Nhan Phi ý thức được rằng mình đang nằm mơ, thế nhưng cơn lười biếng khó có thể giải thích lại làm y không muốn tỉnh lại. Y giẫm hai chân vào làn nước mát, cả thế giới đều vắng lặng, tựa như chỉ có mình y giữa thế giới này.
Y bước chầm chậm về phía tảng đá. Tảng đá kia đang chờ đợi y, đang gọi mời y. Lần này khác với lần trước, một luồng lực hút mãnh liệt đang kéo y về phía tảng đá đồ sộ này. Y như nghe thấy có người đang thì thầm vào tai, mà lại không dám chắc liệu đó có chỉ là phán đoán của mình hay không. Một loại tình cảm bao la khó hiểu bay bổng giữa ý thức của y, trong một khoảnh khắc, khái niệm tự ngã dường như đã chậm rãi tan ra, dần dần hòa với vũ trụ vô biên vô hạn làm một thể. Nhưng bên trong cảm xúc tuyệt vời này lại chứa đựng một cảm giác thiếu hụt rất rõ rệt, y cảm giác mình trở nên không hoàn chỉnh, cảm giác cả thế giới này cũng không hoàn chỉnh, cảm giác mình chỉ là tập hợp của một loạt những mảnh vỡ không trọn vẹn, thiếu mất đi thứ gì đó hết sức quan trọng, thứ có thể làm cho y tồn tại một cách chân thật.
Mà thứ đó, dường như đang nằm trong tảng đá kia, chờ đợi y lấy nó trở về.
Nhan Phi đứng phía trước trận pháp phức tạp không ngừng lập lòe, sáng lên rồi lại tắt, nhìn thẳng vào tảng đá từ xa, cảm giác nóng rực dần dần lan tỏa ra trong nội tâm. Y cần phải lại gần, y cần phải chạm vào tảng đá ấy… song những trận pháp đó lại khống chế y, làm y không có cách nào lại gần được. Cùng với ảo não và phẫn hận càng ngày càng nồng đậm, bầu trời vốn xanh trong lững lờ mây bay cũng dần dần biến dạng, mây càng lúc càng tụ lại, màu sắc cũng càng ngày càng tối, cuối cùng quả thực đã trở thành mây đen có thể ập xuống bất cứ lúc nào, che lấp đi hết thảy sắc xanh. Giữa màn mây ảm đạm mà dữ dội là gió thổi càng lúc càng kịch liệt, khiến cho mái tóc dài lẫn vạt áo đỏ của Nhan Phi đều bay múa phần phật.
Sắc đỏ như máu lan tràn ra khắp đường chân trời, ý vị rục rà rục rịch chìm nổi theo gió dữ. Chỉ chớp nhoáng, một vài mảnh vỡ vụn vặt như không thuộc về ký ức lại hiện lên trong đầu y. Đó là một nơi hết sức mỹ lệ, tinh cầu khổng lồ lửng lơ giữa bầu trời xanh biêng biếc ánh lên quầng sáng nhàn nhạt. Vô số tiên đảo bám vào giữa những đóa mây, từng tầng cầu vồng vắt ngang qua không trung bên trên vạt rừng rực rỡ sắc màu.
Một toà cung điện trắng xóa tọa lạc giữa hồ nước mỹ lệ phảng phất như được ráng chiều nhuộm tím, làn lụa mỏng tựa mây khói phớt qua mặt hồ, như một khúc ca mờ ảo thánh khiết. Không ít con thuyền hoa mỹ bồng bềnh trên mặt hồ chung quanh, bên trên là những thiên nữ mỹ lệ thướt tha đang ngồi, thong dong gẩy cây đàn không hầu(*) trong lồng ngực, tấu lên khúc thiên nhạc mỹ diệu mà nhân loại nghe xong sẽ bị đoạt tâm nhiếp phách.
(*) đàn không hầu:
Mỹ cảnh ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thân thiết như thể cửu biệt trùng phùng với cố hương, khiến cho Nhan Phi không cầm được nước mắt.
Y còn nhìn thấy một bóng hình mờ ảo lộng lẫy kim quang, cái bóng ấy thật lớn, đứng trước mặt hắn mình chẳng khác nào giun dế, hắn ngồi ngay ngắn trên một đóa hoa sen khổng lồ, người mặc từng lớp pháp phục màu vàng mỏng như cánh ve, ánh sáng chí thánh đủ để chiếu rọi vũ trụ hư không ba ngàn thế giới thì ra lại tỏa ra từ trên người hắn. Mà mình thì đang nằm rạp dưới chân hắn, từ thân đến tâm đều thần phục và cung kính.
“Tất cả các loài chúng sinh, hoặc sinh từ bào thai, hoặc sinh từ trứng, hoặc sinh nơi ẩm thấp, hoặc do biến hóa sinh ra, hoặc có hình sắc, hoặc không có hình sắc, hoặc có tư tưởng, hoặc không có tư tưởng, hoặc chẳng phải có tư tưởng cũng chẳng phải không có tư tưởng, ta đều độ cho nhập vào Vô dư Niết-bàn.” (*)
(*) Trích từ Kinh Kim Cang (bản dịch của Đoàn Trung Còn – Nguyễn Minh Tiến, Nhà xuất bản Tôn Giáo (2006)
Sự khoáng đạt vì ngộ đạo và sung sướng của giải thoát lan ra khắp trong lòng y. So sánh với đó, cực lạc chi cảnh mà y đã từng khát khao muốn hấp thu từ hưởng lạc của chúng sinh đều trở nên chẳng đáng kể.
“Nguyện ngã tẫn vị lai kiếp, ứng hữu tội khổ chúng sinh, quảng thiết phương tiện, sử lệnh giải thoát (Tương lai ta nguyện làm hết sức, tạo ra những phương pháp thuận tiện giải thoát cho chúng sinh phải chịu quả đắng vì tội lỗi của mình). Địa ngục không trống, thề không thành Phật.” (*) Một bóng hình tỏa ra thánh quang vạn trượng khác cũng ngâm niệm đúng lúc đó. Mặc dù câu nói này không phải tự mình nói ra, nhưng lại vừa khéo đánh trúng một nơi nào đó trong lòng mình. Chỉ phút chốc, mắt y đã có thể xuyên thấu qua hư không vô tận, nhìn thấy đám quỷ anh giãy giụa chìm nổi trong biển máu dưới địa ngục, nhìn thấy những con quỷ đói ở địa ngục Viêm Nhiệt bị thiêu cho cả người cháy đen, há miệng cũng chỉ có thể phun ra lửa nóng, nhìn thấy thanh lân quỷ ở địa ngục Thanh Liên cóng tới mức da tróc thịt bong, huyết dịch kết thành hoa sen. Bi thương vô cùng vô tận đánh sâu vào lòng, y vẫn luôn dùng khoái lạc của chúng sinh lục đạo làm thức ăn, mà chưa từng nếm thử mùi vị của cực khổ.
(*) Hai câu này trong Kinh Địa Tạng Bổn Nguyện, mình không chắc edit như vầy có đúng không nên để phiên âm
So sánh như vậy, cảm giác sung sướng và toàn vẹn bao la khi tự ngã trở nên mơ hồ mà mình vừa mới cảm nhận được đều đã trở nên mỉa mai đến vậy.
Những chúng sinh đó, những chúng sinh địa ngục phải chịu khổ từ khi sinh ra, không có cơ hội ngừng lại một khắc để thở dốc mới là những kẻ cần được cứu chuộc nhất. Y đã từng khinh thường ý nghĩ này, từng cho rằng đây chẳng qua là những oán hận giả tạo mà thiên nhân thần phật sinh hoạt dâm dật làm ra vẻ trong lúc tẻ nhạt, thế nhưng tới khi tận mắt nhìn thấy, y mới biết những tình cảm đó thì ra đều không phải làm ra vẻ, giả vờ giả vịt, mà là từ bi chân chân thực thực phát ra từ đáy lòng.
Đây là năng lực cộng tình nguyên thủy nhất mà mỗi một sinh linh đều có. Chỉ là đa số thời gian, luôn có từng tầng đồ vật che kín loại năng lực này lại.
Nhan Phi bỗng nhiên rùng mình, ý thức thoát ra khỏi những ký ức ngắn ngủi song lại tạo nên cảm xúc xa lạ mãnh liệt đó. Cơn đau đớn kịch liệt nổ tung trong đầu, như thể có một con sâu nào đó đang gặm nuốt đầu óc của y. Y điên cuồng hét to một tiếng, thiên quang càng trở nên tối tăm, đến ngay cả mặt nước yên ả cũng cuộn trào sóng thần, lấy y làm trung tâm khuyếch tán ra bốn phương tám hướng. Nhưng cơn sóng biển không ngừng xô vào trận pháp, chú phù thiên ngữ cũng trở nên lung lay, không ngừng chập chờn.
Lại vào đúng lúc này, một luồng sức mạnh thu lấy y. Y bất chợt bị kéo xuống vực sâu. Y rít gào giật mình mở mắt, lại phát hiện ra mình chẳng qua chỉ đang há miệng, mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Liễu Ngọc Sinh đang dùng hai tay ấn lên bờ vai y, tựa như nỗ lực đánh thức y. Thấy y mở mắt ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
Nhan Phi bỗng ngồi thẳng người lại, tóm chặt lấy cổ tay của Liễu Ngọc Sinh, dữ dằn nói, “Ngươi có ý gì! Tại sao lại làm ta hôn mê!!! Sư phụ ta mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ không để ngươi yên!!!” Nói xong y trực tiếp nhảy dậy khỏi giường, đẩy Liễu Ngọc Sinh ra muốn xông ra khỏi phòng, trong phòng cũng còn những người khác, đều thống nhất mặc quần áo màu trắng, nhưng y đều làm như không thấy. Song vừa kéo cửa ra, y đã phải choáng váng, một cái đầu giống như đầu cá sấu to tướng phá thủng cửa, trong ánh mắt vàng lóe lên tia phản quang xanh biếc là đồng tử hình chữ thập, trông có vẻ cực kỳ quỷ dị tà ác.
Liễu Ngọc Sinh sau lưng y nói, “Nhan Phi, ngươi bình tĩnh lại đi.”
Nhan Phi quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn, rồi duỗi tay chọc lên mí mắt trên đôi mắt to tướng kia, chọc cho kẻ kia phát ra tiếng ùng ục bất mãn, “Bảo nó tránh ra.”
Khuôn mặt đẹp đẽ nho nhã của Liễu Ngọc Sinh thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Giờ ngươi đi ra ngoài, có thể đi nơi nào?”
“Ta muốn trở về địa ngục!”
“Bây giờ ngươi đi về, không những không cứu được sư phụ ngươi, mà còn có thể làm cho mình bị bắt. Nếu như ngươi thật sự muốn cứu sư phụ, thì phải tỉnh táo, nghe thật kỹ lời ta nói!”
Nhan Phi nhìn thẳng vào hắn một lúc, mãi mới hỏi một câu, “Nhân thân của sư phụ ta đâu?”
“Tại một nơi rất an toàn.”
Nhan Phi hít một hơi thật sâu, nhanh chân đi đến ngồi xuống trước bàn tròn, rút viên ngọc thiền từ túi trong tay áo ra vỗ lên bàn, nhìn chằm chằm vào Liễu Ngọc Sinh nói, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Liễu Ngọc Sinh liếc nhìn hai hàng người đang đứng yên lặng hai bên phảng phất như không tồn tại, “Các ngươi đi xuống trước đi.”
Những người kia lập tức lặng lẽ nối đuôi nhau đi ra ngoài, con quái vật khổng lồ không biết là cá sấu hay thằn lằn đứng chắn trước cửa cũng thoáng lùi lại mấy bước, nhường đường cho những người kia rẽ ra ngoài từ bên cạnh đầu mình.
Liễu Ngọc Sinh chậm rãi đi tới ngồi xuống trước mặt y, cầm viên ngọc thiền này lên, phóng vào trong lòng bàn tay, nắm chặt lấy, “Thực sự không dám giấu giếm, đúng là ta không phải đệ tử bình thường trong Y Tiên Phái.”
Nhan Phi nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên hỏi một câu, “Ngươi không phải là chưởng môn nhân đấy chứ?”
Liễu Ngọc Sinh liếc mắt nhìn y, nói, “Y Tiên Phái tập hợp những thần y muốn hiểu rõ thần bí sinh tử, không phân chia tôn ti. Mà dù sao y thuật cũng có người cao người thấp, cứ năm năm sẽ có một cuộc tranh tài y thuật, vị đại phu có y thuật cao minh nhất sẽ có thể nắm giữ Ngọc Thiền lệnh, truyền lệnh cho tất cả các y giả khác.” Hắn nói rồi giơ ngọc thiền trong tay lên, “Truyền rằng người sáng lập ra Y Tiên Phái chính là một vị dược tiên bị Thiên Đình biếm truất ba trăm năm trước, ngọc thiền này được truyền xuống qua từng đời, bắt đầu từ vị đó.”
Nhan Phi làm vẻ mặt như chẳng hề bất ngờ, “Cho nên ngươi chính là chưởng môn.”
“… Cũng có thể hiểu như vậy.”
“Hơn nữa, vị dược tiên sáng lập ra Y Tiên Phái bị biếm truất ba trăm năm trước, không phải hắn bị biếm truất vì tham gia vào cuộc chiến của Ba Tuần đấy chứ?” Vừa nghĩ như vậy, Nhan Phi bỗng nhiên đã xâu chuỗi được rất nhiều chuyện lại với nhau, “Tất cả các ngươi đều là người đi theo Ba Tuần.”
Liễu Ngọc Sinh không nói gì, chỉ xa xôi nhìn y.
“Nhưng… tại sao ngươi lại muốn ta tìm thấy cuốn kinh thư kia bằng được? Tại sao không cho ta trở lại? Bọn họ nói rằng ta không có mệnh hồn… là vì nguyên nhân này sao?” Nhan Phi càng nghĩ càng thấy sợ, “Ta nghe nói mệnh hồn của Ba Tuần bị phong ấn bên trong tảng đá gì đó, các ngươi đang muốn hiến tế ta để phục sinh Ba Tuần như lúc hiến tế Hồng Vô Thường trước của sư phụ ta, đúng không?!”
Liễu Ngọc Sinh trợn mắt há hốc mồm, không ngờ rằng năng lực liên tưởng và trí tưởng tượng của Nhan Phi lại đều mạnh như vậy. Hắn mới vừa định lên tiếng, lại bị Nhan Phi mắng nguyên một tràng, “Vậy thì có thể giải thích được mọi chuyện! Có phải là một khi ta đọc cuốn kinh thư kia, ta sẽ dần dần mất đi chính mình đúng không? Cho nên lúc nào ngươi cũng giúp đỡ ta, còn cho người theo dõi ta! Cho nên ngươi mới sợ ta bị thiên binh mang đi, như vậy thì các ngươi sẽ không còn lọ chứa mệnh hồn Ba Tuần nữa!”
“Ờm.. Ngươi suy nghĩ nhiều quá… Ngươi nghĩ rằng mệnh hồn là nước à mà muốn bỏ vào đâu cũng bỏ được…” Liễu Ngọc Sinh nói một cách bất đắc dĩ, “Kể cả quỷ, muốn tìm được người thích hợp để phụ thân cũng cực kỳ gian nan, đa phần còn phải dựa vào vận may. Mà mệnh hồn của một vị thần như Ba Tuần, thân thể phàm thai nào chịu đựng được.”
“Vậy thì tại sao ngươi lại muốn ngăn cản ta? Ngươi có biết làm như vậy Phong Đô sẽ kiếm cớ nói rằng ta làm phản không? Như vậy ta sẽ không thể tiếp tục làm Hồng Vô Thường của sư phụ nữa! Biết đâu bọn họ còn làm khó sư phụ ta!” Nhan Phi càng nói càng thấy bực dọc, y vỗ bàn một cái đứng lên, “Ngươi nghe cho kỹ, ta không thèm quan tâm các ngươi có quan hệ gì với thiên đình. Ta không có hứng thú gia nhập cùng các ngươi! Ta chỉ muốn cùng sư phụ ta sống những ngày tháng bình yên cùng nhau đi bắt quỷ, các ngươi hãy đi tìm người khác đi!”
Liễu Ngọc Sinh biết rằng hiện giờ Nhan Phi rất khó có thể bình tĩnh lại, đầy đầu chỉ đang tưởng tượng xem sư phụ mình đang bị bắt nạt thế nào. Hắn day day thái dương như thể hơi đau đầu, rồi bỗng nhiên đứng bật dậy nắm chặt lấy tay Nhan Phi. Nhan Phi lập tức muốn rút tay về, nhưng ngón tay Liễu Ngọc Sinh lại đặt lên một nơi kỳ quái nào đó, cơn tê dại xông thẳng lên trán y, qua chớp mắt, bực bội như bệnh mãn tính đã nhạt đi rất nhiều.
“Hít một hơi thật sâu, giống như ta này.” Giọng nói trầm tĩnh như nước của Liễu Ngọc Sinh từ từ vang lên, trong con người đen kịt chứa đầy ôn nhu thâm tình. Nhan Phi cau mày, “Ngươi cũng biết mị thuật của Hồng Vô Thường chúng ta? Ngươi đang cố gắng ảnh hưởng tới ta?”
“Đây không phải mị thuật, chỉ là một phương pháp làm thần kinh của ngươi thả lỏng.” Liễu Ngọc Sinh nhìn y hơi đau buồn, “Ta biết ngươi đã không còn tin tưởng ta nữa. Nhưng ta vẫn muốn ngươi nghe ta nói cho hết. Sau khi nghe xong, ta sẽ giúp ngươi trở về địa ngục cứu sư phụ ngươi, thế nào?”
Nhan Phi bất chợt rút tay mình trở về, tức giận nói, “Vậy ngươi mau nói đi!”
Liễu Ngọc Sinh bỏ Lục Dục Bổn Tương Kinh lên trên bàn, nhỏ nhẹ nói, “Đúng là Y Tiên Phái chúng ta tín ngưỡng Ba Tuần. Ba trăm năm qua, chúng ta vẫn luôn kế thừa chí nguyện của dược tiên A Tu Vân, cũng chính là chí nguyện của Ba Tuần, cứu thoát hết thảy khổ nạn trên thế gian. Mà nơi nhiều khổ nạn nhất trên cõi đời này chính là địa ngục.
Chúng ta đã từng thử nghiệm rất nhiều biện pháp, bao gồm nuôi trồng một vài loại hạt giống cây cỏ có lẽ sẽ thích hợp sinh trưởng ở địa ngục, mà địa ngục quá khan hiếm địa khí, đã vậy còn càng ngày càng ít đi, không một loài cây nào có thể sống sót. Còn luyện chế ra đan dược cố gắng thay đổi thể chất của chúng sinh địa ngục đạo, giúp bọn họ không còn phải đau đớn như vậy nữa, có lớp da kiên cường hơn hoặc không cảm nhận được đau đớn cũng chỉ tạo ra được tác dụng rất nhỏ, vả lại, do luyện chế ra một viên đan dược cần thời gian quá dài, tài nguyên lại quá ít, còn dẫn đến cuộc chiến sát phạt giữa một vài quỷ vương, thành ra lại đi ngược với ý nguyện ban đầu của chúng ta. Cuối cùng, chúng ta nhận ra, nếu như muốn hoàn toàn thay đổi thảm trạng trong địa ngục, chỉ có đúng một biện pháp… “
“Lục đạo quy nhất pháp?” Nhan Phi nói hết câu.
Liễu Ngọc Sinh gật đầu nói, “Không sai. Tuy Ba Tuần đã thất bại, nhưng phương pháp này lại có tác dụng. Lúc đó chẳng phải quỷ đã không còn e sợ thiên nhân nữa sao? Thêm vào đó, chúng ta cũng tra được một vài ghi chép, ngay cả ghi chép trong Phù Đăng Ký cũng có nhắc tới, lúc đó vô số kiếp trong địa ngục, lần đầu tiên xuất hiện bãi cỏ bát ngát, thậm chí là cả rừng cây mọc ra phiến lá xanh biếc, chảy xuôi dưới sông cũng không còn là dòng nước hôi hám nữa, mà đã xuất hiện nước trong uống được như ở nhân gian. Rất nhiều con quỷ bởi quá mức suy yếu, không có cách nào nhúc nhích rồi lại không thể chết đi, từ từ bị nham thạch hóa, cũng dần dần khôi phục sinh cơ, bò ra khỏi lòng đất.
Cho nên chúng ta đã quyết định, phải nghĩ ra cách hoàn thành lục đạo quy nhất pháp. Nhưng sự huyền bí của phương pháp đó lại được cất giấu bên trong cuốn kinh thư này, mà qua nhiều năm như vậy, nhiều người xem như vậy, lại không một ai có thể hoàn toàn ngộ ra. Nhiều nhất cũng chỉ có thể khám phá ra sơ sơ bên ngoài. Mà những người khám phá ra được nhiều hơn, thông thường đều là một vài “người hữu duyên” có thiên phú dị bẩm.”
Nhan Phi cau mày, “Ngươi định nói ta chính là “người hữu duyên”?”
Liễu Ngọc Sinh gật đầu nói, “Trước ngươi, Y Tiên Phái đã tìm được năm người hữu duyên, bọn họ đều có thể khám phá ra được một phần của lục đạo quy nhất thuật. Chúng ta tin tưởng, chỉ cần tìm được một người cuối cùng, thì sẽ có thể chắp vá ra được toàn cảnh của lục đạo quy nhất thuật. Còn nhớ tới họa thánh Ngô Đạo Tử được ghi chép bên trong Phù Đăng Ký không? Hắn chính là một trong những người hữu duyên, cho nên hắn mới có thể dùng thân thể của người sống tiến vào địa ngục, đồng thời tái hiện lại cảnh tượng địa ngục.”
Nhan Phi bật cười, “Vậy sao ngươi lại biết ta chính là người hữu duyên?”
“Không phải ngươi đã nói ngươi nằm mơ sao?” Liễu Ngọc Sinh nhìn y tha thiết, “Ngươi nói ngươi mơ thấy một tảng đá bị trận pháp trói lại. Đó chính là thần tích, là điềm báo Ba Tuần cho ngươi, điềm báo mà chỉ người hữu duyên mới nhìn thấy được.”
Nhan Phi lại một lần nữa nghĩ tới cảnh tượng trong giấc mộng vừa nãy, chẳng hiểu tại sao một luồng hơi lạnh lại lan tỏa ra khắp cả người y
“Không đúng… Ngươi rõ ràng đã chắc chắn ta là người hữu duyên từ trước cả khi ta đọc Lục Dục Bổn Tương Kinh! Ngươi rốt cuộc đã xác định như thế nào?”
Liễu Ngọc Sinh hơi nhếch miệng, “Ngươi quên mất rồi sao, ta đã kể khứu giác của ta nhạy bén hơn so với người bình thường mà, ta có thể ngửi thấy được rất nhiều thứ mà có khi ngay cả quỷ cũng không ngửi thấy. Những người hữu duyên đó, bọn họ đều lưu lại một tín vật ở Y Tiên Phái, bên trên những thứ đó đều sót lại một mùi hương chung. Mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã ngửi thấy mùi hương này trên thân thể ngươi.”
Nhan Phi nhỏ giọng lầu bầu, “Ngươi là chó à… mũi thính vậy…”
Liễu Ngọc Sinh lại không hề tức giận, “Nếu không dựa vào cái mũi này, ta sẽ không thể chưởng quản ngọc thiền nhiều năm như vậy ở tuổi này.”
“Được, kể cả vậy đi nữa, tại sao ngươi không đưa luôn kinh thư cho ta, sao còn phải phí nhiều công như vậy?”
“Bởi vì nếu như ta kín đáo đưa kinh thư cho ngươi, ngươi sẽ cảnh giác, nội dung trong sách sẽ không thể nào thực sự tiến vào sâu trong đầu óc ngươi được, cũng không thể nào kích phát được “thần tích”.” Mặt Liễu Ngọc Sinh hiện lên vẻ áy náy, “Có một số việc, càng vô ý, thì càng dễ dàng thành công.”
Nhan Phi vẫn nửa tin nửa ngờ. Sao lại có thể trùng hợp như vậy, mình chính là người hữu duyên cuối cùng đó?
Liễu Ngọc Sinh này thoạt nhìn tuấn tú nho nhã, ánh mắt cũng chân thành, mà thực tế lại nói dối đến Hồng Vô Thường cũng không nhìn ra được, có thể thấy tâm cơ hắn thâm trầm. Lời hắn nói, chỉ có thể nghe ba phần.
“Cho nên, ngươi muốn nói rằng nếu như ta giúp các ngươi, các ngươi sẽ giúp ta cứu sư phụ?”
“Thiên đình có lẽ đã phát giác ra ý đồ của chúng ta, nếu bọn họ muốn ngươi trở lại, tất sẽ không giữ ngươi lại. Nếu như hiện giờ ngươi tùy tiện trở về địa ngục, vậy thì chỉ có đúng một con đường chết. Đây chính là vì sao lúc đó ta không cho ngươi trở lại.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Giờ thì đương nhiên là… lén lút trở lại, cứu người ra ngoài.” Liễu Ngọc Sinh nói rồi vỗ tay một cái. Cửa mở ra, một người quen thuộc đi vào.
Đạt Tát Ma La?!