Kiếp đời này của y, rốt cuộc là từ đâu mà đến, rồi lại từ đâu mà đi?
Cho nên y vẫn hỏi, “Thiên hồn địa hồn mà ngươi nói… là chỉ thứ gì?”
Bóng người thần bí mà cổ xưa phía sau những lớp rèm the tựa như đã chờ y hỏi ra câu hỏi này từ rất lâu rồi, câu hỏi đã hỏi ra là không thể nào quay đầu lại này. Một tiếng than thở thật dài thật lâu tựa như xuyên qua thời gian, xa xôi tỏ khắp không biết đến từ nơi nào len lỏi trong gió, tiêu tan giữa những lớp rèm the phấp phới như u hồn.
Tiên quân dịu giọng nói:
“Ta từng là một vị thượng tiên trên Ly Hận Thiên, cũng từng là một trong những công thần phụ tá Tử Vi Thượng Đế leo lên vị trí vô cực. Nhưng qua rất nhiều kiếp, ta tận mắt nhìn thấy hắn sa đọa từng chút một. Hắn đã quên mất chí hướng ban đầu của mình, trầm mê vào những lời xu nịnh ca công tụng đức, trầm mê vào quyền lợi của mình. Sự thống trị của hắn ngột ngạt, thủ đoạn của hắn mạnh mẽ, cứng rắn, bên trong toàn bộ thiên đình, mỗi một đạo mỗi một thiên đều có tai mắt của hắn, chúng thần tiên không dám tùy ý nói chuyện nữa, bằng không rất có thể sẽ đột ngột biến mất vào một ngày nào đó. Hắn dùng danh nghĩa nghịch thiên phản đạo để tiêu diệt dị kỷ, dùng tới mọi biện pháp để củng cố quyền lực tuyệt đối của mình, thậm chí còn không tiếc hi sinh phúc lợi của chúng sinh những đạo khác để lôi kéo đồng minh.
Nhưng Ba Tuần đã khiến cho ta nhìn thấy được một hi vọng khác. Y trẻ tuổi, chấp nhất, đơn thuần, thậm chí còn hơi ngây thơ, cũng có gì đó vô tình. Y có thể đánh đổi tất cả vì lý tưởng của mình. Ngươi biết không, thần tiên thực ra rất giống con người. Phần lớn thần tiên, cả đời chẳng qua đều chỉ muốn thu được nhiều thứ hơn, bọn họ đều là những con người tầm thường. Song lại có một vài thần tiên, từ nhỏ đã phảng phất như muốn hoàn thành một sứ mệnh nào đó, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành sứ mệnh này của mình. Mà Ba Tuần chính là một thần tiên như vậy. Sau khi được Phật điểm hóa, y đã lập chí muốn đánh vỡ quy luật cố hữu của lục đạo, khiến cho lục đạo quy nhất, hoàn toàn cho phép chúng sinh bình đẳng mưu cầu hạnh phúc của mình. Mà người đầu tiên y muốn giải cứu chính là chúng sinh ở địa ngục đạo đau khổ nhất.
Có lẽ, ngươi sẽ cảm thấy một ý nghĩ như vậy nghe quá mịt mờ hư vô, quá giả tạo, quá to tát, cũng quá trống rỗng, quả thực như đang nói mớ giữa ban ngày, thế nhưng nếu như ngươi thật sự nhìn thấy Ba Tuần, thật sự nghe lời y nói, ngươi sẽ biết được rằng trong đầu y, ý nghĩ đó không hề hư vô mịt mờ, mà là một kế hoạch đã được vạch ra từng bước. Mà y quả thực cũng đang thi hành từng bước của kế hoạch đó đến nơi đến chốn, mặc kệ những thần tiên khác cười nhạo, sỉ nhục y như thế nào.
Ba Tuần đã gần như sắp thành công, y thật sự sáng tạo ra được lục đạo quy nhất thuật. Lúc ấy, những thần tiên nắm quyền trong tay mới bắt đầu lo sợ.
Chỉ khi lục đạo tồn tại, quyền thế của bọn họ mới có ý nghĩa, bọn họ mới có thể cho kẻ khác thấy địa vị của mình cao quý, cao cao tại thượng tới nhường nào, mới có thể ngạo thị muôn dân, coi vạn vật như rơm rác. Nếu như phá bỏ khác biệt giữa lục đạo, vậy thì những lợi ích mà bọn họ phí hết tâm tư để giành lấy, chẳng phải đều sẽ đổ sông đổ bể hết sao?
Thế nên thiên đình dần dần đã tách thành hai phe thế lực đối đầu, chính vào lúc ấy, ta đã lựa chọn gia nhập vào trận doanh Ba Tuần.
Ba Tuần coi ta như thầy như bạn, chúng ta thân mật không khoảng cách, không che giấu nhau điều gì. Nhìn y nói tới viễn cảnh mà y dựng nên vì lục đạo quy nhất, ngươi sẽ cảm thấy đó không còn là một giấc mộng xa vời không với tới nữa, mà trở thành chuyện gần trong gang tấc, dễ như trở bàn tay. Sau khi tỏ rõ lập trường, ta đã rời khỏi Ly Hận Thiên, tự hạ xuống Tha Hóa Tự Tại Thiên. Sau đó còn cùng y sống lâu dài ở Dạ Ma Thiên, sống cùng với chúng quỷ mà thiên nhân coi như gián rệp, và những địa tiên bị bọn họ coi như tiện dân.
Có thể nói, ta hiểu y rất rõ. Ta hưởng thụ cảm giác này, kết nối và ràng buộc trên tinh thần giữa ta và y. Khi đó y đã có vô số tín đồ, bọn họ cũng giống như ta, khuất phục trước sức hút mãnh liệt của y, như côn trùng bị quấn trong mạng nhện, một khi dính vào là sẽ không thể nào lành lặn thoát ra. Nhìn những tín đồ đó thành kính tín ngưỡng y như mê như say, ta lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng, cảm nhận được một cảm giác ưu việt, bởi vì ta không giống bọn họ, ta có thể sánh vai với Ba Tuần.
Ta quá tự tin vào năng lực cùng sự thấu hiểu y của mình, cho nên ta đã phạm phải sai lầm liên tiếp.
Sau khi Ba Tuần bị Tử Vi dùng gian kế đánh trọng thương, chỉ còn một tia hi vọng là Nguyên Khư đại trận có thể tu bổ thiên hồn địa hồn của y, nếu như kéo dài tới lúc hai hồn ly tán, mệnh hồn rời khỏi xác, y sẽ rơi vào luân hồi khó tìm hướng đi. Ta đã tìm kiếm người tự nguyện hiến tế vì đại trận trong các tín đồ, bất kể là tiên, yêu, người hay quỷ, đều có không ít người tự nguyện hiến thân. Thế nhưng thật sự quá ít người có thiên hồn địa hồn đều có thể hòa vào với thiên hồn địa hồn của Ba Tuần, trong mấy trăm người tự nguyện, cuối cùng chỉ có đúng một tầm hương quỷ vậy mà lại phù hợp với mọi điều kiện. Tầm hương quỷ này chính là Hồng Vô Thường trước kia của sư phụ ngươi, chắc chắn ngươi đã biết rồi.
Nhưng chuyện ta không ngờ được chính là, trong quá trình luyện hồn, thiên hồn địa hồn của tầm hương quỷ bị hóa giải hòa tan, tu bổ vào bên trong thiên hồn địa hồn của Ba Tuần. Mà cùng lúc đó, ký ức và chấp niệm của cả đời hắn cũng đã sinh ra một vài hô ứng và quấn lấy với ý thức của Ba Tuần. Ta vẫn không hiểu rõ Ba Tuần rốt cuộc đã bị ảnh hưởng tới mức nào, mà chắc chắn đã chịu ảnh hưởng không nhỏ, cho dù không đến mức thay đổi tính tình của Ba Tuần, cũng chắc chắn sẽ lay động tới đặc điểm chuyên tâm không màng gì khác cố hữu trong tính cách của y.
Ta còn chưa kịp biết đại trận rốt cuộc có thành công hay không, thì từng tầng thiên binh đã vây kín chúng ta lại. Vì muốn giành giật hi vọng sống nhỏ nhoi cho Ba Tuần thượng thần, ta đã dùng trận pháp chuyển y tới một nơi nào đó trong địa ngục mà chính ta cũng không biết, sau đó tự mình dẫn truy binh đi, đánh lạc hướng sự chú ý của Thiên Đình. Ta không biết trong khoảng thời gian không quá dài đó đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng khi Ba Tuần cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt chúng ta một lần nữa, tính cách của y đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Y không còn chuyên tâm không màng tới chuyện gì khác nữa, không còn kiên định chấp nhất nữa. Y bắt đầu dao động, đã vậy còn thường xuyên ngây người. Chốc chốc y sẽ ngước nhìn về hướng địa ngục Thanh Liên trên đỉnh đầu, tâm tư lo lắng, lại kiệm lời kín tiếng, không muốn tiết lộ mảy may. Khi đó ta hết sức lo lắng cho y, bởi vì thân thể của y vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục, sức mạnh của y cũng không mạnh được như lúc trước. Mà y cứ buồn bực mất tập trung như vậy thì lại càng gia tăng thêm thương thế trong người. Theo sự dao động của y, quân tâm cũng từ từ tan rã. Vốn cũng đã bị thiên đình áp chế, nếu như lần này không thể cứu vãn, ai cũng nhìn ra y sắp không gắng được nữa.
Có một ngày y hỏi ta rằng, nếu như chuyện y làm cả đời vẫn chưa thể giải cứu bất cứ người nào, trái lại còn mang đến thống khổ tuyệt vọng cho bao nhiêu người như vậy, thì cuộc đời này của y còn có ý nghĩa nữa không? Ta liền nói cho y biết rằng, y sinh ra làm thần, đây là con đường mà số mệnh đã sắp đặt cho y, chỉ có y mới là quang minh cuối cùng trong trật tự đang mục rữa không ngừng này. Nhưng y nghe thấy vậy lại chẳng hề vui vẻ hơn. Trái lại, y bắt đầu từ từ xa lánh ta, ta không còn có thể nhìn thấu được nội tâm của y, cũng không còn có thể thấu hiểu ý nghĩ của y nữa.
Cuối cùng, khi y bị Tử Vi Thượng Đế, Đông Vương Công và Tây Vương Mẫu vây công, ta nghĩ y vốn cũng đã ôm lòng muốn chết. Chỉ e đến chính y cũng đã cảm thấy mình sắp cùng đường mạt lộ.
Thế nhưng, tất cả chúng ta đều đã sớm đặt tính mạng gia thân trên người y, y như vậy, những tín đồ từ bỏ tất cả vì y sẽ phải đi đâu? Mãi đến tận khi ta thấy một phong thư y để lại cho ta, ta mới hiểu ra, y không thật sự từ bỏ, mà chỉ cho rằng thời cơ đã qua, y cần phải ngủ đông, chờ đợi một thời cơ khác.
Khi ta đuổi tới cứu viện, mệnh hồn của y đã bị Tử Vi dùng trượng Thấp Bà cưỡng ép rút ra, phong ấn vào bên trong đá Phi Tưởng. Thiên hồn địa hồn của y cũng tứ tán ly thể theo đó, tan ra giữa đất trời. Chúng ta phải đợi cho những thiên binh kia đều rút đi, mới có cơ hội cuối cùng dùng phương pháp hiến tế phúc báo của bản thân mình để giữ lại thiên hồn và địa hồn của y. Mà cũng bởi vậy nên ta đã không thể nào giữ được tiên thân của mình. Ta chỉ có thể ngủ đông ở nhân gian, sống tạm bên trong một thân thể nhân loại, chờ đợi thời cơ báo thù.
Mà thiên hồn địa hồn của Ba Tuần thì lại không có nơi để bảo tồn lâu dài, cách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra được là dùng pháp thuật tương tự như chuyển sinh thuật của Thanh Hồng Vô Thường, đặt chúng vào bên trong một thai nhi nhân loại đã chết. Nhưng thiên hồn địa hồn của Ba Tuần nặng nề chích nhiệt tới mức nào, nào phải thứ thân thể nhân gian có thể chịu đựng được, nếu như đặt ở tu la đạo thì lại quá mạo hiểm. Khi ta đang hết đường xoay xở, nữ thần Mạnh Bà xưa nay không hỏi thế sự luôn bảo trì trung lập lại bất ngờ trợ giúp ta. Mạnh Bà nương nương đã ở Phong Đô từ trước khi Tử Vi Thượng Đế trở thành thượng đế, nàng am hiểu mọi huyền bí của luân hồi, e rằng có vài bí ẩn đến ngay cả Chuyển Luân Vương và Diêm Ma Vương cũng không hiểu rõ. Nàng đã mở riêng một con đường luân hồi, nhờ vào đó đưa thiên hồn địa hồn của Ba Tuần vào phàm trần, truyền vào bên trong một phôi thai được ra đời dưới sự gia trì từ pháp bảo của nàng. Bởi vì có pháp bảo thiên đình gia trì, cho nên thân thể được thụ thai sinh ra hẳn sẽ có thể chịu đựng được hai hồn của Ba Tuần.
Nhưng nàng đã đưa ra điều kiện là ta không được đi tìm hiểu, càng không được can thiệp vào cuộc sống của thai nhi này, thậm chí đến ngay cả thời gian tái thế lẫn tên của thai nhi, nàng cũng không nói cho ta. Nàng nói rằng, hành vi này vốn đã là nghịch thời cải mệnh, đến chính nàng sau này cũng sẽ phải trả giá rất lớn. Thai nhi này không có bất kỳ ký ức nào của Ba Tuần, trở thành một người không có quá khứ, không có kiếp trước. Nếu có quá nhiều tín đồ đi quấy rầy, chỉ e thai nhi này còn chưa kịp lớn lên, đã rơi vào điên cuồng.
Cho nên ta vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn tìm kiếm đứa bé này. Các đệ tử của ta và cả những tín đồ vẫn còn chưa bị thiên đình hãm hại tới chết, mấy lần đã cho rằng mình tìm được, thế nhưng cuối cùng đều chỉ là nhầm lẫn. Mãi đến tận khi Liễu Ngọc Sinh gặp được ngươi.”
Kể mãi tới nơi này, lại xuất hiện một khoảng lặng làm người ta bất an. Nhan Phi đã cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo mình từ lâu, hai cảm giác mâu thuẫn cực độ vừa khó tin vừa như thể chuyện đương nhiên chẳng hiểu sao lại đồng thời cắn xé lấy nội tâm y. Tim đập loạn, y lắc đầu nói, “Ngươi muốn nói, ta chính là đứa bé đó?”
“Không sai.”
“Không…” Nhan Phi lùi về phía sau một bước, “Nhất định là ngươi nhận nhầm. Làm sao ngươi biết là ta được?”
“Chỉ cần dựa vào ba điểm: ngươi không có mệnh hồn, còn chưa lên làm Hồng Vô Thường đã có thể đánh bại đệ nhất Hồng Vô Thường, thậm chí còn có thể chỉ dựa vào hai con thủy lang quân đã có thể khống chế một trong những thần thú cổ xưa nhất trên thế gian, lẽ nào ngươi chưa bao giờ hoài nghi về thân thế của mình sao?” Câu hỏi êm tai của A Tu Vân vang vọng trong đầu, Nhan Phi lại không có cách nào phản bác.
Đương nhiên là y có hoài nghi, chỉ là xưa nay y chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ dính líu tới Ba Tuần.
Người của Y Tiên Phái nói chuyện nửa thật nửa giả không phân biệt được, có lẽ là hắn đang lừa mình? Nhưng mà lừa y thì có ích gì?
Lại vào đúng lúc này, mặt đất rung chuyển dữ dội, toàn bộ cung điện đều đang nghiêng ngả, bụi li ti trút xuống như mưa. Nhan Phi suýt nữa thì không đứng vững, tiếng sấm ì ùng nặng nề càng áp sát hơn, tựa như ngay trên đỉnh đầu, thiên binh đang từ từ giáng xuống, đám yêu đó có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, đứng trước mặt thiên binh chắc chắn cũng sẽ hết sức chật vật.
Nhưng bóng người phía sau lớp rèm thì vẫn sừng sững bất động như cũ, như thể chẳng nhận biết điều gì.
Trong đầu Nhan Phi đã hỗn loạn cào cào, y lùi về phía sau một bước, dường như khó có thể chấp nhận “chân tướng” đột nhiên nhảy ra, “Nếu là như vậy, tại sao lại bịa ra lời giải thích người hữu duyên gì đó để lừa gạt ta? Sao ta biết được lần này ngươi không lừa ta nữa?”
Một tiếng thở dài xa xôi, tựa như mạch nước ngầm rong chơi thoáng qua làn nước.
“Một là bởi vì đó là sự thật, trước ngươi, chúng ta thực sự đã tìm ra năm người, đều cho rằng bọn họ là ngươi. Mà cuối cùng lại đều phát hiện ra chỉ là nhầm lẫn. Có điều bọn họ quả thật đều có thể giải thích ra một vài bí ẩn bên trong Lục Dục Bổn Tương Kinh. Hai là bởi vì tuổi ngươi còn nhỏ, chúng ta không biết chân tướng như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng gì tới ngươi, cũng càng lo lắng chuyện này sẽ kinh động thiên đình, làm bọn họ biết được thân phận chân chính của ngươi. Ba là bởi vì sư phụ ngươi. Ngươi quá cố chấp với sư phụ ngươi, nếu như ngươi biết được chân tướng, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận thân phận thực thụ của mình. Một khi ngươi sản sinh ra chống cự đối với mệnh hồn của mình vào thời khắc dung hợp với mệnh hồn, ba hồn rất có thể sẽ đồng thời hồn phi phách tán, cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng tới bây giờ ta đã thấy rõ, một lời nói dối chỉ có thể dẫn tới càng nhiều lời nói dối, đến cuối cùng sẽ không thể nào thu dọn được nữa. Vì vậy ta đã quyết định, kể hết tất cả mọi chuyện cho ngươi. Bây giờ có lẽ ngươi đã hiểu rõ, tại sao Trường Canh tinh quân lại tự mình đi bắt lấy ngươi, tại sao Liễu Ngọc Sinh lại ngăn cản ngươi trở về địa ngục. Ban đầu lúc ngươi nảy sinh cảm ứng với Lục Dục Bổn Tương Kinh ở Lạc Tùng cốc, mệnh hồn của Ba Tuần bên trong đá Phi Tưởng cũng đã xuất hiện dị động. Thiên đình đã hoài nghi thân phận của ngươi. Hiện giờ quan hệ giữa ngươi và phái ta càng trở nên rất khó giải thích. Vì ngăn cản Ba Tuần phục sinh, thiên đình nhất định sẽ nghĩ mọi cách để diệt trừ ngươi, mà điểm yếu lớn nhất của ngươi, chính là…”
Chưa cần phải nói xong câu, Nhan Phi cũng đã biết hắn muốn nói tới ai.
Nếu như mình thực sự là người mà hắn nói, chỉ e về sau y và sư phụ sẽ không bao giờ có ngày yên ổn nữa. Nhan Phi vẫn cứ không chịu chấp nhận chuyện tới quá đột ngột này, thế nên cơn phẫn nộ dần dần lan ra trong lòng y, cháy trong cặp mắt sáng ngời mê người của y.
“Tất cả những chuyện này… đều là âm mưu của các ngươi! Từ ban đầu Liễu Ngọc Sinh gặp được ta cũng chính là kế hoạch của các ngươi đúng không! Ta nói cho ngươi biết, ta không phải Ba Tuần, ta cũng không có bất cứ quan hệ gì với Y Tiên Phái các ngươi cả. Ta và sư phụ ta không nợ các ngươi, cũng không nợ thiên đình, sau này các ngươi cũng đừng tới quấy rầy chúng ta nữa!”
Y nói rồi muốn quay người đuổi theo hướng mà vừa nãy sư phụ và A Lê Đa đã rời đi, nhưng mới vừa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói kia nói, “Nếu như đã tự tin mình không phải như vậy, ngươi có dám uống một giọt rượu chấp niệm không?”
Nhan Phi dừng bước chân.
“Rượu chấp niệm?”
“Đúng, thứ rượu do Mạnh Bà ủ, có thể giải canh Mạnh Bà. Uống một ngụm có thể chiếm được ký ức kiếp trước, hai ngụm có thể chiếm được của ba kiếp, ba ngụm có thể là mười kiếp, bốn ngụm… có thể chiếm được ký ức của vô số kiếp, nhưng sẽ bị hồn phi phách tán trong vòng một canh giờ sau khi uống vì phải nhận quá nhiều ký ức. Song đối với ngươi, mệnh hồn của ngươi chưa từng đi vào luân hồi, ký ức của Ba Tuần cũng không thể xem như của kiếp trước, mà chỉ là bị lãng quên vì uống canh Mạnh Bà. Cho nên chỉ cần một giọt, ngươi sẽ có thể nhớ lại vài mảnh vụn ký ức trước đây.” Tiên quân nói xong, lập tức có một tiểu đồng bưng khay tới, trên khay đặt một chiếc lọ sứ đen kịt, còn có thêm một chén rượu sứ xanh nho nhỏ, bên trong chứa rượu màu trắng sữa. Chỉ thấy tiểu đồng kia đặt khay xuống, rút nắp của lọ sứ đen ra, sau đó cẩn thận nhỏ một giọt chất lỏng màu đỏ như máu vào trong chén rượu. Giọt máu này nhanh chóng tan ra trong rượu gạo, chẳng mấy chốc đã biến mất vô hình.
Tiểu đồng dùng hai tay nâng chén rượu, một mực cung kính đi đến trước mặt Nhan Phi.
Nhan Phi đối mặt với chén rượu này, cưỡi hổ khó xuống.
Tiên quân nói, “Ta không dám cho ngươi uống quá nhiều, nếu bởi làm vậy mà đảo loạn tâm trí của ngươi, làm hai hồn của ngươi ly tán, thì sẽ dẫn tới sai lầm lớn. Ta biết ngươi vô cùng chống cự chân tướng này, cho nên mới phải bất đắc dĩ cho ngươi uống một giọt rượu chấp niệm. Nếu như ngươi muốn biết đến chân tướng, thì hãy uống vào, ngươi sẽ biết ta không hề lừa ngươi.”
Nhan Phi lại cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra trên thái dương, “Thứ này… có phải chính là thủ phạm đã khiến cho tính tình của Khố Mã Ma La thay đổi không?”
“Khố Mã Ma La đã uống nguyên một ngụm dưới sự cưỡng ép của thiên bình, còn bây giờ ngươi chỉ uống một giọt, ký ức đoạt được cũng chỉ là vài đoạn ngắn vụn vặt gần “tử vong” nhất mà thôi, không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới ngươi. Ngươi có thể yên tâm, uống xong ngươi vẫn sẽ là ngươi của bây giờ, chẳng qua chỉ có thêm vài ký ức vụn vỡ mà thôi.”
Nhan Phi muốn quyết đoán xoay người bỏ đi, nhưng một giọng nói khác lại đang hỏi y trong đầu, “Lẽ nào ngươi thật sự không muốn biết mãi mãi sao?”
Suy nghĩ thử xem, nếu như ngươi là Ba Tuần, ngươi sẽ nắm được sức mạnh có thể chống lại Tử Vi Thượng Đế. Ngươi cuối cùng cũng có thể nắm giữ sức mạnh có thể bảo vệ sư phụ mình. Bằng không, ngươi vĩnh viễn vẫn chỉ là đứa bé tội nghiệp chỉ có thể trốn dưới sự che chở của sư phụ, đến thời khắc nguy cấp cũng chỉ có thể nấp vào một góc âm u.
Nhưng nếu như ta là Ba Tuần, chẳng phải sư phụ sẽ hận ta thấu xương sao?
Cho dù sư phụ hận ngươi đi chăng nữa, mà nếu như ngươi là ma thần, thì sẽ có thể tùy ý giam giữ sư phụ bên người, làm cho sư phụ vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ngươi. Đây không phải là điều ngươi khát khao sao?
Không… điều ta muốn là sư phụ yêu ta…
Sư phụ ngươi chỉ coi ngươi là một đứa bé bốc đồng, một con vật nhỏ bướng bỉnh, sao có thể yêu ngươi được. Chỉ người mạnh mẽ mới có tư cách được yêu, mới có tư cách sánh vai bên người hắn yêu.
Đủ mọi suy tư mâu thuẫn hành hạ thần trí y. Đầu đau như sắp nứt ra. Có một khoảnh khắc, y phảng phất như đã đứng ở góc độ của một kẻ khác, nhìn mình duỗi tay tới, bưng chén rượu kia lên, chần chừ đưa chén tới bên môi.
Rượu chảy vào trong cổ họng, trong hương vị trong veo của rượu gạo lại thấm vị tanh ngọt như máu.
Sau đó, cùng với luồng sóng dậy dâng lên từ đan điền, y bỗng cảm thấy cả người mê muội lâng lâng.
Giữa cơn hôn mê, một đoạn ký ức, một đoạn ký ức như vốn đã tồn tại bên trong đầu óc y, bất chợt ló đầu ra từ bóng tối vô tận.