Mục lục
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại não ong ong, phải một lúc sau Bạc Phục Sinh mới hoàn hồn, từ trên ghế sô pha đứng lên, "Cậu dám! Tôi chính là chú họ của Tư Ngự."

"Ông là chú họ của Tư Ngự, cũng không phải chú họ của tôi, có gì mà không dám?" Mạc Chi Dương ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút không kiên nhẫn.

Bản thân cậu không thể so với Bạc Tư Ngự, hắn còn phải ước lượng quan hệ tình cảm và thể diện thân thích, dù sao trong mắt bọn họ cậu là người xấu, vậy dứt khoát xấu đến cùng, một chút mặt mũi cũng đừng nghĩ có được.

"Mạc Chi Dương!” Tiêu Nghị hiển nhiên không ngờ cậu lại kiêu ngạo như vậy, vội vàng đỡ Bạc Phục Sinh dậy, "Ngài không sao chứ?”

Mặt khác, mấy người kia vốn dĩ đi theo Bạc Phục Sinh bắt nạt kẻ yếu đều là vì lợi ích mà tới, bây giờ nhìn lại cũng không dám nói gì.

Một đám ngồi tại chỗ im như ve sầu mùa đông, cậu dám đánh Bạc Phục Sinh nhất định cũng dám đánh bọn họ.

"Tôi biết tên của tôi là gì, không cần anh tới nhắc nhở.” Cái tên Tiêu Nghị này, có phải ngoài kêu tên cậu ra thì không có lời nào khác sao?

Mạc Chi Dương có chút chán ghét, lại quét mắt về phía Bạch Dung, "Các người cho rằng Bạc Tư Ngự mất tích thì các người có thể từ chỗ này cắn một miếng thịt sao?”

“Chúng tôi chỉ không muốn cậu phá hủy Bạc gia!” Tiêu Nghị sợ cậu lại đánh người, đem Bạc Phục Sinh bảo vệ phía sau, tự mình đối mặt với cậu.

Cái thứ không đầu óc này, ngoại trừ vầng hào quang của nhân vật chính thì còn có gì nữa?

Mạc Chi Dương cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn bụng bầu, "Đồ của người đàn ông của tôi đến lượt anh ra tay can thiệp? Hơn nữa, anh muốn bảo vệ, bọn họ cũng sẽ muốn bảo vệ? Những người này chẳng qua chỉ muốn từ Bạc gia cắn được một miếng thịt, Bạc gia thế nào bọn họ hoàn toàn không quan tâm."

"Cậu nói bậy." Bạc Phục Sinh tránh sau lưng Tiêu Nghị, căn bản không dám đối mặt với chính diện với cậu, cái tát vừa rồi làm trong miệng ông ta rỉ máu.

Nhìn Omega ngang ngược vô lý trước mặt, mày Tiêu Nghị đều nhăn thành hình chữ xuyên*, "Tôi tuyệt đối không cho phép cậu hủy hoại Bạc gia, phá hỏng tâm huyết của Cậu."

(*)Chữ xuyên: 川

“Ông nội tôi trước kia là tài xế của Tiêu gia, anh biết không?” Mạc Chi Dương tự hỏi qua, Tiêu Nghị là nhân vật chính thế nào cũng có vầng hào quang, nếu hắn ta phá hủy Bạc gia, ra tay với cậu thì khó mà bảo đảm sẽ không thành công.

Hiện tại còn đang mang thai đứa nhỏ, nhất định không thể để cho Bạch Dung thành công, vậy dứt khoát làm rõ chuyện này, theo tính cách của Tiêu Nghị ước chừng sẽ dừng lại một khoảng thời gian.

Nghe cậu nói những lời này, Bạch Dung đột nhiên đứng lên, “Anh Tiêu, nếu không chúng ta đi về trước.”

Bạch Dung biết thân phận của Mạc Chi Dương, bởi vì khi đó hai người vẫn là hàng xóm, nhưng quan hệ của hai nhà không được tốt lắm, sau này Mạc gia dọn đi, Bạch gia liền dọn vào.

Cậu ta biết chuyện này, cũng dùng danh nghĩa của Mạc Chi Dương cố ý câu dẫn Tiêu Nghị, cho rằng mình là đứa nhỏ cho hắn ta kẹo sữa kia.

“Quay về làm gì?” Mạc Chi Dương nhìn thấy cậu ta chột dạ liền cười nhạo một tiếng, “Ông nội tôi trước kia là tài xế của Tiêu gia, tôi thường cùng cậu ta lén lút đến Tiêu gia chơi. Có một ngày, một đại ca ca cho tôi một vài viên kẹo sữa dâu tây.”

Nhìn vẻ mặt của Tiêu Nghị, từ khinh thường đến kinh ngạc, lại đến không thể tin nổi.

“Kẹo sữa dâu tây?” Tiêu Nghị quay đầu nhìn Bạch Dung, vẫn là bộ dáng nhu nhược đáng thương như vậy, nước mắt lưng tròng, đứa nhỏ kẹo sữa dâu tây kia không phải là A Dung sao?    

Bạch Dung không chịu thừa nhận, sau khi thừa nhận, vậy cậu ta thật sự sẽ mất đi Tiêu Nghị, giọng nói nghẹn ngào, túm lấy tay áo của hắn ta, "Anh Tiêu, là em!" 

Lấy chủ nghĩa* tới chơi thật không tồi nha.

(*)Chủ nghĩa: hệ thống những quan điểm, ý thức, tư tưởng làm thành cơ sở lí thuyết chi phối, hướng dẫn hđ của con ng theo định hướng nào đó.

"Em và Mạc Chi Dương trước đây là hàng xóm của nhau, chuyện của chúng ta cậu ấy cũng biết nên mới cố ý nói như vậy, Anh Tiêu thật sự là em mà!" Bạch Dung khóc đến nghẹn ngào, rất đáng thương.    

Hai người so với nhau, Tiêu Nghị vẫn tin tưởng Bạch Dung hơn, "Đừng khóc, A Dung."   

"Anh có thể đi tra xem, nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nhà các người lí lịch lâu một chút, cũng đều biết tài xế trước kia họ Mạc." Mạc Chi Dương lạnh lùng nhìn cậu ta diễn trò, chỉ cần tra một chút nhất định sẽ biết đây là chuyện gì.

Sau khi nói xong, lại đem sự chú ý đặt lên những thân thích của Bạc gia. "Bạc Tư Ngự đã nói với tôi rất nhiều chuyện trước đây, những chuyện ngu xuẩn đó của các người tôi cũng có bằng chứng, có muốn tôi cho các người xem không?"

Bạc Tư Ngự cũng không giấu cậu chuyện gì, tính cả những chuyện trước kia cũng đều nói với cậu. Sở dĩ có thể cầm cự ép được lang hổ, là bởi vì nắm trong tay nhược điểm.

Bây giờ còn cảm thấy khá may mắn khi cẩu nam nhân để lại những thứ này cho mình, có thể tự bảo vệ bản thân.

Vừa nói đến đây, Bạc Phục Sinh cũng im lặng, ông ta đã làm cái gì trong lòng cũng tự biết, chuyện ông ta hại chết cả gia tộc kia, e rằng Omega này cũng đã biết.

Nhìn thấy cả đám bọn họ đều thành thật lại, Mạc Chi Dương cũng biết, chó cùng rứt giậu, hiện tại không thể ép bọn họ, “Nếu các vị không còn chuyện gì nữa, có thể cút được chưa?”

Nói xong liếc mắt nhìn quản gia ở phía sau, “Tiễn khách.”

"Mạc Chi Dương!” Thấy cậu định rời đi, Tiêu Nghị đột nhiên vươn tay giữ chặt cánh tay cậu, "Cậu nói rõ ràng đi.”

Thấy hắn ta kéo người lại, trong lòng Bạch Dung lộp bộp, nhất định là đang nghi ngờ, túm chặt lấy quần áo của hắn ta, khóc thành tiếng “Anh Tiêu, Mạc Chi Dương là đang châm ngòi ly dán chúng ta, cậu ấy căn bản không phải huhuhu.”

Cậu ta khóc đến lê hoa đái vũ*.

(*) Lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa. (Vốn dĩ dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này lại được dùng để miêu tả dáng vẻ kiều diễm khi khóc của....)

Nhưng khi nhớ tới đứa bé sẽ trở nên xấu xí khi nhìn thấy người ta khóc, Mạc Chi Dương đã khó chịu, rút súng ra chĩa thẳng vào đầu cậu ta, "Cậu thử khóc thêm một tiếng nữa xem?”

Nếu con tôi mà xấu đến không dám gặp người, xem tôi có đem cậu đánh đến nở hoa phú quý không!

Bị họng súng chĩa vào, sợ tới mức nín khóc, giọt nước mắt trong veo kia của Bạch Dung liền treo ở hốc mắt, muốn rơi nhưng lại không dám rơi.

“Nếu không phải tôi muốn tích đức cho nhãi con trong bụng, bắn một phát lại một phát đem các người giết hết rồi.” Mạc Chi Dương liếc mắt nhìn mấy người đang ngồi, giọng điệu không có nửa điểm nói đùa, “Mau thu dọn đồ đạc cút nhanh một chút, sau này còn dám mò đến Bạc gia, tôi sẽ để quản gia khiêng xác các người ra."

Diện mạo tuy rằng đáng yêu, nhưng lời vừa vừa nói lại không có người hoài nghi là đang nói đùa.

Ngay sau khi vừa đến, cậu đã dám thẳng tay tát cho Bạc Phục Sinh một cái, chỗ nào giống đang nói đùa chứ.

Vài người nhìn cậu đỡ bụng từ từ di chuyển lên lầu hai, từ trước đến nay Omega đều mong manh và cần được bảo vệ, người hung dữ này là người đầu tiên.

Quản gia xụ mặt đi tới trước mặt mấy người này, "Các vị mời về cho, nếu không lại khiến Mạc tiên sinh tức giận thì không tốt.”

Sau khi đích thân đưa đám người rời đi, quản gia ở trong lòng khen ngợi không ngớt: Quá dễ thương, không đúng, Mạc tiên sinh quá mạnh mẽ!

Leo lên lầu hai, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi, Mạc Chi Dương cởi áo khoác nằm lên trên giường, lật người lại nằm nghiêng đối diện với một bên Bạc Tư Ngự hay ngủ trước nay, đột nhiên không nói lời nào.

Nhất thời bầu không khí có chút thương tâm, hệ thống cho rằng cậu đang nhớ đến người đàn ông của mình, do dự không biết có nên mở miệng an ủi cậu hay không.

“A, không nghĩ ra buổi tối nên ăn cái gì.” Mạc Chi Dương lật người nằm ngửa, "Vấn đề  này nhức óc quá, không nghĩ ra được.”

Quả nhiên cẩu ký chủ vẫn là cẩu ký chủ, hệ thống lắc đầu thở dài.

Khi Galileo biết chuyện thân thích Bạc gia đến gây rối thì trời đã xế chiều, vội vàng chạy đến, “Em không sao chứ?”

Thấy người hoàn hảo không tổn hao gì đang ngồi ăn cơm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao, tống cổ về rồi.” Mạc Chi Dương ngồi vào bàn ăn, mấy cái đĩa trước mặt đã bị quét gần hết, trên tay còn đang khuấy một bát nước đường.

Anh ấy có thể giữ được.

Đây là điều mà Galileo không ngờ tới, bước đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, “Em có khoẻ không?”

"Rất tốt.” Mạc Chi Dương xúc một thìa, uống một miếng cảm thấy có chút ngọt liền để xuống, "Sự biến mất của Bạc Tư Ngự là ngoài ý muốn hay là do con người tạo ra?"

Galley hơi mím môi, "Tôi không biết."   

Bản thân anh ta cũng hoài nghi qua nhưng lại không có chứng cứ, không có chứng cứ thì không thể nói bậy, nếu không sẽ khiến cho tầng trên khủng hoảng.

"Chờ sau khi đứa bé được sinh ra tôi sẽ điều tra rõ chân tướng của chuyện này. Nếu tôi phát hiện có người ở giữa gây rối, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua, kể cả anh cũng thế."

Galileo cãi lại: "Cậu ấy là bạn học và cũng là cấp trên của tôi, tôi sẽ không làm như vậy.”

Mặc kệ anh ta nói gì, Mạc Chi Dương đã quyết định, nếu thật sự tra ra có điều gì đó gian trá, thì ngay cả Galileo cũng sẽ phải trả bằng đại giới*.

(*) Đại giới: trả giá đắt/ lớn gì gì đó.

Nói xong trực tiếp ném chiếc thìa trong tay vào bát sứ, đỡ eo đứng dậy.

Nhìn nước đường bắn ra ngoài, Galileo trầm ngâm: "Em ở trong lòng tôi, không phải như thế này.”

“Anh yêu thích dáng vẻ nào liền tìm dáng vẻ đó, liên quan gì đến tôi.” Mạc Chi Dương nói, thậm chí quay đầu lại nhìn anh ta một cái cũng lười.

Cậu hiểu rõ, Galileo thích là tiểu kẹo sữa mềm trong nội tâm cần người khác bảo vệ kia, mà cậu lại là kẹo sữa cứng, không phải ai cũng có thể ăn được.

Muốn khiến cho kẹo sữa mềm đi, chỉ có trà xanh mới làm được.

“Bây giờ cậu đắc tội Galileo nhất định không có chỗ tốt nào, có lẽ anh ta còn có thể giúp cậu tra ra cái gì đó." Lúc này đây, hệ thống cảm thấy ký chủ thật bốc đồng.

“Nếu anh ta thực sự có liên quan, vậy biết một chút tin tức đối với chúng ta đều là đả kích, không thể giữ nhân tố không xác định này bên người.” Ở đây, Mạc Chi Dương không tin bất cứ ai ngoại trừ bản thân mình và Bạc Tư Ngự.

Nếu Galileo không tham gia thì tốt nhất, nếu có thì có thể nhân cơ hội này khiến anh ta cảnh giác, muốn động tới Bạc gia không dễ dàng như vậy, hơn nữa nhất định phải cho người đứng sau biết cái cái giá phải trả là gì.

Bạc gia là tưởng niệm cũng là vũ khí mà hắn để lại cho cậu.

Tiêu Nghị nhìn Bạch Dung đang khóc nức nở trước mặt, lẽ ra phải đau lòng, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút chán ghét.

“Thực xin lỗi, anh Tiêu là vì em quá thích anh.” Bạch Dung che mặt khóc lóc, khóc đến mức bả vai giật giật rất đáng thương.

Nghĩ lại khoảng thời gian bọn họ không thân quen, lúc đó mình hỏi cậu ta: "Em có nhớ chuyện kẹo sữa dâu tây hồi nhỏ không?" Cậu ta rõ ràng nói nhớ rõ.

Lúc đó cậu ta liền lừa mình.

"Tôi đi ra ngoài trước, cũng tự mình bình tĩnh lại đi.” Tiêu Nghị chống đầu gối đứng lên, xoay người bước ra khỏi cửa, trong lòng có chút hoảng hốt.

Bạch Dung hạ bàn tay đang che mặt của mình xuống, chỗ nào còn bộ dáng đáng thương, "Mạc Chi Dương, tại sao cậu lại hết lần này đến lần khác hại ta trở thành thế này?”

Màn đêm như mực, hệ thống đột nhiên chú ý tới động tác của ký chủ, đột nhiên cảnh giác lên, nhưng không làm quấy rầy cậu.

Nhìn Mạc Chi Dương từ trên giường bò dậy, đỡ bụng mở tủ quần áo bên kia của Bạc Tư Ngự ra, sau đó tự mình đi vào, dùng quần áo của hắn phủ lên người rồi mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Hệ thống đột nhiên nghẹn ngào, nhưng lại không dám quấy rầy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK