Nhanh, nhanh sờ đến!
Đàm Tổng cố gắng kiềm chế tâm tình kích động, ngón trỏ gần như thiếu chút nữa là có thể chạm vào, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ của tai thỏ.
Tiểu Nhiên nhìn thấy một đôi tay thì mừng rỡ kêu lên: "Cậu ơi!"
Trong nháy mắt, Đàm Tổng rút tay về, khôi phục dáng vẻ thành thục ổn trọng, khóe miệng hơi mím lại: "Ừm, Tiểu Nhiên đang vẽ tranh sao?"
Mạc Chi Dương bị đánh thức, dụi mắt ngồi dậy: "Xin lỗi, vừa rồi ngủ quên."
“Tuy rằng đây là trong nhà, nhưng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác.” Đàm Tổng xụ mặt dạy dỗ, nhìn thật khó gần.
Mạc Chi Dương cũng cảm thấy như vậy không được, không thể buông lỏng nhiệm vụ, khiêm tốn tiếp thu lời chỉ trích, gật đầu: "Là tôi thất trách, về sau sẽ không như vậy nữa."
Cũng không hiểu sao khi nhìn thấy cậu gật đầu, trong lòng Đàm Tổng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, có phải hắn đã nói nặng lời rồi không?
A, tôi không phải muốn phê bình cậu a!
Nhưng vẫn không thể kéo mặt mình xuống, đường nét ban đầu thâm trầm cứng rắn, hơn nữa với vẻ mặt lạnh lùng này, lại có vẻ giống như đang tức giận.
"Cậu à, anh Dương rất mệt, không cố ý ngủ.” Tiểu Nhiên cảm thấy hơi sợ, từ trên ghế trèo xuống kéo tay hắn.
Đàm Tổng xoa đầu nhóc con: “Không sao.” Quay đầu lại nhìn thiếu niên tai thỏ kia, mở miệng: "Tôi...”
Tôi một lúc, cũng không biết mở miệng thế nào, biểu tình càng lạnh, thoạt nhìn bộ dáng có chút tức giận.
Không phải chứ? Tôi chỉ là ngủ có một chút, Mạc Chi Dương liền cúi đầu: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa, xin yên tâm."
Không, không phải, cậu nghe tôi nói, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết là không có sao a a a!
Đàm Tổng ở vị trí cao đã lâu không nói được lời xin lỗi, đành phải lắc đầu, tỏ vẻ mọi chuyện không sao cả.
Tiểu Nhiên nghĩ rằng chú mình vẫn còn giận, nhưng lại không muốn anh Dương bị mắng. Nắm tay áo hắn: "Anh Dương, em buồn ngủ ~"
“Vậy anh ôm em đi ngủ trưa.” Mạc Chi Dương cũng nhận thấy được tâm ý của Tiểu Nhiên, cúi xuống đem người bế lên: "Đàm tiên sinh, tôi đưa Tiểu Nhiên đi nghỉ ngơi trước đã.”
Đàm Tổng vẫn lạnh mặt, gật đầu: "Ừ."
Sau khi bọn họ rời đi, Đàm Tổng điên cuồng vò đầu: "Rõ ràng không phải muốn mắng cậu, tại sao có thể như thế này!"
Giây tiếp theo, nghe thấy tiếng mở cửa, trong phút chốc trở lại bình thường, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa: "Còn có chuyện gì sao?"
“Tiểu Nhiên lấy giấy vẽ.” Mạc Chi Dương nhìn Đàm Tổng, không biết tại sao lúc này, cảm thấy hắn trông có chút kỳ quái, trên đầu có vài sợi tóc chỉa lên nhìn thật ngốc.
Nhìn thấy người lấy giấy vẽ xong liền đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng của Đàm Tổng không khỏi kéo dài, vỗ bàn: "Sao... sao lại không nói được gì a!"
“Anh Dương, Cậu chỉ có chút nóng tính nhưng thật ra là người tốt, đừng tức giận.” Tiểu Nhiên nép vào vòng tay cậu, cố gắng điều chỉnh mâu thuẫn giữa hai người bằng chính sức lực của mình.
Nhưng thật ra, Mạc Chi Dương lại cảm thấy, chuyện này Đàm Tổng tức giận là đúng, nếu nhận nhiệm vụ này, liền không thể chỉ vì ở nhà mà lơi lỏng, xoa xoa tóc mình: "Không sao đâu, cậu của em nói đúng, anh phải bảo vệ em cho tốt."
Nhưng có ích lợi gì? Đàm Tổng lúc này chỉ cảm thấy đau đầu, cảm thấy bản thân nói năng khó nghe.
Nhưng từ nhỏ đến lớn hắn đều như vậy, không giỏi biểu đạt cảm xúc gì, nếu gặp phải cảm xúc khác mà khuôn mặt lạnh lùng, bọn họ sẽ tự động rút lui.
Khi còn nhỏ chỉ có chị giái dám thân cận với hắn, không có ai thân cận hắn, nhưng thật sự không có ý làm mặt lạnh với tai thỏ, mà là không biết biểu đạt như thế nào.
Vào bữa tối, Mạc Chi Dương thực sự không muốn ngồi cùng bàn với họ, cảm thấy không được tự nhiên, cậu ăn quá nhiều lại sợ làm bọn họ sợ.
Nhưng Tiểu Nhiên lại nhất quyết kéo người đến bàn ăn, tay thịt nhỏ không chịu buông tha: "Anh Dương, anh ăn cơm với em!"
Mạc Chi Dương không còn cách nào khác, đành ngồi xuống, đây là một chiếc bàn hình chữ nhật, Đàm Tổng ngồi phía trên cùng, Tiểu Nhiên ngồi bên tay trái, tiếp theo chính là Dương Dương.
Thức ăn rất phong phú, bởi vì hai vị trong nhà đều là động vật ăn thịt, cho nên có rất nhiều thịt, đều là món Mạc Chi Dương thích ăn.
Tiểu Nhiên mới tập cầm đũa, nhưng một số thức ăn xa lại kẹp không được: "Anh Dương, em muốn ăn cái đó."
Mạc Chi Dương kẹp một miếng thịt cho nhóc con, cũng thuận tay kẹp cho mình một khối thịt kho tàu, kết quả thật kỳ lạ, cậu kẹp một miếng thịt, ánh mắt của Đàm Tổng đã dán chặt vào miếng thịt.
Không phải chứ? Tôi ăn thịt anh còn phải xem? Keo kiệt như vậy! Hiện tại có chút xấu hổ, kẹp thịt cũng không được, nhưng nếu không kẹp cũng không phải, tay ngừng giữa không trung.
Thịt này ... Đưa cho tôi a!
Đàm Tổng sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt như ngọn đuốc: Tôi cũng muốn ăn! Tôi muốn, nhưng lại không thể nói ra tiếng.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Mạc Chi Dương cắn răng, trực tiếp đưa thịt cho Tiểu Nhiên, được, tôi không ăn, đừng nhìn tôi! Cúi đầu bắt đầu lùa cơm: Tên keo kiệt, một miếng thịt cũng tính toán chi li, nhân vật chính coi trọng hắn cái gì? Coi trọng hắn keo kiệt sao?
Nhìn thấy thịt hắn muốn đến trong bát của cháu trai, Đàm Tổng lạnh mặt, vậy mà không biết xấu hổ gắp thịt trong chén nhóc con bỏ vào chén của mình: "Ăn nhiều rau dưa một chút."
Cắn một miếng thịt, mùi thịt bốn phía, trong lòng cũng thoải mái theo, dù sao mình cũng đã ăn được rồi.
Người ta là một con sói, anh kêu người ta ăn rau dưa? Người Cậu này cũng thật là tuyệt vời.
Mạc Chi Dương vùi đầu lùa cơm, Đàm Tổng này thật kỳ quái, lần sau nói cái gì cũng không ăn cơm trên bàn, nếu không ăn cơm cũng không thoải mái.
Nhìn cậu vùi đầu lùa cơm, tai thỏ run rẩy theo động tác, đột nhiên cảm giác thấy miếng thịt trong miệng không thơm, muốn sờ cái tai kia, muốn hôn, xoa xoa.
Tại sao lúc đầu lại đáp ứng cậu là không được động vào lỗ tai?
Con người, không thể có được mới xôn xao.
Buổi tối Mạc Chi Dương dỗ Tiểu Nhiên ngủ, lúc này đã là 11 giờ 30. Khi mở cửa, kết quả không biết tại sao lại xui như vậy, bắt gặp Đàm Tổng cũng từ phòng làm việc đi ra.
Phòng làm việc nằm đối diện với phòng của Tiểu Nhiên, cho nên hai người cứ như vậy mặt chạm mặt nhau.
Thật ra trong lòng vẫn còn canh cánh cơm chiều hắn không cho cậu ăn, chỉ hướng hắn gật đầu rồi quay người trở về phòng.
"Cậu ..." Lời vừa ra, Đàm Tổng lại nghẹn lại, lời trong cổ họng làm thế nào cũng không thốt ra được.
Anh chàng này còn muốn làm cái gì? Mạc Chi Dương còn tưởng rằng hắn lại muốn diss* mình, cúi đầu xuống, lại xin lỗi lần nữa: "Xin lỗi, là tôi làm việc thất trách, về sau sẽ không như vậy, nếu anh muốn trừ tiền thì cũng được."
(*) Diss là một thuật ngữ trong âm nhạc, đặt biệt là dòng nhạc hip hop dùng để chỉ những ca khúc được sáng tác để công kích chế giễu.
A, không phải tôi muốn cậu xin lỗi, vẻ mặt Đàm Tổng càng lạnh lùng, môi mỏng phun ra hai chữ lạnh lùng: "Không sao."
Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Mạc Chi Dương liếm môi, chủ động mở miệng: "Ngày mốt là sinh nhật của Tiểu Nhiên, muốn đi công viên giải trí, có thể sẽ yêu cầu làm một số việc khác."
“Tôi sẽ sắp xếp chuyện tốt chuyện này.” Cuối cùng khi có những chủ đề khác, vẻ mặt của Đàm Tổng cuối cùng cũng dịu đi, trong đầu xuất hiện, bộ dáng cậu vừa mới liếm môi bằng đầu lưỡi hồng hào.
Vào lúc này, hệ thống đột nhiên thông báo 'động tâm +1, ký chủ nên nỗ lực hơn. '
Tại sao lại tăng giá trị động tâm? Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, nghĩ xem mới vừa rồi mình làm cái gì, nhưng việc gì cũng chưa làm: "Nếu Đàm tiên sinh không còn việc gì khác, tôi đi nghỉ ngơi trước."
“Được rồi.” Nhìn thấy người bước vào, cửa đóng sập lại, Đàm Tổng tức giận đá vào tường, tại sao vừa rồi hắn không nói xin lỗi?
Mạc Chi Dương vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng phịch, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vừa mở cửa liền nhìn thấy Đàm Tổng vẫn đứng tại chỗ: "Đàm tiên sinh có chuyện gì sao?"
“Không.” Đàm Tổng lạnh lùng đáp, nhìn thấy cửa phòng đóng lại, mới nãy đá một cái bây giờ chân có chút đau, đỡ tường khập khiễng trở về phòng.
Bầu không khí vừa rồi thực sự rất kỳ quái, Mạc Chi Dương có chút lo lắng: "Mày nói xem, Đàm Tổng có bệnh thần kinh hay không? Có thể tùy thời vung đao lên chém tao?"
"Tôi cảm thấy sẽ không, dù gì thì anh ta cũng là vai chính của vị diện này, nhưng cậu cũng phải thật cẩn thận. Theo diễn biến cốt truyện, vệ sĩ ban đầu bảo vệ Tiểu Nhiên sẽ chết vào ngày mốt, dựa theo cốt truyện hiện tại mà nói, chính là cậu."
Hệ thống nói xong, Mạc Chi Dương bắt đầu tự hỏi, vị diện của cốt truyện này thật ra là như thế này, dưới tình huống không có mình thì sẽ có một người khác bảo vệ Tiểu Nhiên.
Ngày mốt, phát sinh chuyện ngoài ý muốn, kết quả khiến vệ sĩ chết, lúc này nhân vật chính: Trác Thân liền xuất hiện, nhân vật chính này là một con mèo đen, trong lúc vô tình cứu Tiểu Nhiên.
Cũng chính vì vậy, Đàm Tổng và Trác Thân mới thường xuyên qua lại, liền lăn lộn đến trên giường.
Có nghĩa là, ngày mốt, Mạc Chi Dương dưới tình huống cần thiết, phải bảo vệ tốt cái mạng thỏ này của mình, bảo vệ tốt A Nhiên, hơn nữa phải ngăn chặn tình yêu nảy nở giữa Trác Thân và Đàm Tổng, cuối cùng là cùng nhau bảo vệ Tiểu Nhiên thật tốn đến tuổi trưởng thành.
Bằng không, nếu Đàm Tổng thích Trác Thân, vậy giá trị động tâm của mình phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Mạc Chi Dương không khỏi phỉ nhổ Chủ Thần: Phát ra nhiệm vụ gì, còn cố tình kêu mình đi bắt lấy kịch bản.
Đến ngày sinh nhật Tiểu Nhiên, nhóc con rất cao hứng, sáng sớm đã gõ cửa phòng Đàm Tổng, sau khi đánh thức cả hai người thì thật ngoan ngoãn chờ sẵn trong phòng.
Khi Mạc Chi Dương đi tìm nhóc con, liền thấy người ngồi ở mép giường, đung đưa đôi chân ngắn, giày nhỏ màu đen, quần đùi màu đen chất liệu âu phục, nữa thân trên mặc một chiếc áo sơ mi nhỏ và một chiếc áo khoác kaki nhỏ.
“Anh Dương, chúng ta lên đường được chưa?” Tiểu Nhiên nhìn cậu bước vào, ánh mắt lấp lánh mong chờ.
Thật ra lúc này nhóc con không đi chơi mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng lần này không còn cách nào nữa, ba mẹ Tiểu Nhiên đáp ứng đến sinh nhật nhóc con sẽ đi công viên giải trí nhưng ngày hôm sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không phải vì chuyện này, e rằng Đàm Tổng cũng sẽ không đồng ý, Mạc Chi Dương đi tới, cúi người bế nhóc con lên: "Được, anh sẽ bảo vệ em!"
Ôm Tiểu Nhiên ra cửa, Đàm Tổng cũng đi ra, bước đến trước mặt cậu: "Có thể xuất phát."
Có lẽ biết ý trong lời nói của cậu, Đàm Tổng gật đầu, vươn tay xoa xoa tóc của Tiểu Nhiên: "Đi thôi, ngoan ngoãn nghe lời."
Sau khi lên xe, xe liền rời khỏi trang viên, Mạc Chi Dương trùm mũ áo hoodie lên, nhét tai vào mũ.
Tiểu Nhiên không nhìn thấy lỗ tai yêu thích của mình, bĩu môi có chút không vui, nhưng hiểu chuyện không nói gì.
Đàm Tổng không nhìn thấy lỗ tai yêu thích của mình, cũng rất không vui, cũng không dám bĩu môi, sắc mặt càng lúc càng lạnh, cũng không hỏi cái gì.
“Hệ thống, từ bây giờ nếu có vấn đề gì, báo cáo cho tao ngay lập tức.” Mạc Chi Dương biết, nhưng lần này nhiệm vụ rất quan trọng, nhất định phải hoàn thành.
Xe đến công viên giải trí an toàn, Mạc Chi Dương xuống xe, nhìn thấy khu vui chơi đông đúc, nheo đôi mắt lại: Người ở cửa ...
“Ôm chặt Tiểu Nhiên, hình thức sấm quan đã bắt đầu.” Mạc Chi Dương nói xong với Đàm Tổng, đút hai tay vào phía trước túi áo hoodie, đi về phía cổng.