Cả một đêm gã không hề đến gian phòng của Nhan Phi, bởi vì muốn thám thính thêm nhiều thông tin. Sáng sớm ngày hôm sau, đang liếm lông trên lưng, gã bỗng nhiên bị Mộc Thượng Kê nhấc lên. Sáng nay tâm trạng Mộc Thượng Kê có vẻ rất tệ, ánh mắt chứa đầy vẻ ảm đạm. Hắn thở dài, dặn dò dược đồng ngoài cửa, “Đi gọi Già Bì Ni tôn giả đi.”
Qua sau một lúc, Khiên Na mới hiểu được rằng bọn họ muốn đi gặp Nhan Phi.
Sắc mặt trên ba khuôn mặt của Già Bì Ni kia trông đều khá khó coi, khuôn mặt bên trái thoáng xấu hổ, má phải thì lại hết sức phẫn nộ, mà khuôn mặt chính giữa thì hoàn toàn lạnh lùng, không lộ ra cảm xúc gì.
Xem ra tu la thật sự một chủng tộc không thể nói dối…
Đặt Khiên Na lên vai mình, Mộc Thượng Kê lấy một chiếc túi gấm ra từ ống tay áo hắn, rồi lấy một thứ gì đó giống như chiếc lá từ bên trong đưa cho Già Bì Ni, “Ngậm thứ này vào miệng rồi hẵng đi vào.”
Già Bì Ni hỏi, “Đây là thứ gì?”
“Nếu như ngươi không muốn hít phải nhuyễn khâm hương mất đi thần thông lực trong vòng ba ngày, thì nghe theo ta.” Nói xong, hắn tự mình ngậm chiếc lá kia vào miệng.
Già Bì Ni thấy vậy, cũng chỉ có thể nghe theo. Khiên Na giật giật tai, lặng lẽ ghi nhớ vị trí để cái túi gấm kia vào đầu.
“Còn nữa, trước khi tiến vào, ngươi phải nhớ kỹ, không thể nhắc đến thân phận thực sự của y trước mặt y. Tiên quân đã nói với y rằng, y là người hữu duyên của Ba Tuần, có thể giúp đỡ thấu hiểu phương pháp lục đạo quy nhất. Ngươi tuyệt đối không được nói những chuyện không nên nói, bằng không sẽ hỏng chuyện lớn.”
Lòng Khiên Na lạnh lẽo đi.
Thân phận thực sự…
Thân phận thực sự gì?
Gã nhìn Nhan Phi lớn lên, Nhan Phi có thể có thân phận thực sự gì được? Lẽ nào có liên quan gì tới cha mẹ ruột của nó hay sao?
Già Bì Ni cười nhạo nói, “Ngươi nghĩ rằng tu la chúng ta đều không có đầu óc sao?”
“Cũng không phải không có đầu óc, chỉ là không biết nói dối thôi.” Mộc Thượng Kê dùng giọng điệu gần như châm chọc nói.
Cửa mở, Nhan Phi lập tức đứng lên, mặt mày đề phòng nhìn chằm chằm vào người đang tiến vào. Khi nhìn thấy tu la, y lập tức giật mình, Nhan Phi hình như vẫn chưa nhìn thấy sinh linh trong tu la đạo bao giờ? Sau một nháy mắt kinh ngạc, tầm mắt Nhan Phi rơi xuống người Khiên Na, may mà y vẫn chưa lộ ra cảm xúc gì khác.
Nhan Phi hỏi, “Tên ba đầu sáu tay này là ai? Hẳn không phải là quỷ chứ?”
Khuôn mặt bên phải của Già Bì Ni hiện lên vẻ phẫn nộ, mà khuôn mặt chính giữa thì vẫn giữ nguyên biểu cảm lễ độ. Hắn khẽ khom người nói, “Ta là Đại tướng quân Già Bi Ni dưới trứogn Tu La Vương của La Hầu Quốc.”
Nhan Phi hoài nghi nhìn về phía Mộc Thượng Kê, “Tu la? Không phải các ngươi thuộc về phe thiên đạo sao?”
Già Bì Ni nói, “Thiên đạo bất nhân, thành chủ Đế Thích của Thiện Kiến Thành Đao Lợi Thiên xâm chiếm đất đai tu la đạo chúng ta, còn mưu toan trộm địa khí của tu la đạo, mỗi một lần xảy ra bất kỳ chuyện lớn nào, luôn là tu la đạo tử thương nặng nề, mà thiên đạo lại thường có thể không bị thương một binh một tốt nào vẫn có thể đạt được mục đích. Bất kỳ tu la nào có tầm nhìn xa trông rộng đều biết tiếp tục ủng hộ bọn họ chỉ có thể khiến cho tu la đạo từ từ sa sút, tất cả tu la sẽ rơi vào cảnh làm nô lệ và tay chân cho thần tiên.”
Nhan Phi lại vung tay lên như không kiên nhẫn, “Ta không có hứng thú với những lý luận đó của các ngươi. Ta chỉ muốn biết, các ngươi cam kết sẽ cứu sư phụ ta ra, giờ tóm lại đã thế nào rồi? Một ngày nhân gian mười ngày địa ngục, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cũng nên có tiến triển rồi chứ?”
Mộc Thượng Kê đáp, “Bọn họ đã trà trộn vào Phong Đô, bây giờ vẫn còn đang tìm cơ hội tiến vào thành Diêm Ma. Tin tức cụ thể thì còn phải chờ Liễu chưởng phái đến rồi mới nói tỉ mỉ.”
“Nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa trà trộn vào được?! Các ngươi rõ ràng là đang lừa gạt ta!” Nhan Phi tức giận vỗ bàn, chỉ là vì chịu ảnh hưởng từ loại hương xông kia, sức lực hiển nhiên không đủ mạnh, không có lực uy hiếp gì.
Tu la kia chợt nói rằng, “Thành Diêm Ma canh phòng nghiêm ngặt, không phải nơi quỷ thông thường có thể tiến vào. Mà thân phận của tu la thì lại khác. Nếu như ngươi bằng lòng cùng ta đi tới La Hầu Quốc ở tu la đạo, Vương ta tất sẽ nguyện ý giúp đỡ.”
Mộc Thượng Kê bỗng nhiên quay đầu sang nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên cũng thấy hơi bất ngờ. Xem ra giữa tu la và Y Tiên Phái cũng không hoàn toàn hoà thuận.
Nhan Phi lại cười lạnh nói, “Đủ chưa, ta không biết các ngươi rốt cuộc muốn lấy được thứ gì từ trên người ta. Thế nhưng trước khi thấy sư phụ ta, ta sẽ không tin tưởng các ngươi nữa!”
Vậy mà đúng lúc này, một tên lang yêu hóa thành hình người bỗng nhiên hơi kinh hoàng chạy tới, hô lớn, “Báo cáo đàn chủ, chúng ta phát hiện dấu vết của thiên nhân ở gần đây!”
Sắc mặt Mộc Thượng Kê bất chợt thay đổi, hắn hỏi, “Là thiên tiên hay địa tiên?”
“Có vẻ là Hắc Bạch Vô Thường, còn có cả mấy Thanh Hồng Vô Thường.”
Mộc Thượng Kê thoáng thả lỏng, hiển nhiên là vì lực sát thương của địa tiên không mạnh như thiên tiên, rồi hỏi, “Các ngươi phát hiện ra thế nào? Có bao nhiêu người?”
“Bọn họ đang cách chúng ta chưa tới một dặm, có vẻ là đang tìm kiếm thứ gì đó.”
Mộc Thượng Kê hơi trầm ngâm, rồi liếc mắt ra hiệu với Già Bì Ni, ra hiệu cho hắn đi ra ngoài cùng mình. Hai người họ rời đi xong, vẫn chưa ý thức được rằng Khiên Na còn đang ở trong phòng Nhan Phi.
Cửa bị khóa lại một lần nữa, Nhan Phi cúi đầu nhìn con mèo mướp dưới đất.
“Ngươi…”
Còn chưa nói hết câu, con mèo mướp kia bỗng nhiên lùi về phía sau một bước.
Nhan Phi phát hiện ra thì ra bên dưới chân nó có đè lên một thứ gì đó giống như chiếc lá.
Thấy Nhan Phi không có động tĩnh gì, Khiên Na không nhịn được duỗi chân ra chỉ vào phiến lá cây dưới đất, vừa chỉ vào miệng mình.
Nhan Phi hơi lưỡng lự hỏi, “Ngươi bảo ta ăn thứ này?”
Mèo mướp lắc đầu một cái, rồi dùng chân khua tới khua lui trên đất như vẽ tranh, Nhan Phi nhìn một hồi mới phát hiện, nó viết nhiều lần xuống dưới đất hai chữ “ngậm vào”.
“Ngươi vậy mà còn biết viết chữ!” Nhan Phi giật mình nói.
Mèo mướp không nhịn được lay phiến lá cây dưới đất vài lần. Tuy không xác định được con mèo này rốt cuộc là thế nào, nhưng Nhan Phi đang hết sức lo lắng cho tình cảnh của sư phụ, mà con mèo này thoạt nhìn cũng không có ác ý. Y hơi chần chừ, rồi nhặt lá cây lên, phủi bụi bên trên xuống, đặt vào miệng mình.
Vị cay đắng nhàn nhạt hoà tan ra trên đầu lưỡi. Vừa mới đầu còn không có cảm giác gì quá nhiều, song dần dần, cảm giác mệt mỏi và hư không đã quấn quanh trên người y mấy ngày nay dường như đã thoáng giảm bớt. Nhan Phi kinh ngạc nhìn về phía con mèo mướp, con mèo này đang cho mình thuốc giải của loại hương xông kia sao?!
Tại sao con miêu yêu này lại muốn giúp mình?
Ngoài cửa vọng vào tiếng la hét ầm ĩ, có không ít người đang chạy qua hành lang chật hẹp. Nhan Phi nghe thấy thủ vệ ở cửa hỏi đã xảy ra chuyện gì, rồi có người trả lời rằng, có Thanh Hồng Vô Thường dùng nhân thân ngụy trang thành quan quân, nói rằng “phạm nhân” mà bọn họ đang truy bắt rất có thể đang ở trên con thuyền này, bọn họ yêu cầu lục soát thuyền. Mộc Thượng Kê đang đứng ra giao thiệp với bọn họ, nhưng hai người kia vô cùng cứng rắn, chưa biết chừng sẽ có xung đột.
Truy bắt phạm nhân? Là tới đây bắt mình, hay là bắt Nhan Phi? Khiên Na hơi lo âu nghĩ ngợi.
Mà nếu như là truy bắt Nhan Phi, hẳn phải điều động thiên binh chứ?
Chẳng lẽ là Phong Đô đã phát hiện ra vị trí của mình rồi tới đây bắt mình?
Nhưng gã vừa không hề sử dụng bất kỳ thần thông lực nào, lại còn vẫn luôn có hình thái như vậy, làm sao có thể bị tìm thấy được?
Đang nghi ngờ lung tung, bỗng nhiên cả người nhẹ bẫng, bị Nhan Phi nhấc bổng lên. Gã cảm thấy Nhan Phi đang dán sát lên người mình, mùi xạ hương nhàn nhạt hơi nóng chỉ Nhan Phi mới có khiến cho Khiên Na cảm nhận được yên tâm và thư thái đã lâu không có được, liền phát ra âm thanh khò khò theo bản năng. Nhan Phi thấy gã như vậy thì cười khúc khích, “Đợi chút nữa hẵng khò khò đi, bọn họ đang còn dẹp loạn, chúng ta vừa hay thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.”
Khiên Na hoài nghi đây không phải là ý kiến hay, tuy Nhan Phi đã dần dần khôi phục khỏi ảnh hưởng của hương xông, nhưng dù sao cũng đã bị xông một ngày một đêm, không thể hoàn toàn khôi phục. Hơn nữa vì không kinh động đến thiên đình, Mộc Thượng Kê nhất định sẽ nghĩ mọi cách để chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, gần như sẽ không thể nào thật sự náo loạn lên được, chi bằng cứ tiếp tục vờ ngoan ngoãn, chờ một thời cơ thích hợp. Vì thế gã dùng chân vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Nhan Phi, rồi lắc đầu mạnh một cái.
Nhan Phi lại tưởng rằng mèo sợ, liền xoa xoa đầu nó như muốn an ủi, rồi định lao ra qua cửa sổ. Nhưng mà y còn chưa kịp mở cửa sổ ra, bỗng nhiên ngoài cửa đã có người rên lên một tiếng, tiếp đó là một khoảng yên tĩnh, ngay sau đó, một luồng sức mạnh đã phá tan cửa từ bên ngoài. Một vị công tử trẻ tuổi phong thần tuấn mỹ xông vào, lảo đảo về phía trước vài bước rồi dừng bước chân, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Nhan Phi cùng con mèo trong lồng ngực Nhan Phi.
Chàng trai xoa cánh tay đau của mình, nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Nhan Phi cùng con mèo, “Ta bảo ngươi bỏ ta lại chạy đi nơi nào, thì ra là đi tìm tiểu tình nhân của ngươi!” Trong giọng điệu tràn đầy u oán.
Thì ra là A Lê Đa…
Nhưng Nhan Phi lại không biết con quỷ dưới lớp da này là ai, mặt nghệch ra không hiểu, còn tưởng rằng đối phương đang nói chuyện với mình, “Ừm… Ngươi là ai?”
A Lê Đa nhanh chân lại gần, Nhan Phi tưởng rằng hắn muốn đánh nhau, mới vừa vào tư thế, kết quả là đối phương lại duỗi tay tới xách gáy con mèo mướp trong lồng ngực y.
Con mèo mướp kêu eo éo một tiếng, bốn cái chân vặn vẹo giữa không trung, hiển nhiên là đang hết sức tức giận. Thế nhưng A Lê Đa còn tức hơn, đường đường Tam vương tử của địa ngục A Tì như hắn đã bao giờ phải chật vật như vậy. Ở nhân gian, hắn đã không quen, chẳng qua chỉ mới xử lý mấy tên gia đinh, Khiên Na đã chơi trò mất tích. Một mình hắn tìm không có phương hướng như con ruồi không đầu hai ngày, cuối cùng mới nhìn thấy vết mèo cào thành chữ viết địa ngục ở góc tường một gian trạch viện gần nơi cuối cùng bọn họ tách nhau ra, nói với hắn rằng gã đã xâm nhập vào Y Tiên Phái, cùng đi Hán Thủy.
A Lê Đa sao có thể biết được Hán Thủy ở đâu, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa hỏi thăm, đến bờ sông, lúc qua sông, người ta chê bạc của hắn quá lớn, không có tiền trả lại, hắn còn phải chạy tới tiền trang đổi tiền lẻ. Sứt đầu mẻ trán giằng co cả buổi, kết quả là lúc chạy tới bến phà thì đã không còn thuyền. Hắn nghĩ bụng, vậy thì qua đêm bên bến phà rồi sáng hôm sau hẵng đi, thế nhưng sau khi ra khỏi tiền trang, hắn đã bị người theo dõi. Một đám kẻ cướp muốn cướp tiền của hắn, con số giữa địch ta quá chênh lệch, để bảo vệ nhân thân lành lặn, bất đắc dĩ, hắn phải sử dụng thần thông lực trừng trị đám kẻ cướp. Lần này lại rước Thanh Hồng Vô Thường tới.
Đôi Thanh Hồng Vô Thường kia phát hiện là một ma gia quỷ, hơn nữa thần thông lực còn rất mạnh mẽ, không bắt được trong chốc lát, thế là đã kinh động tới Phạt Ác ty, Phạt Ác ty liền phái hai đôi Hắc Bạch Vô Thường đến hiệp trợ.
A Lê Đa chật vật chạy trốn cả một đường, còn phải bận tâm không thể vứt bỏ khối nhân thân này. Vất vả lắm mới tìm được con thuyền này của Y Tiên Phái, liền định kéo Hắc Bạch Vô Thường tới đây, chưa biết chừng có thể tạo ra hỗn loạn, hắn sẽ có thể thừa cơ tiến vào tìm Khiên Na. Kết quả là vừa tiến đến đã nhìn thấy Khiên Na thư thư thái thái được tiểu tình nhân của gã ôm vào ngực, thế là cái chốt vốn căng trong đầu Tam vương tử luôn không thể hiện hỉ nộ ra ngoài cũng đứt đoạn.
“Là ai nói với ta đến nhân gian đều phải nghe lời ngươi! Ngươi chơi trò mất tích, bảo ta phải nghe lời ngươi như thế nào?”
Nhan Phi chớp mắt mấy lần, hỏi, “Các ngươi quen nhau?”
A Lê Đa quay đầu sang nhìn y, bỗng nhiên nở nụ cười cợt nhả, “Ngươi không biết hắn là ai?”
Khiên Na giãy giụa càng dữ dội hơn. Bị Nhan Phi biết được ở tình cảnh này, mặt mũi của gã còn để vào đâu được nữa!
Nhưng mà hiển nhiên A Lê Đa biết được gã đang suy nghĩ điều gì, cặp mắt trước đó còn đang tràn ngập phẫn nộ giờ khắc này lại dần dần biến thành tà ác. A Lê Đa cố ý câu khóe môi, cao thâm khó dò, kéo dài thời gian phát điên của Khiên Na. Bất đắc dĩ là một con mèo bị xách gáy lên, dù gã có vặn vẹo giãy giụa đến thế nào đi được cũng không thoát được.
Mặt mũi cả đời này đều mất hết rồi…
A Lê Đa còn chưa kịp vạch trần bí mật, bỗng nhiên từ đằng xa lại vọng tới tiếng người ầm ĩ, hiển nhiên là có người đang đi về hướng này. Không có thời gian để nói nhiều, trong mắt A Lê Đa hiện lên ánh sáng xanh nhàn nhạt, tay kết ấn trước ngực. Cổ họng của hắn bắt đầu đỏ lên, có thể mơ hồ nhìn thấy tựa như có lửa đỏ đang rực cháy qua lớp da thịt. Sau đó hắn bỗng nhiên há miệng, một ngọn lửa địa ngục hừng hực phụt ra khỏi miệng, phiến gỗ cùng với mành trên đường ngọn lửa đi qua đều lập tức bốc cháy, thoáng chốc đã hình thành nên một bức tường lửa.
Nhan Phi lập tức dùng tay áo che miệng mũi mình lại, hô lớn, “Ngươi làm gì vậy! Bên ngoài thuyền có trận pháp của thiên nhân! Như vậy thì chúng ta sẽ bị xông chết!”
A Lê Đa mang theo vẻ kiêu căng nói, “Nếu như không có cách phá trận pháp, vậy thì ta tiến vào như thế nào?” Hắn nói rồi đặt Khiên Na xuống đất, rồi hạ thấp giọng nói một câu, “Đứng xa ra một chút”. Phía sau mơ hồ hiện lên bốn cánh tay khác, một cánh tay trong đó vốn đang nắm chặt, lúc này lại bỗng nhiên mở ra, một vầng sáng màu vàng phóng ra ngoài, tức khắc, tiên khí thanh thánh tinh khiết đã lan tỏa ra khắp cả gian phòng, khiến cho Khiên Na cảm nhận được cơn bỏng kịch liệt lan trên da. Gã vội vàng lùi về phía sau, dùng móng vuốt che mắt mình lại. Nhưng Nhan Phi thì không sợ thánh quang, y bất thình lình nhìn thấy bên trong trong lòng bàn tay hiện lên một đóa hoa sen vàng ngàn cánh tinh xảo.
Đây là… hoa Câu Mưu Đầu!
Đóa sen vàng trong tứ thánh hoa bị “mất trộm” của thiên đình, sao lại bỗng nhiên xuất hiện trong tay một “nhân loại”, còn kéo cả quỷ sai Phong Đô tới?