“Được.” Mạc Chi Dương dùng răng ma sát cằm hắn, nhìn như lấy lòng nhưng thật ra lại che giấu tâm tư.
Quả nhiên, Đàm Tổng rất thích như vậy, ôm người đi đến bên giường, đem người đặt xuống, để cậu ngồi, thả lỏng đưa tay sờ lỗ tai: "Ngoan."
Lỗ tai rất mẫn cảm, Mạc Chi Dương run lên, trong mắt tích tụ hơi nước, nhẹ nhàng giãy giụa: "Tai!"
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội sờ vào tai thỏ, làm sao có thể tùy tiện buông tha, Đàm Tổng tham lam đưa tay vuốt ve đám lông tơ trên vành tai, cảm giác trên tay thực sự rất tốt.
"Dương Dương ngoan, không sao đâu.” Đàm Tổng dịu dàng dỗ dành cậu, nhưng lại tăng cường khi dễ hai lỗ tai cậu, hôn từ trên xuống đến trán, một bàn tay khác liền sờ cái khác của con thỏ.
Mạc Chi Dương hai mắt đẫm lệ mơ hồ, chân tay mềm nhũn, trực tiếp nằm ngửa, giống như cá mất nước, thở hồng hộc: "Đàm Tổng."
Nghe thấy cậu kêu mình, thanh âm đầy bất lực và ủy khuất, Đàm Tổng thấp giọng đáp lại: "Anh ở đây, đừng sợ Dương Dương."
"Ừm ..." Có thể lúc trước không để ý, hiện tại Mạc Chi Dương cảm thấy tay chân mềm nhũn, mà lỗ tai càng ngày càng nóng.
Vốn dĩ nhẹ nhàng sờ một chút lỗ tai cũng sẽ run rẩy, nhưng bây giờ tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, cậu chỉ có thể chịu đựng, hừ nhẹ một tiếng, cái gì cũng làm không được.
"Dương Dương, anh chỉ yêu mình em, đừng sợ.” Đàm Tổng chống tay phải bên cạnh cậu, nghiêng người hôn lên tai phải, dùng tay trái sờ lỗ tai bên phải.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, xẹt qua làn da mỏng manh như thổi vào tim, Mạc Chi Dương mềm nhũn thân thể, nắm chặt tây trang, hừ nhẹ nói: "Đàm Tổng! Con thỏ muốn ăn."
“Muốn ăn cái gì?” Đàm Tổng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cậu, có chút kích động, đứng dậy cởi áo khoác tây trang ra: "Nói xong anh liền cho em.”
Hiện tại dùng dục vọng để đánh lạc hướng, Mạc Chi Dương lúc này mới khẽ mở miệng, nhìn người trước mặt, nghiêng đầu ngậm lấy ngón trỏ, ánh mắt mờ mịt: "Há.... Cà rốt!"
“Chết tiệt!” Rõ ràng vẻ mặt đơn thuần đáng yêu như vậy, khi làm Dương Dương, chỉ cảm thấy đầu óc mình như muốn đốt cháy, con thỏ nhìn đáng yêu như vậy, lại ngoan ngoãn như thế, chỉ hận không thể lập tức sờ cậu.
Nếu cho ngay thì sẽ chơi không vui, cho nên Đàm Tổng cố ý thả chậm động tác, rất tao nhã, cởi từng cúc áo sơ mi.
Mạc Chi Dương ánh mắt có chút ngưng trọng, lỗ tai bị kích thích quá mức, đầu óc đều bay lên trời, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay của người trước mặt, thì thào nói: "Cà rốt..."
Bộ dạng này trông giống như một đứa trẻ đơn thuần, đối với món ăn yêu thích của mình nhớ mãi không quên.
Đàm Tổng cởi áo sơ-mi ra, cúi người xuống, cũng không lấy ngón tay ra, thậm chí còn dùng đầu ngón tay nhấm nháp, tay phải còn hư hỏng còn đi sờ tai.
Người này quá xấu rồi, Mạc Chi Dương khóc lóc đòi ăn cà rốt nhưng lại không cho, cứ thế sờ sờ lỗ tai, lỗ tai xù xù lông, chỉ có thể khóc lóc kêu lên: "Ô ô ô.... Người xấu!"
Mạc Chi Dương không muốn để ý tới hắn, bằng chút tự chủ cuối cùng mà đẩy người trên người mình ra, chống thân thể muốn chạy.
Bị cậu tượng trưng muốn đẩy ra, Đàm Tổng thấy cậu muốn chạy, cũng không cho cơ hội này, nắm lấy mắt cá chân cậu, vừa kéo một cái đã ngã: "Dương Dương ngoan, lập tức cho em ăn cà rốt."
"Ăn, ăn cà rốt ~ hừ ..." Mạc Chi Dương rốt cuộc ăn xong cà rốt, ngây người nhìn trần nhà, ăn đến no nê.
Vẫn luôn ăn, nhìn trần nhà lắc qua lắc lại, cũng không thấy rõ thứ gì, chỉ biết cà rốt ăn thật ngon.
"Dương Dương, anh không yêu Kiều Ngâm, anh chỉ yêu mình em, em có biết không? Anh nguyện ý đem cả tính mạng và trái tim đều giao cho em." Còn lo lắng cậu không tin.
Đàm Tổng nắm lấy tay phải của cậu, áp vào ngực mình: "Em nghe thấy không, đều là của em, anh là của em."
Giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy tình cảm nhưng động tác một chút cũng không phải ý này, hận không thể đem người dung nạp vào trong xương cốt.
“Ừm ~ Đàm Tổng, đói bụng!” Lỗ tai run rẩy, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Mạc Chi Dương lại bắt đầu khóc nháo, rạng mây đỏ trên mặt không hề lui đi, nức nở cầu xin: “Cà rốt, Dương Dương muốn ăn cà rốt!"
“Cho em, đều cho em.” Dương Dương hôm nay rất kỳ quái, Đàm Tổng có chút hoài nghi, thật sự là ăn rất ngon, cũng không quan tâm cái gì.
Tối hôm qua, thật sự vui sướng đến mất lý trí, Mạc Chi Dương mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong lòng ngực hắn, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi to rộng, ôm lấy eo hắn, cọ cọ mặt vào ngực hắn.
"Dương Dương, ăn no chưa?” Đàm Tổng bị đánh thức, nắm lấy eo cậu, ôm vào trong lòng ngực mình, ngày hôm qua phát hiện ra thế giới mới, chỉ cần chạm vào lỗ tai của cậu, Dương Dương sẽ từ một con thỏ ngạo kiều biến thành một con thỏ mềm mại, con thỏ đáng yêu thích ăn cà rốt.
“No rồi.” Mạc Chi Dương mặt đỏ bừng đáp, hôm qua hắn sờ lỗ tai, khoái cảm kinh khủng kia liền chiếm lấy đầu óc, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ nghĩ muốn ăn thật nhiều.
Nói tới đây, Mạc Chi Dương rốt cục nhớ tới ngày hôm qua muốn hỏi cái gì, vòng tay ôm cổ hắn, thẳng thắn nói: "Em nói lừa Kiều Ngâm, anh và Trác Thân có mơ hồ không rõ, anh tức giận không?"
“Tại sao không nói chuyện của anh và em?” Đàm Tổng thật ra không tức giận, chỉ là có chút nghi hoặc mà thôi, vì thế nên mới hỏi.
Mạc Chi Dương vòng tay qua ôm cổ hắn, cúi người hôn lên khóe môi hắn: "Nói chuyện anh và em thì không phải là nói dối a!"
Dùng logic của trà xanh nam để đánh bại trà xanh nam, đúng là thiên đạo luân hồi.
Nói ra có vẻ rất có lý, thật ra Đàm Tổng cũng không biết phản bác lại như thế nào, vì thế trừng phạt vỗ nhẹ vào eo cậu: "Em nói đúng, tuy rằng anh không tức giận nhưng anh vẫn muốn trừng phạt em, một nụ hôn chào buổi sáng."
Nghe vậy, Mạc Chi Dương cảm thấy việc này đơn giản, vì thế nghiêng người muốn hôn hắn, nhưng lại bị tay người chặn lại, có chút kỳ quái: "Hả?"
“Em biết đấy.” Đàm Tổng tận dụng cơ hội này, tất nhiên không chịu buông tha cho cậu, phúc lợi nên có thì phải chiếm được.
Nhìn thấy hắn cười thiếu đánh như vậy, Mạc Chi Dương đã hiểu ý, cắn môi dưới hừ một tiếng, nhưng vẫn chui vào trong chăn.
"Ừm ~" Đàm Tổng ngồi dựa vào đầu giường, thoải mái nheo mắt lại.
Kết quả, lúc này cửa bị gõ, cảm giác được động tác của người trong chăn dừng lại, Đàm Tổng duỗi tay ra, cách chăn vỗ vỗ đầu cậu ý bảo người tiếp tục: "Ai?"
"Cậu ơi!"
Ngoài cửa là Tiểu Nhiên, Đàm Tổng nhướng mày, vậy mà chủ động đáp lại: "Vào đi!"
Mạc Chi Dương không khỏi kêu một tiếng: Tên này sao dám làm chuyện như vậy trước mặt Tiểu Nhiên, nhưng cũng không hiểu tại sao trong lòng cũng có chút cảm giác kỳ quái, động tác cũng không dừng lại.
Tiểu Nhiên mở cửa đi vào, lại nhìn thấy Cậu của mình đang trần trụi nửa người trên ngồi ở trên giường, chân ngắn chạy vào, nhảy đến bên giường, chống tay lên giường: "Cậu ơi, anh Dương đâu? "
"Anh Dương của nhóc à? Cậu cũng không biết a, có chuyện gì vậy?" Đàm Tổng cười đáp một tiếng, lại đem chân co lên một chút, tạo ra một khoảng trống.
Không thấy anh Dương, Tiểu Nhiên tự nhiên không vui, chống người muốn leo lên giường, một bên than thở: "Anh Dương mấy ngày nay hình như rất bận."
Đàm Tổng thấy vậy, biết nếu nhóc đi lên nhất định sẽ phát hiện ra, vì vậy vội vàng nói: "Tiểu Nhiên ăn cơm chưa? Chưa ăn cơm sao lại lên đây?"
Mạc Chi Dương trong ổ chăn nghe thấy Tiểu Nhiên muốn đi lên, không cẩn thận sặc một cái, sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại không dám ho ra tiếng.
Đột nhiên bị bao lấy, chân mày Đàm Tổng nhảy dựng lên, suýt chút nữa thốt ra tiếng, cũng may hắn còn nhịn được, xụ mặt tiếp tục dạy dỗ: "Xuống lầu ăn sáng trước đi, chờ anh Dương của nhóc trở về sẽ cùng nhóc đi vẽ tranh."
"Ồ, được rồi! Cậu nhất định phải nói cho anh Dương biết! Con đi ăn sáng trước." Nói xong, Tiểu Nhiên xoay người chạy đi, còn rất ngoan ngoãn thuận tay đóng cửa lại.
Cửa được đóng lại, Đàm Tổng mới vội vàng vén chăn bông lên, kết quả liền nhìn thấy một màn muốn chảy máu mũi: "Dương Dương."
Mạc Chi Dương môi có chút sưng đỏ, lỗ tai đều dựng thẳng, đột nhiên ngồi trên người hắn. Áo sơ mi trắng, cổ rất lớn theo động tác của cậu làm lộ ra nửa bả vai.
“Ăn, ăn cà rốt ~” Mạc Chi Dương lỗ tai run lên, đỡ lấy vật bên dưới, chậm rãi ngồi xuống, thân thể bị xâm lấn, đại não cũng dần dần bị khoái cảm chiếm cứ, ngậm ngón trỏ vào miệng, ánh mắt tan rã: “Ăn, ăn cà rốt ~ "
Sau đó đột ngột ngồi xuống, toàn bộ đầu đều ngẩng lên, nước miếng từ khóe miệng chảy ra: "Cà rốt, ăn cà rốt."
Trạng thái này có chút kỳ quái, Đàm Tổng có chút luống cuống, ôm lấy cậu: "Dương Dương, em làm sao vậy?"
“Không biết nữa, lỗ tai của em thật thoải mái, ô ô ô~” Mạc Chi Dương đoán rằng chuyện này có thể là do bị tiêm thuốc, đêm qua Đàm Tổng vẫn luôn sờ lỗ tai mới như vậy.
Tai?
Đàm Tổng nhìn thấy lỗ tai càng thêm phấn nộn, lại thấy cậu khóc nghẹn, đành phải buông người ra để cậu di chuyển: "Dương Dương ngoan, chờ chút nữa chúng ta đi khám bác sĩ, được không?"
“Không được, muốn ăn cà rốt, vẫn luôn muốn cà rốt.” Mạc Chi Dương tay trái đỡ lấy vai hắn, ngậm lấy ngón trỏ tay phải, tai thỏ phập phồng, cả người đều lắc lư, ánh mắt mê ly.
Cổ họng Đàm Tổng căng thẳng, lật người lại đè xuống dưới thân, cứ như vậy trực tiếp bắt đầu tiết tấu: "Dương Dương ngoan, gặp bác sĩ xong anh sẽ tiếp tục cho em ăn cà rốt."
“Cà rốt cà rốt.” Mạc Chi Dương toàn bộ khuôn mặt đều áp ở trên gối, trên đó còn có mùi thơm của Đàm Tổng, bởi vì động tác mà vùi mặt càng sâu, cảm giác hít thở dần dần ngột ngạt, nhất thời khiến người ta điên cuồng.
Đàm Tổng thấy cậu có gì đó không ổn, đột nhiên cúi người bế cậu lên, mình thì ngồi quỳ trên giường, tựa lưng cậu vào ngực mình, quan tâm nói: "Dương Dương, em có chuyện gì vậy?"
Đột nhiên nhận được dưỡng khí, Mạc Chi Dương thở gấp, lại cảm thấy không thỏa mãn, quay đầu bĩu môi, đáng thương muốn hôn hắn.
Bị con thỏ nhỏ này trêu chọc đến nhịn không được, Đàm Tổng kéo vài cúc áo sơ mi xuống, lộ ra tảng lớn tuyết trắng: "Con thỏ lại ăn nhiều một chút, ăn sâu hơn một chút."
Đến cuối cùng, Mạc Chi Dương vẫn chịu không nổi nữa, cả người mềm nhũn ngất đi, còn chưa kịp ăn cơm.
Đàm Tổng cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cậu rồi thay đồ ngủ xong, liền đi mời bác sĩ tư, con thỏ nhỏ tối hôm qua bắt đầu có chút không ổn, tuy rằng loại cảm giác này không tồi, nhưng sức khỏe của cậu quan trọng hơn.
Bác sĩ đi tới kiểm tra từ trên xuống dưới một chút, mày càng ngày càng nhíu chặt, một lúc sau mới thu lại dụng cụ: "Đàm tiên sinh, có thể đi ra ngoài rồi nói được không?"
"Được.” Đàm Tổng rất lo lắng, nhìn vẻ mặt này có phải thân thể Dương Dương xảy ra vấn đề gì không?, Đi theo người ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, nhìn thấy bác sĩ thở dài, đột nhiên khẩn trương lên: "Làm sao vậy?"