một con khỉ khác, hai con trở mặt với nhau, con khỉ khác biết được con khỉ này sẽ ăn cắp đồ, sẽ không ghép thành đôi với con khỉ này nữa. Con khỉ này cuối cùng sẽ bị đói bụng tới da bọc xương vì không có đủ đồ ăn, đây chính là báo ứng nó xứng đáng nhận được. Nhân quả vốn nên dừng lại ở đời đó, đến đời sau, thiên hồn địa hồn đều không phải thiên hồn địa hồn ban đầu, ký ức cũng bị mất, ngoại trừ mệnh hồn đã hoàn toàn thay đổi thì chẳng hề có chút quan hệ nào với đời trước. Tỷ dụ như đời sau, con khỉ kia biến thành một con thỏ, căn bản không biết trước kia mình là con khỉ. Lúc này ngươi lại muốn nó bị trừng phạt vì kiếp trước nó căn bản không nhớ, chẳng phải cũng vô lý giống như quan niệm cha nợ con trả hay sao?”
Nhan Phi ngẫm nghĩ lời Liễu Ngọc Sinh nói, rồi nghĩ tới sư phụ, cùng với đám quỷ Đan Chúc, La Tân, Đạt Tát, rõ ràng đều là quỷ tốt như vậy, lại phải hứng chịu dày vò của lửa địa ngục
Rất nhiều người lựa chọn làm ác đều ở dưới tình huống bị bức bách. Giống như kiếp trước Đan Chúc bị bán vào tổ chức sát thủ, để sống sót hắn chỉ có thể làm ác. Hắn xưa nay đã không hề có lựa chọn nào khác. Còn có Khố Mã Ma La kiếp trước, đối mặt với tình huống đó, người vợ của mình bị cha ruột mình làm nhục phải tự sát, ai có thể nhẫn nhịn nỗi hận như vậy?
Dưới tình huống này, ác thật sự vẫn là ác tuyệt đối sao?
Liễu Ngọc Sinh thấy bộ dạng y chăm chú suy nghĩ, liền khẽ mỉm cười, đưa tay đặt lên mu bàn tay của Nhan Phi vẫn còn đang thất thần, “Đừng suy nghĩ, ta cũng chỉ thuận miệng nhắc vậy thôi. Nếu như ngươi có thể tìm thấy thì là tốt nhất, còn đâu ta cũng không vội.”
Còn chưa nói hết câu, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra. Khiên Na trực tiếp đi vào phòng, lại nhìn thấy Liễu Ngọc Sinh đang đặt tay lên mu bàn tay Nhan Phi.
Nhan Phi vui mừng mở to mắt, “Sư phụ!”
Nhưng Khiên Na lại nhìn tay Liễu Ngọc Sinh và tay Nhan Phi đặt lên nhau, sắc mặt từ từ u ám đi.
“Chốc nữa ta quay lại.” Khiên Na mặt lạnh tanh đóng cửa lại, bỏ đi.
Nhan Phi sao có thể để cho sư phụ y chạy đi như vậy, y không buồn để ý hất tay ra, đứng dậy chạy về phía cửa, “Sư phụ! Chờ con!”