Chỉ là buổi tối ngày thứ hai, trước khi vào nhà, Mạc Chi Dương phân phó Liên Lí: "Đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào, biết không?"
"Vâng.” Liên Lí trịnh trọng gật đầu, với biểu tình thấy chết không sờn.
Làm Mạc Chi Dương cảm thấy bản thân mình như sắp đi tặng đầu người vậy, đóng cửa lại, thổi tắt nến, đi theo Giang Hạ Niên nhảy qua cửa sổ, rời khỏi khách điếm.
Sử dụng khinh công bay ra khỏi thành, ngoài thành có ngựa đợi sẵn, trên yên treo hai thanh kiếm.
“Sư huynh, tại sao lại có ngựa?” Mạc Chi Dương quay người lên ngựa, nương theo ánh trăng có thể thấy được đây là một con ngựa tốt, toàn thân trắng như tuyết, mạnh mẽ tuấn mỹ.
Giang Hạ Niên quay người leo lên một con hắc mã, cười nói: "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, lần sau Dương Dương có muốn cùng ta ở trên ngựa tỷ thí một phen?"
Không suy nghĩ nhiều, khao khát thắng thua thúc đẩy, Mạc Chi Dương nhướng mày nghênh chiến: "Sư huynh, đến lúc đó đừng có mà xin tha."
"Là Dương Dương xin tha đi?” Giang Hạ Niên nhìn y, liền biết y không biết hắn có ý gì, thúc bụng ngựa, con ngựa đá móng liền chạy.
Quả thực, Mạc Chi Dương hiện tại không biết có ý gì, nhưng qua mấy ngày nữa sẽ hiểu, hơn nữa còn hận không thể cho bản thân mấy cái tát.
Hơn sáu mươi dặm, cũng không xa, chỉ là muốn đi qua núi sâu rừng già cũng hơi tốn thời gian, xuống ngựa đi lên núi, trời còn chưa sáng, hai người mò đường mà đi, càng đi càng thấy không dễ đi.
Giang Hạ Niên nhìn mà đau lòng, vội vàng đi lên giữa sườn núi, sợ y mệt, chủ động ngồi xổm xuống: "Dương Dương, ta cõng ngươi."
Không cần đi bộ thì càng sướng, Mạc Chi Dương bò lên lưng hắn, còn dặn dò: "Nếu ngươi không cõng nổi, ta liền đi xuống, đừng làm bản thân mệt."
“Nếu ngươi nguyện ý kêu ta cõng cả đời, vậy cả đời ta đều không mệt.” Giang Hạ Niên đứng lên, cõng y đi về phía trước.
Cõng thật tốt, có thể cùng Dương Dương dính một chỗ, y liền không bao giờ có thể tìm hay nhìn những người khác, chỉ có thể dựa vào hắn, đã bao nhiêu lần trong mộng, hắn đánh gãy chân y, khiến y chỉ có thể dựa vào hắn mà sống.
Nhưng mỗi khi tỉnh lại, đều báo cho bản thân mình là không thể, nếu làm như vậy, sợ rằng kiếp này Dương Dương sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, cho nên hắn chỉ có thể đè nén ý nghĩ kinh khủng lặp đi lặp lại của mình trong đêm khuya thanh vắng.
Tất cả những ý nghĩ này, không thể để y biết được, nếu không y sẽ phỉ nhổ hắn.
Giang Hạ Niên biết, sự chiếm hữu âm lãnh này, sẽ chỉ đem con người ta càng đẩy càng xa, thay vì thế, còn không bằng dùng vỏ bọc xinh đẹp bên ngoài, bao lấy dục vọng chiếm hữu của bản thân bằng một lớp vỏ bọc đường ngọt ngào, sau đó đưa đến trước mặt y, như vậy Dương Dương mới có thể vui vẻ ăn.
Bản chất con người là thích ngọt, dùng đường dưỡng y, y liền không bao giờ rời bỏ mình.
Theo thông thường mà nói, có nghĩa là ăn mềm không ăn cứng.
Mạc Chi Dương nằm trên lưng hắn, toàn bộ đầu óc đều đang nghĩ xem chờ chút nữa có cơ hội nên làm thế nào mới có thể giảm bớt tổn thất, nghĩ rồi nghĩ, vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Đến nơi vẫn bị đánh thức, Mạc Chi Dương dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, từ trên lưng hắn leo xuống: "Tới rồi sao?"
"Tới rồi” Giang Hạ Niên để y xuống, đứng yên chắp tay sau lưng, như thể đang che giấu điều gì đó.
Cẩu nam nhân, giấu tay sau lưng gia liền không nhìn thấy tay ngươi đang run à? Cõng mình suốt chặng đường, mệt còn không chịu lên tiếng? Ngu xuẩn.
Mạc Chi Dương tiến lại gần, cổ lấy cổ hắn, ngọt ngào hôn lên má hắn một ngụm: "Yêu ngươi."
Nếu hắn đã đưa đến tận cửa, sao có thể cứ như vậy mà vạch trần.
Giang Hạ Niên ôm lấy eo y, ấn vào lòng ngực cẩn thận thưởng thức, môi răng cọ xát, nhấm nháp một hồi lâu mới buông y ra, cười nói: "Dương Dương thật ngọt."
Nào có ai là ngọt, Mạc Chi Dương trừng hắn một cái, nhớ tới chính sự: "Phía trước là Tuyệt Tiên Cốc sao? Chúng ta đi xem thử đi."
Hoả dược, Giang Hạ Niên đã sớm ra lệnh cho người của Kiệt Giáo sắp đặt trước, bây giờ hai người chỉ cần đi đốt lửa là được, nhưng trước khi đốt lửa cũng phải xem tình huống xung quanh mình, có thể làm tổn thương đến người vô tội hay không.
Tuyệt Tiên Cốc này, thoạt nhìn rất có linh khí, có núi bao quanh, hiện ra một sơn cốc như vậy.
Sơn cốc này lẽ ra đã bị nước cuốn trôi từ lâu, sơn cốc được bảo vệ bởi hai đỉnh núi cao hơn, nhưng ngay lập tức, hai đỉnh núi này sẽ biến thành bùa đòi mạng.
Đi theo dòng sông lớn, để tránh bị phát hiện, cả hai người đều không lại gần, nhìn nhau một lúc liền tách ra đi hai hướng trái phải.
Khi Mạc Chi Dương đuổi tới đỉnh núi, trời đã sáng, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời vẫn còn trắng xóa, lắc đầu: "Còn sống thật tốt, có thể cảm nhận được trăng thanh gió mát, cảnh đẹp đồ ăn ngon."
Thu lại tâm tình nhàn nhã, cúi người xuống bên cạnh một tảng đá lớn, tìm được ngòi nổ, nhìn về phía đối diện, đột nhiên phía đối diện chợt lóe lên một viên đạn tín hiệu, Mạc Chi Dương cúi xuống, rút mồi lửa ra châm vào dây dẫn.
Cũng không biết tại sao, nhìn ngòi nổ, không thể giải thích được cảm thấy mình nên ước nguyện, tia lửa vàng nổ tung rất đẹp mắt.
Liền thừa dịp, khẽ chắp hai tay vào nhau, hạ cằm, nhắm mắt lại, Mạc Chi Dương mặc niệm: "Thái Bình Trường An, mọi việc suôn sẻ, bình an vui vẻ."
Tham lam cầu ba điều ước, quay đầu đi xuống núi, bọn họ đã đến giải quyết xong một ít nhân tài xong.
Đổng Thương ban đầu đang nghỉ ngơi dưới trong sơn cốc, trên đỉnh đầu lại phát ra mấy tiếng nổ lớn, chấn đến lỗ tai mọi người vang ong ong, đầu óc cũng choáng.
Sau mấy tiếng nổ mạnh, chính là đá vụn từ trên đỉnh núi rơi xuống, Đổng Thương đứng lên, sơn cốc này không lớn, nhưng thừa sức chứa ba trăm người.
Mà ba trăm người kia, ngoại trừ Đổng Thương thì đều mặc đồ đen, khi nổ mạnh, có không ít người đều đang ngâm mình dưới sông để hạ hỏa, chưa kịp chạy thoát đã bị tảng đá rơi xuống, không kịp hô hấp.
Đây giống như ngày tận thế, Đổng Thương dùng hai tay ôm đầu chặn mấy viên sỏi đá: "Mau, mau tới bảo vệ ta! Nhanh lên."
Những người da đen đó đã quen với việc nghe theo lệnh gã, nghe thấy tiếng kêu liền sôi nổi tụ tập lại chỗ gã, trong nhất thời dư lại hai trăm người còn sống, liền che chở cho Đổng Thương, áp sát vào vách đá sơn cốc.
Sát vách đá sơn cốc này mới không rơi nhiều đá, Đổng Thương nhìn sỏi đá vụn trước mặt tựa như mưa đá, rất nhiều người đã bị đập chết, nằm trên mặt đất chỉ là một khối thi thể.
Vẻ mặt tuấn tú bình tĩnh tràn đầy hung ác nham hiểm: "Không nghĩ tới, vậy mà phát hiện sớm như vậy, còn có thể dùng loại biện pháp này."
Tuyệt Tiên Cốc này được tìm thấy bởi gã và một người khác. Lúc ấy liền cảm thấy, nếu biệt viện Thu Thủy đã bị người khác phát hiện, vậy có thể chuyển đến đây, nơi này cũng được coi là một nơi thiên thời địa lợi.
Không ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy, sắc mặt lạnh lùng: "Đi ra ngoài trước."
Tuyệt Tiên Cốc này hai bên đều có núi đá, nổ mạnh như vậy, ngọn núi chắc chắn sẽ sụp đổ, Đổng Thương có thể cảm nhận được sự chấn động yếu ớt trên bức tường đá sát sau lưng, nếu ở lại lâu hơn nữa sẽ rất nguy hiểm.
Hắc y nhân cũng sẽ không nói được lời nào, chỉ chậm rãi che chở Đổng Thương đi về phía cửa ra vào, không ngờ lại có một thiếu niên đứng ở cửa ra vào, một thân bạch y, tay cầm một thanh trường kiếm dài ba tấc, đang đợi bọn họ.
Mạc Chi Dương đợi hồi lâu mới nhìn thấy một vật thể tiến về phía mình, trong nháy mắt liền nở nụ cười, tay phải cầm chuôi kiếm, ẩn ẩn phát lực, tay trái vẫy vẫy bọn họ: "Này, Đổng tiên sinh."
"Thời điểm khóe miệng cậu hạ xuống mới thật đẹp.” Lúc này, hệ thống đột nhiên tiếp một câu, nói xong mới cảm thấy không đúng: "Cậu tiếp tục, cậu tiếp tục.”
Đổng Thương vừa mới rời khỏi sơn cốc, liền nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu niên cầm kiếm, đứng trên phiến đá, có chút kinh ngạc: "Là ngươi."
“Là ta, ngươi không ngờ tới đi?” Mạc Chi Dương cười tủm tỉm đáp, hoàn toàn không có ý đánh nhau, ngược lại còn có vẻ như đang hỏi ngươi ăn cơm chưa.
Nhưng hệ thống sẽ không bị vẻ bề ngoài của người này lừa gạt, người này quá am hiểu giả heo ăn thịt hổ, mỗi lần đều cười tủm tỉm, rồi đem ngươi đánh gục.
Đổng Thương đã từng gặp qua y, chính là ở lần trong cuộc tỷ thí tranh vị trí Võ Lâm Minh Chủ kia, chính gã cũng đã từng phái người muốn đoạt vị trí này, nhưng người này tại sao lại đột nhiên xuất hiện.
Người này tuy nhìn còn trẻ nhưng nội lực rất mạnh, đáng sợ nhất chính là kiếm lực, người có nội lực hùng hậu, ít nhiều gì thì dùng chưởng phong cành mạnh.
Nhưng y không phải vậy, y sử dụng kỹ năng, kiếm lực linh hoạt và sát thương cực lớn, nếu đánh nhau bình thường, chiêu kiếm quang là có thể trấn áp ngươi, một chút nội lực sẽ khiến người ta vô lực chống đỡ.
"Đổng tiên sinh, sao ngươi không nói lời nào?” Mạc Chi Dương nhảy khỏi tảng đá, cỏ dại cao ngang đầu gối, vẻ mặt mang theo ý cười đi về phía gã.
Đổng Thương bị nụ cười này của y làm cho trong lòng tê dại, không khỏi lui về phía sau một chút, nhưng nghĩ đến chung quanh mình có rất nhiều dược nhân, cũng không cần sợ hãi, hừ nhẹ một tiếng: "Là Võ Lâm Minh Chủ phải không?"
"Đúng nha, đúng nha.” Mạc Chi Dương thấy gã rốt cuộc cũng lên tiếng, trong lòng vô cùng cao hứng, vội vàng gật đầu.
Cẩn thận quan sát phía sau y, phát hiện giống như cũng chỉ có mình y tới, trong lòng Đổng Thương lập tức buông lỏng, chế nhạo nói: "Cũng chỉ có một mình ngươi sao?"
“Đúng vậy, bằng không phải cần nhiều người sao?” Mạc Chi Dương nở nụ cười cực kỳ xán lạn, thế nhưng còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời thiêu đốt vừa mới mọc.
Y chỉ có một người, cho dù võ công cao cường đến đâu, với hơn hai trăm dược nhân trước mặt này, cũng là tự mình tìm cái chết, dù sao hài tử cũng chỉ là một hài tử, quá non nớt.
Lòng tự tin của Đổng Thương đột nhiên trở nên mạnh mẽ, lúc nói chuyện còn trung khí mười phần: "Võ công của ngươi tuy rằng cao cường, nhưng hai nắm đấm cũng khó địch bốn tay, huống chi ta còn có hơn hai trăm dược nhân, giết ngươi còn dư dả."
“Ừm, ngươi nói đúng.” Mạc Chi Dương gật đầu tán đồng, hướng kiếm về phía Đổng Thương: “Nhưng mà, một mình ta có thể đánh một ngàn người, không ngờ tới đúng không.”
Bị hành động của y làm cho phẫn nộ, Đổng Thương vung tay lên thì một nửa dược nhân cũng nhảy lên, gần trăm người lập tức bao vây Mạc Chi Dương, một đám đằng đằng sát khí.
“Kí chủ cố lên, ta sẽ niệm Kinh Kim Cương cho ngươi, Kim Bình Mai, xông lên." Hệ thống nói xong liền lặn mất, cảnh tượng đẫm máu như vậy khiến hệ thống sợ hãi.
Mạc Chi Dương đã biết tính chất tiết niệu của hệ thống từ lâu, nhưng nếu bản thân y không hoàn toàn nắm chắc, căn bản sẽ không lấy thân mạo hiểm, vì vậy dùng nội lực đẩy chuôi kiếm.
Một luồng nhiệt truyền từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm, lưỡi kiếm tựa sương mỏng, vậy mà chậm rãi bốc khói, thoạt nhìn có vẻ rất nóng.
Những thứ được gọi là dược nhân này cần một nơi lạnh và ẩm ướt để tồn tại, vậy dùng kiếm có nhiệt độ cực cao đâm bọn họ bị thương, chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.
Đây là điều mà Mạc Chi Dương đã sớm nghĩ đến, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng, bản thân y cũng không phải không động não.
Quả nhiên dược nhân hành động trước, cùng lúc bốn người, chung quanh đều đã bắt đầu công kích, bốn con dao găm sắc bén đồng thời tấn công bốn hướng khác nhau.
Tất cả các hướng đều bị chặn, không có cách nào để tránh.
----------
Bản dịch chỉ đăng tại W🅰️[email protected] và W☯️rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99. Xin đừng đọc ở những nơi ăn cắp!