Triển lãm tranh diễn ra vào buổi chiều, sau khi ăn xong bữa sáng, Mạc Chi Dương đi cùng Tiểu Nhiên vẽ tranh, lúc khoảng mười giờ Trác Thân mới đến đây, trên tay còn cầm theo thứ gì đó.
“Thỏ nhỏ, xem tôi mang gì cho cậu này!” Nói xong, đi đến bàn trà trong phòng khách, đặt chiếc hộp đã được đóng gói đẹp mắt lên bàn.
Đây trông giống như một món tráng miệng, Mạc Chi Dương liếc nhìn chiếc hộp, nhướng mày: "Tôi đoán là mousse dâu tây."
“Oa, cậu thật lợi hại!” Trác Thân nói rồi tự tay mở hộp bánh tinh xảo ra, bên trong có một chiếc bánh mousse dâu tây hình tam giác và một chiếc bánh mousse xoài.
Nhìn thấy đồ ăn, Tiểu Nhiên cũng đặt cọ vẽ xuống, cùng Mạc Chi Dương nhìn hai cái bánh trước mặt, dùng ánh mắt muốn ăn thật nhiều miếng.
Không biết tại sao, Trác Thân có cảm giác thành tựu đút cho đàn con ăn, ngồi quỳ trên bàn trà, đẩy hai cái bánh qua: "Ăn đi."
Hai người một lớn một nhỏ ánh mắt sáng bừng lên trong nháy mắt, mỗi người lấy một cái bánh màu sắc sặc sỡ lên ăn.
Thấy người vui vẻ ăn, Trác Thân cảm thấy có phải nên kịp thời đưa ra một yêu cầu nhỏ không, vì vậy thò lại gần: "Thỏ con, vậy...cho tôi sờ lỗ tai của cậu được không?"
Thì ra là như vậy a?
Mạc Chi Dương híp mắt đặt chiếc bánh ăn dở xuống, khi đặt xuống thì dùng nĩa quệt một chút kem, đưa nĩa vào miệng, hàm hồ nói: "Không ăn."
Nhìn thấy anh Dương như vậy, Tiểu Nhiên cũng cảm thấy mình không nên ăn, vì thế cũng học cậu đặt chiếc bánh xuống: "Tiểu Nhiên không ăn nữa."
Một lớn một nhỏ này thật ra rất ăn ý, ngược lại Trác Thân lại cảm thấy không thú vị, thở dài: "Ăn đi, ăn đi, không sờ tai cậu, mau ăn đi."
Con thỏ nhỏ này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Nghe vậy, Mạc Chi Dương mới cầm bánh của Tiểu Nhiên lên đưa cho nhóc: “Mau ăn đi.” Sau đó cậu cũng cầm bánh mousse dâu tây lên ăn.
Buổi chiều định ra ngoài xem triển lãm tranh, lần này có quân đội hợp tác, lại có Trác Thân đi theo, suốt đường đi đến khi trở về không có chuyện gì lớn.
Sau khi trở về, Mạc Chi Dương dỗ Tiểu Nhiên ngủ trưa, sau đó vào phòng hút một điếu thuốc lại đi tắm rửa, sau khi khử mùi khói mới rời khỏi phòng.
Kéo cửa phòng ra, liền nhìn thấy một người phụ nữ duyên dáng trong trang phục hầu gái với một cái khay trên tay, đi ngang qua trước cửa mình với vẻ mặt rất bình thường.
Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, bước ra khỏi cửa quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, lầu 2 bên này chỉ có bốn phòng, từ bên kia lại đây, là phòng của Tiểu Nhiên.
Nghĩ đến đây, trong lòng nhảy dựng, đi tới cửa hai bước, đột nhiên mở khóa cửa ra: "Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên!"
Rèm cửa được kéo ra, không có ánh sáng gì, Mạc Chi Dương thử kêu vài tiếng với không khí, nhưng không được đáp lại, bước vào cửa bật đèn lên liền nhìn thấy Tiểu Nhiên đang nằm trên giường.
Bước nhanh qua, thấy lồng ngực vẫn còn phập phồng, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra mạch đập cùng nhịp tim xem có vấn đề gì không, lúc đó mới thực sự yên lòng.
Bị nháo tỉnh, Tiểu Nhiên mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy Anh Dương, nghiêng đầu: "Anh Dương, anh có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy người nói chuyện, Mạc Chi Dương mới hoàn toàn thả lỏng, ngồi xuống bên giường, giúp nhóc dịch chăn: "Không sao, anh Dương nhất định sẽ bảo vệ em."
Một đứa trẻ dễ thương hiểu chuyện như vậy, hẳn là nên sống không có bệnh tật và tai họa gì, cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nhóc.
Tiểu Nhiên dường như cảm nhận được điều gì đó, lấy bàn tay ấm áp từ trong chăn bông ra, nắm ngón tay cái của anh Dương: "Anh Dương, đừng lo lắng, Tiểu Nhiên sẽ thực nghe lời."
“Ừ.” Dỗ nhóc ngủ lại, Mạc Chi Dương suy nghĩ, căn phòng trên lầu hai luôn được người chuyên môn dọn dẹp, người phụ nữ kia, cậu đến đây đã lâu nhưng cô ta vẫn rất xa lạ.
Lại còn từ đây đi ngang qua, nếu nói không phải là chuyện ngoài ý muốn, vậy rất có thể là nằm vùng.
Nghĩ đến đây, thật sự là kỳ quái, Đàm Tổng này làm sao có thể để nằm vùng lọt vào? Hơn nữa vào thời điểm này, có lẽ nên hỏi, nếu hắn có kế hoạch gì, cũng nên nói với mình mới đúng.
Lần này, vẫn luôn đợi đến hơn một giờ sáng, đã sớm dỗ Tiểu Nhiên ngủ rồi, Mạc Chi Dương đắp chăn mỏng liền nằm trên ghế sô pha, để lại một ngọn đèn nhỏ màu cam.
Khi Đàm Tổng trở lại vẫn nhìn thấy ngọn đèn nhỏ quen thuộc, bước tới liền thấy Dương Dương đang dựa vào ghế sô pha đắp chăn ngủ thiếp đi, rũ bỏ hơi ẩm trên người, đem tây trang của mình đặt ở trên sô pha.
Khom lưng đem người chặn ngang bế lên, ôm người hướng về phía cầu thang mà đi.
Khi cả hai biến mất ở góc cầu thang, đột nhiên xuăt hiện bóng dáng một cô gái trong phòng khách, khi ánh đèn màu cam vụt tắt, bóng dáng và màn đêm hòa làm một.
"Ưm ~" Nhận ra có gì đó không đúng, Mạc Chi Dương mở mắt ra, thấy mình đã về đến phòng, đang ôm lấy mình là Đàm Tổng, dụi dụi mắt: "Anh đã về rồi!"
“Ừ.” Giọng nói của Đàm Tổng khác hẳn với đêm lạnh đầu xuân, ôn nhu dịu dàng, mang tbeo tình cảm thân thiết ôm người đến bên giường: “Sao em lại ngủ trên sô pha?
Mạc Chi Dương được đặt trên giường, lại muốn ngồi dậy, trên người vẫn còn đắp chăn mỏng, khoanh chân ngồi xuống, vươn tay giữ chặt lấy hắn: "Đang chờ anh."
“Làm sao vậy?” Nhìn dáng vẻ dường như có chuyện muốn nói, Đàm Tổng ngồi xuống mép giường, nắm lại tay cậu: “Có chuyện gì sao?
“Chiều nay em dỗ Tiểu Nhiên ngủ trưa rồi đi tắm, vừa mở cửa ra thì thấy một người phụ nữ lạ mặt đi ngang qua cửa, nhưng hướng đó, ngoại trừ phòng làm việc của anh thì chính là phòng của Tiểu Nhiên.
Em hơi lo lắng nên vội vàng kiểm tra an toàn của Tiểu Nhiên, nhóc không sao, nhưng em lại không nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn." Mạc Chi Dương đang nghĩ, nếu là nguyên nhân bên ngoài thì không sao, nhưng nếu bên trong xảy ra vấn đề thì lại khác.
Nghe vậy, Đàm Tổng không có gì ngạc nhiên, mà là khẽ cười một tiếng: "Xem ra không sai biệt lắm."
“Ý của anh là?” Mạc Chi Dương có chút khó hiểu kéo cái chăn trên người, xem ra hắn còn nhiều chuyện không nói với cậu.
"Thật ra, sở dĩ anh đáp ứng Tiểu Nhiên đi công viên giải trí ngoại trừ quà sinh nhật của nhóc ra, còn có những lý do khác." Đàm Tổng nói, siết chặt tay cậu: "Anh nói cho em biết, đừng tức giận."
Đây đâu phải là thời điểm tức giận, Mạc Chi Dương trừng hắn một cái: "Nói mau."
"Anh đã liên hệ với quân đội từ lâu rồi, người đứng đầu vẫn luôn tiếp tục như thế này? Vì vậy, khi anh trở về nước, liền đã liên lạc với bên kia, muốn đem họ một lưới tóm gọn."
Đàm Tổng nghĩ đến chuyện này rất lâu, mới có thể triệt để nhổ tận gốc rễ một lần, tiếp tục giải thích: "Cho nên, anh đưa Tiểu Nhiên đến công viên giải trí không chỉ để thỏa mãn nguyện vọng của nó, mà còn là làm cho tổ chức kia lộ ra dấu vết.
Bọn họ cực kỳ bí ẩn, hơn nữa còn rất thất thường, chỉ bằng cách tận dụng cơ hội này, mới có thể lấy được một chút bằng chứng, tra ra một số thông tin của bọn họ.
Lúc đó Trác Thân thật ra cũng được sắp xếp ở xung quanh, cái này cậu cũng biết, hợp đồng của chúng ta thời gian là một năm, đây cũng là thời gian bên kia đưa ra, trong vòng một năm muốn thanh trừ cái tổ chức kia"
“Vì vậy, ngay từ đầu, anh đã bắt đầu tìm kiếm vệ sĩ trong đấu trường với tư cách cao, không chỉ để bảo vệ Tiểu Nhiên, mà là để kéo ra tổ chức đó?” Vừa nói như vậy, Mạc Chi Dương thật ra cũng hiểu rõ.
Thấy cậu đang suy nghĩ, Đàm Tổng có chút khẩn trương lên: "Em sẽ giận anh sao? Vì anh giấu em lâu như vậy?"
Thực ra hắn cũng không cố ý, dù gì thì vụ này cũng không có manh mối gì, chờ sau khi thật sự điều tra ra, mới dám nói với cậu.
"Chuyện này có gì mà tức giận.” Mạc Chi Dương rút tay về, ngược lại cảm thấy Đàm Tổng làm rất đúng, Không có cách nào tốt hơn là một giải pháp vừa vặn.
Hơn nữa thoạt nhìn, kế hoạch của hắn rất kỹ lưỡng và chi tiết, nhìn từ góc độ này thì người này thông minh, nhưng tại sao khi đối mặt với mình lại giống như một bộ mặt ngây ngô?
Thấy cậu thật sự không tức giận, lúc này Đàm Tổng mới yên tâm, tiếp tục giải thích: “Hiện tại quân đội đã tìm được chút manh mối, cũng mở ra một lỗ hổng.
Không có gì ngạc nhiên thì chưa đến một năm liền có thể đem chúng một lưới tóm gọn."
Việc này Mạc Chi Dương không nghi ngờ, nhưng hắn nói nhiều như vậy cũng không nói ra người phụ nữ đó là ai: "Vậy, người phụ nữ nhìn thấy vào buổi chiều là ai?"
“Ghen?” Đàm Tổng nhịn không được muốn đùa giỡn cậu một chút.
“Nghiêm túc!” Mạc Chi Dương trừng hắn một cái: “Em chỉ muốn biết người phụ nữ này có nguy hiểm không, nếu nguy hiểm thì về sau Tiểu Nhiên sẽ ngủ cùng em.”
Đàm Tổng cũng không biết nên giải thích như thế nào, rất mơ hồ nói: "Cô ấy không phải như em nghĩ, thân phận của cô ấy, có lẽ ngay cả Trác Thân cũng không rõ."
"Vậy không phải anh đang để một quả bom hẹn giờ đặt trong nhà sao? Tiểu Nhiên phải làm sao bây giờ?" Mạc Chi Dương có chút tức giận, nếu như bị cô ta làm gì thì làm sao bây giờ.
“Nghe anh nói.” Đàm Tổng nghiêng người thì thầm vào tai cậu vài câu.
Vẻ mặt Mạc Chi Dương chuyển từ tức giận sang vui mừng, khó có thể tin nhìn hắn, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ: "Thật sao? Cô ấy, cô ấy thật sao? Vậy cô ấy, vậy thật sự liền?"
“Thật, thật đấy.” Biết trước phản ứng của cậu, Đàm Tổng không khỏi vươn tay nhéo chóp mũi cậu: “Là sự thật, cho nên đừng lo lắng, biết không?
Nghe hắn nói xong, Mạc Chi Dương liền không chút lo lắng gật đầu: "Nếu người đứng đầu tổ chức biết chuyện này, liền sẽ không nổi điên? Không đúng, là đang sống sờ sờ tức chết."
Mạc Chi Dương còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, nhưng lại không để ý Đàm Tổng đang dần tới gần.
Kết quả nhận thấy được có thứ gì áp vào má, vừa quay đầu lại chóp mũi liền cọ lên môi hắn, sắc mặt thoát chốc đỏ bừng, muốn đem người đẩy ra: "Anh, anh cách xa em một chút."
"Không." Đàm Tổng thuận thế nắm lấy cổ tay cậu, ngược lại hỏi: "Hôn một chút hay sờ tai?"
Chính là không muốn hắn thành công, Mạc Chi Dương còn kiên trì: "Hôn đi."
Đàm Tổng cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu, trực tiếp ném người lên giường, cúi người đè xuống, hôn lấy môi cậu, nhưng không có chạm vào tai cậu, cậu sẽ đi từng bước một để hắn cầu sờ tai cậu.
Mạc Chi Dương bị hắn hôn đến hít thở không thông, khó khăn có thể hô hấp mà vui sướng, tên này lại vói tay vào trong quần áo của cậu, nghe thấy hắn hỏi: "Cởi quần áo hay là sờ lỗ tai?"
Câu này rõ ràng là chơi lưu manh, Mạc Chi Dương lúc này trừng lớn đôi mắt ẩm ướt, nhưng không lại không có lực uy hiếp: "Anh, anh đừng quá đáng."
“Cởi quần áo hay là sờ tai?” Đàm Tổng không thèm để ý, hai tay lưu luyến trên sườn eo cậu.